Chương 344: Mầm tai họa
Người thanh niên đắc ý cười: “Thật ra nói ra cũng rất đơn giản, tôi không hề phái người đi theo dõi anh, tôi chỉ phái người đến nơi mà anh sẽ đi rồi ngồi đó chờ đợi anh, canh chừng anh. Tôi biết thực lực của anh không hề yếu kém, để tránh bị phát hiện, cho nên chỉ có thể sử dụng cách này.”
Lúc này Dương Hiên mới nhận ra, dựa vào năng lực cảm nhận của bản thân, tại sao lại không nhận ra có người theo dõi, hóa ra là vì lý do này.
“Được rồi, mọi chuyện đã giải thích rõ ràng, chúng tôi nên rời đi.” Người thanh niên nhìn mấy người phía sau, chuẩn bị rời đi.
Lucky Mouse lo lắng, lớn tiếng nói: “Không thể để bọn họ đi, đồ vật vẫn trong tay bọn họ.”
Dương Hiên không nói gì, đối phương có nhiều người, nếu như lúc này đánh nhau thì phía anh không hề có lợi thế gì.
Mị Nương cũng hơi lo lắng, không ngừng nhìn về phía Dương Hiên, muốn nhận được mệnh lệnh tấn công từ anh.
Lucky Mouse thấy anh không có phản ứng gì, vội vàng nói: “Mau chóng ra tay, bọn họ sắp rời đi rồi.”
Người thanh niên nghe xong những lời này, chậm rãi quay đầu khinh thường nói: “Đúng là không biết tự lượng sức mình, nếu như ra tay thì các người hoàn toàn không có một chút hi vọng sống sót.”
Dương Hiên cũng lo lắng về vấn đề này, anh lo rằng nếu anh đối phó kéo chân họ lại, thì những người khác nhất định sẽ đối phó với Lucky Mouse và Mị Nương, mà dựa vào thực lực của hai người họ, thì hoàn toàn không thể chống đỡ được sự tấn công của đám người đó.
Nhưng anh cũng không muốn đứng trơ mắt nhìn đám người này rời khỏi đây, ngay khi anh còn chưa biết phải làm gì, nhóm người vừa rời đi đột nhiên quay lại, nhìn thấy Dương Hiên và gia tộc Maidun đang đứng đối diện nhau, bọn họ thắc mắc khó hiểu.
“Đồ vật bây giờ đang ở trong tay gia tộc Maidun, bọn họ còn đang muốn rời đi kia kìa.” Câu nói này của Dương Hiên lập tức khiến cho tinh thần của bọn họ kϊƈɦ động, nhanh chóng vây xung quanh đám người gia tộc Maidun.
Nhìn thấy cảnh này, người thanh niên hơi sững sờ, sau khi suy nghĩ xong liền giơ ngón tay lên chỉ về đám người Dương Hiên: “Đồ ở trong tay bọn họ, bọn họ đang muốn đánh lạc hướng các người, để các người chú ý đến chúng tôi, sau đó nhân cơ hội chạy thoát.”
Sau khi đám người đó nghe đến đây, lập tức có người vây quanh Dương Hiên.
Dương Hiên nhìn thấy cảnh này bất lực lắc đầu: “Các người có phải bị đần độn không vậy? Thực lực của bọn họ mạnh như vậy, nếu đồ vật đều ở trong tay tôi, thì tại sao bọn họ lại không ra tay với chúng tôi?”
Câu nói này khiến bọn họ phản ứng ngay lập tức, cảm thấy Dương Hiên nói rất đúng, thế là lại đặt tầm mắt về phía gia tộc Maidun một lần nữa.
“Giao đồ ra đây, tôi có thể thả các người rời khỏi nơi này. Còn nếu như chúng ta đánh nhau thì thương vong không thể nào tránh khỏi.” Một người dẫn đầu lớn tuổi bước ra chậm rãi nói.
Người thanh niên nổi giận và lớn tiếng nói: “Các người thật sự nghĩ rằng gia tộc Maidun của chúng tôi là quả hồng mềm? Muốn véo thì véo sao? Đồ vật đang ở trong tay chúng tôi, muốn lấy thì đến lấy đi.”
Ngay khi câu nói này vang lên, cả hai bên đã sẵn sàng chiến đấu.
Ba người Dương Hiên nhìn thấy vậy, khẽ mỉm cười, đó là kết quả mà họ muốn.
Trận chiến giữa hai bên đang đến hồi gay cấn, ngay khi họ nghĩ rằng họ có thể xem một màn kịch hay, thì James đã dẫn theo một vài người đến, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Họ vừa mới đến, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Lucky Mouse lập tức kϊƈɦ động, vội vàng nói: “Lão già, ông không sao chứ?”
James lắc đầu, chỉ tay về phía gia tộc Maidun và đám người đang đối đầu với họ, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lucky Mouse giải thích cặn kẽ sự việc, khi những người phía sau James nghe thấy chuyện này, họ đột nhiên tiến đến bên cạnh gia tộc Maidun, rồi lạnh lùng nói: “Giao đồ ra đây, các người không xứng để dùng nó.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt đều đột nhiên không vui, đặc biệt là người thanh niên gia tộc Maidun: “Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Sao có nhiều người xem thường gia tộc Maidun chúng tôi thế? Lẽ nào nhiều năm gia tộc chúng tôi không ra trận thì người ở bên ngoài đã quên mất trước đây chúng tôi hùng mạnh thế nào rồi sao?”
Một số thành viên còn lại của gia tộc Maidun đã rất tức giận khi nghe câu này, đây rõ ràng là một câu xúc phạm đến gia tộc Maidun của họ.
Vài người phía sau James hơi lưỡng lự khi nghe nhắc đến gia tộc Maidun, sau đó đã sẵn sàng chiến đấu. Không phải là họ không sợ gia tộc Maidun, mà là bọn họ không hề để lộ ra thân phận của bản thân, cho dù có giết bọn họ, thì cũng không có ai biết là gia tộc của bọn họ làm.
Lúc này, Dương Hiên liếc nhìn Lucky Mouse và Mị Nương một cái, sau đó lùi về phía sau.
Lucky Mouse nhìn thấy James đơn độc, thì vội vàng nói: “Trong lúc bọn họ không chú ý tới ông, chúng ta đi nhanh đi, nếu để bọn họ phát hiện ra thì không dễ dàng rời khỏi đây được đâu.”
James gật đầu, cùng Lucky Mouse lùi về phía sau.
Bốn người tìm được một nơi bí mật để ẩn náu, đồng thời bí mật quan sát tình hình, mục đích của mọi người rất thống nhất, trước tiên giải quyết được người của gia tộc Maidun, như vậy mới có thể lấy được đồ của Thần súng. Cho nên mọi người cùng lúc ra tay tấn công người của gia tộc Maidun.
Mặc dù người thanh niên kia trông có vẻ đáng sợ, nhưng thực lực của họ có mạnh đến đâu, cũng không thể là đối thủ của nhiều người như vậy.
Vào thời điểm nguy hiểm này, hắn nhìn về hướng Dương Hiên đứng lúc đầu thì phát hiện bọn họ đã sớm bỏ chạy, không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa. Hắn bất lực liếc nhìn tên vệ sĩ phía sau rồi lạnh lùng nói: “Chúng ta hãy đưa đồ cho họ, nếu không hôm nay chúng ta khó có thể sống sót rời khỏi đây.”
Mấy tên vệ sĩ gật đầu, đồng ý với quan điểm này.
“Chúng tôi sẽ giao đồ cho các người, hãy cho chúng tôi một con đường, chúng tôi lập tức rời khỏi đây.” Người thanh niên cầm đồ vật trêи tay rồi cao giọng nói.
Mọi người nghe xong câu này đều nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, người dẫn đầu lớn tuổi lớn tiếng nói: “Lần trước anh ta cũng dùng cách này để thoát đi, sau đó lại nhân cơ hội chúng ta không để ý rồi ra tay giết hại, nếu lần này chúng ta lại để bọn họ rời đi như vậy, chờ đến khi chúng ta không đề phòng rất có thể họ sẽ quay lại tấn công chúng ta, đến khi đó chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của họ.”
Mọi người nghe vậy đều gật đầu, cũng không định để gia tộc Maidun rời khỏi đây.
Thấy vậy người thanh niên kia lập tức tức giận: “Vậy thì chúng ta hãy chiến đấu đến cùng, tôi muốn xem các người phải trả giá bao nhiêu cho việc giết chúng tôi.”
Nói xong hắn cất đồ vào túi, sắp đặt vị trí, chuẩn bị cho trận chiến sinh tử trước mắt, người thanh niên này không phải đồ ngốc, lúc bắt đầu còn liếc nhìn vệ sĩ ở phía sau, tỏ ý nên làm như thế nào.
Đám vệ sĩ ở bên cạnh hắn đã lâu, nên hiểu rõ. Trận chiến bắt đầu, hai bên ầm ầm lao vào giao đấu.
Lúc này, Dương Hiên yên lặng từ một phương hướng khác đi tới khu xung quanh vùng đại chiến, lặng lẽ quan sát.
Trận chiến giữa hai bên diễn ra vô cùng khốc liệt nhưng thực lực chênh lệch quá lớn, gia tộc Maidun hoàn toàn không phải là đối thủ của họ.
/414
|