Chương 345: Đánh tráo
Một lúc sau, người của gia tộc Maidun gầm lên, tìm ra sơ hở của đối phương, đấm một phát vào ngực đối phương, mở ra đường máu giữa vòng vây.
“Đi từ lối này.” Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, những người còn lại trong gia tộc Maidun đã lũ lượt bỏ lại đối thủ của họ và lao về phía khoảng trống.
Nhưng số lượng của đối phương quá nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không thể thoát ra được. Trong lúc tuyệt vọng, người thanh niên chỉ biết ném chiếc túi trêи tay ra để đánh lạc hướng sự chú ý của họ.
Ai cũng biết trong túi đựng đồ của Thần súng nên đối phương liền bỏ mặc đám người của gia tộc Maidun và lao vào giật lấy chiếc túi kia.
Dương Hiên không có ý định ra tay, anh muốn đợi cho đến khi họ đã hao tổn kha khá công sức rồi mới ra tay.
Chính vào lúc này, anh phát hiện ra người của gia tộc Maidun đang chạy rất nhanh về một hướng. Trước khi rời đi, trêи mặt người thanh niên lộ ra một vẻ đắc thắng.
Dương Hiên nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy có chút kỳ lạ. Hắn vứt đồ đi đúng ra phải đau lòng mới phải, tại sao lại thể hiện ra vẻ mặt như vậy? Sau đó trong đầu anh liền nảy ra một suy nghĩ táo bạo, đó không phải là chiếc túi đựng đồ của Thần súng.
Sau khi suy nghĩ về điều này, anh đã hành động ngay lập tức, anh đuổi theo hướng mà gia tộc Maidun đã rời đi. Đi theo họ được khoảng một giờ, gia tộc Maidun đột nhiên dừng lại, dựa vào những chiếc cây để nghỉ ngơi.
“Giờ thì hay rồi, không lấy được một thứ gì, lúc quay về chắc chắn sẽ bị gia tộc trách phạt.” Một tên vệ sĩ chán nản nói.
“Ai nói chúng ta không lấy được gì?” Khi người thanh niên nói đến đây, khóe miệng liền nhếch lên một nụ cười vui vẻ.
“Thiếu gia, anh nói câu này là có ý gì?” Vệ sĩ hỏi.
“Đồ đang ở trong tay tôi, thứ tôi ném ra vừa rồi là đồ giả.” Sau đó, người thanh niên lấy từ trong lòng mình ra một túi ni lông màu trắng, kϊƈɦ thước giống như của Thần súng, trêи đó có dính một ít bùn đất.
“Đây là?” Đám vệ sĩ nghi hoặc hỏi.
“Đây là đồ của thần súng.” Nói xong, người thanh niên nhẹ nhàng mở túi ni lông bên ngoài ra, bên trong lộ ra hai khẩu súng lục, một khẩu súng trường Barrett và rất nhiều đạn. Trong đó, có một chiếc lệnh bài màu đen nằm lặng lẽ ở một góc.
Người thanh niên lấy chiếc lệnh bài ra và đặt vào tay mình. Mục đích của hắn lần này chính là muốn lấy chiếc lệnh bài này: “Cuối cùng cũng có được mày rồi, vì mày, mấy ngày nay tao đã phải chịu bao nhiêu khổ cực.”
Lúc này, Dương Hiên mới chậm rãi từ bên cạnh đi ra, cười nói: “Cậu nói không sai, mấy ngày này tôi cũng đã phải chịu không ít khổ cực vì mấy người.”
Người của gia tộc Maidun nhìn thấy Dương Hiên liền lập tức đứng dậy, trêи mặt lộ rõ vẻ cảnh giác.
“Sao anh lại ở đây?” Người thanh niên có chút khó hiểu, khi làm chuyện này chỉ có mình hắn biết, ngay cả vệ sĩ của hắn cũng không biết, làm sao Dương Hiên có thể biết được.
“Lúc đầu tôi không biết thứ này nằm trong tay cậu. Trước khi cậu rời đi, chính nụ cười mỉm mê hoặc của cậu đã nói cho tôi biết, đồ đang nằm trong tay cậu.” Dương Hiên nói đến khúc cuối, giọng điệu đanh lại.
“Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã biết anh là một người rất khó đối phó. Nhưng anh đừng quên bên cạnh tôi có bốn người, còn anh chỉ có một người. Cho dù anh đã phát hiện ra thì đã làm sao chứ?” Người thanh niên với vẻ mặt khinh thường, căn bản không coi Dương Hiên ra gì.
Dương Hiên khẽ cười: “Nếu trước lúc chưa chiến đấu mà cậu nói với tôi như vậy thì tôi còn tin. Thế nhưng sức mạnh của người bên cậu đã bị tổn hao quá nửa, có mấy người còn bị thương nữa. Với tình cảnh như vậy, mấy người căn bản không phải đối thủ của tôi.”
Người thanh niên nghe vậy đột nhiên cười rộ lên: “Não của anh không sao đấy chứ? Cho dù thực lực của chúng tôi không phải đỉnh cao, nhưng để đối phó với một người như anh vẫn không hề hấn gì.”
Dương Hiên lắc đầu: “Trong lòng cậu và tôi đều biết rõ, nếu cậu chắc chắn 100% có thể đối phó được với tôi thì cậu đã không đời nào ở đây nói với tôi những lời vô nghĩa như vậy. Còn tôi, nếu như không thực sự có khả năng đối phó với cậu thì tôi đã không xuất hiện trước mặt cậu. Nếu như chúng ta không ai tin tưởng đối phương, vậy thì ra tay thử là biết ngay.
Người thanh niên cất đồ cẩn thận, phất tay để vệ sĩ phía sau cùng mình xông lên giết chết Dương Hiên.
Dương Hiên vô cùng thoải mái, anh có thể cảm giác được những vệ sĩ này không phải đối thủ của mình.
Đám người của gia tộc Maidun đi bộ được nửa chừng thì đột ngột tăng tốc lao về phía Dương Hiên.
Dương Hiên không hề hoảng sợ, anh phất tay, gầm lên một tiếng và cũng xông tới. Cả hai bên cùng lúc nhảy lên không trung và đấm đá nhau.
Cho dù Dương Hiên có lợi hại đến đâu, cũng không thể cùng lúc đối phó được với năm người mà chỉ có thể né tránh ba người trong số đó, nhắm đánh người thanh niên dẫn đầu và tên vệ sĩ còn lại.
Người thanh niên nhìn thấy như vậy còn tưởng rằng Dương Hiên không biết tự lượng sức mình. Chính vào lúc hắn và Dương Hiên tiếp xúc với nhau, vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên sững sờ, thực lực của đối phương sao có thể mạnh như vậy chứ? Ý nghĩ này không chỉ xuất hiện trong đầu hắn mà còn xuất hiện cả trong đầu tên vệ sĩ đang chiến đấu với Dương Hiên.
Sau khi ba người dừng lại một lát trêи không trung, người thanh niên và tên vệ sĩ đột nhiên bay ra ngoài, lùi lại bốn năm bước trêи mặt đất rồi mới miễn cưỡng dừng lại.
Những vệ sĩ còn lại chớp lấy cơ hội và tiếp tục lao về phía Dương Hiên. Sau một loạt các cuộc đối đầu, họ lần lượt rút lui, khuôn mặt đầy vẻ khó tin.
Lúc này người thanh niên mới dám chắc Dương Hiên không phải thùng rỗng kêu to, mà là bản thân hắn đã hơi sơ suất.
“Các anh em, cùng nhau xông lên, đừng để hắn có cơ hội đánh trả.” Người thanh niên ra lệnh xong liền xông lên đầu tiên.
Dương Hiên hiểu được người thanh niên này không phải là kẻ ngốc, tuy rằng thực lực không bằng Bạch Y, nhưng năng lực lãnh đạo lại mạnh hơn Bạch Y một chút.
Dương Hiên không thay đổi sắc mặt, liên tục đấm đá và đối đầu với năm tên còn lại. Họ tuy hung hãn nhưng dưới sự chống đỡ của Dương Hiên, họ đánh một hồi cũng không tìm được cơ hội đánh trả.
Sau một vài hiệp đấu, Dương Hiên hiểu rằng không phải thực lực của họ yếu kém mà là kinh nghiệm chiến đấu của họ còn ít, và càng không hiểu ý nhau trong việc phối hợp.
“Giao đồ ra đây rồi tôi sẽ thả cho các người đi. Tôi không có ý định gây chiến với gia tộc Maidun các người. Tôi chỉ muốn lấy đồ của Thần súng thôi. Chỉ cần giao đồ ra, thì các người có thể rời khỏi đây, tôi sẽ không ngăn cản.” Dương Hiên cười nói, thể hiện sự hoà nhã.
Người thanh niên liếc mắt nhìn vệ sĩ phía sau, bất lực lắc đầu nói: “Giao đồ cho hắn đi, cho dù chúng ta có chia nhau ra chạy, chúng ta cũng không thể trốn thoát khỏi đây.”
Các vệ sĩ nghe vậy thì không vui, liền nói: “Bốn người chúng tôi sẽ chặn hắn lại, anh mang theo đồ rời khỏi đây. Chúng tôi không có yêu cầu gì cả, chỉ mong sau này gia tộc có thể trả thù cho chúng tôi, để chúng tôi lên thiên đường được yên lòng.”
Người thanh niên nhìn vẻ mặt thề chết của các vệ sĩ và lắc đầu.
/414
|