Chương 360: Dụ dỗ
“Chỉ thế thôi sao?” Moni hơi kinh ngạc, làm mấy chuyện này quá đơn giản rồi.
“Cô đừng lơ là, người đó là một sát thủ lạnh lùng vô tình, nếu bị anh ta đoán ra đầu mối, tính mạng của cô rất có thể sẽ không giữ được. Nếu chúng tôi cứu kịp thời thì tốt, nếu không kịp sẽ phiền phức đó.” Dương Hiên nói ra một cách nghiêm trọng.
Moni khẽ gật đầu, hiểu được nguy hiểm trong đó.
“Tối nay cô ngủ ở đây đi, ngày mai sau khi về nhà, hãy thu dọn đồ đạc của mình, để ở một nơi. Sau khi xong việc thì đi thẳng là được.” Dương Hiên suy nghĩ một lát, lại dặn dò thêm lần nữa.
Moni gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Sau đó Dương Hiên nằm trêи một cái ghế, đối diện với cửa sổ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tự hỏi tiếp theo sẽ có thể xảy ra chuyện gì.
Moni nằm trêи giường, ngẩn ngơ không thể ngủ được. Nghĩ đến việc ngày mai có thể không cần làm ngành này nữa, cảm thấy hết sức vui mừng. Vừa nghĩ đến tính nguy hiểm của chuyện ngày mai lại hơi sợ hãi. Ngẩng đầu liếc nhìn Dương Hiên nằm trêи ghế, hơi tò mò. Đàn ông bình thường nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội có một đêm tuyệt đẹp với cô ta, cho dù ngày mai có việc cần cô ta giúp đỡ.
Nhưng người đàn ông trước mặt lại không làm bất cứ điều gì, còn chủ động buông tha, ngủ trêи ghế. Điều này khiến cô ta cảm thấy Dương Hiên vô cùng đặc biệt, có sức hấp dẫn khác lạ với những người đàn ông khác.
“Này, chắc là anh chưa ngủ nhỉ?”
Dương Hiên khẽ mở miệng nói: “Sao vậy? Có chuyện gì không?”
“Tôi cũng không ngủ được, chúng ta nói chuyện đi.” Moni lập tức nổi hứng, quay đầu về phía Dương Hiên.
Dương Hiên không có bất kỳ động tác nào, khẽ gật đầu: “Chúng ta nói chuyện gì đây?”
“Tôi rất tò mò, tại sao anh không giống với những người đàn ông khác, ngủ với tôi? Có phải anh có vấn đề ở phương diện nào không vậy?” Câu này của Moni khiến Dương Hiên kinh ngạc.
“Phương diện đó của tôi không có vấn đề, cô đừng nghĩ lung tung được không?” Anh có cảm giác khóc không ra nước mắt.
“Vậy chính là tôi chưa đủ xinh đẹp, chưa đủ gợi cảm, không khơi gợi được hứng thú của anh sao?” Moni lại nói tiếp.
Dương Hiên lắc đầu: “Cô rất xinh đẹp, cũng rất gợi cảm, có lẽ không có bao nhiêu người đàn ông chống lại được sức hấp dẫn của cô. Nhưng con người tôi có một cái tật, không phải người phụ nữ của tôi, tôi sẽ không động vào.”
Moni bỗng nhiên hiểu ra, bây giờ đàn ông như vậy đã rất ít, cô ta nói: “Đàn ông tốt của thế kỷ mới, đúng là hiếm có. Không phải đàn ông đều thích vụng trộm sao? Sao anh lại không?”
Dương Hiên cười đáp lại: “Đàn ông không phải ai cũng vậy, chỉ có những người đàn ông thích chơi đùa mới làm vậy thôi, đại đa số đàn ông vẫn coi như là tốt.”
Moni khẽ gật đầu, dường như đã hiểu được đạo lý trong đó. Sau đó trong đầu cô ta chợt lóe lên một suy nghĩ, nhanh chóng chui từ trong chăn ra. Cởi hết quần áo trêи người, đồng thời khoe ra một cơ thể thật xinh đẹp.
Dương Hiên không hề quay đầu lại, nhưng đã nhận ra hành động của Moni.
Moni chậm rãi đi đến trước mặt Dương Hiên, hai tay nhẹ nhàng trượt ra sau lưng anh, tiến sát đến ghé sát vào tai anh, phả ra một luồng hơi nóng, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, thuộc hạ đến hầu hạ ngài đây, để tôi thay quần áo cho ngài nhé.”
Dương Hiên không hề phản kháng, yên tĩnh ngồi nguyên tại chỗ, nhắm mắt lại giống như đã ngủ.
Moni thấy cảnh tượng này, càng thêm phóng túng, trực tiếp thò tay vào trong quần áo Dương Hiên, bắt đầu vuốt ve.
Dương Hiên vẫn không có động tĩnh gì, giống như đã ngủ rồi vậy.
Nhìn thấy cảnh này, Moni lại thò tay vào quần Dương Hiên, sau khi sờ đến vật nhỏ của Dương Hiên, biểu cảm thay đổi lớn. Lúc vừa muốn chạy trốn thì đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của Dương Hiên.
“Có phải cô rất ngạc nhiên, chưa bao giờ gặp thứ nào như vậy đúng không, có phải rất muốn trải nghiệm nó.”
Nghe thấy vậy, Moni cảm giác mình đã chọc vào tổ ong vò vẽ, cuống cuồng rút tay ra, quay về giường của mình, đầu óc rối bời, trong đầu đều là hình ảnh thân thể của Dương Hiên.
Dương Hiên thấy cảnh này, nở nụ cười, nhưng không hề có ý định muốn lên giường cùng cô ta.
Một lát sau, Dương Hiên lên tiếng: “Nếu không ngủ, thì kêu tượng trưng vài tiếng, đừng yên tĩnh như vậy, sẽ khiến người khác nghi ngờ.”
Anh làm như vậy chỉ vì cẩn thận đề phòng, anh thật sự không biết rằng, bây giờ đang có mấy người bí mật nghe động tĩnh bên trong phòng anh.
Lúc này, Moni mới chầm chậm ngẩng đầu lên, nhớ lại cảnh tượng trêи giường trước kia, bắt đầu kêu rêи, hơn nữa còn vô cùng cố gắng diễn kịch.
Sau khi nghe thấy tiếng kêu này, người nghe lén bên ngoài đã rời đi.
Ngày hôm sau, Dương Hiên và Moni giả vờ bộ dạng ân ái rời khỏi khách sạn, sau đó hai người tách nhau ra. Dương Hiên quay về biệt thự của mình, Moni cũng đã trở lại chỗ ở, dựa theo sắp xếp của Dương Hiên, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Sau khi Dương Hiên về, liền gọi tất cả mọi người đến bên cạnh, nói thẳng: “Mọi việc tôi đã sắp xếp xong rồi, dự định dụ dỗ Lưu Khoa đến một nơi, bắt bọn chúng thỏa hiệp. Nếu không thỏa hiệp thì trực tiếp giết là được. Bây giờ vấn đề chủ yếu nhất của chúng ta là không khống chế được thủ đoạn của anh ta, mọi người cũng biết anh ta rất khôn khéo, chẳng ai bảo đảm được anh ta có làm trái lời hứa của mình không.”
Vu Cấm khẽ gật đầu, sau khi suy nghĩ một lát thì lấy ra từ trong túi áo một gói bột màu trắng: “Đây là thuốc độc, độc tính vô cùng mạnh, cho dù là cao thủ như chúng ta cũng không chống cự được độc tính của nó. Loại độc này có một đặc tính, thuốc giải chỉ có thể uống từng lần một mới có thể giải độc, nếu ở giữa bị gián đoạn thuốc giải thì người trúng độc sẽ lập tức tử vong.”
“Ý của chú là thông qua phương pháp này để khống chế Lưu Khoa sai khiến anh ta làm việc cho chúng ta?” Dương Hiên hỏi.
Vu Cấm khẽ gật đầu: “Đối diện với tính mạng của mình, tất cả mọi người đều sẽ thỏa hiệp.”
Mọi người cũng gật đầu, đồng ý với đạo lý này.
“Vậy chúng ta quyết định dùng kế hoạch này, tối mai tôi sẽ bao hết phòng của khách sạn, cuối cùng chỉ còn lại một phòng. Đến lúc đó bốn người chúng ta mai phục trong khách sạn, chỉ cần đợi bọn họ tiến vào sẽ lập tức cho anh ta uống thuốc độc, bất kể anh ta có thỏa hiệp hay không.” Dương Hiên nói xong, liếc nhìn ba người còn lại.
Ba người Vu Cấm khẽ gật đầu, hiểu được ẩn ý trong đó. Sau đó Vu Cấm và Băng Long quay về phòng mình nghỉ ngơi, buổi tối còn có một cuộc chiến lớn phải làm.
Sau khi bọn họ đi hết, Mị Nương trừng mắt nhìn Dương Hiên, lạnh lùng nói: “Tối qua anh và người phụ nữ đó lên giường rồi sao?”
Dương Hiên sững sờ, vội vàng nói: “Anh chỉ bàn chuyện làm ăn với cô ấy thôi, để bọn họ không nghi ngờ mới ở đó một đêm. Nhưng bọn anh không làm bất cứ chuyện gì cả, bọn anh cũng không ngủ cùng nhau.”
Mị Nương đưa tay kéo áo Dương Hiên rồi hỏi, bên trêи có mùi nước hoa nồng nặc.
/414
|