Chương 361: Cá đã cắn câu
Dương Hiên thấy vậy thì cuống quýt nói: “Là diễn thôi, diễn thật quá nên không tránh được chuyện đụng chạm.”
Mị Nương biết anh không nói dối, cười một chút rồi nói tiếp: “Anh chắc chắn là không lên giường với cô ấy chứ?”
Dương Hiên nghiêm trang gật đầu: “Chắc chắn không.”
Mị Nương dù biết anh thật lòng, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, kéo Dương Hiên về phòng mình rồi bắt đầu lột quần áo anh.
“Em định làm gì?” Dương Hiên hơi ngượng ngùng, đang ban ngày ban mặt.
“Anh hỏi em làm gì? Kiểm tra xem anh có nói dối hay không chứ gì nữa.” Cô vừa nói, vừa cởi quần áo mình ra.
Dương Hiên cười một tiếng, vội chỉnh đốn lại y phục cho Mị Nương, cười nói: “Ban ngày ban mặt, nếu như bị Vu Cấm nghe thấy thì ngại lắm.”
Mị Nương nhìn Dương Hiên chằm chằm: “Anh có tật giật mình đúng không? Hay hôm qua có chuyện gì thật.”
Dương Hiên cười khổ sở: “Anh không nói dối, chẳng nhẽ em không nhìn ra sao?”
Mị Nương nghe thấy vậy, buồn rầu cúi đầu: “Em biết anh nói thật, nhưng trong lòng vẫn không tin lắm.”
Dương Hiên ôm Mị Nương vào lòng, dịu dàng thủ thỉ: “Anh hiểu, anh hiểu. Nhưng hôm nay không được, buổi tối còn có trận đánh nhau, anh phải nắm chắc thắng lợi.”
Mị Nương là người thấu tình đạt lí, nghe lí do như vậy cũng không ép anh nữa. Sau đó mang chỗ quần áo Dương Hiên thay ra đi giặt.
Đến tối, Dương Hiên đến quán bar Lão Thất, ngồi ở vị trí cũ. Vu Cấm và hai người còn lại đến khách sạn rồi vào phòng yên lặng chờ đợi.
Một lúc sau, Lưu Khoa đi đến bên cạnh Dương Hiên, ngay câu đầu tiên hắn nói: “Người anh em, hôm qua thấy sao? Có thoải mái không?”
Dương Hiên gật đầu: “Có tiền đúng là tốt thật, bảo gì cô ta cũng làm. Hôm qua tôi đã dạy bảo cẩn thận rồi, có gì cô ta sẽ giúp anh.”
Lưu Khoa nghe xong hưng phấn vô cùng: “Thật không? Vậy tối nay tôi phải hưởng thụ mới được.”
Dương Hiên giả bộ bất đắc dĩ cười trừ: “Nếu anh thích thì tôi đành nhường lại anh. Tối nay tôi cũng định vui vẻ một chút.”
Lưu Khoa nghe vậy thì không khách khí, ɖu͙ƈ vọng bắt đầu trỗi dậy. Sau đó hắn nhanh chóng đi tìm một cô gái rồi dẫn lên tầng hai vui đùa một chút, sau đó ngồi im chờ Moni xuất hiện.
Không lâu sau, Moni chậm rãi đi lên sân khấu, biểu cảm lẳng lơ quyến rũ. Hôm nay cô thay trang phục khác, cách trang điểm cũng lạ hơn nhiều.
Lưu Khoa vừa thấy vậy đã đắc ý cười lớn: “Xem ra tối qua người anh em phục vụ tốt lắm, nhìn dáng vẻ hôm nay khác hẳn.”
Lưu Khoa nở nụ cười thỏa mãn.
Khi Moni biểu diễn xong, Lưu Khoa lập tức nói ngay: “Năm trăm ngàn, đêm nay tôi bao.”
Mọi người nghe thấy vậy, bao nhiêu sự nhiệt tình hứng thú trong mắt biến mất hết, chỉ còn lại sự tiếc nuối.
Lưu Khoa cười không ngớt, vui vẻ ôm Moni trong tay, sau đó đi tới chỗ Dương Hiên lỗ mãng nói: “Tôi đi hưởng thụ trước, rồi nhường mọi người chơi sau.”
Dương Hiên gật đầu, đưa tay ra dấu mời.
Khi bọn họ rời đi, Moni quay đầu nhìn anh một cái, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Sau đó Dương Hiên nhắn cho Vu Cấm, báo là cá đã cắn câu. Anh nhìn xung quanh thấy không có chuyện gì nữa liền đi ra cửa sau để rời khỏi quầy bar.
Khi anh tới khách sạn thì không thấy Lưu Khoa và Moni đâu. Đợi mười phút cũng vẫn chẳng thấy. Bọn họ đi khá sớm, chắc chắn đã đến nơi rồi, vậy mà không thấy đâu cả, hay bọn họ vào trước rồi.
Dương Hiên lắc đầu phủ nhận khả năng này. Anh đi đường tắt nên chắc chắn nhanh hơn bọn họ.
Đợi thêm mười phút nữa vẫn không thấy, Dương Hiên sốt ruột không biết phải làm gì.
Đúng thời điểm then chốt này thì Lưu Khoa và Moni tới cửa khách sạn, ôm ấp thân mật. Lúc chuẩn bị bước vào thì Lưu Khoa dừng lại.
“Sao chúng ta cứ phải đến đây? Ở quán bar không được sao?” Lưu Khoa không vui lắm.
“Chỗ này rất đẹp, mà tôi cũng không thích ở quán bar, sợ không đủ tiện nghi phục vụ anh chu đáo.” Moni nháy mắt đáp lại.
Lưu Khoa nghe thấy vậy thì thoải mái hơn. Moni nhanh chóng mở cửa, sau đó đưa hắn lên tầng.
Vừa vào thang máy Lưu Khoa đã nói: “Hay là cô hợp tác với khách sạn này, hòng kiếm tiền hoa hồng đúng không?”
Moni mặt khinh bỉ: “Sao mà thế được, các anh cho tôi tận mấy trăm ngàn, tôi hợp tác với họ được có mấy trăm đồng thôi.”
Lưu Khoa nghĩ lại cũng thấy đúng, gật đầu không nói gì. Khi bọn họ tới hành lang, hắn đột nhiên cảnh giác thấy có gì đó sai sai, lập tức đứng khựng lại.
“Sao thế? Có vấn đề gì à?” Moni trong lòng dù rất khẩn trương, nhưng vẻ ngoài vô cùng ung dung.
“Có phải có người cố tình bảo cô dẫn tôi tới đây không? Cô định lợi dụng tôi à?” Lưu Khoa giận dữ giơ tay bóp cổ Moni.
Moni lắc đầu giãy giụa nói: “Không, tôi không hề.”
“Thế sao cô dẫn tôi tới chỗ này? Tại sao hả?” Lưu Khoa nghiến răng tức giận, vẻ mặt tối sầm lại.
Lúc này, Dương Hiên từ trong thang máy đi ra lớn giọng quát: “Thả cô ấy ra.”
Lưu Khoa cười khẩy lạnh lùng nói: “Quả nhiên là mày. Tao vẫn nghĩ mày chỉ là người bình thường, không ngờ lại là một sát thủ bí mật.”
Vu Cấm với hai người còn lại ở trong phòng nghe thấy vậy, cũng từ từ bước ra, khuôn mặt lộ rõ sự dữ tợn.
“Hộ pháp Vu Cấm, hộ pháp Băng Long, là các người sao?” Lúc Lưu Khoa nhìn thấy hai người họ, hắn nhận ra không phải kẻ thù địch nào khác, mà chính là Ngọa Long đối phó với hắn.
“Lưu Khoa, mau thả cô ấy ra, nếu không cậu sẽ tan xương nát thịt ngay lập tức.” Vu Cấm bình thường đùa giỡn vui vẻ, nhưng đến lúc nghiêm túc, ông cũng tỏ ra đầy bản lĩnh.
“Tôi không phải đối thủ của các ông, nhưng nếu tôi muốn đi, các ông khôn hồn đừng chặn tôi lại.” Nói xong Lưu Khoa nhìn Dương Hiên chằm chằm.
Vu Cấm khẽ cười, Dương Hiên dù trẻ nhưng thực lực không hề yếu. Nếu so sánh, Dương Hiên vẫn mạnh hơn Lưu Khoa, ngăn cản hắn là việc không khó.
“Đến đi, tôi cũng muốn xem cậu rốt cuộc định chạy khỏi đây như nào?” Ông không hốt hoảng, ngược lại còn muốn nhìn xem hai người họ thực lực chênh lệnh bao nhiêu.
/414
|