Chương 66: Đánh mất
“Có thể để chúng tôi vào trong nói rõ hơn được không?”
Dương Hiên đang định từ chối lời mời của Hình Minh, lại bị câu nói tiếp theo của Thái Mỹ Lâm ngắt lời, nghĩ phòng trọ mình người đông phức tạp, cơ mật quốc gia vốn không thích hợp để bàn luận ở nơi đông người như vậy.
Dương Hiên gật đầu, tránh sang một bên cho họ đi vào.
Ngoạ Long là một cơ quan tuyệt mật của quốc gia, nên Thái Mỹ Lâm không có tư cách ngồi bên cạnh nghe.
Vì vậy, Dương Hiên và Hình Minh cùng đi vào trong phòng khác, để Thái Mỹ Lâm ở lại phòng khách ngồi đợi.
Vừa vào đến phòng ngồi xuống, Hình Minh vội vàng, mặt mày mừng rỡ nói.
“Dương Hiên đúng không, tôi là tổ trưởng của Ngọa Long, vừa rồi Thái Mỹ Lâm cũng đã nói sơ qua về tôi rồi, lần này đến đây, thứ nhất là vì điểm kỳ lạ trong vụ án của Lâm Nhã cậu đã xử lý rất tốt, thứ hai là được một vị thủ trưởng ở Thủ Đô và cấp trêи của Thái Mỹ Lâm ra sức giới thiệu, thứ ba……”
Hình Minh nhìn lướt qua tài liệu về Dương Hiên thấy đã luyện khí đạt cấp năm, trong lòng không khỏi khâm phục, người ta mới hơn hai mươi tuổi đã ở giai đoạn luyện khí cấp năm rồi, mình đây là may mắn mới có một cơ duyên, cộng thêm tài nguyên có sẵn của nhà nước, mới miễn cưỡng đạt đến luyện khí cấp tám.
Hình Minh thở dài, nghĩ về những gì hiện trêи tập tài liệu, ngoài tán thưởng ra, còn là khâm phục.
“Trong tài liệu về cậu có viết ba năm trước cậu vẫn là một người bình thường, tôi và tổ chức quốc gia cũng sẽ không hỏi nhiều về việc rốt cuộc cậu làm như thế nào để trở nên như vậy, đây là bí mật của mỗi người, chúng tôi tôn trọng bí mật cá nhân của mỗi công dân……”
Dương Hiên chớp mắt, đột nhiên nhận ra vị thủ trưởng mà anh ta vừa nói là ai, nghĩ đến Thái Mỹ Lâm đang ngồi ở bên ngoài, ở đây chắc chắn có công lao của vị nữ cảnh sát họ Thái này.
Dương Hiên nhếch lông mày nhưng không nói gì.
Hình Minh tiếp tục nói với giọng điệu hồ hởi: “Nhưng có thể từ một người bình thường, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, lại có thể đạt đến luyện khí cấp năm, đúng là không thể dùng mấy câu tài năng thiên bẩm mà miêu tả hết được……”
Đó không phải là nói quá, có những bậc tiền bối trong gia tộc võ thuật, gia tộc võ cổ truyền, luyện võ cả đời, cũng lắm đạt được trình độ võ tướng, hoặc tiên thiên, thậm chí bọn họ không hề biết được sau trình độ tiên thiên, còn có thể bước vào tu chân, tiến vào giai đoạn luyện khí.
Hình Minh mặt mày thổn thức: “Một người có tài năng thiên bẩm ở trước mặt, nếu tôi cứ thế mà bỏ qua, các lãnh đạo của nhà nước mà biết được, chắc chắn sẽ đều đánh cho tôi một trận……”
Sau đó Hình Minh cười nhẹ, với ánh mắt đầy sự chân thành, “Từ lúc nhìn thấy cậu vô tư cống hiến hết mình cho căn cứ địa Hoa Hạ, có thể thấy được cậu là một người yêu nước, tôi có lòng kính trọng những người tài, hai người hợp lại, chẳng phải là đẹp cả đôi bên sao?”
Dương Hiên làm thinh, lắc đầu với vẻ mặt không chút cảm xúc.
“Tôi cảm thấy chẳng đẹp chút nào.”
“!!!”
Hình Minh khựng người lại, không còn ra vẻ làm bộ làm tịch lấy viên đạn bọc đường để dụ dỗ lôi kéo Dương Hiên nữa, ngả người ra phía sau, nằm một cách thoải mái trêи sofa, lim dim mắt lại, nói với giọng như đã tính sẵn từ trước của một lão cáo già tinh ranh: “Nếu không đẹp, thì em vợ cậu cũng đành phải tiếp tục ngồi trong tù giam tối tăm ngột ngạt không đẹp lên nổi rồi.”
Dương Hiên hơi nhếch khóe miệng, chắc đây mới là bộ mặt thật của tổ trưởng tổ chức tuyệt mật Ngọa Long.
Bây giờ Dương Hiên đang có nỗi lo trong lòng, Hình Minh nhanh chóng tranh thủ thời cơ.
“Nếu cậu đồng ý gia nhập, chứng cứ khác về vụ án giết người tự động sẽ được giao cho bộ ngành liên quan, cô em vợ của cậu có thể trở nên vô tội và được thả ra, tôi cũng sẽ sắp xếp cậu vào thẳng tổ A, một tổ suất sắc nhất của Ngọa Long.”
Ngọa Long là một tổ chức có lực lượng đỉnh nhất và cũng thần bí nhất của Hoa Hạ, trong đó cũng có bảng xếp hạng, lần lượt là tổ A, tổ B, tổ C, tổ nào càng gần về phía trước, năng lực càng mạnh, tổ C và B đều toàn là người chỉ có năng lực ở cấp võ sĩ, chỉ có trong tổ A mới có người ở cấp tu chân, thực lực của Dương Hiên vốn đã đạt được yêu cầu của tổ A, tất nhiên có thể vào thẳng tổ A.
Sao rồi, có động lòng không đây?
Dương Hiên không thèm để ý đến bộ dạng hèn hạ như đang vẫy đuôi chờ anh cắn câu của Hình Minh, ngập ngừng một lúc, rồi trả lời: “Tôi có thể gia nhập, nhưng tôi không vào tổ A, tôi không hiểu gì về Ngọa Long cả, cứ để từ từ thì hơn.”
Hình Minh nghĩ thấy cũng đúng, liền gật đầu đồng ý.
“Vậy vào tổ C nhé, tổ C vừa rồi thực hiện nhiệm vụ vừa lúc còn thiếu một người.”
Dương Hiên không hề muốn hành sự kiêu ngạo, cũng không muốn bộc lộ sự thật chuyện về bản thân là một tu chân, tổ C dù sao cũng không nổi trội, chắc chắn sẽ không ai nói gì.
Dương Hiên đồng ý mấy hôm nữa sẽ đến Ngọa Long báo danh, Hình Minh cũng đi ra khỏi phòng.
“Anh đồng ý ra nhập Ngọc Long rồi à?” Vừa mở cửa phòng, Thái Mỹ Lâm ở ngoài ngồi chờ thấy thế liền vội vàng hỏi.
“Ừ, gia nhập tổ C rồi.” Dương Hiên gật đầu.
“Tổ C……cũng được, sau khi vào đó cố làm thật tốt nhé.” Thái Mỹ Lâm không biết rõ thực lực thực sự của Dương Hiên, khi biết Dương Hiên chỉ vào được tổ C, trong lòng không tránh khỏi có chút thất vọng.
Nhưng nói thế nào đi nữa đó cũng là tổ C của Ngọa Long, là một đẳng cấp mà không phải bộ ngành bình thường nào cũng có thể so sánh được.
“Vốn dĩ định nhờ anh một chuyện khác nữa, nhưng anh sắp phải đến Ngọa Long báo danh rồi, tôi không thể lúc này lại giao nhiệm vụ cho anh được. Thế này nhé, chờ khi nào anh rảnh, nhất định phải giúp tôi một việc.”
Thái Mỹ Lâm thời gian gần đây đã giúp đỡ anh rất nhiều, Dương Hiên thấy trong ánh mắt xinh đẹp của Thái Mỹ Lâm mang vẻ trịnh trọng ít thấy, liền đồng ý.
Sau khi Thái Mỹ Lâm và Hình Minh rời khỏi đó, Dương Hiên ăn một chút rồi đi ngủ tiếp.
Còn về Lâm Đông, vượt đường xá xa xôi, đã đến được địa bàn của Viên gia.
Sau khi Viên Thuật của Viên gia đoạt được tổng quán quân võ thuật thế giới, những hậu duệ vẫn tiếp nối lần lượt giành chiến thắng ở các võ đài quốc tế, mỗi cuộc thi cấp quốc tế đều lọt vào top đầu.
Có thể nói là một thế hệ nổi tiếng một thời, vô hình chung lại khiến cho các thế hệ sau tiếp tục được truyền thống đó, cho nên, những người ở giới võ thuật đều kính nể và tôn Viên gia là ngôi sao sáng trong giới võ thuật của Hoa Hạ.
Lâm Đông bước vào phòng khách của Viên gia với vẻ mặt giả vờ tôn kính.
Nhưng kể cả hắn có chuẩn bị rất nhiều quà tặng đáng giá, vẫn phải ngồi chờ ở phòng khách một lúc lâu, mới thấy quản gia gọi vào thư phòng với sắc mặt coi thường.
“Thật ngại quá, để cậu đợi đâu rồi, chuyện ông Lâm qua đời, tôi rất lấy làm tiếc.”
Lâm Đông thấy một người cơ thể cường tráng khỏe mạnh ngồi trêи chiếc ghế gỗ màu đỏ, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc.
Đây chính là Viên Thuật năm xưa nổi tiếng về đạt quán quân võ thuật thế giới sao?
Rõ ràng cùng thế hệ với ông nội mình, nhưng trẻ như một người trung niên đứng tuổi chính trực, nhìn như người hơn bốn mươi tuổi.
Lâm Đông thầm ngạc nhiên sửng sốt, ánh mắt như phát quang nhanh chóng thu lại, chắp tay cúi người một cách cung kính.
“Cháu mạo muội đến đây, đã làm phiền ông rồi, cháu vô cùng xin lỗi, thực sự là ông nội chết thảm oan uổng quá, cháu cũng không còn chỗ dựa nào khác, chỉ có thể đến tìm người bạn thân thiết mà ông nội luôn miệng nhắc tới là ông đây ạ……”
Sắc mặt Viên Thuật cười mà lại như không cười, ngồi phía sau chiếc bàn không nói gì.
Nhận thấy quân bài tình cảm không thành công, Lâm Đông nhanh nhẹn tùy cơ ứng biến, tâm trạng thay đổi, giọng nói cũng chân thành hơn nhiều.
“Cháu cũng không dám làm mất nhiều thời gian quý báu của ông, chỉ cần ông đồng ý ra tay giúp ông nội cháu báo thù, cháu nguyện hai tay dâng lên một nửa cơ nghiệp của Lâm gia!”
Viên gia từ sau khi Viên Thuật nổi lên, bề ngoài được giới võ thuật thừa nhận là đại ca, nhưng chẳng qua vì có rất nhiều cao thủ võ thuật cổ truyền ở ẩn không màng tới cái hư danh nên mới nhường ra thôi.
Ngoài hư danh, thì chẳng được lợi ích gì, người của Viên gia lại không có năng khiếu kinh doanh, tài sản của Viên gia vốn dĩ không nhiều, dựa vào tiếng tăm của ông ta kiếm được chút tiền, còn không đủ chi tiêu trong nhà, chưa nói đến tiền để phát triển.
Nói hay một chút thì ba thế hệ sống đến bây giờ, nhìn có vẻ hào nhoáng, thực ra càng thế hệ sau càng kém hơn, dựa vào danh tiếng của ông ta để sống, chỉ sợ hưng thịnh một thời, không quá ba đời.
Những ngày gần đây, Viên Thuật cảm thấy Viên gia đang ngày càng tàn lụi, muốn tìm vài dự án khác để tìm nguồn thu, Lâm Đông lại tìm đến, cũng xem như người gặp nạn được giúp đỡ.
Dù sao Lâm gia là một gia thế nổi tiếng hạng nhất nhì của Trung Giang, kể cả Lâm Thiết Sơn đã qua đời, Lâm Thị sụp đổ, dù sao lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, chỗ thịt ngon còn lại cũng đủ để Viên gia bọn họ phồn vinh phát triển.
Trong lòng Viên Thuật đã có suy tính, nhưng trêи nét mặt vẫn không chút biểu cảm, gõ gõ bàn sách, mắt lim dim lại, giả vờ như đang do dự.
Mẹ kiếp lại là một lão cáo già lòng dạ thâm độc, một nửa Lâm gia, vẫn không thỏa mãn được cái động không đáy khốn kiếp này.
Lâm Đông vừa nghĩ vừa chửi thầm, nhưng lại đang cầu xin người ta, nên không còn cách nào khác.
Vốn định thử giữ lại một nửa để xem có thể vực lại Lâm gia hay không, xem ra không còn hi vọng gì rồi.
Lâm Đông thở dài, ánh mắt tràn đầy quyết tâm được ăn cả ngã về không, kiên quyết lôi hết tài sản ra một cách điên rồ: “Chỉ cần ông giết được Dương Hiên, toàn bộ tài sản của Lâm gia và vùng đất tổ tiên của Lâm Thị đều thuộc về ông!”
Khuôn mặt trắng hàm râu đen của Viên Thuật cười một cách mãn nguyện, ánh mắt thong thả nhìn về phía xa.
Toàn bộ tài sản của Lâm Thị tất nhiên rất vừa miệng, nhưng đất tổ tiên của Lâm Thị mới là vùng đất quý báu ông ta muốn nhất.
Tiếc là, Lâm Đông không hề biết hắn đã mất đi thứ gì.
————————-
“Có thể để chúng tôi vào trong nói rõ hơn được không?”
Dương Hiên đang định từ chối lời mời của Hình Minh, lại bị câu nói tiếp theo của Thái Mỹ Lâm ngắt lời, nghĩ phòng trọ mình người đông phức tạp, cơ mật quốc gia vốn không thích hợp để bàn luận ở nơi đông người như vậy.
Dương Hiên gật đầu, tránh sang một bên cho họ đi vào.
Ngoạ Long là một cơ quan tuyệt mật của quốc gia, nên Thái Mỹ Lâm không có tư cách ngồi bên cạnh nghe.
Vì vậy, Dương Hiên và Hình Minh cùng đi vào trong phòng khác, để Thái Mỹ Lâm ở lại phòng khách ngồi đợi.
Vừa vào đến phòng ngồi xuống, Hình Minh vội vàng, mặt mày mừng rỡ nói.
“Dương Hiên đúng không, tôi là tổ trưởng của Ngọa Long, vừa rồi Thái Mỹ Lâm cũng đã nói sơ qua về tôi rồi, lần này đến đây, thứ nhất là vì điểm kỳ lạ trong vụ án của Lâm Nhã cậu đã xử lý rất tốt, thứ hai là được một vị thủ trưởng ở Thủ Đô và cấp trêи của Thái Mỹ Lâm ra sức giới thiệu, thứ ba……”
Hình Minh nhìn lướt qua tài liệu về Dương Hiên thấy đã luyện khí đạt cấp năm, trong lòng không khỏi khâm phục, người ta mới hơn hai mươi tuổi đã ở giai đoạn luyện khí cấp năm rồi, mình đây là may mắn mới có một cơ duyên, cộng thêm tài nguyên có sẵn của nhà nước, mới miễn cưỡng đạt đến luyện khí cấp tám.
Hình Minh thở dài, nghĩ về những gì hiện trêи tập tài liệu, ngoài tán thưởng ra, còn là khâm phục.
“Trong tài liệu về cậu có viết ba năm trước cậu vẫn là một người bình thường, tôi và tổ chức quốc gia cũng sẽ không hỏi nhiều về việc rốt cuộc cậu làm như thế nào để trở nên như vậy, đây là bí mật của mỗi người, chúng tôi tôn trọng bí mật cá nhân của mỗi công dân……”
Dương Hiên chớp mắt, đột nhiên nhận ra vị thủ trưởng mà anh ta vừa nói là ai, nghĩ đến Thái Mỹ Lâm đang ngồi ở bên ngoài, ở đây chắc chắn có công lao của vị nữ cảnh sát họ Thái này.
Dương Hiên nhếch lông mày nhưng không nói gì.
Hình Minh tiếp tục nói với giọng điệu hồ hởi: “Nhưng có thể từ một người bình thường, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, lại có thể đạt đến luyện khí cấp năm, đúng là không thể dùng mấy câu tài năng thiên bẩm mà miêu tả hết được……”
Đó không phải là nói quá, có những bậc tiền bối trong gia tộc võ thuật, gia tộc võ cổ truyền, luyện võ cả đời, cũng lắm đạt được trình độ võ tướng, hoặc tiên thiên, thậm chí bọn họ không hề biết được sau trình độ tiên thiên, còn có thể bước vào tu chân, tiến vào giai đoạn luyện khí.
Hình Minh mặt mày thổn thức: “Một người có tài năng thiên bẩm ở trước mặt, nếu tôi cứ thế mà bỏ qua, các lãnh đạo của nhà nước mà biết được, chắc chắn sẽ đều đánh cho tôi một trận……”
Sau đó Hình Minh cười nhẹ, với ánh mắt đầy sự chân thành, “Từ lúc nhìn thấy cậu vô tư cống hiến hết mình cho căn cứ địa Hoa Hạ, có thể thấy được cậu là một người yêu nước, tôi có lòng kính trọng những người tài, hai người hợp lại, chẳng phải là đẹp cả đôi bên sao?”
Dương Hiên làm thinh, lắc đầu với vẻ mặt không chút cảm xúc.
“Tôi cảm thấy chẳng đẹp chút nào.”
“!!!”
Hình Minh khựng người lại, không còn ra vẻ làm bộ làm tịch lấy viên đạn bọc đường để dụ dỗ lôi kéo Dương Hiên nữa, ngả người ra phía sau, nằm một cách thoải mái trêи sofa, lim dim mắt lại, nói với giọng như đã tính sẵn từ trước của một lão cáo già tinh ranh: “Nếu không đẹp, thì em vợ cậu cũng đành phải tiếp tục ngồi trong tù giam tối tăm ngột ngạt không đẹp lên nổi rồi.”
Dương Hiên hơi nhếch khóe miệng, chắc đây mới là bộ mặt thật của tổ trưởng tổ chức tuyệt mật Ngọa Long.
Bây giờ Dương Hiên đang có nỗi lo trong lòng, Hình Minh nhanh chóng tranh thủ thời cơ.
“Nếu cậu đồng ý gia nhập, chứng cứ khác về vụ án giết người tự động sẽ được giao cho bộ ngành liên quan, cô em vợ của cậu có thể trở nên vô tội và được thả ra, tôi cũng sẽ sắp xếp cậu vào thẳng tổ A, một tổ suất sắc nhất của Ngọa Long.”
Ngọa Long là một tổ chức có lực lượng đỉnh nhất và cũng thần bí nhất của Hoa Hạ, trong đó cũng có bảng xếp hạng, lần lượt là tổ A, tổ B, tổ C, tổ nào càng gần về phía trước, năng lực càng mạnh, tổ C và B đều toàn là người chỉ có năng lực ở cấp võ sĩ, chỉ có trong tổ A mới có người ở cấp tu chân, thực lực của Dương Hiên vốn đã đạt được yêu cầu của tổ A, tất nhiên có thể vào thẳng tổ A.
Sao rồi, có động lòng không đây?
Dương Hiên không thèm để ý đến bộ dạng hèn hạ như đang vẫy đuôi chờ anh cắn câu của Hình Minh, ngập ngừng một lúc, rồi trả lời: “Tôi có thể gia nhập, nhưng tôi không vào tổ A, tôi không hiểu gì về Ngọa Long cả, cứ để từ từ thì hơn.”
Hình Minh nghĩ thấy cũng đúng, liền gật đầu đồng ý.
“Vậy vào tổ C nhé, tổ C vừa rồi thực hiện nhiệm vụ vừa lúc còn thiếu một người.”
Dương Hiên không hề muốn hành sự kiêu ngạo, cũng không muốn bộc lộ sự thật chuyện về bản thân là một tu chân, tổ C dù sao cũng không nổi trội, chắc chắn sẽ không ai nói gì.
Dương Hiên đồng ý mấy hôm nữa sẽ đến Ngọa Long báo danh, Hình Minh cũng đi ra khỏi phòng.
“Anh đồng ý ra nhập Ngọc Long rồi à?” Vừa mở cửa phòng, Thái Mỹ Lâm ở ngoài ngồi chờ thấy thế liền vội vàng hỏi.
“Ừ, gia nhập tổ C rồi.” Dương Hiên gật đầu.
“Tổ C……cũng được, sau khi vào đó cố làm thật tốt nhé.” Thái Mỹ Lâm không biết rõ thực lực thực sự của Dương Hiên, khi biết Dương Hiên chỉ vào được tổ C, trong lòng không tránh khỏi có chút thất vọng.
Nhưng nói thế nào đi nữa đó cũng là tổ C của Ngọa Long, là một đẳng cấp mà không phải bộ ngành bình thường nào cũng có thể so sánh được.
“Vốn dĩ định nhờ anh một chuyện khác nữa, nhưng anh sắp phải đến Ngọa Long báo danh rồi, tôi không thể lúc này lại giao nhiệm vụ cho anh được. Thế này nhé, chờ khi nào anh rảnh, nhất định phải giúp tôi một việc.”
Thái Mỹ Lâm thời gian gần đây đã giúp đỡ anh rất nhiều, Dương Hiên thấy trong ánh mắt xinh đẹp của Thái Mỹ Lâm mang vẻ trịnh trọng ít thấy, liền đồng ý.
Sau khi Thái Mỹ Lâm và Hình Minh rời khỏi đó, Dương Hiên ăn một chút rồi đi ngủ tiếp.
Còn về Lâm Đông, vượt đường xá xa xôi, đã đến được địa bàn của Viên gia.
Sau khi Viên Thuật của Viên gia đoạt được tổng quán quân võ thuật thế giới, những hậu duệ vẫn tiếp nối lần lượt giành chiến thắng ở các võ đài quốc tế, mỗi cuộc thi cấp quốc tế đều lọt vào top đầu.
Có thể nói là một thế hệ nổi tiếng một thời, vô hình chung lại khiến cho các thế hệ sau tiếp tục được truyền thống đó, cho nên, những người ở giới võ thuật đều kính nể và tôn Viên gia là ngôi sao sáng trong giới võ thuật của Hoa Hạ.
Lâm Đông bước vào phòng khách của Viên gia với vẻ mặt giả vờ tôn kính.
Nhưng kể cả hắn có chuẩn bị rất nhiều quà tặng đáng giá, vẫn phải ngồi chờ ở phòng khách một lúc lâu, mới thấy quản gia gọi vào thư phòng với sắc mặt coi thường.
“Thật ngại quá, để cậu đợi đâu rồi, chuyện ông Lâm qua đời, tôi rất lấy làm tiếc.”
Lâm Đông thấy một người cơ thể cường tráng khỏe mạnh ngồi trêи chiếc ghế gỗ màu đỏ, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc.
Đây chính là Viên Thuật năm xưa nổi tiếng về đạt quán quân võ thuật thế giới sao?
Rõ ràng cùng thế hệ với ông nội mình, nhưng trẻ như một người trung niên đứng tuổi chính trực, nhìn như người hơn bốn mươi tuổi.
Lâm Đông thầm ngạc nhiên sửng sốt, ánh mắt như phát quang nhanh chóng thu lại, chắp tay cúi người một cách cung kính.
“Cháu mạo muội đến đây, đã làm phiền ông rồi, cháu vô cùng xin lỗi, thực sự là ông nội chết thảm oan uổng quá, cháu cũng không còn chỗ dựa nào khác, chỉ có thể đến tìm người bạn thân thiết mà ông nội luôn miệng nhắc tới là ông đây ạ……”
Sắc mặt Viên Thuật cười mà lại như không cười, ngồi phía sau chiếc bàn không nói gì.
Nhận thấy quân bài tình cảm không thành công, Lâm Đông nhanh nhẹn tùy cơ ứng biến, tâm trạng thay đổi, giọng nói cũng chân thành hơn nhiều.
“Cháu cũng không dám làm mất nhiều thời gian quý báu của ông, chỉ cần ông đồng ý ra tay giúp ông nội cháu báo thù, cháu nguyện hai tay dâng lên một nửa cơ nghiệp của Lâm gia!”
Viên gia từ sau khi Viên Thuật nổi lên, bề ngoài được giới võ thuật thừa nhận là đại ca, nhưng chẳng qua vì có rất nhiều cao thủ võ thuật cổ truyền ở ẩn không màng tới cái hư danh nên mới nhường ra thôi.
Ngoài hư danh, thì chẳng được lợi ích gì, người của Viên gia lại không có năng khiếu kinh doanh, tài sản của Viên gia vốn dĩ không nhiều, dựa vào tiếng tăm của ông ta kiếm được chút tiền, còn không đủ chi tiêu trong nhà, chưa nói đến tiền để phát triển.
Nói hay một chút thì ba thế hệ sống đến bây giờ, nhìn có vẻ hào nhoáng, thực ra càng thế hệ sau càng kém hơn, dựa vào danh tiếng của ông ta để sống, chỉ sợ hưng thịnh một thời, không quá ba đời.
Những ngày gần đây, Viên Thuật cảm thấy Viên gia đang ngày càng tàn lụi, muốn tìm vài dự án khác để tìm nguồn thu, Lâm Đông lại tìm đến, cũng xem như người gặp nạn được giúp đỡ.
Dù sao Lâm gia là một gia thế nổi tiếng hạng nhất nhì của Trung Giang, kể cả Lâm Thiết Sơn đã qua đời, Lâm Thị sụp đổ, dù sao lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, chỗ thịt ngon còn lại cũng đủ để Viên gia bọn họ phồn vinh phát triển.
Trong lòng Viên Thuật đã có suy tính, nhưng trêи nét mặt vẫn không chút biểu cảm, gõ gõ bàn sách, mắt lim dim lại, giả vờ như đang do dự.
Mẹ kiếp lại là một lão cáo già lòng dạ thâm độc, một nửa Lâm gia, vẫn không thỏa mãn được cái động không đáy khốn kiếp này.
Lâm Đông vừa nghĩ vừa chửi thầm, nhưng lại đang cầu xin người ta, nên không còn cách nào khác.
Vốn định thử giữ lại một nửa để xem có thể vực lại Lâm gia hay không, xem ra không còn hi vọng gì rồi.
Lâm Đông thở dài, ánh mắt tràn đầy quyết tâm được ăn cả ngã về không, kiên quyết lôi hết tài sản ra một cách điên rồ: “Chỉ cần ông giết được Dương Hiên, toàn bộ tài sản của Lâm gia và vùng đất tổ tiên của Lâm Thị đều thuộc về ông!”
Khuôn mặt trắng hàm râu đen của Viên Thuật cười một cách mãn nguyện, ánh mắt thong thả nhìn về phía xa.
Toàn bộ tài sản của Lâm Thị tất nhiên rất vừa miệng, nhưng đất tổ tiên của Lâm Thị mới là vùng đất quý báu ông ta muốn nhất.
Tiếc là, Lâm Đông không hề biết hắn đã mất đi thứ gì.
————————-
/414
|