Chương 67: Chế giễu
Lâm Nhã ở trước đồn cảnh sát, gương mặt cảm kϊƈɦ nhìn Thái Mỹ Lâm mặc bộ đồng phục cảnh sát màu xanh.
“Cảnh sát Thái, cám ơn cô từ trước đến nay luôn giúp đỡ tôi, nếu không phải cô một mực tin tưởng, khích lệ tôi, dùng hết sức mình giúp tôi điều tra vụ án, thì không biết đến lúc nào tôi mới có thể rửa sạch tội danh, thoát khỏi chốn lao tù này.”
Thái Mỹ Lâm khiêm tốn xua tay.
Vụ án lần này, cô ấy cũng không không giúp được gì, nhiều nhất chỉ là lo lắng Lâm Nhã ở trong tù sẽ bị ức hϊế͙p͙, cô ấy lên tiếng bảo vệ, nhìn thấy tinh thần Lâm Nhã sa sút, cô ấy an ủi mấy câu, và cung cấp cho Dương Hiên chứng cứ ở hiện trường.
Ngoại trừ điều này ra, cô căn bản không nhúng tay vào việc khác, cũng không tự giành công cho mình.
“Cô muốn cảm ơn thì đi cảm ơn Dương Hiên đấy, một mình anh ấy điều tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho cô.”
Anh rể? Lâm Nhã sững sờ nhìn Thái Mỹ Lâm đang chào tạm biệt rồi rời đi, trong lòng cô lúc này sốt ruột hết cả lên.
Trong lúc cô đơn độc, cần sự giúp đỡ nhất thì không thể liên lạc được với Dương Hiên, cô còn tưởng rằng anh rể giận chị và mẹ mình nên đã bỏ đi, không quan tâm đến cô nữa.
Không ngờ anh rể vẫn nhớ đến cô, tự mình tới cứu cô thoát khỏi đây!
Lâm Nhã nghẹn ngào, rưng rưng nước mắt, ngắm nhìn bầu trời trong xanh, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú ngập tràn giọt nước mắt hạnh phúc vui mừng.
Anh rể về rồi, thật tốt.
Lâm Nhã vô tội được ra khỏi tù giam, đối với Lâm gia mà nói, đây là một chuyện vui lớn, ngay cả Lưu Hồng bình thường luôn tìm cách gây sự với Dương Hiên, bây giờ cũng lúng túng bày tỏ lòng cảm ơn với anh.
Sự hòa thuận vui vẻ này chưa từng xuất hiện trong gia đình Lâm Toàn, phòng khách rộn ràng tiếng cười nói.
Sau khi nhìn thấy các trang báo đăng tin Lâm Nhã vô tội được thả ra, sắc mặt một vài người rất khó coi.
“Vậy mà có thể để Lâm Nhã rửa sạch tội danh sao?”
Sắc mặt Trương Doanh Doanh tái mét, giọng điệu hung tợn như ác quỷ bò ra từ địa ngục, chiếc gối ôm trong tay bị xé tan tành thành những mảnh vải vụn.
“Lâm Nhã, cô tưởng rằng thoát ra khỏi đó là có thể sống yên ổn bình an vô sự sao? Hừ, điều bất hạnh vẫn còn ở phía sau chờ cô đấy.”
Trương Doanh Doanh nheo mắt, trong đôi mắt u ám kia thoáng xuất hiện một mưu kế thâm độc, cô ta gọi một cuộc điện thoại.
Gần đây Lâm gia liên tiếp gặp phải chuyện không may, hai chị em lần lượt nhảy qua chậu lửa, xua đuổi điều xui xẻo, nhưng trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu, luôn cảm thấy những chuyện này vẫn chưa hết kết.
Dung mạo của Lâm Toàn bây giờ đã hoàn toàn khôi phục, những tin tồn nhảm về việc Đồ Lâm có một người xấu xí như quỷ dạo xoa cũng bị dập tắt, còn Lâm Nhã đã chứng minh được bản thân vô tội được ra khỏi tù.
Dường như mọi chuyện đều đã yên ổn, nhưng những tin đồn nhảm chỉ dừng lại với người đọc báo khôn ngoan, những người thông minh nhạy bén có thể nhìn thấu được vấn đề lại càng ít, danh tiếng của hai người bọn họ, trêи thực tế bây giờ đã đen như quả bóng lăn lộn trong than.
Tâm trạng háo hức chưa được nửa ngày, cảm xúc lúc này lại chìm xuống đáy.
“Hai chị em con sao mặt mày cứ ủ rủ thế, ít nhất bây giờ có thể bình an ngồi với nhau như vậy là đủ rồi, hơn nữa không phải còn có Dương Hiên sao?”
Bầu không khí gượng gạo lúng túng bao trùm, Lưu Hồng – người từ trước đến nay luôn tìm cách gây chuyện, cãi vả long trời lỡ đất, bây giờ lại đi xoa dịu an ủi mọi người.
Dương Hiên đồng ý gật đầu, “Tất cả đã có anh.”
“Hay là để Dương Hiên đưa hai chị em ra ngoài cho khuây khỏa?”
Đây đúng là một ý kiến hay, Dương Hiên kinh ngạc nhìn Lưu Hồng, lần đầu tiên cảm thấy vừa ý với bà mẹ vợ hay bắt bẻ anh!
Mẹ vợ đã thừa nhận anh rồi sao? Dương Hiên thầm nghĩ, hay là anh đi mua vài thứ đồ đắt tiền báo hiếu với mẹ vợ, dỗ dành mẹ vợ cởi bỏ nút thắt trong lòng, nói không chừng chuyện của anh và Tiểu Toàn được mẹ vợ thúc đẩy thì sẽ…Hi hi hi.
Trái tim Dương Hiên lúc này ngập tràn màu hồng hạnh phúc, Lâm Toàn đột nhiên nhớ lại hôm qua trong nhóm đại học, lớp trưởng của cô mời mọi người đi lên một hòn đảo dạo chơi, bạn thân của cô cũng bảo cô đi cùng, nhưng lúc đó vẫn còn một mớ hỗn độn không có tâm trạng đi chơi nên cô đã từ chối.
Bây giờ cả nhà đoàn tụ, chuyện xui xẻo cũng đã chấm dứt, lúc này mọi người cùng nhau ra ngoài giải tỏa căng thẳng cũng không tệ.
“Ngày mai lớp đại học của con có tổ chức buổi đi chơi trêи đảo, hay là chúng ta cùng đi nhé, mọi người thấy thế nào?”
Lâm Toàn hỏi ý kiến mọi người, Dương Hiên nghe theo vợ anh, Lâm Nhã không có ý kiến gì, Lưu Hồng để ba người họ tự ý quyết định.
Thời tiết đang nắng nóng, đi dạo chơi trêи hải đảo, khẳng định không thể thiếu những hoạt động bơi lội, đây là lúc cánh đàn ông được nhìn người đẹp no cả mắt, cũng là lúc mấy chị em phụ nữ âm thầm khoe ra vóc dáng xinh đẹp với nhau.
Các cô gái sẽ cẩn thận lựa chọn những bộ đồ bơi hấp dẫn và quyến rũ, để mình thật nổi bật, tự tinh kiêu hãnh đứng giữa đám đông, không để mình bị tụt lại phía sau.
Ba người phụ nữ nhà Lâm gia thảo luận sôi nổi, tươi cười hớn hở đi ra ngoài mua đồ.
Bên kia Trương Doanh Doanh đang đợi xem kịch hay, thay vì xuất hiện những tin tức hot trêи ti vi thì căn nhà cô ta ở lại có một đám người không mời mà đến.
“Cốc cốc cốc…”
Lúc này ai sẽ đến tìm cô ta, Trương Doanh Doanh không kiên nhẫn, mở cửa.
“Các ngươi là?”
Mấy người mặc đồng phục cảnh sát so sánh hình ảnh Trương Doanh Doanh và bức hình trong tay mình.
“Trương Doanh Doanh?”
Không đợi Trương Doanh Doanh trả lời, sau khi xác nhận không có sự nhầm lẫn, cảnh sát bước lên trước, còng tay cô ta lại và dẫn người đi.
“Trương Doanh Doanh, đưa đi.”
“Các người làm gì vậy? Tôi đã phạm tội gì? Các người không thể bắt tôi.”
Trương Doanh Doanh gào thét chói tai, bất chấp hình ảnh sự dịu dàng của một cô gái, chân trái giẫm chân phải đá, giãy giụa khóc lóc om sòm.
Dẫu sao Trương Doanh Doanh cũng là phụ nữ, mấy cảnh sát cũng không thể quá cương quyết, chỉ có thể lấy ra một tờ giấy tội danh, đọc lớn:
“Trương Doanh Doanh, mưu hại người khác, tung tin đồn nhảm, nhiễu loạn lòng người… Rất nhiều bằng chứng, chứng cứ đã được xác thực, đặc biệt truy bắt tội phạm về quy án.”
Trương Doanh Doanh không dám tin, tỉ mỉ đọc lệnh truy bắt, cô ta vẫn không chịu nhận tội.
“Đồng chí cảnh sát, tôi có chứng cứ quan trọng trong vụ án giết Chung Diệu, có thể lấy công chuộc tội, đừng bắt tôi được không?”
Trần Thiên Hạo âm mưu hãm hại chị em Lâm gia, Trương Doanh Doanh chỉ biết đại khái, âm mưu mới vừa thành công, bản thân cô ta âm thầm đắc ý, còn muốn tìm cơ hội giậu đổ bìm leo, khiến Lâm Nhã mãi chìm sâu xuống đáy vực, cả đời cũng không trở mình được.
Cho nên trong lúc vô tình thám thính được thông tin Chung Diệu có ý định bỏ thuốc mê hãm hϊế͙p͙ Lâm Nhã, cô ta đã lén chuẩn bị máy quay, theo đuôi Chung Diệu đi đến trước cửa phòng Lâm Nhã, vốn dĩ định quay lại hình ảnh hai người họ ân ái để tung tin đồn ra ngoài, thật không ngờ cô ta lại nhìn thấy Chung Diệu bị giết một cách kì lạ ngay tại hiện trường .
Mới đầu cô ta cho rằng mình hoa mắt, nhìn nhầm, nhưng bất kể nhắm mắt mấy lần, cảnh tượng trước mắt vẫn quỷ dị như cũ. Một cây dao gọt hoa quả cắm vào trước ngực Chung Diệu, Chung Diệu giãy giụa muốn lên tiếng kêu cứu, nhưng dường như có gì đó bịt miệng lại, không thể phát ra chút âm thanh nào.
Trương Doanh Doanh sợ gần chết, muốn bỏ chạy nhưng bị dọa ngây người, toàn thân cứng đờ, cầm máy quay không dám cử động.
Đến khi Lâm Nhã mở cửa, tựa như có người dùng lực đẩy thi thể đã chết của Chung Diệu về phía Lâm Nhã đang không chút phòng bị.
Nghe tiếng hét chói tai của Lâm Nhã, cô ta mới tĩnh táo lại, vội vội vàng vàng trở về phòng. Đột nhiên nghĩ tới việc chỉ cần mượn cơ hội này khiến Lâm Nhã mang tội danh giết người, cả đời chết già ở trong tù.
Hơn nữa lúc ấy Trần Thiên Hạo đang uy hϊế͙p͙ Lâm Toàn, bản thân cô ta có thể dùng video trong tay để giành công với Trần Thiên Hạo, đổi lại càng nhiều tài nguyên tốt.
Một công đôi việc, bản thân báo được thù lại có thể loại trừ một đối thủ mạnh, vì vậy cô ta mê muội che giấu chứng cứ quan trọng này.
Không ngờ Lâm Nhã mạng lớn ra khỏi tù, còn bản thân cô ta…
“Tội của cô và việc cô có chứng cứ quan trọng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, không thể nhập vào làm một, vã lại, cô còn che giấu bằng chứng quan trọng, tội danh còn phải tăng thêm một bậc, có thể xin được khoan hồng cũng không tệ lắm rồi, còn vọng tưởng dùng nó đền tội…”
Trương Doanh Doanh đột nhiên cảm thấy hối hận vì mình lắm mồm, nếu cô ta sống chết không chịu giao ra chứng cứ, thì tội danh cũng sẽ không phải tăng thêm một bậc, Trương Doanh Doanh mặt xám như tro tàn, uể oải ngồi sụp xuống đất.
Vừa nãy vui vẻ thích thú bao nhiêu thì bây giờ lại chán nản tuyệt vọng bấy nhiêu, hi vọng nhiều thì thất vọng càng lớn.
Dương Hiên khách sáo tắt điện thoại.
Hiệu suất làm việc của tổ chức Ngọa Long cao thật, tối qua vừa báo cáo đối tượng tình nghi, hôm nay đã đưa người vào tù.
Dường như qua lại đánh tiếng với gia chủ Chung gia, đối mặt với việc fans hâm mộ và anti fan của Chung Diệu không chấp nhận phán quyết kia, đã khiến bố mẹ Chung Diệu chủ động đứng ra giải thích chuyện này thật sự không liên quan đến Lâm Nhã, hung thủ là một người khác.
Bố mẹ của nạn nhân đã lên tiếng giải thích, những fans hâm mộ tự nhiên sẽ ngừng công kϊƈɦ, cũng không tới gây sự nữa.
Xem ra gia nhập vào tổ chức Ngọa Long cũng tốt.
Dương Hiên mỉm cười hài lòng, nổi lo lắng về sau cũng không còn, kẻ phá hoại tiết mục âm nhạc cũng đã lọt lưới bị pháp luật trừng trị, ngày mai mọi người trong gia đình có thể thoải mái ra ngoài dạo chơi.
Thực tế ngày hôm sau đã đánh vào mặt Dương Hiên một cách tàn nhẫn.
Dương Hiên cùng hai chị em Lâm gia cười nói vui vẻ đến địa điểm tập trung, Lâm Toàn nhìn thấy cô bạn thân Tô Tô liền vui mừng vẩy tay, đang muốn bước lên nghênh đón, thì bị giọng điệu khó chịu ở đằng sau níu chân lại.
“Ôi, đây không phải là chủ tịch có bộ dạng quỷ dạ xoa của công ty Đồ Lâm gần đây rất nổi tiếng sao? Chuyến đi chơi náo nhiệt ngày hôm nay, cậu còn đưa cô em gái ăn bám đàn ông, tội phạm giết người theo nữa à, không sợ mất mặt ư? Ha ha ha…”
————————-
Lâm Nhã ở trước đồn cảnh sát, gương mặt cảm kϊƈɦ nhìn Thái Mỹ Lâm mặc bộ đồng phục cảnh sát màu xanh.
“Cảnh sát Thái, cám ơn cô từ trước đến nay luôn giúp đỡ tôi, nếu không phải cô một mực tin tưởng, khích lệ tôi, dùng hết sức mình giúp tôi điều tra vụ án, thì không biết đến lúc nào tôi mới có thể rửa sạch tội danh, thoát khỏi chốn lao tù này.”
Thái Mỹ Lâm khiêm tốn xua tay.
Vụ án lần này, cô ấy cũng không không giúp được gì, nhiều nhất chỉ là lo lắng Lâm Nhã ở trong tù sẽ bị ức hϊế͙p͙, cô ấy lên tiếng bảo vệ, nhìn thấy tinh thần Lâm Nhã sa sút, cô ấy an ủi mấy câu, và cung cấp cho Dương Hiên chứng cứ ở hiện trường.
Ngoại trừ điều này ra, cô căn bản không nhúng tay vào việc khác, cũng không tự giành công cho mình.
“Cô muốn cảm ơn thì đi cảm ơn Dương Hiên đấy, một mình anh ấy điều tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho cô.”
Anh rể? Lâm Nhã sững sờ nhìn Thái Mỹ Lâm đang chào tạm biệt rồi rời đi, trong lòng cô lúc này sốt ruột hết cả lên.
Trong lúc cô đơn độc, cần sự giúp đỡ nhất thì không thể liên lạc được với Dương Hiên, cô còn tưởng rằng anh rể giận chị và mẹ mình nên đã bỏ đi, không quan tâm đến cô nữa.
Không ngờ anh rể vẫn nhớ đến cô, tự mình tới cứu cô thoát khỏi đây!
Lâm Nhã nghẹn ngào, rưng rưng nước mắt, ngắm nhìn bầu trời trong xanh, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú ngập tràn giọt nước mắt hạnh phúc vui mừng.
Anh rể về rồi, thật tốt.
Lâm Nhã vô tội được ra khỏi tù giam, đối với Lâm gia mà nói, đây là một chuyện vui lớn, ngay cả Lưu Hồng bình thường luôn tìm cách gây sự với Dương Hiên, bây giờ cũng lúng túng bày tỏ lòng cảm ơn với anh.
Sự hòa thuận vui vẻ này chưa từng xuất hiện trong gia đình Lâm Toàn, phòng khách rộn ràng tiếng cười nói.
Sau khi nhìn thấy các trang báo đăng tin Lâm Nhã vô tội được thả ra, sắc mặt một vài người rất khó coi.
“Vậy mà có thể để Lâm Nhã rửa sạch tội danh sao?”
Sắc mặt Trương Doanh Doanh tái mét, giọng điệu hung tợn như ác quỷ bò ra từ địa ngục, chiếc gối ôm trong tay bị xé tan tành thành những mảnh vải vụn.
“Lâm Nhã, cô tưởng rằng thoát ra khỏi đó là có thể sống yên ổn bình an vô sự sao? Hừ, điều bất hạnh vẫn còn ở phía sau chờ cô đấy.”
Trương Doanh Doanh nheo mắt, trong đôi mắt u ám kia thoáng xuất hiện một mưu kế thâm độc, cô ta gọi một cuộc điện thoại.
Gần đây Lâm gia liên tiếp gặp phải chuyện không may, hai chị em lần lượt nhảy qua chậu lửa, xua đuổi điều xui xẻo, nhưng trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu, luôn cảm thấy những chuyện này vẫn chưa hết kết.
Dung mạo của Lâm Toàn bây giờ đã hoàn toàn khôi phục, những tin tồn nhảm về việc Đồ Lâm có một người xấu xí như quỷ dạo xoa cũng bị dập tắt, còn Lâm Nhã đã chứng minh được bản thân vô tội được ra khỏi tù.
Dường như mọi chuyện đều đã yên ổn, nhưng những tin đồn nhảm chỉ dừng lại với người đọc báo khôn ngoan, những người thông minh nhạy bén có thể nhìn thấu được vấn đề lại càng ít, danh tiếng của hai người bọn họ, trêи thực tế bây giờ đã đen như quả bóng lăn lộn trong than.
Tâm trạng háo hức chưa được nửa ngày, cảm xúc lúc này lại chìm xuống đáy.
“Hai chị em con sao mặt mày cứ ủ rủ thế, ít nhất bây giờ có thể bình an ngồi với nhau như vậy là đủ rồi, hơn nữa không phải còn có Dương Hiên sao?”
Bầu không khí gượng gạo lúng túng bao trùm, Lưu Hồng – người từ trước đến nay luôn tìm cách gây chuyện, cãi vả long trời lỡ đất, bây giờ lại đi xoa dịu an ủi mọi người.
Dương Hiên đồng ý gật đầu, “Tất cả đã có anh.”
“Hay là để Dương Hiên đưa hai chị em ra ngoài cho khuây khỏa?”
Đây đúng là một ý kiến hay, Dương Hiên kinh ngạc nhìn Lưu Hồng, lần đầu tiên cảm thấy vừa ý với bà mẹ vợ hay bắt bẻ anh!
Mẹ vợ đã thừa nhận anh rồi sao? Dương Hiên thầm nghĩ, hay là anh đi mua vài thứ đồ đắt tiền báo hiếu với mẹ vợ, dỗ dành mẹ vợ cởi bỏ nút thắt trong lòng, nói không chừng chuyện của anh và Tiểu Toàn được mẹ vợ thúc đẩy thì sẽ…Hi hi hi.
Trái tim Dương Hiên lúc này ngập tràn màu hồng hạnh phúc, Lâm Toàn đột nhiên nhớ lại hôm qua trong nhóm đại học, lớp trưởng của cô mời mọi người đi lên một hòn đảo dạo chơi, bạn thân của cô cũng bảo cô đi cùng, nhưng lúc đó vẫn còn một mớ hỗn độn không có tâm trạng đi chơi nên cô đã từ chối.
Bây giờ cả nhà đoàn tụ, chuyện xui xẻo cũng đã chấm dứt, lúc này mọi người cùng nhau ra ngoài giải tỏa căng thẳng cũng không tệ.
“Ngày mai lớp đại học của con có tổ chức buổi đi chơi trêи đảo, hay là chúng ta cùng đi nhé, mọi người thấy thế nào?”
Lâm Toàn hỏi ý kiến mọi người, Dương Hiên nghe theo vợ anh, Lâm Nhã không có ý kiến gì, Lưu Hồng để ba người họ tự ý quyết định.
Thời tiết đang nắng nóng, đi dạo chơi trêи hải đảo, khẳng định không thể thiếu những hoạt động bơi lội, đây là lúc cánh đàn ông được nhìn người đẹp no cả mắt, cũng là lúc mấy chị em phụ nữ âm thầm khoe ra vóc dáng xinh đẹp với nhau.
Các cô gái sẽ cẩn thận lựa chọn những bộ đồ bơi hấp dẫn và quyến rũ, để mình thật nổi bật, tự tinh kiêu hãnh đứng giữa đám đông, không để mình bị tụt lại phía sau.
Ba người phụ nữ nhà Lâm gia thảo luận sôi nổi, tươi cười hớn hở đi ra ngoài mua đồ.
Bên kia Trương Doanh Doanh đang đợi xem kịch hay, thay vì xuất hiện những tin tức hot trêи ti vi thì căn nhà cô ta ở lại có một đám người không mời mà đến.
“Cốc cốc cốc…”
Lúc này ai sẽ đến tìm cô ta, Trương Doanh Doanh không kiên nhẫn, mở cửa.
“Các ngươi là?”
Mấy người mặc đồng phục cảnh sát so sánh hình ảnh Trương Doanh Doanh và bức hình trong tay mình.
“Trương Doanh Doanh?”
Không đợi Trương Doanh Doanh trả lời, sau khi xác nhận không có sự nhầm lẫn, cảnh sát bước lên trước, còng tay cô ta lại và dẫn người đi.
“Trương Doanh Doanh, đưa đi.”
“Các người làm gì vậy? Tôi đã phạm tội gì? Các người không thể bắt tôi.”
Trương Doanh Doanh gào thét chói tai, bất chấp hình ảnh sự dịu dàng của một cô gái, chân trái giẫm chân phải đá, giãy giụa khóc lóc om sòm.
Dẫu sao Trương Doanh Doanh cũng là phụ nữ, mấy cảnh sát cũng không thể quá cương quyết, chỉ có thể lấy ra một tờ giấy tội danh, đọc lớn:
“Trương Doanh Doanh, mưu hại người khác, tung tin đồn nhảm, nhiễu loạn lòng người… Rất nhiều bằng chứng, chứng cứ đã được xác thực, đặc biệt truy bắt tội phạm về quy án.”
Trương Doanh Doanh không dám tin, tỉ mỉ đọc lệnh truy bắt, cô ta vẫn không chịu nhận tội.
“Đồng chí cảnh sát, tôi có chứng cứ quan trọng trong vụ án giết Chung Diệu, có thể lấy công chuộc tội, đừng bắt tôi được không?”
Trần Thiên Hạo âm mưu hãm hại chị em Lâm gia, Trương Doanh Doanh chỉ biết đại khái, âm mưu mới vừa thành công, bản thân cô ta âm thầm đắc ý, còn muốn tìm cơ hội giậu đổ bìm leo, khiến Lâm Nhã mãi chìm sâu xuống đáy vực, cả đời cũng không trở mình được.
Cho nên trong lúc vô tình thám thính được thông tin Chung Diệu có ý định bỏ thuốc mê hãm hϊế͙p͙ Lâm Nhã, cô ta đã lén chuẩn bị máy quay, theo đuôi Chung Diệu đi đến trước cửa phòng Lâm Nhã, vốn dĩ định quay lại hình ảnh hai người họ ân ái để tung tin đồn ra ngoài, thật không ngờ cô ta lại nhìn thấy Chung Diệu bị giết một cách kì lạ ngay tại hiện trường .
Mới đầu cô ta cho rằng mình hoa mắt, nhìn nhầm, nhưng bất kể nhắm mắt mấy lần, cảnh tượng trước mắt vẫn quỷ dị như cũ. Một cây dao gọt hoa quả cắm vào trước ngực Chung Diệu, Chung Diệu giãy giụa muốn lên tiếng kêu cứu, nhưng dường như có gì đó bịt miệng lại, không thể phát ra chút âm thanh nào.
Trương Doanh Doanh sợ gần chết, muốn bỏ chạy nhưng bị dọa ngây người, toàn thân cứng đờ, cầm máy quay không dám cử động.
Đến khi Lâm Nhã mở cửa, tựa như có người dùng lực đẩy thi thể đã chết của Chung Diệu về phía Lâm Nhã đang không chút phòng bị.
Nghe tiếng hét chói tai của Lâm Nhã, cô ta mới tĩnh táo lại, vội vội vàng vàng trở về phòng. Đột nhiên nghĩ tới việc chỉ cần mượn cơ hội này khiến Lâm Nhã mang tội danh giết người, cả đời chết già ở trong tù.
Hơn nữa lúc ấy Trần Thiên Hạo đang uy hϊế͙p͙ Lâm Toàn, bản thân cô ta có thể dùng video trong tay để giành công với Trần Thiên Hạo, đổi lại càng nhiều tài nguyên tốt.
Một công đôi việc, bản thân báo được thù lại có thể loại trừ một đối thủ mạnh, vì vậy cô ta mê muội che giấu chứng cứ quan trọng này.
Không ngờ Lâm Nhã mạng lớn ra khỏi tù, còn bản thân cô ta…
“Tội của cô và việc cô có chứng cứ quan trọng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, không thể nhập vào làm một, vã lại, cô còn che giấu bằng chứng quan trọng, tội danh còn phải tăng thêm một bậc, có thể xin được khoan hồng cũng không tệ lắm rồi, còn vọng tưởng dùng nó đền tội…”
Trương Doanh Doanh đột nhiên cảm thấy hối hận vì mình lắm mồm, nếu cô ta sống chết không chịu giao ra chứng cứ, thì tội danh cũng sẽ không phải tăng thêm một bậc, Trương Doanh Doanh mặt xám như tro tàn, uể oải ngồi sụp xuống đất.
Vừa nãy vui vẻ thích thú bao nhiêu thì bây giờ lại chán nản tuyệt vọng bấy nhiêu, hi vọng nhiều thì thất vọng càng lớn.
Dương Hiên khách sáo tắt điện thoại.
Hiệu suất làm việc của tổ chức Ngọa Long cao thật, tối qua vừa báo cáo đối tượng tình nghi, hôm nay đã đưa người vào tù.
Dường như qua lại đánh tiếng với gia chủ Chung gia, đối mặt với việc fans hâm mộ và anti fan của Chung Diệu không chấp nhận phán quyết kia, đã khiến bố mẹ Chung Diệu chủ động đứng ra giải thích chuyện này thật sự không liên quan đến Lâm Nhã, hung thủ là một người khác.
Bố mẹ của nạn nhân đã lên tiếng giải thích, những fans hâm mộ tự nhiên sẽ ngừng công kϊƈɦ, cũng không tới gây sự nữa.
Xem ra gia nhập vào tổ chức Ngọa Long cũng tốt.
Dương Hiên mỉm cười hài lòng, nổi lo lắng về sau cũng không còn, kẻ phá hoại tiết mục âm nhạc cũng đã lọt lưới bị pháp luật trừng trị, ngày mai mọi người trong gia đình có thể thoải mái ra ngoài dạo chơi.
Thực tế ngày hôm sau đã đánh vào mặt Dương Hiên một cách tàn nhẫn.
Dương Hiên cùng hai chị em Lâm gia cười nói vui vẻ đến địa điểm tập trung, Lâm Toàn nhìn thấy cô bạn thân Tô Tô liền vui mừng vẩy tay, đang muốn bước lên nghênh đón, thì bị giọng điệu khó chịu ở đằng sau níu chân lại.
“Ôi, đây không phải là chủ tịch có bộ dạng quỷ dạ xoa của công ty Đồ Lâm gần đây rất nổi tiếng sao? Chuyến đi chơi náo nhiệt ngày hôm nay, cậu còn đưa cô em gái ăn bám đàn ông, tội phạm giết người theo nữa à, không sợ mất mặt ư? Ha ha ha…”
————————-
/414
|