Chương 85: Giáo sư nổi giận
Nôn nóng? Tại sao anh lại phải nôn nóng, dù sao cũng không phải thật sự đến dạy học, mà dù có dạy học, anh cũng không sợ chút nào.
Ba năm trong tù, ông Long không chỉ truyền cho anh võ thuật tu luyện, đầu óc ông Long giống một cái túi đa năng, cái gì cũng từng đọc, kiến thức còn thâm sâu hơn nhiều so với học thuật, luận văn của thời này, lúc đầu anh nghe thấy cũng rất ngạc nhiên và nghi ngờ, tưởng bản thân học nhiều, sau khi hiểu được, chỉ còn lại tin phục và quyết tâm muốn theo học ông Long.
Hơn nữa từ lúc anh tu luyện đến nay, trí nhớ ngày càng tốt, đầu óc cũng ngày càng sáng sủa, tối qua xem qua giáo án, hôm nay những thứ muốn giảng và tri thức trong đầu hòa hợp lại với nhau, hôm nay muốn giảng cái gì, không cần nhìn giáo án cũng có thể viết ra, còn về việc dạy đám tự cho mình tài cao này, chỉ là chuyện nhỏ, anh quá dư sức.
Dương Hiên mở màn hình máy chiếu, sau đó nhẹ nhàng bỏ điều khiển từ xa xuống.
“Nếu em đã gọi tôi là thầy, tức là đã chấp nhận quan hệ thầy trò này, nếu đã chấp nhận quan hệ thầy trò, thì cứ nghe tôi giảng trước, sau đó hãy chất vấn xem tôi có đủ tư cách làm thầy của em không”.
“Ái chà, khẩu khí lớn đấy”.
Sinh viên lúc nãy không phản bác nữa, Đường Thiên Hào ngồi cạnh Trần Trừng đã đặt hai chân lên bàn, khoanh tay, vẻ bất cần đời mở miệng chế nhạo.
“Im miệng, Đường Thiên Hào, nghiêm túc học đi”.
Đường Thiên Hào vốn đang vẻ mặt kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất, nhìn thấy Trần Trừng lườm mình bằng đôi mắt xinh đẹp, trái tim bắt đầu mềm nhũn ra, làm gì còn thời gian nhớ đến thầy giáo trẻ tuổi phiền phức kia chứ?
Nhưng để lấy lại thể diện đã mất vì người đẹp, tiện thể lấy lòng nữ thần trong lòng, Đường Thiên Hào giả vờ cứng miệng buông ra một câu nữa, rồi lập tức ngồi nghiêm túc, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
“Đã có hoa khôi trường mở miệng giúp thầy, hôm nay giữ lại thể diện, tạm thời tha cho thầy”.
Dương Hiên mỉm cười không nói gì, mở miệng nói một cách hợp lý, thứ tự rõ ràng, có logic, bắt đầu bài giảng đầu tiên trong sự nghiệp của mình.
“Hiệu quả xử lý các tấm nhôm ở bề mặt và chất liệu tấm nhôm có liên quan đến nhau, cho nên có lẽ trong quá trình thí nghiệm áp dụng trước hướng nằm ngang là phương pháp tối ưu, cũng có suy nghĩ cho rằng hướng thẳng là thích hợp nhất cho các tấm nhôm…”
Dương Hiên đang chậm rãi nói trêи bục giảng, cửa sau phòng học vang đến một âm thanh rất nhẹ, sau đó có một ông chú khá lớn tuổi bước vào.
Sự chú ý của học sinh đã bị bài giảng sinh động của Dương Hiên thu hút, không ai chú ý đằng sau có người đến, ngay cả người nghe thấy tiếng động cũng chỉ cho rằng đó là sinh viên đến nghe giảng muộn.
Dương Hiên trêи bục giảng đã chú ý đến, nhưng cũng coi như không có chuyện gì, vẫn tiếp tục bài giảng nghiên cứu của mình đối với ‘sự ảnh hưởng của công nghệ xử lý các tấm hợp kim đối với tính ăn mòn của tấm hợp kim nhôm’, không hề bị quấy rầy bởi người mới tới.
Người tới chính là người được Lưu Hạo Nhiên mời đến để vạch trần bộ mặt thật của Dương Hiên – giáo sư khoa hóa học, Đinh Nhất Vị.
Lúc đầu nghe được lời phiến diện của Lưu Hạo Nhiên, ông đã nghĩ Dương Hiên là kiểu không học mà thăng tiến, loại con nhà giàu chỉ biết đi cửa sau, cuộc sống hỗn loạn, không ngờ mình đi vào xen giữa tiết học, Dương Hiên rõ ràng đã phát hiện nhưng không bị phân tâm quấy nhiễu, vẫn tiếp tục giảng bài không hề dừng lại.
Chỉ với điểm này, Đinh Nhất Vị đã thay đổi lớn ấn tượng về Dương Hiên, còn thầm khen ngợi.
Khi nghe Dương Hiên giảng giải kiến thức, ông càng ngạc nhiên không thôi, nhất thời không dám tin.
Những kiến thức mà Dương Hiên giảng đã vượt ra khỏi phạm vi cao thâm nhất mà ông từng tiếp xúc, nhưng với nền tảng có tri thức hóa học phong phú, Dương Hiên giảng bài lại rất tuần tự, mặc dù vào xen giữa tiết học nhưng ông có thể nghe hiểu từng câu, còn có thể tính toán trong đầu, đưa ra được kết luận mà Dương Hiên đang suy luận.
Đinh Nhất Vị nhất thời thấy ngạc nhiên, liếc nhìn các sinh viên đang ngồi trong lớp, vài sinh viên hiếu học đang vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu, lâu lâu có vài cái lắc đầu không hiểu, cũng phần nhiều là trước đây hổng kiến thức, còn lại một số học sinh với khuôn mặt mờ mịt, dĩ nhiên thuộc nhóm không thích học, nghe giảng một cách vô cùng khó nhọc.
Đinh Nhất Vị vừa ngạc nhiên vừa thán phục.
Dương Hiên là bạn học của cháu trai bên ngoại ông, cho nên tuổi tác giống nhau, cũng khoảng 23-24 tuổi.
Nghe cháu trai nói và cũng từng xem qua hồ sơ của Dương Hiên, kinh nghiệm giảng dạy của cậu hầu như bằng không. Đây là tiết dạy đầu tiên ở đại học Lĩnh Nam, có thể coi như Dương Hiên là một tấm gương sáng cho những người khác về tiết học đầu tiên này.
Tiết học đầu tiên cách giảng thành thạo, nói có sách mách có chứng, kiến thức vô cùng uyên bác.
Đinh Nhất Vị vô cùng thán phục, nhất thời nhớ tới lời vu khống của cháu trai, cảm thấy rất tức giận.
Người tài năng như vậy còn cần đi cửa sau sao?
Rõ ràng bản thân học không tốt, suốt ngày chìm đắm trong giao dịch quyền lực, tư tưởng nặng nề, hiệu trưởng cũng xác nhận thân phận và gia cảnh của Dương Hiên rồi, vậy mà vẫn bịp bợm trước mặt ông, vừa vu khống vừa chửi rủa.
Ông thấy Lưu Hạo Nhiên chắc chắn trước kia học không bằng Dương Hiên, sinh ra ghen ghét đố kị nên mới bôi nhọ một thiên tài trẻ tuổi như vậy.
Để tránh gây ra tai họa, Đinh Nhất Vị quyết định sau khi xong chuyện nhất định phải dạy bảo Lưu Hạo Nhiên ngông cuồng kia, bây giờ đã vì chống đối mà lợi dụng cả bản thân ông, sau này còn thế nào nữa?
Đinh Nhất Vị trong lòng không vui, nhưng lại sợ bỏ qua những kiến thức hóa học Dương Hiên giảng, mau chóng loại bỏ suy nghĩ khác ra khỏi đầu, tập trung nghe giảng.
Nhưng Dương Hiên giảng bài càng lúc càng sâu, những sinh viên bình thường và sinh viên học không tốt kia càng cảm thấy khó hiểu, đã nổi nóng phát tiết ra
“Thưa thầy, thầy đang nói linh tinh lừa gạt bọn này à, thầy giảng cái phân chó gì vậy, nghe chẳng hiểu gì?”
“Đúng rồi, thầy sợ bọn này hiểu sẽ lộ ra cái trình độ chả đến đâu của thầy, nên cố ý làm ra vẻ huyền bí giảng mấy cái bọn này không hiểu đúng không?”
Dù sao sinh viên hiếu học cũng chỉ có vài người, sinh viên yếu kém vẫn chiếm đa số, ban đầu nghe còn hiểu, sau đó càng giảng sâu, một đám người học hành chả ra sao, đều mang vẻ mặt bức bối, ánh mắt mơ hồ, nghe không hiểu gì, trong lòng như lửa đốt, ầm ĩ đứng lên chỉ trích Dương Hiên.
Bài giảng của Dương Hiên bị đứt đoạn, Đinh Nhất Vị vẫn chưa thỏa mãn, vô cùng khó chịu với đám sinh viên lười học mà còn làm loạn này.
Những kiến thức Dương Hiên giảng, chính là kiểu chỉ cần tùy tiện lấy ra làm luận văn cũng có thể trở thành báu vật văn học khiến thế giới kinh ngạc. Vậy mà bọn ngu ngốc này lại ví nó như phân chó, thật vô cùng ngu xuẩn.
Phần sau Dương Hiên giảng quả thực quá đỗi cao siêu, đến cả những kiến thức hóa học mà ông đã nghiên cứu cũng chỉ là nửa vời, đừng nói đến những học sinh chỉ học sơ sơ này.
“Mang theo đống kiến thức phân chó của thầy cút ra ngoài đi!”
“Cút ra ngoài!”
…..
Thấy đám sinh viên ngày càng quá đáng, Đinh Nhất Vị không nhẫn nhịn nổi liền đứng lên.
————————
Nôn nóng? Tại sao anh lại phải nôn nóng, dù sao cũng không phải thật sự đến dạy học, mà dù có dạy học, anh cũng không sợ chút nào.
Ba năm trong tù, ông Long không chỉ truyền cho anh võ thuật tu luyện, đầu óc ông Long giống một cái túi đa năng, cái gì cũng từng đọc, kiến thức còn thâm sâu hơn nhiều so với học thuật, luận văn của thời này, lúc đầu anh nghe thấy cũng rất ngạc nhiên và nghi ngờ, tưởng bản thân học nhiều, sau khi hiểu được, chỉ còn lại tin phục và quyết tâm muốn theo học ông Long.
Hơn nữa từ lúc anh tu luyện đến nay, trí nhớ ngày càng tốt, đầu óc cũng ngày càng sáng sủa, tối qua xem qua giáo án, hôm nay những thứ muốn giảng và tri thức trong đầu hòa hợp lại với nhau, hôm nay muốn giảng cái gì, không cần nhìn giáo án cũng có thể viết ra, còn về việc dạy đám tự cho mình tài cao này, chỉ là chuyện nhỏ, anh quá dư sức.
Dương Hiên mở màn hình máy chiếu, sau đó nhẹ nhàng bỏ điều khiển từ xa xuống.
“Nếu em đã gọi tôi là thầy, tức là đã chấp nhận quan hệ thầy trò này, nếu đã chấp nhận quan hệ thầy trò, thì cứ nghe tôi giảng trước, sau đó hãy chất vấn xem tôi có đủ tư cách làm thầy của em không”.
“Ái chà, khẩu khí lớn đấy”.
Sinh viên lúc nãy không phản bác nữa, Đường Thiên Hào ngồi cạnh Trần Trừng đã đặt hai chân lên bàn, khoanh tay, vẻ bất cần đời mở miệng chế nhạo.
“Im miệng, Đường Thiên Hào, nghiêm túc học đi”.
Đường Thiên Hào vốn đang vẻ mặt kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất, nhìn thấy Trần Trừng lườm mình bằng đôi mắt xinh đẹp, trái tim bắt đầu mềm nhũn ra, làm gì còn thời gian nhớ đến thầy giáo trẻ tuổi phiền phức kia chứ?
Nhưng để lấy lại thể diện đã mất vì người đẹp, tiện thể lấy lòng nữ thần trong lòng, Đường Thiên Hào giả vờ cứng miệng buông ra một câu nữa, rồi lập tức ngồi nghiêm túc, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
“Đã có hoa khôi trường mở miệng giúp thầy, hôm nay giữ lại thể diện, tạm thời tha cho thầy”.
Dương Hiên mỉm cười không nói gì, mở miệng nói một cách hợp lý, thứ tự rõ ràng, có logic, bắt đầu bài giảng đầu tiên trong sự nghiệp của mình.
“Hiệu quả xử lý các tấm nhôm ở bề mặt và chất liệu tấm nhôm có liên quan đến nhau, cho nên có lẽ trong quá trình thí nghiệm áp dụng trước hướng nằm ngang là phương pháp tối ưu, cũng có suy nghĩ cho rằng hướng thẳng là thích hợp nhất cho các tấm nhôm…”
Dương Hiên đang chậm rãi nói trêи bục giảng, cửa sau phòng học vang đến một âm thanh rất nhẹ, sau đó có một ông chú khá lớn tuổi bước vào.
Sự chú ý của học sinh đã bị bài giảng sinh động của Dương Hiên thu hút, không ai chú ý đằng sau có người đến, ngay cả người nghe thấy tiếng động cũng chỉ cho rằng đó là sinh viên đến nghe giảng muộn.
Dương Hiên trêи bục giảng đã chú ý đến, nhưng cũng coi như không có chuyện gì, vẫn tiếp tục bài giảng nghiên cứu của mình đối với ‘sự ảnh hưởng của công nghệ xử lý các tấm hợp kim đối với tính ăn mòn của tấm hợp kim nhôm’, không hề bị quấy rầy bởi người mới tới.
Người tới chính là người được Lưu Hạo Nhiên mời đến để vạch trần bộ mặt thật của Dương Hiên – giáo sư khoa hóa học, Đinh Nhất Vị.
Lúc đầu nghe được lời phiến diện của Lưu Hạo Nhiên, ông đã nghĩ Dương Hiên là kiểu không học mà thăng tiến, loại con nhà giàu chỉ biết đi cửa sau, cuộc sống hỗn loạn, không ngờ mình đi vào xen giữa tiết học, Dương Hiên rõ ràng đã phát hiện nhưng không bị phân tâm quấy nhiễu, vẫn tiếp tục giảng bài không hề dừng lại.
Chỉ với điểm này, Đinh Nhất Vị đã thay đổi lớn ấn tượng về Dương Hiên, còn thầm khen ngợi.
Khi nghe Dương Hiên giảng giải kiến thức, ông càng ngạc nhiên không thôi, nhất thời không dám tin.
Những kiến thức mà Dương Hiên giảng đã vượt ra khỏi phạm vi cao thâm nhất mà ông từng tiếp xúc, nhưng với nền tảng có tri thức hóa học phong phú, Dương Hiên giảng bài lại rất tuần tự, mặc dù vào xen giữa tiết học nhưng ông có thể nghe hiểu từng câu, còn có thể tính toán trong đầu, đưa ra được kết luận mà Dương Hiên đang suy luận.
Đinh Nhất Vị nhất thời thấy ngạc nhiên, liếc nhìn các sinh viên đang ngồi trong lớp, vài sinh viên hiếu học đang vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu, lâu lâu có vài cái lắc đầu không hiểu, cũng phần nhiều là trước đây hổng kiến thức, còn lại một số học sinh với khuôn mặt mờ mịt, dĩ nhiên thuộc nhóm không thích học, nghe giảng một cách vô cùng khó nhọc.
Đinh Nhất Vị vừa ngạc nhiên vừa thán phục.
Dương Hiên là bạn học của cháu trai bên ngoại ông, cho nên tuổi tác giống nhau, cũng khoảng 23-24 tuổi.
Nghe cháu trai nói và cũng từng xem qua hồ sơ của Dương Hiên, kinh nghiệm giảng dạy của cậu hầu như bằng không. Đây là tiết dạy đầu tiên ở đại học Lĩnh Nam, có thể coi như Dương Hiên là một tấm gương sáng cho những người khác về tiết học đầu tiên này.
Tiết học đầu tiên cách giảng thành thạo, nói có sách mách có chứng, kiến thức vô cùng uyên bác.
Đinh Nhất Vị vô cùng thán phục, nhất thời nhớ tới lời vu khống của cháu trai, cảm thấy rất tức giận.
Người tài năng như vậy còn cần đi cửa sau sao?
Rõ ràng bản thân học không tốt, suốt ngày chìm đắm trong giao dịch quyền lực, tư tưởng nặng nề, hiệu trưởng cũng xác nhận thân phận và gia cảnh của Dương Hiên rồi, vậy mà vẫn bịp bợm trước mặt ông, vừa vu khống vừa chửi rủa.
Ông thấy Lưu Hạo Nhiên chắc chắn trước kia học không bằng Dương Hiên, sinh ra ghen ghét đố kị nên mới bôi nhọ một thiên tài trẻ tuổi như vậy.
Để tránh gây ra tai họa, Đinh Nhất Vị quyết định sau khi xong chuyện nhất định phải dạy bảo Lưu Hạo Nhiên ngông cuồng kia, bây giờ đã vì chống đối mà lợi dụng cả bản thân ông, sau này còn thế nào nữa?
Đinh Nhất Vị trong lòng không vui, nhưng lại sợ bỏ qua những kiến thức hóa học Dương Hiên giảng, mau chóng loại bỏ suy nghĩ khác ra khỏi đầu, tập trung nghe giảng.
Nhưng Dương Hiên giảng bài càng lúc càng sâu, những sinh viên bình thường và sinh viên học không tốt kia càng cảm thấy khó hiểu, đã nổi nóng phát tiết ra
“Thưa thầy, thầy đang nói linh tinh lừa gạt bọn này à, thầy giảng cái phân chó gì vậy, nghe chẳng hiểu gì?”
“Đúng rồi, thầy sợ bọn này hiểu sẽ lộ ra cái trình độ chả đến đâu của thầy, nên cố ý làm ra vẻ huyền bí giảng mấy cái bọn này không hiểu đúng không?”
Dù sao sinh viên hiếu học cũng chỉ có vài người, sinh viên yếu kém vẫn chiếm đa số, ban đầu nghe còn hiểu, sau đó càng giảng sâu, một đám người học hành chả ra sao, đều mang vẻ mặt bức bối, ánh mắt mơ hồ, nghe không hiểu gì, trong lòng như lửa đốt, ầm ĩ đứng lên chỉ trích Dương Hiên.
Bài giảng của Dương Hiên bị đứt đoạn, Đinh Nhất Vị vẫn chưa thỏa mãn, vô cùng khó chịu với đám sinh viên lười học mà còn làm loạn này.
Những kiến thức Dương Hiên giảng, chính là kiểu chỉ cần tùy tiện lấy ra làm luận văn cũng có thể trở thành báu vật văn học khiến thế giới kinh ngạc. Vậy mà bọn ngu ngốc này lại ví nó như phân chó, thật vô cùng ngu xuẩn.
Phần sau Dương Hiên giảng quả thực quá đỗi cao siêu, đến cả những kiến thức hóa học mà ông đã nghiên cứu cũng chỉ là nửa vời, đừng nói đến những học sinh chỉ học sơ sơ này.
“Mang theo đống kiến thức phân chó của thầy cút ra ngoài đi!”
“Cút ra ngoài!”
…..
Thấy đám sinh viên ngày càng quá đáng, Đinh Nhất Vị không nhẫn nhịn nổi liền đứng lên.
————————
/414
|