Chương 86: Mắng chửi
“Lũ ranh con thiếu hiểu biết, tất cả im lặng hết đi.”
Thật sự không thể chịu đựng nổi, vậy thì không cần thiết phải chịu đựng.
Kiến thức hóa học thời gian qua ông coi như báu vật, lại bị một đám nhóc chưa trải đời xem là rác rưởi, sao có thể không tức giận được chứ.
Đinh Nhất Vị giận dữ quát lên.
Sinh viên trong lớp đang yên lặng, ngay lập tức bùng nổ.
Đây là ai vậy, dám ngang nhiên khiêu khích xúc phạm đám bọn họ?
Tất cả đều quay đầu xem thử, lại là một người trung niên hơn năm mươi tuổi, trong miệng hét lên mấy lời mắng chửi.
Có điều, người này sao nhìn quen mắt vậy!
“Đinh, Đinh, giáo sư Đinh!”
Là sinh viên khoa hóa học, ngay cả khi bạn không biết giáo viên chủ nhiệm là ai, cô quản lý kí túc xá là ai, cô nấu ăn là ai, nhưng không thể không biết đến giáo sư Đinh, Đinh Nhất Vị, người tiên phong của ngành Hóa học.
Lời nói của Đinh Nhất Vị, chấn động bốn phía, không một sinh viên nào dám đứng lên tìm cái chết, hứng chịu mấy lời khó nghe.
Đinh Nhất Vị dần bình tĩnh lại, thở dài, nói lời chân thành, “Các em nghe không hiểu, là do các em không chịu khó học tập, nghiêm túc nghe giảng, cho nên kiến thức cơ bản không chắc, học theo tiến trình giảng dạy của thầy Dương chỉ như vịt nghe sấm, nhìn mấy sinh viên giỏi như Trần Trừng xem, bọn họ mỗi tiết đều chăm chú nghe giảng, tất cả đều không hiểu sao?”
“Các em lại nhìn thử Đường Thiên Hào kém cỏi, vì muốn theo đuổi Trần Trừng mà nghiêm túc học tập, còn giỏi hơn các em, bất kể vì điều gì, thái độ của người ta cũng nghiêm túc, đâu có giống các em không biết còn tỏ vẻ thông minh?”
Ai cũng biết chuyện Đường Thiên Hào theo đuổi hoa khôi của đại học Lĩnh Nam, đến cả giáo sư Đinh Nhất Vị cũng đã từng nghe. Mặc dù nhân phẩm của Đường Thiên Hào không tốt, nhưng thái độ nghiêm túc vừa rồi, đáng được ghi nhận.
Tất nhiên nếu Đinh Nhất Vị thực sự biết rõ về Đường Thiên Hào, chắc sẽ vô cùng hối hận vì nói ra mấy câu vừa nãy.
Hầu hết sinh viên nghe Đinh Nhất Vị phê bình bọn họ đi cửa sau để vào trường, lại còn không bằng một người kém cỏi như Đường Thiên Hào, đều đỏ mặt tía tai, nhưng trước mặt một người có sức ảnh hưởng trong trường, bọn họ không dám nói nửa lời.
Mà mấy lời giáo huấn của Đinh Nhất Vị vẫn chưa kết thúc.
“Bây giờ mấy đứa biết xấu hổ là tốt, haizz… kiến thức thầy Dương dạy cho các em, chỉ cần có nền tảng vững chắc, phần trước từ từ là có thể hiểu, mặc dù phần sau hơi khó, ngay cả học giả lâu năm như tôi cũng phải chăm chú để nghe, để học, hơn nữa kiến thức mà thầy Dương giảng dạy vô cùng quý giá, chỉ cần tùy tiện viết một bài luận văn cũng có thể gây chấn động thế giới, các em phải tận dụng cơ hội, trân trọng những tiết học với thầy Dương.”
Bọn họ mơ hồ không hiểu Đinh Nhất Vị đang nói gì?
Luận văn chấn động thế giới?
Tất cả sinh viên đều sững sờ, không dám tin nhìn vào gương mặt có phần trong sáng và non nớt tưởng chừng còn nhỏ tuổi hơn cả bọn họ. Trần Trừng cũng ngẩn người, Dương Hiên không chỉ giỏi võ, trình độ kiến thức còn lợi hại hơn cả giáo sư Đinh, đây còn là người bình thường sao.
Nhưng hành động tiếp theo của Đinh Nhất Vị, không chỉ đơn giản khiến mọi người mơ hồ mà còn vô cùng kinh ngạc.
“Là một giảng viên, thầy Dương còn giỏi hơn tôi nhiều, tôi cũng phải gọi cậu ấy một tiếng thầy, tại đây tôi thành thật cảm ơn thầy Dương, mấy lời giảng khi nãy giúp tôi lĩnh ngộ được rất nhiều điều, mong là cậu sẽ dành thời gian trao đổi thêm cùng tôi.”
Đinh Nhất Vị cúi đầu trước Dương Hiên.
Dương Hiên lập tức bước qua bên trái, tránh đi lễ nghi của Đinh Nhất Vị. Khóe miệng anh co giật, anh cũng không phải đặc biệt đến bàn luận với ông ấy, hơn nữa anh cũng không quen biết giáo sư Đinh, nên chẳng hề có hứng thú hẹn gặp một ông lão lạ mặt.
“Xin lỗi, tôi mới đến đây, còn chưa quen thuộc lắm, không có nhiều thời gian rảnh…”
Ngay khi chuông vang lên, Dương Hiên cầm lấy giáo án nhanh chóng rời khỏi giảng đường.
Đinh Nhất Vị tiếc nuối nhìn Dương Hiên vội vàng rời đi như chạy trốn, lắc đầu. Dù sao người cũng đã ở đại học Lĩnh Nam, chạy không thoát được.
Những sinh viên khác nãy giờ quan sát mọi việc đều chết lặng, dường như họ vừa xem một màn diễn xuất kì quái, ai nấy đều mở to mắt, bộ dạng kinh hoàng.
Ngay khi Đinh Nhất Vị rời đi, đám sinh viên lại quay lại bàn luận về chuyện này.
Dương Hiên dần nổi tiếng ở đại học Lĩnh Nam.
Trần Trừng cũng tiếc nuối nhìn theo Dương Hiên từ từ đi mất, có điều như vậy, Dương Hiên là thầy giáo của cô, cơ hội để trả ơn còn rất nhiều. Cô cũng không cần ủ rũ như hôm qua, bởi vì không gặp được người hùng vô danh là Dương Hiên.
Khi nãy là tiết học cuối cùng trước khi nghỉ trưa, Đinh Nhất Vị tức giận vì chuyện Lưu Hạo Nhiên vu khống, không hề có tâm trạng ăn cơm, trực tiếp đến thẳng văn phòng của Lưu Hạo Nhiên.
Lưu Hạo Nhiên vì chuyện của Dương Hiên, cho rằng dựa vào việc cậu của hắn rất nghiêm khắc chính trực, Dương Hiên khẳng định sẽ bị mất mặt, bị đuổi ra khỏi trường trong sự hắt hủi của mọi người.
Trong lòng Lưu Hạo Nhiên đắc ý, quên hết sự bất mãn trong lòng, lại chứng nào tật nấy, ở trong văn phòng ngang nhiên kiếm chuyện trêu chọc giáo viên nữ, miệng còn không quên khoe khoang chuyện mời cậu của hắn ra mặt, vạch trần bộ mặt xấu xí của Dương Hiên.
“Ha ha ha… có cậu tôi ra mặt, xem Dương Hiên còn giả vờ được không, lát nữa nhất định sẽ bị một đám người đuổi ra khỏi trường!!”
“Bốp”
“Ta nghĩ người bị đuổi ra khỏi trường sẽ là cháu đó?”
Cánh cửa văn phòng Lưu Hạo Nhiên đột ngột mở ra, người đến là Đinh Nhất Vị, người cậu mà Lưu Hạo Nhiên vừa lớn tiếng nhắc tới.
“Cậu?”
Lưu Hạo Nhiên lập tức thành thật, cung kính mời Đinh Nhất Vị ngồi.
Không ngờ lại bị khuôn mặt u ám của Đinh Nhất Vị hất ra.
“Cậu!”
Lưu Hạo Nhiên ngơ ngác, không hiểu Đinh Nhất Vị vì sao lại không nể mặt hắn.
“Đừng gọi ta là cậu, ta không có loại cháu lợi dụng cả cậu mình như anh.”
Lưu Hạo Nhiên càng thêm mơ hồ, hắn ta chỉ nhờ cậu đi vạch trần bộ mặt của Dương Hiên, cậu hắn sau khi trở về từ giảng đường, sao không nắm cổ áo Dương Hiên kéo thẳng đến văn phòng tìm hiệu trưởng để bàn luận, mà mặt đen như Bao Công chạy đến văn phòng hắn chất vấn hỏi tội?
“Cậu à, cháu đâu có lợi dụng cậu, cậu là cậu ruột của cháu, IQ cao hơn cháu biết bao nhiêu, sao có thể bị người khác lợi dụng được. Có phải cậu nghe kẻ nào bịa đặt nói xấu…”
“Câm miệng.”
Thấy Lưu hạo Nhiên không biết hối cải, còn đổ lỗi cho người khác, hai mắt Đinh Nhất Vị trừng lớn, viền mắt đỏ ửng, hiển nhiên là vô cùng tức giận.
Ngoại trừ lần trộm cờ tướng của cậu, khi bị tra hỏi lại nói dối khiến cậu tức giận đỏ mặt tía tai, thì lâu lắm rồi hắn không thấy cậu giận dữ đến vậy.
Lưu Hạo Nhiên ớn lạnh, không đủ can đảm chỉ co rúm lại.
Mới bước vào xã hội vài năm, Lưu Hạo Nhiên đã bị biến thành bộ dạng khó coi như vậy. Đinh Nhất Vị trong lòng thở dài, nhớ đến dáng vẻ sợ hãi khi phạm lỗi lúc nhỏ của Lưu Hạo Nhiên, mặc dù không tuổi tác không giống nhưng bộ dạng sợ sệt vẫn y chang, ông ấy nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.
“Sau này đừng kiếm chuyện với Dương Hiên nữa, cậu ấy là một thiên tài hiếm có, đại học Lĩnh Nam có thể mời cậu ấy đến làm giảng viên khoa hóa học, tựa như có được bảo vật hiếm có, tự mình sắp xếp thời gian đi xin lỗi người ta, đối xử khiêm nhường, lịch sự chút, nếu như lại vô lễ, đến lúc ta biết được sẽ cho cháu biết tay.”
Mặc dù Lưu Hạo Nhiên không phục, nhưng cậu hắn đã nghiêm nghị giáo huấn hắn như vậy, nếu như hắn phản bác, có lẽ không đơn giản chỉ là bị trách mắng và dạy dỗ, nên hắn chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thấy Lưu Hạo Nhiên ngoan ngoãn nghe lời, Đinh Nhất Vị cũng bình tĩnh hơn, miễn cưỡng bỏ qua cho Lưu Hạo Nhiên, bước ra ngoài cửa.
Lưu Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thả lỏng.
“Còn nữa…”
Lưu Hạo Nhiên vừa buông lỏng, thì gương mặt khổ sở lặng lẽ quay người, nhìn Đinh Nhất Vị đang nghiêm túc đứng ở cửa.
“Cậu còn chuyện gì dặn dò nữa sao?”
————————
“Lũ ranh con thiếu hiểu biết, tất cả im lặng hết đi.”
Thật sự không thể chịu đựng nổi, vậy thì không cần thiết phải chịu đựng.
Kiến thức hóa học thời gian qua ông coi như báu vật, lại bị một đám nhóc chưa trải đời xem là rác rưởi, sao có thể không tức giận được chứ.
Đinh Nhất Vị giận dữ quát lên.
Sinh viên trong lớp đang yên lặng, ngay lập tức bùng nổ.
Đây là ai vậy, dám ngang nhiên khiêu khích xúc phạm đám bọn họ?
Tất cả đều quay đầu xem thử, lại là một người trung niên hơn năm mươi tuổi, trong miệng hét lên mấy lời mắng chửi.
Có điều, người này sao nhìn quen mắt vậy!
“Đinh, Đinh, giáo sư Đinh!”
Là sinh viên khoa hóa học, ngay cả khi bạn không biết giáo viên chủ nhiệm là ai, cô quản lý kí túc xá là ai, cô nấu ăn là ai, nhưng không thể không biết đến giáo sư Đinh, Đinh Nhất Vị, người tiên phong của ngành Hóa học.
Lời nói của Đinh Nhất Vị, chấn động bốn phía, không một sinh viên nào dám đứng lên tìm cái chết, hứng chịu mấy lời khó nghe.
Đinh Nhất Vị dần bình tĩnh lại, thở dài, nói lời chân thành, “Các em nghe không hiểu, là do các em không chịu khó học tập, nghiêm túc nghe giảng, cho nên kiến thức cơ bản không chắc, học theo tiến trình giảng dạy của thầy Dương chỉ như vịt nghe sấm, nhìn mấy sinh viên giỏi như Trần Trừng xem, bọn họ mỗi tiết đều chăm chú nghe giảng, tất cả đều không hiểu sao?”
“Các em lại nhìn thử Đường Thiên Hào kém cỏi, vì muốn theo đuổi Trần Trừng mà nghiêm túc học tập, còn giỏi hơn các em, bất kể vì điều gì, thái độ của người ta cũng nghiêm túc, đâu có giống các em không biết còn tỏ vẻ thông minh?”
Ai cũng biết chuyện Đường Thiên Hào theo đuổi hoa khôi của đại học Lĩnh Nam, đến cả giáo sư Đinh Nhất Vị cũng đã từng nghe. Mặc dù nhân phẩm của Đường Thiên Hào không tốt, nhưng thái độ nghiêm túc vừa rồi, đáng được ghi nhận.
Tất nhiên nếu Đinh Nhất Vị thực sự biết rõ về Đường Thiên Hào, chắc sẽ vô cùng hối hận vì nói ra mấy câu vừa nãy.
Hầu hết sinh viên nghe Đinh Nhất Vị phê bình bọn họ đi cửa sau để vào trường, lại còn không bằng một người kém cỏi như Đường Thiên Hào, đều đỏ mặt tía tai, nhưng trước mặt một người có sức ảnh hưởng trong trường, bọn họ không dám nói nửa lời.
Mà mấy lời giáo huấn của Đinh Nhất Vị vẫn chưa kết thúc.
“Bây giờ mấy đứa biết xấu hổ là tốt, haizz… kiến thức thầy Dương dạy cho các em, chỉ cần có nền tảng vững chắc, phần trước từ từ là có thể hiểu, mặc dù phần sau hơi khó, ngay cả học giả lâu năm như tôi cũng phải chăm chú để nghe, để học, hơn nữa kiến thức mà thầy Dương giảng dạy vô cùng quý giá, chỉ cần tùy tiện viết một bài luận văn cũng có thể gây chấn động thế giới, các em phải tận dụng cơ hội, trân trọng những tiết học với thầy Dương.”
Bọn họ mơ hồ không hiểu Đinh Nhất Vị đang nói gì?
Luận văn chấn động thế giới?
Tất cả sinh viên đều sững sờ, không dám tin nhìn vào gương mặt có phần trong sáng và non nớt tưởng chừng còn nhỏ tuổi hơn cả bọn họ. Trần Trừng cũng ngẩn người, Dương Hiên không chỉ giỏi võ, trình độ kiến thức còn lợi hại hơn cả giáo sư Đinh, đây còn là người bình thường sao.
Nhưng hành động tiếp theo của Đinh Nhất Vị, không chỉ đơn giản khiến mọi người mơ hồ mà còn vô cùng kinh ngạc.
“Là một giảng viên, thầy Dương còn giỏi hơn tôi nhiều, tôi cũng phải gọi cậu ấy một tiếng thầy, tại đây tôi thành thật cảm ơn thầy Dương, mấy lời giảng khi nãy giúp tôi lĩnh ngộ được rất nhiều điều, mong là cậu sẽ dành thời gian trao đổi thêm cùng tôi.”
Đinh Nhất Vị cúi đầu trước Dương Hiên.
Dương Hiên lập tức bước qua bên trái, tránh đi lễ nghi của Đinh Nhất Vị. Khóe miệng anh co giật, anh cũng không phải đặc biệt đến bàn luận với ông ấy, hơn nữa anh cũng không quen biết giáo sư Đinh, nên chẳng hề có hứng thú hẹn gặp một ông lão lạ mặt.
“Xin lỗi, tôi mới đến đây, còn chưa quen thuộc lắm, không có nhiều thời gian rảnh…”
Ngay khi chuông vang lên, Dương Hiên cầm lấy giáo án nhanh chóng rời khỏi giảng đường.
Đinh Nhất Vị tiếc nuối nhìn Dương Hiên vội vàng rời đi như chạy trốn, lắc đầu. Dù sao người cũng đã ở đại học Lĩnh Nam, chạy không thoát được.
Những sinh viên khác nãy giờ quan sát mọi việc đều chết lặng, dường như họ vừa xem một màn diễn xuất kì quái, ai nấy đều mở to mắt, bộ dạng kinh hoàng.
Ngay khi Đinh Nhất Vị rời đi, đám sinh viên lại quay lại bàn luận về chuyện này.
Dương Hiên dần nổi tiếng ở đại học Lĩnh Nam.
Trần Trừng cũng tiếc nuối nhìn theo Dương Hiên từ từ đi mất, có điều như vậy, Dương Hiên là thầy giáo của cô, cơ hội để trả ơn còn rất nhiều. Cô cũng không cần ủ rũ như hôm qua, bởi vì không gặp được người hùng vô danh là Dương Hiên.
Khi nãy là tiết học cuối cùng trước khi nghỉ trưa, Đinh Nhất Vị tức giận vì chuyện Lưu Hạo Nhiên vu khống, không hề có tâm trạng ăn cơm, trực tiếp đến thẳng văn phòng của Lưu Hạo Nhiên.
Lưu Hạo Nhiên vì chuyện của Dương Hiên, cho rằng dựa vào việc cậu của hắn rất nghiêm khắc chính trực, Dương Hiên khẳng định sẽ bị mất mặt, bị đuổi ra khỏi trường trong sự hắt hủi của mọi người.
Trong lòng Lưu Hạo Nhiên đắc ý, quên hết sự bất mãn trong lòng, lại chứng nào tật nấy, ở trong văn phòng ngang nhiên kiếm chuyện trêu chọc giáo viên nữ, miệng còn không quên khoe khoang chuyện mời cậu của hắn ra mặt, vạch trần bộ mặt xấu xí của Dương Hiên.
“Ha ha ha… có cậu tôi ra mặt, xem Dương Hiên còn giả vờ được không, lát nữa nhất định sẽ bị một đám người đuổi ra khỏi trường!!”
“Bốp”
“Ta nghĩ người bị đuổi ra khỏi trường sẽ là cháu đó?”
Cánh cửa văn phòng Lưu Hạo Nhiên đột ngột mở ra, người đến là Đinh Nhất Vị, người cậu mà Lưu Hạo Nhiên vừa lớn tiếng nhắc tới.
“Cậu?”
Lưu Hạo Nhiên lập tức thành thật, cung kính mời Đinh Nhất Vị ngồi.
Không ngờ lại bị khuôn mặt u ám của Đinh Nhất Vị hất ra.
“Cậu!”
Lưu Hạo Nhiên ngơ ngác, không hiểu Đinh Nhất Vị vì sao lại không nể mặt hắn.
“Đừng gọi ta là cậu, ta không có loại cháu lợi dụng cả cậu mình như anh.”
Lưu Hạo Nhiên càng thêm mơ hồ, hắn ta chỉ nhờ cậu đi vạch trần bộ mặt của Dương Hiên, cậu hắn sau khi trở về từ giảng đường, sao không nắm cổ áo Dương Hiên kéo thẳng đến văn phòng tìm hiệu trưởng để bàn luận, mà mặt đen như Bao Công chạy đến văn phòng hắn chất vấn hỏi tội?
“Cậu à, cháu đâu có lợi dụng cậu, cậu là cậu ruột của cháu, IQ cao hơn cháu biết bao nhiêu, sao có thể bị người khác lợi dụng được. Có phải cậu nghe kẻ nào bịa đặt nói xấu…”
“Câm miệng.”
Thấy Lưu hạo Nhiên không biết hối cải, còn đổ lỗi cho người khác, hai mắt Đinh Nhất Vị trừng lớn, viền mắt đỏ ửng, hiển nhiên là vô cùng tức giận.
Ngoại trừ lần trộm cờ tướng của cậu, khi bị tra hỏi lại nói dối khiến cậu tức giận đỏ mặt tía tai, thì lâu lắm rồi hắn không thấy cậu giận dữ đến vậy.
Lưu Hạo Nhiên ớn lạnh, không đủ can đảm chỉ co rúm lại.
Mới bước vào xã hội vài năm, Lưu Hạo Nhiên đã bị biến thành bộ dạng khó coi như vậy. Đinh Nhất Vị trong lòng thở dài, nhớ đến dáng vẻ sợ hãi khi phạm lỗi lúc nhỏ của Lưu Hạo Nhiên, mặc dù không tuổi tác không giống nhưng bộ dạng sợ sệt vẫn y chang, ông ấy nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.
“Sau này đừng kiếm chuyện với Dương Hiên nữa, cậu ấy là một thiên tài hiếm có, đại học Lĩnh Nam có thể mời cậu ấy đến làm giảng viên khoa hóa học, tựa như có được bảo vật hiếm có, tự mình sắp xếp thời gian đi xin lỗi người ta, đối xử khiêm nhường, lịch sự chút, nếu như lại vô lễ, đến lúc ta biết được sẽ cho cháu biết tay.”
Mặc dù Lưu Hạo Nhiên không phục, nhưng cậu hắn đã nghiêm nghị giáo huấn hắn như vậy, nếu như hắn phản bác, có lẽ không đơn giản chỉ là bị trách mắng và dạy dỗ, nên hắn chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thấy Lưu Hạo Nhiên ngoan ngoãn nghe lời, Đinh Nhất Vị cũng bình tĩnh hơn, miễn cưỡng bỏ qua cho Lưu Hạo Nhiên, bước ra ngoài cửa.
Lưu Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thả lỏng.
“Còn nữa…”
Lưu Hạo Nhiên vừa buông lỏng, thì gương mặt khổ sở lặng lẽ quay người, nhìn Đinh Nhất Vị đang nghiêm túc đứng ở cửa.
“Cậu còn chuyện gì dặn dò nữa sao?”
————————
/414
|