Chương 87: Cứ chờ đấy!
Đinh Nhất Vị liếc nhìn các cô giáo khác cúi đầu điềm nhiên như không, đang giả vờ làm việc, ánh mắt nhìn Lưu Hạo Nhiên mang theo chút lạnh lùng.
“Về sau nề nếp chút cho ta nhờ, văn phòng là để làm việc chứ không phải để thể hiện những thói hư tật xấu bẩn thỉu thối tha, làm bại hoại thuần phong mỹ tục.”
Lưu Hạo Nhiên đột nhiên im lặng, chầm chậm gật đầu.
Cả văn phòng im lìm như ngạt thở, Đinh Nhất Vị nhìn chằm chằm vào Lưu Hạo Nhiên cảnh cáo xong mới rời đi.
Sau khi Đinh Nhất Vị rời đi, không khí văn phòng trở nên gượng gạo. Lưu Hạo Nhiên vẫn đứng nguyên một chỗ, sắc mặt không vui, cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ bốn phương tám hướng trong cái văn phòng này.
“Không ngờ giáo sư Đinh mà phó chủ nhiệm Lưu luôn nhắc đến hóa ra lại là một chính nhân quân tử. Nhìn ông ấy không nể tình chút nào mà quở trách phó chủ nhiệm Lưu như thế xem ra không thể nào là chống lưng cho người khác, bao biện cho ai đó làm xằng làm bậy được.”
“Cuối cùng cũng có người trị được con lợn béo chết tiệt vênh váo này, không lại cứ tưởng bản thân mình giỏi lắm…”
“Đúng vậy, lần nào cũng cậy thế mà bắt nạt tôi, thật kinh tởm….”
. . . . . .
Đinh Nhất Vị không nể tình gì mà thẳng thừng dạy dỗ Lưu Hạo Nhiên, đã phá vỡ sự sợ hãi và kiêng nể quyền thế ban đầu của những giáo viên vốn đã tức giận trong lòng về Lưu Hạo Nhiên.
Chờ Đinh Nhất Vị vừa rời đi, các giáo viên trong lòng bắt đầu bực dọc thì thầm to nhỏ.
Bên tai đều là những lời oán giận của các đồng nghiệp mà ngày xưa đến cả xì hơi cũng không dám bắn ra khiến Lưu Hạo Nhiên nắm chặt nắm đấm, trong lòng căm hận đến tột bậc, Dương Hiên, đều là Dương Hiên mới khiến hắn ta bị sỉ nhục như vậy trước toàn bộ mọi người. Lưu Hạo Nhiên hận Dương Hiên, đến cả Đinh Nhất Vị vốn đối với hắn không tồi hắn cũng hận hết.
Những lời bàn tán bên tai càng nói càng khí thế ngất trời.
Ánh mắt Lưu Hạo Nhiên hung dữ, cả văn phòng im ắng trở lại.
Dù sao Lưu Hạo Nhiên cũng là phó chủ nhiệm, làm xằng làm bậy ức hϊế͙p͙ bấy lâu nay, uy thế của Lưu Hạo Nhiên vẫn còn nên các giáo viên cũng không dám quá ngang ngược, làm gì cũng phải có chừng mực, nhưng trong lòng lại không sợ hắn như trước đây nữa.
Chỉ sau một buổi trưa mà sau lưng Dương Hiên lại thêm một người coi anh như kẻ thù không đội trời chung, trước mặt lại thêm một phần cơm trưa miễn phí.
“Thầy Dương, để cảm ơn thầy vì ngày hôm qua đã có ơn cứu ‘tiền’, bữa trưa hôm nay em mời được không?”
Dương Hiên đang xếp hàng lấy cơm ở căng tin quay người nhìn sang, hoa khôi trường Lĩnh Nam – Trần Trừng đang đáng yêu nghịch ngợm nhát mắt với anh, trêи tay đang bê một khay thức ăn đầy thịt thịnh soạn.
Dương hiên liếc mắt nhìn về phía ánh mắt như hổ đói của người đối diện, khuôn mặt đầy ý cảnh cáo của Đường Thiên Hào.
Sinh viên này, đúng lúc anh cần tiếp xúc với con trai của Đường Kế Đức – một trong những người đào mộ, anh đang đau đầu không biết làm sao để lại gần băng nhóm đạo tặc này thì lúc quan trọng bọn họ lại tự dâng bản thân mình đến cửa.
Dương Hiên đi ra khỏi hàng đang xếp, vươn tay đỡ lấy khay thức ăn.
“Vậy tôi không khách khi nữa nhé.”
Với vẻ mặt rạng rỡ trêи khuôn mặt, Trần Trừng vui vẻ kéo Dương Hiên đi về phía vị trí còn trống trong căng tin.
Đường Thiên Hào ở sau lưng nhìn chằm chằm Trần Trừng đang kéo tay Dương Hiên, ánh mắt sắc bén như đâm thủng xuyên qua, dường như muốn băm nhỏ nghiền nát cánh tay đấy thành thịt xay.
Thế nhưng Trần Trừng mà hắn yêu thương lại chủ động kéo tay Dương Hiên, trong lòng Đường Thiên Hào cực kỳ khó chịu cũng rất băn khoăn rối rắm. Nên tẩn cho tên giáo viên khốn kiếp cướp mất sự chú ý của Trần Trừng này một trận cho sảng kɧօáϊ trước hay là nên chú ý đến hình tượng trong lòng Trần Trừng, biểu hiện rộng lượng chút?
Khi hai bên đại não đang không ngừng cân đo đong đếm thì mắt lại nhìn thấy Trần Trừng trực tiếp kéo Dương Hiên ngồi cùng với nhau, toàn bộ sự lý trí, băn khoăn ban đầu của Đường Thiên Hào bị quẳng sạch, trong tâm trí bây giờ toàn là sự đố kỵ.
“Thầy giáo, thầy là một tấm gương thì nên để ý một chút lễ nghĩa liêm xỉ, tùy ý lôi kéo nữ sinh như vậy thầy không cảm thấy trái với đạo đức giáo viên sao?”
Lông mày Trần Trừng dựng cả lên, quay người hét vào mặt Đường Thiên Hào: “Anh nói cái gì? Anh nói lại một lần nữa xem?”
Lần này Đường Thiên Hào không dỗ dành cũng không thèm để ý đến Trần Trừng, hắn lườm sang Dương Hiên khiêu khích, thấy các sinh viên khác đang nhìn thì hắn càng lớn giọng hơn.
“Thầy không cảm thấy ở nơi đông người thế này mà còn có hành vi đạo đức suy đồi như thế sẽ rất ảnh hưởng đến tác phong học tập hay sao?”
Thời gian ăn trưa người ở căng tin rất nhiều, nghe thấy bên này ồn ào náo động như thế thì cũng nhộn nhịp xúm lại xem. Nghe thấy tiếng Đường Thiên Hào bóng gió, phần lớn mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ Dương Hiên và Trần Trừng.
Có người liếc mắt đã nhận ra thân phận hoa khôi của Trần Trừng, chuyện Đường Thiên Hào theo đuổi Trần Trừng ai cũng biết mà từ câu nói cố ý bóng gió của Đường Thiên Hào bọn họ cũng lờ mờ suy đoán tình hình đại khái là một vị thầy giáo suy đồi đạo đức cậy mình là thầy giáo mà sàm sỡ hoa khôi.
Trần Trừng giận run cả người, lần đầu tiên Đường Thiên Hào dám coi như cô không tồn tại, không để ý đến cảm xúc của cô còn chưa nói đến việc hắn gièm pha vu cáo cô nữa.
Một Đường Thiên Hào khúm na khúm núm trước mặt cô lần đầu tiên có ý chống lại cô như thế, Trần Trừng nói lời nóng giận cũng không được, chỉ thẳng tay vào Đường Thiên Hào run rẩy.
“Được, được lắm Đường Thiên Hào, sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Đầu gối Đường Thiên Hào mềm nhũn, muốn xin tha thứ nhưng tình địch còn ở trước mặt, sao bản thân có thể yếu thế được, hắn ưỡn thẳng lưng, nhìn Dương Hiên với bộ dạng như không sợ chết, mồm mép lại tiếp tục độc địa công kϊƈɦ Dương Hiên.
“Thầy nhiều năm đọc sách như thế đều vào bụng chó hết sao? Lễ nghi, đạo đức luân lý con người đều cho chó ăn hết rồi mới có thể làm được việc trơ trẽn như thế. Hay là thầy không có ai dạy mới có thể làm ra việc bại hoại gia phong như vây? Thật buồn nôn, hừ…”
Dương Hiên không thèm để ý đến khuôn mặt chế giễu, khoa trương của Đường Thiên Hào, ánh mắt thâm sâu.
Ngay cả người đẹp mà Đường Thiên Hào theo đuổi cũng không làm gì được Đường Thiên Hào thì anh chỉ có thể tự ra tay thôi. Mặc dù còn muốn nhờ vào Đường Thiên Hào để tiếp cận băng nhóm đào mộ nhưng hiển nhiên khi Đường Thiên Hào coi anh là thù địch thì hắn ta đã mất đi cái giá trị này.
Dương Hiên tiện tay tặng một cú đấm vào cái miệng không thể ngừng lại của Đường Thiên Hào.
“A. . . . . .”
Cứ tưởng Dương Hiên bị hắn nã cho ba quả pháo thì câm như hến không dám nói gì, một Đường Thiên Hào đang dương dương tự đắc nghĩ là đã toàn thắng bỗng hét lên thảm thương, người trực tiếp bay ngã đến cửa căng tin.
“Ôi. . . . . .”
Trong căng tin được một phen ồ lên, không ngờ thầy giáo nói ra tay là ra tay, hơn nữa lại còn ra tay bá đạo uy võ như thế, một chiêu đã đánh cho người bay lên.
Học sinh bên trong căng tin được một phen thổn thức, rất nhiều người bị vẻ đẹp trai từ một chiêu của Dương Hiên tóm gọn, quên luôn chủ ý mà Đường Thiên Hào dẫn đến ban đầu.
Hơn nữa, Đường Thiên Hào theo đuổi hoa khôi lâu như vậy mà cũng không có được, có thể nhìn ra hoa khôi không hề có ý gì với hắn ta, hơn nữa nhìn khuôn mặt Trần Trừng tức giận trừng mắt nhìn Đương Thiên Hào, mọi người cũng không phải tên ngốc.
Có thể lúc nãy Đường Thiên Hào làm loạn nói linh tinh, cố ý dẫn dụ mọi người hiểu lầm.
Dương Hiên hoàn toàn không biết một quyền của mình đã thu hút được nhiều fans ở Lĩnh Nam đến thế. Anh liếc sang Đường Thiên Hào đang mất hồn bạt vía, trong lòng thầm nghĩ mình đã nhẹ tay lắm rồi, chỉ là không biết có câu được con cá đằng sau Đường Thiên Hào hay không.
Trước mắt đã mất đi cơ duyên phát triển tình bạn với Đường Thiên Hào để tiếp cận đám người đào mộ thì anh cũng không ngại thay đổi sách lược làm theo cách ngược lại. Hy vọng đánh đứa nhỏ thì sẽ được tặng đứa lớn đến cửa, đây cũng là một cách để đột nhập vào đám đạo tặc này.
Dương Hiên cười nhếch môi, hiếm khi có chút hương vị của đa mưu túc trí, trước mặt là một dải ánh sáng rực rỡ đầy sự sùng bái trong đôi mắt xinh đẹp của Trần Trừng.
Còn tâm trạng Đường Thiên Hào đang nằm ngã ở cửa kia thì lại không được tươi đẹp như thế.
Một cục cưng được nâng niu từ nhỏ đến lớn, trước giờ đã bị người ta đánh bao giờ đâu. Cho dù là người bố thần sắc nghiêm nghị kia cùng lắm cũng chỉ phạt nhẹ cảnh cáo chứ không dám đánh hắn.
Thế mà hôm nay, hắn lại bị đánh bởi một thầy giáo nghèo kiết xác, ngã lăn ra cửa rơi hai cái răng mà còn mất mặt trước bao nhiêu người. Cái bộ dạng nhếch nhác này còn bị người đẹp trong lòng hắn nhìn thấy rõ ràng.
Trong phút chốc mặt mũi thể diện bị mất hết sạch, Đường Thiên Hào một tay che miệng căm hận đến nổi toàn thân run rẩy, nhưng nghĩ đến sức mạnh của Dương Hiên, hắn chỉ dám nhìn Dương Hiên từ xa, phun ra một câu hung hãn, sau đó quay lưng chạy mất.
“Anh cứ chờ đấy.”
————————
Đinh Nhất Vị liếc nhìn các cô giáo khác cúi đầu điềm nhiên như không, đang giả vờ làm việc, ánh mắt nhìn Lưu Hạo Nhiên mang theo chút lạnh lùng.
“Về sau nề nếp chút cho ta nhờ, văn phòng là để làm việc chứ không phải để thể hiện những thói hư tật xấu bẩn thỉu thối tha, làm bại hoại thuần phong mỹ tục.”
Lưu Hạo Nhiên đột nhiên im lặng, chầm chậm gật đầu.
Cả văn phòng im lìm như ngạt thở, Đinh Nhất Vị nhìn chằm chằm vào Lưu Hạo Nhiên cảnh cáo xong mới rời đi.
Sau khi Đinh Nhất Vị rời đi, không khí văn phòng trở nên gượng gạo. Lưu Hạo Nhiên vẫn đứng nguyên một chỗ, sắc mặt không vui, cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ bốn phương tám hướng trong cái văn phòng này.
“Không ngờ giáo sư Đinh mà phó chủ nhiệm Lưu luôn nhắc đến hóa ra lại là một chính nhân quân tử. Nhìn ông ấy không nể tình chút nào mà quở trách phó chủ nhiệm Lưu như thế xem ra không thể nào là chống lưng cho người khác, bao biện cho ai đó làm xằng làm bậy được.”
“Cuối cùng cũng có người trị được con lợn béo chết tiệt vênh váo này, không lại cứ tưởng bản thân mình giỏi lắm…”
“Đúng vậy, lần nào cũng cậy thế mà bắt nạt tôi, thật kinh tởm….”
. . . . . .
Đinh Nhất Vị không nể tình gì mà thẳng thừng dạy dỗ Lưu Hạo Nhiên, đã phá vỡ sự sợ hãi và kiêng nể quyền thế ban đầu của những giáo viên vốn đã tức giận trong lòng về Lưu Hạo Nhiên.
Chờ Đinh Nhất Vị vừa rời đi, các giáo viên trong lòng bắt đầu bực dọc thì thầm to nhỏ.
Bên tai đều là những lời oán giận của các đồng nghiệp mà ngày xưa đến cả xì hơi cũng không dám bắn ra khiến Lưu Hạo Nhiên nắm chặt nắm đấm, trong lòng căm hận đến tột bậc, Dương Hiên, đều là Dương Hiên mới khiến hắn ta bị sỉ nhục như vậy trước toàn bộ mọi người. Lưu Hạo Nhiên hận Dương Hiên, đến cả Đinh Nhất Vị vốn đối với hắn không tồi hắn cũng hận hết.
Những lời bàn tán bên tai càng nói càng khí thế ngất trời.
Ánh mắt Lưu Hạo Nhiên hung dữ, cả văn phòng im ắng trở lại.
Dù sao Lưu Hạo Nhiên cũng là phó chủ nhiệm, làm xằng làm bậy ức hϊế͙p͙ bấy lâu nay, uy thế của Lưu Hạo Nhiên vẫn còn nên các giáo viên cũng không dám quá ngang ngược, làm gì cũng phải có chừng mực, nhưng trong lòng lại không sợ hắn như trước đây nữa.
Chỉ sau một buổi trưa mà sau lưng Dương Hiên lại thêm một người coi anh như kẻ thù không đội trời chung, trước mặt lại thêm một phần cơm trưa miễn phí.
“Thầy Dương, để cảm ơn thầy vì ngày hôm qua đã có ơn cứu ‘tiền’, bữa trưa hôm nay em mời được không?”
Dương Hiên đang xếp hàng lấy cơm ở căng tin quay người nhìn sang, hoa khôi trường Lĩnh Nam – Trần Trừng đang đáng yêu nghịch ngợm nhát mắt với anh, trêи tay đang bê một khay thức ăn đầy thịt thịnh soạn.
Dương hiên liếc mắt nhìn về phía ánh mắt như hổ đói của người đối diện, khuôn mặt đầy ý cảnh cáo của Đường Thiên Hào.
Sinh viên này, đúng lúc anh cần tiếp xúc với con trai của Đường Kế Đức – một trong những người đào mộ, anh đang đau đầu không biết làm sao để lại gần băng nhóm đạo tặc này thì lúc quan trọng bọn họ lại tự dâng bản thân mình đến cửa.
Dương Hiên đi ra khỏi hàng đang xếp, vươn tay đỡ lấy khay thức ăn.
“Vậy tôi không khách khi nữa nhé.”
Với vẻ mặt rạng rỡ trêи khuôn mặt, Trần Trừng vui vẻ kéo Dương Hiên đi về phía vị trí còn trống trong căng tin.
Đường Thiên Hào ở sau lưng nhìn chằm chằm Trần Trừng đang kéo tay Dương Hiên, ánh mắt sắc bén như đâm thủng xuyên qua, dường như muốn băm nhỏ nghiền nát cánh tay đấy thành thịt xay.
Thế nhưng Trần Trừng mà hắn yêu thương lại chủ động kéo tay Dương Hiên, trong lòng Đường Thiên Hào cực kỳ khó chịu cũng rất băn khoăn rối rắm. Nên tẩn cho tên giáo viên khốn kiếp cướp mất sự chú ý của Trần Trừng này một trận cho sảng kɧօáϊ trước hay là nên chú ý đến hình tượng trong lòng Trần Trừng, biểu hiện rộng lượng chút?
Khi hai bên đại não đang không ngừng cân đo đong đếm thì mắt lại nhìn thấy Trần Trừng trực tiếp kéo Dương Hiên ngồi cùng với nhau, toàn bộ sự lý trí, băn khoăn ban đầu của Đường Thiên Hào bị quẳng sạch, trong tâm trí bây giờ toàn là sự đố kỵ.
“Thầy giáo, thầy là một tấm gương thì nên để ý một chút lễ nghĩa liêm xỉ, tùy ý lôi kéo nữ sinh như vậy thầy không cảm thấy trái với đạo đức giáo viên sao?”
Lông mày Trần Trừng dựng cả lên, quay người hét vào mặt Đường Thiên Hào: “Anh nói cái gì? Anh nói lại một lần nữa xem?”
Lần này Đường Thiên Hào không dỗ dành cũng không thèm để ý đến Trần Trừng, hắn lườm sang Dương Hiên khiêu khích, thấy các sinh viên khác đang nhìn thì hắn càng lớn giọng hơn.
“Thầy không cảm thấy ở nơi đông người thế này mà còn có hành vi đạo đức suy đồi như thế sẽ rất ảnh hưởng đến tác phong học tập hay sao?”
Thời gian ăn trưa người ở căng tin rất nhiều, nghe thấy bên này ồn ào náo động như thế thì cũng nhộn nhịp xúm lại xem. Nghe thấy tiếng Đường Thiên Hào bóng gió, phần lớn mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ Dương Hiên và Trần Trừng.
Có người liếc mắt đã nhận ra thân phận hoa khôi của Trần Trừng, chuyện Đường Thiên Hào theo đuổi Trần Trừng ai cũng biết mà từ câu nói cố ý bóng gió của Đường Thiên Hào bọn họ cũng lờ mờ suy đoán tình hình đại khái là một vị thầy giáo suy đồi đạo đức cậy mình là thầy giáo mà sàm sỡ hoa khôi.
Trần Trừng giận run cả người, lần đầu tiên Đường Thiên Hào dám coi như cô không tồn tại, không để ý đến cảm xúc của cô còn chưa nói đến việc hắn gièm pha vu cáo cô nữa.
Một Đường Thiên Hào khúm na khúm núm trước mặt cô lần đầu tiên có ý chống lại cô như thế, Trần Trừng nói lời nóng giận cũng không được, chỉ thẳng tay vào Đường Thiên Hào run rẩy.
“Được, được lắm Đường Thiên Hào, sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Đầu gối Đường Thiên Hào mềm nhũn, muốn xin tha thứ nhưng tình địch còn ở trước mặt, sao bản thân có thể yếu thế được, hắn ưỡn thẳng lưng, nhìn Dương Hiên với bộ dạng như không sợ chết, mồm mép lại tiếp tục độc địa công kϊƈɦ Dương Hiên.
“Thầy nhiều năm đọc sách như thế đều vào bụng chó hết sao? Lễ nghi, đạo đức luân lý con người đều cho chó ăn hết rồi mới có thể làm được việc trơ trẽn như thế. Hay là thầy không có ai dạy mới có thể làm ra việc bại hoại gia phong như vây? Thật buồn nôn, hừ…”
Dương Hiên không thèm để ý đến khuôn mặt chế giễu, khoa trương của Đường Thiên Hào, ánh mắt thâm sâu.
Ngay cả người đẹp mà Đường Thiên Hào theo đuổi cũng không làm gì được Đường Thiên Hào thì anh chỉ có thể tự ra tay thôi. Mặc dù còn muốn nhờ vào Đường Thiên Hào để tiếp cận băng nhóm đào mộ nhưng hiển nhiên khi Đường Thiên Hào coi anh là thù địch thì hắn ta đã mất đi cái giá trị này.
Dương Hiên tiện tay tặng một cú đấm vào cái miệng không thể ngừng lại của Đường Thiên Hào.
“A. . . . . .”
Cứ tưởng Dương Hiên bị hắn nã cho ba quả pháo thì câm như hến không dám nói gì, một Đường Thiên Hào đang dương dương tự đắc nghĩ là đã toàn thắng bỗng hét lên thảm thương, người trực tiếp bay ngã đến cửa căng tin.
“Ôi. . . . . .”
Trong căng tin được một phen ồ lên, không ngờ thầy giáo nói ra tay là ra tay, hơn nữa lại còn ra tay bá đạo uy võ như thế, một chiêu đã đánh cho người bay lên.
Học sinh bên trong căng tin được một phen thổn thức, rất nhiều người bị vẻ đẹp trai từ một chiêu của Dương Hiên tóm gọn, quên luôn chủ ý mà Đường Thiên Hào dẫn đến ban đầu.
Hơn nữa, Đường Thiên Hào theo đuổi hoa khôi lâu như vậy mà cũng không có được, có thể nhìn ra hoa khôi không hề có ý gì với hắn ta, hơn nữa nhìn khuôn mặt Trần Trừng tức giận trừng mắt nhìn Đương Thiên Hào, mọi người cũng không phải tên ngốc.
Có thể lúc nãy Đường Thiên Hào làm loạn nói linh tinh, cố ý dẫn dụ mọi người hiểu lầm.
Dương Hiên hoàn toàn không biết một quyền của mình đã thu hút được nhiều fans ở Lĩnh Nam đến thế. Anh liếc sang Đường Thiên Hào đang mất hồn bạt vía, trong lòng thầm nghĩ mình đã nhẹ tay lắm rồi, chỉ là không biết có câu được con cá đằng sau Đường Thiên Hào hay không.
Trước mắt đã mất đi cơ duyên phát triển tình bạn với Đường Thiên Hào để tiếp cận đám người đào mộ thì anh cũng không ngại thay đổi sách lược làm theo cách ngược lại. Hy vọng đánh đứa nhỏ thì sẽ được tặng đứa lớn đến cửa, đây cũng là một cách để đột nhập vào đám đạo tặc này.
Dương Hiên cười nhếch môi, hiếm khi có chút hương vị của đa mưu túc trí, trước mặt là một dải ánh sáng rực rỡ đầy sự sùng bái trong đôi mắt xinh đẹp của Trần Trừng.
Còn tâm trạng Đường Thiên Hào đang nằm ngã ở cửa kia thì lại không được tươi đẹp như thế.
Một cục cưng được nâng niu từ nhỏ đến lớn, trước giờ đã bị người ta đánh bao giờ đâu. Cho dù là người bố thần sắc nghiêm nghị kia cùng lắm cũng chỉ phạt nhẹ cảnh cáo chứ không dám đánh hắn.
Thế mà hôm nay, hắn lại bị đánh bởi một thầy giáo nghèo kiết xác, ngã lăn ra cửa rơi hai cái răng mà còn mất mặt trước bao nhiêu người. Cái bộ dạng nhếch nhác này còn bị người đẹp trong lòng hắn nhìn thấy rõ ràng.
Trong phút chốc mặt mũi thể diện bị mất hết sạch, Đường Thiên Hào một tay che miệng căm hận đến nổi toàn thân run rẩy, nhưng nghĩ đến sức mạnh của Dương Hiên, hắn chỉ dám nhìn Dương Hiên từ xa, phun ra một câu hung hãn, sau đó quay lưng chạy mất.
“Anh cứ chờ đấy.”
————————
/414
|