Chương 92: Giải thích
Buổi đấu giá đang tốt đẹp bỗng bị trì hoãn, mọi người có mặt đều giận dữ trừng nhìn Dương Hiên, đợi anh giải thích.
Chỉ duy nhất một mình bố của Đường Thiên Hào là Đường Kế Đức từ đầu đến cuối tràn đầy hứng thú nhìn chằm chằm vào Dương Hiên.
Từ trước khi Dương Hiên lên tiếng, khoảnh khắc tấm vải đỏ được kéo xuống, Đường Kế Đức cảm thấy mặc dù bên ngoài chiếc vòng này hoàn hảo không tỳ vết, rực rỡ làm chói mắt, nhưng lại có cảm giác không hoài hòa khó có thể diễn tả được. Ông ta lúc đầu còn cho rằng đây là ảo giác của bản thân, không nghĩ đến cũng có người nhận ra vấn đề cuả chiếc vòng này.
Đường Kế Đức lần lượt quan sát ngọc Lưu Ly Thanh Hoa được mài nhẵn trêи sân khấu, vẫn không thấy chiếc vòng ngọc này lộ ra sơ hở gì để khiến mọi người cảm nhận là đồ giả, nhưng một khi có người đã thấy điều kì lạ của nó, trong lòng ông ta lại nảy sinh trực giác chiếc vòng này chắc chắn là đồ giả.
Để nghiệm chứng tất cả chuyện đã nghĩ trong lòng, vẻ mặt Đường Kế Đức mong chờ nhìn về phía Dương Hiên đã lên tiếng nói.
Nếu người trước mặt ông ta giống với người trong lời nói của con trai ông ta. Vậy thì khả năng đánh giá cổ vật của người này không thua kém gì so với một số bậc thầy và chuyên gia.
Gần đây đang có một vài vụ làm ăn lớn trong tay, ông ta đang muốn bí mật tìm một bậc thầy giám định. Người trước mặt là một ứng cử viên sáng giá.
Răng trắng nói lời xằng bậy? Răng của Dương Hiên thật sự rất trắng, cắn cũng rất đau. Chẳng qua chỉ là không thích cắn nhau.
Dương Hiên liếc nhìn ánh sáng vàng trước mắt, chiếc vòng ngọc màu xanh trắng huỳnh quang hơi lóe lên, ánh sáng chói lóa.
“Ngọc Lưu Ly Thanh Hoa có hai màu xanh lam và trắng ngọc hòa quyện hài hòa với nhau, vật thể tự nhiên đối xứng, vô cùng tinh xảo. Loại ngọc này rất hiếm, sinh ra từ những loại ngọc hàng đầu trong tự nhiên, hàng ngàn năm chỉ phát hiện được một vài miếng. Chỉ có một miếng lớn nhất được phát hiện vào năm cuối thời nhà Minh, giao cho Tuần đại sư, bậc thầy thủ công mỹ nghệ của hoàng gia mất hơn nửa năm mới dày công chế tạo ra ngọc Lưu Ly Thanh Hoa tinh xảo truyền thế này.”
Hầu hết những người dưới khán đài đều biết mấy lịch sử này. Dẫu sao trước khi bán đấu giá, nhà đấu giá sẽ đưa ra lời giải thích chi tiết về nguồn gốc của các vật phẩm đấu giá mới có thể thu hút những người phía dưới cạnh tranh với giá cao.
Có điều, khi Dương Hiên rõ ràng chậm rãi nói ra lịch sử của vòng ngọc, mọi người càng thêm thắc mắc rồi tiếp tục lắng nghe.
“Miếng ngọc này vốn dĩ cũng sáng chói ánh huỳnh quang như hàng giả này trêи sân khấu, lấp lánh mê hoặc mắt người. Nhưng nó đã bị phá hủy vào thời nhà Minh. Thời kỳ Càn Long thịnh vượng của nhà Thanh, vòng ngọc đã qua tay của nhiều người. Cuối cùng rơi vào tay của Càn Long, sau đó cũng đã xảy ra sự cố kỳ quái. “
“Ái Tân Giá La Vĩnh Liễn nhìn thấy liền yêu thích, thỉnh cầu Càn Long muốn được chiêm ngưỡng chiếc vòng ngọc. Khi chơi đùa không chú ý nên vô ý rơi xuống ao nước đầy mực. Chiếc ao này chính là ao nước dùng để tẩy mực. Nhưng ao nước của vị hoàng tử này không giống của người khác. Để ao nước xứng tầm với mình, vị hoàng tử trẻ tuổi có hiểu biết phong phú từng đích thân bảo người lên Thiên Sơn tìm loại đất ẩn sâu dưới đáy hồ. Loại đất này vô cùng kì lạ, bản thân nó cực kì đen dính, nhưng màu nước nổi lên lại rất trong veo. “
“Càn Long đã phái rất nhiều người đi mò kiếm. Nhưng kỳ lạ là không tìm thấy gì. Nhiều năm sau vòng ngọc lại một lần nữa nhìn thấy mặt trời, song nó đã mất đi ánh sáng rực rỡ, không còn ánh sáng lóa mắt như ban đầu. Nhưng Càn Long đã tám mươi tuổi, lại vì miếng ngọc này mà gợi nhớ đến ký ức về đứa con trai chết yểu của mình, cảm thấy con trai yêu dấu của mình trở về theo một cách khác. “
“Vì lý do này, Càn Long đeo nó bên cạnh mọi lúc. Khi vào ban đêm, lại ngạc nhiên phát hiện than chì vốn dĩ phai màu, nhưng vòng ngọc lại có thể lấp lánh trong đêm tối, ánh sáng ấm áp không hề chói mắt. Càn Long vô cùng ngạc nhiên, cảm thấy đây là điềm may mắn của trêи trời cao, ngay lập tức ra lệnh sắc phong cho ngọc Lưu Ly Thanh Hoa này gọi là Thần Dụ Dạ Quang, được Càn Long đưa đến chùa miếu ngay trong đêm, thờ cúng trong chùa miếu hoàng gia.”
Hội trường đấu giá im lặng, tất cả mọi người đều chú tâm lắng nghe. Dương Hiên thở ra một hơi dài, tiện tay đón lấy một chai nước mà không biết ai đưa đến, lấy lại thanh giọng.
Dương Hiên nghỉ ngơi một lúc, hội trường đấu giá bắt đầu nhỏ giọng thì thầm.
“Tôi từng nghe nói về đoạn lịch sử này … “
“Tôi cũng từng nghe truyền thuyết về Thần Dụ Dạ Quang, miêu tả trong đó thực sự không chênh lệch gì với ngọc Lưu Ly Thanh Hoa trêи sân khấu …”
“Lẽ nào vòng ngọc trêи sân khấu thực sự là giả sao?”
……
Sắc mặt của người bán đấu giá cứng đờ, ánh mắt anh ta hốt hoảng nhìn về phía người phụ trách đằng sau tấm màn trêи sân khấu.
Vào lúc này, Dương Hiên lại tiếp tục nói.
“Mặc dù miếng ngọc đó bởi vì bị liên minh của một số quốc gia cướp bóc, ở đâu không rõ. Nhưng tôi may mắn được nhìn thấy một lần trong nhà của một vị quý nhân. Tôi không tiện nói vị quý nhân này là ai. Chẳng qua muốn xác minh miếng ngọc này là thật hay giả cũng rất dễ dàng. Chỉ cần tắt hết đèn của hội trường thì thử là biết liền.”
Kì thực hầu hết mọi người tại hội trường đấu giá đều tin lời của Dương Hiên nói chắc chắn là sự thật. Một số chuyên gia nghiên cứu lịch sử có mặt tại đây đều biết đến đoạn lịch sử này, chỉ là nhất thời chưa tìm ra mối liên hệ giữa ngọc Lưu Ly Thanh Hoa và Thần Dụ Dạ Quang mà thôi.
Mọi chuyện đã đến bước này, cho dù vì trách nhiệm với khách hàng hay vì danh tiếng của Li Trường, chuyện nghiệm chứng này bắt buộc phải làm.
Trong lòng mọi người tại hội trường đấu giá đều không còn kiên định, gần như đã tin tưởng, nhưng Đường Thiên Hào lại không cho là như vậy, cũng không biết câu chuyện giả mạo này Dương Hiên lấy ra từ đâu. Đường Thiên Hào trong lòng cũng khâm phục bản lĩnh nói nhảm này, nhưng không hề vì thế mà vỗ tay kính trọng.
“Bộp bộp bộp …Thầy à, câu chuyện tự biên tự diễn của thầy thật là đặc sắc. Nếu không phải tôi biết thầy là giảng viên dạy hóa, tôi còn cho rằng thầy là một học giả của khoa Trung Văn. Câu chuyện viết sống động như vậy, tôi nghe mà sắp tin luôn đó.”
Hội trường vô cùng yên tĩnh, tiếng vỗ tay đột ngột của Đường Thiên Hào, giống như tiếng sấm sét, đánh thức mọi người đang đắm chìm trong câu chuyện của Dương Hiên, nhất thời nhìn nhau một lúc. Câu trả lời đã ở trước mặt, người thừa kế duy nhất của Đường gia lại muốn gây rắc rối gì?
Một nhà khảo cổ lịch sử nổi tiếng trong đó không thể nhìn tiếp, liền đứng lên.
“Đường thiếu gia, những ghi chép và mô tả về Thần Dụ Dạ Quang trong lịch sử quả thật gần như khớp với ngọc Lưu Ly Thanh Hoa. Hơn nữa, thời gian, địa điểm xuất hiện và biến mất của ngọc Lưu ly Thanh Hoa đều có thể trùng khớp với lời nói của vị thầy giáo này. Tôi không cảm thấy lời nói vừa nãy của vị giảng viên này là lời nói dối tự biên tự diễn.”
Lời nói của Đường gia ở Lĩnh Nam được xem như một gia tộc lớn nhất, lại có người dám coi thường Đường gia như vậy, ra mặt giúp Dương Hiên bác bỏ hắn. Trong lòng Đường Thiên Hào khó chịu, ánh mắt từ trêи cao nhìn xuống trừng qua đó.
“Ông là ai? Ông nói anh ta không nói bậy thì là không nói bậy chắc? Ông nghĩ mình là ai?”
Người đó là học giả nổi tiếng gần đây đã xuất bản bài báo trong lĩnh vực lịch sử. Đường Kế Đức không thể nhìn con trai mình tiếp tục ngu ngốc, ông ta giận dữ nhanh chóng ngăn chặn lời phát biểu ngu xuẩn của Đường Thiên Hào.
“Thiên Hào câm miệng ngồi xuống cho bố, yên tĩnh chờ người của Li Trường nghiệm chứng là được.”
Sắc mặt kiêu ngạo của Đường Thiên Hào thay đổi, nhìn về phía ghế Vip bên trái, nơi bố hắn đang ngồi, Đường Kế Đức lạnh lùng trừng nhìn hắn, giống như hắn nói thêm một câu nữa là sẽ cho hắn trải nghiệm cây gậy đầu tiên của cuộc đời.
Đôi mắt Đường Thiên Hào nhíu lại, lập tức an phận ngồi xuống.
Không còn ai phá rối, người phụ trách Li Trường gật đầu với nhà đấu giá, vẫy tay ra lệnh.
Ngay sau đó, ánh đèn đều bị tắt hết, hội trường khổng lồ tối đen như mực, không nhìn thấy gì.
Mặc dù tối đen, mọi người trong hội trường đấu giá đều nhìn chằm chằm vào ngọc Lưu Ly Thanh Hoa ở vị trí trêи sân khấu đấu giá.
Có điều, căn cứ theo lời nói của Dương Hiên, đồ giả không thể phát ra ánh sáng dạ quang, ngay lúc này, nó đang lờ mờ toát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
“Biết tỏa sáng, biết tỏa sáng, Thần Dụ Dạ Quang, đây là Thần Dụ Dạ Quang!”
Mọi người náo động, cả hội trường sôi nổi bàn tán.
Đường Thiên Hào nghẹn họng, lập tức phản ứng lại. Dương Hiên vừa nói những điều liên quan đến Thần Dụ Dạ Quang đều là đúng. Nhưng vừa nãy anh lại nhận định miếng ngọc này là giả.
Đường Thiên Hào lập tức nhướn mày thở ra, nghĩ đến dáng vẻ mất thể diện của Dương Hiên, hắn hả hê cười lớn.
“Thầy Dương, không phải thầy nói miếng ngọc trêи sân khấu là giả sao, bây giờ thầy giải thích như thế nào đây?”
————————-
/414
|