Chương 93: Nói năng vớ vẫn
Lời nói của Đường Thiên Hào thức tỉnh những người đang mơ hồ.
Dương Hiên vì để xác nhận miếng ngọc trêи sân khấu là đồ giả, mới nói câu chuyện bên trong cho mọi người biết. Lúc này, chiếc vòng sáng rực rỡ trêи sân khấu liên tục nhắc nhở mọi người, cho dù câu chuyện của Dương Hiên nói là thật, nhưng đồng thời anh cũng giám định sai món đồ đấu giá.
Bầu không khí hơi gượng gạo. Có người cho rằng Dương Hiên khá hiểu biết, nhưng cũng có nhiều lúc cũng phán đoán sai. Người trẻ tuổi trông khoảng hai mươi tuổi này phán đoán sai thì cũng là bình thường.
Nhưng những người chuyên nghiên cứu đồ cổ lại cảm thấy lời nói trước đó của Dương Hiên là thật, cảm thấy miếng ngọc trêи sân khấu và lời nói của Dương Hiên vẫn có chút khác biệt. Bỗng chốc thấy không chắc chắn, miếng ngọc trêи sân khấu rốt cuộc là thật hay giả.
Những người dưới sân khấu chia thành hai nhóm, không ngừng tranh cãi.
Dương Hiên thong thả đứng dậy, bước từng bước lên sân khấu.
Trần Trừng lo lắng kéo áo sơ mi của Dương Hiên đang muốn rời đi, nhưng chỉ chạm vào một góc áo bay qua, không ngăn cản được bước chân của Dương Hiên.
Vẻ mặt Đường Kế Đức nghi hoặc, nhìn qua lại giữa Dương Hiên và ngọc Lưu Ly Thanh Hoa. Không biết tại sao ông ta cảm thấy thầy giáo Lĩnh Nam đó nói đúng, miếng ngọc trêи sân khấu tuyệt đối là đồ giả.
Chú ý thấy động thái bất ngờ của Dương Hiên, Đường Kế Đức đầy mong đợi.
Tiếp theo, chàng trai trẻ này sẽ có biểu hiện gì khiến mọi người bất ngờ ngạc nhiên đây?
“Vị khách này, anh muốn làm gì, sân khấu đấu giá không cho phép những người rãnh việc đến gây náo loạn, mời anh xuống ngay lập tức.”
Kể từ khi Li Trường đứng vững trong ngành đấu giá ở Lĩnh Nam, đây là lần đầu tiên bị người khác đánh trực diện. Không phải tại người trước mặt, Li Trường sẽ không vì để bảo toàn danh dự mà mạo hiểm như vậy, làm ra thủ đoạn thấp kém đánh lừa các nhà thầu dưới sân khấu. Người bán đấu giá phẫn nộ việc Dương Hiên lo chuyện bao đồng, hại bản thân cũng bị liên lụy. Sắc mặt khó coi, những ngón tay sau lưng vặn vẹo phần bột còn sót lại, rất sợ để lại một số bằng chứng khiến người khác nhận ra.
“Anh muốn làm gì?”
Những người dưới sân khấu đang tranh cãi ồn ào thì bị giọng nói lớn của người bán đấu giá chặn lại, thu hút sự chú ý. Bọn họ định thần lại sau cuộc bàn luận, tất cả đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào Dương Hiên đang đứng trêи bậc thang của sân khấu đối mặt với người bán đấu giá.
“Thầy à, thầy đây là bị mọi người xem thường nên không cam tâm à? Thừa nhận bản thân giám định sai thì khó đến thế sao? Dáng vẻ thiếu hiểu biết, ác ý quấy rầy như vậy, thật sự khiến người khác khó chịu!”
Hai tay của Đường Thiên Hào dang ra, vắt ngang trêи ghế, trong đôi mắt lóe lên châm biếm xem kịch hay, trêи miệng lại giả vờ thương tiếc lắc đầu thở dài.
Cảnh tượng sinh viên giả vờ khuyên giải thầy giáo biết sai thì nhận sai vô cùng buồn cười, nhưng cũng đầy sự chế giễu.
Mọi người bên dưới vui vẻ, cũng cảm thấy Dương Hiên xấu hổ, đang cố tình gây rắc rối. Vừa nãy còn có chút tâm lý đồng tình, bây giờ lại khinh thường hành động muốn níu kéo thể diện của Dương Hiên.
Dương Hiên phớt lờ những lời chỉ trích ngày càng sắc bén, liếc nhìn ánh sáng rực rỡ không bị yếu đi của vòng ngọc, mũi hơi động đậy.
Đây là một loại bột huỳnh quang tạo ánh sáng, duy trì trong một thời gian dài, trong bóng tối có thể luôn tỏa sáng.
Đáng tiếc, loại ánh sáng này, mặc dù chói mắt, nhưng chất lượng lại rất kém, thị giác cảm nhận có gì đó không đúng.
Hầu hết mọi người có mặt đều đứng về phía Li Trường, người bán đấu giá đã có được tự tin. Sự kiêu ngạo trong ánh mắt lộ rõ một cách rõ ràng: “Vị khách này, anh thức thời thì mau đi xuống đi. Li Trường chúng tôi cũng không truy cứu tội anh gây rối nữa. Nếu không…”
Đôi mắt của hắn khẽ nheo lại, ánh mắt ác ý đáng sợ.
“Còn trẻ vậy mà mất tay gãy chân, cũng khó tránh khỏi có chút đáng tiếc.”
Không phải từ trước đến nay Li Trường đều chú trọng nhất đến danh dự sao. Lúc này không những sử dụng thủ đoạn đê hèn để mưu đồ che đậy tầm mắt, mà còn đe dọa anh, đúng là thú vị.
Dương Hiên nhướn mày, trực tiếp khua tay đẩy người bán đấu giá đang ngăn chặn, vừa đi đến gần vòng ngọc ở trung tâm sân khấu, vừa nói một bí mật khác của vòng ngọc với giọng nói đảm bảo từng người trong hội trường đấu giá ồn ào đều có thể nghe thấy.
“Thật ngại quá, vừa nãy tôi đã bỏ lỡ một điểm quan trọng. Thần Dụ Dạ Quang tại sao được Càn Long coi là thần dụ thiêng liêng, bởi vì trong ánh sáng mà nó phát ra có một màu vàng mờ nhạt trong màu trắng, từ xưa đến nay màu vàng luôn được coi là một biểu tượng thiêng liêng.”
Một lần nữa, mọi người trở nên im lặng, nhưng bóng đèn của hội trường đấu giá bây giờ đang dần được bật lên từng cái.
Dương Hiên hứng thú nhìn sắc mặt của người bán đấu giá đã thay đổi rất nhiều, tiếp tục tiến gần về phía miếng ngọc.
Phải chạm vào miếng ngọc mới có thể xác thực, anh nhanh chóng bước lên. Người phụ trách của sàn đấu giá Li Trường bước một bước lớn, cũng không biết cố tình hay vô ý mà chặn cánh tay muốn thăm dò miếng ngọc .
Dương Hiên nhìn miếng ngọc đang cách rất gần, cũng không ép buộc giành lấy, lắc đầu thở dài.
“Đèn sáng thật quá đúng lúc. Vốn muốn nói mặc dù miếng ngọc này là đồ giả, nhưng cũng là một miếng ngọc đẹp quý hiếm. Nó không phải là ngọc Lưu Ly Thanh Hoa. Nhưng dựa vào tay nghề thủ công làm giả như thật, theo thời gian, nó cũng sẽ có giá trị lớn. Không ngờ rằng các người lại có thể dùng bột huỳnh quang kém chất lượng như vậy, miếng ngọc tốt đẹp đã bị bức xạ phá hủy. Thật quá đáng tiếc.”
Hội trường trở nên yên tĩnh, giống như sấm sét giữa trời quang, mọi người đều chấn động ngạc nhiên tại chỗ.
“Cái gì? Hiệu ứng ánh sáng mà chúng ta vừa thấy hóa ra là bột huỳnh quang?”
“Tôi đã nói làm thế nào ánh sáng trông có vẻ tối u, không cảm giác được vẻ đẹp. Ngược lại, ngay cả miếng ngọc trong suốt trông cũng đục đi, chất lượng kém đi rất nhiều!”
Có người tin lời của Dương Hiên bắt đầu nghi ngờ, còn những khách hàng lâu năm luôn ủng hộ Li Trường cũng đưa ra sự phản đối.
“Tôi không tin. Li Trường có vị trí hàng đầu tại Lĩnh Nam trong nhiều năm như vậy. Danh tiếng luôn không tì vết. Sao có thể là đồ giả, làm những việc tổn hại đến danh tiếng nhiều năm của mình được.”
“Không sai, tôi cũng cảm thấy Li Trường không thể tự mình phá vỡ bảng hiệu. Thủ đoạn dùng bột huỳnh quang quá thấp kém, nếu thật sự muốn lựa gạt người khác, thủ đoạn của Li Trường cũng sẽ không vụng về như vậy.”
“Hơn nữa, lời của chàng trai trẻ nói đều là hão huyền. Mọi người chưa từng thấy sự thật, Ai biết anh ta có nói năng vớ vẫn không?”
Bởi vì đèn bật sáng đúng lúc, mọi người đều không nhìn thấy trêи cổ vật rốt cuộc có bột huỳnh quang hay không.
Nhất thời tất cả các bên tranh luận, hội trưởng cũng trở nên lộn xộn.
May mắn là từ trước đến nay danh tiếng của Li Trường vô cùng tốt. Thủ đoạn nhỏ giải cứu tạm thời đã bị Dương Hiên vạch trần, song lại không có nhiều người tin tưởng. Trong lòng người phụ trách đấu giá nhẹ nhõm.
Mọi người ngay lập tức bình tĩnh lại, nhìn chăm chú vào người phụ trách của Li Trường rõ ràng có điều muốn nói trêи sân khấu.
Thế nhưng người phụ trách đấu giá đã không bác bỏ Dương Hiên về vấn đề bột huỳnh quang, mà lắt léo nhắm vào vị đang giữ báo vậu mà Dương Hiên đã nói trước đó.
“Tiên sinh, anh đừng nói chuyện vớ vẩn. Anh từng nói đã nhìn thấy ngọc Lưu Ly Thanh Hoa ở nhà vị quý nhân nào đó, vậy hãy nói ra thân phận của vị quý nhân này. Nếu không cho dù anh có nói thật, nhiều lần bôi nhọ miếng ngọc của chúng tôi là đồ giả, mà không có ngọc thật trước mặt, tôi cũng nghĩ rằng anh đang bịa đặt sự thật bôi nhọ danh dự của Li Trường.”
Người phụ trách Li Trường hạ giọng, đột nhiên quan sát và đánh giá áo quần Dương Hiên đang mặc, rõ ràng vô cùng thật thà ngay thẳng, nhưng lại khiến người khác cảm thấy bị khinh bỉ sâu sắc.
“Hơn nữa với thân phận của anh, quý nhân mà anh quen biết, theo quan điểm của tôi, chắc cũng không thể không tiết lộ được?”
Quả thực là quần áo của Dương Hiên không giống như con cháu gia đình giàu có, con nhà nghèo đọc nhiều sách có thể biết bối cảnh giá cả của đồ cổ thì cũng tạm chấp nhận. Nhưng hình như Dương Hiên đã đến đây với Đường thiếu gia, đoán chừng tư cách để vào sàn bán đấu giá cũng dựa vào Đường gia thuận tiện dẫn vào. Những người có thể thu thập những cổ vật quý giá như vậy, giá trị gia tộc đều không dưới mười triệu. Một giáo viên nghèo khổ như Dương Hiên có thể qua lại với những người có tiền có quyền ư?
Suy nghĩ của mọi người đã bị người phụ trách đấu giá dẫn dắt, ngay lập tức bước vào vòng tranh luận giàu nghèo do hắn sớm tạo ra, những ánh mắt như sáng rực lên, quái dị liếc lên liếc xuống nhìn Dương Hiên.
————————-
/414
|