Cứ như thế, suốt một ngày trời, Xuân Quả như bị mắc phải lời nguyền, không thể nói được với Thương Không Lẫm một câu! Trước giờ chưa từng cảm thấy thời gian trôi đi nhanh thế này, sau khi nỗ lực lần thứ mười ba của Xuân Quả tiếp tục thất bại, tiếng chuông báo tan trường vang lên một cách vô tình trong ánh tà dương.
Đám bạn cùng lớp đều đã lần lượt vác cặp ra khỏi phòng học, Thái Khả Phu đã bị Tứ tiểu thiên nga gọi đi tham gia hoạt động của câu lạc bộ. Còn bạn cùng bàn Thương Không Lẫm thì đã bị hai nữ sinh lớp bên cạnh tóm đi từ trước lúc chuông reo, đến giờ vẫn chưa thấy quay lại...
Thế là thế quái nào? Giao ước giữa mình và tên khùng đó bị nguyền rủa rồi sao? Ngồi cùng bàn với nhau suốt một ngày rồi mà k có cơ hội nói lấy một câu... Xuân Quả nằm bò ra bàn, nghiêng đầu nhìn chiếc bàn trống hươ trống hoác bên cạnh, cau có làu bàu. Nhớ lại giao ước giữa mình với Thương Không Lẫm dưới cây long não mười năm trước, trái tim Xuân Quả giống như trái chanh bị nướng chín, liên tục vã ra bọt nước chua lè.
Cộp cộp cộp... Cộp cộp cộp...
Đột nhiên, hành lang bên ngoài lớp học vọng lại tiếng bước chân dồn dập.
Xuân Quả lờ mờ nhướn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một bóng người quen thuộc đang vội vã đi lướt qua cửa sổ phòng học.
Là Thương Không Lẫm! Mà lại có một mình cậu ta.
Mắt Xuân Quả sáng quắc, ngồi bật dậy như lò xo, kinh ngạc nhìn theo bóng người ngoài cửa sổ biến mất ở cửa sau.
Cơ hội tốt đây! Nhân lúc Thương Không Lẫm đang có một mình, mà lại lúc giờ tan học, giờ mình đuổi theo gọi cậu ta lại, chắc chắn sẽ tìm được nơi thích hợp để ngồi nói chuyện với cậu ta.
Quyết định thế đi!
Xuân Quả đã quyết chí, lôi cặp sách ra khỏi ngăn bàn, rồi cuống cuồng đuổi theo từ cửa sau lớp học.
Ớ... Ai thế?
Thế nhưng khu Xuân Quả vừa bước chân ra khỏi cửa thì có vài bóng người đột ngột nhảy ra, đứng dàn hàng như một bức tường chặn đứng lối đi của Xuân Quả!
Xuân Quả trố mắt nhìn năm nữ sinh mặt mũi hằm hằm như bảo kê đang đứng khoanh tay nhìn mình. Cô bé có một dự cảm k lành, bởi cảm nhận được ánh mắt của mấy nhỏ này đang tràn ngập sự đố kị.
Đứng phía trên bức tường người là một nhỏ tóc dài có thân hình to gấp đôi Xuân Quả, nhỏ ta săm soi Xuân Quả một lượt từ trên xuống dưới, rồi phì hai luồng hơi từ cái mũi trông bé xíu so với khuôn mặt to như cái bồn rửa mặt.
Xuân Quả, đầu tiên xin phép tự giới thiệu , bọn này là thành viên đội hộ vệ của Thương Không Lẫm.
Thương Không Lẫm... Đội hộ vệ... Xuân Quả quét ánh mắt nhìn hết lượt năm nhỏ nữ sinh trước mặt mà trán vã mồ hôi hột.
Thương Không Lẫm mới chuyển trường đến đây từ sáng nay, thế quái nào mà đến lúc tan học đã có ngay một đội hộ vệ rồi??
Phạch.
Xuân Quả đang thì thầm trong bụng thì trước mặt bỗng vang lên một tiếng giòn tan, khiến cô bé giật nảy mình.
Xuân Quả đưa mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy trong tay nhỏ mập kia đã hô biến ra một ống quyển không biết từ lúc nào, nhìn cứ như Thánh chỉ của Hoàng đế vậy.
Hai tay nhỏ mập đỡ lấy Thánh chỉ một cách cung kính, nhìn Xuân Quả bằng vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn.
Xuân Quả, tuy giờ đây đã chứng thực được là trước đây cậu không hề nói dối, nhưng chúng tôi muốn nói cho cậu biết rằng, Thương Không Lẫm không phải chỉ thuộc về một mình cậu, mà thuộc về tất cả chúng ta.
Đúng thế! Xuân Quả, cậu tuyệt đối không được phép độc chiếm Thương Không Lẫm chỉ vì trước đây từng là bạn với cậu ấy!
Đúng đúng! Thương Không Lẫm là bạn của tất cả mọi người!
Nhỏ mập vừa dứt câu, mấy nhỏ đằng sau liền hùa theo như hát bè, làm Xuân Quả chợt liên tưởng đến Thái Khả Phu và Tứ tiểu thiên nga ...
( Hắt xì! Lúc này, tại sân bóng rổ, Thái Khả Phu hắt xì một cái rõ to, mừng rỡ ngước nhìn mặt trời lúc xế chiề, mặt đẫm nước mắt: Tục ngữ có câu, hắt xì tức là có người đang nghĩ tới mình, lẽ nào bé Xuân Quả đang nhớ tới mình sao? )
Nói... Nói vậy cũng đứng! Hơ hơ... hơ hơ... Xuân Quả quệt mồ hôi trên trán, gật đầu đáp.
Tục ngữ có câu Tránh voi chẳng xấu mặt nào , đối chọi với mấy nhỏ hộ vệ này chẳng khác nào ruồi bay vào mạng nhện, tự đâm đầu vào chỗ chết. Tóm lại, cứ nịnh nọt bọn nó cho xong chuyện rồi tính, còn phải mau chóng đi tìm Thương Không Lẫm nữa!
Ừm, tốt lắm! Thấy Xuân Quả đã chấp nhận thỏa hiệp ban đầu, nhỏ mập và bốn nhỏ sau gật đầu hài lòng. Nhưng chỉ thế thôi vẫn chưa đủ. Vì cậu có thân phận đặc biệt, không chỉ là bạn cũ của Thương Không Lẫm, mà giờ lại còn là bạn cùng bàn nữa. Sau khi bàn bạc, đội hộ vệ chúng tôi đã soạn ra mười điều quy định cho riêng cậu, cậu có nghĩa vụ bắt buộc phải tuân thủ.
Mười... mười điều? Xuân Quả chớp mắt ngơ ngác, một loạt đốm đen thi nhau bay qua trong đầu.
Được... được, quy định gì vậy? Xuân Quả cố nén tâm trạng sốt ruột, lí nhí hỏi.
Nhỏ mập nhìn Xuân Quả đầy khinh miệt, hắng giọng dõng dạc đọc tiếp ống quyển trên tay.
Điều một, buổi sáng đến trường không được nói chuyện riêng với Thương Không Lẫm; điều hai, trong giờ học không được nói chuyện riêng với Thương Không Lẫm; điều ba, giờ giải lao không được nói chuyện riêng với Thương Không Lẫm; điều bốn, tan học không được nói chuyện riêng với Thương Không Lẫm, cũng không được đi về cùng hay làm bất cứ việc gì cùng Thương Không Lẫm; điều năm...
Đứng nghe nội dung của quy định bất bình đẳng , Xuân Quả ấm ức đảo mắt.
Mấy nhỏ này... nói đi nói lại thực ra chỉ muốn thể hiện mỗi một mong muốn- Xuân Quả, xin hãy biến mất hoàn toàn trước mặt Thương Không Lẫm. Hừ, nhưng mình sẽ không ngoan ngoãn nghe lời tụi nó mà chấp hành mấy quy định vớ vẩn này đâu. Mình đã đợi Thương Không Lẫm suốt mười năm, lần này gặp được rồi, ít ra cũng phải làm rõ hết những nghi vấn trong lòng mình.
Xuân Quả... Xuân Quả! Tôi đã đọc xong quy định, cậu nghe rõ hết rồi chứ? Nhỏ mập sốt ruột hỏi Xuân Quả.
À...à, nghe... nghe rõ cả rồi, tôi sẽ tuân thủ hết. Xuân Quả vừa nói vừa giả bộ thành khẩn gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng chỉ sốt ruột trăn trở mỗi chuyện Thương Không Lẫm đi về hướng nào.
Tốt lắm! Nghe thấy câu trả lời của Xuân Quả, gương mặt căng như dây đàn của nhỏ mập hiện lên một nụ cười đác ý, ngoái đầu nhìn bốn nhỏ đứng đằng sau bằng ánh mắt chiến thắng, rồi quay người lại chau mày nhìn Xuân Quả- người lúc này có vẻ như đang rất sốt ruột.
Xuân Quả, cậu có vẻ đang nóng ruột, cậu định đi đâu à?
Đi tìm Thương Không Lẫm...
Thôi xong!
Một phút phân tâm, Xuân Quả đã buột miệng nói ra suy nghĩ thật trong đầu, quả tim đang đập loạn xạ như chú khỉ con nhảy nhót trong lòng ngực ngay lập tức trở nên lạnh toát.
Sắc mặt năm nhỏ nữ sinh đứng trước mặt Xuân Quả biến đổi liên tục như kính vạn hoa, một giọng nói lạnh lùng và tức tối rít lên từ kẽ răng đang nghiến chặt của nhỏ mập.
Xuân Quả!!! Tôi vừa mới đọc dứt lời mười quy định dành cho cậu, cậu đã vi phạm ngay điều bốn, tan học không được nói chuyện riêng với Thương Không Lẫm, cũng không được đi về cùng hay làm bất cứ việc gì cùng Thương Không Lẫm . Xem ra chỉ thuyết giáo với cậu là chưa đủ, chị em đâu, đem cậu ta tới đại bản doanh của chúng ta, dạy cho cậu ta một bài học!
Cái gì? Đại bản doanh? Mấy nhỏ này còn định tra tấn nữa hay sao?
Xuân Quả lặng người, há hốc mồm, thấy mình sắp bị mấy nhỏ kia tóm cổ đến nơi, vội vàng cắm đầu chạy về cửa trước phòng học, chuồn là thượng sách.
Xem ra hôm nay không thể đi tìm Thương Không Lẫm được rồi, tốt nhất là giữ lấy cái mạng quèn của mình đã rồi tính.
Đám bạn cùng lớp đều đã lần lượt vác cặp ra khỏi phòng học, Thái Khả Phu đã bị Tứ tiểu thiên nga gọi đi tham gia hoạt động của câu lạc bộ. Còn bạn cùng bàn Thương Không Lẫm thì đã bị hai nữ sinh lớp bên cạnh tóm đi từ trước lúc chuông reo, đến giờ vẫn chưa thấy quay lại...
Thế là thế quái nào? Giao ước giữa mình và tên khùng đó bị nguyền rủa rồi sao? Ngồi cùng bàn với nhau suốt một ngày rồi mà k có cơ hội nói lấy một câu... Xuân Quả nằm bò ra bàn, nghiêng đầu nhìn chiếc bàn trống hươ trống hoác bên cạnh, cau có làu bàu. Nhớ lại giao ước giữa mình với Thương Không Lẫm dưới cây long não mười năm trước, trái tim Xuân Quả giống như trái chanh bị nướng chín, liên tục vã ra bọt nước chua lè.
Cộp cộp cộp... Cộp cộp cộp...
Đột nhiên, hành lang bên ngoài lớp học vọng lại tiếng bước chân dồn dập.
Xuân Quả lờ mờ nhướn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một bóng người quen thuộc đang vội vã đi lướt qua cửa sổ phòng học.
Là Thương Không Lẫm! Mà lại có một mình cậu ta.
Mắt Xuân Quả sáng quắc, ngồi bật dậy như lò xo, kinh ngạc nhìn theo bóng người ngoài cửa sổ biến mất ở cửa sau.
Cơ hội tốt đây! Nhân lúc Thương Không Lẫm đang có một mình, mà lại lúc giờ tan học, giờ mình đuổi theo gọi cậu ta lại, chắc chắn sẽ tìm được nơi thích hợp để ngồi nói chuyện với cậu ta.
Quyết định thế đi!
Xuân Quả đã quyết chí, lôi cặp sách ra khỏi ngăn bàn, rồi cuống cuồng đuổi theo từ cửa sau lớp học.
Ớ... Ai thế?
Thế nhưng khu Xuân Quả vừa bước chân ra khỏi cửa thì có vài bóng người đột ngột nhảy ra, đứng dàn hàng như một bức tường chặn đứng lối đi của Xuân Quả!
Xuân Quả trố mắt nhìn năm nữ sinh mặt mũi hằm hằm như bảo kê đang đứng khoanh tay nhìn mình. Cô bé có một dự cảm k lành, bởi cảm nhận được ánh mắt của mấy nhỏ này đang tràn ngập sự đố kị.
Đứng phía trên bức tường người là một nhỏ tóc dài có thân hình to gấp đôi Xuân Quả, nhỏ ta săm soi Xuân Quả một lượt từ trên xuống dưới, rồi phì hai luồng hơi từ cái mũi trông bé xíu so với khuôn mặt to như cái bồn rửa mặt.
Xuân Quả, đầu tiên xin phép tự giới thiệu , bọn này là thành viên đội hộ vệ của Thương Không Lẫm.
Thương Không Lẫm... Đội hộ vệ... Xuân Quả quét ánh mắt nhìn hết lượt năm nhỏ nữ sinh trước mặt mà trán vã mồ hôi hột.
Thương Không Lẫm mới chuyển trường đến đây từ sáng nay, thế quái nào mà đến lúc tan học đã có ngay một đội hộ vệ rồi??
Phạch.
Xuân Quả đang thì thầm trong bụng thì trước mặt bỗng vang lên một tiếng giòn tan, khiến cô bé giật nảy mình.
Xuân Quả đưa mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy trong tay nhỏ mập kia đã hô biến ra một ống quyển không biết từ lúc nào, nhìn cứ như Thánh chỉ của Hoàng đế vậy.
Hai tay nhỏ mập đỡ lấy Thánh chỉ một cách cung kính, nhìn Xuân Quả bằng vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn.
Xuân Quả, tuy giờ đây đã chứng thực được là trước đây cậu không hề nói dối, nhưng chúng tôi muốn nói cho cậu biết rằng, Thương Không Lẫm không phải chỉ thuộc về một mình cậu, mà thuộc về tất cả chúng ta.
Đúng thế! Xuân Quả, cậu tuyệt đối không được phép độc chiếm Thương Không Lẫm chỉ vì trước đây từng là bạn với cậu ấy!
Đúng đúng! Thương Không Lẫm là bạn của tất cả mọi người!
Nhỏ mập vừa dứt câu, mấy nhỏ đằng sau liền hùa theo như hát bè, làm Xuân Quả chợt liên tưởng đến Thái Khả Phu và Tứ tiểu thiên nga ...
( Hắt xì! Lúc này, tại sân bóng rổ, Thái Khả Phu hắt xì một cái rõ to, mừng rỡ ngước nhìn mặt trời lúc xế chiề, mặt đẫm nước mắt: Tục ngữ có câu, hắt xì tức là có người đang nghĩ tới mình, lẽ nào bé Xuân Quả đang nhớ tới mình sao? )
Nói... Nói vậy cũng đứng! Hơ hơ... hơ hơ... Xuân Quả quệt mồ hôi trên trán, gật đầu đáp.
Tục ngữ có câu Tránh voi chẳng xấu mặt nào , đối chọi với mấy nhỏ hộ vệ này chẳng khác nào ruồi bay vào mạng nhện, tự đâm đầu vào chỗ chết. Tóm lại, cứ nịnh nọt bọn nó cho xong chuyện rồi tính, còn phải mau chóng đi tìm Thương Không Lẫm nữa!
Ừm, tốt lắm! Thấy Xuân Quả đã chấp nhận thỏa hiệp ban đầu, nhỏ mập và bốn nhỏ sau gật đầu hài lòng. Nhưng chỉ thế thôi vẫn chưa đủ. Vì cậu có thân phận đặc biệt, không chỉ là bạn cũ của Thương Không Lẫm, mà giờ lại còn là bạn cùng bàn nữa. Sau khi bàn bạc, đội hộ vệ chúng tôi đã soạn ra mười điều quy định cho riêng cậu, cậu có nghĩa vụ bắt buộc phải tuân thủ.
Mười... mười điều? Xuân Quả chớp mắt ngơ ngác, một loạt đốm đen thi nhau bay qua trong đầu.
Được... được, quy định gì vậy? Xuân Quả cố nén tâm trạng sốt ruột, lí nhí hỏi.
Nhỏ mập nhìn Xuân Quả đầy khinh miệt, hắng giọng dõng dạc đọc tiếp ống quyển trên tay.
Điều một, buổi sáng đến trường không được nói chuyện riêng với Thương Không Lẫm; điều hai, trong giờ học không được nói chuyện riêng với Thương Không Lẫm; điều ba, giờ giải lao không được nói chuyện riêng với Thương Không Lẫm; điều bốn, tan học không được nói chuyện riêng với Thương Không Lẫm, cũng không được đi về cùng hay làm bất cứ việc gì cùng Thương Không Lẫm; điều năm...
Đứng nghe nội dung của quy định bất bình đẳng , Xuân Quả ấm ức đảo mắt.
Mấy nhỏ này... nói đi nói lại thực ra chỉ muốn thể hiện mỗi một mong muốn- Xuân Quả, xin hãy biến mất hoàn toàn trước mặt Thương Không Lẫm. Hừ, nhưng mình sẽ không ngoan ngoãn nghe lời tụi nó mà chấp hành mấy quy định vớ vẩn này đâu. Mình đã đợi Thương Không Lẫm suốt mười năm, lần này gặp được rồi, ít ra cũng phải làm rõ hết những nghi vấn trong lòng mình.
Xuân Quả... Xuân Quả! Tôi đã đọc xong quy định, cậu nghe rõ hết rồi chứ? Nhỏ mập sốt ruột hỏi Xuân Quả.
À...à, nghe... nghe rõ cả rồi, tôi sẽ tuân thủ hết. Xuân Quả vừa nói vừa giả bộ thành khẩn gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng chỉ sốt ruột trăn trở mỗi chuyện Thương Không Lẫm đi về hướng nào.
Tốt lắm! Nghe thấy câu trả lời của Xuân Quả, gương mặt căng như dây đàn của nhỏ mập hiện lên một nụ cười đác ý, ngoái đầu nhìn bốn nhỏ đứng đằng sau bằng ánh mắt chiến thắng, rồi quay người lại chau mày nhìn Xuân Quả- người lúc này có vẻ như đang rất sốt ruột.
Xuân Quả, cậu có vẻ đang nóng ruột, cậu định đi đâu à?
Đi tìm Thương Không Lẫm...
Thôi xong!
Một phút phân tâm, Xuân Quả đã buột miệng nói ra suy nghĩ thật trong đầu, quả tim đang đập loạn xạ như chú khỉ con nhảy nhót trong lòng ngực ngay lập tức trở nên lạnh toát.
Sắc mặt năm nhỏ nữ sinh đứng trước mặt Xuân Quả biến đổi liên tục như kính vạn hoa, một giọng nói lạnh lùng và tức tối rít lên từ kẽ răng đang nghiến chặt của nhỏ mập.
Xuân Quả!!! Tôi vừa mới đọc dứt lời mười quy định dành cho cậu, cậu đã vi phạm ngay điều bốn, tan học không được nói chuyện riêng với Thương Không Lẫm, cũng không được đi về cùng hay làm bất cứ việc gì cùng Thương Không Lẫm . Xem ra chỉ thuyết giáo với cậu là chưa đủ, chị em đâu, đem cậu ta tới đại bản doanh của chúng ta, dạy cho cậu ta một bài học!
Cái gì? Đại bản doanh? Mấy nhỏ này còn định tra tấn nữa hay sao?
Xuân Quả lặng người, há hốc mồm, thấy mình sắp bị mấy nhỏ kia tóm cổ đến nơi, vội vàng cắm đầu chạy về cửa trước phòng học, chuồn là thượng sách.
Xem ra hôm nay không thể đi tìm Thương Không Lẫm được rồi, tốt nhất là giữ lấy cái mạng quèn của mình đã rồi tính.
/26
|