Xuân Quả! Cậu ra đây cho tôi! Lẩn trốn thì có bản lĩnh gì chứ. Có giỏi thì cậu một chọi với tụi này xem. Xuân Quả. Ra đây ngay! Nếu cậu đi tìm Thương Không Lẫm, tôi... tôi sẽ chết cho cậu xem.
Xuân Quả! Tôi không phản đối chuyện cậu đi tìm Thương Không Lẫm nữa! Tôi sẽ giúp cậu! Cậu mau ra đi! Chúng ta cùng nói chuyện.
Năm thành viên của Đội hộ vệ Thương Không Lẫm tức tối gào thét ầm ĩ giữa sân trường vắng tanh vắng ngắt.
Cùng lúc đó phía sau bức tường gạch đỏ cách sân vận động không xa, Xuân Quả đang ngồi thụp xuống ôm cặp sách thở hồng hộc.
Đáng ghét... Vừa rồi mấy nhỏ đó hùng hục đuổi theo mình cứ như đuổi bắt cừu. Còn may là hệ thần kinh vận động của mình khá tốt, trèo qua được bức tường vây của phòng thí nghiệm câu lạc bộ sinh vật, nên mới thoát được kiếp nạn này. Nhìn bộ dạng tụi nó lúc nãy, nếu mà để tụi nó tóm được, chắc mình gần như không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời sáng mai nữa.
Phù... Có điều cứ tiếp tực thế này thì chắc là mình chẳng còn cơ hội nói chuyện riêng với Thương Không Lẫm rồi... Xuân Quả lẩm bẩm một mình, buồn bã thở dài.
Lúc này, tiếng la lối của Đội hộ vệ Thương Không Lẫm bên phía sân vận động đã ngừng lại, Xuân Quả đứng dậy phủi phủi đất cát bám trên cặp sách, quay đầu ngó nghiêng quan sát xung quanh.
Phòng thí nghiệm của câu lạc bộ sinh học là khu vực mới được trường trung học Đom Đóm xây dựng đầu năm nay, ngoài những học sinh xuất sắc của câu lặc bộ sinh vật ra, bình thường không cho phép người ngoài vào làm phiền.
Đây là lần đầu tiên Xuân Quả đến chỗ này, trong phòng có các loài thực vật đủ màu sắc được trồng theo hàng lối ngay ngắn, trên bốn bức tường vây bằng gạch đỏ xung quanh phủ đầy dây leo rậm rạp, gió nhẹ thổi qua là chúng lại dâng lên từng đợt sóng xanh rờn, lòa xòa nhưng mềm mại.
Ở một góc của phòng thí nghiệm có một nhà kính trồng hoa, trong nhà kính vẫn sáng đèn, hình như có người bên trong.
Muộn thế này rồi mà ai vẫn còn ở đây nhỉ?...
Không kìm được tò mò, Xuân Quả vác cặp rón rén đi về phía nhà kính, nhưng khi cô bé vừa nhẹ nhàng đẩy cửa thì phát hiện ra trong nhà kính vắng tanh, không có lấy một bóng người.
Không có ai à? Lạ thật!...
Xuân Quả tò mò bước vào, nhìn ngó khắp nhà kính.
Trong nhà kính chỉ rộng chừng chín mét vuông này có đủ các loài thực vật um tùm trông như mọc tự do, nhưng lại có cảm giác ngay ngắn một cách khó hiểu. Ánh đèn màu cam rọi xuống từ trên nóc nhà kính, chiếu lên cành lá tươi tốt, khiến cho cả căn phòng được phủ lên một quầng sáng ấm áp.
Trên chiếc bàn vuông nhỏ nhắn nằm chính giữa nhà kính, có một cuốn sổ tay đang để mở, trên sổ viết kín đặc những hàng chữ thanh thoát: Kế hoạch xây dựng sân vận động mới của trường trung học Đom Đóm .
Dòng chữ đó đã thu hút sự chú ý của Xuân Quả, cô bé tò mò cầm cuốn sổ lên, đang mở to mắt định đọc tiếp thì từ phía sau vang lên giọng con trai trong trẻo.
Ai đó?
Xuân Quả khựng lại, cuốn sổ trong tay rơi phịch xuống đất.
Cô bé quay đầu lại, ánh mắt đang sợ hãi dần dần chuyển thành thành ngạc nhiên.
Lúc này, một anh chàng đang đứng ở cửa nhà kính. Cậu ta mặc bộ đồng phục giống y chang các nam sinh khác trong trường, nhưng không hiểu sao khi ở trên người cậu ta, bộ đồng phục lại đẹp tựa một bộ lễ phục hàng hiệu. Gương mặt thanh tú của cậu ta trắng nõn nà, kiểu tóc ngắn bình thường nhưng lại toát lên một phong thái nhã nhặn khiêm nhường. Đôi mắt dài và hẹp ẩn chứa rât trầm tĩnh điềm đạm hơn so với lứa tuổi và nó chứa một ánh sáng thông tuệ rất khó tả.
Cậu là... Anh chàng kia nhìn Xuân Quả, ánh mắt băn khoăn và dò xét.
À... cái... cái đó... Xuân Quả mở miệng, trong phút chốc không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.
Í? Có ai tới à? Chính lúc này, một nữ sinh đeo kính bỗng nhiên thò đầu vào nhà kính.
Toi rồi! Lần trước thấy thầy trưởng phòng giáo vụ có nói, học sinh nào tự ý đến phòng thí nghiệm của câu lạc bộ sinh học mà không được cho phép, ít nhất cũng bị phạt viết bảng kiểm điểm. Giờ mình tự ý vào phòng thí nghiệm, bị hai người bắt quả tang, lại còn xem trộm sổ tay... Aaaa! Hôm nay đúng là ngày đại nạn của mình. Nếu không thì sao vận đen lại đến dồn dập như sóng biển xô bờ cát thế này?
À, cậu ấy là bạn em chị ạ, em mời cậu ấy đến.
Tinh!
Câu nói bất ngờ của cậu bạn khiến không gian tối sầm trước mắt Xuân Quả bỗng bừng lên ánh sáng.
Xuân Quả kinh ngạc ngoái đầu nhìn cậu nam sinh thì thấy cậu ta đang dùng ánh mắt ra hiệu với mình. Xuân Quả đảo mắt một vòng, vội vàng cúi người lễ phép chào chị kính cận.
Em chào chị, em là Xuân Quả, là học sinh lớp 10 ạ. Em xin lỗi đã làm phiền chị.
He he he, khéo miệng ghê! Chị kính cận đứng cười hì hì ngoài cửa, phẩy tay nhìn Xuân Quả, Bình thường những ai không thuộc câu lạc bộ sinh vật mà đến đây sẽ bị nhà trường phạt, nhưng nếu là bạn của Hắc Kì Lượng thì đương nhiên là ngoại lệ rồi.
Em cảm ơn chị! Hắc Kì Lượng vừa cười vừa khẽ gật đầu ra ý cảm ơn chị kính cận.
Chị kính cận liếc nhìn Hắc Kì Lượng và Xuân Quả một cách ranh mãnh rồi đột nhiên mỉm cười đầy ẳn ý.
Được rồi! Không làm phiền không gian riêng của hai đứa nữa. Chị không muốn bị tài năng lớn của câu lạc bộ sinh vật ghét đâu. Hai đứa đúng là trai tài gái sắc đấy. Ha ha ha!
Nghe thấy lời trêu trọc của chị kính cận, hai má Xuân Quả đã hơi ửng đỏ.
Xem ra chị ấy hiểu lầm mối quan hệ của mình và anh chàng này rồi... Nhưng cậu ta rốt cuộc là ai nhỉ? Sao lại giúp mình? Hắc Kì Lượng... cái tên này nghe cứ quen quen...
Sau khi chị kính cận bỏ đi, Hắc Kì Lượng mới thở phào nhẹ nhõm.
Xuân Quả định thần lại thì thấy Hắc Kì Lượng đang quay sang nhìn mình, cơ thể vừa mới hơi được thả lỏng trong phút chốc lại bắt đầu căng thẳng, đôi mắt liếc nhìn cuốn sổ tay rơi trên nền nhà một cách bất an.
Chết rồi... Cuốn sổ tay này chắc là của cậu ấy. Xem trộm đồ của người khác chẳng phải việc hay ho gì, phải xin lỗi trước đã.
“A… Mình là Xuân Quả, học lớp 10. Mình không cố ý vào đây, mình bị người ta truy đuổi… Mình cũng không cố ý xem trộm cuốn sổ này đâu. Mình thấy trên đó có viết về việc xây dựng sân vận động mới, nhất thời tò mò nên mới… Tóm lại là cho mình xin lỗi!”
“Hì hì, không sao. Anh là Hắc Kì Lượng, học lớp 11.” Hắc Kì Lượng vừa nói vừa tiến đến chỗ chiếc bàn, cúi người nhặt cuốn sổ, mỉm cười đứng trước mặt Xuân Quả, “Xuân Quả, anh biết tên của em đấy!”
“Anh biết… em?” Xuân Quả ngẩng đầu nhìn anh chàng đẹp trai như diễn viên trong phim thần tượng đang đứng trước mặt, rồi lấy tay chỉ vào mình, chớp mắt ngạc nhiên.
“Thật ra không có gì lạ đâu.” Hắc Kì Lượng gập cuốn sổ đặt trở lại mặt bàn, quay đầu nhìn Xuân Quả mỉm cười, “Từ hồi cấp hai em đã luôn cố hết sức bảo vệ khu rừng trên đỉnh núi. Vì nhà trường thông báo sẽ xây dựng sân vận động mới, hôm qua em còn tổ chức kêu gọi bảo vệ Rừng đom đóm. Tuy hoạt động kêu gọi bị thất bại vì có người nói em là ‘kẻ lùa bịp’, nhưng cậu học sinh chuyển trường mới xuất hiện hôm nay đã giúp em phục hồi danh dự, chứng minh chuyện ‘cậu bé thần kì’ mà em nói trước đây không phải là nói dối. À, nhân tiện nói luôn, trong buổi kêu gọi hôm qua, em mở đầu bằng quá trình tiến hóa của loài bướm, rất giàu sức tưởng tượng và cũng rất thành công.”
Nghe Hắc Kì Lượng kể lại hàng loạt ‘sự tích’ của mình một cách trôi chảy, mắt Xuân Quả tròn xoe như trăng rằm tháng tám, sáng lấp lánh.
“Anh… sao ạnh biết hết những chuyện đó ạ…?”
“He he he, dù gì anh cũng là người của câu lạc bộ sinh vật, tất cả những chuyện có liên quan đến câu lạc bộ sinh vật anh đều quan tâm.” Nói đến đây, đôi mắt Hắc Kì Lượng ánh lên một nét cười ẩn ý, “huống hồ mỗi hành động của Xuân Quả đều kinh thiên động địa, anh có muốn không biết đến cũng khó ấy chứ.”
“A ha ha ha…” Xuân Quả quệt mồ hôi cười ái ngại.
“À đúng rồi, Xuân Quả, nếu em thích thiên nhiên như vậy, liệu có hứng thú gia nhập câu lạc bộ sinh vật của bọn anh không?”
Nghe nói đến chuyện này, Xuân Quả khựng lại, khuôn mặt tỏ vẻ khó xử.
“Anh Hắc Kì Lượng, tuy em thích thiên nhiên, nhưng em không thích đi nghiên cứu và cải tạo thiên nhiên như các nhà khoa học, mà hy vọng nó có thể sinh trưởng tự nhiên dựa vào ý chí của nó… Em nghĩ, người có suy nghĩ như vậy không thích hợp tham gia câu lạc bộ sinh vật đâu.”
Hắc Kì Lượng lặng người một lúc, nhưng rất nhanh sau đó, cậu gật đầu mỉm cười tỏ vẻ thông cảm.
“Nói cũng đúng, thế thì anh không ép nữa. Nhưng anh rất tò mò, suy nghĩ của em là do bị ảnh hưởng từ ‘cậu bé thần kì’ Thương Không Lẫm à?”
“Vâng.” Xuân Quả gật đầu thành thật, “chính cậu ấy đã cho em cảm nhận cái đẹp của thiên nhiên, đối với em, cậu ấy là người bạn đặc biệt nhất.”
“Thế thì chúc mừng em, hành động ‘phản đối xây dựng sân vận động mới’ của em cuối cùng cũng có bạn đồng hành đắc lực rồi/”
“Vâng! Hy vọng là thế! Ha ha ha!” Xuân Quả gật đầu cười vui vẻ, nhưng chỉ trong chốc lát, cô bé dường như nhớ ra điều gì, tiếng cười đột nhiên tắt lịm, nét mặt trở nên nghiêm túc, “À đúng rồi, anh Hắc Kì Lượng, vừa nãy em nhìn thấy trên cuốn sổ tay của anh có viết ‘Quy hoạch sân vận động mới’…”
“À cái đó…” Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Hắc Kì Lượng trở nên nghiêm trọng, cậu cầm cuốn sổ lên khẽ lật qua lật lại, “Vì trường mình quyết định xây dựng sân vận động mới và sẽ phải phá đi khu rừng trên đỉnh núi, nên giờ anh đang nghiên cứu xem mọi chuyện có thể đi theo chiều hướng khác không.”
“Nói thế nghĩa là anh cũng đang nghĩ cách bảo vệ khu rừng đó đúng không? Tốt quá rồi! Thật không hổ danh là thành viên của câu lạc bộ sinh vật!” Câu nói của Hắc Kì Lượng khiến Xuân Quả phấn chấn hẳn lên, cô bé thốt lên mừng rỡ và xắn tay áo hệt như một chiến sĩ đang chuẩn bị chiến đấu trên tiền tuyến.
“He he, cũng có thể nói là như vậy!” Hắc Kì Lượng vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài nhà kính, “Xuân Quả, bây giờ cũng muộn rồi, về nhà muộn quá không an toàn, để anh đưa em về.”
“Không cần phiền anh thế đâu. Em có thể tự về được. Vừa rồi nếu không có anh Hắc Kì Lượng giúp thì chắc là em bị nhà trường kỉ luật mất. Vốn dĩ em cứ tưởng hôm nay là ngày xui xẻo của mình, nhưng giờ em biết được là anh cũng đang cố gắng bảo vệ khu rừng đó, tâm trạng em vui lắm!” Xuân Quả cười tươi rói, giơ hai ngón tay hình chữ V biểu tượng chiến thắng về phía Hắc Kì Lượng, vẫy tay chào rồi quay người đi ra khỏi nhà kính.
Hắc Kì Lượng nhìn theo bóng Xuân Quả biến mất sau cửa nhà kính, nụ cười trên mặt bỗng vụt tắt, cậu quay lưng lại, khẽ thở dài, rồi ngẩng đầu nhìn bóng mình in trên trần kính trong suốt, thốt lên mấy câu khó hiểu.
“Thương Không Lẫm… Ngoài Xuân Quả ra, them một nhân vật cần chú ý cũng đã xuất hiện… nhưng dù thế nào đi nữa, tuyệt đối không để bất cứ ai phá hỏng kế hoạch của mình.”
Xuân Quả! Tôi không phản đối chuyện cậu đi tìm Thương Không Lẫm nữa! Tôi sẽ giúp cậu! Cậu mau ra đi! Chúng ta cùng nói chuyện.
Năm thành viên của Đội hộ vệ Thương Không Lẫm tức tối gào thét ầm ĩ giữa sân trường vắng tanh vắng ngắt.
Cùng lúc đó phía sau bức tường gạch đỏ cách sân vận động không xa, Xuân Quả đang ngồi thụp xuống ôm cặp sách thở hồng hộc.
Đáng ghét... Vừa rồi mấy nhỏ đó hùng hục đuổi theo mình cứ như đuổi bắt cừu. Còn may là hệ thần kinh vận động của mình khá tốt, trèo qua được bức tường vây của phòng thí nghiệm câu lạc bộ sinh vật, nên mới thoát được kiếp nạn này. Nhìn bộ dạng tụi nó lúc nãy, nếu mà để tụi nó tóm được, chắc mình gần như không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời sáng mai nữa.
Phù... Có điều cứ tiếp tực thế này thì chắc là mình chẳng còn cơ hội nói chuyện riêng với Thương Không Lẫm rồi... Xuân Quả lẩm bẩm một mình, buồn bã thở dài.
Lúc này, tiếng la lối của Đội hộ vệ Thương Không Lẫm bên phía sân vận động đã ngừng lại, Xuân Quả đứng dậy phủi phủi đất cát bám trên cặp sách, quay đầu ngó nghiêng quan sát xung quanh.
Phòng thí nghiệm của câu lạc bộ sinh học là khu vực mới được trường trung học Đom Đóm xây dựng đầu năm nay, ngoài những học sinh xuất sắc của câu lặc bộ sinh vật ra, bình thường không cho phép người ngoài vào làm phiền.
Đây là lần đầu tiên Xuân Quả đến chỗ này, trong phòng có các loài thực vật đủ màu sắc được trồng theo hàng lối ngay ngắn, trên bốn bức tường vây bằng gạch đỏ xung quanh phủ đầy dây leo rậm rạp, gió nhẹ thổi qua là chúng lại dâng lên từng đợt sóng xanh rờn, lòa xòa nhưng mềm mại.
Ở một góc của phòng thí nghiệm có một nhà kính trồng hoa, trong nhà kính vẫn sáng đèn, hình như có người bên trong.
Muộn thế này rồi mà ai vẫn còn ở đây nhỉ?...
Không kìm được tò mò, Xuân Quả vác cặp rón rén đi về phía nhà kính, nhưng khi cô bé vừa nhẹ nhàng đẩy cửa thì phát hiện ra trong nhà kính vắng tanh, không có lấy một bóng người.
Không có ai à? Lạ thật!...
Xuân Quả tò mò bước vào, nhìn ngó khắp nhà kính.
Trong nhà kính chỉ rộng chừng chín mét vuông này có đủ các loài thực vật um tùm trông như mọc tự do, nhưng lại có cảm giác ngay ngắn một cách khó hiểu. Ánh đèn màu cam rọi xuống từ trên nóc nhà kính, chiếu lên cành lá tươi tốt, khiến cho cả căn phòng được phủ lên một quầng sáng ấm áp.
Trên chiếc bàn vuông nhỏ nhắn nằm chính giữa nhà kính, có một cuốn sổ tay đang để mở, trên sổ viết kín đặc những hàng chữ thanh thoát: Kế hoạch xây dựng sân vận động mới của trường trung học Đom Đóm .
Dòng chữ đó đã thu hút sự chú ý của Xuân Quả, cô bé tò mò cầm cuốn sổ lên, đang mở to mắt định đọc tiếp thì từ phía sau vang lên giọng con trai trong trẻo.
Ai đó?
Xuân Quả khựng lại, cuốn sổ trong tay rơi phịch xuống đất.
Cô bé quay đầu lại, ánh mắt đang sợ hãi dần dần chuyển thành thành ngạc nhiên.
Lúc này, một anh chàng đang đứng ở cửa nhà kính. Cậu ta mặc bộ đồng phục giống y chang các nam sinh khác trong trường, nhưng không hiểu sao khi ở trên người cậu ta, bộ đồng phục lại đẹp tựa một bộ lễ phục hàng hiệu. Gương mặt thanh tú của cậu ta trắng nõn nà, kiểu tóc ngắn bình thường nhưng lại toát lên một phong thái nhã nhặn khiêm nhường. Đôi mắt dài và hẹp ẩn chứa rât trầm tĩnh điềm đạm hơn so với lứa tuổi và nó chứa một ánh sáng thông tuệ rất khó tả.
Cậu là... Anh chàng kia nhìn Xuân Quả, ánh mắt băn khoăn và dò xét.
À... cái... cái đó... Xuân Quả mở miệng, trong phút chốc không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.
Í? Có ai tới à? Chính lúc này, một nữ sinh đeo kính bỗng nhiên thò đầu vào nhà kính.
Toi rồi! Lần trước thấy thầy trưởng phòng giáo vụ có nói, học sinh nào tự ý đến phòng thí nghiệm của câu lạc bộ sinh học mà không được cho phép, ít nhất cũng bị phạt viết bảng kiểm điểm. Giờ mình tự ý vào phòng thí nghiệm, bị hai người bắt quả tang, lại còn xem trộm sổ tay... Aaaa! Hôm nay đúng là ngày đại nạn của mình. Nếu không thì sao vận đen lại đến dồn dập như sóng biển xô bờ cát thế này?
À, cậu ấy là bạn em chị ạ, em mời cậu ấy đến.
Tinh!
Câu nói bất ngờ của cậu bạn khiến không gian tối sầm trước mắt Xuân Quả bỗng bừng lên ánh sáng.
Xuân Quả kinh ngạc ngoái đầu nhìn cậu nam sinh thì thấy cậu ta đang dùng ánh mắt ra hiệu với mình. Xuân Quả đảo mắt một vòng, vội vàng cúi người lễ phép chào chị kính cận.
Em chào chị, em là Xuân Quả, là học sinh lớp 10 ạ. Em xin lỗi đã làm phiền chị.
He he he, khéo miệng ghê! Chị kính cận đứng cười hì hì ngoài cửa, phẩy tay nhìn Xuân Quả, Bình thường những ai không thuộc câu lạc bộ sinh vật mà đến đây sẽ bị nhà trường phạt, nhưng nếu là bạn của Hắc Kì Lượng thì đương nhiên là ngoại lệ rồi.
Em cảm ơn chị! Hắc Kì Lượng vừa cười vừa khẽ gật đầu ra ý cảm ơn chị kính cận.
Chị kính cận liếc nhìn Hắc Kì Lượng và Xuân Quả một cách ranh mãnh rồi đột nhiên mỉm cười đầy ẳn ý.
Được rồi! Không làm phiền không gian riêng của hai đứa nữa. Chị không muốn bị tài năng lớn của câu lạc bộ sinh vật ghét đâu. Hai đứa đúng là trai tài gái sắc đấy. Ha ha ha!
Nghe thấy lời trêu trọc của chị kính cận, hai má Xuân Quả đã hơi ửng đỏ.
Xem ra chị ấy hiểu lầm mối quan hệ của mình và anh chàng này rồi... Nhưng cậu ta rốt cuộc là ai nhỉ? Sao lại giúp mình? Hắc Kì Lượng... cái tên này nghe cứ quen quen...
Sau khi chị kính cận bỏ đi, Hắc Kì Lượng mới thở phào nhẹ nhõm.
Xuân Quả định thần lại thì thấy Hắc Kì Lượng đang quay sang nhìn mình, cơ thể vừa mới hơi được thả lỏng trong phút chốc lại bắt đầu căng thẳng, đôi mắt liếc nhìn cuốn sổ tay rơi trên nền nhà một cách bất an.
Chết rồi... Cuốn sổ tay này chắc là của cậu ấy. Xem trộm đồ của người khác chẳng phải việc hay ho gì, phải xin lỗi trước đã.
“A… Mình là Xuân Quả, học lớp 10. Mình không cố ý vào đây, mình bị người ta truy đuổi… Mình cũng không cố ý xem trộm cuốn sổ này đâu. Mình thấy trên đó có viết về việc xây dựng sân vận động mới, nhất thời tò mò nên mới… Tóm lại là cho mình xin lỗi!”
“Hì hì, không sao. Anh là Hắc Kì Lượng, học lớp 11.” Hắc Kì Lượng vừa nói vừa tiến đến chỗ chiếc bàn, cúi người nhặt cuốn sổ, mỉm cười đứng trước mặt Xuân Quả, “Xuân Quả, anh biết tên của em đấy!”
“Anh biết… em?” Xuân Quả ngẩng đầu nhìn anh chàng đẹp trai như diễn viên trong phim thần tượng đang đứng trước mặt, rồi lấy tay chỉ vào mình, chớp mắt ngạc nhiên.
“Thật ra không có gì lạ đâu.” Hắc Kì Lượng gập cuốn sổ đặt trở lại mặt bàn, quay đầu nhìn Xuân Quả mỉm cười, “Từ hồi cấp hai em đã luôn cố hết sức bảo vệ khu rừng trên đỉnh núi. Vì nhà trường thông báo sẽ xây dựng sân vận động mới, hôm qua em còn tổ chức kêu gọi bảo vệ Rừng đom đóm. Tuy hoạt động kêu gọi bị thất bại vì có người nói em là ‘kẻ lùa bịp’, nhưng cậu học sinh chuyển trường mới xuất hiện hôm nay đã giúp em phục hồi danh dự, chứng minh chuyện ‘cậu bé thần kì’ mà em nói trước đây không phải là nói dối. À, nhân tiện nói luôn, trong buổi kêu gọi hôm qua, em mở đầu bằng quá trình tiến hóa của loài bướm, rất giàu sức tưởng tượng và cũng rất thành công.”
Nghe Hắc Kì Lượng kể lại hàng loạt ‘sự tích’ của mình một cách trôi chảy, mắt Xuân Quả tròn xoe như trăng rằm tháng tám, sáng lấp lánh.
“Anh… sao ạnh biết hết những chuyện đó ạ…?”
“He he he, dù gì anh cũng là người của câu lạc bộ sinh vật, tất cả những chuyện có liên quan đến câu lạc bộ sinh vật anh đều quan tâm.” Nói đến đây, đôi mắt Hắc Kì Lượng ánh lên một nét cười ẩn ý, “huống hồ mỗi hành động của Xuân Quả đều kinh thiên động địa, anh có muốn không biết đến cũng khó ấy chứ.”
“A ha ha ha…” Xuân Quả quệt mồ hôi cười ái ngại.
“À đúng rồi, Xuân Quả, nếu em thích thiên nhiên như vậy, liệu có hứng thú gia nhập câu lạc bộ sinh vật của bọn anh không?”
Nghe nói đến chuyện này, Xuân Quả khựng lại, khuôn mặt tỏ vẻ khó xử.
“Anh Hắc Kì Lượng, tuy em thích thiên nhiên, nhưng em không thích đi nghiên cứu và cải tạo thiên nhiên như các nhà khoa học, mà hy vọng nó có thể sinh trưởng tự nhiên dựa vào ý chí của nó… Em nghĩ, người có suy nghĩ như vậy không thích hợp tham gia câu lạc bộ sinh vật đâu.”
Hắc Kì Lượng lặng người một lúc, nhưng rất nhanh sau đó, cậu gật đầu mỉm cười tỏ vẻ thông cảm.
“Nói cũng đúng, thế thì anh không ép nữa. Nhưng anh rất tò mò, suy nghĩ của em là do bị ảnh hưởng từ ‘cậu bé thần kì’ Thương Không Lẫm à?”
“Vâng.” Xuân Quả gật đầu thành thật, “chính cậu ấy đã cho em cảm nhận cái đẹp của thiên nhiên, đối với em, cậu ấy là người bạn đặc biệt nhất.”
“Thế thì chúc mừng em, hành động ‘phản đối xây dựng sân vận động mới’ của em cuối cùng cũng có bạn đồng hành đắc lực rồi/”
“Vâng! Hy vọng là thế! Ha ha ha!” Xuân Quả gật đầu cười vui vẻ, nhưng chỉ trong chốc lát, cô bé dường như nhớ ra điều gì, tiếng cười đột nhiên tắt lịm, nét mặt trở nên nghiêm túc, “À đúng rồi, anh Hắc Kì Lượng, vừa nãy em nhìn thấy trên cuốn sổ tay của anh có viết ‘Quy hoạch sân vận động mới’…”
“À cái đó…” Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Hắc Kì Lượng trở nên nghiêm trọng, cậu cầm cuốn sổ lên khẽ lật qua lật lại, “Vì trường mình quyết định xây dựng sân vận động mới và sẽ phải phá đi khu rừng trên đỉnh núi, nên giờ anh đang nghiên cứu xem mọi chuyện có thể đi theo chiều hướng khác không.”
“Nói thế nghĩa là anh cũng đang nghĩ cách bảo vệ khu rừng đó đúng không? Tốt quá rồi! Thật không hổ danh là thành viên của câu lạc bộ sinh vật!” Câu nói của Hắc Kì Lượng khiến Xuân Quả phấn chấn hẳn lên, cô bé thốt lên mừng rỡ và xắn tay áo hệt như một chiến sĩ đang chuẩn bị chiến đấu trên tiền tuyến.
“He he, cũng có thể nói là như vậy!” Hắc Kì Lượng vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài nhà kính, “Xuân Quả, bây giờ cũng muộn rồi, về nhà muộn quá không an toàn, để anh đưa em về.”
“Không cần phiền anh thế đâu. Em có thể tự về được. Vừa rồi nếu không có anh Hắc Kì Lượng giúp thì chắc là em bị nhà trường kỉ luật mất. Vốn dĩ em cứ tưởng hôm nay là ngày xui xẻo của mình, nhưng giờ em biết được là anh cũng đang cố gắng bảo vệ khu rừng đó, tâm trạng em vui lắm!” Xuân Quả cười tươi rói, giơ hai ngón tay hình chữ V biểu tượng chiến thắng về phía Hắc Kì Lượng, vẫy tay chào rồi quay người đi ra khỏi nhà kính.
Hắc Kì Lượng nhìn theo bóng Xuân Quả biến mất sau cửa nhà kính, nụ cười trên mặt bỗng vụt tắt, cậu quay lưng lại, khẽ thở dài, rồi ngẩng đầu nhìn bóng mình in trên trần kính trong suốt, thốt lên mấy câu khó hiểu.
“Thương Không Lẫm… Ngoài Xuân Quả ra, them một nhân vật cần chú ý cũng đã xuất hiện… nhưng dù thế nào đi nữa, tuyệt đối không để bất cứ ai phá hỏng kế hoạch của mình.”
/26
|