Ngay tại thời điểm Lộ Tiểu Thiền dùng toàn lực nện xuống cánh cửa kia, cửa chợt mở, y liền nện trúng người Thư Vô Khích.
Thư Vô Khích một phát bắt được cổ tay Lộ Tiểu Thiền, ánh mắt của hắn cùng ngày thường hơi có chút bất đồng.
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Sư huynh của ta tới rồi! Ta muốn đi gặp hắn! Hắn nhất định nghĩ ngươi đối với ta không tốt, ta đi giải thích với hắn một chút!"
Trong mắt Lộ Tiểu Thiền, đây là chuyện tất nhiên.
Y còn chưa kịp chạy qua người Thư Vô Khích, liền bị đối phương lôi trở về.
"Ngươi cứ đợi ở đây."
"Ta muốn đi gặp sư huynh của ta a!"
Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Thư Vô Khích, chúng vẫn như trước kia, rồi lại có chỗ bất đồng.
Nhu hòa lưu luyến giống như bị chấp niệm vô biên che mất, không còn thấu triệt trong vắt như lúc trước.
Lộ Tiểu Thiền theo bản năng lùi về phía sau một bước, Thư Vô Khích lại vẫn cứ nắm chặt lấy tay y, kéo một cái về phía trước, đem y túm trở về trong lồng ngực.
Hai cánh tay của hắn siết quá chặt chẽ, y không thể động đậy mảy may.
Lộ Tiểu Thiền bị hắn ghìm đến xương cốt đều muốn nứt ra rồi, càng giãy dụa, lồng ngực của hắn càng siết chặt.
Vô luận Lộ Tiểu Thiền đi nơi nào, Thư Vô Khích đều ở bên cạnh y.
"Kiếm Tông... Ta muốn xuỵt xuỵt..."
"Ừm."
Lộ Tiểu Thiền nắm thắt lưng nhìn Thư Vô Khích, phát hiện đối phương vẫn không chớp mắt nhìn mình chằm chằm.
"Ta muốn xuỵt xuỵt a..." Lộ Tiểu Thiền lại cường điệu một lần nữa.
"Ừm." Thư Vô Khích vẫn không lảng tránh, thậm chí không có ý quay mặt đi.
"Ngươi nhìn ta, ta xuỵt không ra..." Lộ Tiểu Thiền sắp khóc.
Hai người cứ như vậy giằng co, Lộ Tiểu Thiền nắm thắt lưng, Thư Vô Khích nhìn y.
"Ta sẽ không chạy..."
Thư Vô Khích vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng, vẫn là Lộ Tiểu Thiền chịu thua.
Ban đêm đi ngủ, Lộ Tiểu Thiền cũng bị khóa trong lồng ngực Thư Vô Khích.
Y nhất thời hiếu kỳ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thư Vô Khích một cái, phát hiện đối phương căn bản không có ngủ, ánh mắt sáng quắc mà nhìn mình.
Lộ Tiểu Thiền bị hắn nhìn đến toàn thân nóng lên, lập tức cúi đầu.
Này không đúng, này thật sự không đúng.
Thư Vô Khích đến cùng làm sao vậy a?
Lộ Tiểu Thiền biết mình nghĩ không ra đáp án, thế nhưng y biết nếu như mình không quay về Thái Lăng Các, Côn Ngô tuyệt đối sẽ không bỏ qua, hắn tất nhiên sẽ nghĩ hết thảy biện pháp mang y trở về.
Nhưng nếu là như vậy, hiềm khích giữa Thái Lăng Các và Thư Vô Khích sẽ càng lúc càng lớn, ai cũng không hóa giải được.
Phải làm sao bây giờ....
Đêm hôm ấy, Lộ Tiểu Thiền mơ một giấc mơ, trong mơ y thấy mình tiến vào Kiếm Ý Các của Vô Ý Cảnh Thiên.
Y gặp được Kiếm Linh, Kiếm Linh vẫn luôn oán giận Lộ Tiểu Thiền lâu rồi không tìm hắn chơi đùa, Lộ Tiểu Thiền liền đem chuyện phiền lòng của mình nói cho hắn.
Kiếm Linh phá lên cười ha ha: "Lộ Tiểu Thiền, ngươi bị ngu à!"
"Ta? Ta ngu chỗ nào?"
"Bên trong bình thuốc của ngươi chứa cái gì?" Kiếm Linh gõ gõ bình thuốc bên hông Lộ Tiểu Thiền.
"Cái này? À! "Rượu Chàng Tiên" của ta! Ngươi muốn ta đưa nó cho Kiếm Tông uống?"
Lộ Tiểu Thiền mừng tít mắt, thật là người trong cuộc hồ đồ, biện pháp đơn giản như thế mà mình lại không nghĩ ra!
"Đúng vậy! Hắn say ngất ngây rồi, không phải ngươi liền có thể rời đi hay sao?"
"Cám ơn ngươi! Lần này xem như ngươi thông minh hơn ta!"
"Vậy ngươi cũng đừng nhắc đến ta với Kiếm Tông, bằng không hắn biết được nhất định sẽ diệt trừ ta!" bộ dạng Kiếm Linh nghĩ tới mà sợ.
"Yên tâm, yên tâm, ta không có nghĩa khí như vậy sao?"
"Bất quá lần này nếu như ngươi có thể rời đi, cần phải nhanh chóng trở về. Bằng không với bản lĩnh của Kiếm Tông, chỉ sợ sẽ nhấc lên sóng gió mênh mông a!"
"Biết rồi! Ta cũng không muốn rời đi hắn quá lâu! Chỉ là thật sự không biết tại sao hắn không chịu để cho ta trở về Thái Lăng Các!"
Lộ Tiểu Thiền cau mày, phát hiện rất nhiều lúc bản thân cũng không biết Thư Vô Khích đang suy nghĩ cái gì.
Những lúc nghĩ không ra, y thường cảm thấy đau đầu, hơn nữa còn thiếu kiên nhẫn.
Nhưng nếu như Thư Vô Khích nói với y, y sẽ có cảm giác vừa nhẹ dạ vừa thương tiếc trong lòng, hơn nữa còn vạn phần không nỡ.
"Ngoại trừ sợ ngươi một đi không trở lại, còn có thể là nguyên nhân gì? Nếu ngươi thật sự hiếu kỳ Kiếm Tông đang suy nghĩ cái gì, vậy hãy đem "Hoa trong gương, trăng dưới nước" để xuống trước mặt hắn, không phải liền có thể nhìn thấy hay sao?" Kiếm Linh hư hỏng cười nói.
Lộ Tiểu Thiền cũng cười theo.
Đúng a, Thư Vô Khích, để ta xem một chút mỗi ngày ngươi đều đang nghĩ cái gì.
Y ở trong mơ cười cười, cười đến tỉnh.
Vừa mở mắt, liền đối diện với đôi mắt của Thư Vô Khích.
Rất sâu rất nặng, lại tối tăm như đêm đen không ánh sao, vô hạn vô biên.
"Ngươi mơ thấy cái gì, mà luôn cười?" Thư Vô Khích mở miệng hỏi.
Lộ Tiểu Thiền tuy rằng chột dạ, nhưng tính toán trong lòng lại khiến y mong đợi: "Ta nghĩ tới ngươi a!"
Thư Vô Khích giơ tay lên, sờ sờ đầu y.
"Đừng đừng đừng! Chớ có sờ nơi này! Thật vất vả mới mọc ra tóc, đừng lại sờ tiếp nha!"
Buổi sáng ngày thứ hai, Thư Vô Khích đem chất dịch của cây bất tử "Phụng Thiên" làm thành quỳnh cao bưng lên.
Lộ Tiểu Thiền làm bộ mở ra bình mật quế hoa lúc trước Côn Ngô cho y, đổ lên bề mặt quỳnh cao.
"Rưới chút mật đường mới ngọt ngào dễ ăn!"
Kỳ thực bên trong mật quế hoa, đổ vào không ít "Rượu Chàng Tiên".
Lộ Tiểu Thiền gắp lên một khối, đưa đến bên môi Thư Vô Khích, mặt mày mong chờ nói: "Ngươi ăn một miếng đi! Đây là mùi vị mật quế hoa!"
Thư Vô Khích hạ thấp mi mắt, há miệng ra, cắn một ngụm trên quỳnh cao.
"Ăn ngon không?" Lộ Tiểu Thiền rướn cổ hỏi.
"Ừm." vẻ mặt Thư Vô Khích vẫn nhàn nhạt.
"Vậy ngươi ăn thêm một miếng! Ăn hết nguyên cái nha! Ăn xong trong miệng sẽ toàn là ngọt ngào thôi!"
Thư Vô Khích nhìn Lộ Tiểu Thiền, ánh mắt sâu thẳm, nhìn ra Lộ Tiểu Thiền đang chột dạ.
Lộ Tiểu Thiền không thu tay về: "Cánh tay ta giương lên thật mỏi a! Ngươi ăn thêm một miếng đi mà!"
Thư Vô Khích lúc này mới cúi đầu, cắn xuống hơn nửa khối quỳnh cao.
Lộ Tiểu Thiền nhìn chằm chặp cổ họng Thư Vô Khích, nhìn đường nét chập trùng nơi đó, xác định hắn đã nuốt xuống khối quỳnh cao kia, sau đó u ám mà nghĩ, sao còn chưa say a?
"Tiểu Thiền, tại sao ngươi liên tục nhìn chằm chằm vào cổ của ta?"
"Dễ nhìn chứ sao." Lộ Tiểu Thiền không chút nghĩ ngợi liền đáp.
Bởi vì xác thực cũng đẹp mắt mà!
Thon dài, nhưng không tinh tế, trái lại... rất có mùi vị nam nhân.
Thư Vô Khích cũng gắp lên một khối quỳnh cao, đưa đến bên môi Lộ Tiểu Thiền: "Ngươi cũng ăn."
Thư Vô Khích biết y thích ăn ngọt, đặc biệt chọn khối có nhiều mật quế hoa nhất.
"Khối này quá ngọt, Vô Khích ca ca ngươi ăn!" Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng khéo léo từ chối.
Tay Thư Vô Khích lơ lửng giữa không trung, một chút cũng không có ý tứ buông xuống.
Lộ Tiểu Thiền nửa ngày không hé miệng, vẫn luôn cười hì hì đẩy tay Thư Vô Khích.
Giỡn sao, nếu cắn xuống một ngụm, ta lập tức sẽ bất tỉnh nhân sự a!
Ánh mắt Thư Vô Khích nguyên bản còn có mấy phần nhu hòa liền càng lúc càng lạnh, cũng càng lúc càng trầm.
"Ngươi vì sao không ăn."
Lộ Tiểu Thiền cũng sắp cười không nổi nữa rồi.
"Rượu Chàng Tiên" của mình, rõ ràng là tu vi càng cao, say càng nhanh, làm sao mà Thư Vô Khích vẫn còn ngồi thẳng không nhúc nhích vậy a?
"Tiểu Thiền." Thư Vô Khích gọi tên của y, tuy rằng vẫn rất nhẹ, nhưng lại nặng nề rơi vào trong lòng Lộ Tiểu Thiền, ép tới y thở không nổi.
Không ăn cũng phải ăn!
Thư Vô Khích cũng không phải kẻ ngu.
Lộ Tiểu Thiền không thể làm gì khác hơn là nghiêng mặt sang, đem mớ tóc rối bên tai vén lên, vô cùng chậm chạp mà hướng về khối quỳnh cao kia.
Xong! Xong!
Lộ Tiểu Thiền nhắm mắt hé miệng, ngay tại một khắc sắp sửa cắn xuống, đũa bỗng nhiên rơi mất.
Chỉ nghe "Rầm" một tiếng, Thư Vô Khích ngã sấp xuống bàn.
Lộ Tiểu Thiền ngây ngốc mà nhìn hắn, một lúc lâu mới thở ra một hơi.
"Phải rồi, phải rồi! "Hoa trong gương, trăng dưới nước"!"
Lộ Tiểu Thiền chạy như điên, cầm bức "Hoa trong gương, trăng dưới nước" đến, mở ra trước mặt Thư Vô Khích.
"Để ta xem một chút ngươi đang nghĩ cái gì! Tại sao không cho ta cùng sư huynh găp nhau nói chuyện!"
Trên bức tranh chầm chậm hiện ra đường nét, nối liền mà lan tràn, hóa thành bộ dáng của Lộ Tiểu Thiền y.
"Ôi chao? Tại sao lại là ta?"
Nhưng là bộ dáng nằm ở trên giường nhỏ quần áo hỗn loạn.
Y nghiêng mặt, đôi mắt hơi mở ra, một lọn tóc dọc theo hai má dính vào giữa môi.
Cổ áo của y mở ra, xương quai xanh bên trái một nửa ở trong bóng tối, một nửa thấy rõ.
Lộ Tiểu Thiền cảm thấy có chút nóng, y kéo kéo cổ áo của chính mình, xưa nay không nghĩ tới mình ở trong lòng Thư Vô Khích lại là bộ dáng này... khó giải thích mà buồn bực.
Trong bức tranh xuất hiện thân ảnh Thư Vô Khích, hắn đi tới bên cạnh Lộ Tiểu Thiền trong bức tranh.
Tiếp theo chính là hình ảnh khiến Lộ Tiểu Thiền kinh hãi đến biến sắc, lùi về phía sau, ngã ngồi ở trên bàn.
Lật tới lật lui, lực đạt vạn cân, kia tuyệt đối không phải người bình thường có thể chịu đựng.
Trong bức tranh Thư Vô Khích hoàn toàn là tư thái điên cuồng, không cho phép từ chối, cường thế tuyệt đối.
Nếu sự tình trong bức tranh thật sự xảy ra, Lộ Tiểu Thiền biết mình chắc chắn không còn mạng để sống!
Y hít vào một hơi, không chút nghĩ ngợi liền lao nhanh bỏ chạy.
Chuyện gì thế này?
Côn Ngô không phải đã nói các đời Kiếm Tông của Vô Ý Cảnh Thiên đều không có tà niệm hay sao?
Nhưng Thư Vô Khích trong bức tranh, quả thực tựa như nhập ma!
Lộ Tiểu Thiền quyết định mạo hiểm một lần, dùng ô Quy Nguyên mang theo chính mình bay qua Vô Ý Kiếm Hải.
Thế nhưng y còn chưa chạy tới tàng thất chứa pháp khí của Vô Ý Cảnh Thiên, liền nghe thấy thanh âm của Thư Vô Khích.
"Tiểu Thiền, ngươi đã đi đâu?"
Bên trong băng lãnh mang theo một tia tàn nhẫn, dường như muốn đem Lộ Tiểu Thiền nghiền nát rồi nuốt sống.
Lộ Tiểu Thiền sợ đến nép chặt vào tường, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.
"Ngươi đang chơi trốn tìm cùng ta sao?"
Thanh âm Thư Vô Khích biến nhẹ, phảng phất như đang dỗ dành Lộ Tiểu Thiền đi ra.
Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền từ trong thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi này nghe ra được áp lực sắp sửa đạt đến cực hạn điên cuồng.
Lưng y dán chặt vào tường, hối hận gần đây bản thân ăn quá nhiều! Cái bụng nếu nhỏ đi một chút, sẽ không dễ bị phát hiện a!
Lộ Tiểu Thiền từng chút từng chút một cẩn thận di chuyển, nghĩ muốn lặng lẽ đi đến cuối hành lang uốn khúc.
Một đầu khác, là thân ảnh thon dài của Thư Vô Khích, hắn tựa hồ nghiêng mặt, không nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền ở phía này.
Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền biết, với thuật "Biện Linh" của Thư Vô Khích, chính mình vô luận trốn đến đâu, chỉ cần y còn ở tại Vô Ý Cảnh Thiên, Thư Vô Khích đều có thể dễ dàng mà tìm được y.
Toàn thân Lộ Tiểu Thiền ứa ra mồ hôi lạnh, y liền hướng về phía cuối hành lang dời nửa bước, sau đó nhìn về phương hướng của Thư Vô Khích, lại không nhìn thấy thân ảnh Thư Vô Khích đâu.
Y thở ra một hơi, nghĩ thầm đại khái là Thư Vô Khích đã đi qua chỗ ngoặt kia rồi.
"Tiểu Thiền, ngươi thật sự rất thích chơi trốn tìm a?"
Thanh âm Thư Vô Khích ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng vang lên, mơ hồ còn mang theo một tia trêu đùa.
Quanh thân Lộ Tiểu Thiền căng thẳng, quay mặt sang liền thấy khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của Thư Vô Khích gần trong gang tấc.
Hai mắt của hắn rất sâu, đó là vô hạn chấp niệm đang cuộn trào, ăn mòn vạn vật, cũng ăn mòn trái tim Thư Vô Khích.
Đây không phải là Thư Vô Khích.
Ít nhất đây không phải là Thư Vô Khích khi tỉnh táo...
Lộ Tiểu Thiền hoảng loạn mà chạy trốn, phảng phất như phía sau có vô số Tà linh đang truy đuổi.
"Tiểu Thiền, ngươi còn muốn tiếp tục chơi sao?"
Thanh âm Thư Vô Khích không nhanh không chậm từ phía sau y truyền đến, giống như gió thổi không lọt lao tù.
Trong đầu Lộ Tiểu Thiền tất cả đều là hình ảnh cuồng loạn cùng cực hạn khoa trương trong bức tranh, nếu như Thư Vô Khích thật sự làm chuyện đó với y, y biết cho dù bản thân có mấy trăm năm tu vi cũng sống không qua chốc lát.
Đây không phải là Thư Vô Khích!
Thư Vô Khích đối với y luôn cẩn thận từng li từng tí, thậm chí có chút cận khanh tình khiếp*, chính vì như thế hiện tại Lộ Tiểu Thiền mới phát hiện sự lãnh đạm của hắn cũng rất đáng yêu.
[*lo sợ, xấu hổ khi ở gần người ấy.]
"Tiểu Thiền, ta đếm đến ba, liền tới tìm ngươi."
Nước mắt Lộ Tiểu Thiền rơi xuống, y nên làm gì đây? Nên làm gì đây?
Thư Vô Khích khác thường như vậy... chẳng lẽ hắn bị Tà linh xâm chiếm thân thể?
Không đúng! Tà linh tầm thường không thể đến gần Thư Vô Khích a!
Là Ma Quân sao? Nếu vậy thì là Ma Quân nào?
Hắn cố chấp như thế, chẳng lẽ là Ma Quân Vọng Sát lấy chấp niệm làm thức ăn?
Chờ chút, Lộ Tiểu Thiền! Tại sao ngươi phải chạy?
Đó là Thư Vô Khích a!
Ngươi thích hắn như vậy, vô luận bởi vì nguyên nhân gì mà hắn nhập ma, ngươi đều phải giúp hắn thanh lọc nguyên đan, bằng không mất đi tu vi là chuyện nhỏ, biến thành tro bụi mới là....
Trong lòng Lộ Tiểu Thiền đau đớn một hồi, y cắn chặt hàm răng, xoay người lại, đưa tay nắm lấy Thái Lăng Chân Uyên ở bên hông.
Ánh tà dương cuối cùng cũng biến mất ở phía cuối chân trời Vô Ý Kiếm Hải, màn đêm buông xuống.
Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua vách tường đúc thành từ Linh Lung Hàn Ngọc, toàn bộ hành lang uốn khúc phảng phất như che kín sương lạnh.
Thân ảnh Thư Vô Khích càng lúc càng rõ ràng, hắn đứng thẳng tại chỗ, hướng về Lộ Tiểu Thiền mang thần sắc quyết tâm đập nồi dìm thuyền liều chết tới cùng, nở nụ cười.
Rõ ràng là nụ cười thuần túy, lại lây nhiễm tà khí dày nặng, đôi con ngươi thấu triệt mơ hồ lộ ra điên cuồng.
"Tiểu Thiền, ngươi không chơi trốn tìm nữa sao?"
"Ngươi không biết lúc chơi trốn tìm, dùng "Biện Linh" là phạm quy sao?"
Lộ Tiểu Thiền lạnh lùng nói.
"Giữa ngươi và ta, quy tắc không phải nên do ta tới định mới đúng hay sao?"
Thư Vô Khích càng dựa càng gần, ngón tay nhẹ nhàng cọ qua hai má Lộ Tiểu Thiền, vô hạn yêu thương mà sờ sờ lông mày cùng đuôi mắt của y.
"Tiểu Thiền, ta rất nhớ ngươi. Ngươi không ở bên cạnh ta, ta liền nhớ ngươi. Ngươi ở bên cạnh ta, ta vẫn nhớ ngươi. Như thế nào cũng không thỏa mãn, ngươi nói xem là tại sao vậy chứ?"
Lộ Tiểu Thiền không trả lời hắn, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
"Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì. Ngươi muốn dùng y chú Thái Lăng Các đến thanh lọc nguyên đan của ta... Thế nhưng ta cam tâm tình nguyện nhập ma, ma là ta, ta tức là ma."
Thư Vô Khích nghiêng mặt đến, đôi mắt kia so với lúc trước Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy càng thêm rung động lòng người.
"Ngươi cảm thấy tu vi của ta không đủ, không làm gì được ngươi đi?"
Lộ Tiểu Thiền lạnh lùng nhìn đối phương, bỗng nhiên lui nửa bước.
Y mở ra bình thuốc bên hông, kia chính là Thái Lăng Chân Uyên, dẫn dắt nguồn nước trong thiên hạ!
Phía sau Thư Vô Khích, là sóng lớn ào ào dâng trào mà đến, dọc theo hành lang uốn khúc lao nhanh bao phủ, phảng phất như thiên quân vạn mã!
Bàn tay Lộ Tiểu Thiền đẩy một cái, liền sử dụng Thanh Nguyên chú của Thái Lăng Các, chỉ nghe thấy tiếng nước đinh tai nhức óc được dẫn vào chú, toàn bộ Vô Ý Cảnh Thiên đều bị Thanh Nguyên chú bao trùm.
Thư Vô Khích đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, nâng cằm, tư thế ngửa cổ đợi cắt, giống như Lộ Tiểu Thiền có lấy mạng của hắn, hắn cũng nguyện ý hai tay dâng tặng.
Thanh Nguyên chú trong nháy mắt thu nạp, bao phủ lấy Thư Vô Khích.
"Linh khí thật dồi dào... thuần hậu sạch sẽ... ta đã xem thường ngươi." Thư Vô Khích nhẹ giọng nói.
Lộ Tiểu Thiền thôi thúc Thanh Nguyên chú, tà khí quanh thân Thư Vô Khích lan tràn ra, Thanh Nguyên chú có làm cách nào cũng không thể tiến vào nguyên đan của Thư Vô Khích.
"Ngươi quật cường như vậy, quyết tâm phải thanh lọc nguyên đan của ta, ta lại càng muốn nhìn ngươi tuyệt vọng gào khóc, gọi tên ta, cầu xin ta."
Thư Vô Khích tiến lên một bước, nghịch thế mà đi, linh hải quanh thân Lộ Tiểu Thiền đều được điều động, nhưng vẫn giữ không nổi Thư Vô Khích.
"Ngươi càng đem hết toàn lực, ta lại càng muốn phá hư ngươi."
Thư Vô Khích lại tiến lên thêm một bước, Lộ Tiểu Thiền cắn chặc hàm răng, y biết một khi bản thân không đứng vững, tất cả liền thành công cốc, mà Ma Quân trong cơ thể Thư Vô Khích chắc chắn sẽ không buông tha y!
Thư Vô Khích đi tới trước mặt Lộ Tiểu Thiền, hạ thấp thân mình.
Mùi vị sương sớm của "Thanh Dạ Trụy Huyền Thiên" trên người hắn tiến vào trong mũi Lộ Tiểu Thiền, làm y đột nhiên nhớ tới một đêm trước kia, sấm vang chớp giật giữa đám mây dày nặng, mưa to như trút nước.
Lộ Tiểu Thiền căn bản ngủ không yên, là hai tay của Thư Vô Khích đã che ở trên lỗ tai của Lộ Tiểu Thiền, dùng linh khí đỡ lấy tiếng nổ vang của sấm sét.
Lòng bàn tay ấm áp của hắn cùng hương vị lưu luyến của "Thanh Dạ Trụy Huyền Thiên" trên người hắn, khiến tâm Lộ Tiểu Thiền an bình quyến luyến không thôi.
"Ngươi kỳ thực rất thích ta, đúng không."
Hơi thở của Thư Vô Khích đụng vào giữa môi Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền tự nói với bản thân không thể dao động, hồng thuỷ không ngừng tràn vào bên trong chú, thế nhưng chấp niệm của Thư Vô Khích hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của Lộ Tiểu Thiền.
"Ta luôn muốn đối với ngươi muốn làm gì thì làm, cả ngày lẫn đêm đều không chia lìa... Nhưng lại sợ ngươi không thích, lo lắng ngươi nhàm chán, chỉ có thể nín nhịn. Mỗi ngày ngươi đều náo loạn đòi phải về nhà, ta chỉ muốn... Tại sao ta phải nhường ngươi bao dung ngươi? Ta muốn như thế nào liền như thế ấy, tốt biết bao?"
Câu nói cuối cùng kia, là từ kẽ răng Thư Vô Khích tràn ra.
Lộ Tiểu Thiền cảm thấy hối hận không thôi, nếu sớm biết tâm ý của Thư Vô Khích đối với mình, biết hắn để ý hết thảy thuộc về mình, biết hắn ngay cả Thanh điểu mà mình ngưng hồn đều không nỡ tản đi... Quý trọng tất cả những thứ hắn cho mình, Thư Vô Khích có phải sẽ không có chấp niệm, sẽ không bị Tà linh xâm chiếm thân thể?
Nước mắt Lộ Tiểu Thiền rơi xuống, nhưng vẫn cố chấp không buông tha.
"Tiểu Thiền, ngươi có biết dù ngươi dẫn nguồn nước trong thiên hạ tiến vào chú, cũng độ không được ta. Bởi vì trong mắt ngươi có ba ngàn thế giới, mà trong mắt ta, chỉ có ngươi. Ngươi mượn ba ngàn đại thế, đều không tiến vào được trái tim của ta, làm sao độ ta?"
Lộ Tiểu Thiền cả kinh trong lòng, mở to mắt ra, khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt Thư Vô Khích, trong vắt như nhật nguyệt tinh thần, một tia thanh minh kia liền thoáng qua.
Hắn đột nhiên hôn tới, đầu lưỡi ngoan tuyệt mà vọt vào giữa môi Lộ Tiểu Thiền, giống như một trận chinh phạt thanh thế hùng vĩ, đến chỗ nào chỗ đó liền không còn manh giáp.
Lộ Tiểu Thiền không ngừng lui về phía sau, Thư Vô Khích lại hôn càng thêm thô bạo tàn ác, cánh tay trái của hắn từ trong thế chú tránh thoát ra, một phát bắt lấy cằm Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền ngây người, cánh tay phải của Thư Vô Khích cũng ép ra ngoài, gắt gao giữ lấy đầu Lộ Tiểu Thiền không ngừng ngửa về phía sau.
Trận hôn môi này càn quấy điên cuồng, Thanh Nguyên chú của Lộ Tiểu Thiền trong nháy mắt bị phá hủy, hồng thuỷ nhấn chìm Vô Ý Cảnh Thiên liền quay ngược trở vào bên trong Thái Lăng Chân Uyên.
Lộ Tiểu Thiền vươn tay muốn thu hồi Thái Lăng Chân Uyên, Thư Vô Khích lại nắm lấy thắt lưng của y, dùng sức kéo một cái.
Đó cũng không phải thắt lưng bình thường, mà là khóa Tiên Lăng của Thái Lăng Các!
Cổ tay Lộ Tiểu Thiền bị trói giữ, ngay cả ngón tay cũng bị quấn chặt, khóa Tiên Lăng đi vào cốt nhục của y, khóa lại nguyên đan của y, Lộ Tiểu Thiền giãy dụa cũng không cách nào kết chú.
Thư Vô Khích rút ra khỏi môi Lộ Tiểu Thiền, đầu lưỡi ở trên môi y vẫy một cái.
Cả người Lộ Tiểu Thiền đều run rẩy, một cánh tay của Thư Vô Khích đem y bế lên, vừa đi vừa hôn lên gò má cùng cần cổ của y, hết thảy giãy dụa trong lồng ngực đối với Thư Vô Khích đều yếu đuối mà buồn cười.
Hắn đem y ném xuống giường nhỏ.
Lộ Tiểu Thiền bò dậy muốn bỏ chạy, y hiện tại chỉ mong có người phát hiện Thư Vô Khích không đúng, có thể tới cứu y.
Nhưng ai có thể có bản lãnh như vậy đây?
Tu vi của Thư Vô Khích đã đạt tới đỉnh cao, ngay cả Đông Khư Kiếm Tông nhập ma cũng không phải là đối thủ!
Mắt cá chân Lộ Tiểu Thiền bị Thư Vô Khích trói lại, mạnh mẽ kéo một cái liền ngã trở về.
Y nghe thấy tiếng quần áo của mình bị xé ra, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy đôi mắt ám trầm của Thư Vô Khích.
Ngoại trừ chấp niệm, không nhìn thấy một tia thanh minh.
"Thư Vô Khích! Thư Vô Khích ngươi tỉnh lại!"
Ta thích ngươi!
Ta thật sự rất thích ngươi!
Nếu quả thật là ngươi, làm gì ta cũng chịu!
Nhưng nếu đây không phải là ngươi, ta có chết cũng không nguyện ý!
Thư Vô Khích lần thứ hai hôn xuống, Lộ Tiểu Thiền có đá đạp thế nào cũng đều phí công.
Vừa lúc đó, một đạo y chú đánh tới từ phía sau lưng Thư Vô Khích, là Côn Ngô chạy đến.
Ngay sau đó Chu Hoa Thượng Tôn của Nam Ly Cảnh Thiên còn có Tây Uyên Kiếm Tông cũng tới.
Song song xuất kiếm, đem Thư Vô Khích vây khốn.
"Tiểu Thiền! Đi mau!"
Thân thể Thư Vô Khích bị hai đạo kiếm trận cường hãn nâng lên, Lộ Tiểu Thiền chật vật té xuống.
Thư Vô Khích cắn răng, gọi tên của y: "Tiểu Thiền — Lộ Tiểu Thiền — Ngươi có đi đến đâu cũng vậy thôi — Ta có lật tung trời đất cũng sẽ tìm ra ngươi!"
Côn Ngô tháo mở khóa Tiên Lăng trên người Lộ Tiểu Thiền, nói với y: "Ngươi đi mau! Cửu Diêu đang chờ ngươi ở ngoài!"
"Nhưng mà..."
"Ngươi còn sợ hai vị Kiếm Tông không chế phục được Ương Thương sao? Ngươi ở lại chỗ này, sẽ chỉ làm Ương Thương phát điên! Chấp niệm của hắn chính là ngươi!"
Cho dù giống như bị nước băng lạnh lẽo xối từ đầu đến chân, tim như bị đao cắt, y cũng phải rời đi.
Lộ Tiểu Thiền phi thân lên Cửu Diêu, bay qua Vô Ý Kiếm Hải, nhưng dù đã bay đến cuối biển kiếm, y vẫn có thể nghe thấy tiếng Thư Vô Khích đang gọi tên y.
"Lộ Tiểu Thiền —— "
Chấp niệm sâu nặng, không thể tiêu tán.
Lộ Tiểu Thiền cúi đầu, lau đi nước mắt trên gương mặt.
Là ta không tốt.
Nếu như ta chưa từng lên Vô Ý Cảnh Thiên, có phải ngươi sẽ không nhập ma?
Giống như ảo giác, y nghe thấy thanh âm của Thư Vô Khích vang lên bên tai.
Rất lạnh, rất nhẹ, dỗ dành y.
"Không nên quay đầu. Không phải là ngươi sai, là ta chưa từng chiếm được, phút chốc nắm giữ lại lo được lo mất."
Lộ Tiểu Thiền mở to hai mắt, y đang muốn quay đầu.
Nhưng trong vô hình có một nguồn sức mạnh đem Cửu Diêu đưa ra khỏi Vô Ý Kiếm Hải.
Đó nhất định là Thư Vô Khích sau khi đem hết toàn lực áp chế Tà linh trong cơ thể, vì bảo vệ y mới đưa y đi.
Lộ Tiểu Thiền cũng không quay về Thái Lăng Các, mà bị đưa đến Chấp Ngô Sơn Trang.
Lăng Niệm Ngô đã sớm biết y sẽ đến, vẫn luôn nhìn lên bầu trời chờ đợi.
Sau khi Lộ Tiểu Thiền đáp xuống đất, liền nói với Lăng Niệm Ngô: "Ta muốn một gian tĩnh thất, ngoại trừ cơm canh hằng ngày, không cần người khác quấy rầy."
"Được." trong mắt Lăng Niệm Ngô tràn ngập lo lắng, "Ngươi ở trong tĩnh thất không muốn ra ngoài cũng tốt, miễn cho nhiều người lắm miệng, tiết lộ hành tung của ngươi."
Thư Vô Khích một phát bắt được cổ tay Lộ Tiểu Thiền, ánh mắt của hắn cùng ngày thường hơi có chút bất đồng.
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Sư huynh của ta tới rồi! Ta muốn đi gặp hắn! Hắn nhất định nghĩ ngươi đối với ta không tốt, ta đi giải thích với hắn một chút!"
Trong mắt Lộ Tiểu Thiền, đây là chuyện tất nhiên.
Y còn chưa kịp chạy qua người Thư Vô Khích, liền bị đối phương lôi trở về.
"Ngươi cứ đợi ở đây."
"Ta muốn đi gặp sư huynh của ta a!"
Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Thư Vô Khích, chúng vẫn như trước kia, rồi lại có chỗ bất đồng.
Nhu hòa lưu luyến giống như bị chấp niệm vô biên che mất, không còn thấu triệt trong vắt như lúc trước.
Lộ Tiểu Thiền theo bản năng lùi về phía sau một bước, Thư Vô Khích lại vẫn cứ nắm chặt lấy tay y, kéo một cái về phía trước, đem y túm trở về trong lồng ngực.
Hai cánh tay của hắn siết quá chặt chẽ, y không thể động đậy mảy may.
Lộ Tiểu Thiền bị hắn ghìm đến xương cốt đều muốn nứt ra rồi, càng giãy dụa, lồng ngực của hắn càng siết chặt.
Vô luận Lộ Tiểu Thiền đi nơi nào, Thư Vô Khích đều ở bên cạnh y.
"Kiếm Tông... Ta muốn xuỵt xuỵt..."
"Ừm."
Lộ Tiểu Thiền nắm thắt lưng nhìn Thư Vô Khích, phát hiện đối phương vẫn không chớp mắt nhìn mình chằm chằm.
"Ta muốn xuỵt xuỵt a..." Lộ Tiểu Thiền lại cường điệu một lần nữa.
"Ừm." Thư Vô Khích vẫn không lảng tránh, thậm chí không có ý quay mặt đi.
"Ngươi nhìn ta, ta xuỵt không ra..." Lộ Tiểu Thiền sắp khóc.
Hai người cứ như vậy giằng co, Lộ Tiểu Thiền nắm thắt lưng, Thư Vô Khích nhìn y.
"Ta sẽ không chạy..."
Thư Vô Khích vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng, vẫn là Lộ Tiểu Thiền chịu thua.
Ban đêm đi ngủ, Lộ Tiểu Thiền cũng bị khóa trong lồng ngực Thư Vô Khích.
Y nhất thời hiếu kỳ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thư Vô Khích một cái, phát hiện đối phương căn bản không có ngủ, ánh mắt sáng quắc mà nhìn mình.
Lộ Tiểu Thiền bị hắn nhìn đến toàn thân nóng lên, lập tức cúi đầu.
Này không đúng, này thật sự không đúng.
Thư Vô Khích đến cùng làm sao vậy a?
Lộ Tiểu Thiền biết mình nghĩ không ra đáp án, thế nhưng y biết nếu như mình không quay về Thái Lăng Các, Côn Ngô tuyệt đối sẽ không bỏ qua, hắn tất nhiên sẽ nghĩ hết thảy biện pháp mang y trở về.
Nhưng nếu là như vậy, hiềm khích giữa Thái Lăng Các và Thư Vô Khích sẽ càng lúc càng lớn, ai cũng không hóa giải được.
Phải làm sao bây giờ....
Đêm hôm ấy, Lộ Tiểu Thiền mơ một giấc mơ, trong mơ y thấy mình tiến vào Kiếm Ý Các của Vô Ý Cảnh Thiên.
Y gặp được Kiếm Linh, Kiếm Linh vẫn luôn oán giận Lộ Tiểu Thiền lâu rồi không tìm hắn chơi đùa, Lộ Tiểu Thiền liền đem chuyện phiền lòng của mình nói cho hắn.
Kiếm Linh phá lên cười ha ha: "Lộ Tiểu Thiền, ngươi bị ngu à!"
"Ta? Ta ngu chỗ nào?"
"Bên trong bình thuốc của ngươi chứa cái gì?" Kiếm Linh gõ gõ bình thuốc bên hông Lộ Tiểu Thiền.
"Cái này? À! "Rượu Chàng Tiên" của ta! Ngươi muốn ta đưa nó cho Kiếm Tông uống?"
Lộ Tiểu Thiền mừng tít mắt, thật là người trong cuộc hồ đồ, biện pháp đơn giản như thế mà mình lại không nghĩ ra!
"Đúng vậy! Hắn say ngất ngây rồi, không phải ngươi liền có thể rời đi hay sao?"
"Cám ơn ngươi! Lần này xem như ngươi thông minh hơn ta!"
"Vậy ngươi cũng đừng nhắc đến ta với Kiếm Tông, bằng không hắn biết được nhất định sẽ diệt trừ ta!" bộ dạng Kiếm Linh nghĩ tới mà sợ.
"Yên tâm, yên tâm, ta không có nghĩa khí như vậy sao?"
"Bất quá lần này nếu như ngươi có thể rời đi, cần phải nhanh chóng trở về. Bằng không với bản lĩnh của Kiếm Tông, chỉ sợ sẽ nhấc lên sóng gió mênh mông a!"
"Biết rồi! Ta cũng không muốn rời đi hắn quá lâu! Chỉ là thật sự không biết tại sao hắn không chịu để cho ta trở về Thái Lăng Các!"
Lộ Tiểu Thiền cau mày, phát hiện rất nhiều lúc bản thân cũng không biết Thư Vô Khích đang suy nghĩ cái gì.
Những lúc nghĩ không ra, y thường cảm thấy đau đầu, hơn nữa còn thiếu kiên nhẫn.
Nhưng nếu như Thư Vô Khích nói với y, y sẽ có cảm giác vừa nhẹ dạ vừa thương tiếc trong lòng, hơn nữa còn vạn phần không nỡ.
"Ngoại trừ sợ ngươi một đi không trở lại, còn có thể là nguyên nhân gì? Nếu ngươi thật sự hiếu kỳ Kiếm Tông đang suy nghĩ cái gì, vậy hãy đem "Hoa trong gương, trăng dưới nước" để xuống trước mặt hắn, không phải liền có thể nhìn thấy hay sao?" Kiếm Linh hư hỏng cười nói.
Lộ Tiểu Thiền cũng cười theo.
Đúng a, Thư Vô Khích, để ta xem một chút mỗi ngày ngươi đều đang nghĩ cái gì.
Y ở trong mơ cười cười, cười đến tỉnh.
Vừa mở mắt, liền đối diện với đôi mắt của Thư Vô Khích.
Rất sâu rất nặng, lại tối tăm như đêm đen không ánh sao, vô hạn vô biên.
"Ngươi mơ thấy cái gì, mà luôn cười?" Thư Vô Khích mở miệng hỏi.
Lộ Tiểu Thiền tuy rằng chột dạ, nhưng tính toán trong lòng lại khiến y mong đợi: "Ta nghĩ tới ngươi a!"
Thư Vô Khích giơ tay lên, sờ sờ đầu y.
"Đừng đừng đừng! Chớ có sờ nơi này! Thật vất vả mới mọc ra tóc, đừng lại sờ tiếp nha!"
Buổi sáng ngày thứ hai, Thư Vô Khích đem chất dịch của cây bất tử "Phụng Thiên" làm thành quỳnh cao bưng lên.
Lộ Tiểu Thiền làm bộ mở ra bình mật quế hoa lúc trước Côn Ngô cho y, đổ lên bề mặt quỳnh cao.
"Rưới chút mật đường mới ngọt ngào dễ ăn!"
Kỳ thực bên trong mật quế hoa, đổ vào không ít "Rượu Chàng Tiên".
Lộ Tiểu Thiền gắp lên một khối, đưa đến bên môi Thư Vô Khích, mặt mày mong chờ nói: "Ngươi ăn một miếng đi! Đây là mùi vị mật quế hoa!"
Thư Vô Khích hạ thấp mi mắt, há miệng ra, cắn một ngụm trên quỳnh cao.
"Ăn ngon không?" Lộ Tiểu Thiền rướn cổ hỏi.
"Ừm." vẻ mặt Thư Vô Khích vẫn nhàn nhạt.
"Vậy ngươi ăn thêm một miếng! Ăn hết nguyên cái nha! Ăn xong trong miệng sẽ toàn là ngọt ngào thôi!"
Thư Vô Khích nhìn Lộ Tiểu Thiền, ánh mắt sâu thẳm, nhìn ra Lộ Tiểu Thiền đang chột dạ.
Lộ Tiểu Thiền không thu tay về: "Cánh tay ta giương lên thật mỏi a! Ngươi ăn thêm một miếng đi mà!"
Thư Vô Khích lúc này mới cúi đầu, cắn xuống hơn nửa khối quỳnh cao.
Lộ Tiểu Thiền nhìn chằm chặp cổ họng Thư Vô Khích, nhìn đường nét chập trùng nơi đó, xác định hắn đã nuốt xuống khối quỳnh cao kia, sau đó u ám mà nghĩ, sao còn chưa say a?
"Tiểu Thiền, tại sao ngươi liên tục nhìn chằm chằm vào cổ của ta?"
"Dễ nhìn chứ sao." Lộ Tiểu Thiền không chút nghĩ ngợi liền đáp.
Bởi vì xác thực cũng đẹp mắt mà!
Thon dài, nhưng không tinh tế, trái lại... rất có mùi vị nam nhân.
Thư Vô Khích cũng gắp lên một khối quỳnh cao, đưa đến bên môi Lộ Tiểu Thiền: "Ngươi cũng ăn."
Thư Vô Khích biết y thích ăn ngọt, đặc biệt chọn khối có nhiều mật quế hoa nhất.
"Khối này quá ngọt, Vô Khích ca ca ngươi ăn!" Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng khéo léo từ chối.
Tay Thư Vô Khích lơ lửng giữa không trung, một chút cũng không có ý tứ buông xuống.
Lộ Tiểu Thiền nửa ngày không hé miệng, vẫn luôn cười hì hì đẩy tay Thư Vô Khích.
Giỡn sao, nếu cắn xuống một ngụm, ta lập tức sẽ bất tỉnh nhân sự a!
Ánh mắt Thư Vô Khích nguyên bản còn có mấy phần nhu hòa liền càng lúc càng lạnh, cũng càng lúc càng trầm.
"Ngươi vì sao không ăn."
Lộ Tiểu Thiền cũng sắp cười không nổi nữa rồi.
"Rượu Chàng Tiên" của mình, rõ ràng là tu vi càng cao, say càng nhanh, làm sao mà Thư Vô Khích vẫn còn ngồi thẳng không nhúc nhích vậy a?
"Tiểu Thiền." Thư Vô Khích gọi tên của y, tuy rằng vẫn rất nhẹ, nhưng lại nặng nề rơi vào trong lòng Lộ Tiểu Thiền, ép tới y thở không nổi.
Không ăn cũng phải ăn!
Thư Vô Khích cũng không phải kẻ ngu.
Lộ Tiểu Thiền không thể làm gì khác hơn là nghiêng mặt sang, đem mớ tóc rối bên tai vén lên, vô cùng chậm chạp mà hướng về khối quỳnh cao kia.
Xong! Xong!
Lộ Tiểu Thiền nhắm mắt hé miệng, ngay tại một khắc sắp sửa cắn xuống, đũa bỗng nhiên rơi mất.
Chỉ nghe "Rầm" một tiếng, Thư Vô Khích ngã sấp xuống bàn.
Lộ Tiểu Thiền ngây ngốc mà nhìn hắn, một lúc lâu mới thở ra một hơi.
"Phải rồi, phải rồi! "Hoa trong gương, trăng dưới nước"!"
Lộ Tiểu Thiền chạy như điên, cầm bức "Hoa trong gương, trăng dưới nước" đến, mở ra trước mặt Thư Vô Khích.
"Để ta xem một chút ngươi đang nghĩ cái gì! Tại sao không cho ta cùng sư huynh găp nhau nói chuyện!"
Trên bức tranh chầm chậm hiện ra đường nét, nối liền mà lan tràn, hóa thành bộ dáng của Lộ Tiểu Thiền y.
"Ôi chao? Tại sao lại là ta?"
Nhưng là bộ dáng nằm ở trên giường nhỏ quần áo hỗn loạn.
Y nghiêng mặt, đôi mắt hơi mở ra, một lọn tóc dọc theo hai má dính vào giữa môi.
Cổ áo của y mở ra, xương quai xanh bên trái một nửa ở trong bóng tối, một nửa thấy rõ.
Lộ Tiểu Thiền cảm thấy có chút nóng, y kéo kéo cổ áo của chính mình, xưa nay không nghĩ tới mình ở trong lòng Thư Vô Khích lại là bộ dáng này... khó giải thích mà buồn bực.
Trong bức tranh xuất hiện thân ảnh Thư Vô Khích, hắn đi tới bên cạnh Lộ Tiểu Thiền trong bức tranh.
Tiếp theo chính là hình ảnh khiến Lộ Tiểu Thiền kinh hãi đến biến sắc, lùi về phía sau, ngã ngồi ở trên bàn.
Lật tới lật lui, lực đạt vạn cân, kia tuyệt đối không phải người bình thường có thể chịu đựng.
Trong bức tranh Thư Vô Khích hoàn toàn là tư thái điên cuồng, không cho phép từ chối, cường thế tuyệt đối.
Nếu sự tình trong bức tranh thật sự xảy ra, Lộ Tiểu Thiền biết mình chắc chắn không còn mạng để sống!
Y hít vào một hơi, không chút nghĩ ngợi liền lao nhanh bỏ chạy.
Chuyện gì thế này?
Côn Ngô không phải đã nói các đời Kiếm Tông của Vô Ý Cảnh Thiên đều không có tà niệm hay sao?
Nhưng Thư Vô Khích trong bức tranh, quả thực tựa như nhập ma!
Lộ Tiểu Thiền quyết định mạo hiểm một lần, dùng ô Quy Nguyên mang theo chính mình bay qua Vô Ý Kiếm Hải.
Thế nhưng y còn chưa chạy tới tàng thất chứa pháp khí của Vô Ý Cảnh Thiên, liền nghe thấy thanh âm của Thư Vô Khích.
"Tiểu Thiền, ngươi đã đi đâu?"
Bên trong băng lãnh mang theo một tia tàn nhẫn, dường như muốn đem Lộ Tiểu Thiền nghiền nát rồi nuốt sống.
Lộ Tiểu Thiền sợ đến nép chặt vào tường, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.
"Ngươi đang chơi trốn tìm cùng ta sao?"
Thanh âm Thư Vô Khích biến nhẹ, phảng phất như đang dỗ dành Lộ Tiểu Thiền đi ra.
Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền từ trong thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi này nghe ra được áp lực sắp sửa đạt đến cực hạn điên cuồng.
Lưng y dán chặt vào tường, hối hận gần đây bản thân ăn quá nhiều! Cái bụng nếu nhỏ đi một chút, sẽ không dễ bị phát hiện a!
Lộ Tiểu Thiền từng chút từng chút một cẩn thận di chuyển, nghĩ muốn lặng lẽ đi đến cuối hành lang uốn khúc.
Một đầu khác, là thân ảnh thon dài của Thư Vô Khích, hắn tựa hồ nghiêng mặt, không nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền ở phía này.
Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền biết, với thuật "Biện Linh" của Thư Vô Khích, chính mình vô luận trốn đến đâu, chỉ cần y còn ở tại Vô Ý Cảnh Thiên, Thư Vô Khích đều có thể dễ dàng mà tìm được y.
Toàn thân Lộ Tiểu Thiền ứa ra mồ hôi lạnh, y liền hướng về phía cuối hành lang dời nửa bước, sau đó nhìn về phương hướng của Thư Vô Khích, lại không nhìn thấy thân ảnh Thư Vô Khích đâu.
Y thở ra một hơi, nghĩ thầm đại khái là Thư Vô Khích đã đi qua chỗ ngoặt kia rồi.
"Tiểu Thiền, ngươi thật sự rất thích chơi trốn tìm a?"
Thanh âm Thư Vô Khích ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng vang lên, mơ hồ còn mang theo một tia trêu đùa.
Quanh thân Lộ Tiểu Thiền căng thẳng, quay mặt sang liền thấy khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của Thư Vô Khích gần trong gang tấc.
Hai mắt của hắn rất sâu, đó là vô hạn chấp niệm đang cuộn trào, ăn mòn vạn vật, cũng ăn mòn trái tim Thư Vô Khích.
Đây không phải là Thư Vô Khích.
Ít nhất đây không phải là Thư Vô Khích khi tỉnh táo...
Lộ Tiểu Thiền hoảng loạn mà chạy trốn, phảng phất như phía sau có vô số Tà linh đang truy đuổi.
"Tiểu Thiền, ngươi còn muốn tiếp tục chơi sao?"
Thanh âm Thư Vô Khích không nhanh không chậm từ phía sau y truyền đến, giống như gió thổi không lọt lao tù.
Trong đầu Lộ Tiểu Thiền tất cả đều là hình ảnh cuồng loạn cùng cực hạn khoa trương trong bức tranh, nếu như Thư Vô Khích thật sự làm chuyện đó với y, y biết cho dù bản thân có mấy trăm năm tu vi cũng sống không qua chốc lát.
Đây không phải là Thư Vô Khích!
Thư Vô Khích đối với y luôn cẩn thận từng li từng tí, thậm chí có chút cận khanh tình khiếp*, chính vì như thế hiện tại Lộ Tiểu Thiền mới phát hiện sự lãnh đạm của hắn cũng rất đáng yêu.
[*lo sợ, xấu hổ khi ở gần người ấy.]
"Tiểu Thiền, ta đếm đến ba, liền tới tìm ngươi."
Nước mắt Lộ Tiểu Thiền rơi xuống, y nên làm gì đây? Nên làm gì đây?
Thư Vô Khích khác thường như vậy... chẳng lẽ hắn bị Tà linh xâm chiếm thân thể?
Không đúng! Tà linh tầm thường không thể đến gần Thư Vô Khích a!
Là Ma Quân sao? Nếu vậy thì là Ma Quân nào?
Hắn cố chấp như thế, chẳng lẽ là Ma Quân Vọng Sát lấy chấp niệm làm thức ăn?
Chờ chút, Lộ Tiểu Thiền! Tại sao ngươi phải chạy?
Đó là Thư Vô Khích a!
Ngươi thích hắn như vậy, vô luận bởi vì nguyên nhân gì mà hắn nhập ma, ngươi đều phải giúp hắn thanh lọc nguyên đan, bằng không mất đi tu vi là chuyện nhỏ, biến thành tro bụi mới là....
Trong lòng Lộ Tiểu Thiền đau đớn một hồi, y cắn chặt hàm răng, xoay người lại, đưa tay nắm lấy Thái Lăng Chân Uyên ở bên hông.
Ánh tà dương cuối cùng cũng biến mất ở phía cuối chân trời Vô Ý Kiếm Hải, màn đêm buông xuống.
Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua vách tường đúc thành từ Linh Lung Hàn Ngọc, toàn bộ hành lang uốn khúc phảng phất như che kín sương lạnh.
Thân ảnh Thư Vô Khích càng lúc càng rõ ràng, hắn đứng thẳng tại chỗ, hướng về Lộ Tiểu Thiền mang thần sắc quyết tâm đập nồi dìm thuyền liều chết tới cùng, nở nụ cười.
Rõ ràng là nụ cười thuần túy, lại lây nhiễm tà khí dày nặng, đôi con ngươi thấu triệt mơ hồ lộ ra điên cuồng.
"Tiểu Thiền, ngươi không chơi trốn tìm nữa sao?"
"Ngươi không biết lúc chơi trốn tìm, dùng "Biện Linh" là phạm quy sao?"
Lộ Tiểu Thiền lạnh lùng nói.
"Giữa ngươi và ta, quy tắc không phải nên do ta tới định mới đúng hay sao?"
Thư Vô Khích càng dựa càng gần, ngón tay nhẹ nhàng cọ qua hai má Lộ Tiểu Thiền, vô hạn yêu thương mà sờ sờ lông mày cùng đuôi mắt của y.
"Tiểu Thiền, ta rất nhớ ngươi. Ngươi không ở bên cạnh ta, ta liền nhớ ngươi. Ngươi ở bên cạnh ta, ta vẫn nhớ ngươi. Như thế nào cũng không thỏa mãn, ngươi nói xem là tại sao vậy chứ?"
Lộ Tiểu Thiền không trả lời hắn, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
"Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì. Ngươi muốn dùng y chú Thái Lăng Các đến thanh lọc nguyên đan của ta... Thế nhưng ta cam tâm tình nguyện nhập ma, ma là ta, ta tức là ma."
Thư Vô Khích nghiêng mặt đến, đôi mắt kia so với lúc trước Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy càng thêm rung động lòng người.
"Ngươi cảm thấy tu vi của ta không đủ, không làm gì được ngươi đi?"
Lộ Tiểu Thiền lạnh lùng nhìn đối phương, bỗng nhiên lui nửa bước.
Y mở ra bình thuốc bên hông, kia chính là Thái Lăng Chân Uyên, dẫn dắt nguồn nước trong thiên hạ!
Phía sau Thư Vô Khích, là sóng lớn ào ào dâng trào mà đến, dọc theo hành lang uốn khúc lao nhanh bao phủ, phảng phất như thiên quân vạn mã!
Bàn tay Lộ Tiểu Thiền đẩy một cái, liền sử dụng Thanh Nguyên chú của Thái Lăng Các, chỉ nghe thấy tiếng nước đinh tai nhức óc được dẫn vào chú, toàn bộ Vô Ý Cảnh Thiên đều bị Thanh Nguyên chú bao trùm.
Thư Vô Khích đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, nâng cằm, tư thế ngửa cổ đợi cắt, giống như Lộ Tiểu Thiền có lấy mạng của hắn, hắn cũng nguyện ý hai tay dâng tặng.
Thanh Nguyên chú trong nháy mắt thu nạp, bao phủ lấy Thư Vô Khích.
"Linh khí thật dồi dào... thuần hậu sạch sẽ... ta đã xem thường ngươi." Thư Vô Khích nhẹ giọng nói.
Lộ Tiểu Thiền thôi thúc Thanh Nguyên chú, tà khí quanh thân Thư Vô Khích lan tràn ra, Thanh Nguyên chú có làm cách nào cũng không thể tiến vào nguyên đan của Thư Vô Khích.
"Ngươi quật cường như vậy, quyết tâm phải thanh lọc nguyên đan của ta, ta lại càng muốn nhìn ngươi tuyệt vọng gào khóc, gọi tên ta, cầu xin ta."
Thư Vô Khích tiến lên một bước, nghịch thế mà đi, linh hải quanh thân Lộ Tiểu Thiền đều được điều động, nhưng vẫn giữ không nổi Thư Vô Khích.
"Ngươi càng đem hết toàn lực, ta lại càng muốn phá hư ngươi."
Thư Vô Khích lại tiến lên thêm một bước, Lộ Tiểu Thiền cắn chặc hàm răng, y biết một khi bản thân không đứng vững, tất cả liền thành công cốc, mà Ma Quân trong cơ thể Thư Vô Khích chắc chắn sẽ không buông tha y!
Thư Vô Khích đi tới trước mặt Lộ Tiểu Thiền, hạ thấp thân mình.
Mùi vị sương sớm của "Thanh Dạ Trụy Huyền Thiên" trên người hắn tiến vào trong mũi Lộ Tiểu Thiền, làm y đột nhiên nhớ tới một đêm trước kia, sấm vang chớp giật giữa đám mây dày nặng, mưa to như trút nước.
Lộ Tiểu Thiền căn bản ngủ không yên, là hai tay của Thư Vô Khích đã che ở trên lỗ tai của Lộ Tiểu Thiền, dùng linh khí đỡ lấy tiếng nổ vang của sấm sét.
Lòng bàn tay ấm áp của hắn cùng hương vị lưu luyến của "Thanh Dạ Trụy Huyền Thiên" trên người hắn, khiến tâm Lộ Tiểu Thiền an bình quyến luyến không thôi.
"Ngươi kỳ thực rất thích ta, đúng không."
Hơi thở của Thư Vô Khích đụng vào giữa môi Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền tự nói với bản thân không thể dao động, hồng thuỷ không ngừng tràn vào bên trong chú, thế nhưng chấp niệm của Thư Vô Khích hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của Lộ Tiểu Thiền.
"Ta luôn muốn đối với ngươi muốn làm gì thì làm, cả ngày lẫn đêm đều không chia lìa... Nhưng lại sợ ngươi không thích, lo lắng ngươi nhàm chán, chỉ có thể nín nhịn. Mỗi ngày ngươi đều náo loạn đòi phải về nhà, ta chỉ muốn... Tại sao ta phải nhường ngươi bao dung ngươi? Ta muốn như thế nào liền như thế ấy, tốt biết bao?"
Câu nói cuối cùng kia, là từ kẽ răng Thư Vô Khích tràn ra.
Lộ Tiểu Thiền cảm thấy hối hận không thôi, nếu sớm biết tâm ý của Thư Vô Khích đối với mình, biết hắn để ý hết thảy thuộc về mình, biết hắn ngay cả Thanh điểu mà mình ngưng hồn đều không nỡ tản đi... Quý trọng tất cả những thứ hắn cho mình, Thư Vô Khích có phải sẽ không có chấp niệm, sẽ không bị Tà linh xâm chiếm thân thể?
Nước mắt Lộ Tiểu Thiền rơi xuống, nhưng vẫn cố chấp không buông tha.
"Tiểu Thiền, ngươi có biết dù ngươi dẫn nguồn nước trong thiên hạ tiến vào chú, cũng độ không được ta. Bởi vì trong mắt ngươi có ba ngàn thế giới, mà trong mắt ta, chỉ có ngươi. Ngươi mượn ba ngàn đại thế, đều không tiến vào được trái tim của ta, làm sao độ ta?"
Lộ Tiểu Thiền cả kinh trong lòng, mở to mắt ra, khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt Thư Vô Khích, trong vắt như nhật nguyệt tinh thần, một tia thanh minh kia liền thoáng qua.
Hắn đột nhiên hôn tới, đầu lưỡi ngoan tuyệt mà vọt vào giữa môi Lộ Tiểu Thiền, giống như một trận chinh phạt thanh thế hùng vĩ, đến chỗ nào chỗ đó liền không còn manh giáp.
Lộ Tiểu Thiền không ngừng lui về phía sau, Thư Vô Khích lại hôn càng thêm thô bạo tàn ác, cánh tay trái của hắn từ trong thế chú tránh thoát ra, một phát bắt lấy cằm Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền ngây người, cánh tay phải của Thư Vô Khích cũng ép ra ngoài, gắt gao giữ lấy đầu Lộ Tiểu Thiền không ngừng ngửa về phía sau.
Trận hôn môi này càn quấy điên cuồng, Thanh Nguyên chú của Lộ Tiểu Thiền trong nháy mắt bị phá hủy, hồng thuỷ nhấn chìm Vô Ý Cảnh Thiên liền quay ngược trở vào bên trong Thái Lăng Chân Uyên.
Lộ Tiểu Thiền vươn tay muốn thu hồi Thái Lăng Chân Uyên, Thư Vô Khích lại nắm lấy thắt lưng của y, dùng sức kéo một cái.
Đó cũng không phải thắt lưng bình thường, mà là khóa Tiên Lăng của Thái Lăng Các!
Cổ tay Lộ Tiểu Thiền bị trói giữ, ngay cả ngón tay cũng bị quấn chặt, khóa Tiên Lăng đi vào cốt nhục của y, khóa lại nguyên đan của y, Lộ Tiểu Thiền giãy dụa cũng không cách nào kết chú.
Thư Vô Khích rút ra khỏi môi Lộ Tiểu Thiền, đầu lưỡi ở trên môi y vẫy một cái.
Cả người Lộ Tiểu Thiền đều run rẩy, một cánh tay của Thư Vô Khích đem y bế lên, vừa đi vừa hôn lên gò má cùng cần cổ của y, hết thảy giãy dụa trong lồng ngực đối với Thư Vô Khích đều yếu đuối mà buồn cười.
Hắn đem y ném xuống giường nhỏ.
Lộ Tiểu Thiền bò dậy muốn bỏ chạy, y hiện tại chỉ mong có người phát hiện Thư Vô Khích không đúng, có thể tới cứu y.
Nhưng ai có thể có bản lãnh như vậy đây?
Tu vi của Thư Vô Khích đã đạt tới đỉnh cao, ngay cả Đông Khư Kiếm Tông nhập ma cũng không phải là đối thủ!
Mắt cá chân Lộ Tiểu Thiền bị Thư Vô Khích trói lại, mạnh mẽ kéo một cái liền ngã trở về.
Y nghe thấy tiếng quần áo của mình bị xé ra, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy đôi mắt ám trầm của Thư Vô Khích.
Ngoại trừ chấp niệm, không nhìn thấy một tia thanh minh.
"Thư Vô Khích! Thư Vô Khích ngươi tỉnh lại!"
Ta thích ngươi!
Ta thật sự rất thích ngươi!
Nếu quả thật là ngươi, làm gì ta cũng chịu!
Nhưng nếu đây không phải là ngươi, ta có chết cũng không nguyện ý!
Thư Vô Khích lần thứ hai hôn xuống, Lộ Tiểu Thiền có đá đạp thế nào cũng đều phí công.
Vừa lúc đó, một đạo y chú đánh tới từ phía sau lưng Thư Vô Khích, là Côn Ngô chạy đến.
Ngay sau đó Chu Hoa Thượng Tôn của Nam Ly Cảnh Thiên còn có Tây Uyên Kiếm Tông cũng tới.
Song song xuất kiếm, đem Thư Vô Khích vây khốn.
"Tiểu Thiền! Đi mau!"
Thân thể Thư Vô Khích bị hai đạo kiếm trận cường hãn nâng lên, Lộ Tiểu Thiền chật vật té xuống.
Thư Vô Khích cắn răng, gọi tên của y: "Tiểu Thiền — Lộ Tiểu Thiền — Ngươi có đi đến đâu cũng vậy thôi — Ta có lật tung trời đất cũng sẽ tìm ra ngươi!"
Côn Ngô tháo mở khóa Tiên Lăng trên người Lộ Tiểu Thiền, nói với y: "Ngươi đi mau! Cửu Diêu đang chờ ngươi ở ngoài!"
"Nhưng mà..."
"Ngươi còn sợ hai vị Kiếm Tông không chế phục được Ương Thương sao? Ngươi ở lại chỗ này, sẽ chỉ làm Ương Thương phát điên! Chấp niệm của hắn chính là ngươi!"
Cho dù giống như bị nước băng lạnh lẽo xối từ đầu đến chân, tim như bị đao cắt, y cũng phải rời đi.
Lộ Tiểu Thiền phi thân lên Cửu Diêu, bay qua Vô Ý Kiếm Hải, nhưng dù đã bay đến cuối biển kiếm, y vẫn có thể nghe thấy tiếng Thư Vô Khích đang gọi tên y.
"Lộ Tiểu Thiền —— "
Chấp niệm sâu nặng, không thể tiêu tán.
Lộ Tiểu Thiền cúi đầu, lau đi nước mắt trên gương mặt.
Là ta không tốt.
Nếu như ta chưa từng lên Vô Ý Cảnh Thiên, có phải ngươi sẽ không nhập ma?
Giống như ảo giác, y nghe thấy thanh âm của Thư Vô Khích vang lên bên tai.
Rất lạnh, rất nhẹ, dỗ dành y.
"Không nên quay đầu. Không phải là ngươi sai, là ta chưa từng chiếm được, phút chốc nắm giữ lại lo được lo mất."
Lộ Tiểu Thiền mở to hai mắt, y đang muốn quay đầu.
Nhưng trong vô hình có một nguồn sức mạnh đem Cửu Diêu đưa ra khỏi Vô Ý Kiếm Hải.
Đó nhất định là Thư Vô Khích sau khi đem hết toàn lực áp chế Tà linh trong cơ thể, vì bảo vệ y mới đưa y đi.
Lộ Tiểu Thiền cũng không quay về Thái Lăng Các, mà bị đưa đến Chấp Ngô Sơn Trang.
Lăng Niệm Ngô đã sớm biết y sẽ đến, vẫn luôn nhìn lên bầu trời chờ đợi.
Sau khi Lộ Tiểu Thiền đáp xuống đất, liền nói với Lăng Niệm Ngô: "Ta muốn một gian tĩnh thất, ngoại trừ cơm canh hằng ngày, không cần người khác quấy rầy."
"Được." trong mắt Lăng Niệm Ngô tràn ngập lo lắng, "Ngươi ở trong tĩnh thất không muốn ra ngoài cũng tốt, miễn cho nhiều người lắm miệng, tiết lộ hành tung của ngươi."
/79
|