Lộ Tiểu Thiền nhìn về phía Lăng Niệm Ngô, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Tránh được nhất thời, lại tránh không được một đời. Hơn nữa đó là người mà ta tâm niệm, tránh cũng không thể tránh."
Lăng Niệm Ngô giật mình tại chỗ.
Lộ Tiểu Thiền vào tĩnh thất, đốt huân hương của Thái Lăng Các, tìm đọc thượng cổ y điển.
Y tin tưởng, tổ sư gia khai phái Lăng Nguyên Chân Quân nhất định để lại y chú gì đó, có thể loại bỏ chí tà trong lòng, y giả y tâm.
Mấy ngày sau, Lăng Niệm Ngô nói cho Lộ Tiểu Thiền một tin tức: "Ngươi có biết Ương Thương Quân đã tránh thoát áp chế của Nam Ly và Tây Uyên Kiếm Tông, chạy tới Thái Lăng Các."
Đầu ngón tay Lộ Tiểu Thiền run lên, ánh mắt lại không rời khỏi y điển.
"Xâm nhập vào trong cơ thể Ương Thương, không phải là Tà linh Ma Quân, mà là Tà thần Hỗn Độn!"
Lộ Tiểu Thiền lúc này mới mở to hai mắt, nhìn Lăng Niệm Ngô: "Sao... Sao có thể? Tà thần Hỗn Độn đã bị Ương Thương bức ra khỏi cơ thể Đông Khư Kiếm Tông rồi a!"
"Hỗn Độn sau khi bị thương, căn bản không có rời đi Vô Ý Cảnh Thiên! Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất! Tứ phương kiếm môn đều đang tìm kiếm hắn, nhưng hắn lại lẩn trốn ngay dưới mí mắt của Ương Thương!"
"Chuyện này... sao có khả năng! Nếu hắn trốn ở Vô Ý Cảnh Thiên, với thuật "Biện Linh" của Ương Thương, sao có thể không cảm ứng được..."
Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên tỉnh ngộ, Tà thần Hỗn Độn hơn phân nửa chính là trốn bên trong pháp khí Cửu Tiêu Thanh Liên của Vô Ý Cảnh Thiên!
Thư Vô Khích dùng Cửu Tiêu Thanh Liên để bảo vệ Lộ Tiểu Thiền, Tà thần Hỗn Độn liền dùng Cửu Tiêu Thanh Liên để ẩn náu bản thân!
"Tiểu Thiền! Tiểu Thiền ngươi làm sao vậy?" Lăng Niệm Ngô đẩy đẩy vai Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền đấm một quyền lên bàn: "Tà thần Hỗn Độn lợi dụng ta!"
"Hắn lợi dụng ngươi? Hắn làm sao lợi dụng ngươi?"
"Ta luôn muốn về nhà... Là ta khiến Thư Vô Khích cảm thấy bất an, cảm thấy không thỏa mãn... Mỗi một lần ta nói muốn rời khỏi, chính là làm cho lòng hắn chồng chất thêm chấp niệm..."
Càng để ý, thì càng không thể buông bỏ, càng không nắm giữ được, thì càng chấp niệm thâm sâu.
Từ thượng cổ Hồng Hoang đến nay, các đời Kiếm Tông của Vô Ý Cảnh Thiên đều không ham muốn thứ gì, chính bởi vì trong lòng không hề có thứ gì tu vi mới có thể đạt tới đỉnh cao.
Nhưng mà... Thư Vô Khích muốn y.
Trong lòng Thư Vô Khích có một Lộ Tiểu Thiền, lại không biết làm thế nào để Lộ Tiểu Thiền lưu lại bên cạnh mình, không biết làm thế nào để Lộ Tiểu Thiền yêu hắn giống như hắn yêu y, làm thế nào để y cam tâm tình nguyện lưu lại.
Thư Vô Khích một mình lớn lên tại Vô Ý Cảnh Thiên, căn bản không có người dạy hắn làm thế nào để đối xử với người trong lòng của mình.
Đây chính là cái lo được lo mất của Thư Vô Khích.
Hắn sẽ không nói lời dễ nghe, không biết làm sao biểu đạt chính mình, không sành đời không giỏi đưa đẩy....
Lộ Tiểu Thiền giơ tay bưng kín mặt của mình, lệ rơi đầy mặt.
Thư Vô Khích ngươi là tên đại ngốc a!
Lộ Tiểu Thiền ta cả đời này yêu thích rất nhiều thứ, nhưng mỗi một thứ đều có thể buông xuống.
Chỉ có ngươi, muốn ta buông xuống chính là muốn tính mạng của ta!
Ngươi cần gì phải chấp nhất đây?
Lộ Tiểu Thiền lau đi nước mắt, mở rộng tầm mắt, tiếp tục một lòng một dạ nghiên cứu y điển.
Y muốn cứu hắn.
Nếu như ta là chấp niệm của ngươi, vậy cõi đời này cũng chỉ có ta mới có thể cứu ngươi!
Không lâu sau, tin tức Côn Ngô cùng Thư Vô Khích quyết chiến tại Vấn Tiên Đài của Tây Uyên liền truyền đến.
Cuộc tỷ thí này, nghe đâu ngoại trừ Kiếm Tông của Tây Uyên Cảnh Thiên cùng Nam Ly Cảnh Thiên, những người còn lại đều không thể quan chiến.
Có người nói bởi vì Côn Ngô tất bại, vì bảo vệ mặt mũi Thái Lăng Các, không nên để Côn Ngô quá khó coi mới không chấp thuận quan chiến.
Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền lại biết, đó là vì che giấu chúng Tiên môn trong thiên hạ, nếu bọn họ biết Ương Thương nhập ma, so với việc Đông Khư Kiếm Tông bị Hỗn Độn xâm chiếm thân thể càng khiến lòng người khủng hoảng hơn.
Côn Ngô thua dưới tay Ương Thương, kết quả này không ngoài dự đoán.
Thế nhưng tranh chấp giữa Ương Thương và Thái Lăng Các lại không kết thúc, bởi vì Côn Ngô có chết cũng không chịu giao ra sư đệ Ly Triệt Quân.
Thiên hạ đều suy đoán, Ly Triệt đến cùng đã làm gì trêu chọc đến Ương Thương.
Có người nói bởi vì tâm tính Ly Triệt ngoan liệt, hủy hoại pháp khí của Vô Ý Cảnh Thiên.
Cũng có người nói bởi vì Ly Triệt nhìn lén bí lục gì đó bên trong Kiếm Ý Các, Ương Thương Quân nhất định phải giết y.
Kiếm Tông của Tây Uyên cùng Nam Ly lên Vô Ý Cảnh Thiên, còn mang theo chưởng kiếm của mình.
Lúc đó Tây Uyên chưởng kiếm chính là Hạo Phục, mà Nam Ly chưởng kiếm là Miểu Trần.
Lộ Tiểu Thiền biết, đây không phải là điều đình, mà là để quyết tử chiến cùng Tà thần Hỗn Độn trong cơ thể Thư Vô Khích.
Nếu bọn họ thất bại, Vô Ý Kiếm Hải tất sẽ rơi xuống.
Chưởng môn các phái ngẩng đầu, có thể thoáng nhìn thấy Vô Ý Kiếm Hải không ngừng sôi sục, huyễn hóa thành Kỳ Lân khổng lồ, rít gào rống giận, chẳng khác nào muốn đem Vô Ý Cảnh Thiên một ngụm nuốt trọn.
Lời đồn nổi lên khắp nơi, nói Tà thần Hỗn Độn ẩn nấp bên trong Vô Ý Cảnh Thiên, Kiếm Tông Ương Thương dẫn Vô Ý Kiếm Hải vào kiếm trận, muốn triệt để luyện hóa Hỗn Độn.
Chỉ có Lộ Tiểu Thiền biết, Kỳ Lân khổng lồ kia cũng không phải để hàng phục Hỗn Độn, mà là Hỗn Độn mượn tay Thư Vô Khích khống chế mảng kiếm hải này, đánh đổ liên thủ giữa hai vị Kiếm Tông của Tây Uyên và Nam Ly tới đối phó hắn.
Tây Uyên Kiếm Tông mượn tinh hồn núi non của Vô Ý Cảnh Thiên, mà Nam Ly Kiếm Tông mượn ánh sáng mãnh liệt của mặt trời, song kiếm chặn lại con Kỳ Lân hung hãn kia.
Lần va chạm này, trời đất cộng hưởng, sức mạnh khổng lồ hướng về bốn phương tám hướng nhanh chóng tản đi, linh âm run rẩy khiến cho ngay cả sông băng Bắc Minh đều nổi lên vết rạn nứt.
Thế nhưng vẫn không kết thúc, Kỳ Lân kia tiêu tán, lần nữa trở về biển kiếm.
Tất cả mọi người đều suy đoán, nói rằng Ương Thương Quân đã hàng phục Tà thần, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ kém không bắn pháo ăn mừng.
Thế nhưng biển kiếm lại nhấc lên cơn sóng ngập trời, công kích mãnh liệt, Tây Uyên cùng Nam Ly Kiếm Tông kết kiếm trận làm thành lá chắn, chống đỡ mảng sóng lớn khí thế hùng hổ này.
Tròn ba ngày, biển kiếm không ngừng cuộn trào.
Chỉ cần ngẩng đầu lên, liền có thể nhìn thấy biển kiếm trầm thấp cùng sấm sét đan xen vào nhau, phảng phất như thể toàn bộ bầu trời sắp sửa sập xuống.
Không ít bách tính chuyển nhà, muốn trốn đến nơi càng xa càng tốt.
Lăng Niệm Ngô đi đến tĩnh thất, nói với Lộ Tiểu Thiền: "Ngươi vẫn nên thu thập một chút, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này!"
"Nếu như Vô Ý Kiếm Hải rơi xuống, chúng ta có thể trốn đến nơi nào?"
"Đương nhiên là có! Ta đã tính toán qua, Trầm Xuyên ở phía bắc của Bắc Minh, khe nứt Vô Vọng của Tây Uyên, đều là nơi Vô Ý Kiếm Hải không kịp nhấn chìm."
Lăng Niệm Ngô muốn túm lấy y điển mà Lộ Tiểu Thiền còn đang nghiên cứu.
Lộ Tiểu Thiền cười nhạt một tiếng: "Niệm Ngô, thế nhân đều có thể trốn, chỉ có ta là không thể."
Lăng Niệm Ngô cắn chặt hàm răng, bỗng nhiên phát ra một đạo linh khí, đem lư hương trên mặt bàn bắn rơi xuống đất, khiến chúng vỡ nát.
"Ương Thương! Ương Thương! Ương Thương! Nếu hắn không chịu cứu lấy mình, ai có thể cứu được hắn!"
Đôi mắt Lăng Niệm Ngô hoen đỏ.
Ngoài tĩnh thất, binh hoang mã loạn, tất cả mọi người đều đang thu thập hành lý.
"Hỗn Độn đã triệt để khống chế Ương Thương! Lúc trước, coi như Ương Thương thi triển "Vấn Thiên" đại trận, cũng chỉ có thể đem Hỗn Độn bức ra khỏi thân thể Đông Khư Kiếm Tông mà thôi! Thế nhưng như vậy thì được gì, Đông Khư Kiếm Tông bởi vì bị móc rỗng tinh nguyên mà tịch diệt! Chết rồi còn thân bại danh liệt! Cho dù ngươi có lật tung thượng cổ y điển thì cũng chẳng ích gì!"
Lông mày Lộ Tiểu Thiền nhíu lại: "Ta biết ngươi muốn nói, tổ sư khai phái Lăng Nguyên Chân Quân của chúng ta cũng chết trên tay Tà thần Hỗn Độn. Nếu như Thái Lăng Các thật sự có phương pháp thanh lọc Hỗn Độn, Lăng Nguyên Chân Quân đã không tịch diệt."
"Ngươi đã biết... vậy còn chấp nhất cái gì?" Lăng Niệm Ngô hỏi.
Lộ Tiểu Thiền nắm chặc đấm tay, rồi lại chầm chậm buông ra: "Có một số việc, vốn biết rõ không thể nhưng vẫn làm."
Lăng Niệm Ngô không nói thêm lời nào, ngồi xuống bên cạnh y.
"Ngươi không đi sao?" Lộ Tiểu Thiền hỏi.
"Không đi. Ta ở đây với ngươi. Vạn nhất ngươi hối hận, ta còn có thể ngự kiếm mang ngươi rời đi."
"Vậy vạn nhất ta không hối hận thì sao?"
"Ta cũng không hối hận." trong thanh âm của Lăng Niệm Ngô mang theo một tia quật cường.
Lộ Tiểu Thiền lắc đầu bất đắc dĩ, không khỏi bật cười.
Y cúi đầu, nhặt lên mảnh lư hương bị vỡ, chợt phát hiện bên trong lư hương, có người dùng linh khí khắc lên một hàng chữ nhỏ.
—— thiên hạ chấp niệm, từ không sinh có, có trở về không.
"Làm sao vậy?" Lăng Niệm Ngô hất hất cằm, "Bất quá ta bồi thường cho ngươi một cái lư hương mới!"
Lộ Tiểu Thiền vẫn duy trì tư thế kia không nhúc nhích.
Lăng Niệm Ngô đang muốn cúi người xuống thu dọn cùng y, Lộ Tiểu Thiền chợt đứng lên.
"Ta hiểu rồi!"
"Hiểu cái gì?"
"Hiểu làm thế nào đem Hỗn Độn bức ra khỏi cơ thể Ương Thương!"
Lộ Tiểu Thiền mặt mày hưng phấn, lôi kéo cánh tay Lăng Niệm Ngô, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Thiên hạ chấp niệm, từ không sinh có, có trở về không!" Lộ Tiểu Thiền cầm mảnh vỡ lư hương, đưa cho Lăng Niệm Ngô xem.
"Có ý gì a?"
"Chấp niệm không thể xóa bỏ! Tâm theo đuổi đến cảnh giới hư không trống rỗng, cũng là chấp niệm! Đây chính là nguyên nhân vì sao các đời Kiếm Tông của Vô Ý Cảnh Thiên, vô luận tài năng xuất chúng thế nào giữa các môn phái, lại không có được một người thành Thần! Bởi vì Thần chính là chấp niệm cuối cùng a! Trái lại Hỗn Độn nắm giữ xưng hô "Thần", cũng bởi vì hắn chính là chấp niệm!"
"Ta... Ta hình như hiểu được ý tứ của ngươi... Nhưng dù là như vậy, ngươi phải làm thế nào mới thanh lọc được tâm hải của Ương Thương, lấp bằng biển chấp niệm của hắn?"
Lăng Niệm Ngô phủi phủi tay.
Lộ Tiểu Thiền dừng một chút, không trực tiếp trả lời hắn: "Đã là "có trở về không"... vậy thì "nhất niệm đổi nhất niệm" đi. Ta thay hắn chấp nhất, là được rồi."
Lăng Niệm Ngô cúi đầu, vẫn còn đang suy tư lời của Lộ Tiểu Thiền.
"Đi, Niệm Ngô! Đưa ta lên Vô Ý Cảnh Thiên!"
"Quá nguy hiểm! Ngươi không nhìn thấy Vô Ý Kiếm Hải như sóng biển sôi trào sao, chúng ta không cách nào xuyên qua biển kiếm!"
"Thuật "Biện Linh" của Ương Thương, đạt tới đỉnh cao. Chỉ cần ta tới gần Vô Ý Cảnh Thiên, hắn sẽ biết ta đến, tự nhiên sẽ thu hồi Vô Ý Kiếm Hải, để ta đi lên."
Lộ Tiểu Thiền đẩy cửa bước ra ngoài, xoay người hướng về Lăng Niệm Ngô vỗ tay một cái: "Còn đứng ngây ra đó làm gì! Hối hận đã ở lại với ta sao?"
"Hối hận cái đầu ngươi!"
Lăng Niệm Ngô ngự kiếm, kéo Lộ Tiểu Thiền lên, hai người ngược gió mà đi, hướng về phía Vô Ý Cảnh Thiên.
Càng tiếp cận biển kiếm, linh khí xoáy động càng sôi trào mãnh liệt.
Kiếm của Lăng Niệm Ngô cơ hồ bị thổi tới dựng thẳng lên, dựa vào mũi kiếm thúc phát kiếm trận ngăn cản uy áp của biển kiếm.
Gió thổi lôi kéo sợi tóc cùng vạt áo của bọn họ, Lăng Niệm Ngô biết mình không thể lơi lỏng một hơi, bằng không bọn họ lập tức sẽ bị biển kiếm hất tung!
Nhưng ngay lúc bọn họ sắp nhảy vào biển kiếm, Lăng Niệm Ngô đều đã chuẩn bị xong ngàn vạn kiếm khí, biển kiếm lại đột nhiên bình ổn, tản ra bốn phương tám hướng, lộ ra cảnh sắc đích thực của Vô Ý Cảnh Thiên.
Chín tầng băng tinh Linh Lung Hàn Ngọc trong suốt, xa xa có thể thấy được cành lá của cây bất tử "Phụng Thiên".
Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy phía cuối mây gió biến chuyển, có người lẳng lặng rơi xuống trên vách núi.
"Niệm Ngô." Lộ Tiểu Thiền vỗ vỗ vai Lăng Niệm Ngô, lên tiếng: "Dừng lại đi."
"Ngươi hối hận rồi? Vậy chúng ta trở về." Lăng Niệm Ngô đang muốn xoay người.
"Không, ta muốn nói... ngươi đưa ta tới đây là được rồi."
"Nhưng mà..."
Lúc này, một thanh kiếm long lanh trong suốt từ trên cao rơi xuống, dừng lại bên người Lộ Tiểu Thiền.
Toàn thân nó tràn ngập ánh sáng, phảng phất như đem một lượng linh quang khổng lồ ép vào bên trong thanh kiếm, cho dù là yên tĩnh lơ lửng, cũng mơ hồ có khí thế hủy thiên diệt địa.
Đây là nhân gian chí kiếm, Vô Khích.
Lộ Tiểu Thiền vươn mình một cái, liền rơi xuống trên thân Vô Khích kiếm.
"Tiểu Thiền!" Lăng Niệm Ngô đang muốn tiến tới, Lộ Tiểu Thiền lại vươn tay che kín đôi mắt của hắn.
"Niệm Ngô, ngươi nên xoay người. Lúc rời đi, không nên để lại lưu luyến, cũng quyết không thể quay đầu."
Nước mắt của Lăng Niệm Ngô từ giữa ngón tay của Lộ Tiểu Thiền chảy xuống.
"Ngươi không định trở lại nữa, đúng không?"
"Tổ sư gia nói, thiên hạ chấp niệm, đều từ không sinh ra có. Không chỉ có chấp niệm, sống chết cũng vậy."
Nói xong, Lộ Tiểu Thiền dùng sức đẩy một cái, đem Lăng Niệm Ngô đẩy xuống.
Lăng Niệm Ngô mở mắt ra, phát hiện giữa hắn và Lộ Tiểu Thiền đã bị tầng tầng Vô Ý Kiếm Hải ngăn cách.
Lộ Tiểu Thiền đi tới trước mặt Thư Vô Khích.
Dáng người của hắn, giống như lúc trước nhìn Lộ Tiểu Thiền đứng trên thân Vô Khích kiếm dạo chơi trên Vô Ý Kiếm Hải.
"Tiểu Thiền, ngươi đã trở lại."
Lạnh lẽo quanh thân Thư Vô Khích phảng phất như tan chảy, trên môi lộ ra ý cười.
Gió thổi vén lên sợi tóc của hắn, xẹt qua mắt của hắn.
Dung nhan thanh tuyệt xuất trần như thế, Lộ Tiểu Thiền có xem trăm lần cũng không chán.
"Ngươi không trở về, đám người quấy rối chúng ta liền phải chết. Bao gồm cả sư huynh của ngươi."
Lộ Tiểu Thiền nhắm mắt lại, dùng thuật "Biện Linh" cảm ứng.
Hai vị Kiếm Tông của Nam Ly cùng Tây Uyên đã bị Thư Vô Khích bức đến tiêu hao hết tinh nguyên, cận kề tịch diệt.
Lộ Tiểu Thiền hướng về Thư Vô Khích nở nụ cười, vươn tay ôm lấy hắn.
Thư Vô Khích ngơ ngác, cũng dùng sức mà ôm lấy Lộ Tiểu Thiền.
"Ngươi xem, nếu ngươi không rời khỏi ta, chưa từng sợ hãi ta, thì tốt biết bao." Thư Vô Khích nhắm mắt lại nói.
"Vô Khích ca ca, ta không sợ ngươi. Trước kia ta sợ hãi Hỗn Độn bên trong cơ thể ngươi, nhưng mà... trong lòng của mỗi người đều lưu giữ một Hỗn Độn, nó mãi mãi ở đằng kia, không tăng không giảm, không rời không bỏ. Quyết tâm phải loại trừ nó, liền giống như theo đuổi cảnh giới của "Thần", là chấp niệm hư vọng. Cho nên hiện tại ta không sợ. Bởi vì đó cũng là ngươi."
Ngón tay Thư Vô Khích nhẹ nhàng lún sâu vào giữa những sợi tóc của Lộ Tiểu Thiền, hết thảy đều là quý trọng.
"Ngươi vẫn luôn lo lắng ta quyến luyến chốn phồn hoa, ngàn vạn hương sắc, lo được lo mất..." ngón tay Lộ Tiểu Thiền mơn trớn đôi lông mày của hắn, cười nói, "Nhưng ta lại chỉ nhìn thấy ngươi... hướng về ta mà tới."
Lộ Tiểu Thiền hôn lên môi Thư Vô Khích.
Không có bất kỳ trêu chọc hay cọ xát, thành kính đến cực điểm.
Thư Vô Khích nhắm hai mắt lại, cảm thụ nhiệt độ trên môi Lộ Tiểu Thiền.
Trong nháy mắt một đạo đại chú bỗng nhiên mở ra, trong hư không, toàn bộ hơi nước hội tụ thành dòng, bị cuốn vào.
Vô Ý Kiếm Hải cũng bị nguồn sức mạnh này lôi kéo, sôi sục giống như muốn đem trời đất phá hủy!
Thư Vô Khích bỗng nhiên mở mắt ra, phát hiện xung quanh cơ thể của thiếu niên trong lồng ngực dấy lên ngọn lửa, vô số tà khí tối tăm đan dệt quấn quanh bên trong đan hải Thư Vô Khích, thông qua nụ hôn độ vào trong cơ thể Lộ Tiểu Thiền, sau đó cơ thể Lộ Tiểu Thiền liền bị hút vào bên trong đạo đại chú kia.
"Ưm —— A —— "
Bên tai Thư Vô Khích là thanh âm thống khổ vô hạn lại vẫn cứ liều mạng áp chế của Lộ Tiểu Thiền.
"Mau buông y ra! Y muốn dùng thân thể độ lấy Hỗn Độn bên trong cơ thể ngươi!" tiếng gào thét của Côn Ngô vang lên.
Thư Vô Khích mở to hai mắt, hắn muốn đẩy ra Lộ Tiểu Thiền trong lồng ngực mình, nhưng Lộ Tiểu Thiền lại cầm lấy tay hắn không chịu buông.
Nghiệp hỏa thiêu đốt bốc lên, chấp niệm của Thư Vô Khích sâu bao nhiêu, Lộ Tiểu Thiền sẽ đau đớn bấy nhiêu.
"Ta đau quá... Ngươi buông xuống... Ta liền hết đau..."
Đầu ngón tay Lộ Tiểu Thiền từng chút từng chút một rời đi ngón tay Thư Vô Khích.
Thư Vô Khích muốn bắt lấy y, nhưng không thể không buông y ra.
Lộ Tiểu Thiền nhìn hắn, nhìn hắn lộ ra thống khổ, không muốn buông xuống, chấp nhất nhưng không thể không từ bỏ... Thân là người vốn nên có được biểu tình.
Sau đó, Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười.
Chấp niệm của ngươi ta mang đi không được, thế nhưng ta có thể thay ngươi chịu đựng.
"Đoán xem ta có bao nhiêu vừa ý ngươi?"
Vô Ý Kiếm Hải cảm ứng tâm niệm của Thư Vô Khích, không ngừng xung kích, muốn phá vỡ đạo đại chú kia, nhưng đạo đại chú kia lại không dao động chút nào, phá hủy thân thể Lộ Tiểu Thiền.
"Ta nguyện vì ngươi dời núi lấp biển...."
Những lời này, nhẹ nhàng rơi vào bên tai Thư Vô Khích.
Đó chính là đạo y chú cuối cùng của Thái Lăng Các — Thái Lăng Tịnh Không chú.
Nếu như chấp niệm của ngươi ngập trời, vô biên ta cũng nguyện độ.
Hết thảy những thứ này, ánh mắt cuối cùng Thư Vô Khích nhìn y, nỗi đau đớn khi bị nghiệp hỏa thiêu đốt, mang theo tất cả quá khứ, vọt vào trong đầu Lộ Tiểu Thiền.
Cùng nỗi bi thống sinh ly khi tình yêu bị ngăn cách, nỗi khổ đau tử biệt khi mất đi xương cốt máu thịt, nguyên lai Lộ Tiểu Thiền y đã sớm trải qua!
Phảng phất từ trong giấc mộng dài đằng đẵng đột nhiên thức tỉnh!
Quanh thân là một mảng tăm tối, Tà linh vờn quanh, gió thổi không lọt!
Lộ Tiểu Thiền cúi đầu, nhìn nguyên đan sắp bị lôi ra khỏi thân thể mình, nhớ ra thời khắc hiện tại đã cách cuộc chiến Tiên Ma hơn ngàn năm trước rồi!
Y vốn cùng Thư Vô Khích đến Tây Uyên xem náo nhiệt, Pháp Ninh Chân Quân mang bọn họ đi vào không gian hư ảo của Trùng Loan Cung, không ngờ bị Liên Nguyệt Nguyên Quân đánh lén, không gian hư ảo biến đổi, Lộ Tiểu Thiền rớt xuống, một đường bị dẫn đến nơi sâu nhất của Tây Uyên, cũng chính là vùng đất "Vô Vọng"!
Tại đây, y bị chúng Tà linh vây quanh, nguyên đan tràn ngập nguy cơ!
Tà linh quanh người kiêu ngạo hung ác, không ngừng xâm nhập vào máu thịt của y như vào chỗ không người.
Lộ Tiểu Thiền hừ lạnh một tiếng, học theo giọng điệu của Thư Vô Khích, nói một câu: "Làm càn!"
Bất kể là Lộ Tiểu Thiền lúc trước, hay là Lộ Tiểu Thiền hiện tại, cũng không phải quả hồng mềm!
Tại sao các ngươi cứ thích nắm lấy ta như vậy!
Ta cũng không thể cứ thế để các ngươi lấy đi nguyên đan, Vô Khích ca ca sẽ tức giận a!
Hắn mà tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Lúc trước ta vì Thư Vô Khích phá huỷ thân thể chính mình, hiện tại ta vì gặp lại hắn, cũng có thể phá huỷ các ngươi!
Ma Quân thống lĩnh đám Tà linh này thâm trầm nở nụ cười trong bóng tối.
"Không phải ngươi thích chúng ta "làm càn" sao?"
Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, bọn ngươi thật sự cho rằng, tại vùng đất "Vô Vọng", ta liền mượn không được thế sao?
"Các ngươi ở chỗ này lâu như vậy... chưa từng thấy qua "thiên hạ đại hồng thuỷ" đi!"
Nói xong, Lộ Tiểu Thiền cong lên khóe miệng, đắc ý nở nụ cười, đem nắp bình thuốc bên hông đẩy một cái, bên trong Thái Lăng Chân Uyên, thế nước dâng trào mà xông ra.
Trong bóng tối, nghe thấy hồng thuỷ vô tận, mênh mông cuồn cuộn, rót vào vùng đất "Vô Vọng"!
Hai tay Lộ Tiểu Thiền nắm lấy Vô Ngân kiếm, linh khí quanh thân sôi trào, hình thành lốc xoáy cuồn cuộn, đám Tà linh xâm nhập vào trong cơ thể y phát ra tiếng gào thét khàn cả giọng, kiếm trận đại thành, hồng thuỷ vào trận, uy lực kiếm trận tăng lên gấp mấy lần, không ngừng hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán mà xông phá, Tà linh không kịp rời đi dồn dập bị hút vào trong trận.
Vị Ma Quân kia không thể ngờ tới, mắt thấy nguyên đan của Lộ Tiểu Thiền sắp sửa tới tay, y lại đột nhiên kết ra Phi Thoan kiếm trận có thanh thế hùng vĩ như vậy!
Vốn là vùng đất vô vọng, tưởng rằng Lộ Tiểu Thiền không có thế để mượn, lại không ngờ đến, nguồn nước trong thiên hạ được y mang theo bên người.
Nếu như hiện tại y đang ở Ma đô, dùng thế nước nhấn chìm Ma đô cũng không phải không có khả năng!
Ma Quân hiệu lệnh tà chúng, tạo thành một cái tà trận, không ngừng ăn mòn Phi Thoan kiếm trận của Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền lại đem mũi kiếm hướng xuống phía dưới, rót linh khí vào bên trong, thân kiếm khẽ động, Phi Thoan kiếm trận nhất thời đại biến, sóng biển từ trong kiếm trận bắn ra tung tóe, ngay sau đó liền hạ xuống.
Lộ Tiểu Thiền thở ra một hơi, kiếm tức là ta, ta tức là kiếm, mượn kiếm mà chế ngự thế nước.
Nước trong thiên hạ, dùng vô hình thấm đẫm hữu hình.
Nhỏ bé có thể lấp đầy kẽ hở trong thiên hạ, to lớn có thể phá tan cả ngọn núi!
Dòng nước từ trong trận ngược chiều bay lên, phát ra tiếng nước va chạm vào nhau, tạo thành một con Thủy Kỳ Lân!
Thủy Kỳ Lân rít gào phóng tới, há miệng đem mảng Tà linh to lớn nuốt vào trong bụng.
Ma Quân lui về phía sau mấy dặm, không ngờ tới Lộ Tiểu Thiền thế nhưng kết ra Trùng Tiêu kiếm trận!
Đùa à, chưa từng ăn thịt heo, nhưng Lộ Tiểu Thiền y cũng từng thấy qua heo chạy a!
Vô Khích ca ca tự tay cầm tay chỉ dạy Trùng Tiêu kiếm trận, vừa vặn bắt ngươi luyện tay nghề một chút!
Con Kỳ Lân kia khi thì hóa thành dòng nước, khi thì hóa thành hình thú, khiến cho đám Tà linh xoắn xuýt liều chết mà đâm đầu tới biến mất không còn tung tích.
Ma Quân dần dần lộ ra dáng vẻ hung tàn, hắn đột nhiên bổ nhào tới, cùng Thủy Kỳ Lân chính diện va chạm, xông phá Thủy Kỳ Lân, làm sụp đổ Trùng Tiêu kiếm trận của Lộ Tiểu Thiền, nhắm thẳng về phía Lộ Tiểu Thiền.
Cảm giác được Ma Quân đột kích, Lộ Tiểu Thiền vừa ngước mắt, đã nhìn thấy huyễn ảnh của Thư Vô Khích.
Trong khoảnh khắc, như trở về ngàn năm trước, y cùng hắn ly biệt.
Nỗi thống khổ không thể buông bỏ giữa mi tâm của Thư Vô Khích giống như dấu ấn khắc sâu vào trong lòng Lộ Tiểu Thiền.
Trong lòng ta cũng có chấp niệm, nguyện cùng ngươi đêm dài an giấc, thiên hoang địa lão!
"Ngươi không phải hắn!"
Lộ Tiểu Thiền vung lên Vô Ngân kiếm, phá tan ảo ảnh Thư Vô Khích, một đạo kiếm trận mở ra.
Y quyến luyến chưa bao giờ là dung nhan tuyệt trần của Thư Vô Khích, cũng không phải sự cường đại cùng chuyên tâm của hắn.
Mà là chấp niệm của Thư Vô Khích.
Hắn nguyện làm hồ nước, ngàn năm cô độc, chỉ đợi Lộ Tiểu Thiền như chuồn chuồn lướt qua mặt nước.
Chính vì quý trọng chấp niệm của Thư Vô Khích, Lộ Tiểu Thiền y mới có thể thông suốt khoáng đạt mà "độ một người để độ thương sinh".
Thiên hạ hồng thuỷ, cũng là như thế.
Thấm đẫm mọi vật không hề có một tiếng động, là bởi vì trời đất bao dung.
Đấu đá lung tung, cũng bất quá là đang đeo đuổi cái thông suốt khoáng đạt của trời đất.
Ngay tại thời khắc Ma Quân sắp nhảy vào trong cơ thể Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền liền giơ kiếm chống đỡ, Ma Quân đâm vào Vô Ngân kiếm!
Trong nháy mắt, thân kiếm thô ráp phát ra thanh âm vỡ vụn.
Ma Quân nở nụ cười: "Kiếm của ngươi muốn gãy vỡ rồi!"
Lộ Tiểu Thiền không hề bị lay động.
Thư Vô Khích từng nói với y, kiếm chỉ là cầu nối để y cùng trời đất cộng cảm mà thôi!
Vậy thì dùng nước làm kiếm!
Tâm niệm của Lộ Tiểu Thiền vừa động, nước liền chảy xiết không thôi, xông vào bên trong Vô Ngân kiếm, lấp bằng hết thảy vết nứt bên trong thân kiếm, tựa như cùng kiếm hợp thành một thể!
Ta phải trở về.
Trở về bên cạnh hắn.
"Nếu như ngươi muốn lấy nguyên đan của ta, vậy thì phải xem ngươi có đủ tu vi nuốt lấy chấp niệm của ta hay không!"
Đan hải của Lộ Tiểu Thiền đại động, linh khí toàn bộ khai hỏa, lấy nước làm thế.
Vùng đất "Vô Vọng" vốn không hề có thứ gì, đột nhiên bị linh khí bạo trướng nghiền ép đến run rẩy chuyển động.
Trong hư không, vô số kiếm trận sinh ra từ cơn đại hồng thủy, phảng phất như nước sinh ra tại đây, rồi lại ngưng động tại đây.
Lăng Niệm Ngô giật mình tại chỗ.
Lộ Tiểu Thiền vào tĩnh thất, đốt huân hương của Thái Lăng Các, tìm đọc thượng cổ y điển.
Y tin tưởng, tổ sư gia khai phái Lăng Nguyên Chân Quân nhất định để lại y chú gì đó, có thể loại bỏ chí tà trong lòng, y giả y tâm.
Mấy ngày sau, Lăng Niệm Ngô nói cho Lộ Tiểu Thiền một tin tức: "Ngươi có biết Ương Thương Quân đã tránh thoát áp chế của Nam Ly và Tây Uyên Kiếm Tông, chạy tới Thái Lăng Các."
Đầu ngón tay Lộ Tiểu Thiền run lên, ánh mắt lại không rời khỏi y điển.
"Xâm nhập vào trong cơ thể Ương Thương, không phải là Tà linh Ma Quân, mà là Tà thần Hỗn Độn!"
Lộ Tiểu Thiền lúc này mới mở to hai mắt, nhìn Lăng Niệm Ngô: "Sao... Sao có thể? Tà thần Hỗn Độn đã bị Ương Thương bức ra khỏi cơ thể Đông Khư Kiếm Tông rồi a!"
"Hỗn Độn sau khi bị thương, căn bản không có rời đi Vô Ý Cảnh Thiên! Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất! Tứ phương kiếm môn đều đang tìm kiếm hắn, nhưng hắn lại lẩn trốn ngay dưới mí mắt của Ương Thương!"
"Chuyện này... sao có khả năng! Nếu hắn trốn ở Vô Ý Cảnh Thiên, với thuật "Biện Linh" của Ương Thương, sao có thể không cảm ứng được..."
Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên tỉnh ngộ, Tà thần Hỗn Độn hơn phân nửa chính là trốn bên trong pháp khí Cửu Tiêu Thanh Liên của Vô Ý Cảnh Thiên!
Thư Vô Khích dùng Cửu Tiêu Thanh Liên để bảo vệ Lộ Tiểu Thiền, Tà thần Hỗn Độn liền dùng Cửu Tiêu Thanh Liên để ẩn náu bản thân!
"Tiểu Thiền! Tiểu Thiền ngươi làm sao vậy?" Lăng Niệm Ngô đẩy đẩy vai Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền đấm một quyền lên bàn: "Tà thần Hỗn Độn lợi dụng ta!"
"Hắn lợi dụng ngươi? Hắn làm sao lợi dụng ngươi?"
"Ta luôn muốn về nhà... Là ta khiến Thư Vô Khích cảm thấy bất an, cảm thấy không thỏa mãn... Mỗi một lần ta nói muốn rời khỏi, chính là làm cho lòng hắn chồng chất thêm chấp niệm..."
Càng để ý, thì càng không thể buông bỏ, càng không nắm giữ được, thì càng chấp niệm thâm sâu.
Từ thượng cổ Hồng Hoang đến nay, các đời Kiếm Tông của Vô Ý Cảnh Thiên đều không ham muốn thứ gì, chính bởi vì trong lòng không hề có thứ gì tu vi mới có thể đạt tới đỉnh cao.
Nhưng mà... Thư Vô Khích muốn y.
Trong lòng Thư Vô Khích có một Lộ Tiểu Thiền, lại không biết làm thế nào để Lộ Tiểu Thiền lưu lại bên cạnh mình, không biết làm thế nào để Lộ Tiểu Thiền yêu hắn giống như hắn yêu y, làm thế nào để y cam tâm tình nguyện lưu lại.
Thư Vô Khích một mình lớn lên tại Vô Ý Cảnh Thiên, căn bản không có người dạy hắn làm thế nào để đối xử với người trong lòng của mình.
Đây chính là cái lo được lo mất của Thư Vô Khích.
Hắn sẽ không nói lời dễ nghe, không biết làm sao biểu đạt chính mình, không sành đời không giỏi đưa đẩy....
Lộ Tiểu Thiền giơ tay bưng kín mặt của mình, lệ rơi đầy mặt.
Thư Vô Khích ngươi là tên đại ngốc a!
Lộ Tiểu Thiền ta cả đời này yêu thích rất nhiều thứ, nhưng mỗi một thứ đều có thể buông xuống.
Chỉ có ngươi, muốn ta buông xuống chính là muốn tính mạng của ta!
Ngươi cần gì phải chấp nhất đây?
Lộ Tiểu Thiền lau đi nước mắt, mở rộng tầm mắt, tiếp tục một lòng một dạ nghiên cứu y điển.
Y muốn cứu hắn.
Nếu như ta là chấp niệm của ngươi, vậy cõi đời này cũng chỉ có ta mới có thể cứu ngươi!
Không lâu sau, tin tức Côn Ngô cùng Thư Vô Khích quyết chiến tại Vấn Tiên Đài của Tây Uyên liền truyền đến.
Cuộc tỷ thí này, nghe đâu ngoại trừ Kiếm Tông của Tây Uyên Cảnh Thiên cùng Nam Ly Cảnh Thiên, những người còn lại đều không thể quan chiến.
Có người nói bởi vì Côn Ngô tất bại, vì bảo vệ mặt mũi Thái Lăng Các, không nên để Côn Ngô quá khó coi mới không chấp thuận quan chiến.
Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền lại biết, đó là vì che giấu chúng Tiên môn trong thiên hạ, nếu bọn họ biết Ương Thương nhập ma, so với việc Đông Khư Kiếm Tông bị Hỗn Độn xâm chiếm thân thể càng khiến lòng người khủng hoảng hơn.
Côn Ngô thua dưới tay Ương Thương, kết quả này không ngoài dự đoán.
Thế nhưng tranh chấp giữa Ương Thương và Thái Lăng Các lại không kết thúc, bởi vì Côn Ngô có chết cũng không chịu giao ra sư đệ Ly Triệt Quân.
Thiên hạ đều suy đoán, Ly Triệt đến cùng đã làm gì trêu chọc đến Ương Thương.
Có người nói bởi vì tâm tính Ly Triệt ngoan liệt, hủy hoại pháp khí của Vô Ý Cảnh Thiên.
Cũng có người nói bởi vì Ly Triệt nhìn lén bí lục gì đó bên trong Kiếm Ý Các, Ương Thương Quân nhất định phải giết y.
Kiếm Tông của Tây Uyên cùng Nam Ly lên Vô Ý Cảnh Thiên, còn mang theo chưởng kiếm của mình.
Lúc đó Tây Uyên chưởng kiếm chính là Hạo Phục, mà Nam Ly chưởng kiếm là Miểu Trần.
Lộ Tiểu Thiền biết, đây không phải là điều đình, mà là để quyết tử chiến cùng Tà thần Hỗn Độn trong cơ thể Thư Vô Khích.
Nếu bọn họ thất bại, Vô Ý Kiếm Hải tất sẽ rơi xuống.
Chưởng môn các phái ngẩng đầu, có thể thoáng nhìn thấy Vô Ý Kiếm Hải không ngừng sôi sục, huyễn hóa thành Kỳ Lân khổng lồ, rít gào rống giận, chẳng khác nào muốn đem Vô Ý Cảnh Thiên một ngụm nuốt trọn.
Lời đồn nổi lên khắp nơi, nói Tà thần Hỗn Độn ẩn nấp bên trong Vô Ý Cảnh Thiên, Kiếm Tông Ương Thương dẫn Vô Ý Kiếm Hải vào kiếm trận, muốn triệt để luyện hóa Hỗn Độn.
Chỉ có Lộ Tiểu Thiền biết, Kỳ Lân khổng lồ kia cũng không phải để hàng phục Hỗn Độn, mà là Hỗn Độn mượn tay Thư Vô Khích khống chế mảng kiếm hải này, đánh đổ liên thủ giữa hai vị Kiếm Tông của Tây Uyên và Nam Ly tới đối phó hắn.
Tây Uyên Kiếm Tông mượn tinh hồn núi non của Vô Ý Cảnh Thiên, mà Nam Ly Kiếm Tông mượn ánh sáng mãnh liệt của mặt trời, song kiếm chặn lại con Kỳ Lân hung hãn kia.
Lần va chạm này, trời đất cộng hưởng, sức mạnh khổng lồ hướng về bốn phương tám hướng nhanh chóng tản đi, linh âm run rẩy khiến cho ngay cả sông băng Bắc Minh đều nổi lên vết rạn nứt.
Thế nhưng vẫn không kết thúc, Kỳ Lân kia tiêu tán, lần nữa trở về biển kiếm.
Tất cả mọi người đều suy đoán, nói rằng Ương Thương Quân đã hàng phục Tà thần, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ kém không bắn pháo ăn mừng.
Thế nhưng biển kiếm lại nhấc lên cơn sóng ngập trời, công kích mãnh liệt, Tây Uyên cùng Nam Ly Kiếm Tông kết kiếm trận làm thành lá chắn, chống đỡ mảng sóng lớn khí thế hùng hổ này.
Tròn ba ngày, biển kiếm không ngừng cuộn trào.
Chỉ cần ngẩng đầu lên, liền có thể nhìn thấy biển kiếm trầm thấp cùng sấm sét đan xen vào nhau, phảng phất như thể toàn bộ bầu trời sắp sửa sập xuống.
Không ít bách tính chuyển nhà, muốn trốn đến nơi càng xa càng tốt.
Lăng Niệm Ngô đi đến tĩnh thất, nói với Lộ Tiểu Thiền: "Ngươi vẫn nên thu thập một chút, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này!"
"Nếu như Vô Ý Kiếm Hải rơi xuống, chúng ta có thể trốn đến nơi nào?"
"Đương nhiên là có! Ta đã tính toán qua, Trầm Xuyên ở phía bắc của Bắc Minh, khe nứt Vô Vọng của Tây Uyên, đều là nơi Vô Ý Kiếm Hải không kịp nhấn chìm."
Lăng Niệm Ngô muốn túm lấy y điển mà Lộ Tiểu Thiền còn đang nghiên cứu.
Lộ Tiểu Thiền cười nhạt một tiếng: "Niệm Ngô, thế nhân đều có thể trốn, chỉ có ta là không thể."
Lăng Niệm Ngô cắn chặt hàm răng, bỗng nhiên phát ra một đạo linh khí, đem lư hương trên mặt bàn bắn rơi xuống đất, khiến chúng vỡ nát.
"Ương Thương! Ương Thương! Ương Thương! Nếu hắn không chịu cứu lấy mình, ai có thể cứu được hắn!"
Đôi mắt Lăng Niệm Ngô hoen đỏ.
Ngoài tĩnh thất, binh hoang mã loạn, tất cả mọi người đều đang thu thập hành lý.
"Hỗn Độn đã triệt để khống chế Ương Thương! Lúc trước, coi như Ương Thương thi triển "Vấn Thiên" đại trận, cũng chỉ có thể đem Hỗn Độn bức ra khỏi thân thể Đông Khư Kiếm Tông mà thôi! Thế nhưng như vậy thì được gì, Đông Khư Kiếm Tông bởi vì bị móc rỗng tinh nguyên mà tịch diệt! Chết rồi còn thân bại danh liệt! Cho dù ngươi có lật tung thượng cổ y điển thì cũng chẳng ích gì!"
Lông mày Lộ Tiểu Thiền nhíu lại: "Ta biết ngươi muốn nói, tổ sư khai phái Lăng Nguyên Chân Quân của chúng ta cũng chết trên tay Tà thần Hỗn Độn. Nếu như Thái Lăng Các thật sự có phương pháp thanh lọc Hỗn Độn, Lăng Nguyên Chân Quân đã không tịch diệt."
"Ngươi đã biết... vậy còn chấp nhất cái gì?" Lăng Niệm Ngô hỏi.
Lộ Tiểu Thiền nắm chặc đấm tay, rồi lại chầm chậm buông ra: "Có một số việc, vốn biết rõ không thể nhưng vẫn làm."
Lăng Niệm Ngô không nói thêm lời nào, ngồi xuống bên cạnh y.
"Ngươi không đi sao?" Lộ Tiểu Thiền hỏi.
"Không đi. Ta ở đây với ngươi. Vạn nhất ngươi hối hận, ta còn có thể ngự kiếm mang ngươi rời đi."
"Vậy vạn nhất ta không hối hận thì sao?"
"Ta cũng không hối hận." trong thanh âm của Lăng Niệm Ngô mang theo một tia quật cường.
Lộ Tiểu Thiền lắc đầu bất đắc dĩ, không khỏi bật cười.
Y cúi đầu, nhặt lên mảnh lư hương bị vỡ, chợt phát hiện bên trong lư hương, có người dùng linh khí khắc lên một hàng chữ nhỏ.
—— thiên hạ chấp niệm, từ không sinh có, có trở về không.
"Làm sao vậy?" Lăng Niệm Ngô hất hất cằm, "Bất quá ta bồi thường cho ngươi một cái lư hương mới!"
Lộ Tiểu Thiền vẫn duy trì tư thế kia không nhúc nhích.
Lăng Niệm Ngô đang muốn cúi người xuống thu dọn cùng y, Lộ Tiểu Thiền chợt đứng lên.
"Ta hiểu rồi!"
"Hiểu cái gì?"
"Hiểu làm thế nào đem Hỗn Độn bức ra khỏi cơ thể Ương Thương!"
Lộ Tiểu Thiền mặt mày hưng phấn, lôi kéo cánh tay Lăng Niệm Ngô, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Thiên hạ chấp niệm, từ không sinh có, có trở về không!" Lộ Tiểu Thiền cầm mảnh vỡ lư hương, đưa cho Lăng Niệm Ngô xem.
"Có ý gì a?"
"Chấp niệm không thể xóa bỏ! Tâm theo đuổi đến cảnh giới hư không trống rỗng, cũng là chấp niệm! Đây chính là nguyên nhân vì sao các đời Kiếm Tông của Vô Ý Cảnh Thiên, vô luận tài năng xuất chúng thế nào giữa các môn phái, lại không có được một người thành Thần! Bởi vì Thần chính là chấp niệm cuối cùng a! Trái lại Hỗn Độn nắm giữ xưng hô "Thần", cũng bởi vì hắn chính là chấp niệm!"
"Ta... Ta hình như hiểu được ý tứ của ngươi... Nhưng dù là như vậy, ngươi phải làm thế nào mới thanh lọc được tâm hải của Ương Thương, lấp bằng biển chấp niệm của hắn?"
Lăng Niệm Ngô phủi phủi tay.
Lộ Tiểu Thiền dừng một chút, không trực tiếp trả lời hắn: "Đã là "có trở về không"... vậy thì "nhất niệm đổi nhất niệm" đi. Ta thay hắn chấp nhất, là được rồi."
Lăng Niệm Ngô cúi đầu, vẫn còn đang suy tư lời của Lộ Tiểu Thiền.
"Đi, Niệm Ngô! Đưa ta lên Vô Ý Cảnh Thiên!"
"Quá nguy hiểm! Ngươi không nhìn thấy Vô Ý Kiếm Hải như sóng biển sôi trào sao, chúng ta không cách nào xuyên qua biển kiếm!"
"Thuật "Biện Linh" của Ương Thương, đạt tới đỉnh cao. Chỉ cần ta tới gần Vô Ý Cảnh Thiên, hắn sẽ biết ta đến, tự nhiên sẽ thu hồi Vô Ý Kiếm Hải, để ta đi lên."
Lộ Tiểu Thiền đẩy cửa bước ra ngoài, xoay người hướng về Lăng Niệm Ngô vỗ tay một cái: "Còn đứng ngây ra đó làm gì! Hối hận đã ở lại với ta sao?"
"Hối hận cái đầu ngươi!"
Lăng Niệm Ngô ngự kiếm, kéo Lộ Tiểu Thiền lên, hai người ngược gió mà đi, hướng về phía Vô Ý Cảnh Thiên.
Càng tiếp cận biển kiếm, linh khí xoáy động càng sôi trào mãnh liệt.
Kiếm của Lăng Niệm Ngô cơ hồ bị thổi tới dựng thẳng lên, dựa vào mũi kiếm thúc phát kiếm trận ngăn cản uy áp của biển kiếm.
Gió thổi lôi kéo sợi tóc cùng vạt áo của bọn họ, Lăng Niệm Ngô biết mình không thể lơi lỏng một hơi, bằng không bọn họ lập tức sẽ bị biển kiếm hất tung!
Nhưng ngay lúc bọn họ sắp nhảy vào biển kiếm, Lăng Niệm Ngô đều đã chuẩn bị xong ngàn vạn kiếm khí, biển kiếm lại đột nhiên bình ổn, tản ra bốn phương tám hướng, lộ ra cảnh sắc đích thực của Vô Ý Cảnh Thiên.
Chín tầng băng tinh Linh Lung Hàn Ngọc trong suốt, xa xa có thể thấy được cành lá của cây bất tử "Phụng Thiên".
Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy phía cuối mây gió biến chuyển, có người lẳng lặng rơi xuống trên vách núi.
"Niệm Ngô." Lộ Tiểu Thiền vỗ vỗ vai Lăng Niệm Ngô, lên tiếng: "Dừng lại đi."
"Ngươi hối hận rồi? Vậy chúng ta trở về." Lăng Niệm Ngô đang muốn xoay người.
"Không, ta muốn nói... ngươi đưa ta tới đây là được rồi."
"Nhưng mà..."
Lúc này, một thanh kiếm long lanh trong suốt từ trên cao rơi xuống, dừng lại bên người Lộ Tiểu Thiền.
Toàn thân nó tràn ngập ánh sáng, phảng phất như đem một lượng linh quang khổng lồ ép vào bên trong thanh kiếm, cho dù là yên tĩnh lơ lửng, cũng mơ hồ có khí thế hủy thiên diệt địa.
Đây là nhân gian chí kiếm, Vô Khích.
Lộ Tiểu Thiền vươn mình một cái, liền rơi xuống trên thân Vô Khích kiếm.
"Tiểu Thiền!" Lăng Niệm Ngô đang muốn tiến tới, Lộ Tiểu Thiền lại vươn tay che kín đôi mắt của hắn.
"Niệm Ngô, ngươi nên xoay người. Lúc rời đi, không nên để lại lưu luyến, cũng quyết không thể quay đầu."
Nước mắt của Lăng Niệm Ngô từ giữa ngón tay của Lộ Tiểu Thiền chảy xuống.
"Ngươi không định trở lại nữa, đúng không?"
"Tổ sư gia nói, thiên hạ chấp niệm, đều từ không sinh ra có. Không chỉ có chấp niệm, sống chết cũng vậy."
Nói xong, Lộ Tiểu Thiền dùng sức đẩy một cái, đem Lăng Niệm Ngô đẩy xuống.
Lăng Niệm Ngô mở mắt ra, phát hiện giữa hắn và Lộ Tiểu Thiền đã bị tầng tầng Vô Ý Kiếm Hải ngăn cách.
Lộ Tiểu Thiền đi tới trước mặt Thư Vô Khích.
Dáng người của hắn, giống như lúc trước nhìn Lộ Tiểu Thiền đứng trên thân Vô Khích kiếm dạo chơi trên Vô Ý Kiếm Hải.
"Tiểu Thiền, ngươi đã trở lại."
Lạnh lẽo quanh thân Thư Vô Khích phảng phất như tan chảy, trên môi lộ ra ý cười.
Gió thổi vén lên sợi tóc của hắn, xẹt qua mắt của hắn.
Dung nhan thanh tuyệt xuất trần như thế, Lộ Tiểu Thiền có xem trăm lần cũng không chán.
"Ngươi không trở về, đám người quấy rối chúng ta liền phải chết. Bao gồm cả sư huynh của ngươi."
Lộ Tiểu Thiền nhắm mắt lại, dùng thuật "Biện Linh" cảm ứng.
Hai vị Kiếm Tông của Nam Ly cùng Tây Uyên đã bị Thư Vô Khích bức đến tiêu hao hết tinh nguyên, cận kề tịch diệt.
Lộ Tiểu Thiền hướng về Thư Vô Khích nở nụ cười, vươn tay ôm lấy hắn.
Thư Vô Khích ngơ ngác, cũng dùng sức mà ôm lấy Lộ Tiểu Thiền.
"Ngươi xem, nếu ngươi không rời khỏi ta, chưa từng sợ hãi ta, thì tốt biết bao." Thư Vô Khích nhắm mắt lại nói.
"Vô Khích ca ca, ta không sợ ngươi. Trước kia ta sợ hãi Hỗn Độn bên trong cơ thể ngươi, nhưng mà... trong lòng của mỗi người đều lưu giữ một Hỗn Độn, nó mãi mãi ở đằng kia, không tăng không giảm, không rời không bỏ. Quyết tâm phải loại trừ nó, liền giống như theo đuổi cảnh giới của "Thần", là chấp niệm hư vọng. Cho nên hiện tại ta không sợ. Bởi vì đó cũng là ngươi."
Ngón tay Thư Vô Khích nhẹ nhàng lún sâu vào giữa những sợi tóc của Lộ Tiểu Thiền, hết thảy đều là quý trọng.
"Ngươi vẫn luôn lo lắng ta quyến luyến chốn phồn hoa, ngàn vạn hương sắc, lo được lo mất..." ngón tay Lộ Tiểu Thiền mơn trớn đôi lông mày của hắn, cười nói, "Nhưng ta lại chỉ nhìn thấy ngươi... hướng về ta mà tới."
Lộ Tiểu Thiền hôn lên môi Thư Vô Khích.
Không có bất kỳ trêu chọc hay cọ xát, thành kính đến cực điểm.
Thư Vô Khích nhắm hai mắt lại, cảm thụ nhiệt độ trên môi Lộ Tiểu Thiền.
Trong nháy mắt một đạo đại chú bỗng nhiên mở ra, trong hư không, toàn bộ hơi nước hội tụ thành dòng, bị cuốn vào.
Vô Ý Kiếm Hải cũng bị nguồn sức mạnh này lôi kéo, sôi sục giống như muốn đem trời đất phá hủy!
Thư Vô Khích bỗng nhiên mở mắt ra, phát hiện xung quanh cơ thể của thiếu niên trong lồng ngực dấy lên ngọn lửa, vô số tà khí tối tăm đan dệt quấn quanh bên trong đan hải Thư Vô Khích, thông qua nụ hôn độ vào trong cơ thể Lộ Tiểu Thiền, sau đó cơ thể Lộ Tiểu Thiền liền bị hút vào bên trong đạo đại chú kia.
"Ưm —— A —— "
Bên tai Thư Vô Khích là thanh âm thống khổ vô hạn lại vẫn cứ liều mạng áp chế của Lộ Tiểu Thiền.
"Mau buông y ra! Y muốn dùng thân thể độ lấy Hỗn Độn bên trong cơ thể ngươi!" tiếng gào thét của Côn Ngô vang lên.
Thư Vô Khích mở to hai mắt, hắn muốn đẩy ra Lộ Tiểu Thiền trong lồng ngực mình, nhưng Lộ Tiểu Thiền lại cầm lấy tay hắn không chịu buông.
Nghiệp hỏa thiêu đốt bốc lên, chấp niệm của Thư Vô Khích sâu bao nhiêu, Lộ Tiểu Thiền sẽ đau đớn bấy nhiêu.
"Ta đau quá... Ngươi buông xuống... Ta liền hết đau..."
Đầu ngón tay Lộ Tiểu Thiền từng chút từng chút một rời đi ngón tay Thư Vô Khích.
Thư Vô Khích muốn bắt lấy y, nhưng không thể không buông y ra.
Lộ Tiểu Thiền nhìn hắn, nhìn hắn lộ ra thống khổ, không muốn buông xuống, chấp nhất nhưng không thể không từ bỏ... Thân là người vốn nên có được biểu tình.
Sau đó, Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười.
Chấp niệm của ngươi ta mang đi không được, thế nhưng ta có thể thay ngươi chịu đựng.
"Đoán xem ta có bao nhiêu vừa ý ngươi?"
Vô Ý Kiếm Hải cảm ứng tâm niệm của Thư Vô Khích, không ngừng xung kích, muốn phá vỡ đạo đại chú kia, nhưng đạo đại chú kia lại không dao động chút nào, phá hủy thân thể Lộ Tiểu Thiền.
"Ta nguyện vì ngươi dời núi lấp biển...."
Những lời này, nhẹ nhàng rơi vào bên tai Thư Vô Khích.
Đó chính là đạo y chú cuối cùng của Thái Lăng Các — Thái Lăng Tịnh Không chú.
Nếu như chấp niệm của ngươi ngập trời, vô biên ta cũng nguyện độ.
Hết thảy những thứ này, ánh mắt cuối cùng Thư Vô Khích nhìn y, nỗi đau đớn khi bị nghiệp hỏa thiêu đốt, mang theo tất cả quá khứ, vọt vào trong đầu Lộ Tiểu Thiền.
Cùng nỗi bi thống sinh ly khi tình yêu bị ngăn cách, nỗi khổ đau tử biệt khi mất đi xương cốt máu thịt, nguyên lai Lộ Tiểu Thiền y đã sớm trải qua!
Phảng phất từ trong giấc mộng dài đằng đẵng đột nhiên thức tỉnh!
Quanh thân là một mảng tăm tối, Tà linh vờn quanh, gió thổi không lọt!
Lộ Tiểu Thiền cúi đầu, nhìn nguyên đan sắp bị lôi ra khỏi thân thể mình, nhớ ra thời khắc hiện tại đã cách cuộc chiến Tiên Ma hơn ngàn năm trước rồi!
Y vốn cùng Thư Vô Khích đến Tây Uyên xem náo nhiệt, Pháp Ninh Chân Quân mang bọn họ đi vào không gian hư ảo của Trùng Loan Cung, không ngờ bị Liên Nguyệt Nguyên Quân đánh lén, không gian hư ảo biến đổi, Lộ Tiểu Thiền rớt xuống, một đường bị dẫn đến nơi sâu nhất của Tây Uyên, cũng chính là vùng đất "Vô Vọng"!
Tại đây, y bị chúng Tà linh vây quanh, nguyên đan tràn ngập nguy cơ!
Tà linh quanh người kiêu ngạo hung ác, không ngừng xâm nhập vào máu thịt của y như vào chỗ không người.
Lộ Tiểu Thiền hừ lạnh một tiếng, học theo giọng điệu của Thư Vô Khích, nói một câu: "Làm càn!"
Bất kể là Lộ Tiểu Thiền lúc trước, hay là Lộ Tiểu Thiền hiện tại, cũng không phải quả hồng mềm!
Tại sao các ngươi cứ thích nắm lấy ta như vậy!
Ta cũng không thể cứ thế để các ngươi lấy đi nguyên đan, Vô Khích ca ca sẽ tức giận a!
Hắn mà tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Lúc trước ta vì Thư Vô Khích phá huỷ thân thể chính mình, hiện tại ta vì gặp lại hắn, cũng có thể phá huỷ các ngươi!
Ma Quân thống lĩnh đám Tà linh này thâm trầm nở nụ cười trong bóng tối.
"Không phải ngươi thích chúng ta "làm càn" sao?"
Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, bọn ngươi thật sự cho rằng, tại vùng đất "Vô Vọng", ta liền mượn không được thế sao?
"Các ngươi ở chỗ này lâu như vậy... chưa từng thấy qua "thiên hạ đại hồng thuỷ" đi!"
Nói xong, Lộ Tiểu Thiền cong lên khóe miệng, đắc ý nở nụ cười, đem nắp bình thuốc bên hông đẩy một cái, bên trong Thái Lăng Chân Uyên, thế nước dâng trào mà xông ra.
Trong bóng tối, nghe thấy hồng thuỷ vô tận, mênh mông cuồn cuộn, rót vào vùng đất "Vô Vọng"!
Hai tay Lộ Tiểu Thiền nắm lấy Vô Ngân kiếm, linh khí quanh thân sôi trào, hình thành lốc xoáy cuồn cuộn, đám Tà linh xâm nhập vào trong cơ thể y phát ra tiếng gào thét khàn cả giọng, kiếm trận đại thành, hồng thuỷ vào trận, uy lực kiếm trận tăng lên gấp mấy lần, không ngừng hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán mà xông phá, Tà linh không kịp rời đi dồn dập bị hút vào trong trận.
Vị Ma Quân kia không thể ngờ tới, mắt thấy nguyên đan của Lộ Tiểu Thiền sắp sửa tới tay, y lại đột nhiên kết ra Phi Thoan kiếm trận có thanh thế hùng vĩ như vậy!
Vốn là vùng đất vô vọng, tưởng rằng Lộ Tiểu Thiền không có thế để mượn, lại không ngờ đến, nguồn nước trong thiên hạ được y mang theo bên người.
Nếu như hiện tại y đang ở Ma đô, dùng thế nước nhấn chìm Ma đô cũng không phải không có khả năng!
Ma Quân hiệu lệnh tà chúng, tạo thành một cái tà trận, không ngừng ăn mòn Phi Thoan kiếm trận của Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền lại đem mũi kiếm hướng xuống phía dưới, rót linh khí vào bên trong, thân kiếm khẽ động, Phi Thoan kiếm trận nhất thời đại biến, sóng biển từ trong kiếm trận bắn ra tung tóe, ngay sau đó liền hạ xuống.
Lộ Tiểu Thiền thở ra một hơi, kiếm tức là ta, ta tức là kiếm, mượn kiếm mà chế ngự thế nước.
Nước trong thiên hạ, dùng vô hình thấm đẫm hữu hình.
Nhỏ bé có thể lấp đầy kẽ hở trong thiên hạ, to lớn có thể phá tan cả ngọn núi!
Dòng nước từ trong trận ngược chiều bay lên, phát ra tiếng nước va chạm vào nhau, tạo thành một con Thủy Kỳ Lân!
Thủy Kỳ Lân rít gào phóng tới, há miệng đem mảng Tà linh to lớn nuốt vào trong bụng.
Ma Quân lui về phía sau mấy dặm, không ngờ tới Lộ Tiểu Thiền thế nhưng kết ra Trùng Tiêu kiếm trận!
Đùa à, chưa từng ăn thịt heo, nhưng Lộ Tiểu Thiền y cũng từng thấy qua heo chạy a!
Vô Khích ca ca tự tay cầm tay chỉ dạy Trùng Tiêu kiếm trận, vừa vặn bắt ngươi luyện tay nghề một chút!
Con Kỳ Lân kia khi thì hóa thành dòng nước, khi thì hóa thành hình thú, khiến cho đám Tà linh xoắn xuýt liều chết mà đâm đầu tới biến mất không còn tung tích.
Ma Quân dần dần lộ ra dáng vẻ hung tàn, hắn đột nhiên bổ nhào tới, cùng Thủy Kỳ Lân chính diện va chạm, xông phá Thủy Kỳ Lân, làm sụp đổ Trùng Tiêu kiếm trận của Lộ Tiểu Thiền, nhắm thẳng về phía Lộ Tiểu Thiền.
Cảm giác được Ma Quân đột kích, Lộ Tiểu Thiền vừa ngước mắt, đã nhìn thấy huyễn ảnh của Thư Vô Khích.
Trong khoảnh khắc, như trở về ngàn năm trước, y cùng hắn ly biệt.
Nỗi thống khổ không thể buông bỏ giữa mi tâm của Thư Vô Khích giống như dấu ấn khắc sâu vào trong lòng Lộ Tiểu Thiền.
Trong lòng ta cũng có chấp niệm, nguyện cùng ngươi đêm dài an giấc, thiên hoang địa lão!
"Ngươi không phải hắn!"
Lộ Tiểu Thiền vung lên Vô Ngân kiếm, phá tan ảo ảnh Thư Vô Khích, một đạo kiếm trận mở ra.
Y quyến luyến chưa bao giờ là dung nhan tuyệt trần của Thư Vô Khích, cũng không phải sự cường đại cùng chuyên tâm của hắn.
Mà là chấp niệm của Thư Vô Khích.
Hắn nguyện làm hồ nước, ngàn năm cô độc, chỉ đợi Lộ Tiểu Thiền như chuồn chuồn lướt qua mặt nước.
Chính vì quý trọng chấp niệm của Thư Vô Khích, Lộ Tiểu Thiền y mới có thể thông suốt khoáng đạt mà "độ một người để độ thương sinh".
Thiên hạ hồng thuỷ, cũng là như thế.
Thấm đẫm mọi vật không hề có một tiếng động, là bởi vì trời đất bao dung.
Đấu đá lung tung, cũng bất quá là đang đeo đuổi cái thông suốt khoáng đạt của trời đất.
Ngay tại thời khắc Ma Quân sắp nhảy vào trong cơ thể Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền liền giơ kiếm chống đỡ, Ma Quân đâm vào Vô Ngân kiếm!
Trong nháy mắt, thân kiếm thô ráp phát ra thanh âm vỡ vụn.
Ma Quân nở nụ cười: "Kiếm của ngươi muốn gãy vỡ rồi!"
Lộ Tiểu Thiền không hề bị lay động.
Thư Vô Khích từng nói với y, kiếm chỉ là cầu nối để y cùng trời đất cộng cảm mà thôi!
Vậy thì dùng nước làm kiếm!
Tâm niệm của Lộ Tiểu Thiền vừa động, nước liền chảy xiết không thôi, xông vào bên trong Vô Ngân kiếm, lấp bằng hết thảy vết nứt bên trong thân kiếm, tựa như cùng kiếm hợp thành một thể!
Ta phải trở về.
Trở về bên cạnh hắn.
"Nếu như ngươi muốn lấy nguyên đan của ta, vậy thì phải xem ngươi có đủ tu vi nuốt lấy chấp niệm của ta hay không!"
Đan hải của Lộ Tiểu Thiền đại động, linh khí toàn bộ khai hỏa, lấy nước làm thế.
Vùng đất "Vô Vọng" vốn không hề có thứ gì, đột nhiên bị linh khí bạo trướng nghiền ép đến run rẩy chuyển động.
Trong hư không, vô số kiếm trận sinh ra từ cơn đại hồng thủy, phảng phất như nước sinh ra tại đây, rồi lại ngưng động tại đây.
/79
|