Anh đi thẳng vào đại sảnh, cô cái nhỏ hai tay ôm túi chườm nóng ngồi bên trong, nhìn máy tính ở đối diện cười không khép miệng. Tưởng Viễn Chu gõ hai cái lên quầy, người ở quầy khó khăn lắm mới nhìn tới anh, vừa thấy người đàn ông giàu có vội vàng đứng dậy nói, “Ngài khỏi, muốn thuê phòng sao?”
Ừ.
“Được, xin chờ lát, đưa xin chứng minh thư.”
Tưởng Viễn Chu nghiêng người về phía trước, “Ngoại trừ phòng 602, còn lại tôi bao hết.”
“Cái gì?”
“Tôi muốn bao toàn bộ phòng.”
“Nhưng nơi này có hơn một trăm phòng đấy.”
“Không sao.” Tưởng Viễn Chu lấy chi phiếu, “Trước thuê mười ngày đã.”
“Các người… là dùng vào công việc riêng sao?”
“Cô không cần xen vào chuyện này, có tiền không được hay sao?”
“Vâng vâng vâng.”
Lão Bạch ở bên cạnh xem, một lúc sau mới theo Tưởng Viễn Chu ra ngoài, “Tưởng tiên sinh, ngài muốn thuê nhiều phòng như vậy làm gì? Ngài lại không ở.”
“Cho Hứa Tình Thâm một hoàn cảnh yên tĩnh.”
Gương mặt Lão Bạch giật giật: “Không có gì khác?”
(Bó tay lão Chu, đàn ông dư này chết 500 lần rồi chưa tái sinh ra đời thực :v)
“Lý do này đủ lớn không?”
“Không lớn.”
“…”
Tưởng Viễn Chu nhìn anh ta, “Anh nhìn chằm chằm, Hứa Tính Thâm muốn thuê phòng, không có cửa đâu, ai dám cho cô ấy thuê thử xem?”
“Tưởng tiên sinh, rốt cuộc là ý gì?”
“Còn nữa, người nhà họ Tưởng anh cũng nhìn cho kĩ.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ không để cho người nhà họ Tưởng đến gần Tưởng thiếu phu nhân, sẽ không để cho ngài ấy chịu một chút tôn thương.”
“Không, không, không.” Tưởng Viễn Chu lắc đầu, “Nửa câu đầu tôi không cần, nửa câu sau thì anh nói được phải là được.”
Lão Bạch cẩn thận nói: “Ý của ngài là…”
“Anh hiểu là được rồi.” Tưởng Viễn Chu nói xong bước nhanh về xe, mở cửa xe ngồi vào.
Nhà họ Tưởng.
Tưởng Đông Đình ngồi trong phòng khách, điện thoại ở cách đó không xa, bên cạnh đặt tấm ảnh chụp, trong đó là Tưởng Tùy Vân và chị gái của bà chụp chung.
Quản gia vội vàng từ bên ngoài đi vào, “Lão gia, ngài không ăn cơm còn ngồi ở đây lâu như vậy, nếu không thì ra ngoài một chút được không?”
“Tôi thật hồ đồ, lúc trước suýt nữa thì dẫn sói vào nhà.”
Ông ta tự mình đến cục cảnh sát một chuyến, Tưởng Đông Đình đứng dậy, thong thả bước đi, đi được mấy bước đến bên cạnh điện thoại, cầm lấy khung hình, Tùy Vân chết oan, là tôi có lỗi với em ấy.”
“Lão gia, ngài đừng thế.”
Ngón tay Tưởng Đông Đình miết tấm ảnh, ngón tay ở trên mặt vợ mình lưu luyến không rời: “Nhưng nói đến cùng đều là do người đàn bà nhà họ Hứa kia làm hại, nếu không phải cô ta thì Tùy Vân làm sao có thể chết đây?”
Âm thanh của Tưởng Đông Đình trầm xuống, “Đối phương bày ra cục này mục đích là chia rẽ Viễn Chu và Hứa Tình Thâm, nhưng người phải chết thay lại là Tùy Vân, lúc trước… Làm sao lại không dứt khoát để Hứa Tình Thâm chết đi?”
“Lão gia, người bày cục này là Phó Kình Sênh, Hứa tiểu thư xinh đẹp hiền dịu lại còn trẻ, có người đàn ông nào không rung động đây?”
Tưởng Đông Đình cười lạnh: “Một con chuột trốn trong bóng tối, hắn ta chỉ cần tiền, còn nhìn trúng Hứa Tình Thâm được sao?”
“Nhưng còn khả năng Hứa tiểu thư và Tưởng tiên sinh lúc đó tình như keo sơn, nếu Hứa tiểu thư chết đi thì Tưởng tiên sinh có tiếp nhận Lăng Thì Ngâm hay không? Chỉ sợ là không, mặc dù thế người sống mãi mãi không thể bằng người chết, Lăng Thận có lòng tham, Lăng Thì Ngâm lúc đó còn sống đã là phúc rồi. Mà hiện tại kết cục là Tưởng tiểu thư đền mạng, nhưng lúc trước Tưởng tiên sinh quả thật hận Hứa tiểu thư đến thấu xương, những chuyện nhẫn tâm này ngài cũng nhìn thấy đấy…”
Tưởng Đông Đình thả bức hình xuống, “Mấy ngày nay nó làm gì?”
“Tưởng tiên sinh vẫn cuồng dại như thế, đều ở cùng Hứa tiểu thư, người phái đi vừa đạt được tin tức Hứa tiểu thư trọ trong khách sạn Hán Đình, Tưởng tiên sinh thay cô ấy thuê trọn khách sạn.”
Huyệt thái dương của Tưởng Đông Đình đau đớn, “Cô ta vẫn muốn quấn lấy Viễn Chu không buông?”
“Nếu truyền ra thì còn ra thể thống gì nữa.”
“Lão gia…. Duệ Duệ cũng cần có mẹ đẻ.”
Tưởng Đông Đình nghe thế, sắc mặt đột nhiên xanh mét, “Ông thì biết cái gì! Một người đàn bà đi theo đàn ông khác sống hai năm, sống phóng đãng như thế còn có thanh danh gì đáng nói? Người như vậy mà muốn làm con dâu nhà họ Tưởng? Kiếp sau cũng không thể.”
Đây là vết nhơ của Hứa Tình Thâm, mãi mãi cũng không rửa được.
Quản gia nghe thế cũng không nói thêm gì nữa.
“Người đàn bà này không nên ở lại đây, dù sao Duệ Duệ cũng ở Cửu Long Thương, nghĩ biện pháp để cô ta nhanh chóng biến mất.”
“Nhưng chỗ Tưởng tiên sinh…”
“Để cho cô ta hiểu rõ, tôi không tin có ta mặt dày không còn thuốc chữa, biết rõ không xứng còn muốn nhảy vào?” Tưởng Đông Đình đứng dậy: “Tự cô ta đi không liên quan gì đến chúng ta.”
Vâng.
Khách sạn
Hứa Tình Thâm ở trong phòng lên mạng tìm tin twucs, cũng chọn mấy căn phòng gần đấy, cô xem căn phòng trước mắt, gần đây có một căn nhà hai phòng có thể qua xem, Hứa Tình Thâm thấy Lâm Lâm đã ngủ, cô ôm lấy thuận tiện đi ra ngoài.
Đi trên hành lang, Hứa Tình Thâm nhìn không ít căn phòng đều mở cửa, vỏ chăn hình chữ nhật, khăn trải giường cũng đặt ngoài cửa xem ra trả phòng không ít.
Hứa Tình Thâm ra ngoài, ước chừng khoảng mười trạm dừng xe.
Đi tới nơi hẹn, cô xem căn phòng trước mắt, người môi giới mãi không chịu tới, Hứa Tình Thâm đành phải gọi điện tới.
“Alo anh khỏe.”
“Ngài khỏe, ngài là?”
“Tôi và anh đã hẹn đến xem nhà…”
“Ồ, là Hứa tiểu thư sao, ngại quá, tôi đang bận như điên đây, quên mất chuyện này, căn phòng ngài thuê đã bị người khác thuê mất rồi.”
“Cái gì?” Đôi tay Hứa Tình Thâm bị đông lạnh đỏ ửng, “Trước khi đi tôi đã gọi cho anh, làm sao mới một lúc đã bị thuê rồi?”
“Đúng thế, thật khéo, đối phương không cần xem nhà, nói ở trên mạng đã nhìn thấy bức ảnh không tệ, đã thanh toán tiền nong rồi.”
Hứa Tình Thâm một tay bế Lâm Lâm, thật sự không còn cách nào, “Vậy được rồi.”
“Ngài xem chỗ khác được không?”
“Được.”
Hứa Tình Thâm đi một chuyến không công, đành phải trở về.
Đi vào Hán Đình, cô ôm Lâm Lâm ấn thang máy, thang máy nhanh chóng xuống tầng trệt,Hứa Tình Thâm đi vào. Bên trong không có người, sau khi tới tầng trệt Hứa Tình Thâm mang theo Lâm Lâm đi ra ngoài.
Đi được mấy bước cô cảm thấy có chút kì quái, nhưng không biết chỗ nào không bình thường.
Hứa Tình Thâm tiếp tục đi về phía trước, đi được một nửa hành lang mới phát hiện cửa phòng hai bên hành lang đều mở ra, muốn trả phòng cũng không thể cùng một lúc chứ?”
Cô nhìn thấy một dì đang ra ngoài, Hứa Tình Thâm dừng chân hỏi: “Tốt lành, quá thời gian cao điểm sao?”
“Cô ở phòng 602 sao?”
Hứa Tình Thâm không trả lời, trong mắt đề phòng. Người dì kia không cảm thấy gì liền nói: “Ngoại trừ phòng 602 còn lại chiều hôm nay đều không cho thuê, đều bị người khác thuê rồi.”
“Thuê hết rồi sao?”
“Ừ, tôi làm ở đây mấy năm, lần đầu tiên nghe chuyện này, không chỉ thuê hết còn không ở, ông chủ bảo chúng tôi nhanh chóng dọn dẹp.”
Điều duy nhất Hứa Tình Thâm nghĩ đến là Tưởng Viễn Chu.
Cô ôm Lâm Lâm nhanh chóng về phòng, cô đặt đứa trẻ lên giường, lăn qua lăn lại một hồi thời gian không còn sớm, Hứa Tình Thâm đang xem tối nay ăn gì.
Cô ấy điện thoại đi đến bên cửa sổ, muốn gọi đồ ăn ngoài. Tiếng chuông cửa leng keng vang lên, Hứa Tình Thâm ra ngoài mở cửa.
“Ngài khỏi, xin hỏi ngài là Tưởng thiếu phu nhân sao?”
Hứa Tình Thâm không biết trả lời như thế nào: “Có chuyện gì sao?”
“Đây là bữa tối của ngài.”
Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn trên tay đối phương: “Tôi không đặt đồ.”
“Là Tưởng tiên sinh đặt.”
Hai người mang đồ đứng ở cửa, Hứa Tình Thâm tránh người để bọn họ đi vào.
Có một chiếc bàn đặt gần tường, bọn họ đặt các hộp đồ ăn đặt lên bàn, Hứa Tình Thâm nhìn qua: “Nhiều như vậy.”
“Chúng tôi chỉ mang qua, có lẽ Tưởng tiên sinh sợ ngài ăn không đủ.”
Ừ.
“Được, xin chờ lát, đưa xin chứng minh thư.”
Tưởng Viễn Chu nghiêng người về phía trước, “Ngoại trừ phòng 602, còn lại tôi bao hết.”
“Cái gì?”
“Tôi muốn bao toàn bộ phòng.”
“Nhưng nơi này có hơn một trăm phòng đấy.”
“Không sao.” Tưởng Viễn Chu lấy chi phiếu, “Trước thuê mười ngày đã.”
“Các người… là dùng vào công việc riêng sao?”
“Cô không cần xen vào chuyện này, có tiền không được hay sao?”
“Vâng vâng vâng.”
Lão Bạch ở bên cạnh xem, một lúc sau mới theo Tưởng Viễn Chu ra ngoài, “Tưởng tiên sinh, ngài muốn thuê nhiều phòng như vậy làm gì? Ngài lại không ở.”
“Cho Hứa Tình Thâm một hoàn cảnh yên tĩnh.”
Gương mặt Lão Bạch giật giật: “Không có gì khác?”
(Bó tay lão Chu, đàn ông dư này chết 500 lần rồi chưa tái sinh ra đời thực :v)
“Lý do này đủ lớn không?”
“Không lớn.”
“…”
Tưởng Viễn Chu nhìn anh ta, “Anh nhìn chằm chằm, Hứa Tính Thâm muốn thuê phòng, không có cửa đâu, ai dám cho cô ấy thuê thử xem?”
“Tưởng tiên sinh, rốt cuộc là ý gì?”
“Còn nữa, người nhà họ Tưởng anh cũng nhìn cho kĩ.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ không để cho người nhà họ Tưởng đến gần Tưởng thiếu phu nhân, sẽ không để cho ngài ấy chịu một chút tôn thương.”
“Không, không, không.” Tưởng Viễn Chu lắc đầu, “Nửa câu đầu tôi không cần, nửa câu sau thì anh nói được phải là được.”
Lão Bạch cẩn thận nói: “Ý của ngài là…”
“Anh hiểu là được rồi.” Tưởng Viễn Chu nói xong bước nhanh về xe, mở cửa xe ngồi vào.
Nhà họ Tưởng.
Tưởng Đông Đình ngồi trong phòng khách, điện thoại ở cách đó không xa, bên cạnh đặt tấm ảnh chụp, trong đó là Tưởng Tùy Vân và chị gái của bà chụp chung.
Quản gia vội vàng từ bên ngoài đi vào, “Lão gia, ngài không ăn cơm còn ngồi ở đây lâu như vậy, nếu không thì ra ngoài một chút được không?”
“Tôi thật hồ đồ, lúc trước suýt nữa thì dẫn sói vào nhà.”
Ông ta tự mình đến cục cảnh sát một chuyến, Tưởng Đông Đình đứng dậy, thong thả bước đi, đi được mấy bước đến bên cạnh điện thoại, cầm lấy khung hình, Tùy Vân chết oan, là tôi có lỗi với em ấy.”
“Lão gia, ngài đừng thế.”
Ngón tay Tưởng Đông Đình miết tấm ảnh, ngón tay ở trên mặt vợ mình lưu luyến không rời: “Nhưng nói đến cùng đều là do người đàn bà nhà họ Hứa kia làm hại, nếu không phải cô ta thì Tùy Vân làm sao có thể chết đây?”
Âm thanh của Tưởng Đông Đình trầm xuống, “Đối phương bày ra cục này mục đích là chia rẽ Viễn Chu và Hứa Tình Thâm, nhưng người phải chết thay lại là Tùy Vân, lúc trước… Làm sao lại không dứt khoát để Hứa Tình Thâm chết đi?”
“Lão gia, người bày cục này là Phó Kình Sênh, Hứa tiểu thư xinh đẹp hiền dịu lại còn trẻ, có người đàn ông nào không rung động đây?”
Tưởng Đông Đình cười lạnh: “Một con chuột trốn trong bóng tối, hắn ta chỉ cần tiền, còn nhìn trúng Hứa Tình Thâm được sao?”
“Nhưng còn khả năng Hứa tiểu thư và Tưởng tiên sinh lúc đó tình như keo sơn, nếu Hứa tiểu thư chết đi thì Tưởng tiên sinh có tiếp nhận Lăng Thì Ngâm hay không? Chỉ sợ là không, mặc dù thế người sống mãi mãi không thể bằng người chết, Lăng Thận có lòng tham, Lăng Thì Ngâm lúc đó còn sống đã là phúc rồi. Mà hiện tại kết cục là Tưởng tiểu thư đền mạng, nhưng lúc trước Tưởng tiên sinh quả thật hận Hứa tiểu thư đến thấu xương, những chuyện nhẫn tâm này ngài cũng nhìn thấy đấy…”
Tưởng Đông Đình thả bức hình xuống, “Mấy ngày nay nó làm gì?”
“Tưởng tiên sinh vẫn cuồng dại như thế, đều ở cùng Hứa tiểu thư, người phái đi vừa đạt được tin tức Hứa tiểu thư trọ trong khách sạn Hán Đình, Tưởng tiên sinh thay cô ấy thuê trọn khách sạn.”
Huyệt thái dương của Tưởng Đông Đình đau đớn, “Cô ta vẫn muốn quấn lấy Viễn Chu không buông?”
“Nếu truyền ra thì còn ra thể thống gì nữa.”
“Lão gia…. Duệ Duệ cũng cần có mẹ đẻ.”
Tưởng Đông Đình nghe thế, sắc mặt đột nhiên xanh mét, “Ông thì biết cái gì! Một người đàn bà đi theo đàn ông khác sống hai năm, sống phóng đãng như thế còn có thanh danh gì đáng nói? Người như vậy mà muốn làm con dâu nhà họ Tưởng? Kiếp sau cũng không thể.”
Đây là vết nhơ của Hứa Tình Thâm, mãi mãi cũng không rửa được.
Quản gia nghe thế cũng không nói thêm gì nữa.
“Người đàn bà này không nên ở lại đây, dù sao Duệ Duệ cũng ở Cửu Long Thương, nghĩ biện pháp để cô ta nhanh chóng biến mất.”
“Nhưng chỗ Tưởng tiên sinh…”
“Để cho cô ta hiểu rõ, tôi không tin có ta mặt dày không còn thuốc chữa, biết rõ không xứng còn muốn nhảy vào?” Tưởng Đông Đình đứng dậy: “Tự cô ta đi không liên quan gì đến chúng ta.”
Vâng.
Khách sạn
Hứa Tình Thâm ở trong phòng lên mạng tìm tin twucs, cũng chọn mấy căn phòng gần đấy, cô xem căn phòng trước mắt, gần đây có một căn nhà hai phòng có thể qua xem, Hứa Tình Thâm thấy Lâm Lâm đã ngủ, cô ôm lấy thuận tiện đi ra ngoài.
Đi trên hành lang, Hứa Tình Thâm nhìn không ít căn phòng đều mở cửa, vỏ chăn hình chữ nhật, khăn trải giường cũng đặt ngoài cửa xem ra trả phòng không ít.
Hứa Tình Thâm ra ngoài, ước chừng khoảng mười trạm dừng xe.
Đi tới nơi hẹn, cô xem căn phòng trước mắt, người môi giới mãi không chịu tới, Hứa Tình Thâm đành phải gọi điện tới.
“Alo anh khỏe.”
“Ngài khỏe, ngài là?”
“Tôi và anh đã hẹn đến xem nhà…”
“Ồ, là Hứa tiểu thư sao, ngại quá, tôi đang bận như điên đây, quên mất chuyện này, căn phòng ngài thuê đã bị người khác thuê mất rồi.”
“Cái gì?” Đôi tay Hứa Tình Thâm bị đông lạnh đỏ ửng, “Trước khi đi tôi đã gọi cho anh, làm sao mới một lúc đã bị thuê rồi?”
“Đúng thế, thật khéo, đối phương không cần xem nhà, nói ở trên mạng đã nhìn thấy bức ảnh không tệ, đã thanh toán tiền nong rồi.”
Hứa Tình Thâm một tay bế Lâm Lâm, thật sự không còn cách nào, “Vậy được rồi.”
“Ngài xem chỗ khác được không?”
“Được.”
Hứa Tình Thâm đi một chuyến không công, đành phải trở về.
Đi vào Hán Đình, cô ôm Lâm Lâm ấn thang máy, thang máy nhanh chóng xuống tầng trệt,Hứa Tình Thâm đi vào. Bên trong không có người, sau khi tới tầng trệt Hứa Tình Thâm mang theo Lâm Lâm đi ra ngoài.
Đi được mấy bước cô cảm thấy có chút kì quái, nhưng không biết chỗ nào không bình thường.
Hứa Tình Thâm tiếp tục đi về phía trước, đi được một nửa hành lang mới phát hiện cửa phòng hai bên hành lang đều mở ra, muốn trả phòng cũng không thể cùng một lúc chứ?”
Cô nhìn thấy một dì đang ra ngoài, Hứa Tình Thâm dừng chân hỏi: “Tốt lành, quá thời gian cao điểm sao?”
“Cô ở phòng 602 sao?”
Hứa Tình Thâm không trả lời, trong mắt đề phòng. Người dì kia không cảm thấy gì liền nói: “Ngoại trừ phòng 602 còn lại chiều hôm nay đều không cho thuê, đều bị người khác thuê rồi.”
“Thuê hết rồi sao?”
“Ừ, tôi làm ở đây mấy năm, lần đầu tiên nghe chuyện này, không chỉ thuê hết còn không ở, ông chủ bảo chúng tôi nhanh chóng dọn dẹp.”
Điều duy nhất Hứa Tình Thâm nghĩ đến là Tưởng Viễn Chu.
Cô ôm Lâm Lâm nhanh chóng về phòng, cô đặt đứa trẻ lên giường, lăn qua lăn lại một hồi thời gian không còn sớm, Hứa Tình Thâm đang xem tối nay ăn gì.
Cô ấy điện thoại đi đến bên cửa sổ, muốn gọi đồ ăn ngoài. Tiếng chuông cửa leng keng vang lên, Hứa Tình Thâm ra ngoài mở cửa.
“Ngài khỏi, xin hỏi ngài là Tưởng thiếu phu nhân sao?”
Hứa Tình Thâm không biết trả lời như thế nào: “Có chuyện gì sao?”
“Đây là bữa tối của ngài.”
Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn trên tay đối phương: “Tôi không đặt đồ.”
“Là Tưởng tiên sinh đặt.”
Hai người mang đồ đứng ở cửa, Hứa Tình Thâm tránh người để bọn họ đi vào.
Có một chiếc bàn đặt gần tường, bọn họ đặt các hộp đồ ăn đặt lên bàn, Hứa Tình Thâm nhìn qua: “Nhiều như vậy.”
“Chúng tôi chỉ mang qua, có lẽ Tưởng tiên sinh sợ ngài ăn không đủ.”
/475
|