Đang lúc nói chuyện, Tưởng Viễn Chu cũng tới, cửa mở ra, anh vừa đi vào vừa nói: “Thật là thơm, ăn cơm sao?”
Hứa Tình Thâm không nhìn anh, lão Bạch cũng theo vào, lão Bạch đến bên giường, từ trong túi cầm lấy một món đồ chơi đưa cho Lâm Lâm. Ánh mắt Lâm Lâm tỏa sáng, vui vẻ cầm lấy.
Tưởng Viễn Chu tháo bao tay xuống, nhìn xung quanh: “Ghế không đủ, lão Bạch, đi phòng bên cạnh lấy thêm.”
Vâng.
Hứa Tình Thâm dựa vào bàn, “Anh nhiều tiền quá sao? Bao cả khách sạn này làm cái gì?”
“Em còn mang theo trẻ con, không nên quá ồn ào.”
“Lý do này mà anh cũng nghĩ được.”
Lão Bạch nhanh chóng mang ghế vào, “Tưởng tiên sinh, còn thiếu gì nữa không? Tôi đi lấy.”
“Không cần.” Tưởng Viễn Chu ngồi vào chỗ của mình, lấy một hộp cơm, đũa. Hứa Tình Thâm xoay người ngồi lên giường, “Bên ngoài nhiều chỗ ăn cơm như vậy vì sao anh cứ tới chỗ này?”
“Hiện tại em chỉ có một mình, anh không tới cùng em còn ở cùng em đây?” Tưởng Viễn Chu nghiêng người nhìn cô: “Huống hồ anh cũng lo lắng.”
“Lo lắng cái gì?”
“Em tìm được nhà chưa?”
“Ừ.”
Tưởng Viễn Chu cầm đũa nhưng không gắp thức ăn: “Em đừng phí sức nữa, em tìm không được.”
Hứa Tình Thâm như bừng tỉnh: “Anh…”
“Ba anh sẽ không để cho em ở lại Đông thành.”
Lão Bạch nghe được lời này của Tưởng Viễn Chu, nhanh chóng xoay người, người ngăn cản cô thuê phòng là Tưởng Viễn Chu, không nghĩ tới Tưởng tiên sinh lại như vậy, đổ hết lên người Tưởng Đông Đình, quả nhiên có thể phủi sạch sẽ.
Hứa Tình Thâm vừa nghe liền bất ngờ nổi giận :”Vì cái gì? Tôi và anh không có quan hệ gì, ông ta dựa vào đâu đối xử với tôi như vậy?”
“Chỉ bằng ông ấy… ông ấy cảm thấy chúng ta có khả năng tiếp tục tiến triển.”
“Đứa trẻ đều ở chỗ anh, tôi với anh không ở cùng nhau tôi không hiểu nổi vì sao ông ta lại muốn như vậy.”
Tưởng Viễn Chu vừa nghe, nhún vai: “Đấy gọi là phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra, ba anh gấp gáp, lúc em tiếp cận anh, ông ấy lựa chọn yên lặng quan sát.”
“Vậy… Tôi rời khỏi Đông thành sẽ không có việc gì sao?”
“Không nhất định, huống hồ hiện tại em đã biết Duệ Duệ là con trai em, anh không biết ba anh rốt cuộc đánh chủ ý gì, có lẽ ông ấy cảm thấy không thể để cho đứa trẻ lớn lên…biết mình có người mẹ như em.”
Hứa Tình Thâm nghe, có chút kích động, “Cái gì mà gọi là người mẹ như tôi.”
“Tình Thâm, dù sao em cũng đi theo Phó Kình Sênh hai năm.”
Cô nhíu mày, gương mặt nghiêm túc: “Chẳng lẽ, ông ta còn muốn giết tôi sao?”
Tưởng Viễn Chu đứng dậy: “Anh bao cả khách sạn này cho em cũng vì sợ nơi này hỗn tạp gây bất lợi cho em.”
Hứa Tình Thâm chỉ tay ra cửa: “Các người đi đi.”
“Tưởng thiếu phu nhân, Tưởng tiên sinh còn chưa ăn cơm đâu.”
“Ra cửa này anh ta có thể ăn chỗ khác.”
“Anh không đi.”
Hứa Tình Thâm nghe càng tức giận, “Tôi không nợ gì của nhà họ Tưởng các người, để yên cho tôi sống qua ngày có được không?”
Tưởng Viễn Chu đến gần cô, chạm vào vai cô, sau đó đến bên cửa sổ. Anh kéo rèm che: “Lão Bạch, anh về trước đi.”
Vâng.
“Ngày mai chờ điện thoại của tôi.”
“Tưởng tiên sinh, ngài không về Cửu Long thương nữa à?”
“Tôi muốn ở lại đây.”
“Được.”
Lão Bạch đồng ý, đi qua giường nhỏ vẫy tay với Lâm Lâm.
Hứa Tình Thâm nghe tiếng đóng cửa truyền vào lỗ tai, cô xoay người nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu: “Ai chó phép anh ở lại đây?”
“Khách sạn này là anh bao.”
“Nhưng căn phòng này là của tôi.”
“Thì sao?” Tưởng Viễn Chu bày ra vẻ mặt vô tội: “Hứa Tình Thâm, người đắc tội em là ba anh, không phải anh.”
“Đó cũng là ba anh.”
Anh tiến lên, thân thể giống như dán sát vào Hứa Tình Thâm, bỗng nhiên anh đưa tay ôm cô vào ngực: “Đêm nay anh không đi, em làm gì được anh.”
“Anh buông ra.”
Anh khom người hôn cô, Hứa Tình Thâm ưm mấy tiếng, không kịp chuẩn bị tâm lý, càng không nghĩ anh không nói một lời đã hôn. Hứa Tình Thâm cũng không sợ lúc Tưởng Viễn Chu cứng rắn vì cô dám chắc Tưởng Viễn Chu sẽ không làm gì nhẫn tâm với cô, nhưng cô sợ sự vô lại của anh, sợ anh giở trò lưu manh, Tưởng Viễn Chu như thế cô không biết làm sao.
(Khựa khựa, đúng là đẹp choai ko bằng chai mặt hé, cứ phải vô lại vợ mới về đến tay ^_^)
Cô khó khăn lui ra, Tưởng Viễn Chu ôm cô lên hai bước, cô không đủ sức chống lại anh, chỉ có thể chịu thua.
Tưởng Viễn Chu ôm cô ngã xuống giường, bàn tay Hứa Tình Thâm nắm chặt thành nắm đấm đánh mấy cái vào ngực anh.
“Đi ra.”
Anh hôn mặt cô, Hứa Tình Thâm vội vàng xoay gương mặt nhỏ nhắn, liếc mắt nhìn con gái ngồi bên giường, Hứa Tình Thâm đẩy mặt anh, “Con gái.”
Tưởng Viễn Chu nghe không ra điều gì không hợp, anh đưa mắt nhìn: “Đứa trẻ nhỏ như thế thì biết cái gì?”
Hai người vướng mắc ở trên giường, lúc này Hứa Tình Thâm không uống rượu bị bỏ thuốc cho nên sức phản kháng lớn vô cùng nhưng Tưởng Viễn Chu đè nặng lên người cô căn bản không cho cô cơ hội chạy thoát.
Lâm Lâm trừng mắt nhìn chằm chằm hai người đang ‘đọ sức’ ở trên giường.
(Cười chết hai ông bà)
Hứa Tình Thâm hiểu rõ cô không phải là đối thủ của anh, “Ngừng ngừng, tôi đói, đói đói đói, anh sờ đâu vậy?”
“Đúng thế, đồ ăn đã nguội rồi, ăn xong lại nói tiếp.” Tưởng Viễn Chu nói xong đứng lên, anh chỉnh sửa quần áo trên người, quay đầu đi đến bàn.
Hứa Tình Thâm thở ra, ngồi dậy, đưa mắt nhìn Tưởng Viễn Chu lại đi tới cạnh cô.
Trong cà mèn có đồ ăn, Tưởng Viễn Chu gắp một đũa đưa lên miệng cô.
Hứa Tình Thâm khó hiểu, rốt cuộc là gì, Tưởng Viễn Chu hôm nay làm sao vậy? “Tự tôi có tay.”
“Tình Thâm, anh muốn đút cho em, há miệng.”
Hứa Tình Thâm đẩy cổ tay anh: “Anh làm cái gì vậy?”
“Ăn mấy miếng, không phải đói bụng sao?” Tưởng Viễn Chu thấy cô cắn chặt môi, híp mắt nhìn, “Hay là … em muốn anh dùng miệng đút cho em.”
Cô cảm thấy cực kì không được tự nhiên, Hứa Tình Thâm mấp máy môi từ từ mở ra.
Tưởng Viễn Chu cúi người, đưa đồ ăn vào miệng cô.
“Hiện tại có thể để tôi tự làm không?”
“Gấp cái gì, lại ăn hai miếng nữa.”
Trên trán Hứa Tình Thâm nhỏ vài giọt mồ hôi, ăn mấy miếng xong, Tưởng Viễn Chu lại đưa cà men cho cô.
Hứa Tình Thâm xúc cơm cho Lâm Lâm, Tưởng Viễn Chu ăn no không có ý định rời đi, anh đến bên cửa sổ cầm một hộp thuốc lá, ngón tay rút ra một điếu thuốc, Hứa Tình Thâm muốn ngăn cản chỉ tháy người đàn ông để điếu thuốc vào.
“Anh, anh còn không đi sao?”
“Đêm nay anh không về.”
“Tưởng Viễn Chu, anh không biết mệt nhưng tôi mệt.”
Tưởng Viễn Chu dựa bên cửa sổ cười nhẹ: “Nhưng anh không biết mệt.”
Hứa Tình Thâm nhìn đồ ăn trên bàn, trong phòng đều là đồ ăn, Tưởng Viễn Chu gọi cô một tiếng “Này.”
“Cái gì?”
“Em qua đây.”
Hứa Tình Thâm mới không trúng kế của anh, cô đứng bất động tại chỗ.
“Anh có lời thật lòng muốn nói với em, anh vừa mới biết tin, không phải ba mẹ em muốn hợp tác cho chúng ta sao? Hai ngày nay ba anh muốn xuống tay với tiệm thuốc nhà em.”
Hứa Tình Thâm nghe thế, đầu đau vô cùng, “Xuống tay thì xuống tay đi, hai năm qua bọn họ buôn bán có lời một ít, không mở nữa thì thôi, dù sao người Tưởng Đông Đình muốn đối phó, tôi không ngăn được.”
“Thái độ cam chịu này ngược lại không tệ, ba anh già rồi nên nhàm chán, đối phó với tiệm thuốc, còn đi tìm em trai em gây phiền toái, kệ ông ấy đi, ầm ĩ đủ rồi sẽ yên tĩnh lại.”
Hứa Tình Thâm không nhìn anh, lão Bạch cũng theo vào, lão Bạch đến bên giường, từ trong túi cầm lấy một món đồ chơi đưa cho Lâm Lâm. Ánh mắt Lâm Lâm tỏa sáng, vui vẻ cầm lấy.
Tưởng Viễn Chu tháo bao tay xuống, nhìn xung quanh: “Ghế không đủ, lão Bạch, đi phòng bên cạnh lấy thêm.”
Vâng.
Hứa Tình Thâm dựa vào bàn, “Anh nhiều tiền quá sao? Bao cả khách sạn này làm cái gì?”
“Em còn mang theo trẻ con, không nên quá ồn ào.”
“Lý do này mà anh cũng nghĩ được.”
Lão Bạch nhanh chóng mang ghế vào, “Tưởng tiên sinh, còn thiếu gì nữa không? Tôi đi lấy.”
“Không cần.” Tưởng Viễn Chu ngồi vào chỗ của mình, lấy một hộp cơm, đũa. Hứa Tình Thâm xoay người ngồi lên giường, “Bên ngoài nhiều chỗ ăn cơm như vậy vì sao anh cứ tới chỗ này?”
“Hiện tại em chỉ có một mình, anh không tới cùng em còn ở cùng em đây?” Tưởng Viễn Chu nghiêng người nhìn cô: “Huống hồ anh cũng lo lắng.”
“Lo lắng cái gì?”
“Em tìm được nhà chưa?”
“Ừ.”
Tưởng Viễn Chu cầm đũa nhưng không gắp thức ăn: “Em đừng phí sức nữa, em tìm không được.”
Hứa Tình Thâm như bừng tỉnh: “Anh…”
“Ba anh sẽ không để cho em ở lại Đông thành.”
Lão Bạch nghe được lời này của Tưởng Viễn Chu, nhanh chóng xoay người, người ngăn cản cô thuê phòng là Tưởng Viễn Chu, không nghĩ tới Tưởng tiên sinh lại như vậy, đổ hết lên người Tưởng Đông Đình, quả nhiên có thể phủi sạch sẽ.
Hứa Tình Thâm vừa nghe liền bất ngờ nổi giận :”Vì cái gì? Tôi và anh không có quan hệ gì, ông ta dựa vào đâu đối xử với tôi như vậy?”
“Chỉ bằng ông ấy… ông ấy cảm thấy chúng ta có khả năng tiếp tục tiến triển.”
“Đứa trẻ đều ở chỗ anh, tôi với anh không ở cùng nhau tôi không hiểu nổi vì sao ông ta lại muốn như vậy.”
Tưởng Viễn Chu vừa nghe, nhún vai: “Đấy gọi là phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra, ba anh gấp gáp, lúc em tiếp cận anh, ông ấy lựa chọn yên lặng quan sát.”
“Vậy… Tôi rời khỏi Đông thành sẽ không có việc gì sao?”
“Không nhất định, huống hồ hiện tại em đã biết Duệ Duệ là con trai em, anh không biết ba anh rốt cuộc đánh chủ ý gì, có lẽ ông ấy cảm thấy không thể để cho đứa trẻ lớn lên…biết mình có người mẹ như em.”
Hứa Tình Thâm nghe, có chút kích động, “Cái gì mà gọi là người mẹ như tôi.”
“Tình Thâm, dù sao em cũng đi theo Phó Kình Sênh hai năm.”
Cô nhíu mày, gương mặt nghiêm túc: “Chẳng lẽ, ông ta còn muốn giết tôi sao?”
Tưởng Viễn Chu đứng dậy: “Anh bao cả khách sạn này cho em cũng vì sợ nơi này hỗn tạp gây bất lợi cho em.”
Hứa Tình Thâm chỉ tay ra cửa: “Các người đi đi.”
“Tưởng thiếu phu nhân, Tưởng tiên sinh còn chưa ăn cơm đâu.”
“Ra cửa này anh ta có thể ăn chỗ khác.”
“Anh không đi.”
Hứa Tình Thâm nghe càng tức giận, “Tôi không nợ gì của nhà họ Tưởng các người, để yên cho tôi sống qua ngày có được không?”
Tưởng Viễn Chu đến gần cô, chạm vào vai cô, sau đó đến bên cửa sổ. Anh kéo rèm che: “Lão Bạch, anh về trước đi.”
Vâng.
“Ngày mai chờ điện thoại của tôi.”
“Tưởng tiên sinh, ngài không về Cửu Long thương nữa à?”
“Tôi muốn ở lại đây.”
“Được.”
Lão Bạch đồng ý, đi qua giường nhỏ vẫy tay với Lâm Lâm.
Hứa Tình Thâm nghe tiếng đóng cửa truyền vào lỗ tai, cô xoay người nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu: “Ai chó phép anh ở lại đây?”
“Khách sạn này là anh bao.”
“Nhưng căn phòng này là của tôi.”
“Thì sao?” Tưởng Viễn Chu bày ra vẻ mặt vô tội: “Hứa Tình Thâm, người đắc tội em là ba anh, không phải anh.”
“Đó cũng là ba anh.”
Anh tiến lên, thân thể giống như dán sát vào Hứa Tình Thâm, bỗng nhiên anh đưa tay ôm cô vào ngực: “Đêm nay anh không đi, em làm gì được anh.”
“Anh buông ra.”
Anh khom người hôn cô, Hứa Tình Thâm ưm mấy tiếng, không kịp chuẩn bị tâm lý, càng không nghĩ anh không nói một lời đã hôn. Hứa Tình Thâm cũng không sợ lúc Tưởng Viễn Chu cứng rắn vì cô dám chắc Tưởng Viễn Chu sẽ không làm gì nhẫn tâm với cô, nhưng cô sợ sự vô lại của anh, sợ anh giở trò lưu manh, Tưởng Viễn Chu như thế cô không biết làm sao.
(Khựa khựa, đúng là đẹp choai ko bằng chai mặt hé, cứ phải vô lại vợ mới về đến tay ^_^)
Cô khó khăn lui ra, Tưởng Viễn Chu ôm cô lên hai bước, cô không đủ sức chống lại anh, chỉ có thể chịu thua.
Tưởng Viễn Chu ôm cô ngã xuống giường, bàn tay Hứa Tình Thâm nắm chặt thành nắm đấm đánh mấy cái vào ngực anh.
“Đi ra.”
Anh hôn mặt cô, Hứa Tình Thâm vội vàng xoay gương mặt nhỏ nhắn, liếc mắt nhìn con gái ngồi bên giường, Hứa Tình Thâm đẩy mặt anh, “Con gái.”
Tưởng Viễn Chu nghe không ra điều gì không hợp, anh đưa mắt nhìn: “Đứa trẻ nhỏ như thế thì biết cái gì?”
Hai người vướng mắc ở trên giường, lúc này Hứa Tình Thâm không uống rượu bị bỏ thuốc cho nên sức phản kháng lớn vô cùng nhưng Tưởng Viễn Chu đè nặng lên người cô căn bản không cho cô cơ hội chạy thoát.
Lâm Lâm trừng mắt nhìn chằm chằm hai người đang ‘đọ sức’ ở trên giường.
(Cười chết hai ông bà)
Hứa Tình Thâm hiểu rõ cô không phải là đối thủ của anh, “Ngừng ngừng, tôi đói, đói đói đói, anh sờ đâu vậy?”
“Đúng thế, đồ ăn đã nguội rồi, ăn xong lại nói tiếp.” Tưởng Viễn Chu nói xong đứng lên, anh chỉnh sửa quần áo trên người, quay đầu đi đến bàn.
Hứa Tình Thâm thở ra, ngồi dậy, đưa mắt nhìn Tưởng Viễn Chu lại đi tới cạnh cô.
Trong cà mèn có đồ ăn, Tưởng Viễn Chu gắp một đũa đưa lên miệng cô.
Hứa Tình Thâm khó hiểu, rốt cuộc là gì, Tưởng Viễn Chu hôm nay làm sao vậy? “Tự tôi có tay.”
“Tình Thâm, anh muốn đút cho em, há miệng.”
Hứa Tình Thâm đẩy cổ tay anh: “Anh làm cái gì vậy?”
“Ăn mấy miếng, không phải đói bụng sao?” Tưởng Viễn Chu thấy cô cắn chặt môi, híp mắt nhìn, “Hay là … em muốn anh dùng miệng đút cho em.”
Cô cảm thấy cực kì không được tự nhiên, Hứa Tình Thâm mấp máy môi từ từ mở ra.
Tưởng Viễn Chu cúi người, đưa đồ ăn vào miệng cô.
“Hiện tại có thể để tôi tự làm không?”
“Gấp cái gì, lại ăn hai miếng nữa.”
Trên trán Hứa Tình Thâm nhỏ vài giọt mồ hôi, ăn mấy miếng xong, Tưởng Viễn Chu lại đưa cà men cho cô.
Hứa Tình Thâm xúc cơm cho Lâm Lâm, Tưởng Viễn Chu ăn no không có ý định rời đi, anh đến bên cửa sổ cầm một hộp thuốc lá, ngón tay rút ra một điếu thuốc, Hứa Tình Thâm muốn ngăn cản chỉ tháy người đàn ông để điếu thuốc vào.
“Anh, anh còn không đi sao?”
“Đêm nay anh không về.”
“Tưởng Viễn Chu, anh không biết mệt nhưng tôi mệt.”
Tưởng Viễn Chu dựa bên cửa sổ cười nhẹ: “Nhưng anh không biết mệt.”
Hứa Tình Thâm nhìn đồ ăn trên bàn, trong phòng đều là đồ ăn, Tưởng Viễn Chu gọi cô một tiếng “Này.”
“Cái gì?”
“Em qua đây.”
Hứa Tình Thâm mới không trúng kế của anh, cô đứng bất động tại chỗ.
“Anh có lời thật lòng muốn nói với em, anh vừa mới biết tin, không phải ba mẹ em muốn hợp tác cho chúng ta sao? Hai ngày nay ba anh muốn xuống tay với tiệm thuốc nhà em.”
Hứa Tình Thâm nghe thế, đầu đau vô cùng, “Xuống tay thì xuống tay đi, hai năm qua bọn họ buôn bán có lời một ít, không mở nữa thì thôi, dù sao người Tưởng Đông Đình muốn đối phó, tôi không ngăn được.”
“Thái độ cam chịu này ngược lại không tệ, ba anh già rồi nên nhàm chán, đối phó với tiệm thuốc, còn đi tìm em trai em gây phiền toái, kệ ông ấy đi, ầm ĩ đủ rồi sẽ yên tĩnh lại.”
/475
|