Hứa Tình Thâm nhắm mắt, hai tay Tưởng Viễn Chu chạm vào mặt cô, “Có phải bị thương hay không?”
“Không phải.”
“Anh nhìn xem.”
“…” Hứa Tình Thâm vặn mình, bất đắc dĩ mở mắt, “Thật sự không có.”
“Lúc nãy anh nghe được tiếng em khóc.”
“Đó là… bởi vì em khó chịu.”
“Anh lo lắng, cho anh nhìn.” Tưởng Viễn Chu nói xong muốn kéo chăn trên người cô.
“Cơ thể của em tự em rõ.”
“Nhưng lúc nãy là anh mạnh tay…”
Hứa Tình Thâm nhìn anh, “Không liên quan gì đến tay của anh, tay của anh không gây ra được chuyện gì lớn.”
“…”
Chỗ khác của Đông thành, sân huấn luyện.
Trên khung lửa trại là một cây gỗ dài, phía trên đặt đủ loại rượu. Có người huýt sáo vang, Phó Lưu Âm không nghĩ nghe loại âm thanh này nên cảm thấy chán.
Cô ngồi trên bậc thang, hai tay che tai, đêm nay là ngày đáng chúc mừng, mấy người thông qua khảo hạch được kí hợp động, Mục Kình Sâm bồi dưỡng người, bên ngoài ai cũng muốn đoạt lấy.
Một cô gái cầm bình rượu trong tay lảo đảo đi tới bên cạnh Phó Lưu Âm, “Đi, chúng ta đi uống rượu.”
“Tôi không đi, cô đi đi.”
“Âm Âm,tôi phải cảm ơn cô, nếu không có lời cô nói, có lẽ tôi đã bị đào thải, đến, uống rượu nào.”
Phó lưu Âm miễn cưỡng cười nhẹ, “Có thể ra ngoài là tốt nhất, tôi thật hâm mộ cô.”
“Không cần hâm mộ, cô cũng có thể.” Cô gái kéo tay Phó Lưu Âm, “Cô nhìn huấn luyện viên đều ở bên kia, cô đừng ngồi đây nữa, đi.”
Bọn họ có thành viên mới, ban đêm không kiêng nể gì mỗi người đều hoàn toàn cởi mở.
Tiếng đốt lửa trại, âm thanh đinh tai nhức óc, huấn luyện viên búng tay, ngoắc ngoắc Phó lưu Âm ở cách đó không xa.
“Qua đây, qua đây.”
Phó Lưu Âm không uống một ngụm rượu, có lẽ là người bình thường nhất trong đám này.
Cô đến trước mặt huấn luyện viên, huấn luyện viên kia vẫy tay một người học viên nữ khác.
Phó lưu Âm nhìn vào mắt anh ta, huấn luyện viên cười đùa một tiếng, “Cô là do Mục soái dạy dỗ, cô ấy là tôi dạy, các người khoa chân múa tay xem ai lợi hại hơn nào.”
“Không phải anh muốn chúng tôi so mà anh muốn so với Mục soái sao?”
“Ai nói…”
“Có gì không giống?” Phó Lưu Âm nói xong liền xoay người rời đi, huấn luyện viên kia thấy thế một tay kéo vai cô, “Đi đâu?”
“Buông tôi ra.’
“Nha đầu cô, bình thường ngang ngược, ngày đó ở khảo hạch làm bộ chịu thua, hại chúng tôi bị Mục soái trách phạt, món nợ này còn chưa tính với cô đâu.”
Phó lưu Âm nhúc nhích, một người đàn ông đi vào trong đám người, “Huấn luyện viên, uống rượu với chúng tôi, ngày tốt như vậy…”
Người đàn ông tiến lên kéo huấn luyện viên ra, “Mấy hôm nay ít nhiều nhờ ngài, chúng tôi kính ngài.”
Mấy người thông qua khảo hạch cũng vây quanh huấn luyện viên, người đàn ông kia nhân cơ hội đến trước mặt Phó Lưu Âm, anh ta kéo tay cô, Phó lưu Âm thấy vậy nhanh chóng tránh đi.
“Tôi không có ý gì, thật xin lỗi.”
“Không liên quan gì tới anh.”
“Thân thể cô không có việc gì chứ? Ngày đó là tôi không đúng, tôi chỉ muốn thành công…”
Phó Lưu Âm lắc đầu, “Không có việc gì, tôi có thể hiểu.”
“Cô ở sân huấn luyện này rất tốt, tôi tin tưởng cô…”
Phó Lưu Âm và anh ta đứng một chỗ, cách đám người kia một khoảng, cửa sân huấn luyện được mở ra, một chiếc xe việt dã từ từ đi vào bên trong.
Mục Kình Sâm ngồi đằng sau, cửa sổ mở ra, khuỷu tay anh chống lên cửa xe, đưa mắt nhìn ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng mơ hồ đằng xa.
“Bật đèn lên.”
Vâng ạ.
Trong lòng Mục Kình Sâm có chút nôn nóng, hôm nay anh ở nhà họ Mục ăn cơm tối xong, Mục Triêu Dương nhìn con lớn và con dâu bộ dáng keo sơn, ân ân ái ái, không nhịn được mà thúc giục con trai nhỏ tìm đối tượng.
Lăng Thì Ngâm nghe thấy lời này biểu hiện càng mạnh mẽ.
Mở miệng một tiếng lão công kéo Mục Thành Quân lên cao, ăn cơm hận không thể lấy đũa cho hắn, nếu có thể xúc vào miệng hắn thì đó không thể là tốt hơn.
Lái xe bật đèn, ngọn đèn chói mắt bật lên đúng lúc chiếu lên hai người.
Phó lưu Âm giơ tay che mắt, người đàn ông bên cạnh thấy vậy, che trước mặt cô, thay cô che ánh sáng chói mắt.
“Nếu không chúng ta để lại phương thức liên lạc, chờ cô ra ngoài, tôi mời cô ăn cơm bồi tội.”
“Không cần.” Phó lưu Âm không chút do dự cự tuyệt nói, “Tôi không có điện thoại.”
“Cô nhớ kĩ số điện thoại của tôi…”
Phó lưu Âm nhếch môi, cô không muốn tiếp xúc với người khác, cô nhấc chân muốn đi, người đàn ông có chút không cam lòng, dù sao ngày mai rời khỏi nơi này nếu anh ta muốn gặp cô khó càng thêm khó rồi.
Anh ta chắn trước mặt Phó lưu Âm, cô đi bên trái anh ta liền qua bên trái.
“Nếu không tôi viết lại số điện thoại cho…”
Người đàn ông chưa nói xong bả vai bị người ta cầm lấy, anh ta vừa muốn quay đầu đã bị một lực đạo thật mạnh đẩy sang bên cạnh. Anh ta lảo đảo mấy bước, suýt chút nữa thì té ngã.
Một bóng dáng cao lớn đứng trước mặt Phó lưu Âm, cô ngửi thấy được trên người Mục Kình Sâm toàn mùi rượu.
Như thế nào?
Anh ta uống không ít rượu sao?
Bỗng nhiên Mục Kình Sâm cúi người khiêng cô lên vai, cả người Phó lưu Âm nằm trên lưng anh, hết sức khó chịu. Cô vỗ vai Mục Kình Sâm, “Anh làm cái gì vậy? Để tôi xuống, thả tôi xuống.”
Anh bước đi ngày càng nhanh, nghênh ngang khiêng Phó Lưu Âm đi về phía trước, huấn luyện viên và đám học viên thấy màn này, sau này Phó lưu Âm có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Mục Kình Sâm mang cô lên lầu, vào phòng của anh, anh đi về phía giường lớn, đặt cô lên đó.
Hai hay cô chống bên người, Mục Kình Sâm lên giường, khuôn mặt tuấn tú đến trước mặt cô. Phó lưu Âm xoay xoay cổ tay, “Anh muốn làm gì?”
Thân thể anh tiến lên phía trước, che lại môi cô.
Đôi môi mềm mại chạm vào nhau, Phó Lưu Âm sợ hãi, đưa tay muốn đẩy anh, hai tay Mục Kình Sâm chế trụ vai cô, đè cô vào lồng ngực mình.
Cô quay mặt, khó khăn thở dốc, “Anh.”
“Tôi nhớ rõ trước kia đã từng nói với cô quy củ chỗ này, cô đóng không nổi học phí, hỏi tôi làm thế nào mới được ở lại, tôi nghĩ, hiện tại cho cô đáp án, tôi thiếu người làm ấm giường.”
“Anh không biết xấu hổ.”
Mục Kình Sâm không giận mà cười, đưa mắt nhìn cô chằm chằm, “Ban đầu ở SJ quyến rũ tôi làm sao không nói tôi không biết xấu hổ.”
“Không phải là anh tình nguyện sao?”
“Cho nên nếu tôi không biế xấu hổ thì cô cũng không tốt hơn chút nào.”
Sắc mặt Phó Lưu Âm biến đổi, “Anh có thể bồi dưỡng tôi ra ngoài, sau này tiền công anh có thể lấy hơn một nửa.”
“Tôi không cần.” Mục Kình Sâm rõ ràng cự tuyệt, “Có chuyện tôi vẫn chưa nói với cô.”
Trong miệng anh toàn mùi rượu, phả lên mặt anh, tinh khiết, thơm mát giống như cơn gió bỗng thổi lên trong đêm hè.
Phó lưu Âm ngồi trên giường không nhúc nhích, cô nuốt nước miếng, “Chuyện gì?”
“Tôi vẫn nhớ bộ dáng lần đầu tiên muốn cô, nhớ rõ…” Người đàn ông nhích người, hơi nóng tử miệng anh tản ra, “Đặc biệt nhớ được lúc tôi phá tan tấm màng ngăn kia, em cắn răng chịu đựng.”
“Không phải.”
“Anh nhìn xem.”
“…” Hứa Tình Thâm vặn mình, bất đắc dĩ mở mắt, “Thật sự không có.”
“Lúc nãy anh nghe được tiếng em khóc.”
“Đó là… bởi vì em khó chịu.”
“Anh lo lắng, cho anh nhìn.” Tưởng Viễn Chu nói xong muốn kéo chăn trên người cô.
“Cơ thể của em tự em rõ.”
“Nhưng lúc nãy là anh mạnh tay…”
Hứa Tình Thâm nhìn anh, “Không liên quan gì đến tay của anh, tay của anh không gây ra được chuyện gì lớn.”
“…”
Chỗ khác của Đông thành, sân huấn luyện.
Trên khung lửa trại là một cây gỗ dài, phía trên đặt đủ loại rượu. Có người huýt sáo vang, Phó Lưu Âm không nghĩ nghe loại âm thanh này nên cảm thấy chán.
Cô ngồi trên bậc thang, hai tay che tai, đêm nay là ngày đáng chúc mừng, mấy người thông qua khảo hạch được kí hợp động, Mục Kình Sâm bồi dưỡng người, bên ngoài ai cũng muốn đoạt lấy.
Một cô gái cầm bình rượu trong tay lảo đảo đi tới bên cạnh Phó Lưu Âm, “Đi, chúng ta đi uống rượu.”
“Tôi không đi, cô đi đi.”
“Âm Âm,tôi phải cảm ơn cô, nếu không có lời cô nói, có lẽ tôi đã bị đào thải, đến, uống rượu nào.”
Phó lưu Âm miễn cưỡng cười nhẹ, “Có thể ra ngoài là tốt nhất, tôi thật hâm mộ cô.”
“Không cần hâm mộ, cô cũng có thể.” Cô gái kéo tay Phó Lưu Âm, “Cô nhìn huấn luyện viên đều ở bên kia, cô đừng ngồi đây nữa, đi.”
Bọn họ có thành viên mới, ban đêm không kiêng nể gì mỗi người đều hoàn toàn cởi mở.
Tiếng đốt lửa trại, âm thanh đinh tai nhức óc, huấn luyện viên búng tay, ngoắc ngoắc Phó lưu Âm ở cách đó không xa.
“Qua đây, qua đây.”
Phó Lưu Âm không uống một ngụm rượu, có lẽ là người bình thường nhất trong đám này.
Cô đến trước mặt huấn luyện viên, huấn luyện viên kia vẫy tay một người học viên nữ khác.
Phó lưu Âm nhìn vào mắt anh ta, huấn luyện viên cười đùa một tiếng, “Cô là do Mục soái dạy dỗ, cô ấy là tôi dạy, các người khoa chân múa tay xem ai lợi hại hơn nào.”
“Không phải anh muốn chúng tôi so mà anh muốn so với Mục soái sao?”
“Ai nói…”
“Có gì không giống?” Phó Lưu Âm nói xong liền xoay người rời đi, huấn luyện viên kia thấy thế một tay kéo vai cô, “Đi đâu?”
“Buông tôi ra.’
“Nha đầu cô, bình thường ngang ngược, ngày đó ở khảo hạch làm bộ chịu thua, hại chúng tôi bị Mục soái trách phạt, món nợ này còn chưa tính với cô đâu.”
Phó lưu Âm nhúc nhích, một người đàn ông đi vào trong đám người, “Huấn luyện viên, uống rượu với chúng tôi, ngày tốt như vậy…”
Người đàn ông tiến lên kéo huấn luyện viên ra, “Mấy hôm nay ít nhiều nhờ ngài, chúng tôi kính ngài.”
Mấy người thông qua khảo hạch cũng vây quanh huấn luyện viên, người đàn ông kia nhân cơ hội đến trước mặt Phó Lưu Âm, anh ta kéo tay cô, Phó lưu Âm thấy vậy nhanh chóng tránh đi.
“Tôi không có ý gì, thật xin lỗi.”
“Không liên quan gì tới anh.”
“Thân thể cô không có việc gì chứ? Ngày đó là tôi không đúng, tôi chỉ muốn thành công…”
Phó Lưu Âm lắc đầu, “Không có việc gì, tôi có thể hiểu.”
“Cô ở sân huấn luyện này rất tốt, tôi tin tưởng cô…”
Phó Lưu Âm và anh ta đứng một chỗ, cách đám người kia một khoảng, cửa sân huấn luyện được mở ra, một chiếc xe việt dã từ từ đi vào bên trong.
Mục Kình Sâm ngồi đằng sau, cửa sổ mở ra, khuỷu tay anh chống lên cửa xe, đưa mắt nhìn ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng mơ hồ đằng xa.
“Bật đèn lên.”
Vâng ạ.
Trong lòng Mục Kình Sâm có chút nôn nóng, hôm nay anh ở nhà họ Mục ăn cơm tối xong, Mục Triêu Dương nhìn con lớn và con dâu bộ dáng keo sơn, ân ân ái ái, không nhịn được mà thúc giục con trai nhỏ tìm đối tượng.
Lăng Thì Ngâm nghe thấy lời này biểu hiện càng mạnh mẽ.
Mở miệng một tiếng lão công kéo Mục Thành Quân lên cao, ăn cơm hận không thể lấy đũa cho hắn, nếu có thể xúc vào miệng hắn thì đó không thể là tốt hơn.
Lái xe bật đèn, ngọn đèn chói mắt bật lên đúng lúc chiếu lên hai người.
Phó lưu Âm giơ tay che mắt, người đàn ông bên cạnh thấy vậy, che trước mặt cô, thay cô che ánh sáng chói mắt.
“Nếu không chúng ta để lại phương thức liên lạc, chờ cô ra ngoài, tôi mời cô ăn cơm bồi tội.”
“Không cần.” Phó lưu Âm không chút do dự cự tuyệt nói, “Tôi không có điện thoại.”
“Cô nhớ kĩ số điện thoại của tôi…”
Phó lưu Âm nhếch môi, cô không muốn tiếp xúc với người khác, cô nhấc chân muốn đi, người đàn ông có chút không cam lòng, dù sao ngày mai rời khỏi nơi này nếu anh ta muốn gặp cô khó càng thêm khó rồi.
Anh ta chắn trước mặt Phó lưu Âm, cô đi bên trái anh ta liền qua bên trái.
“Nếu không tôi viết lại số điện thoại cho…”
Người đàn ông chưa nói xong bả vai bị người ta cầm lấy, anh ta vừa muốn quay đầu đã bị một lực đạo thật mạnh đẩy sang bên cạnh. Anh ta lảo đảo mấy bước, suýt chút nữa thì té ngã.
Một bóng dáng cao lớn đứng trước mặt Phó lưu Âm, cô ngửi thấy được trên người Mục Kình Sâm toàn mùi rượu.
Như thế nào?
Anh ta uống không ít rượu sao?
Bỗng nhiên Mục Kình Sâm cúi người khiêng cô lên vai, cả người Phó lưu Âm nằm trên lưng anh, hết sức khó chịu. Cô vỗ vai Mục Kình Sâm, “Anh làm cái gì vậy? Để tôi xuống, thả tôi xuống.”
Anh bước đi ngày càng nhanh, nghênh ngang khiêng Phó Lưu Âm đi về phía trước, huấn luyện viên và đám học viên thấy màn này, sau này Phó lưu Âm có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Mục Kình Sâm mang cô lên lầu, vào phòng của anh, anh đi về phía giường lớn, đặt cô lên đó.
Hai hay cô chống bên người, Mục Kình Sâm lên giường, khuôn mặt tuấn tú đến trước mặt cô. Phó lưu Âm xoay xoay cổ tay, “Anh muốn làm gì?”
Thân thể anh tiến lên phía trước, che lại môi cô.
Đôi môi mềm mại chạm vào nhau, Phó Lưu Âm sợ hãi, đưa tay muốn đẩy anh, hai tay Mục Kình Sâm chế trụ vai cô, đè cô vào lồng ngực mình.
Cô quay mặt, khó khăn thở dốc, “Anh.”
“Tôi nhớ rõ trước kia đã từng nói với cô quy củ chỗ này, cô đóng không nổi học phí, hỏi tôi làm thế nào mới được ở lại, tôi nghĩ, hiện tại cho cô đáp án, tôi thiếu người làm ấm giường.”
“Anh không biết xấu hổ.”
Mục Kình Sâm không giận mà cười, đưa mắt nhìn cô chằm chằm, “Ban đầu ở SJ quyến rũ tôi làm sao không nói tôi không biết xấu hổ.”
“Không phải là anh tình nguyện sao?”
“Cho nên nếu tôi không biế xấu hổ thì cô cũng không tốt hơn chút nào.”
Sắc mặt Phó Lưu Âm biến đổi, “Anh có thể bồi dưỡng tôi ra ngoài, sau này tiền công anh có thể lấy hơn một nửa.”
“Tôi không cần.” Mục Kình Sâm rõ ràng cự tuyệt, “Có chuyện tôi vẫn chưa nói với cô.”
Trong miệng anh toàn mùi rượu, phả lên mặt anh, tinh khiết, thơm mát giống như cơn gió bỗng thổi lên trong đêm hè.
Phó lưu Âm ngồi trên giường không nhúc nhích, cô nuốt nước miếng, “Chuyện gì?”
“Tôi vẫn nhớ bộ dáng lần đầu tiên muốn cô, nhớ rõ…” Người đàn ông nhích người, hơi nóng tử miệng anh tản ra, “Đặc biệt nhớ được lúc tôi phá tan tấm màng ngăn kia, em cắn răng chịu đựng.”
/475
|