Phó lưu Âm thở khí lạnh, Mục Kình Sâm nhếch miệng cười, “Chị dâu em đã trở lại bên cạnh Tưởng Viễn Chu, cũng đã chuyển đến nhà mới của bọn họ. Bọn họ không có khả năng tiếp nhận em, em nghĩ lại xem, ngoại trừ chỗ này của tôi em còn có thể đi đâu?”
“Lúc ấy là anh nói.. Anh cho tôi ở lại chỗ này.”
“Đúng, để em ở lại chỗ này là vì tôi muốn em, tôi nói đã đủ rõ ràng hay chưa?”
Phó Lưu Âm cắn răng, cô cảm giác bản thân như bị người ta đè chặt cổ, sau đó rạch dao lên mặt, toàn thân bị người khác khống chế không thể nhúc nhích được. Chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn mình đi vào con đường cụt sao?
Đương nhiên Mục Kình Sâm hiểu được, lúc Phó Lưu Âm ở viện SJ nếu không bị dồn đến chỗ chết làm sao cô có thể giao thân thể còn trong sạch cho người không quen biết đây?
“Hiện tại tôi cho mở cửa sân huấn luyện, em dám ra ngoài sao?”
Khóe môi Phó lưu Âm run rẩy, người đàn ông đứng dẩy, tới cửa mở ra, bên ngoài là bóng đêm tối đen, còn có thể nghe được tiếng hoan hô từ sân huấn luyện.
Phó lưu Âm không nói hai lời mà xuống giường, bước nhanh ra cửa sau đó đi ra ngoài.
Mục Kình Sâm đi sau lưng cô, đẩy cô đến trước lan can, anh đưa tay chỉ vào nơi xa, “Ngoài cánh cửa kia có những con sói hung ác, có những con hổ tàn baojconf có người muốn xé xách em tại chỗ… Sắc lang! Rơi vào trong tay kẻ thù anh trai em, bị mười, một trăm người leo lên, còn không bằng một mình tôi leo có phải hay không?”
Anh nói hết sức rõ ràng, Phó Lưu Âm hiểu rõ tình cảnh của mình.
Mục Kình Sâm đứng sau lưng cô, kề sát vào lưng cô, anh vươn tay phải, bàn tay chính xác nắm lấy cằm cô, sau đó nâng mặt cô lên, “Nhìn bóng tối phía trước, em bị nhốt hai năm, cái khung cảnh không ngày toàn đêm này chẳng lẽ em nhớ lắm sao?”
Phó lưu Âm thở phì phò không nói gì.
Mục Kình Sâm cắn lỗ tai cô, thân thể dựa vào cô, bỗng nhiên ma sát, Phó Lưu Âm muốn lùi về phía sau, Mục Kình Sâm chống tay lên lan can, vây cô trong ngực.
“Có phải muốn từ lúc bắt đầu cho đến nay phủi sạch quan hệ với tôi?”
Trước kia cô không nên ôm may mắn cô nghĩ tới Mục Kình Sâm chỉ đơn thuần giúp đỡ cô.
Phó lưu Âm bị vây tại chỗ, ngay cả chân cũng không thể nâng.
Người đàn ông tiếp tục áp người về phía trước, Phó Lưu Âm sốt ruột lên tiếng, “Về phòng.”
“Về phòng làm gì?”
“Trở về.”
Mục Kình Sâm kéo tay cô vào trong phòng, đôi chân thon dài của anh đá ra, cánh cửa bị đẩy ra.
“Sau này phòng ngủ này, chiếc giường này, đều là của em, mỗi đêm em đều phải ngủ cùng tôi.”
Phó Lưu Âm nhìn cánh cửa bị đóng lại, “Mục soái, mấy học viên kia, tôi thấy có mấy người có sắc đẹp rất tốt…”
“Có ý gì?”
“Nếu anh muốn quy tắc ngầm, người khác nguyện ý mà nói…”
Mục Kình Sâm nhếch môi, “Hiện tại tôi chỉ muốn ngủ cùng em.”
Anh tiến lên hai bước, hai người có chiều cao chênh lệch không ít, anh vươn tay ôm cổ Phó lưu Âm, hơi thở sạch sẽ của cô chui vào mũi Mục Kình Sâm, “Tôi đối với mọi thứ của em, nhớ rất kĩ.”
Anh không để cho cô đoán, nhanh chóng nói tiếp, “Bên trong người em, cái loại đỏ thẫm đó, tôi nghĩ tôi vẫn nhớ được…”
Người đàn ông nói đến chỗ này, giọng nói khàn khàn, anh cắn vào khóe miệng cô…
Hôm sau, Hoàng long đỉnh.
Lúc Hứa Tình Thâm mở mắt ra, trên người bị trói buộc khó chịu, Tưởng Viễn Chu chịu lạnh nhưng lại không chui vào chăn, cho nên dùng cả chân tay ôm cô. Hơn nữa Hứa Tình Thâm lại còn quấn chăn, cô nóng đến khó chịu, trên trán đều là mồ hôi.
Cô động tay, khó khăn đẩy chăn ra, Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh lại lạnh muốn chết.
Anh mở mắt, tỉnh dậy càng cảm thấy lạnh, đưa tay ôm chặt cô. Hứa Tình Thâm đẩy anh, sau đó ngồi dậy, người đàn ông mơ mang, đôi mắt càng mê mang hơn.
Anh đưa tay lại muốn ôm cô, “Ngủ tiếp, lạnh…”
Hứa Tình Thâm gạt chăn, che lên người Tưởng Viễn Chu, sau đó cô đứng dậy, Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay cô, “Hình như bị lạnh mà sinh bệnh rồi.”
“Trong nhà có thuốc cảm, anh cảm thấy không đủ em đến bệnh viện bảo người ta kê thuốc cho anh.”
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, “Tức giận chuyện tối qua sao? Đó là tình thú của vợ chồng…”
Tình thú? Đè cô lên vách tường lạnh băng, đây mà gọi là tình thú vợ chồng?
Lúc xuống lầu, lão Bạch đã tới, Tưởng Viễn Chu bảo anh ta cùng ăn sáng.
Lão Bạch không khách khí, kéo ghế ra ngồi, “Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân, tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Hứa Tình Thâm nhìn qua, lão Bạch chỉ hỏi thăm một câu bình thường không nghĩ Hứa tìnhThâm lại hung dữ như vậy.
Tưởng Viễn Chu ho nhẹ, cầm đũa trên bàn, “Ngủ rất ngon.”
Lão Bạch cười gượng hai tiếng, “Ngủ ngon là tốt rồi.”
Ăn qua bữa sáng, Hứa Tình Thâm tới bệnh viện, đến lúc tan việc, có người gõ cửa phòng.
Một bó hoa tươi được đưa vào, Hứa tình Thâm bảo đối phương để trên bàn, “Ai đưa tới?”
“Ngài nhìn là biết.”
Hứa Tình Thâm mở tấm thiệp bên trong, trên tấm thiệp chữ viết cứng cáp hữu lực ba chữ Tưởng Viễn Chu, cô lật lại nhìn, không có chữ gì nữa.
Lúc tan việc, Tưởng Viễn Chu đứng cạnh xe chờ cô ngoài cửa bệnh viện.
Hứa Tình Thâm cầm hai bó hoa đi tới xe mở cửa ngồi xuống.
Tưởng Viễn Chu nhìn cô, anh cho rằng cô còn tức giận, anh còn đang nghĩ nên mở miệng như thế nào để cô lên xa hoặc là làm thế nào để dỗ cô, không nghĩ cô lại lên xe.
“Tưởng thiếu phu nhâ, hoa trong tay thật đẹp.” Lão Bạch bảo lái xe lái xe, vừa nói.
“Đó là đương nhiên.” Hứa Tình Thâm nhếch môi, đưa đóa hoa hồng trắng để bên mặt Tưởng Viễn Chu, không biết là cố ý hay vô tình, đóa hoa cọ lên gương mặt người đàn ông, “Tưởng tiên sinh đưa có thể khó coi sao?”
Lão Bạch cười mấy cái, phối hợp gật đầu, “Đúng thế.”
Trước mũi Tưởng Viễn Chu đều là mùi hoa, anh nghiêng đầu nhìn Hứa Tình Thâm, chẳng lẽ là anh suy nghĩ nhiều? Nhìn bộ dáng này của Hứa Tình Thâm, hình như cô không tức giận.
Hứa Tình Thâm cầm đóa hoa trong tay, chuyện ngày hôm qua quả thật cũng không tính là gì, cũng không thể làm cho cô tức giận, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái, cô nhướn mày, không biết đang suy nghĩ cái gì, hai đóa hoa trong tay gõ gõ lên mặt Tưởng Viễn Chu, hương thơm mê hoặc làm cho anh không nhịn được mà thở dài.
Lão Bạch và lái xe ngồi nghiêm túc ở đằng trước.
Hứa Tình Thâm ngồi cạnh Tưởng Viễn Chu, người đàn ông không chịu nổi đưa tay đẩy hoa trong tay cô đi.
Cô đưa hoa hồng tới trước mũi, nhắm mắt ngửi ngửi, Tưởng Viễn Chu nhìn đến nhập thần, Hứa Tình Thâm nháy mắt mấy cái có thể làm cho anh thần hồn điên đảo, anh giả bộ trấn tính dời tầm mắt.
Bàn tay Hứa tình Thâm chống vào bên cạnh, ‘không nghĩ’ lại rơi vào đùi Tưởng Viễn Chu, ngón út chạm vào chỗ kia, Tưởng Viễn Chu hít vào khí lạnh, Hứa Tình Thâm phát hiện không thích hợp liền nhanh chóng rút tay về.
Trên đường trở về Hoàng Long Đỉnh, ai cũng không mở miệng, theo lão Bạch, chả khác gì ngày thường.
Nhưng có một số việc chỉ có Tưởng Viễn Chu là rõ ràng nhất, Hứa Tình Thâm vẫn trêu chọc anh, cả đường đều trêu chọc anh chưa từng ngừng lại.
Thân thể người đàn ông căng cứng, lúc khẩn trương nhất người nào đó còn đụng vào anh, không những thế bát cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ tại chỗ.
Trở lại Hoàng Long Đỉnh, người hầu biết họ trở về nên cơm tối cũng đã chuẩn bị xong.
So với buổi sáng Hứa Tình Thâm như trở thành người khác, đối với lão Bạch cực kì nhiệt tình, “Lão Bạch, ăn xong cơm tối lại đi.”
“Được, cảm ơn Tưởng thiếu phu nhân.”
Mấy người theo vị trí ngồi xuống, Hứa Tình Thâm cầm đũa, Lâm Lâm và Duệ Duệ cũng chưa ngồi vào bàn, thím Nguyệt đã cho bọn trẻ ăn trước khi họ về.
Tưởng Viễn Chu nhớ đêm nay phải chơi cùng hai đứa trẻ một lúc, Lâm Lâm thích nghe anh kể chuyện cổ tích, vậy anh liền…
Tưởng Viễn Chu còn chưa nghĩ xong bỗng nhiên cảm thấy dưới bàn có gì đó không thích hợp.
Anh cảm giác có gì đó dưới chân anh, Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm bên cạnh, cô vẫn ngồi đó, ăn cơm, nhưng ngoài cô ra còn có ai? Vị trí bên cạnh chỉ có mình cô.
Cô muốn làm cái gì?
Hứa Tình Thâm bắt đầu ở trong bóng tối trêu chọc anh, người khác nhìn không ra nhưng anh nhìn cô, cô còn làm như không có chuyện gì xảy ra.
Haha, anh Chu ăn khổ no rồi cần gì ăn cơm a, ahaha.
“Lúc ấy là anh nói.. Anh cho tôi ở lại chỗ này.”
“Đúng, để em ở lại chỗ này là vì tôi muốn em, tôi nói đã đủ rõ ràng hay chưa?”
Phó Lưu Âm cắn răng, cô cảm giác bản thân như bị người ta đè chặt cổ, sau đó rạch dao lên mặt, toàn thân bị người khác khống chế không thể nhúc nhích được. Chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn mình đi vào con đường cụt sao?
Đương nhiên Mục Kình Sâm hiểu được, lúc Phó Lưu Âm ở viện SJ nếu không bị dồn đến chỗ chết làm sao cô có thể giao thân thể còn trong sạch cho người không quen biết đây?
“Hiện tại tôi cho mở cửa sân huấn luyện, em dám ra ngoài sao?”
Khóe môi Phó lưu Âm run rẩy, người đàn ông đứng dẩy, tới cửa mở ra, bên ngoài là bóng đêm tối đen, còn có thể nghe được tiếng hoan hô từ sân huấn luyện.
Phó lưu Âm không nói hai lời mà xuống giường, bước nhanh ra cửa sau đó đi ra ngoài.
Mục Kình Sâm đi sau lưng cô, đẩy cô đến trước lan can, anh đưa tay chỉ vào nơi xa, “Ngoài cánh cửa kia có những con sói hung ác, có những con hổ tàn baojconf có người muốn xé xách em tại chỗ… Sắc lang! Rơi vào trong tay kẻ thù anh trai em, bị mười, một trăm người leo lên, còn không bằng một mình tôi leo có phải hay không?”
Anh nói hết sức rõ ràng, Phó Lưu Âm hiểu rõ tình cảnh của mình.
Mục Kình Sâm đứng sau lưng cô, kề sát vào lưng cô, anh vươn tay phải, bàn tay chính xác nắm lấy cằm cô, sau đó nâng mặt cô lên, “Nhìn bóng tối phía trước, em bị nhốt hai năm, cái khung cảnh không ngày toàn đêm này chẳng lẽ em nhớ lắm sao?”
Phó lưu Âm thở phì phò không nói gì.
Mục Kình Sâm cắn lỗ tai cô, thân thể dựa vào cô, bỗng nhiên ma sát, Phó Lưu Âm muốn lùi về phía sau, Mục Kình Sâm chống tay lên lan can, vây cô trong ngực.
“Có phải muốn từ lúc bắt đầu cho đến nay phủi sạch quan hệ với tôi?”
Trước kia cô không nên ôm may mắn cô nghĩ tới Mục Kình Sâm chỉ đơn thuần giúp đỡ cô.
Phó lưu Âm bị vây tại chỗ, ngay cả chân cũng không thể nâng.
Người đàn ông tiếp tục áp người về phía trước, Phó Lưu Âm sốt ruột lên tiếng, “Về phòng.”
“Về phòng làm gì?”
“Trở về.”
Mục Kình Sâm kéo tay cô vào trong phòng, đôi chân thon dài của anh đá ra, cánh cửa bị đẩy ra.
“Sau này phòng ngủ này, chiếc giường này, đều là của em, mỗi đêm em đều phải ngủ cùng tôi.”
Phó Lưu Âm nhìn cánh cửa bị đóng lại, “Mục soái, mấy học viên kia, tôi thấy có mấy người có sắc đẹp rất tốt…”
“Có ý gì?”
“Nếu anh muốn quy tắc ngầm, người khác nguyện ý mà nói…”
Mục Kình Sâm nhếch môi, “Hiện tại tôi chỉ muốn ngủ cùng em.”
Anh tiến lên hai bước, hai người có chiều cao chênh lệch không ít, anh vươn tay ôm cổ Phó lưu Âm, hơi thở sạch sẽ của cô chui vào mũi Mục Kình Sâm, “Tôi đối với mọi thứ của em, nhớ rất kĩ.”
Anh không để cho cô đoán, nhanh chóng nói tiếp, “Bên trong người em, cái loại đỏ thẫm đó, tôi nghĩ tôi vẫn nhớ được…”
Người đàn ông nói đến chỗ này, giọng nói khàn khàn, anh cắn vào khóe miệng cô…
Hôm sau, Hoàng long đỉnh.
Lúc Hứa Tình Thâm mở mắt ra, trên người bị trói buộc khó chịu, Tưởng Viễn Chu chịu lạnh nhưng lại không chui vào chăn, cho nên dùng cả chân tay ôm cô. Hơn nữa Hứa Tình Thâm lại còn quấn chăn, cô nóng đến khó chịu, trên trán đều là mồ hôi.
Cô động tay, khó khăn đẩy chăn ra, Tưởng Viễn Chu ở bên cạnh lại lạnh muốn chết.
Anh mở mắt, tỉnh dậy càng cảm thấy lạnh, đưa tay ôm chặt cô. Hứa Tình Thâm đẩy anh, sau đó ngồi dậy, người đàn ông mơ mang, đôi mắt càng mê mang hơn.
Anh đưa tay lại muốn ôm cô, “Ngủ tiếp, lạnh…”
Hứa Tình Thâm gạt chăn, che lên người Tưởng Viễn Chu, sau đó cô đứng dậy, Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay cô, “Hình như bị lạnh mà sinh bệnh rồi.”
“Trong nhà có thuốc cảm, anh cảm thấy không đủ em đến bệnh viện bảo người ta kê thuốc cho anh.”
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, “Tức giận chuyện tối qua sao? Đó là tình thú của vợ chồng…”
Tình thú? Đè cô lên vách tường lạnh băng, đây mà gọi là tình thú vợ chồng?
Lúc xuống lầu, lão Bạch đã tới, Tưởng Viễn Chu bảo anh ta cùng ăn sáng.
Lão Bạch không khách khí, kéo ghế ra ngồi, “Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân, tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Hứa Tình Thâm nhìn qua, lão Bạch chỉ hỏi thăm một câu bình thường không nghĩ Hứa tìnhThâm lại hung dữ như vậy.
Tưởng Viễn Chu ho nhẹ, cầm đũa trên bàn, “Ngủ rất ngon.”
Lão Bạch cười gượng hai tiếng, “Ngủ ngon là tốt rồi.”
Ăn qua bữa sáng, Hứa Tình Thâm tới bệnh viện, đến lúc tan việc, có người gõ cửa phòng.
Một bó hoa tươi được đưa vào, Hứa tình Thâm bảo đối phương để trên bàn, “Ai đưa tới?”
“Ngài nhìn là biết.”
Hứa Tình Thâm mở tấm thiệp bên trong, trên tấm thiệp chữ viết cứng cáp hữu lực ba chữ Tưởng Viễn Chu, cô lật lại nhìn, không có chữ gì nữa.
Lúc tan việc, Tưởng Viễn Chu đứng cạnh xe chờ cô ngoài cửa bệnh viện.
Hứa Tình Thâm cầm hai bó hoa đi tới xe mở cửa ngồi xuống.
Tưởng Viễn Chu nhìn cô, anh cho rằng cô còn tức giận, anh còn đang nghĩ nên mở miệng như thế nào để cô lên xa hoặc là làm thế nào để dỗ cô, không nghĩ cô lại lên xe.
“Tưởng thiếu phu nhâ, hoa trong tay thật đẹp.” Lão Bạch bảo lái xe lái xe, vừa nói.
“Đó là đương nhiên.” Hứa Tình Thâm nhếch môi, đưa đóa hoa hồng trắng để bên mặt Tưởng Viễn Chu, không biết là cố ý hay vô tình, đóa hoa cọ lên gương mặt người đàn ông, “Tưởng tiên sinh đưa có thể khó coi sao?”
Lão Bạch cười mấy cái, phối hợp gật đầu, “Đúng thế.”
Trước mũi Tưởng Viễn Chu đều là mùi hoa, anh nghiêng đầu nhìn Hứa Tình Thâm, chẳng lẽ là anh suy nghĩ nhiều? Nhìn bộ dáng này của Hứa Tình Thâm, hình như cô không tức giận.
Hứa Tình Thâm cầm đóa hoa trong tay, chuyện ngày hôm qua quả thật cũng không tính là gì, cũng không thể làm cho cô tức giận, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái, cô nhướn mày, không biết đang suy nghĩ cái gì, hai đóa hoa trong tay gõ gõ lên mặt Tưởng Viễn Chu, hương thơm mê hoặc làm cho anh không nhịn được mà thở dài.
Lão Bạch và lái xe ngồi nghiêm túc ở đằng trước.
Hứa Tình Thâm ngồi cạnh Tưởng Viễn Chu, người đàn ông không chịu nổi đưa tay đẩy hoa trong tay cô đi.
Cô đưa hoa hồng tới trước mũi, nhắm mắt ngửi ngửi, Tưởng Viễn Chu nhìn đến nhập thần, Hứa Tình Thâm nháy mắt mấy cái có thể làm cho anh thần hồn điên đảo, anh giả bộ trấn tính dời tầm mắt.
Bàn tay Hứa tình Thâm chống vào bên cạnh, ‘không nghĩ’ lại rơi vào đùi Tưởng Viễn Chu, ngón út chạm vào chỗ kia, Tưởng Viễn Chu hít vào khí lạnh, Hứa Tình Thâm phát hiện không thích hợp liền nhanh chóng rút tay về.
Trên đường trở về Hoàng Long Đỉnh, ai cũng không mở miệng, theo lão Bạch, chả khác gì ngày thường.
Nhưng có một số việc chỉ có Tưởng Viễn Chu là rõ ràng nhất, Hứa Tình Thâm vẫn trêu chọc anh, cả đường đều trêu chọc anh chưa từng ngừng lại.
Thân thể người đàn ông căng cứng, lúc khẩn trương nhất người nào đó còn đụng vào anh, không những thế bát cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ tại chỗ.
Trở lại Hoàng Long Đỉnh, người hầu biết họ trở về nên cơm tối cũng đã chuẩn bị xong.
So với buổi sáng Hứa Tình Thâm như trở thành người khác, đối với lão Bạch cực kì nhiệt tình, “Lão Bạch, ăn xong cơm tối lại đi.”
“Được, cảm ơn Tưởng thiếu phu nhân.”
Mấy người theo vị trí ngồi xuống, Hứa Tình Thâm cầm đũa, Lâm Lâm và Duệ Duệ cũng chưa ngồi vào bàn, thím Nguyệt đã cho bọn trẻ ăn trước khi họ về.
Tưởng Viễn Chu nhớ đêm nay phải chơi cùng hai đứa trẻ một lúc, Lâm Lâm thích nghe anh kể chuyện cổ tích, vậy anh liền…
Tưởng Viễn Chu còn chưa nghĩ xong bỗng nhiên cảm thấy dưới bàn có gì đó không thích hợp.
Anh cảm giác có gì đó dưới chân anh, Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm bên cạnh, cô vẫn ngồi đó, ăn cơm, nhưng ngoài cô ra còn có ai? Vị trí bên cạnh chỉ có mình cô.
Cô muốn làm cái gì?
Hứa Tình Thâm bắt đầu ở trong bóng tối trêu chọc anh, người khác nhìn không ra nhưng anh nhìn cô, cô còn làm như không có chuyện gì xảy ra.
Haha, anh Chu ăn khổ no rồi cần gì ăn cơm a, ahaha.
/475
|