Làm cái gì cũng được, nhưng ngàn vạn không phải là làm vườn! Đây là cảm tưởng của Đoạn Ngân Táp khi bắt đầu công tác làm vườn, Đoạn Ngân Táp lớn như thế, chưa từng mệt giống như bây giờ. Ở gần bốn mươi độ, bọn họ đứng dưới ánh mặt trời chói chang trong vườn trái cây vất vả bận rộn, bởi vì máy móc đôi khi có thể làm dập cam, bọn họ hoàn toàn dựa vào nhân công thu hoạch cam. Mới sáng sớm, bọn họ đã thu mấy ngàn cân cam, Đoạn Ngân Táp bởi vì là người mới đáng thương nhất, mấy việc lặt vặt linh tinh đều phải làm, mọi người hô đến gọi đi, nhanh đến giữa buổi trưa y đã mệt thở hồng hộc.
“Tiểu Đoạn, xem ra cháu phải hảo hảo rèn luyện! Lớn như thế này, mới làm chút việc sáng sớm đã mệt thành như vậy!” Hứa Kiệt nhìn Đoạn Ngân Táp đầu đầy mồ hôi bên cạnh, hào sảng cười nói.
Đoạn Ngân Táp gật đầu, y so với bọn họ quả thật quá kém! Y vẫn cho rằng mình thể lực tính ra không tồi, nhưng hôm nay y mới biết được cái gì là thực sự cường hãn. Đại thúc trước mắt nghe Hứa Tịch nói đã sắp năm mươi, chính là hắn so với mình còn lợi hại nhiều, làm suốt sáng sớm mà vẫn sinh long hoạt hổ như cũ. Còn có Hứa Tịch! Đoạn Ngân Táp xoay người nhìn Hứa Tịch đứng phía sau y vừa ăn cam, vừa hái cam, tâm tình càng thêm buồn bực. Mà ngay cả Hứa Tịch cũng khỏe hơn y, Hứa Tịch một mình sáng sớm đã thu gần một ngàn cân cam.
Nói đến Hứa Tịch, Đoạn Ngân Táp trong lòng không khỏi một trận cảm khái. Hai ngày này y đối với Hứa Tịch có nhận thức mới hoàn toàn, y vẫn cho rằng Hứa Tịch là cái loại người thích cao cao tại thượng, hưởng thụ sinh hoạt xa xỉ, hơn nữa tuy rằng hắn là song tính nhân, nhưng hơi thiên về phần nữ tính, ở trong lòng y vẫn luôn đem Hứa Tịch thành nữ nhân mà đối đãi. Nhưng hiện tại y mới biết mình hoàn toàn sai, hơn nữa sai thái quá, Hứa Tịch kỳ thật vô cùng đàn ông, hắn so với mình càng có thể chịu được khổ nhọc, so với mình càng giống một người đàn ông, chính là trước kia y hoàn toàn không nhận thấy được.
“Tiểu Táp Táp, suy nghĩ cái gì vậy? Có phải mệt không, mệt thì nghỉ ngơi một chút!” Hứa Tịch phát hiện Đoạn Ngân Táp vẫn luôn nhìn chăm chú vào mình, săn sóc nói. Nguyên bản tuyệt sắc giai nhân thiên kiều bá mị hiện tại hoàn toàn là một đại ca nhà vườn giản dị tin cậy, quần áo trong dính đầy bùn đất, quần jean rách nát, trên chân là một đôi giày xăng-̣đan nát mười đồng, hoàn toàn không có một chút bóng dáng trước kia.
“Không sao,tôi không mệt!” Đoạn Ngân Táp lắc đầu, mình cũng là một người đàn ông, hơn nữa còn là ở trên, tuyệt đối không thể để Hứa Tịch xem thường.
Hứa Tịch liếc mắt, vật nhỏ này rõ ràng đã mệt đến mức mồ hôi như mưa hạ, còn ở nơi này cậy mạnh, thật sự là chịu không nổi y. Mình để y nghỉ ngơi, y nhất định sẽ không nghe, chỉ có… trong đầu Hứa Tịch linh quang chợt lóe, trong mắt hiện lên một tia cười xấu xa, ném cam xuống xoay người cầm lấy vòi nước đặt dưới chân, rồi mới ──
“Tiểu Táp Táp, xem chiêu! ”
“Thầy làm gì vậy?” Đoạn Ngân Táp còn không chưa kịp phản ứng, dòng nước cường đại đã bắn y ướt sũng, Đoạn Ngân Táp tất nhiên là nổi trận lôi đình.
“Bộ dáng của em thật buồn cười a!” Hứa Tịch ôm bụng cười to.
“Phải không!”Lời nói của Hứa Tịch quả là lửa cháy đổ thêm dầu, Đoạn Ngân Táp tức giận mặt xanh mét, lập tức khóe miệng giơ lên một tia cười lạnh, cũng cầm lấy một ống nước khác mở ra hướng Hứa Tịch phun đi.
“A ── xú tiểu tử, dám phun thầy! Nhìn thầy sửa chữa em thế nào!” Hứa Tịch cũng lập tức bị xối, cười ha ha, cùng Đoạn Ngân Táp phun nước. Hai người người trốn ta truy, người công ta thiểm, nơi nơi đều có thể nhìn thấy bọt nước trắng xóa. Trong quá trình đùa nháo, cơn giận của Đoạn Ngân Táp rất nhanh liền biến mất, cũng lộ ra nụ cười sáng lạn, trong lúc nhất thời toàn bộ vườn trái cây đều có thể nghe được tiếng cười vui vẻ của bọn họ cùng tiếng truy đuổi.
Xem bọn hắn chơi vui vẻ như thế, Hứa Kiệt đứng ở một bên cũng lộ ra nụ cười,vừa thu hoạch cam, vừa xem bọn họ “Thuỷ chiến”, cao hứng ngâm nga vài ca khúc xưa.
“Hứa Tịch, thầy có bản lĩnh đứng lại cho tôi, đừng có chạy!” Đoạn Ngân Táp bị Hứa Tịch làm cho cả người ướt đẫm, chật vật bất kham, xách theo vòi nước vừa bắn vừa la lớn.
“Heo mới đứng lại! Thầy lại không phải heo!” Hứa Tịch nhanh chóng nhảy đến sau một cây cam tươi tốt tránh thoát đợt công kích của Đoạn Ngân Táp, hướng y làm cái mặt quỷ, sau đó giơ vòi nước phun về phía y, lần thứ hai đem Đoạn Ngân Táp đánh đến “lạc hoa lưu thủy”(hoa rơi nước chảy hay còn có nghĩa là thất bại thảm hại) .
“Hứa Tịch ──” Đoạn Ngân Táp tức giận kêu to, phát thệ chờ chút bắt được Hứa Tịch nhất định phải cho hắn đẹp mặt.
“Ai! Tiểu trư ngốc, có bản lĩnh đến đuổi thầy a!” Hứa Tịch cố ý đáp ứng, khiến Đoạn Ngân Táp càng thêm tức giận. Đoạn Ngân Táp điên cuồng truy kích hắn, cuối cùng tiếp cận được Hứa Tịch ở cửa vườn trái cây, Đoạn Ngân Táp không nói hai lời nâng vòi nước lên liền phun ──
Hứa Tịch vô cùng linh hoạt tránh thoát, nước toàn bộ phun hết vào người Phương Tễ vừa đi vào vườn cam, mọi người hóa đá tại chỗ ──
Tiểu Hồ:Vì lúc này HỨa Tịch và Đoạn Ngân Táp phải che dấu mối quan hệ mờ ám của mình nên mới phải xưng hô như vậy.Kì thực ta đọc nó cũng kiểu gì ấy.
“Tiểu Đoạn, xem ra cháu phải hảo hảo rèn luyện! Lớn như thế này, mới làm chút việc sáng sớm đã mệt thành như vậy!” Hứa Kiệt nhìn Đoạn Ngân Táp đầu đầy mồ hôi bên cạnh, hào sảng cười nói.
Đoạn Ngân Táp gật đầu, y so với bọn họ quả thật quá kém! Y vẫn cho rằng mình thể lực tính ra không tồi, nhưng hôm nay y mới biết được cái gì là thực sự cường hãn. Đại thúc trước mắt nghe Hứa Tịch nói đã sắp năm mươi, chính là hắn so với mình còn lợi hại nhiều, làm suốt sáng sớm mà vẫn sinh long hoạt hổ như cũ. Còn có Hứa Tịch! Đoạn Ngân Táp xoay người nhìn Hứa Tịch đứng phía sau y vừa ăn cam, vừa hái cam, tâm tình càng thêm buồn bực. Mà ngay cả Hứa Tịch cũng khỏe hơn y, Hứa Tịch một mình sáng sớm đã thu gần một ngàn cân cam.
Nói đến Hứa Tịch, Đoạn Ngân Táp trong lòng không khỏi một trận cảm khái. Hai ngày này y đối với Hứa Tịch có nhận thức mới hoàn toàn, y vẫn cho rằng Hứa Tịch là cái loại người thích cao cao tại thượng, hưởng thụ sinh hoạt xa xỉ, hơn nữa tuy rằng hắn là song tính nhân, nhưng hơi thiên về phần nữ tính, ở trong lòng y vẫn luôn đem Hứa Tịch thành nữ nhân mà đối đãi. Nhưng hiện tại y mới biết mình hoàn toàn sai, hơn nữa sai thái quá, Hứa Tịch kỳ thật vô cùng đàn ông, hắn so với mình càng có thể chịu được khổ nhọc, so với mình càng giống một người đàn ông, chính là trước kia y hoàn toàn không nhận thấy được.
“Tiểu Táp Táp, suy nghĩ cái gì vậy? Có phải mệt không, mệt thì nghỉ ngơi một chút!” Hứa Tịch phát hiện Đoạn Ngân Táp vẫn luôn nhìn chăm chú vào mình, săn sóc nói. Nguyên bản tuyệt sắc giai nhân thiên kiều bá mị hiện tại hoàn toàn là một đại ca nhà vườn giản dị tin cậy, quần áo trong dính đầy bùn đất, quần jean rách nát, trên chân là một đôi giày xăng-̣đan nát mười đồng, hoàn toàn không có một chút bóng dáng trước kia.
“Không sao,tôi không mệt!” Đoạn Ngân Táp lắc đầu, mình cũng là một người đàn ông, hơn nữa còn là ở trên, tuyệt đối không thể để Hứa Tịch xem thường.
Hứa Tịch liếc mắt, vật nhỏ này rõ ràng đã mệt đến mức mồ hôi như mưa hạ, còn ở nơi này cậy mạnh, thật sự là chịu không nổi y. Mình để y nghỉ ngơi, y nhất định sẽ không nghe, chỉ có… trong đầu Hứa Tịch linh quang chợt lóe, trong mắt hiện lên một tia cười xấu xa, ném cam xuống xoay người cầm lấy vòi nước đặt dưới chân, rồi mới ──
“Tiểu Táp Táp, xem chiêu! ”
“Thầy làm gì vậy?” Đoạn Ngân Táp còn không chưa kịp phản ứng, dòng nước cường đại đã bắn y ướt sũng, Đoạn Ngân Táp tất nhiên là nổi trận lôi đình.
“Bộ dáng của em thật buồn cười a!” Hứa Tịch ôm bụng cười to.
“Phải không!”Lời nói của Hứa Tịch quả là lửa cháy đổ thêm dầu, Đoạn Ngân Táp tức giận mặt xanh mét, lập tức khóe miệng giơ lên một tia cười lạnh, cũng cầm lấy một ống nước khác mở ra hướng Hứa Tịch phun đi.
“A ── xú tiểu tử, dám phun thầy! Nhìn thầy sửa chữa em thế nào!” Hứa Tịch cũng lập tức bị xối, cười ha ha, cùng Đoạn Ngân Táp phun nước. Hai người người trốn ta truy, người công ta thiểm, nơi nơi đều có thể nhìn thấy bọt nước trắng xóa. Trong quá trình đùa nháo, cơn giận của Đoạn Ngân Táp rất nhanh liền biến mất, cũng lộ ra nụ cười sáng lạn, trong lúc nhất thời toàn bộ vườn trái cây đều có thể nghe được tiếng cười vui vẻ của bọn họ cùng tiếng truy đuổi.
Xem bọn hắn chơi vui vẻ như thế, Hứa Kiệt đứng ở một bên cũng lộ ra nụ cười,vừa thu hoạch cam, vừa xem bọn họ “Thuỷ chiến”, cao hứng ngâm nga vài ca khúc xưa.
“Hứa Tịch, thầy có bản lĩnh đứng lại cho tôi, đừng có chạy!” Đoạn Ngân Táp bị Hứa Tịch làm cho cả người ướt đẫm, chật vật bất kham, xách theo vòi nước vừa bắn vừa la lớn.
“Heo mới đứng lại! Thầy lại không phải heo!” Hứa Tịch nhanh chóng nhảy đến sau một cây cam tươi tốt tránh thoát đợt công kích của Đoạn Ngân Táp, hướng y làm cái mặt quỷ, sau đó giơ vòi nước phun về phía y, lần thứ hai đem Đoạn Ngân Táp đánh đến “lạc hoa lưu thủy”(hoa rơi nước chảy hay còn có nghĩa là thất bại thảm hại) .
“Hứa Tịch ──” Đoạn Ngân Táp tức giận kêu to, phát thệ chờ chút bắt được Hứa Tịch nhất định phải cho hắn đẹp mặt.
“Ai! Tiểu trư ngốc, có bản lĩnh đến đuổi thầy a!” Hứa Tịch cố ý đáp ứng, khiến Đoạn Ngân Táp càng thêm tức giận. Đoạn Ngân Táp điên cuồng truy kích hắn, cuối cùng tiếp cận được Hứa Tịch ở cửa vườn trái cây, Đoạn Ngân Táp không nói hai lời nâng vòi nước lên liền phun ──
Hứa Tịch vô cùng linh hoạt tránh thoát, nước toàn bộ phun hết vào người Phương Tễ vừa đi vào vườn cam, mọi người hóa đá tại chỗ ──
Tiểu Hồ:Vì lúc này HỨa Tịch và Đoạn Ngân Táp phải che dấu mối quan hệ mờ ám của mình nên mới phải xưng hô như vậy.Kì thực ta đọc nó cũng kiểu gì ấy.
/75
|