Đối với việc Hứa Tịch và Đoạn Ngân Táp không hảo hảo công tác, nghịch phá trong vườn trái cây, vì trở thành ” Vật hi sinh chiến tranh”của bọn họ đại gia trưởng Phương Tễ tự nhiên là lửa giận ngút trời, để trừng phạt bọn họ, Phương Tễ bắt bọn họ đi quét”Chuồng heo”.
“Đều tại em!” Đứng trước chuồng heo mùi hôi tận trời, nhìn một đám heo vừa bẩn vừa thối, ghê tởm, Đoạn Ngân Táp quả thực muốn chết. Y che cái mũi oán hận trừng Hứa Tịch phía sau, đều là yêu nghiệt đáng chết này, nếu không phải hắn, y sẽ không phải đến nơi đây giao tiếp cùng lũ súc sinh này đó! Hứa Tịch quả thật là tai họa, tổ tông chuyên môn gây chuyện gặp rắc rối!
“Tiểu bảo bối, anh nói như thế là không đúng rồi! Người bắn tam cữu em rõ ràng là anh, anh trách em làm gì? Em mới là vô tội, em không trách anh thì thôi, anh còn dám trách em!” Hứa Tịch lập tức kêu oan uổng, gắt gao nắm cái mũi. Nơi này hảo thối a! Tam cữu cũng quá mất nhân tính, thế nhưng bắt bọn họ tới quét tước chuồng heo, khó trách mẹ vẫn luôn mắng tam cữu âm hiểm không ai bằng!
“Nếu không phải em bắn anh trước, thì mọi chuyện sẽ như bây giờ sao? Này hết thảy đều tại em, cho nên cái chuồng heo này nên để một mình em quét dọn!” Đoạn Ngân Táp tức giận đến mau hộc máu, chỉ Hứa Tịch hét lớn. Muốn y quét dọn chuồng heo thối chết người này, không bằng trực tiếp cho y một đao.
“Hảo a! Tùy anh! Tuy nhiên em cũng hảo tâm nhắc nhở anh một câu, tính tình tam cữu của em cực kỳ không tốt, rất thích sử dụng bạo lực. Đáng sợ nhất chính là y lúc còn trẻ liên tục mấy lần đạt quán quân võ thuật cả nước, nếu để y biết anh dám làm trái, không ngoan ngoãn tiếp nhận trừng phạt, hắc hắc… Tiểu tâm can, anh yên tâm, em sẽ giúp anh hảo hảo chiếu cố mẹ, anh cứ yên tâm ‘Đi đi’!” Hứa Tịch không hề gì nhún nhún vai, hào phóng để y đi.
Đoạn Ngân Táp rùng mình một cái, Phương Tễ khủng bố thế nào y đã chứng kiến, ngay ngày hôm sau y tới, y tận mắt chứng kiến Phương Tễ một quyền đánh xuyên qua bao cát có cả quặng sắt.
“Bảo bối, anh còn muốn không nhân tính ném em lại đào tẩu một mình sao?” Hứa Tịch ôm vai y giơ lên khóe môi, phượng mâu xinh đẹp đầy đắc ý. Vì không cho thân nhân phát hiện quan hệ đích thực giữa mình và Đoạn Ngân Táp, Hứa Tịch chỉ khi hai người ở chung, mới xưng hô Đoạn Ngân Táp bảo bối tâm can thân mật buồn nôn như vậy, bình thường đều gọi y là Tiểu Táp Táp.
“Em sau này nhất định sẽ xuống địa ngục!” Đoạn Ngân Táp kéo tay hắn ra, nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Không quan hệ, dù sao đến lúc đó em nhất định sẽ kéo anh cùng đi, cho anh làm đệm lưng. Tuy nhiên, chúng ta hiện tại có chuyện thống khổ hơn cả xuống địa ngục phải làm!” Hứa Tịch chỉ chuồng heo trước mắt, cười tủm tỉm nhìn Đoạn Ngân Táp.”Chúng ta vào đi thôi!”
“Không! Anh chết cũng không vào!” Đoạn Ngân Táp lắc đầu, xoay người nghĩ chạy, y thà rằng bị Phương Tễ đánh, cũng không muốn dọn chuồng heo.
“Thân ái, hoạn nạn thấy chân tình! Hiện tại đúng là thời điểm khảo nghiệm tình yêu của hai chúng ta, chúng ta đi thôi!” Hứa Tịch sao có thể để Đoạn Ngân Táp chạy trốn, một siêu cấp cầm nã thủ liền thoải mái bắt lấy y, rồi mới kéo y vào chuồng heo ──
“Buông ra, yêu nghiệt chết tiệt!”
“Lợn chết, đừng lại đây ── ”
“Hứa Tịch, em dọn cái gì lại đây đấy?”
“Đây không phải là phân heo sao?”
“Hứa Tịch, anh cho em biết! Lợn chết, đi qua đây hết cho ta, cắn chết yêu nghiệt này ── ”
Lần này dọn chuồng heo kết quả cuối cùng đương nhiên là đem chuồng heo càng dọn càng bẩn, khiến Phương Tễ càng thêm tức giận, quyết định đem Đoạn Ngân Táp và Hứa Tịch từ nhà vườn “Tôn quý”, thành dân trồng rau “Ti tiện”nhất. Không chỉ có trồng trọt lấy đồ ăn, còn muốn dưỡng mã uy heo(nuôi ngựa cho heo ăn), mà còn chiếu cố “Tiểu Bằng”, Đoạn Ngân Táp thế mới biết cái gì gọi là “Địa ngục” chân chính …
“Đều tại em!” Đứng trước chuồng heo mùi hôi tận trời, nhìn một đám heo vừa bẩn vừa thối, ghê tởm, Đoạn Ngân Táp quả thực muốn chết. Y che cái mũi oán hận trừng Hứa Tịch phía sau, đều là yêu nghiệt đáng chết này, nếu không phải hắn, y sẽ không phải đến nơi đây giao tiếp cùng lũ súc sinh này đó! Hứa Tịch quả thật là tai họa, tổ tông chuyên môn gây chuyện gặp rắc rối!
“Tiểu bảo bối, anh nói như thế là không đúng rồi! Người bắn tam cữu em rõ ràng là anh, anh trách em làm gì? Em mới là vô tội, em không trách anh thì thôi, anh còn dám trách em!” Hứa Tịch lập tức kêu oan uổng, gắt gao nắm cái mũi. Nơi này hảo thối a! Tam cữu cũng quá mất nhân tính, thế nhưng bắt bọn họ tới quét tước chuồng heo, khó trách mẹ vẫn luôn mắng tam cữu âm hiểm không ai bằng!
“Nếu không phải em bắn anh trước, thì mọi chuyện sẽ như bây giờ sao? Này hết thảy đều tại em, cho nên cái chuồng heo này nên để một mình em quét dọn!” Đoạn Ngân Táp tức giận đến mau hộc máu, chỉ Hứa Tịch hét lớn. Muốn y quét dọn chuồng heo thối chết người này, không bằng trực tiếp cho y một đao.
“Hảo a! Tùy anh! Tuy nhiên em cũng hảo tâm nhắc nhở anh một câu, tính tình tam cữu của em cực kỳ không tốt, rất thích sử dụng bạo lực. Đáng sợ nhất chính là y lúc còn trẻ liên tục mấy lần đạt quán quân võ thuật cả nước, nếu để y biết anh dám làm trái, không ngoan ngoãn tiếp nhận trừng phạt, hắc hắc… Tiểu tâm can, anh yên tâm, em sẽ giúp anh hảo hảo chiếu cố mẹ, anh cứ yên tâm ‘Đi đi’!” Hứa Tịch không hề gì nhún nhún vai, hào phóng để y đi.
Đoạn Ngân Táp rùng mình một cái, Phương Tễ khủng bố thế nào y đã chứng kiến, ngay ngày hôm sau y tới, y tận mắt chứng kiến Phương Tễ một quyền đánh xuyên qua bao cát có cả quặng sắt.
“Bảo bối, anh còn muốn không nhân tính ném em lại đào tẩu một mình sao?” Hứa Tịch ôm vai y giơ lên khóe môi, phượng mâu xinh đẹp đầy đắc ý. Vì không cho thân nhân phát hiện quan hệ đích thực giữa mình và Đoạn Ngân Táp, Hứa Tịch chỉ khi hai người ở chung, mới xưng hô Đoạn Ngân Táp bảo bối tâm can thân mật buồn nôn như vậy, bình thường đều gọi y là Tiểu Táp Táp.
“Em sau này nhất định sẽ xuống địa ngục!” Đoạn Ngân Táp kéo tay hắn ra, nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Không quan hệ, dù sao đến lúc đó em nhất định sẽ kéo anh cùng đi, cho anh làm đệm lưng. Tuy nhiên, chúng ta hiện tại có chuyện thống khổ hơn cả xuống địa ngục phải làm!” Hứa Tịch chỉ chuồng heo trước mắt, cười tủm tỉm nhìn Đoạn Ngân Táp.”Chúng ta vào đi thôi!”
“Không! Anh chết cũng không vào!” Đoạn Ngân Táp lắc đầu, xoay người nghĩ chạy, y thà rằng bị Phương Tễ đánh, cũng không muốn dọn chuồng heo.
“Thân ái, hoạn nạn thấy chân tình! Hiện tại đúng là thời điểm khảo nghiệm tình yêu của hai chúng ta, chúng ta đi thôi!” Hứa Tịch sao có thể để Đoạn Ngân Táp chạy trốn, một siêu cấp cầm nã thủ liền thoải mái bắt lấy y, rồi mới kéo y vào chuồng heo ──
“Buông ra, yêu nghiệt chết tiệt!”
“Lợn chết, đừng lại đây ── ”
“Hứa Tịch, em dọn cái gì lại đây đấy?”
“Đây không phải là phân heo sao?”
“Hứa Tịch, anh cho em biết! Lợn chết, đi qua đây hết cho ta, cắn chết yêu nghiệt này ── ”
Lần này dọn chuồng heo kết quả cuối cùng đương nhiên là đem chuồng heo càng dọn càng bẩn, khiến Phương Tễ càng thêm tức giận, quyết định đem Đoạn Ngân Táp và Hứa Tịch từ nhà vườn “Tôn quý”, thành dân trồng rau “Ti tiện”nhất. Không chỉ có trồng trọt lấy đồ ăn, còn muốn dưỡng mã uy heo(nuôi ngựa cho heo ăn), mà còn chiếu cố “Tiểu Bằng”, Đoạn Ngân Táp thế mới biết cái gì gọi là “Địa ngục” chân chính …
/75
|