Vườn rau Phương gia ở ngoài trấn, cách nông trường có chút xa. Ăn xong điểm tâm, bọn Hứa Tịch liền đi đến vườn rau, chính thức bắt đầu kiếp dân trồng rau. Phương Thành cũng đi cùng bọn họ,lần trước dọn chuồng heo, bởi vì hắn có bệnh suyễn, sợ hắn phát bệnh, cho nên Hứa Tịch không cho hắn đi. Nhưng lần này vô luận Hứa Tịch nói sao, Phương Thành đều kiên trì muốn cùng đi hỗ trợ.
Trải qua sự kiện tàn phá “Chuồng heo”, Đoạn Ngân Táp đã muốn biến thành kim cương bất hoại thân, đối với cái gì khủng bố trừng phạt đều có thể lạnh nhạt đối diện, bởi vì y tin tưởng tuyệt đối sẽ không có chuyện gì khủng bố hơn dọn chuồng heo. Tuy nhiên ra thôn trấn, khi y nhìn thấy vườn rau Phương gia, như cũ nhảy lên, tuy nhiên lần này không hề bởi vì sợ hãi, mà kinh ngạc vì nó quá đẹp.
Phóng mắt nhìn, chung quanh tất cả đều là màu xanh mênh mông vô bờ khiến người vui vẻ thoải mái, kích phát tình yêu thương đồng ruộng vẫn ẩn sâu bên trong mỗi người.
Đoạn Ngân Táp hít một hơi thật sâu, không khí hảo mới mẻ, hờn dỗi lúc trước bị phạt giống như có ma pháp thần kỳ, nháy mắt biến mất không thấy, cả người đều thoải mái hơn.
Hứa Tịch ngắm nhìn Đoạn Ngân Táp, phượng mâu hiện lên một tia cười, quay đầu hỏi Phương Thành: “Tiểu Thành, vườn rau này bình thường là ai quản lý? Thực đẹp!” Đất trồng rau Phương gia rau dưa chủng loại phong phú, các loại rau dưa và trái cây khiến người xem hoa cả mắt.
“Là ca ca và ca phu, có đôi khi bọn họ sẽ đưa tôi cùng tới hỗ trợ!” Nét mặt thanh tú của Phương Thành lộ ra một nụ cười tự hào, ca phu và ca ca là niềm kiêu ngạo của hắn.
“Đại bá và tam cữu quá lợi hại! Bọn họ là người sao? Không chỉ trồng cam, còn cả đồ ăn cho heo nữa!” Hứa Tịch đối với hai vị thân nhân của mình bội phục sát đất.
“Cái này là cái gì?” Đoạn Ngân Táp đột nhiên ngồi xổm xuống, chỉ một gốc cây có hoa nhỏ màu trắng, tò mò hỏi.
“Cái kia là khoai tây!” Hứa Tịch nhìn thoáng qua, cười trả lời.
“Thật vậy chăng? Khoai tây sao lại có hoa? Khoai tây không phải như thế sao?” Đoạn Ngân Táp lắp bắp kinh hãi, có chút không tin, dùng tay so một chút hình dạng khoai tây.
“Khoai tây đang trong quá trình lớn dần, bên ngoài đất sẽ xuất loại hoa nhỏ màu trắng xinh đẹp này, còn củ thì sinh trưởng ở bên trong, chờ thêm một đoạn thời gian nữa khoai tây lớn hẳn, đào bọn nó ra chính là bộ dạng mọi người thường thấy!” Phương Thành mỉm cười giải thích.
“Tiểu Táp Táp, mệt anh viết sách, loại kiến thức cơ bản này cũng không biết!” Hứa Tịch cười mỉa.
“Anh không biết, chẳng lẽ em biết?” Đoạn Ngân Táp trừng hắn một cái, khinh thường hừ lạnh.
“Em đương nhiên biết, em năm tuổi đã xuống đây trồng trọt!” Hứa Tịch vẻ mặt kiêu ngạo cười.
Đoạn Ngân Táp bất đắc dĩ liếc mắt ,lại khoác lác rồi, y thật sự bội phục bản lãnh khoác lác của Hứa Tịch, tại phương diện này hắn thật sự là vô địch làm cho người ta không nói được lời nào. Nói dối không chớp mắt( ta chém), tuy rằng hắn không biết bối cảnh gia đình Hứa Tịch như thế nào, nhưng vừa thấy chỉ biết hắn xuất thân từ một gia đình phú quý, sao có khả năng từ nhỏ đã làm vườn. Hừ! Tùy tiện biết một chút tri thức rau dưa, liền ở đây thổi phồng!
“Anh đó là cái biểu tình gì?Anh không tin a! Em nói thật!” Hứa Tịch nhíu mày, bất mãn kêu lên với Đoạn Ngân Táp.
Đoạn Ngân Táp nguýt hắn một cái, bỏ qua sẽ không tin tưởng lời hắn nói.
“Tiểu Tịch nói là sự thật, Tiểu Tịch là một bé ngoan, tôi nhớ rõ trước kia mỗi lần Hàn ca ra đồng, Tiểu Tịch đều sẽ chủ động chạy đến hỗ trợ!” Phương Thành ôn nhu cười.
“Nhắc tới khi đó, tôi thật là một cải thìa đáng thương! Mẹ tôi đến xem đến ‘sinh hoạt hạnh phúc’ của các người xong, liền cứng rắn muốn giống các người, bức ba tôi mang cả nhà dọn đến ngọn núi đi làm nông dân . Đoạn thời gian kia thật sự là mệt chết tôi, lại phải giúp ba tôi việc nhà nông, còn phải làm việc nhà, còn phải chiếu cố bọn nhị mao!” Nhớ tới chuyện trước kia, Hứa Tịch không khỏi thở dài thở ngắn, sinh hoạt đoạn thời gian kia đến nay vẫn là ác mộng của hắn.
“Cho nên mới nói Tiểu Tịch là một bé ngoan a!” Phương Thành nét mặt lộ một nụ cười xinh đẹp, “Phúc oa” ca ca tính cách thật sự không tốt, cho nên Tiểu Tịch và Hàn đại ca bọn họ thực vất vả.
“Hóa ra em còn có loại lịch sử chua xót này, còn thật không nghĩ tới!” Đoạn Ngân Táp có chút kinh ngạc, y chợt phát hiện những chuyện y biết về Hứa Tịch còn thiếu rất nhiều, Hứa Tịch tựa hồ rất ít cùng y nói chuyện của mình.
“Lịch sử chua xót của em còn dài lắm! Nếu anh viết thành sách,anh viết mười quyển cũng không hết, bởi vì người mẹ thiên tài của mình, em từ nhỏ đã phải trải qua sinh hoạt đáng thương.” Hứa Tịch khoa trương lắc đầu thở dài, làm ra một cái biểu tình ta là cải thìa đáng thương.
“Mẹ em?” Đoạn Ngân Táp tò mò giương mày, Hứa Tịch đã biết chuyện xưa của y, nhưng y lại hoàn toàn không biết gì về cuộc sống trước kia của Hứa Tịch cả.
“Mẹ Tiểu Tịch… Nói sao bây giờ, chính là tính cách rất kỳ quái, có đôi khi sẽ nghĩ ra một ít ý nghĩ kỳ lạ(), khiến Tiểu Tịch vô cùng đau đầu.” Phương Thành nghĩ nghĩ, thật vất vả mới tìm được từ thích hợp để hình dung mẹ Hứa Tịch.
Trải qua sự kiện tàn phá “Chuồng heo”, Đoạn Ngân Táp đã muốn biến thành kim cương bất hoại thân, đối với cái gì khủng bố trừng phạt đều có thể lạnh nhạt đối diện, bởi vì y tin tưởng tuyệt đối sẽ không có chuyện gì khủng bố hơn dọn chuồng heo. Tuy nhiên ra thôn trấn, khi y nhìn thấy vườn rau Phương gia, như cũ nhảy lên, tuy nhiên lần này không hề bởi vì sợ hãi, mà kinh ngạc vì nó quá đẹp.
Phóng mắt nhìn, chung quanh tất cả đều là màu xanh mênh mông vô bờ khiến người vui vẻ thoải mái, kích phát tình yêu thương đồng ruộng vẫn ẩn sâu bên trong mỗi người.
Đoạn Ngân Táp hít một hơi thật sâu, không khí hảo mới mẻ, hờn dỗi lúc trước bị phạt giống như có ma pháp thần kỳ, nháy mắt biến mất không thấy, cả người đều thoải mái hơn.
Hứa Tịch ngắm nhìn Đoạn Ngân Táp, phượng mâu hiện lên một tia cười, quay đầu hỏi Phương Thành: “Tiểu Thành, vườn rau này bình thường là ai quản lý? Thực đẹp!” Đất trồng rau Phương gia rau dưa chủng loại phong phú, các loại rau dưa và trái cây khiến người xem hoa cả mắt.
“Là ca ca và ca phu, có đôi khi bọn họ sẽ đưa tôi cùng tới hỗ trợ!” Nét mặt thanh tú của Phương Thành lộ ra một nụ cười tự hào, ca phu và ca ca là niềm kiêu ngạo của hắn.
“Đại bá và tam cữu quá lợi hại! Bọn họ là người sao? Không chỉ trồng cam, còn cả đồ ăn cho heo nữa!” Hứa Tịch đối với hai vị thân nhân của mình bội phục sát đất.
“Cái này là cái gì?” Đoạn Ngân Táp đột nhiên ngồi xổm xuống, chỉ một gốc cây có hoa nhỏ màu trắng, tò mò hỏi.
“Cái kia là khoai tây!” Hứa Tịch nhìn thoáng qua, cười trả lời.
“Thật vậy chăng? Khoai tây sao lại có hoa? Khoai tây không phải như thế sao?” Đoạn Ngân Táp lắp bắp kinh hãi, có chút không tin, dùng tay so một chút hình dạng khoai tây.
“Khoai tây đang trong quá trình lớn dần, bên ngoài đất sẽ xuất loại hoa nhỏ màu trắng xinh đẹp này, còn củ thì sinh trưởng ở bên trong, chờ thêm một đoạn thời gian nữa khoai tây lớn hẳn, đào bọn nó ra chính là bộ dạng mọi người thường thấy!” Phương Thành mỉm cười giải thích.
“Tiểu Táp Táp, mệt anh viết sách, loại kiến thức cơ bản này cũng không biết!” Hứa Tịch cười mỉa.
“Anh không biết, chẳng lẽ em biết?” Đoạn Ngân Táp trừng hắn một cái, khinh thường hừ lạnh.
“Em đương nhiên biết, em năm tuổi đã xuống đây trồng trọt!” Hứa Tịch vẻ mặt kiêu ngạo cười.
Đoạn Ngân Táp bất đắc dĩ liếc mắt ,lại khoác lác rồi, y thật sự bội phục bản lãnh khoác lác của Hứa Tịch, tại phương diện này hắn thật sự là vô địch làm cho người ta không nói được lời nào. Nói dối không chớp mắt( ta chém), tuy rằng hắn không biết bối cảnh gia đình Hứa Tịch như thế nào, nhưng vừa thấy chỉ biết hắn xuất thân từ một gia đình phú quý, sao có khả năng từ nhỏ đã làm vườn. Hừ! Tùy tiện biết một chút tri thức rau dưa, liền ở đây thổi phồng!
“Anh đó là cái biểu tình gì?Anh không tin a! Em nói thật!” Hứa Tịch nhíu mày, bất mãn kêu lên với Đoạn Ngân Táp.
Đoạn Ngân Táp nguýt hắn một cái, bỏ qua sẽ không tin tưởng lời hắn nói.
“Tiểu Tịch nói là sự thật, Tiểu Tịch là một bé ngoan, tôi nhớ rõ trước kia mỗi lần Hàn ca ra đồng, Tiểu Tịch đều sẽ chủ động chạy đến hỗ trợ!” Phương Thành ôn nhu cười.
“Nhắc tới khi đó, tôi thật là một cải thìa đáng thương! Mẹ tôi đến xem đến ‘sinh hoạt hạnh phúc’ của các người xong, liền cứng rắn muốn giống các người, bức ba tôi mang cả nhà dọn đến ngọn núi đi làm nông dân . Đoạn thời gian kia thật sự là mệt chết tôi, lại phải giúp ba tôi việc nhà nông, còn phải làm việc nhà, còn phải chiếu cố bọn nhị mao!” Nhớ tới chuyện trước kia, Hứa Tịch không khỏi thở dài thở ngắn, sinh hoạt đoạn thời gian kia đến nay vẫn là ác mộng của hắn.
“Cho nên mới nói Tiểu Tịch là một bé ngoan a!” Phương Thành nét mặt lộ một nụ cười xinh đẹp, “Phúc oa” ca ca tính cách thật sự không tốt, cho nên Tiểu Tịch và Hàn đại ca bọn họ thực vất vả.
“Hóa ra em còn có loại lịch sử chua xót này, còn thật không nghĩ tới!” Đoạn Ngân Táp có chút kinh ngạc, y chợt phát hiện những chuyện y biết về Hứa Tịch còn thiếu rất nhiều, Hứa Tịch tựa hồ rất ít cùng y nói chuyện của mình.
“Lịch sử chua xót của em còn dài lắm! Nếu anh viết thành sách,anh viết mười quyển cũng không hết, bởi vì người mẹ thiên tài của mình, em từ nhỏ đã phải trải qua sinh hoạt đáng thương.” Hứa Tịch khoa trương lắc đầu thở dài, làm ra một cái biểu tình ta là cải thìa đáng thương.
“Mẹ em?” Đoạn Ngân Táp tò mò giương mày, Hứa Tịch đã biết chuyện xưa của y, nhưng y lại hoàn toàn không biết gì về cuộc sống trước kia của Hứa Tịch cả.
“Mẹ Tiểu Tịch… Nói sao bây giờ, chính là tính cách rất kỳ quái, có đôi khi sẽ nghĩ ra một ít ý nghĩ kỳ lạ(), khiến Tiểu Tịch vô cùng đau đầu.” Phương Thành nghĩ nghĩ, thật vất vả mới tìm được từ thích hợp để hình dung mẹ Hứa Tịch.
/75
|