BETA: Đoàn Ca Ca ~~~
Buổi sáng thứ tư tại văn phòng giáo viên.
Bài thi của Thẩm Quân chưa đầy một tuần đã được chấm xong. Toàn bộ bài thi đều được điểm khá cao, còn cao hơn so với lần thi trước. Quách Thành Hoành nhìn bài thi của cô hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn, không nhịn được tán thưởng vài câu.
Cô gái này đúng là rất có tương lai, cuối năm khẳng định có mặt trên bảng danh dự của trường.
Khâu Minh Viễn đứng một bên nhìn kết quả, trong lòng không khỏi đắc ý, cả mặt đều đầy vinh dự, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Quách Thành Hoanh.
Nhìn đi, nhìn đi đây là học sinh lớp ông đó. Cô bé này mặt mày sáng sủa như vậy, sao có thể gian lận được chứ.
Thẩm Quân nhìn kết quả không bất ngờ lắm, chỉ nhàn nhạt nói: Vất vả cho các lão sư rồi.
Xong còn nói thêm: Xin hỏi, việc điều tra người báo tin, đã tiến triển tới đâu rồi ạ?
Quách Thành Hoanh đã điều tra qua địa chỉ IP người gửi tin nặc danh vào hộp thư của trường, nhưng không điều tra được gì đặc biệt, là một địa chỉ vô danh. Chắc chắn là cố tình tạo ra để vu oan cho Thẩm Quân.
Nhìn thấy Quách Thành Hoanh do dự không nói, Thẩm Quân lạnh lùng: Lão sư, nhân tri diện bất tri tâm, em tin tưởng thầy nhất định sẽ công bằng, công tâm, giúp em đòi lại danh dự.
Quách Thành Hoành trầm ngân: Em yên tâm, tôi nhất định điều tra rõ mọi việc.
Lúc này bên ngoài văn phòng, có rất nhiều học sinh tụ tập hóng hớt tình hình kết quả bài thi của Thẩm Quân, mà nói đúng hơn là hóng hớt kết quả tìm kiếm ai là thủ phạm vu oan cho Thẩm Quân.
Đại khái hơn 10 phút, một cô gái nhỏ nhắn, cúi gầm mặt, run bần bật đi đến văn phòng. Thẩm Quân nhướng mày, Tô Vũ Hàm đúng là thông minh, không trực tiếp ra tay, bây giờ lại tìm một người khác để gánh tội thay.
Quách Thành Hoanh mở miệng: Lâm Tư Tư, em vì sao vu oan Thẩm Quân gian lận? Em có chứng cứ gì không?
Nữ sinh lần đầu đối mặt với áp lực bên trong văn phòng, âm thanh mang theo sợ hãi run rẩy: Em em.... Ấp ấp úng úng không nói nên lời.
Lâm Tư Tư lo sợ trong lòng, cô nghĩ đến nếu lên tiếng giải thích, ba mẹ ở công ty cực khổ bao nhiêu năm vô cớ bị đuổi việc, chỉ đành cắn răng im lặng.
Thấy cô vẫn im lặng không lên tiếng, Thẩm Quân nhàn nhạt: Cô biết rõ nếu không giải thích thì việc này sẽ bị phê vào học bạ, tương lai cũng sẽ mất, vết nhơ này đi theo cả đời. Đừng nói là học đại học, ngay cả cơ hội tìm được một việc làm tốt cũng không có. Vì cái gì mà đánh đổi tương lai của bản thân như vậy? Chỉ cần nói sự thật, tôi bảo đảm với cô ở thành phố A này không ai dám làm hại đến cô và gia đình. Nếu không tin, cô cứ hỏi các lão sư.
Vừa nghe những lời Thẩm Quân nói, Lâm Tư Tư lập tức ngẩng đầu, không ngừng xua tay: Tôi không phải cố ý, tôi sai rồi, tôi sai rồi, hy vọng của cả nhà đều đặt trên người tôi, tôi không thể bị ghi tội được..
Vậy ai là người sai khiến em? Quách Thành Hoanh đương nhiên biết sau lưng còn có người khác.
Em... Lâm Tư Tư vẫn còn bán tín bán nghi, không dám nói ra sự thật.
Em yên tâm, tôi sẽ không ghi vào học bạ của em. Quách Thành Hoanh thề son sắt đảm bảo.
Cô sớm biết Tô Vũ Hàm là người bày ra chuyện này, nhưng cô không nghĩ, cuối cùng cái tên Lâm Tư Tư nói ra, lại không phải như cô nghĩ.
Thẩm Quân thật sự không thể không nể Tô Vũ Hàm, làm mọi chuyện sạch sẽ đâu vào đấy như vậy.
Dây dưa cả một buổi sáng không xong, Thẩm Quân không muốn gây khó dễ cho người vô tội, đành phải nói với Khâu Minh Viễn là không truy xét nữa.
Làm cho Khâu Minh Viễn và Quách Thành Hoanh nhẹ nhõm thở phào. Sự tình này mà làm lớn lên đối với trường học không tốt chút nào. Hên là Thẩm Quân hiểu chuyện, đồng ý bỏ qua. Cuối cùng, còn không quên nói Thẩm Quân cùng Tiêu Cao Ý chuẩn bị tham gia cuộc thi Olympic Toán Học cấp thành phố vào tháng sau.
Thẩm Quân trên đường trở về lớp học, soạn một tin nhắn xong liền trực tiếp gửi cho Tô Vũ Hàm.
Có thù tất báo, thời điểm chưa thích hợp, không có nghĩa không tới. Đến lúc đó, tao khiến mày sống không bằng chết.
Tô Vũ Hàm trắng bệch nhìn điện thoại, Thẩm Quân mạnh miệng như vậy, làm cô thật sự hoảng sợ.
Đột nhiên nghĩ tới Lộ Chính Thanh, hắn gia thế không bình thường, tốt nhất vẫn nên bám chặt lấy hắn.
Buổi sáng thứ tư tại văn phòng giáo viên.
Bài thi của Thẩm Quân chưa đầy một tuần đã được chấm xong. Toàn bộ bài thi đều được điểm khá cao, còn cao hơn so với lần thi trước. Quách Thành Hoành nhìn bài thi của cô hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn, không nhịn được tán thưởng vài câu.
Cô gái này đúng là rất có tương lai, cuối năm khẳng định có mặt trên bảng danh dự của trường.
Khâu Minh Viễn đứng một bên nhìn kết quả, trong lòng không khỏi đắc ý, cả mặt đều đầy vinh dự, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Quách Thành Hoanh.
Nhìn đi, nhìn đi đây là học sinh lớp ông đó. Cô bé này mặt mày sáng sủa như vậy, sao có thể gian lận được chứ.
Thẩm Quân nhìn kết quả không bất ngờ lắm, chỉ nhàn nhạt nói: Vất vả cho các lão sư rồi.
Xong còn nói thêm: Xin hỏi, việc điều tra người báo tin, đã tiến triển tới đâu rồi ạ?
Quách Thành Hoanh đã điều tra qua địa chỉ IP người gửi tin nặc danh vào hộp thư của trường, nhưng không điều tra được gì đặc biệt, là một địa chỉ vô danh. Chắc chắn là cố tình tạo ra để vu oan cho Thẩm Quân.
Nhìn thấy Quách Thành Hoanh do dự không nói, Thẩm Quân lạnh lùng: Lão sư, nhân tri diện bất tri tâm, em tin tưởng thầy nhất định sẽ công bằng, công tâm, giúp em đòi lại danh dự.
Quách Thành Hoành trầm ngân: Em yên tâm, tôi nhất định điều tra rõ mọi việc.
Lúc này bên ngoài văn phòng, có rất nhiều học sinh tụ tập hóng hớt tình hình kết quả bài thi của Thẩm Quân, mà nói đúng hơn là hóng hớt kết quả tìm kiếm ai là thủ phạm vu oan cho Thẩm Quân.
Đại khái hơn 10 phút, một cô gái nhỏ nhắn, cúi gầm mặt, run bần bật đi đến văn phòng. Thẩm Quân nhướng mày, Tô Vũ Hàm đúng là thông minh, không trực tiếp ra tay, bây giờ lại tìm một người khác để gánh tội thay.
Quách Thành Hoanh mở miệng: Lâm Tư Tư, em vì sao vu oan Thẩm Quân gian lận? Em có chứng cứ gì không?
Nữ sinh lần đầu đối mặt với áp lực bên trong văn phòng, âm thanh mang theo sợ hãi run rẩy: Em em.... Ấp ấp úng úng không nói nên lời.
Lâm Tư Tư lo sợ trong lòng, cô nghĩ đến nếu lên tiếng giải thích, ba mẹ ở công ty cực khổ bao nhiêu năm vô cớ bị đuổi việc, chỉ đành cắn răng im lặng.
Thấy cô vẫn im lặng không lên tiếng, Thẩm Quân nhàn nhạt: Cô biết rõ nếu không giải thích thì việc này sẽ bị phê vào học bạ, tương lai cũng sẽ mất, vết nhơ này đi theo cả đời. Đừng nói là học đại học, ngay cả cơ hội tìm được một việc làm tốt cũng không có. Vì cái gì mà đánh đổi tương lai của bản thân như vậy? Chỉ cần nói sự thật, tôi bảo đảm với cô ở thành phố A này không ai dám làm hại đến cô và gia đình. Nếu không tin, cô cứ hỏi các lão sư.
Vừa nghe những lời Thẩm Quân nói, Lâm Tư Tư lập tức ngẩng đầu, không ngừng xua tay: Tôi không phải cố ý, tôi sai rồi, tôi sai rồi, hy vọng của cả nhà đều đặt trên người tôi, tôi không thể bị ghi tội được..
Vậy ai là người sai khiến em? Quách Thành Hoanh đương nhiên biết sau lưng còn có người khác.
Em... Lâm Tư Tư vẫn còn bán tín bán nghi, không dám nói ra sự thật.
Em yên tâm, tôi sẽ không ghi vào học bạ của em. Quách Thành Hoanh thề son sắt đảm bảo.
Cô sớm biết Tô Vũ Hàm là người bày ra chuyện này, nhưng cô không nghĩ, cuối cùng cái tên Lâm Tư Tư nói ra, lại không phải như cô nghĩ.
Thẩm Quân thật sự không thể không nể Tô Vũ Hàm, làm mọi chuyện sạch sẽ đâu vào đấy như vậy.
Dây dưa cả một buổi sáng không xong, Thẩm Quân không muốn gây khó dễ cho người vô tội, đành phải nói với Khâu Minh Viễn là không truy xét nữa.
Làm cho Khâu Minh Viễn và Quách Thành Hoanh nhẹ nhõm thở phào. Sự tình này mà làm lớn lên đối với trường học không tốt chút nào. Hên là Thẩm Quân hiểu chuyện, đồng ý bỏ qua. Cuối cùng, còn không quên nói Thẩm Quân cùng Tiêu Cao Ý chuẩn bị tham gia cuộc thi Olympic Toán Học cấp thành phố vào tháng sau.
Thẩm Quân trên đường trở về lớp học, soạn một tin nhắn xong liền trực tiếp gửi cho Tô Vũ Hàm.
Có thù tất báo, thời điểm chưa thích hợp, không có nghĩa không tới. Đến lúc đó, tao khiến mày sống không bằng chết.
Tô Vũ Hàm trắng bệch nhìn điện thoại, Thẩm Quân mạnh miệng như vậy, làm cô thật sự hoảng sợ.
Đột nhiên nghĩ tới Lộ Chính Thanh, hắn gia thế không bình thường, tốt nhất vẫn nên bám chặt lấy hắn.
/176
|