Buổi chiều, Thẩm Quân ăn mặc đơn giản rồi vội ra cửa, lại phát hiện Chúc Cẩm Thành ở một biệt thự biệt lập với bên ngoài, rất khó để bắt được xe taxi nếu có việc gì gấp. Cô hẳn là nên mua một chiếc xe.
Xung quanh nhà ở đều là một mảnh sạch sẽ quạnh quẽ. Cô ngẩn ngơ mười phút, đột nhiên trước nhà xuất hiện một chiếc xe thể thao mui trần.
Mỹ nhân trong xe không ai khác là Thẩm Hạm. Tóc xoăn dài màu nâu, kính râm màu đen bản to che một nửa khuôn mặt tinh xảo. Khoác một cái áo kiểu công sở màu đỏ, làm nổi bật hẳn giữa trời.
Trái lại với Thẩm Hạm, Thẩm Quân chỉ mặt một chiếc áo sơ mi màu trắng với quần tây, Thẩm Hạm nhìn cảnh này cười nhạo cô một tiếng: Cái quái gì vậy, em mặc như vậy đến buổi tiệc có khác gì thành bảo mẫu của chị đâu. Lên xe, dẫn em đi thay đổi bản thân.
Thẩm Hạm đánh tay lái, không kiên nhẫn nói: Triệu lão gia hôm nay đại thọ 70 tuổi, hai chúng ta là đại diện nhà họ Thẩm. Dù sao cũng nên nể mặc họ một chút, lễ vật chị chuẩn bị rồi, đến đó làm bù nhìn là được.
Em biết rồi.Chúc Cẩm Thành có tới không? Thẩm Quân tưởng tượng nếu Thẩm Hạm và Chúc Cẩm Thành có đứng cùng nhau một chỗ, mọi người giới thiệu họ là hôn phu sắp cưới, cô thật sự không thấy thoải mái.
Thẩm Hạm bĩu môi: Mặc kệ hắn, nếu anh ta có tới thì em phụ trách. Dù sao chị cũng không muốn cùng với hắn hát tuồng trước mặt mọi người.
Tuy là Thẩm Hạm bất mãn với mấy lời trào phúng của Thẩm Hạm, nhưng thấy được câu trả lời mà mình mong muốn,Thẩm Quân cũng thấy tạm vừa lòng. Trải qua hơn một giờ trang điểm cầu kỳ, Thẩm Hạm cuối cùng cũng nhìn Thẩm Quân với ánh mắt người nhìn người .
Hai chị em Thẩm Gia xinh đẹp xuất hiện ở đại thọ, làm cho cả một hội trường từ trai đến gái đều không khỏi chú ý. Một người mị hoặc phong tình, một người uyển chuyển thanh lãnh. Mỗi người một vẻ, cho dù lớn lên có phần giống nhau, nhưng nhìn sơ qua cũng không tới nổi nhận nhầm.
Chúc Cẩm Thành đang cùng Triệu Gia bên này nói chuyện. Hướng về phía cửa nhìn lướt qua, nhìn thấy Thẩm Quân, bộ dáng cô ấy ngày hôm nay so với ngày thường, hoàn toàn bất đồng.
Trong đầu đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng Thẩm Quân ở cùng với hắn, bộ dạng rên rỉ yêu kiều, Chúc Cẩm Thành nhịn không được nhếch môi, giây tiếp theo lại nhận ra bản thân đang chìm đắm trong hành vi sở khanh không thể tin tưởng được.
Xung quanh bốn bề rộn ràng nhốn nháo, trong không khí phảng phất mùi thuốc lá, cùng với mùi nước hoa của nữ. Dưới ngọn đèn sang trọng trên đầu, ánh sáng không đủ để nhìn thấu dã tâm của những con người ở đây, bên trong thanh tâm mỗi người, đều dấu một con dao nhỏ.
Thẩm Quân tuyệt đối không thích mấy bữa tiệc như thế này, đến đây như cá nằm trên thớt, bị người khác soi mói bình phẩm, trong lòng cô phiền chán không chịu được. Thẩm Hạm thấy vậy, đẩy đẩy cô: Tìm chỗ ngồi đi, chị đi lòng vòng.
----------
Tôi gặp người quen, qua đó chào hồi một chút. Bữa nào cùng nhau ăn cơm. Chúc Cẩm Thành chào hỏi Triệu Gia xong xoay người đi về hướng Thẩm Quân.
Thẩm Quân nhàm chán ngáp ngắn ngáp dài, sau đó lại thấy Chúc Cẩm Thành đang đi đến, lập tức ngồi thẳng người lại.
Đi thôi. Chúc Cẩm Thành đến nhìn cô từ trên cao.
Từ góc độ của hắn, có thể nhìn thấy đôi bồng đào khe rãnh giữa ngực sâu dài, tưởng tượng đến cảnh này lại bị nam nhân khác nhìn thấy, hắn đột nhiên cảm thấy tức giận. Thẩm Quân có chút kinh ngạc, sau đó nghe theo đứng dậy, nhưng bị trẹo chân, cả người đổ về phía trước, Chúc Cẩm Thành ôm chặt lấy eo cô.
Anh rể... Hoa si Thẩm Quân bật chế độ online, trong âm thanh mang theo nũng nịu, sắc mặt hồng hồng. Hai tay cô đặt trên ngực hắn.
Ở một nơi không xa, một nam nhân cầm ly champagne, nhìn chằm chằm vào một màn này. Nụ cười trên môi âm trầm.
----------
Thẩm Quân vừa về tới nhà, đã quyết định sau khi tắm xong sẽ cùng Chúc Cẩm Thành hảo hảo tâm sự.
Trong phòng tắm, nước chảy không ngừng, dòng nước trôi theo cơ thể Chúc Cẩm Thành, gạt bỏ hết những phiền muộn hắn không lý giải được. Tắm xong, tùy ý quấn đại một cái khăn tắm bên hồng rồi đi ra ngoài.
Mới ra không được bao lâu, hắn nghe được tiếng đập cửa, bên ngoài là yêu tinh nào đó vừa tắm xong, trên người cô còn mặc áo sơ mi trắng...Ừm, là áo của hắn......
Xung quanh nhà ở đều là một mảnh sạch sẽ quạnh quẽ. Cô ngẩn ngơ mười phút, đột nhiên trước nhà xuất hiện một chiếc xe thể thao mui trần.
Mỹ nhân trong xe không ai khác là Thẩm Hạm. Tóc xoăn dài màu nâu, kính râm màu đen bản to che một nửa khuôn mặt tinh xảo. Khoác một cái áo kiểu công sở màu đỏ, làm nổi bật hẳn giữa trời.
Trái lại với Thẩm Hạm, Thẩm Quân chỉ mặt một chiếc áo sơ mi màu trắng với quần tây, Thẩm Hạm nhìn cảnh này cười nhạo cô một tiếng: Cái quái gì vậy, em mặc như vậy đến buổi tiệc có khác gì thành bảo mẫu của chị đâu. Lên xe, dẫn em đi thay đổi bản thân.
Thẩm Hạm đánh tay lái, không kiên nhẫn nói: Triệu lão gia hôm nay đại thọ 70 tuổi, hai chúng ta là đại diện nhà họ Thẩm. Dù sao cũng nên nể mặc họ một chút, lễ vật chị chuẩn bị rồi, đến đó làm bù nhìn là được.
Em biết rồi.Chúc Cẩm Thành có tới không? Thẩm Quân tưởng tượng nếu Thẩm Hạm và Chúc Cẩm Thành có đứng cùng nhau một chỗ, mọi người giới thiệu họ là hôn phu sắp cưới, cô thật sự không thấy thoải mái.
Thẩm Hạm bĩu môi: Mặc kệ hắn, nếu anh ta có tới thì em phụ trách. Dù sao chị cũng không muốn cùng với hắn hát tuồng trước mặt mọi người.
Tuy là Thẩm Hạm bất mãn với mấy lời trào phúng của Thẩm Hạm, nhưng thấy được câu trả lời mà mình mong muốn,Thẩm Quân cũng thấy tạm vừa lòng. Trải qua hơn một giờ trang điểm cầu kỳ, Thẩm Hạm cuối cùng cũng nhìn Thẩm Quân với ánh mắt người nhìn người .
Hai chị em Thẩm Gia xinh đẹp xuất hiện ở đại thọ, làm cho cả một hội trường từ trai đến gái đều không khỏi chú ý. Một người mị hoặc phong tình, một người uyển chuyển thanh lãnh. Mỗi người một vẻ, cho dù lớn lên có phần giống nhau, nhưng nhìn sơ qua cũng không tới nổi nhận nhầm.
Chúc Cẩm Thành đang cùng Triệu Gia bên này nói chuyện. Hướng về phía cửa nhìn lướt qua, nhìn thấy Thẩm Quân, bộ dáng cô ấy ngày hôm nay so với ngày thường, hoàn toàn bất đồng.
Trong đầu đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng Thẩm Quân ở cùng với hắn, bộ dạng rên rỉ yêu kiều, Chúc Cẩm Thành nhịn không được nhếch môi, giây tiếp theo lại nhận ra bản thân đang chìm đắm trong hành vi sở khanh không thể tin tưởng được.
Xung quanh bốn bề rộn ràng nhốn nháo, trong không khí phảng phất mùi thuốc lá, cùng với mùi nước hoa của nữ. Dưới ngọn đèn sang trọng trên đầu, ánh sáng không đủ để nhìn thấu dã tâm của những con người ở đây, bên trong thanh tâm mỗi người, đều dấu một con dao nhỏ.
Thẩm Quân tuyệt đối không thích mấy bữa tiệc như thế này, đến đây như cá nằm trên thớt, bị người khác soi mói bình phẩm, trong lòng cô phiền chán không chịu được. Thẩm Hạm thấy vậy, đẩy đẩy cô: Tìm chỗ ngồi đi, chị đi lòng vòng.
----------
Tôi gặp người quen, qua đó chào hồi một chút. Bữa nào cùng nhau ăn cơm. Chúc Cẩm Thành chào hỏi Triệu Gia xong xoay người đi về hướng Thẩm Quân.
Thẩm Quân nhàm chán ngáp ngắn ngáp dài, sau đó lại thấy Chúc Cẩm Thành đang đi đến, lập tức ngồi thẳng người lại.
Đi thôi. Chúc Cẩm Thành đến nhìn cô từ trên cao.
Từ góc độ của hắn, có thể nhìn thấy đôi bồng đào khe rãnh giữa ngực sâu dài, tưởng tượng đến cảnh này lại bị nam nhân khác nhìn thấy, hắn đột nhiên cảm thấy tức giận. Thẩm Quân có chút kinh ngạc, sau đó nghe theo đứng dậy, nhưng bị trẹo chân, cả người đổ về phía trước, Chúc Cẩm Thành ôm chặt lấy eo cô.
Anh rể... Hoa si Thẩm Quân bật chế độ online, trong âm thanh mang theo nũng nịu, sắc mặt hồng hồng. Hai tay cô đặt trên ngực hắn.
Ở một nơi không xa, một nam nhân cầm ly champagne, nhìn chằm chằm vào một màn này. Nụ cười trên môi âm trầm.
----------
Thẩm Quân vừa về tới nhà, đã quyết định sau khi tắm xong sẽ cùng Chúc Cẩm Thành hảo hảo tâm sự.
Trong phòng tắm, nước chảy không ngừng, dòng nước trôi theo cơ thể Chúc Cẩm Thành, gạt bỏ hết những phiền muộn hắn không lý giải được. Tắm xong, tùy ý quấn đại một cái khăn tắm bên hồng rồi đi ra ngoài.
Mới ra không được bao lâu, hắn nghe được tiếng đập cửa, bên ngoài là yêu tinh nào đó vừa tắm xong, trên người cô còn mặc áo sơ mi trắng...Ừm, là áo của hắn......
/176
|