Sau Tết Nguyên Tiêu hai ngày, "tôm chiên Hàng Châu" của Tống Gia Ninh truyền khắp toàn bộ Quốc Công Phủ, không quá ba ngày, lại truyền khắp toàn bộ kinh thành, ngay cả Tuyên Đức Đế cũng nghe nói. Sau tết khôi phục triều nghị, trên đại điện bầu không khí nhẹ nhõm, chính sự nghị xong, Tuyên Đức Đế cười hỏi Vệ Quốc Công Quách Bá Ngôn: "Bá Ngôn à, nghe nói Tứ cô nương quý phủ ngươi thông minh nhạy bén, giải được câu đối khó nhất kia?"
Văn võ bá quan thiện ý cười cười, đều có nghe qua chuyện.
Quách Bá Ngôn chắp tay nói: "Hoàng Thượng cũng đừng trêu ghẹo thần nữa." Ngoài miệng cầu xin tha thứ, nhưng trên mặt không có một tia xấu hổ, ngược lại dáng vẻ vẫn rất tự hào.
Tuyên Đức Đế cười, lập tức liền ban thưởng Tống Gia Ninh một bộ Văn Phòng Tứ Bảo, bảo Quách Bá Ngôn mang về. Có thể cho toàn bộ kinh thành thêm một tin đồn thú vị, kế nữ này của Quách Bá Ngôn, có công!
Quách Bá Ngôn thay nữ nhi khấu tạ hoàng ân, chạng vạng tối sau khi hồi phủ, bảo người đi mời hai mẹ con Lâm thị. Lâm thị đang ở hậu viện, cách gần đó, thấy Quách Bá Ngôn hai mắt đen sáng ngời trên mặt vui mừng, nàng hiếu kỳ hỏi: "Quốc Công gia có tin vui gì sao?"
Quách Bá Ngôn gõ gõ bàn, ra hiệu Lâm thị nhìn Văn Phòng Tứ Bảo phía trên: "Hoàng Thượng nghe nói vế dưới của An An, khen An An thông tuệ nhạy bén, còn ban phần thưởng."
Lâm thị dở khóc dở cười, đi đến cái ghế đối diện Quách Bá Ngôn ngồi xuống. Quách Bá Ngôn nhìn kĩ nàng, cau mày nói: "Mặt trắng như vậy, thân thể không thoải mái?"
Lâm thị rũ mắt, khuôn mặt chậm rãi đỏ lên. Quách Bá Ngôn thấy kì lạ, đang muốn hỏi thăm, tiểu nữ nhi đã đến, Quách Bá Ngôn đành phải đè xuống nghi hoặc, trước cổ vũ nữ nhi. Tống Gia Ninh nghe tin bê bối của mình thế mà lại truyền tới tai Tuyên Đức Đế, khuôn mặt nhỏ nhắn vụt cái đỏ bừng, trong bụng hối hận muốn chết. Sớm biết chuyện sẽ huyên náo khiến mọi người đều biết, khắp kinh thành ai ai cũng biết Tứ cô nương Vệ Quốc Công phủ là một người ham ăn, nàng thà rằng thua một đề...
Ý niệm trong đầu vừa nổi lên, trong đầu hiện lên nụ cười yếu ớt ngắn ngủi của Tam hoàng tử, tuấn mỹ như tiên, Tống Gia Ninh không hối hận, mặt dày mày dạn sờ sờ Văn Phòng Tứ Bảo ngự tứ, cười nói với Quách Bá Ngôn: "Nữ nhi không dùng được đồ tốt như vậy, phụ thân giữ lại tự mình dùng đi."
Nữ nhi hiếu thuận, Quách Bá Ngôn vui mừng sờ sờ đầu tiểu nha đầu, nhắc nhở: "Đồ vật ngự tứ, có thể sử dụng nhưng không thể tặng, An An cứ thu lại, sau này làm đồ gia truyền."
Tống Gia Ninh trong lòng khẽ động, bốn lượng Tam hoàng tử thưởng nàng đêm đó, có phải cũng có thể làm đồ gia truyền hay không?
Hai cha con nàng đang nói chuyện, Lâm thị ngồi bên cạnh dạ dày cuộn lên từng trận, nàng lập tức dùng khăn che miệng lại, bước nhanh đi ra ngoài, nhưng mới đi ra ngoài, "Ọe" một tiếng liền nôn ra, nhịn cũng nhịn không được. Tống Gia Ninh chấn động, Quách Bá Ngôn giống như mũi tên rời cung vọt tới, bàn tay to vững vàng đỡ lấy bả vai kiều thê, nghiêm giọng dặn dò hạ nhân đi mời Lang trung.
"Quốc Công gia cách ta xa một chút..." Trên người có mùi khó ngửi, Lâm thị yếu ớt khuyên nhủ, lời còn chưa dứt, lại muốn nôn nữa.
Quách Bá Ngôn là võ tướng, vợ cả Đàm thị hai lần mang thai, hắn cũng không ở nhà, bởi vậy không biết phản ứng sau khi mang thai của phu nhân, chỉ cho là Lâm thị bị bệnh nặng, Quách Bá Ngôn bất chấp nữ nhi ở đây, ôm lấy Lâm thị, đi nhanh đi tới hậu viện. Tống Gia Ninh kiếp trước được tặng cho người ta làm tiểu thiếp tám năm, ở chỗ Lương Thiệu không có mang thai, đến chỗ Quách Kiêu thì trường kỳ uống canh tránh thai, không có mang thai hài tử, tự nhiên cũng không nghĩ ra phương diện kia, khẩn trương theo sát phía sau phụ mẫu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Chẳng lẽ mẫu thân lại ngã bệnh sao?
Người lờn thì sắc mặt tái xanh muốn thẩm vấn nha hoàn của nàng, người nhỏ thì sợ tới mức sắp rớt nước mắt, Lâm thị dở khóc dở cười, ôm nữ nhi trong ngực, đỏ mặt nói với Quách Bá Ngôn: "Quốc Công gia đừng tức giận, ta, ta không sao..."
"Không có việc gì tại sao lại nôn?" Quách Bá Ngôn một người đều không tin, còn tưởng là Lâm thị thiện tâm bảo vệ nha hoàn.
Hắn uy nghiêm dọa người, Lâm thị cúi đầu, nói khẽ: "Khả năng, có thể là đã có."
Tống Gia Ninh khiếp sợ ngẩng đầu, Quách Bá Ngôn nhìn chằm chằm vào kiều thê ngồi ở trên giường, sửng sốt sau nửa ngày mới phản ứng tới, miệng lập tức liền toét ra, thân hình to lớn cao ngạo đảo mắt liền chuyển đến bên cạnh người Lâm thị, đỡ bả vai Lâm thị nói: "Thật sự?"
Lâm thị gật gật đầu, thuận tay dời bàn tay to của nam nhân, mặt càng đỏ hơn, không dám nhìn nữ nhi.
Quách Bá Ngôn lúc này mới nhớ tới tiểu nữ nhi đang ở bên cạnh trông coi, ho khan, xoay người đi ra gian ngoài, tự mình bình phục tâm tình.
"Nương, con sắp làm tỷ tỷ?" Tống Gia Ninh giống như nằm mơ hỏi, thật sự không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay.
Lâm thị gần đây suy nghĩ rất nhiều, lo lắng Quách gia không chào đón đứa bé này, cũng sợ nữ nhi không thích đệ đệ muội muội khác cha. Hiện tại nữ nhi hỏi, Lâm thị cố gắng che giấu khẩn trương, ôn nhu hỏi: "Nếu như là thật sự, An An có vui không?"
Tống Gia Ninh đương nhiên rất vui, cao hứng ôm lấy mẫu thân, liên tục gật đầu.
Lâm thị bớt đi một phần tâm bệnh, ánh mắt dời về phía bên ngoài cửa phòng, vậy còn Quách Bá Ngôn sẽ nghĩ thế nào? Thế tử sẽ nghĩ thế nào? Nếu như thai này là nữ nhi, đối với Thế tử không có bất kỳ uy hiếp, nếu là nhi tử, Lâm thị không có lòng kia, Thế tử có thể nghi kỵ hai mẹ con các nàng hay không? Nếu như có thể, Lâm thị thật không muốn sinh con, gả vào Quốc Công Phủ, nàng chỉ cầu nữ nhi an ổn, tìm cho nữ nhi phu gia (nhà chồng) đáng tin là đủ, không cần nhi tử kề bên.
Hai khắc sau, Lang trung đã đến, chứng minh Lâm thị đã mang thai một tháng.
Lang trung vừa mới đi, Thái phu nhân nghe tin tức đưa đến, biết được con dâu là hỉ mạch, Thái phu nhân vẻ mặt tươi cười, liên tục dặn dò con dâu dưỡng thai, vừa nhắc nhở đại tiểu nha hoàn ở Hoán Nguyệt Cư phải hầu hạ cẩn thận.
Mẹ chồng nàng dâu trò chuyện trong chốc lát, Thái phu nhân muốn đi, Lâm thị định đưa tiễn, lại bị Thái phu nhân khuyên ở lại, Quách Bá Ngôn một mình đi tiễn mẫu thân.
Hai mẹ con cùng nhau rời đi, phía sau là hai đại nha hoàn của Thái phu nhân. Ngày hôm nay ánh mặt trời sáng rỡ, bầu trời xanh thẫm vạn dặm không mây, Thái phu nhân nhìn bầu trời sáng trong này, nhanh chóng rời khỏi Lâm Vân Đường, sau khi đi ra mới nhẹ giọng nói với nhi tử: "Lâm thị là một người có phúc khí." Một quả phụ, cơ duyên xảo hợp gặp được nhi tử, dùng thân phận Quốc Công phu nhân tái giá đi vào, vào cửa đã có tin vui, truyền đi ai không hâm mộ?
Quách Bá Ngôn cười: "Phúc khí lớn nhất của nàng, là gặp được mẹ chồng thông tình đạt lý khoan hậu hiền hoà tốt như vậy."
"Bớt nịnh ta đi." Thái phu nhân liếc hắn, "Nghiêm chỉnh nói, Lâm thị biết rõ quy củ, là người hiểu biết, An An chất phác khiến người yêu thương, ta là thật tâm thích các nàng, Lâm thị có thể vì Quách gia chúng ta khai chi tán diệp, là chuyện tốt, nhưng trong lòng con phải có chừng mực, có thể sủng ái mẹ con Lâm thị, nhưng không thể sủng quá mức. Bình Chương là ta tận mắt nhìn nó lớn lên, văn võ song toàn làm việc ổn trọng, tương lai Quốc Công Phủ giao cho nó, ta rất yên tâm."
"Nhi tử hiểu, mẫu thân không cần phải lo lắng." Quách Bá Ngôn đỡ lấy cánh tay mẫu thân, tự tin nói: "Lâm thị không phải loại người như vậy, nhi tử cũng sẽ không khiến nàng biến thành như vậy."
Thái phu nhân gật gật đầu: "Ta chỉ là đề tỉnh một câu, lời này con nghe là được rồi, đừng đi hù dọa nàng, an thai quan trọng hơn."
Quách Bá Ngôn cười nói: "Vâng."
Văn võ bá quan thiện ý cười cười, đều có nghe qua chuyện.
Quách Bá Ngôn chắp tay nói: "Hoàng Thượng cũng đừng trêu ghẹo thần nữa." Ngoài miệng cầu xin tha thứ, nhưng trên mặt không có một tia xấu hổ, ngược lại dáng vẻ vẫn rất tự hào.
Tuyên Đức Đế cười, lập tức liền ban thưởng Tống Gia Ninh một bộ Văn Phòng Tứ Bảo, bảo Quách Bá Ngôn mang về. Có thể cho toàn bộ kinh thành thêm một tin đồn thú vị, kế nữ này của Quách Bá Ngôn, có công!
Quách Bá Ngôn thay nữ nhi khấu tạ hoàng ân, chạng vạng tối sau khi hồi phủ, bảo người đi mời hai mẹ con Lâm thị. Lâm thị đang ở hậu viện, cách gần đó, thấy Quách Bá Ngôn hai mắt đen sáng ngời trên mặt vui mừng, nàng hiếu kỳ hỏi: "Quốc Công gia có tin vui gì sao?"
Quách Bá Ngôn gõ gõ bàn, ra hiệu Lâm thị nhìn Văn Phòng Tứ Bảo phía trên: "Hoàng Thượng nghe nói vế dưới của An An, khen An An thông tuệ nhạy bén, còn ban phần thưởng."
Lâm thị dở khóc dở cười, đi đến cái ghế đối diện Quách Bá Ngôn ngồi xuống. Quách Bá Ngôn nhìn kĩ nàng, cau mày nói: "Mặt trắng như vậy, thân thể không thoải mái?"
Lâm thị rũ mắt, khuôn mặt chậm rãi đỏ lên. Quách Bá Ngôn thấy kì lạ, đang muốn hỏi thăm, tiểu nữ nhi đã đến, Quách Bá Ngôn đành phải đè xuống nghi hoặc, trước cổ vũ nữ nhi. Tống Gia Ninh nghe tin bê bối của mình thế mà lại truyền tới tai Tuyên Đức Đế, khuôn mặt nhỏ nhắn vụt cái đỏ bừng, trong bụng hối hận muốn chết. Sớm biết chuyện sẽ huyên náo khiến mọi người đều biết, khắp kinh thành ai ai cũng biết Tứ cô nương Vệ Quốc Công phủ là một người ham ăn, nàng thà rằng thua một đề...
Ý niệm trong đầu vừa nổi lên, trong đầu hiện lên nụ cười yếu ớt ngắn ngủi của Tam hoàng tử, tuấn mỹ như tiên, Tống Gia Ninh không hối hận, mặt dày mày dạn sờ sờ Văn Phòng Tứ Bảo ngự tứ, cười nói với Quách Bá Ngôn: "Nữ nhi không dùng được đồ tốt như vậy, phụ thân giữ lại tự mình dùng đi."
Nữ nhi hiếu thuận, Quách Bá Ngôn vui mừng sờ sờ đầu tiểu nha đầu, nhắc nhở: "Đồ vật ngự tứ, có thể sử dụng nhưng không thể tặng, An An cứ thu lại, sau này làm đồ gia truyền."
Tống Gia Ninh trong lòng khẽ động, bốn lượng Tam hoàng tử thưởng nàng đêm đó, có phải cũng có thể làm đồ gia truyền hay không?
Hai cha con nàng đang nói chuyện, Lâm thị ngồi bên cạnh dạ dày cuộn lên từng trận, nàng lập tức dùng khăn che miệng lại, bước nhanh đi ra ngoài, nhưng mới đi ra ngoài, "Ọe" một tiếng liền nôn ra, nhịn cũng nhịn không được. Tống Gia Ninh chấn động, Quách Bá Ngôn giống như mũi tên rời cung vọt tới, bàn tay to vững vàng đỡ lấy bả vai kiều thê, nghiêm giọng dặn dò hạ nhân đi mời Lang trung.
"Quốc Công gia cách ta xa một chút..." Trên người có mùi khó ngửi, Lâm thị yếu ớt khuyên nhủ, lời còn chưa dứt, lại muốn nôn nữa.
Quách Bá Ngôn là võ tướng, vợ cả Đàm thị hai lần mang thai, hắn cũng không ở nhà, bởi vậy không biết phản ứng sau khi mang thai của phu nhân, chỉ cho là Lâm thị bị bệnh nặng, Quách Bá Ngôn bất chấp nữ nhi ở đây, ôm lấy Lâm thị, đi nhanh đi tới hậu viện. Tống Gia Ninh kiếp trước được tặng cho người ta làm tiểu thiếp tám năm, ở chỗ Lương Thiệu không có mang thai, đến chỗ Quách Kiêu thì trường kỳ uống canh tránh thai, không có mang thai hài tử, tự nhiên cũng không nghĩ ra phương diện kia, khẩn trương theo sát phía sau phụ mẫu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Chẳng lẽ mẫu thân lại ngã bệnh sao?
Người lờn thì sắc mặt tái xanh muốn thẩm vấn nha hoàn của nàng, người nhỏ thì sợ tới mức sắp rớt nước mắt, Lâm thị dở khóc dở cười, ôm nữ nhi trong ngực, đỏ mặt nói với Quách Bá Ngôn: "Quốc Công gia đừng tức giận, ta, ta không sao..."
"Không có việc gì tại sao lại nôn?" Quách Bá Ngôn một người đều không tin, còn tưởng là Lâm thị thiện tâm bảo vệ nha hoàn.
Hắn uy nghiêm dọa người, Lâm thị cúi đầu, nói khẽ: "Khả năng, có thể là đã có."
Tống Gia Ninh khiếp sợ ngẩng đầu, Quách Bá Ngôn nhìn chằm chằm vào kiều thê ngồi ở trên giường, sửng sốt sau nửa ngày mới phản ứng tới, miệng lập tức liền toét ra, thân hình to lớn cao ngạo đảo mắt liền chuyển đến bên cạnh người Lâm thị, đỡ bả vai Lâm thị nói: "Thật sự?"
Lâm thị gật gật đầu, thuận tay dời bàn tay to của nam nhân, mặt càng đỏ hơn, không dám nhìn nữ nhi.
Quách Bá Ngôn lúc này mới nhớ tới tiểu nữ nhi đang ở bên cạnh trông coi, ho khan, xoay người đi ra gian ngoài, tự mình bình phục tâm tình.
"Nương, con sắp làm tỷ tỷ?" Tống Gia Ninh giống như nằm mơ hỏi, thật sự không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay.
Lâm thị gần đây suy nghĩ rất nhiều, lo lắng Quách gia không chào đón đứa bé này, cũng sợ nữ nhi không thích đệ đệ muội muội khác cha. Hiện tại nữ nhi hỏi, Lâm thị cố gắng che giấu khẩn trương, ôn nhu hỏi: "Nếu như là thật sự, An An có vui không?"
Tống Gia Ninh đương nhiên rất vui, cao hứng ôm lấy mẫu thân, liên tục gật đầu.
Lâm thị bớt đi một phần tâm bệnh, ánh mắt dời về phía bên ngoài cửa phòng, vậy còn Quách Bá Ngôn sẽ nghĩ thế nào? Thế tử sẽ nghĩ thế nào? Nếu như thai này là nữ nhi, đối với Thế tử không có bất kỳ uy hiếp, nếu là nhi tử, Lâm thị không có lòng kia, Thế tử có thể nghi kỵ hai mẹ con các nàng hay không? Nếu như có thể, Lâm thị thật không muốn sinh con, gả vào Quốc Công Phủ, nàng chỉ cầu nữ nhi an ổn, tìm cho nữ nhi phu gia (nhà chồng) đáng tin là đủ, không cần nhi tử kề bên.
Hai khắc sau, Lang trung đã đến, chứng minh Lâm thị đã mang thai một tháng.
Lang trung vừa mới đi, Thái phu nhân nghe tin tức đưa đến, biết được con dâu là hỉ mạch, Thái phu nhân vẻ mặt tươi cười, liên tục dặn dò con dâu dưỡng thai, vừa nhắc nhở đại tiểu nha hoàn ở Hoán Nguyệt Cư phải hầu hạ cẩn thận.
Mẹ chồng nàng dâu trò chuyện trong chốc lát, Thái phu nhân muốn đi, Lâm thị định đưa tiễn, lại bị Thái phu nhân khuyên ở lại, Quách Bá Ngôn một mình đi tiễn mẫu thân.
Hai mẹ con cùng nhau rời đi, phía sau là hai đại nha hoàn của Thái phu nhân. Ngày hôm nay ánh mặt trời sáng rỡ, bầu trời xanh thẫm vạn dặm không mây, Thái phu nhân nhìn bầu trời sáng trong này, nhanh chóng rời khỏi Lâm Vân Đường, sau khi đi ra mới nhẹ giọng nói với nhi tử: "Lâm thị là một người có phúc khí." Một quả phụ, cơ duyên xảo hợp gặp được nhi tử, dùng thân phận Quốc Công phu nhân tái giá đi vào, vào cửa đã có tin vui, truyền đi ai không hâm mộ?
Quách Bá Ngôn cười: "Phúc khí lớn nhất của nàng, là gặp được mẹ chồng thông tình đạt lý khoan hậu hiền hoà tốt như vậy."
"Bớt nịnh ta đi." Thái phu nhân liếc hắn, "Nghiêm chỉnh nói, Lâm thị biết rõ quy củ, là người hiểu biết, An An chất phác khiến người yêu thương, ta là thật tâm thích các nàng, Lâm thị có thể vì Quách gia chúng ta khai chi tán diệp, là chuyện tốt, nhưng trong lòng con phải có chừng mực, có thể sủng ái mẹ con Lâm thị, nhưng không thể sủng quá mức. Bình Chương là ta tận mắt nhìn nó lớn lên, văn võ song toàn làm việc ổn trọng, tương lai Quốc Công Phủ giao cho nó, ta rất yên tâm."
"Nhi tử hiểu, mẫu thân không cần phải lo lắng." Quách Bá Ngôn đỡ lấy cánh tay mẫu thân, tự tin nói: "Lâm thị không phải loại người như vậy, nhi tử cũng sẽ không khiến nàng biến thành như vậy."
Thái phu nhân gật gật đầu: "Ta chỉ là đề tỉnh một câu, lời này con nghe là được rồi, đừng đi hù dọa nàng, an thai quan trọng hơn."
Quách Bá Ngôn cười nói: "Vâng."
/150
|