Tiễn mẫu thân, Quách Bá Ngôn lập tức đi nhanh trở về, vào nhà thấy nữ nhi đã đi rồi, chỉ còn Lâm thị ngồi ở bên giường, nhìn hắn đi vào liền cúi thấp đầu, bên mặt hồng nhuận phơn phớt, ngực Quách Bá Ngôn lập tức nóng như lửa, trong chớp mắt liền tới trước mặt Lâm thị, quỳ gối ngồi chồm hổm xuống, đầu to chui vào trong ngực Lâm thị, cách quần áo hôn bụng dưới bằng phẳng của nàng.
Nhanh như vậy đã muốn sinh con cho hắn rồi, không uổng công hắn thương nàng như vậy.
Lâm thị nhìn đầu to trong ngực, không biết sao, lại nhớ tới khi nàng mang thai nữ nhi, người chồng trước đã từng vui mừng như vậy, ôn nhu đối đãi. Một người dịu dàng tuấn nhã tác phong nhanh nhẹn như vậy, nàng đời này có lẽ cũng không quên được, không quên được thời gian vài năm ở Giang Nam, gả cho Quách Bá Ngôn là thân bất do kỷ, nàng cố gắng làm thê tử tốt, nhưng vẫn chứa trong lòng là bóng dáng người xưa.
Nhưng bây giờ, nàng mang thai cốt nhục của Quách Bá Ngôn, đã có hài tử, rất nhiều chuyện dường như không giống nhau, nàng và Quách Bá Ngôn không còn là người bên gối bình thường, bọn họ đã có hài tử chung. Trước đây, quan hệ phu thê hai người càng giống như một loại giao dịch, nàng cho hắn thân thể mình, Quách Bá Ngôn cho nàng và nữ nhi danh phận, nhưng kể từ giây phút này...
Lâm thị lần đầu tiên cảm thấy, nàng thật sự đã là thê tử của Quách Bá Ngôn, giữa hai người, không còn đơn thuần là dục vọng và thỏa hiệp.
"Quốc Công gia, ta muốn sinh con gái." Sờ sờ đầu tóc thô cứng của nam nhân, Lâm thị nhẹ nhàng nói. Quách Bá Ngôn ngoài ý muốn ngẩng đầu, Lâm thị ánh mắt ôn nhu như nước, bình bình thản thản nhìn thẳng hắn: "Sinh tiểu nha đầu đẹp như An An vậy, trưởng thành làm bạn với An An, có Quốc Công gia yêu thương, nàng cả đời chắc chắn bình an suôn sẻ."
Nàng cho hắn biết, nàng không có dã tâm gì, nàng hi vọng hắn tin tưởng.
Quách Bá Ngôn nhìn nữ nhân dung mạo như ngọc tư thái như tiên này, đáy lòng chợt dâng lên một loại cảm xúc lạ lẫm. Vừa bắt đầu, hắn chỉ là tham tư sắc và tư thái của Lâm thị, đoạt được người, hắn chìm đắm trong ôn nhu hương sắc của nàng, dường như vĩnh viễn cũng sẽ không biết chán, nhưng Quách Bá Ngôn cũng thu hết toàn bộ biểu hiện sau khi vào phủ của Lâm thị vào mắt. Nàng rất cẩn thận, không tự tiện hỏi thăm chuyện Đàm thị, không đụng vào chuyện trong phòng của trưởng tử trưởng nữ, hết thảy tuân theo lệ cũ, cũng thiệt tình thân thiết cùng Đình Phương, đề điểm tranh chữ. Lâm thị cẩn thận, cũng không nhát gan, ngắn ngủi một tháng, đã xử trí hai xảo nô to gan lớn mật bằng mặt không bằng lòng, thành công đứng vững gót chân.
Đây là một nữ nhân thông minh xinh đẹp, nàng có dung mạo và thân thể hấp dẫn nam nhân, cũng có bản lãnh làm cho nam nhân kính trọng, sẽ không chỉ coi nàng như người ấm giường.
"Trước tiên vẫn nên là nhi tử." Ngồi trên giường, Quách Bá Ngôn một tay ôm lấy kiều thê, một tay đặt ở phần bụng nàng, mặc sức tưởng tượng nói: "Phù ca Thứ ca bướng bỉnh, học võ không tốt, Thượng Ca Nhi còn nhỏ, nàng sinh cho Bình Chương mấy đệ đệ, tương lai nếu có chiến sự, huynh đệ bọn họ ra trận chiếu ứng lẫn nhau, cùng nhau Quang Tông Diệu Tổ."
Đã có nhi tử, tương lai hắn đi trước, Lâm thị dưới gối có con cháu thân sinh hiếu kính. Trưởng tử và kế mẫu khách khí xa cách, Quách Bá Ngôn trong lòng rõ ràng, hắn không trách nhi tử, đổi thành hắn, tuổi mười sáu mười bảy bỗng nhiên có thêm kế mẫu, hắn cũng sẽ không thích, nhiều lắm là cho kế mẫu kính trọng ngoài mặt, nên hắn phải suy tính cho Lâm thị.
Một người muốn nữ nhi, một người muốn nhi tử, hai vợ chồng là nói nhi nữ, trong lời nói cũng là cam đoan, hai bên đều hiểu.
Lâm thị tựa ở đầu vai nam nhân, nhìn bàn tay to trên bụng một chút, nàng do dự một chút, đưa tay phủ trên mu bàn tay hắn, nhỏ giọng nói: "Ta đều nghe theo người."
Quách Bá Ngôn cầm tay nàng, cười hôn nhẹ lên trán nàng: "Chớ suy nghĩ lung tung, an tâm sinh nhi tử cho gia, càng nhiều càng tốt."
Bốn chữ cuối cùng, là nói ở bên tai nàng, khuôn mặt Lâm thị nóng lên, lập tức quên mất những cái khác.
~
Lâm thị có thai, Quốc Công Phủ không dấu cũng không che, Đàm cữu mẫu liên tục âm thầm lưu ý động tĩnh Quốc Công Phủ, rất nhanh liền nhận được tin, đêm đó một đêm mất ngủ, ngày kế tiếp mang theo lễ vật đến, chúc mừng Lâm thị. Lâm thị tiếp đón trà nước cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, chỉ không hiểu mục đích chân chính của Đàm cữu mẫu.
Sau khi xã giao có lệ ngắn ngủi, Đàm cữu mẫu bỏ lại Lâm thị, trước khi đi vội vàng đi Di Hòa Hiên của cháu ngoại trai.
Quách Kiêu đang ở thư phòng đọc sách, biết được mợ đến, hắn nhíu mi, buông binh thư đi phòng khách gặp khách.
Đàm cữu mẫu đuổi đi nha hoàn, thấy cháu ngoại trai mặt mày lạnh lùng không có gì khác ngày thường, Đàm cữu mẫu vội la lên: "Bên kia sao có tin tức nhanh như vậy?"
Quách Kiêu trong lòng thấy phiền, trực tiếp hỏi: "Nhìn vẻ mặt mợ, Quách gia con nối dõi thịnh vượng, người mất hứng?"
Đàm cữu mẫu nghẹn lời, nắm chặt khăn, giận dữ nói: "Mợ đây không phải lo lắng cho ngươi sao? Vạn nhất Lâm thị sinh ra nhi tử..."
Quách Kiêu lạnh giọng cắt ngang nàng ta: "Con của nàng là thân đệ của ta, nữ nhi của nàng là thân muội của ta, ta sẽ cố gắng giữ bổn phận huynh trưởng chiếu cố bọn họ. Bọn họ hiểu chuyện, Quách gia đại phòng vui vẻ, bọn họ không hiểu chuyện, huynh trưởng ta đây cũng sẽ không dung túng. Mợ quan tâm ta là ý tốt, nhưng chuyện nhà Quách gia, mợ nên bớt phí tâm tư đi."
Chẳng lẽ hắn giống như loại người vô năng, ngay cả một Thế tử vị cũng không bảo vệ được?
Cháu ngoại trai tức giận, Đàm cữu mẫu lúc này không dám lên tiếng nữa, quẫn bách cúi đầu, sau nửa ngày mới nói: "Được, ngươi lớn rồi, không cần mợ quan tâm, mợ sau này không nói nữa, nhưng ngươi phải hết sức cảnh giác đó, tri nhân tri diện bất tri tâm, mẫu thân ngươi trước khi đi kéo tay của ta gửi gắm ngươi và Đình Phương cho ta, ngươi tuổi còn trẻ ít kinh nghiệm, mợ sợ ngươi mắc bẫy của người khác."
Nói đến phần sau nghẹn ngào, quay đầu lau nước mắt.
Nhắc tới mẫu thân, vẻ mặt Quách Kiêu hơi trì hoãn, nói sang chuyện khác: "Văn Lễ tháng tư thi học viện, hắn có nắm chắc không?"
Hắn thiệt tình hi vọng biểu đệ này có thể đứng lên, có thể chống đỡ Đàm gia.
Đàm cữu mẫu lau lau đôi mắt, cười nói: "Thời gian này dậy sớm thức muộn đọc sách, có lẽ có thể đậu."
Quách Kiêu gật đầu.
~
Bên này Lâm thị vừa mới mang thai, cuối tháng giêng, trong cung Đức Phi nửa đêm sinh hạ vị tiểu hoàng tử kế tiếp, xếp thứ năm, Tuyên Đức Đế long nhan cực kỳ vui mừng, hôm sau liền ở trên triều đình hạ chỉ, sắc phong Đức Phi gần mười tám tuổi là hoàng hậu.
Tin tức truyền tới Quốc Công Phủ, Tống Gia Ninh và ba cô nương Quách gia đều ở bên cạnh Thái phu nhân, nha hoàn nói xong, Tam cô nương Vân Phương nhịn không được nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng quá thiên vị..."
"Im ngay." Thái phu nhân vẻ mặt nghiêm túc trách móc, giọng nói nghiêm khắc: "Chuyện hoàng gia ngươi có thể sắp đặt hay sao? Trở về viết ba lần "nữ giới", sáng mai cầm cho ta xem."
Vân Phương sợ tới mức nửa chữ cũng không dám nói.
Tống Gia Ninh thành thành thật thật ngậm miệng, trong lòng cũng rất đồng ý với lời nói của Tam tỷ tỷ. Tuyên Đức Đế quá bất công, Thục phi sinh là công chúa, không có gì đáng nói, nhưng Ngô quý phi sinh ra nhị hoàng tử, Huệ phi có Tứ hoàng tử, đều là lão nhân nhiều năm bên cạnh Tuyên Đức Đế, hôm nay lại bị một tiểu cô nương mười tám tuổi đánh bại.
Tống Gia Ninh nhớ lại một chút Lý hoàng hậu mới sách phong, ừ, lớn lên quả thật là xinh đẹp vô cùng, quả nhiên nam nhân đều háo sắc, bất kể già trẻ.
Chuyện phong hậu khiến dân chúng kinh thành nói chuyện say sưa một hồi, nửa tháng sau, Tuyên Đức Đế lại hạ xuống một phong chiếu thư, phong Đại hoàng tử là Sở Vương, nhị hoàng tử là Duệ Vương, Tam hoàng tử là Thọ vương, ngay hôm đó chỉ thị Công Bộ đốc tạo Vương Phủ.
Một hơi phong ba Thân Vương, chấn động kinh thành.
Tống Gia Ninh không có nghĩ quá nhiều, nhi tử Hoàng Đế được phong vương gia, là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa ba hoàng tử tuổi quả thật là lớn rồi.
Nhưng Tống Gia Ninh như thế nào cũng không nghĩ tới, hoàng tử Phong Vương, cùng nàng vẫn là có một chút quan hệ.
Hoàng hôn ngày hôm đó, sau khi Quách Bá Ngôn hồi phủ, gọi hết người của tam phòng qua chỗ Thái phu nhân, người đến đông đủ, Quách Bá Ngôn nói một việc: "Phủ đệ của ba vị Vương Gia chọn xong rồi, Hoàng Thượng khâm điểm Tề Phủ cho Thọ vương, tính cả vài hộ phía đông Tề Phủ cũng nhập vào Thọ vương phủ, ngày mai Công Bộ bắt đầu đốc tạo, tất cả các phòng cần phải ràng buộc hạ nhân, không thể nhìn trộm vọng nghị."
Tề Phủ hàng xóm nằm phía bên trái Quốc Công Phủ là một tòa nhà lớn khí phái, chính là phủ đệ của Tể Tướng tiền triều, sau khi Đại Chu khai quốc Tề gia sụp đổ, tòa nhà cũng chưa từng thay đổi, hôm nay được Tuyên Đức Đế ban cho Tam hoàng tử Thọ vương làm vương phủ.
Tống Gia Ninh khiếp sợ mở to hai mắt, lần nữa sống lại, nàng lại có thể làm hàng xóm với Hoàng Thượng tương lai sao?
Nàng chỉ lo ngạc nhiên, không có phát hiện ở đối diện, kế huynh của nàng sâu sắc nhìn nàng một cái.
Chính sự nói xong, tam phòng từng phòng giải tán, một đoàn người đại phòng cuối cùng mới đi, Quách Bá Ngôn, Lâm thị đi phía trước, huynh muội Quách Kiêu, Tống Gia Ninh đi phía sau. Tống Gia Ninh đã bắt đầu thèm cơm tối, Quách Kiêu vẫn còn nhớ rõ ràng dáng vẻ khiếp sợ vừa nãy của nàng, đi được vài bước, thấp giọng hỏi: "Tam hoàng tử dời qua, muội rất vui?"
Tống Gia Ninh mờ mịt "A" một tiếng, chống lại đôi mắt âm u của Quách Kiêu, chợt nhớ lại lời nhắc nhở năm ngoái của Quách Kiêu đối với nàng, vội phủ nhận: "Không có, muội vì sao phải vui?"
Vốn không có vui, nàng chỉ rất là ngoài ý muốn.
Quách Kiêu nhìn chằm chằm nàng, nhưng lại nghĩ kế muội này cược qua một lần Tam hoàng tử thắng, còn cùng Tam hoàng tử liên thủ đoán đố đèn, đại xuất danh tiếng.
Thật sự vô tâm, hay là giả vờ ngây ngốc?
Tống Gia Ninh không biết người này đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn quá dọa người, không dám ở cùng hắn lâu, đi nhanh vài bước đuổi theo mẫu thân, nắm tay mẫu thân hỏi: "Nương, đêm nay chúng ta ăn cái gì?" Mắt hạnh vụng trộm nhìn ra phía sau, thấy Quách Kiêu vẫn còn nhìn nàng, Tống Gia Ninh cả người bốc lên khí lạnh, vừa sợ vừa ủy khuất, con mắt nào của hắn nhìn ra nàng vui hả?
Tác giả có lời muốn nói: Quách Kiêu: con mắt thứ ba của ta đều thấy được.
Gia Ninh: nói bậy, ngươi chỉ có hai cái mắt!
Quách Kiêu: đi theo ta vào nhà, cho ngươi xem.
Sau một lúc lâu, trong phòng truyền đến giọng nói giật mình của Gia Ninh: "Điện hạ sao lại ở chỗ này?"
Nhanh như vậy đã muốn sinh con cho hắn rồi, không uổng công hắn thương nàng như vậy.
Lâm thị nhìn đầu to trong ngực, không biết sao, lại nhớ tới khi nàng mang thai nữ nhi, người chồng trước đã từng vui mừng như vậy, ôn nhu đối đãi. Một người dịu dàng tuấn nhã tác phong nhanh nhẹn như vậy, nàng đời này có lẽ cũng không quên được, không quên được thời gian vài năm ở Giang Nam, gả cho Quách Bá Ngôn là thân bất do kỷ, nàng cố gắng làm thê tử tốt, nhưng vẫn chứa trong lòng là bóng dáng người xưa.
Nhưng bây giờ, nàng mang thai cốt nhục của Quách Bá Ngôn, đã có hài tử, rất nhiều chuyện dường như không giống nhau, nàng và Quách Bá Ngôn không còn là người bên gối bình thường, bọn họ đã có hài tử chung. Trước đây, quan hệ phu thê hai người càng giống như một loại giao dịch, nàng cho hắn thân thể mình, Quách Bá Ngôn cho nàng và nữ nhi danh phận, nhưng kể từ giây phút này...
Lâm thị lần đầu tiên cảm thấy, nàng thật sự đã là thê tử của Quách Bá Ngôn, giữa hai người, không còn đơn thuần là dục vọng và thỏa hiệp.
"Quốc Công gia, ta muốn sinh con gái." Sờ sờ đầu tóc thô cứng của nam nhân, Lâm thị nhẹ nhàng nói. Quách Bá Ngôn ngoài ý muốn ngẩng đầu, Lâm thị ánh mắt ôn nhu như nước, bình bình thản thản nhìn thẳng hắn: "Sinh tiểu nha đầu đẹp như An An vậy, trưởng thành làm bạn với An An, có Quốc Công gia yêu thương, nàng cả đời chắc chắn bình an suôn sẻ."
Nàng cho hắn biết, nàng không có dã tâm gì, nàng hi vọng hắn tin tưởng.
Quách Bá Ngôn nhìn nữ nhân dung mạo như ngọc tư thái như tiên này, đáy lòng chợt dâng lên một loại cảm xúc lạ lẫm. Vừa bắt đầu, hắn chỉ là tham tư sắc và tư thái của Lâm thị, đoạt được người, hắn chìm đắm trong ôn nhu hương sắc của nàng, dường như vĩnh viễn cũng sẽ không biết chán, nhưng Quách Bá Ngôn cũng thu hết toàn bộ biểu hiện sau khi vào phủ của Lâm thị vào mắt. Nàng rất cẩn thận, không tự tiện hỏi thăm chuyện Đàm thị, không đụng vào chuyện trong phòng của trưởng tử trưởng nữ, hết thảy tuân theo lệ cũ, cũng thiệt tình thân thiết cùng Đình Phương, đề điểm tranh chữ. Lâm thị cẩn thận, cũng không nhát gan, ngắn ngủi một tháng, đã xử trí hai xảo nô to gan lớn mật bằng mặt không bằng lòng, thành công đứng vững gót chân.
Đây là một nữ nhân thông minh xinh đẹp, nàng có dung mạo và thân thể hấp dẫn nam nhân, cũng có bản lãnh làm cho nam nhân kính trọng, sẽ không chỉ coi nàng như người ấm giường.
"Trước tiên vẫn nên là nhi tử." Ngồi trên giường, Quách Bá Ngôn một tay ôm lấy kiều thê, một tay đặt ở phần bụng nàng, mặc sức tưởng tượng nói: "Phù ca Thứ ca bướng bỉnh, học võ không tốt, Thượng Ca Nhi còn nhỏ, nàng sinh cho Bình Chương mấy đệ đệ, tương lai nếu có chiến sự, huynh đệ bọn họ ra trận chiếu ứng lẫn nhau, cùng nhau Quang Tông Diệu Tổ."
Đã có nhi tử, tương lai hắn đi trước, Lâm thị dưới gối có con cháu thân sinh hiếu kính. Trưởng tử và kế mẫu khách khí xa cách, Quách Bá Ngôn trong lòng rõ ràng, hắn không trách nhi tử, đổi thành hắn, tuổi mười sáu mười bảy bỗng nhiên có thêm kế mẫu, hắn cũng sẽ không thích, nhiều lắm là cho kế mẫu kính trọng ngoài mặt, nên hắn phải suy tính cho Lâm thị.
Một người muốn nữ nhi, một người muốn nhi tử, hai vợ chồng là nói nhi nữ, trong lời nói cũng là cam đoan, hai bên đều hiểu.
Lâm thị tựa ở đầu vai nam nhân, nhìn bàn tay to trên bụng một chút, nàng do dự một chút, đưa tay phủ trên mu bàn tay hắn, nhỏ giọng nói: "Ta đều nghe theo người."
Quách Bá Ngôn cầm tay nàng, cười hôn nhẹ lên trán nàng: "Chớ suy nghĩ lung tung, an tâm sinh nhi tử cho gia, càng nhiều càng tốt."
Bốn chữ cuối cùng, là nói ở bên tai nàng, khuôn mặt Lâm thị nóng lên, lập tức quên mất những cái khác.
~
Lâm thị có thai, Quốc Công Phủ không dấu cũng không che, Đàm cữu mẫu liên tục âm thầm lưu ý động tĩnh Quốc Công Phủ, rất nhanh liền nhận được tin, đêm đó một đêm mất ngủ, ngày kế tiếp mang theo lễ vật đến, chúc mừng Lâm thị. Lâm thị tiếp đón trà nước cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, chỉ không hiểu mục đích chân chính của Đàm cữu mẫu.
Sau khi xã giao có lệ ngắn ngủi, Đàm cữu mẫu bỏ lại Lâm thị, trước khi đi vội vàng đi Di Hòa Hiên của cháu ngoại trai.
Quách Kiêu đang ở thư phòng đọc sách, biết được mợ đến, hắn nhíu mi, buông binh thư đi phòng khách gặp khách.
Đàm cữu mẫu đuổi đi nha hoàn, thấy cháu ngoại trai mặt mày lạnh lùng không có gì khác ngày thường, Đàm cữu mẫu vội la lên: "Bên kia sao có tin tức nhanh như vậy?"
Quách Kiêu trong lòng thấy phiền, trực tiếp hỏi: "Nhìn vẻ mặt mợ, Quách gia con nối dõi thịnh vượng, người mất hứng?"
Đàm cữu mẫu nghẹn lời, nắm chặt khăn, giận dữ nói: "Mợ đây không phải lo lắng cho ngươi sao? Vạn nhất Lâm thị sinh ra nhi tử..."
Quách Kiêu lạnh giọng cắt ngang nàng ta: "Con của nàng là thân đệ của ta, nữ nhi của nàng là thân muội của ta, ta sẽ cố gắng giữ bổn phận huynh trưởng chiếu cố bọn họ. Bọn họ hiểu chuyện, Quách gia đại phòng vui vẻ, bọn họ không hiểu chuyện, huynh trưởng ta đây cũng sẽ không dung túng. Mợ quan tâm ta là ý tốt, nhưng chuyện nhà Quách gia, mợ nên bớt phí tâm tư đi."
Chẳng lẽ hắn giống như loại người vô năng, ngay cả một Thế tử vị cũng không bảo vệ được?
Cháu ngoại trai tức giận, Đàm cữu mẫu lúc này không dám lên tiếng nữa, quẫn bách cúi đầu, sau nửa ngày mới nói: "Được, ngươi lớn rồi, không cần mợ quan tâm, mợ sau này không nói nữa, nhưng ngươi phải hết sức cảnh giác đó, tri nhân tri diện bất tri tâm, mẫu thân ngươi trước khi đi kéo tay của ta gửi gắm ngươi và Đình Phương cho ta, ngươi tuổi còn trẻ ít kinh nghiệm, mợ sợ ngươi mắc bẫy của người khác."
Nói đến phần sau nghẹn ngào, quay đầu lau nước mắt.
Nhắc tới mẫu thân, vẻ mặt Quách Kiêu hơi trì hoãn, nói sang chuyện khác: "Văn Lễ tháng tư thi học viện, hắn có nắm chắc không?"
Hắn thiệt tình hi vọng biểu đệ này có thể đứng lên, có thể chống đỡ Đàm gia.
Đàm cữu mẫu lau lau đôi mắt, cười nói: "Thời gian này dậy sớm thức muộn đọc sách, có lẽ có thể đậu."
Quách Kiêu gật đầu.
~
Bên này Lâm thị vừa mới mang thai, cuối tháng giêng, trong cung Đức Phi nửa đêm sinh hạ vị tiểu hoàng tử kế tiếp, xếp thứ năm, Tuyên Đức Đế long nhan cực kỳ vui mừng, hôm sau liền ở trên triều đình hạ chỉ, sắc phong Đức Phi gần mười tám tuổi là hoàng hậu.
Tin tức truyền tới Quốc Công Phủ, Tống Gia Ninh và ba cô nương Quách gia đều ở bên cạnh Thái phu nhân, nha hoàn nói xong, Tam cô nương Vân Phương nhịn không được nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng quá thiên vị..."
"Im ngay." Thái phu nhân vẻ mặt nghiêm túc trách móc, giọng nói nghiêm khắc: "Chuyện hoàng gia ngươi có thể sắp đặt hay sao? Trở về viết ba lần "nữ giới", sáng mai cầm cho ta xem."
Vân Phương sợ tới mức nửa chữ cũng không dám nói.
Tống Gia Ninh thành thành thật thật ngậm miệng, trong lòng cũng rất đồng ý với lời nói của Tam tỷ tỷ. Tuyên Đức Đế quá bất công, Thục phi sinh là công chúa, không có gì đáng nói, nhưng Ngô quý phi sinh ra nhị hoàng tử, Huệ phi có Tứ hoàng tử, đều là lão nhân nhiều năm bên cạnh Tuyên Đức Đế, hôm nay lại bị một tiểu cô nương mười tám tuổi đánh bại.
Tống Gia Ninh nhớ lại một chút Lý hoàng hậu mới sách phong, ừ, lớn lên quả thật là xinh đẹp vô cùng, quả nhiên nam nhân đều háo sắc, bất kể già trẻ.
Chuyện phong hậu khiến dân chúng kinh thành nói chuyện say sưa một hồi, nửa tháng sau, Tuyên Đức Đế lại hạ xuống một phong chiếu thư, phong Đại hoàng tử là Sở Vương, nhị hoàng tử là Duệ Vương, Tam hoàng tử là Thọ vương, ngay hôm đó chỉ thị Công Bộ đốc tạo Vương Phủ.
Một hơi phong ba Thân Vương, chấn động kinh thành.
Tống Gia Ninh không có nghĩ quá nhiều, nhi tử Hoàng Đế được phong vương gia, là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa ba hoàng tử tuổi quả thật là lớn rồi.
Nhưng Tống Gia Ninh như thế nào cũng không nghĩ tới, hoàng tử Phong Vương, cùng nàng vẫn là có một chút quan hệ.
Hoàng hôn ngày hôm đó, sau khi Quách Bá Ngôn hồi phủ, gọi hết người của tam phòng qua chỗ Thái phu nhân, người đến đông đủ, Quách Bá Ngôn nói một việc: "Phủ đệ của ba vị Vương Gia chọn xong rồi, Hoàng Thượng khâm điểm Tề Phủ cho Thọ vương, tính cả vài hộ phía đông Tề Phủ cũng nhập vào Thọ vương phủ, ngày mai Công Bộ bắt đầu đốc tạo, tất cả các phòng cần phải ràng buộc hạ nhân, không thể nhìn trộm vọng nghị."
Tề Phủ hàng xóm nằm phía bên trái Quốc Công Phủ là một tòa nhà lớn khí phái, chính là phủ đệ của Tể Tướng tiền triều, sau khi Đại Chu khai quốc Tề gia sụp đổ, tòa nhà cũng chưa từng thay đổi, hôm nay được Tuyên Đức Đế ban cho Tam hoàng tử Thọ vương làm vương phủ.
Tống Gia Ninh khiếp sợ mở to hai mắt, lần nữa sống lại, nàng lại có thể làm hàng xóm với Hoàng Thượng tương lai sao?
Nàng chỉ lo ngạc nhiên, không có phát hiện ở đối diện, kế huynh của nàng sâu sắc nhìn nàng một cái.
Chính sự nói xong, tam phòng từng phòng giải tán, một đoàn người đại phòng cuối cùng mới đi, Quách Bá Ngôn, Lâm thị đi phía trước, huynh muội Quách Kiêu, Tống Gia Ninh đi phía sau. Tống Gia Ninh đã bắt đầu thèm cơm tối, Quách Kiêu vẫn còn nhớ rõ ràng dáng vẻ khiếp sợ vừa nãy của nàng, đi được vài bước, thấp giọng hỏi: "Tam hoàng tử dời qua, muội rất vui?"
Tống Gia Ninh mờ mịt "A" một tiếng, chống lại đôi mắt âm u của Quách Kiêu, chợt nhớ lại lời nhắc nhở năm ngoái của Quách Kiêu đối với nàng, vội phủ nhận: "Không có, muội vì sao phải vui?"
Vốn không có vui, nàng chỉ rất là ngoài ý muốn.
Quách Kiêu nhìn chằm chằm nàng, nhưng lại nghĩ kế muội này cược qua một lần Tam hoàng tử thắng, còn cùng Tam hoàng tử liên thủ đoán đố đèn, đại xuất danh tiếng.
Thật sự vô tâm, hay là giả vờ ngây ngốc?
Tống Gia Ninh không biết người này đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn quá dọa người, không dám ở cùng hắn lâu, đi nhanh vài bước đuổi theo mẫu thân, nắm tay mẫu thân hỏi: "Nương, đêm nay chúng ta ăn cái gì?" Mắt hạnh vụng trộm nhìn ra phía sau, thấy Quách Kiêu vẫn còn nhìn nàng, Tống Gia Ninh cả người bốc lên khí lạnh, vừa sợ vừa ủy khuất, con mắt nào của hắn nhìn ra nàng vui hả?
Tác giả có lời muốn nói: Quách Kiêu: con mắt thứ ba của ta đều thấy được.
Gia Ninh: nói bậy, ngươi chỉ có hai cái mắt!
Quách Kiêu: đi theo ta vào nhà, cho ngươi xem.
Sau một lúc lâu, trong phòng truyền đến giọng nói giật mình của Gia Ninh: "Điện hạ sao lại ở chỗ này?"
/150
|