Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thấy một người phụ nữ mang thai đang đinh nằm lên giường siêu âm, anh tiến lên trực tiếp đặt Lê Hiểu Mạn nằm xuống.
Người phụ nữ kia và bác sĩ thấy vậy đều kinh ngạc nhìn anh.
“Vị tiên sinh này, mời anh đi ra ngoài xếp...”
Bác sĩ còn chưa nói xong chữ ‘hàng’ thì Long Tư Hạo đang hung ác nhìn qua.
Thấy anh tuấn mỹ bất phàm, sắc mặt lại cực kì lạnh lẽo, quanh thân tản ra hàn khí nhiếp người, bà ta không dám nói gì khác: “Tiên sinh, anh đi ra ngoài trước, tôi lập tức kiểm tra cho cô ấy.”
Long Tư Hạo lạnh lùng nhìn bác sĩ, sau đó đau lòng nhìn người trên giường bệnh, anh vén tóc cô ra sau tai, cúi đầu hôn lên trán cô mới dịu dàng nói: “Hiểu Hiểu, anh ở bên ngoài chờ em.”
Dứt lời, anh đứng thẳng người, anh mắt phức tạp chăm chú nhìn cô một lúc mới đi ra khỏi phòng siêu âm.
Lâm Mạch Mạch ở bên ngoài thấy anh đi ra liền hỏi: “Long tổng, đứa bé trong bụng Mạn Mạn anh sẽ phụ trách sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, đáy mắt hiện lên cảm xúc đầy phức tạp, biểu tình ẩn nhẫn đau khổ, hai bàn tay nắm chặt nắm đấm cho đến khi đốt ngón tay trắng bệch.
Lâm Mạch Mạch thấy sắc mặt anh không đúng, gương mặt không che giấu được vẻ đau đớn, không hề vui sướng như người sắp được làm ba nên ánh mắt cô trở nên sắc bén.
“Long tổng, anh có ý tứ gì? Mạn Mạn mang thai anh đau khổ như vậy sao? Anh không muốn phụ trách đứa bé thì cứ nói thẳng.”
Lâm Mạch Mạch phẫn nộ nhìn Long Tư Hạo, thiệt thòi cô còn xem anh ta là nam thần, cho rằng anh ta khác với người đàn ông khác lại không nghĩ tới anh là người đàn ông không dám chịu trách nhiệm.
Mạn Mạn gặp phải tên cặn bã như Hoắc Vân Hy đã không may mắn rồi, nếu ngay cả Long Tư Hạo cũng như thế thì cô không cách nào tưởng tượng được Mạn Mạn của cô sẽ tổn thương thành bộ dạng gì nữa, cô ấy sẽ còn dũng khí mà sống sao?
Long Tư Hạo không để ý đến Lâm Mạch Mạch mà chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng siêu âm, dần dần thu lại sự đau khổ.
...
Bên trong phòng siêu âm, Lê Hiểu Mạn nằm trên giường nhỏ, hai mắt như giọt nước đọng nhìn chằm chằm trần nhà.
Bác sĩ xốc váy cô lên, thấy trên bụng cô có vết bầm tím thì sợ run lên, lập tức bôi dịch trên bụng cô sau đó bắt đầu kiểm tra.
“Cô bị chậm kinh đã bao lâu?”
Đối với câu hỏi của bác sĩ, Lê Hiểu Mạn vẫn như cũ mặt xám như tro tàn liếc trần nhà, không trả lời.
Bác sĩ thấy sắc mặt cô không đúng, không tiện hỏi thêm gì mà cẩn thận kiểm tra, sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình.
Di tới di lu sắc mặt bác sĩ càng nhíu chặt lại, sau đó kinh ngạc nhìn cô: “Căn bản cô không mang thai, tử cung không nhìn thấy phôi thai.”
“Cái gì?” Bởi vì lời của bác sĩ, Lê Hiểu Mạn đang mặt xám như tro tàn đột nhiên phục hồi tinh thần, mở to tròng mắt, ngơ ngẩn nhìn bác sĩ, gằn từng chữ hỏi: “Tôi ~ không ~ mang ~ thai? Làm sao có thể?”
Que thử thai rõ ràng là hai vạch mà!
Chẳng lẽ que thử thai không cho đúng?
Bác sĩ thấy vẻ mặt của cô không đúng, vì thế nói: “Nếu không tin thì siêu âm lần nữa thử xem.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhíu chặt đầu lông mày gật đầu với bác sĩ.
Lúc bác sĩ làm siêu âm, thăm dò từ phía dưới đo vào, cô đau đến nhíu mày.
Bác sĩ thấy vậy mới kinh ngạc nhìn cô: “Vị tiểu thư này, cô đã kết hôn chưa? Không phải cô vẫn là xử nữ đấy chứ? Xử nữ không thể làm siêu âm nếu không sẽ làm tổn hại màng trinh.”
Nghe lời bác sĩ nói, Lê Hiểu Mạn càng mở to mắt hơn, há miệng rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Bác sĩ nhìn cô, in kết quả ra đưa cho cô: “Cô mang cho bác sĩ phụ khoa khám xem.”
Chờ một lúc lâu sau mới hồi phục, Lê Hiểu Mạn cầm từ giấy trong tay cảm thấy như đang bay trên mây, vẻ mặt ngờ nghệch cầm kết quả ra khỏi phòng siêu âm.
Chờ ra khỏi phòng siêu âm thì Lâm Mạch Mạch thấy cô đi ra, sau đó tiến lên lo lắng hỏi cô: “Mạn Mạn, kết quả thế nào? Bảo bảo không sao chứ?”
Thấy một người phụ nữ mang thai đang đinh nằm lên giường siêu âm, anh tiến lên trực tiếp đặt Lê Hiểu Mạn nằm xuống.
Người phụ nữ kia và bác sĩ thấy vậy đều kinh ngạc nhìn anh.
“Vị tiên sinh này, mời anh đi ra ngoài xếp...”
Bác sĩ còn chưa nói xong chữ ‘hàng’ thì Long Tư Hạo đang hung ác nhìn qua.
Thấy anh tuấn mỹ bất phàm, sắc mặt lại cực kì lạnh lẽo, quanh thân tản ra hàn khí nhiếp người, bà ta không dám nói gì khác: “Tiên sinh, anh đi ra ngoài trước, tôi lập tức kiểm tra cho cô ấy.”
Long Tư Hạo lạnh lùng nhìn bác sĩ, sau đó đau lòng nhìn người trên giường bệnh, anh vén tóc cô ra sau tai, cúi đầu hôn lên trán cô mới dịu dàng nói: “Hiểu Hiểu, anh ở bên ngoài chờ em.”
Dứt lời, anh đứng thẳng người, anh mắt phức tạp chăm chú nhìn cô một lúc mới đi ra khỏi phòng siêu âm.
Lâm Mạch Mạch ở bên ngoài thấy anh đi ra liền hỏi: “Long tổng, đứa bé trong bụng Mạn Mạn anh sẽ phụ trách sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, đáy mắt hiện lên cảm xúc đầy phức tạp, biểu tình ẩn nhẫn đau khổ, hai bàn tay nắm chặt nắm đấm cho đến khi đốt ngón tay trắng bệch.
Lâm Mạch Mạch thấy sắc mặt anh không đúng, gương mặt không che giấu được vẻ đau đớn, không hề vui sướng như người sắp được làm ba nên ánh mắt cô trở nên sắc bén.
“Long tổng, anh có ý tứ gì? Mạn Mạn mang thai anh đau khổ như vậy sao? Anh không muốn phụ trách đứa bé thì cứ nói thẳng.”
Lâm Mạch Mạch phẫn nộ nhìn Long Tư Hạo, thiệt thòi cô còn xem anh ta là nam thần, cho rằng anh ta khác với người đàn ông khác lại không nghĩ tới anh là người đàn ông không dám chịu trách nhiệm.
Mạn Mạn gặp phải tên cặn bã như Hoắc Vân Hy đã không may mắn rồi, nếu ngay cả Long Tư Hạo cũng như thế thì cô không cách nào tưởng tượng được Mạn Mạn của cô sẽ tổn thương thành bộ dạng gì nữa, cô ấy sẽ còn dũng khí mà sống sao?
Long Tư Hạo không để ý đến Lâm Mạch Mạch mà chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng siêu âm, dần dần thu lại sự đau khổ.
...
Bên trong phòng siêu âm, Lê Hiểu Mạn nằm trên giường nhỏ, hai mắt như giọt nước đọng nhìn chằm chằm trần nhà.
Bác sĩ xốc váy cô lên, thấy trên bụng cô có vết bầm tím thì sợ run lên, lập tức bôi dịch trên bụng cô sau đó bắt đầu kiểm tra.
“Cô bị chậm kinh đã bao lâu?”
Đối với câu hỏi của bác sĩ, Lê Hiểu Mạn vẫn như cũ mặt xám như tro tàn liếc trần nhà, không trả lời.
Bác sĩ thấy sắc mặt cô không đúng, không tiện hỏi thêm gì mà cẩn thận kiểm tra, sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình.
Di tới di lu sắc mặt bác sĩ càng nhíu chặt lại, sau đó kinh ngạc nhìn cô: “Căn bản cô không mang thai, tử cung không nhìn thấy phôi thai.”
“Cái gì?” Bởi vì lời của bác sĩ, Lê Hiểu Mạn đang mặt xám như tro tàn đột nhiên phục hồi tinh thần, mở to tròng mắt, ngơ ngẩn nhìn bác sĩ, gằn từng chữ hỏi: “Tôi ~ không ~ mang ~ thai? Làm sao có thể?”
Que thử thai rõ ràng là hai vạch mà!
Chẳng lẽ que thử thai không cho đúng?
Bác sĩ thấy vẻ mặt của cô không đúng, vì thế nói: “Nếu không tin thì siêu âm lần nữa thử xem.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhíu chặt đầu lông mày gật đầu với bác sĩ.
Lúc bác sĩ làm siêu âm, thăm dò từ phía dưới đo vào, cô đau đến nhíu mày.
Bác sĩ thấy vậy mới kinh ngạc nhìn cô: “Vị tiểu thư này, cô đã kết hôn chưa? Không phải cô vẫn là xử nữ đấy chứ? Xử nữ không thể làm siêu âm nếu không sẽ làm tổn hại màng trinh.”
Nghe lời bác sĩ nói, Lê Hiểu Mạn càng mở to mắt hơn, há miệng rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Bác sĩ nhìn cô, in kết quả ra đưa cho cô: “Cô mang cho bác sĩ phụ khoa khám xem.”
Chờ một lúc lâu sau mới hồi phục, Lê Hiểu Mạn cầm từ giấy trong tay cảm thấy như đang bay trên mây, vẻ mặt ngờ nghệch cầm kết quả ra khỏi phòng siêu âm.
Chờ ra khỏi phòng siêu âm thì Lâm Mạch Mạch thấy cô đi ra, sau đó tiến lên lo lắng hỏi cô: “Mạn Mạn, kết quả thế nào? Bảo bảo không sao chứ?”
/1063
|