Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn không trả lời Lâm Mạch Mạch mà phức tạp nhìn Long Tư Hạo, đôi mày cau chặt, nắm chặt tờ kết quả trong tay, do dự rất lâu mới khàn khàn nói: “Đêm đó ở khách sạn… anh có từng chạm vào tôi không?”
“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo cất bước tiến lên, ôm cô vào trong ngực, cằm đặt trên trán cô, đôi mắt thâm sâu nhìn cô nhu hòa nói: “Hiểu Hiểu, dù đứa bé không phải là của anh thì chỉ cần em nguyện ý anh sẽ xem nó như con ruột của mình, chỉ cần là đứa bé của em thì sẽ là đứa bé cửa anh.”
Đột nhiên Lê Hiểu Mạn dùng sức đẩy anh ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, nhếch môi lạnh lùng cười, đáy mắt ẩn ẩn tầng hơi nước, nước mắt như đê vỡ ra: “Haha… Long Tư Hạo, anh là tên lừa đảo, anh tên xấu xa này, vì sao anh lại gạt tôi? Căn bản anh không chạm vào tôi có đúng không? Tôi còn tưởng rằng chúng ta xảy ra tình một đêm, còn tưởng tôi mang thai đứa con của anh, thì ra là tôi nghĩ nhiều, anh nhất định đang lén cười nhạo tôi đúng không? Lê Hiểu Mạn tôi là chuyện đáng cười trong thiên hạ, vị các người đùa bỡn trong tay… vì sao lại đối với tôi như vậy? Vì sao chứ?”
Lê Hiểu Mạn nói xong khóc không thành tiếng, cô đưa tờ kết quả trong tay cho anh, sau đó chạy ra ngoài bệnh viện.
“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo thấy thế nhăn mày lập tức đuổi theo kéo cô ôm vào ngực, bàn tay trắng nõn vỗ vỗ lưng cô, âm thanh trầm thấp nói: “Hiểu Hiểu, dù đứa bé không phải là của anh thì anh cũng sẽ xem nó là con ruột mình.”
Nghe anh nói, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn anh, đấm vào ngực anh khóc nói: “Hỗn đạn...xấu xa...vì sao muốn gạt tôi? Xấu xa…”
Long Tư Hạo tùy ý để cho cô đánh, bàn tay nâng lên lau nước mặt cho cô, lại cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, đau lòng nhìn cô: “Em đánh tôi cũng được, nhưng đừng khóc, như vậy sẽ không tốt cho đứa bé.”
Lê Hiểu Mạn giật mình phẫn nộ nhìn anh: “Không phải con anh thì anh quan tâm làm gì?”
Cô cắn chặt môi, oán hận nhìn anh, cứ không nói cho anh căn bản cô không mang thai.
Ai bảo anh lừa cô lâu như vậy, trêu đùa cô vui lắm sao?
Hại cô đen đủi như thế.
Nhớ tới vị bác sĩ nữ kinh ngạc nhìn cô, cô liền cảm thấy xấu hổ muốn chết.
Chắc là bác sĩ kia thấy cô bị thần kinh đúng không? Còn xử nữ mà chạy đi siêu âm thai?
Đều tại anh, hại cô dọa người ta.
Long Tư Hạo thấy ánh mắt oán hận của Lê Hiểu Mạn, anh nhíu mày, ánh mắt thâm trầm nhưng lại đưa tay lên vỗ má cô: “Hiểu Hiểu, thật xin lỗi, sớm biết đêm đó tôi không chạm em lại khiến em thất vọng như vậy thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.’
“Anh…” nghe lời anh nói, Lê Hiểu Mạn suýt chút nữa đã phun búng máu rồi, đến giờ mà anh còn có tâm tình trêu cô.
Lúc này Lâm Mạch Mạch mới cầm kết quả siêu âm của cô đi tới kinh ngạc nhìn cô: “Mạn Mạn, cậu không mang thai là sao hả? Không phải que thử thai là dương tính sao?”
Lê Hiểu Mạn nghe thấy cô ấy nói chuyện cô không mang thai,đôi lông mày nhíu chặt, muốn che miệng cô ấy thì không kịp rồi.
“Hiểu Hiểu không mang thai?” Long Tư Hạo nghe lời Lâm Mạch Mạch nói liền cầm tờ kết quả trong tay Lâm Mạch Mạch cẩn thận xem, sau đó sâu xa nhìn Lê Hiểu Mạn, đáy mắt lóe lên ngọn lửa: “Hiểu Hiểu, em không mang thai tại sao không nói cho tôi biết?”
Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn anh, không để ý đến anh.
Thấy thế, Long Tư Hạo ôm ngang cô lên lo lắng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, còn có chỗ nào không thoải mái? Anh dẫn em đi gặp bác sĩ.”
“Đi hỏi bác sĩ một chút, Mạn Mạn không mang thai sao que thử thai lại hiện dương tính?” Lâm Mạch Mạch nhíu mày nghi hoặc nói.
Nghe vậy Long Tư Hạo mới cúi đầu nhìn Lê Hiểu Mạn, ôm cô xuống lầu gặp bác sĩ.
Lúc bọn họ xuống lầu thì Hoắc Vân Hy vẫn chưa rời khỏi phòng siêu âm, nghe thấy bác sĩ nói Lê Hiểu Mạn không mang thai nhưng còn xử nữ, cả người anh ta lờ mờ rồi.
Anh ta cho rằng cô và Long Tư Hạo đã phát sinh quan hệ nhưng cô vẫn còn xử nữ, thì ra anh ta hiểu nhầm.
Từ phòng siêu âm đi ra, anh ta hối hận không thôi, hận không thể bóp chết mình.
Anh ta đưa tay lên, không để ý ánh mắt xung quanh mà hung hăng cho mình mấy bạt tai.
Anh ta không phải người, hung hăng tổn thương cô như thế còn có thể vãn hồi cô sao?
Anh ta chưa bao giờ đau đớn như lúc này, đau đớn muốn lập tức chết đi.
Phòng phụ khoa tầng hai, Lâm Mạch Mạch đưa kết quả kiểm tra của Lâm Mạch Mạch đưa cho bác sĩ nghi hoặc hỏi: “Vì sao que thử thai lại dương tính, làm siêu âm thì căn bản không mang thai?”
Bác sĩ xem kết quả liền nói: “Là giả dương tính mang thai…”
“Giả dương tính?” Lâm Mạch Mạch giật giật khóe môi: “Bác sĩ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
“Là như vậy, vì tinh thần quá mức khẩn trương, cảm xúc không tốt, áp lực quá lớn, hoặc là quá mức mệt mỏi đều có thể dẫn tới mất cân bằng nội tiết, tạo thành ngừng kinh thời gian ngắn, bình thường cần nghỉ ngơi nhiều hơn, làm việc kết hợp với vui chơi, uống thêm thuốc thì sẽ khôi phục bình thường.”
Nghe xong lời bác sĩ nói, Lâm Mạch Mạch há miệng thành chữ O rồi.
Lê Hiểu Mạn không trả lời Lâm Mạch Mạch mà phức tạp nhìn Long Tư Hạo, đôi mày cau chặt, nắm chặt tờ kết quả trong tay, do dự rất lâu mới khàn khàn nói: “Đêm đó ở khách sạn… anh có từng chạm vào tôi không?”
“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo cất bước tiến lên, ôm cô vào trong ngực, cằm đặt trên trán cô, đôi mắt thâm sâu nhìn cô nhu hòa nói: “Hiểu Hiểu, dù đứa bé không phải là của anh thì chỉ cần em nguyện ý anh sẽ xem nó như con ruột của mình, chỉ cần là đứa bé của em thì sẽ là đứa bé cửa anh.”
Đột nhiên Lê Hiểu Mạn dùng sức đẩy anh ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, nhếch môi lạnh lùng cười, đáy mắt ẩn ẩn tầng hơi nước, nước mắt như đê vỡ ra: “Haha… Long Tư Hạo, anh là tên lừa đảo, anh tên xấu xa này, vì sao anh lại gạt tôi? Căn bản anh không chạm vào tôi có đúng không? Tôi còn tưởng rằng chúng ta xảy ra tình một đêm, còn tưởng tôi mang thai đứa con của anh, thì ra là tôi nghĩ nhiều, anh nhất định đang lén cười nhạo tôi đúng không? Lê Hiểu Mạn tôi là chuyện đáng cười trong thiên hạ, vị các người đùa bỡn trong tay… vì sao lại đối với tôi như vậy? Vì sao chứ?”
Lê Hiểu Mạn nói xong khóc không thành tiếng, cô đưa tờ kết quả trong tay cho anh, sau đó chạy ra ngoài bệnh viện.
“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo thấy thế nhăn mày lập tức đuổi theo kéo cô ôm vào ngực, bàn tay trắng nõn vỗ vỗ lưng cô, âm thanh trầm thấp nói: “Hiểu Hiểu, dù đứa bé không phải là của anh thì anh cũng sẽ xem nó là con ruột mình.”
Nghe anh nói, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn anh, đấm vào ngực anh khóc nói: “Hỗn đạn...xấu xa...vì sao muốn gạt tôi? Xấu xa…”
Long Tư Hạo tùy ý để cho cô đánh, bàn tay nâng lên lau nước mặt cho cô, lại cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, đau lòng nhìn cô: “Em đánh tôi cũng được, nhưng đừng khóc, như vậy sẽ không tốt cho đứa bé.”
Lê Hiểu Mạn giật mình phẫn nộ nhìn anh: “Không phải con anh thì anh quan tâm làm gì?”
Cô cắn chặt môi, oán hận nhìn anh, cứ không nói cho anh căn bản cô không mang thai.
Ai bảo anh lừa cô lâu như vậy, trêu đùa cô vui lắm sao?
Hại cô đen đủi như thế.
Nhớ tới vị bác sĩ nữ kinh ngạc nhìn cô, cô liền cảm thấy xấu hổ muốn chết.
Chắc là bác sĩ kia thấy cô bị thần kinh đúng không? Còn xử nữ mà chạy đi siêu âm thai?
Đều tại anh, hại cô dọa người ta.
Long Tư Hạo thấy ánh mắt oán hận của Lê Hiểu Mạn, anh nhíu mày, ánh mắt thâm trầm nhưng lại đưa tay lên vỗ má cô: “Hiểu Hiểu, thật xin lỗi, sớm biết đêm đó tôi không chạm em lại khiến em thất vọng như vậy thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.’
“Anh…” nghe lời anh nói, Lê Hiểu Mạn suýt chút nữa đã phun búng máu rồi, đến giờ mà anh còn có tâm tình trêu cô.
Lúc này Lâm Mạch Mạch mới cầm kết quả siêu âm của cô đi tới kinh ngạc nhìn cô: “Mạn Mạn, cậu không mang thai là sao hả? Không phải que thử thai là dương tính sao?”
Lê Hiểu Mạn nghe thấy cô ấy nói chuyện cô không mang thai,đôi lông mày nhíu chặt, muốn che miệng cô ấy thì không kịp rồi.
“Hiểu Hiểu không mang thai?” Long Tư Hạo nghe lời Lâm Mạch Mạch nói liền cầm tờ kết quả trong tay Lâm Mạch Mạch cẩn thận xem, sau đó sâu xa nhìn Lê Hiểu Mạn, đáy mắt lóe lên ngọn lửa: “Hiểu Hiểu, em không mang thai tại sao không nói cho tôi biết?”
Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn anh, không để ý đến anh.
Thấy thế, Long Tư Hạo ôm ngang cô lên lo lắng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, còn có chỗ nào không thoải mái? Anh dẫn em đi gặp bác sĩ.”
“Đi hỏi bác sĩ một chút, Mạn Mạn không mang thai sao que thử thai lại hiện dương tính?” Lâm Mạch Mạch nhíu mày nghi hoặc nói.
Nghe vậy Long Tư Hạo mới cúi đầu nhìn Lê Hiểu Mạn, ôm cô xuống lầu gặp bác sĩ.
Lúc bọn họ xuống lầu thì Hoắc Vân Hy vẫn chưa rời khỏi phòng siêu âm, nghe thấy bác sĩ nói Lê Hiểu Mạn không mang thai nhưng còn xử nữ, cả người anh ta lờ mờ rồi.
Anh ta cho rằng cô và Long Tư Hạo đã phát sinh quan hệ nhưng cô vẫn còn xử nữ, thì ra anh ta hiểu nhầm.
Từ phòng siêu âm đi ra, anh ta hối hận không thôi, hận không thể bóp chết mình.
Anh ta đưa tay lên, không để ý ánh mắt xung quanh mà hung hăng cho mình mấy bạt tai.
Anh ta không phải người, hung hăng tổn thương cô như thế còn có thể vãn hồi cô sao?
Anh ta chưa bao giờ đau đớn như lúc này, đau đớn muốn lập tức chết đi.
Phòng phụ khoa tầng hai, Lâm Mạch Mạch đưa kết quả kiểm tra của Lâm Mạch Mạch đưa cho bác sĩ nghi hoặc hỏi: “Vì sao que thử thai lại dương tính, làm siêu âm thì căn bản không mang thai?”
Bác sĩ xem kết quả liền nói: “Là giả dương tính mang thai…”
“Giả dương tính?” Lâm Mạch Mạch giật giật khóe môi: “Bác sĩ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
“Là như vậy, vì tinh thần quá mức khẩn trương, cảm xúc không tốt, áp lực quá lớn, hoặc là quá mức mệt mỏi đều có thể dẫn tới mất cân bằng nội tiết, tạo thành ngừng kinh thời gian ngắn, bình thường cần nghỉ ngơi nhiều hơn, làm việc kết hợp với vui chơi, uống thêm thuốc thì sẽ khôi phục bình thường.”
Nghe xong lời bác sĩ nói, Lâm Mạch Mạch há miệng thành chữ O rồi.
/1063
|