Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo nhìn Sophie khóc nước mắt như mưa, hàng lông mày chau lại, biểu tình gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, âm thanh lạnh lẽo nói: “hh không phải là thế thân của ai hết, tôi yêu cô ấy từ đầu đến cuối vẫn vậy.”
“Không... Không phải... Em không tin... Em không tin...” lời của Long Tư Hạo khiến Sophie không tiếp thu nổi, cô ta xiết tay hai tay, đôi mắt long lanh nước mắt nhìn anh, vẫn như cũ không tin anh không có chút tình cảm vì với cô ta.
Đều là do Lê Hiểu Mạn đoạt đi tình yêu thuộc về cô ta, cô ta sẽ không bỏ qua cho Lê Hiểu Mạn.
Long Tư Hạo nhăn mày thâm trầm nhìn cô ta, biểu tình trên mặt làm cho người ta đoán không ra, sở dĩ anh nuông chiều cô ta chỉ vì trong lòng anh tồn tại áy náy với cô ta.
Bởi vì cô ta lớn lên giống Lê Hiểu Mạn cho nên lần đàu tiên ở gia tộc Nox nhìn thấy cô ta thì anh cực kì kinh ngạc, đối với cô ta không lạnh lùng như với người khác, mọi việc có chút chiếu cố cô ta.
Có lẽ vì thế mà cô ta mới ỷ lại vào anh.
Sophie rũ mắt, đáy mắt lóe lên sự âm độc, che giấu hết cảm xúc trong mắt mới ngước mắt nhìn anh: “Tư Hạo, em sẽ không buông tay, một ngày nào đó anh sẽ yêu em.”
Long Tư Hạo lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi để người mang cô về Marseille.”
“Tư Hạo…” Sophie nhìn anh: “Trừ khi anh theo em trở về, nếu không em sẽ không về dó, dù anh có đưa em về thì em cũng sẽ trở lại thôi.”
Gương mặt tuấn mỹ của anh như bao phủ một tầng sương, lạnh lùng mà xa cách,ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó ngồi xuống ghế da xoay, nhàn nhàn nói: “Tạm thời tôi không thể về đó, chuyện như ngày hôm nay tôi không hy vọng xảy ra lần nữa, đi ra ngoài.”
Sophie thấy thái độ của anh đối với cô ta vẫn lạnh lùng như thế, cô ta xiết chặt tay, trong mắt ngoan độc nhíu lại sau đó xoay người rời khỏi văn phòng anh.
Ra ngoài cô ta gặp Lê Hiểu Mạn đang muốn đến văn phòng tổng giám đốc.
Lê Hiểu Mạn nhìn đôi mắt cô ta vì khóc mà đo rleen, nhất thời cúi đầu định đi qua người cô ta thì bị kéo cổ tay lại.
Lê Hiểu Mạn cả kinh giật giật nhưng khôn giật được, cô không nghĩ tới mảnh mai như Sophie lại có lực tay lớn như thế.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không hề hoảng sợ mà nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Cô giữ tay tôi có ý gì?”
“Đi theo tôi.” Sophie ngoan độc nhìn cô, sau đó siết chặt cổ tay cô kéo cô lên tầng thượng của công ty.
Cao ốc TE có hơn 30 tầng, Lê Hiểu Mạn không hề sợ đọ cao, nhưng lúc này Sophie lại kéo cô đến tầng thượng, phía dưới là xe cộ đi tới đi lui.
Cuối thu, gió trên tầng thượng khá lớn, thổi trên người cô mang theo cảm giác mát lạnh.
Lê Hiểu Mạn hơi run người ngước mắt nhìn Sophie, che giấu dự hoảng sợ trong lòng lạnh nhạt hỏi: “Cô kéo tôi tới đấy rốt cuộc có ý gì?”
Sophie nhìn cô, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười nhưng không đạt tới đáy mắt.
Cô ta nhìn Lê Hiểu Mạn, ánh mắt thâm ý làm cho người ta nhìn không ra, giọng điệu hòa hoãn nói: “Cô dám từ nơi này nhảy xuống sao?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nheo mắt nhìn nụ cười quỷ dị của cô ta: “Cô có ý gì hả?”
Sophie giữ chặt tay cô, sau đó đến bên cạnh lan can, nụ cười lạnh lẽo nhìn cô sau đó nhíu mày: “Ngay cả nơi này cô còn không dám nhảy thì dựa vào đâu dám cùng tôi cướp Tư Hạo? Cô cho rằng Tư Hạo chi là tổng giám đốc TE thôi sao? Cô muốn ở cùng anh ấy phải có năng lực bảo vệ mình, nhưng cô nhìn xem, đứng chỗ này thôi cũng sợ rồi, nếu cô yếu đuối như vậy thì sao có thể bảo vệ mình? Cô ở cùng một chỗ với Tư Hạo sau này sẽ làm liên lụy tới anh ấy, bên cạnh Tư Hạo không cần đồ bỏ đi như cô.”
Lời của Sophie chọc giận Lê Hiểu Mạn, ngược lại khiến cho cô không còn sợ hãi nữa.
Cô vững vàng nhìn Sophie, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng như thanh kiếm, đôi môi lạnh lùng nhếch lên: “Đúng thế, tôi không dám nhảy, tôi cảm thấy vì nó không cần, còn có, bên cạnh Tư Hạo có cần tôi hay không không cần cô tới quyết định.”
Đôi mắt màu nâu của Sophie nheo lại sắc bén mà ngoan độc, sau đó nhếch môi cười lạnh: “Xem ra lần trước nói với cô căn bản cô không để trong lòng, tôi đã nói rồi, tôi mới là vị hôn thê của Tư Hạo, đời này của Tư Hạo muốn kết hôn chỉ là tôi, cũng chỉ có thể là tôi, cô là người đàn bà từng kết hôn, căn bản cô không xứng với anh ấy, hơn nữa Tư Hạo là anh trai cùng ba khác mẹ với chồng cũ của cô, các người không thể nào ở cùng một chỗ, tốt nhất cô cách xa Tư Hạo một chút, nếu không tôi nhất định cho cô hối hận.”
Lê Hiểu Mạn thấy Sophie uy hiếp mình, trong mắt cô không hề sợ hãi.
Lúc này Sophie lộ ánh mắt ngoan độc so với lần đầu tiên cô nhìn thấy cô gái dịu dàng đó hoàn toàn như hai người khác biệt.
Xem ra cái gọi là cao quý dịu dàng đều là giả vờ.
Cô ta nói gì với cô cô cũng không sợ.
Long Tư Hạo nhìn Sophie khóc nước mắt như mưa, hàng lông mày chau lại, biểu tình gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, âm thanh lạnh lẽo nói: “hh không phải là thế thân của ai hết, tôi yêu cô ấy từ đầu đến cuối vẫn vậy.”
“Không... Không phải... Em không tin... Em không tin...” lời của Long Tư Hạo khiến Sophie không tiếp thu nổi, cô ta xiết tay hai tay, đôi mắt long lanh nước mắt nhìn anh, vẫn như cũ không tin anh không có chút tình cảm vì với cô ta.
Đều là do Lê Hiểu Mạn đoạt đi tình yêu thuộc về cô ta, cô ta sẽ không bỏ qua cho Lê Hiểu Mạn.
Long Tư Hạo nhăn mày thâm trầm nhìn cô ta, biểu tình trên mặt làm cho người ta đoán không ra, sở dĩ anh nuông chiều cô ta chỉ vì trong lòng anh tồn tại áy náy với cô ta.
Bởi vì cô ta lớn lên giống Lê Hiểu Mạn cho nên lần đàu tiên ở gia tộc Nox nhìn thấy cô ta thì anh cực kì kinh ngạc, đối với cô ta không lạnh lùng như với người khác, mọi việc có chút chiếu cố cô ta.
Có lẽ vì thế mà cô ta mới ỷ lại vào anh.
Sophie rũ mắt, đáy mắt lóe lên sự âm độc, che giấu hết cảm xúc trong mắt mới ngước mắt nhìn anh: “Tư Hạo, em sẽ không buông tay, một ngày nào đó anh sẽ yêu em.”
Long Tư Hạo lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi để người mang cô về Marseille.”
“Tư Hạo…” Sophie nhìn anh: “Trừ khi anh theo em trở về, nếu không em sẽ không về dó, dù anh có đưa em về thì em cũng sẽ trở lại thôi.”
Gương mặt tuấn mỹ của anh như bao phủ một tầng sương, lạnh lùng mà xa cách,ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó ngồi xuống ghế da xoay, nhàn nhàn nói: “Tạm thời tôi không thể về đó, chuyện như ngày hôm nay tôi không hy vọng xảy ra lần nữa, đi ra ngoài.”
Sophie thấy thái độ của anh đối với cô ta vẫn lạnh lùng như thế, cô ta xiết chặt tay, trong mắt ngoan độc nhíu lại sau đó xoay người rời khỏi văn phòng anh.
Ra ngoài cô ta gặp Lê Hiểu Mạn đang muốn đến văn phòng tổng giám đốc.
Lê Hiểu Mạn nhìn đôi mắt cô ta vì khóc mà đo rleen, nhất thời cúi đầu định đi qua người cô ta thì bị kéo cổ tay lại.
Lê Hiểu Mạn cả kinh giật giật nhưng khôn giật được, cô không nghĩ tới mảnh mai như Sophie lại có lực tay lớn như thế.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không hề hoảng sợ mà nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Cô giữ tay tôi có ý gì?”
“Đi theo tôi.” Sophie ngoan độc nhìn cô, sau đó siết chặt cổ tay cô kéo cô lên tầng thượng của công ty.
Cao ốc TE có hơn 30 tầng, Lê Hiểu Mạn không hề sợ đọ cao, nhưng lúc này Sophie lại kéo cô đến tầng thượng, phía dưới là xe cộ đi tới đi lui.
Cuối thu, gió trên tầng thượng khá lớn, thổi trên người cô mang theo cảm giác mát lạnh.
Lê Hiểu Mạn hơi run người ngước mắt nhìn Sophie, che giấu dự hoảng sợ trong lòng lạnh nhạt hỏi: “Cô kéo tôi tới đấy rốt cuộc có ý gì?”
Sophie nhìn cô, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười nhưng không đạt tới đáy mắt.
Cô ta nhìn Lê Hiểu Mạn, ánh mắt thâm ý làm cho người ta nhìn không ra, giọng điệu hòa hoãn nói: “Cô dám từ nơi này nhảy xuống sao?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nheo mắt nhìn nụ cười quỷ dị của cô ta: “Cô có ý gì hả?”
Sophie giữ chặt tay cô, sau đó đến bên cạnh lan can, nụ cười lạnh lẽo nhìn cô sau đó nhíu mày: “Ngay cả nơi này cô còn không dám nhảy thì dựa vào đâu dám cùng tôi cướp Tư Hạo? Cô cho rằng Tư Hạo chi là tổng giám đốc TE thôi sao? Cô muốn ở cùng anh ấy phải có năng lực bảo vệ mình, nhưng cô nhìn xem, đứng chỗ này thôi cũng sợ rồi, nếu cô yếu đuối như vậy thì sao có thể bảo vệ mình? Cô ở cùng một chỗ với Tư Hạo sau này sẽ làm liên lụy tới anh ấy, bên cạnh Tư Hạo không cần đồ bỏ đi như cô.”
Lời của Sophie chọc giận Lê Hiểu Mạn, ngược lại khiến cho cô không còn sợ hãi nữa.
Cô vững vàng nhìn Sophie, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng như thanh kiếm, đôi môi lạnh lùng nhếch lên: “Đúng thế, tôi không dám nhảy, tôi cảm thấy vì nó không cần, còn có, bên cạnh Tư Hạo có cần tôi hay không không cần cô tới quyết định.”
Đôi mắt màu nâu của Sophie nheo lại sắc bén mà ngoan độc, sau đó nhếch môi cười lạnh: “Xem ra lần trước nói với cô căn bản cô không để trong lòng, tôi đã nói rồi, tôi mới là vị hôn thê của Tư Hạo, đời này của Tư Hạo muốn kết hôn chỉ là tôi, cũng chỉ có thể là tôi, cô là người đàn bà từng kết hôn, căn bản cô không xứng với anh ấy, hơn nữa Tư Hạo là anh trai cùng ba khác mẹ với chồng cũ của cô, các người không thể nào ở cùng một chỗ, tốt nhất cô cách xa Tư Hạo một chút, nếu không tôi nhất định cho cô hối hận.”
Lê Hiểu Mạn thấy Sophie uy hiếp mình, trong mắt cô không hề sợ hãi.
Lúc này Sophie lộ ánh mắt ngoan độc so với lần đầu tiên cô nhìn thấy cô gái dịu dàng đó hoàn toàn như hai người khác biệt.
Xem ra cái gọi là cao quý dịu dàng đều là giả vờ.
Cô ta nói gì với cô cô cũng không sợ.
/1063
|