Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn nhìn Sophie, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu lạnh băng nói: “Buông ra, rời khỏi Tư Hạo hay không là chuyện của tôi, không liên quan gì tới cô cả.”
Dứt lời cô né tránh bàn tay của Sophie thì điện thoại vang lên.
Ánh mắt Sophie sắc bén nhìn cô sau đó buông cô ra.
Lê Hiểu Mạn thấy cô ta buông mình ra thì cụp mắt cầm điện thoại ra xem, thấy là Long Tư Hạo gọi tới, cô đang muốn nghe thì Sophie đã thay đổi sắc mặt, giống như đau đớn cau mày.
Sắc mặt cô ta tái xanh đau đớn ngồi xổm người, cắn răng rên lên, cả người run rẩy hơn nữa còn thở gấp, hô hấp rối loạn.
Nhìn Sophie đau đớn,Lê Hiểu Mạn không hiểu gì, không biết sao vừa nãy cô ta còn tốt sao đột nhiên thở gấp rồi.
Cô nhăn mày, dù cô ta vừa nói lời đó với cô khiến cho cô không vui nhưng cô không thể thấy cô ta như vậy mà không quản.
Trong lòng hiện lên sự trắc ẩn, cô tiến lên ngồi xổm xuống nâng cô ta dậy: “Cô sao vậy? Sao đột nhiên thở gấp như vậy?”
“Tôi…” Sophie nhíu chặt mày cố gắng thở ra, nhưng càng thở càng khó như không đi nổi,miệng nói không rõ: “Tư… Tư Hạo… Tư …Tư…”
Lê Hiểu Mạn thấy vậy sợ rằng cô ta bị suyễn, lo lắng cô ta làm sao nên thấy điện thoại con vang liền nghe máy.
Không chờ Long Tư Hạo lên tiếng cô đã nói: “Tư Hạo, em ở tầng thượng, anh mau lên đây đi, Sophie không biết sao thở rất gấp.”
Tắt máy, Lê Hiểu Mạn nhìn Sophie: “Cô chờ một chút, Tư Hạo sắp lên rồi.”
Nghe Lê Hiểu Mạn nói, Sophie đang thở gấp liền ổn định một chút, giống như không nghĩ Lê Hiểu Mạn lại tốt như vậy.
Một lúc sau tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Nghe thấy âm thanh, Lê Hiểu Mạn ngước mắt liền thấy Long Tư Hạo đi tới.
“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo lại gần cô, lo lắng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em có sao không?”
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo quan tâm mình, trong lòng cô ngọt ngào như rót mật, ngọt quá, cô khẩn trương nhìn anh: “Em không sao. Cô ấy…cô ấy thở gấp rất gấp.”
Long Tư Hạo nhìn Sophie, thấy cô ta gấp gáp thở ra, anh cau mày muốn tìm thuốc trên người cô ta thì Sophie yếu ớt nói: “Tư… Tư Hạo, em… em không… mang thuốc…”
Nghe vậy, Long Tư Hạo trầm xuống, nhìn cô ta sau đó nhìn lh, ánh mắt dịu dàng: “Hiểu Hiểu, anh đưa cô ta đi bệnh viện trước.”
Lê Hiểu Mạn nhìn thấy Long Tư Hạo hỏi cô, cô nhìn anh gật đầu: “Ừ.”
Được cô cho phép, Long Tư Hạo ôm Sophie sau đó dịu dàng nói với cô: “Chờ anh trở lại được không?”
“Vâng.” Lê Hiểu Mạn gật đầu, thật ra anh không cần hỏi cô, mạng người là quan trọng, cô không nhỏ mọn đến thế.
Nhưng mà anh bận tâm suy nghĩ của cô khiến cho cô như uống mật vậy.
Long Tư Hạo đưa Sophie đến bệnh viện thì Lê Hiểu Mạn liền về phòng thiết kế.
Cô vừa làm việc vừa đưa điện thoại ra xem.
Lúc 12h trước, Long Tư Hạo nhắn tin tới để sau khi cô làm việc xong thì ngồi xe Lạc Thụy trở về, anh về muộn một chút.
Nhận được tin nhắn, Lê Hiểu Mạn nhăn mày, cô đồng ý cho anh đưa Sophie đến bệnh viện nhưng mà nghe anh nói về trễ, trong lòng cô có chút không thoải mái.
Bởi vì biết anh đang ở cùng Sophie, tâm trạng của cô không đặt lên công việc.
...
Sau khi tan tầm, cô và Mạch Mạch cùng ra khỏi tòa nhà công ty, sao cũng không nghĩ tới Hoắc Nghiệp Hoằng lại chống gậy đứng cạnh chiếc Bently chờ cô.
Mạch Mạch thấy Hoắc Nghiệp Hoằng chống gậy, tóc hoa râm, gương mặt già nua thì nhíu mày kinh ngạc nhìn cô: “Mạn Mạn, sao ông Hoắc này đến đây?”
“Mạn Mạn…” Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn thấy Lê Hiểu Mạn thì ôn hòa cười, chống gậy tiến lên, Lê Hiểu Mạn thấy bước chân ông ta không vững như lúc nào cũng có thể ngã, đang muốn tiến lên thì bị Mạch Mạch kéo lại.
“Mạn Mạn, cậu tới làm gì? Đừng quên cậu và Hoắc cặn bã đã ly hôn rồi.”
Lê Hiểu Mạn chau mày nhìn Mạch Mạch cười nói: “Mạch Mạch, cậu về trước đi, ông nội tới tìm tới nhất định là có chuyện.”
Dứt lời, cô nhanh chóng tiến lên đỡ Hoắc Nghiệp Hoằng, nhíu mày hỏi ông ta: “Ông nội, thân thể người không tốt sao lại tới đây?”
Hoắc Nghiệp Hoằng vẻ mặt ôn hòa nhìn cô: “Mạn Mạn, yên tâm, ông nội đã tốt hơn nhiều.”
Lê Hiểu Mạn lo lắng nhìn ông: “Ông nội, con đỡ ông vào xe trước.”
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy trong mắt Lê Hiểu Mạn tràn đầy quan tâm và lo lắng đối với ông, ông cười nhìn cô gật đầu: “Được, vào xe trước, ông nội… Có lời muốn nói với con.”
Lê Hiểu Mạn đỡ Hoắc Nghiệp Hoằng lên chỗ sau xe Bently màu đen.
“Tiểu Trần, lái xe đi!” Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Lê Hiểu Mạn bên cạnh, liền bảo tài xế lái xe.
Lê Hiểu Mạn thấy Hoắc Nghiệp Hoằng bảo tài xế lái xe đi, nhìn ông nói: “Ông nội… Không phải ông nói có lời muốn nói với con sao? Ông muốn đi đâu?”
“Mạn Mạn, Vân Hy bị bệnh.” Hoắc Nghiệp Hoằng nhíu chặt mày, ánh mắt phức tạp nhìn Lê Hiểu Mạn, giọng mang theo tia năn nỉ: “Mặc dù con và Vân Hy đã ly dị, ông nội hy vọng con có thể đi thăm nó một chút, dù sao nó bị bệnh vì con, miệng vẫn kêu tên con, Vân Hy quan tâm con.”
Lê Hiểu Mạn nhìn Sophie, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu lạnh băng nói: “Buông ra, rời khỏi Tư Hạo hay không là chuyện của tôi, không liên quan gì tới cô cả.”
Dứt lời cô né tránh bàn tay của Sophie thì điện thoại vang lên.
Ánh mắt Sophie sắc bén nhìn cô sau đó buông cô ra.
Lê Hiểu Mạn thấy cô ta buông mình ra thì cụp mắt cầm điện thoại ra xem, thấy là Long Tư Hạo gọi tới, cô đang muốn nghe thì Sophie đã thay đổi sắc mặt, giống như đau đớn cau mày.
Sắc mặt cô ta tái xanh đau đớn ngồi xổm người, cắn răng rên lên, cả người run rẩy hơn nữa còn thở gấp, hô hấp rối loạn.
Nhìn Sophie đau đớn,Lê Hiểu Mạn không hiểu gì, không biết sao vừa nãy cô ta còn tốt sao đột nhiên thở gấp rồi.
Cô nhăn mày, dù cô ta vừa nói lời đó với cô khiến cho cô không vui nhưng cô không thể thấy cô ta như vậy mà không quản.
Trong lòng hiện lên sự trắc ẩn, cô tiến lên ngồi xổm xuống nâng cô ta dậy: “Cô sao vậy? Sao đột nhiên thở gấp như vậy?”
“Tôi…” Sophie nhíu chặt mày cố gắng thở ra, nhưng càng thở càng khó như không đi nổi,miệng nói không rõ: “Tư… Tư Hạo… Tư …Tư…”
Lê Hiểu Mạn thấy vậy sợ rằng cô ta bị suyễn, lo lắng cô ta làm sao nên thấy điện thoại con vang liền nghe máy.
Không chờ Long Tư Hạo lên tiếng cô đã nói: “Tư Hạo, em ở tầng thượng, anh mau lên đây đi, Sophie không biết sao thở rất gấp.”
Tắt máy, Lê Hiểu Mạn nhìn Sophie: “Cô chờ một chút, Tư Hạo sắp lên rồi.”
Nghe Lê Hiểu Mạn nói, Sophie đang thở gấp liền ổn định một chút, giống như không nghĩ Lê Hiểu Mạn lại tốt như vậy.
Một lúc sau tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Nghe thấy âm thanh, Lê Hiểu Mạn ngước mắt liền thấy Long Tư Hạo đi tới.
“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo lại gần cô, lo lắng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em có sao không?”
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo quan tâm mình, trong lòng cô ngọt ngào như rót mật, ngọt quá, cô khẩn trương nhìn anh: “Em không sao. Cô ấy…cô ấy thở gấp rất gấp.”
Long Tư Hạo nhìn Sophie, thấy cô ta gấp gáp thở ra, anh cau mày muốn tìm thuốc trên người cô ta thì Sophie yếu ớt nói: “Tư… Tư Hạo, em… em không… mang thuốc…”
Nghe vậy, Long Tư Hạo trầm xuống, nhìn cô ta sau đó nhìn lh, ánh mắt dịu dàng: “Hiểu Hiểu, anh đưa cô ta đi bệnh viện trước.”
Lê Hiểu Mạn nhìn thấy Long Tư Hạo hỏi cô, cô nhìn anh gật đầu: “Ừ.”
Được cô cho phép, Long Tư Hạo ôm Sophie sau đó dịu dàng nói với cô: “Chờ anh trở lại được không?”
“Vâng.” Lê Hiểu Mạn gật đầu, thật ra anh không cần hỏi cô, mạng người là quan trọng, cô không nhỏ mọn đến thế.
Nhưng mà anh bận tâm suy nghĩ của cô khiến cho cô như uống mật vậy.
Long Tư Hạo đưa Sophie đến bệnh viện thì Lê Hiểu Mạn liền về phòng thiết kế.
Cô vừa làm việc vừa đưa điện thoại ra xem.
Lúc 12h trước, Long Tư Hạo nhắn tin tới để sau khi cô làm việc xong thì ngồi xe Lạc Thụy trở về, anh về muộn một chút.
Nhận được tin nhắn, Lê Hiểu Mạn nhăn mày, cô đồng ý cho anh đưa Sophie đến bệnh viện nhưng mà nghe anh nói về trễ, trong lòng cô có chút không thoải mái.
Bởi vì biết anh đang ở cùng Sophie, tâm trạng của cô không đặt lên công việc.
...
Sau khi tan tầm, cô và Mạch Mạch cùng ra khỏi tòa nhà công ty, sao cũng không nghĩ tới Hoắc Nghiệp Hoằng lại chống gậy đứng cạnh chiếc Bently chờ cô.
Mạch Mạch thấy Hoắc Nghiệp Hoằng chống gậy, tóc hoa râm, gương mặt già nua thì nhíu mày kinh ngạc nhìn cô: “Mạn Mạn, sao ông Hoắc này đến đây?”
“Mạn Mạn…” Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn thấy Lê Hiểu Mạn thì ôn hòa cười, chống gậy tiến lên, Lê Hiểu Mạn thấy bước chân ông ta không vững như lúc nào cũng có thể ngã, đang muốn tiến lên thì bị Mạch Mạch kéo lại.
“Mạn Mạn, cậu tới làm gì? Đừng quên cậu và Hoắc cặn bã đã ly hôn rồi.”
Lê Hiểu Mạn chau mày nhìn Mạch Mạch cười nói: “Mạch Mạch, cậu về trước đi, ông nội tới tìm tới nhất định là có chuyện.”
Dứt lời, cô nhanh chóng tiến lên đỡ Hoắc Nghiệp Hoằng, nhíu mày hỏi ông ta: “Ông nội, thân thể người không tốt sao lại tới đây?”
Hoắc Nghiệp Hoằng vẻ mặt ôn hòa nhìn cô: “Mạn Mạn, yên tâm, ông nội đã tốt hơn nhiều.”
Lê Hiểu Mạn lo lắng nhìn ông: “Ông nội, con đỡ ông vào xe trước.”
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy trong mắt Lê Hiểu Mạn tràn đầy quan tâm và lo lắng đối với ông, ông cười nhìn cô gật đầu: “Được, vào xe trước, ông nội… Có lời muốn nói với con.”
Lê Hiểu Mạn đỡ Hoắc Nghiệp Hoằng lên chỗ sau xe Bently màu đen.
“Tiểu Trần, lái xe đi!” Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Lê Hiểu Mạn bên cạnh, liền bảo tài xế lái xe.
Lê Hiểu Mạn thấy Hoắc Nghiệp Hoằng bảo tài xế lái xe đi, nhìn ông nói: “Ông nội… Không phải ông nói có lời muốn nói với con sao? Ông muốn đi đâu?”
“Mạn Mạn, Vân Hy bị bệnh.” Hoắc Nghiệp Hoằng nhíu chặt mày, ánh mắt phức tạp nhìn Lê Hiểu Mạn, giọng mang theo tia năn nỉ: “Mặc dù con và Vân Hy đã ly dị, ông nội hy vọng con có thể đi thăm nó một chút, dù sao nó bị bệnh vì con, miệng vẫn kêu tên con, Vân Hy quan tâm con.”
/1063
|