Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô không lên tiếng, Long Tư Hạo cũng không, nhưng không cúp điện thoại.
Hai bên lâm vào yên lặng, chỉ có hô hấp hai người lượn lờ bên tai nhau.
Yên lặng hồi lâu, Lê Hiểu Mạn không nghe Long Tư Hạo nói nữa, trong lòng cô nổi lên ngọn lửa, tức giận nói: “Không nói gì thì cúp, anh đi ngủ sớm đi, trước khi ông nội xuất viện em sẽ không về, em cúp.”
“Được! Em cúp trước!” Long Tư Hạo nhàn nhạt đáp, trong lời nói lộ ra bất đắc dĩ.
Lê Hiểu Mạn híp mắt, một khắc cúp máy, nghe được anh thở dài.
Cô nhìn điện thoại, vốn định gọi lại, nhưng sau khi bấm dãy số không thể quen thuộc hơn kia, lại do dự không gọi.
Có lẽ vì anh quá mệt mỏi nên mới về!
Cô nên để cho anh nghỉ ngơi cho khỏe, cũng không thể bắt anh luôn ở bên cạnh cô, không làm chuyện gì.
Cô không gọi qua, cất điện thoại, tựa đầu vào sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng trước mắt luôn hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ của Long Tư Hạo.
Tất cả suy nghĩ của cô đều bị Long Tư Hạo chiếm cứ, trong lòng đều là anh.
Anh mới rời đi không bao lâu, cô đã bắt đầu nhớ anh.
Nằm trên sofa, cô căn bản không ngủ được.
Dứt khoát không ngủ, đứng dậy vào phòng ngủ, thấy Hoắc Nghiệp Hoằng ngủ say, cô mới rón rén đi ra, sau đó ngồi trên sofa, mất mát nhìn điện thoại.
Mà Long Tư Hạo cũng không về Hồng Hoa Uyển, lúc này anh đang ở ngoài bệnh viện.
Anh ngồi trên xe Rolls Royce, hai tay khoác lên tay lái, nhìn chằm chằm bệnh viện, ánh mắt hết sức thâm trầm, cùng với mất mát và lưu luyến không thôi.
Giữa hai lông mày như tranh vẽ của anh nổi lên nồng đậm tịch mịch, Hiểu Hiểu, phải đợi tới khi nào em mới có thể hoàn toàn quên Hoắc Vân Hy?
Phải đợi tới khi nào, em mới có thể toàn tâm toàn ý yêu anh?
Anh muốn làm tình yêu chân thành tha thiết của em, không phải cảm động, không phải cảm kích.
Anh không rời đi, đợi trong xe suốt một đêm.
Đến khi trời sáng, anh gọi điện cho Lạc Thụy, bảo anh ta tới bệnh viện, liền đến công ty.
Lê Hiểu Mạn gần sáng mới ngủ, nhưng vừa sáng cô đã tỉnh.
Rửa mặt xong, cô vào phòng ngủ, thấy Hoắc Nghiệp Hoằng đã xuống giường, hơn nữa tinh thần tốt hơn hôm qua rất nhiều.
Cô lập tức tiến lên, đỡ Hoắc Nghiệp Hoằng: “Ông nội, sao ông không ngủ thêm một lát?”
Hoắc Nghiệp Hoằng cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Ông nội muốn đi thăm Vân Hy, sẵn tiện đi tới đi lui.”
“Dạ!” Lê Hiểu Mạn gật đầu, đỡ Hoắc Nghiệp Hoằng ngồi xuống giường: “Ông nội, ông ngồi xuống một lát.”
Ngay sau đó cô bưng nước nóng tới.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy cô lấy khăn ướt, vui mừng nói: “Mạn Mạn, không uổng công ông nội thương con, con quả nhiên là một đứa bé ngoan hiếu thuận, đưa khăn cho ông nội, ông nội tự lau.”
“Được!” Lê Hiểu Mạn cười vắt khô khăn lông, đưa cho Hoắc Nghiệp Hoằng.
Đợi Hoắc Nghiệp Hoằng rửa mặt xong, bác sĩ chính của ông liền tới, làm một loạt kiểm tra mới nói thân thể ông không có gì đáng ngại nữa, chỉ cần không bị kích thích, thường ngày chú ý ăn kiêng, sẽ không có chuyện gì.
Nhưng còn cần ở bệnh viện quan sát mấy ngày.
Sau khi bác sĩ rời đi, Lê Hiểu Mạn liền đỡ Hoắc Nghiệp Hoằng ra ngoài, thấy Lạc Thụy chạy vào bệnh viện.
“Lê tiểu thư…” Lạc Thụy mặc quần áo xanh đen bình thường, đeo kính mát, trong tay xách bữa sáng Long Tư Hạo cố ý chuẩn bị cho Lê Hiểu Mạn.
Nhìn Lạc Thụy, Lê Hiểu Mạn kinh ngạc: “Trợ lý Lạc, sao anh tới đây?”
Lạc Thụy cười tiến lên, nhìn cô: “Lê tiểu thư, hôm nay Tổng giám đốc sẽ không tới, cố ý bảo tôi đem bữa sáng tới cho Lê tiểu thư.”
Dứt lời, anh ta lại nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Hoắc lão gia, còn có của ông.”
Nghe Lạc Thụy nói Long Tư Hạo sẽ không tới, lòng Lê Hiểu Mạn trầm xuống, sau đó liền nhận lấy bữa sáng Lạc Thụy mang tới, cười nói: “Cảm ơn trợ lý Lạc.”
“Lê tiểu thư không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn Tổng giám đốc, nếu Lê tiểu thư không có chuyện gì, tôi đi trước…” Lạc Thụy làm tư thế chuẩn bị đi.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta, gật đầu, cười yếu ớt nói: “Là trợ lý Lạc mang tới, vẫn phải cảm ơn anh.”
“Nếu Lê tiểu thư có chuyện gì thì gọi cho Tổng giám đốc hoặc là tôi, vậy tôi đi trước.”
…
Lạc Thụy rời đi, Lê Hiểu Mạn đỡ Hoắc Nghiệp Hoằng vào phòng bệnh, ăn sáng xong, mới đi thăm Hoắc Vân Hy.
Lý Tuyết Hà tối qua không xuất hiện, lúc này đang đứng ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, mặt đầy lo âu sốt ruột.
Thấy Lê Hiểu Mạn đỡ Hoắc Nghiệp Hoằng đi tới, bà sắc mặt không vui nhìn Lê Hiểu Mạn, đè nén chán ghét với cô trong lòng, giống như rất ân cần nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, tiến lên đỡ ông: “Ba, sao ba tới đây? Chỗ Vân Hy có con, ba hãy yên tâm, ba nằm nghỉ ngơi cho khỏe là được.”
Hoắc Nghiệp Hoằng không vui hất tay Lý Tuyết Hà ra, vẻ mặt nghiêm nghị: “Có cô ở đây, tôi mới không yên tâm.”
“Ba, ba nói vậy là có ý gì? Có con ở đây, ba mới không yên tâm là sao? Chẳng lẽ con không quan tâm con trai mình sao?” Lý Tuyết Hà mặt đầy ủy khuất nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, nhưng trong lòng nguyền rủa ông chết sớm.
“Cô thật sự quan tâm tới con trai mình khi nào? Vân Hy biến thành hôm nay đều là cô làm hại.”
“Ba…” Lý Tuyết Hà khóc than, ủy khuất không dứt nói: “Ba, ba nói vậy thật là quá đáng, Vân Hy là con mang thai 10 tháng vất vả sinh ra, sao con có thể không quan tâm nó? Con quá oan uổng, nơi này là bệnh viện, ba nói vậy, có từng chú ý tới mặt mũi con không?”
“Hừ… Mặt mũi?” Hoắc Nghiệp Hoằng hừ lạnh một tiếng, đập cây gậy trong tay xuống đất, ánh mắt âm trầm sắc bén nhìn bà: “Hừ… Nếu cô thật sự quan tâm sống chết của con trai mình, nào còn tâm tư trang điểm? Cô nhìn bộ dáng của cô đi, tuổi đã cao, mặt quẹt như mông khỉ, còn dám ra đây gặp người, mặt của Hoắc gia cũng bị cô làm mất hết, cô nhìn Mạn Mạn đi, Mạn Mạn giống cô sao…”
“Ba… ba… ba lại so sánh con với cô ta…” Lý Tuyết Hà bị Hoắc Nghiệp Hoằng nói, mặt lúc trắng lúc xanh, ủy khuất lê hoa đái vũ, hai mắt ngấn lệ phẫn hận nhìn Lê Hiểu Mạn, hận không thể tiến lên tát cô.
Nếu như không phải ngại Hoắc Nghiệp Hoằng ở đây, bà đã sớm động thủ.
Hoắc Nghiệp Hoằng nói bà như vậy, bà căm ghét ông.
Cô không lên tiếng, Long Tư Hạo cũng không, nhưng không cúp điện thoại.
Hai bên lâm vào yên lặng, chỉ có hô hấp hai người lượn lờ bên tai nhau.
Yên lặng hồi lâu, Lê Hiểu Mạn không nghe Long Tư Hạo nói nữa, trong lòng cô nổi lên ngọn lửa, tức giận nói: “Không nói gì thì cúp, anh đi ngủ sớm đi, trước khi ông nội xuất viện em sẽ không về, em cúp.”
“Được! Em cúp trước!” Long Tư Hạo nhàn nhạt đáp, trong lời nói lộ ra bất đắc dĩ.
Lê Hiểu Mạn híp mắt, một khắc cúp máy, nghe được anh thở dài.
Cô nhìn điện thoại, vốn định gọi lại, nhưng sau khi bấm dãy số không thể quen thuộc hơn kia, lại do dự không gọi.
Có lẽ vì anh quá mệt mỏi nên mới về!
Cô nên để cho anh nghỉ ngơi cho khỏe, cũng không thể bắt anh luôn ở bên cạnh cô, không làm chuyện gì.
Cô không gọi qua, cất điện thoại, tựa đầu vào sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng trước mắt luôn hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ của Long Tư Hạo.
Tất cả suy nghĩ của cô đều bị Long Tư Hạo chiếm cứ, trong lòng đều là anh.
Anh mới rời đi không bao lâu, cô đã bắt đầu nhớ anh.
Nằm trên sofa, cô căn bản không ngủ được.
Dứt khoát không ngủ, đứng dậy vào phòng ngủ, thấy Hoắc Nghiệp Hoằng ngủ say, cô mới rón rén đi ra, sau đó ngồi trên sofa, mất mát nhìn điện thoại.
Mà Long Tư Hạo cũng không về Hồng Hoa Uyển, lúc này anh đang ở ngoài bệnh viện.
Anh ngồi trên xe Rolls Royce, hai tay khoác lên tay lái, nhìn chằm chằm bệnh viện, ánh mắt hết sức thâm trầm, cùng với mất mát và lưu luyến không thôi.
Giữa hai lông mày như tranh vẽ của anh nổi lên nồng đậm tịch mịch, Hiểu Hiểu, phải đợi tới khi nào em mới có thể hoàn toàn quên Hoắc Vân Hy?
Phải đợi tới khi nào, em mới có thể toàn tâm toàn ý yêu anh?
Anh muốn làm tình yêu chân thành tha thiết của em, không phải cảm động, không phải cảm kích.
Anh không rời đi, đợi trong xe suốt một đêm.
Đến khi trời sáng, anh gọi điện cho Lạc Thụy, bảo anh ta tới bệnh viện, liền đến công ty.
Lê Hiểu Mạn gần sáng mới ngủ, nhưng vừa sáng cô đã tỉnh.
Rửa mặt xong, cô vào phòng ngủ, thấy Hoắc Nghiệp Hoằng đã xuống giường, hơn nữa tinh thần tốt hơn hôm qua rất nhiều.
Cô lập tức tiến lên, đỡ Hoắc Nghiệp Hoằng: “Ông nội, sao ông không ngủ thêm một lát?”
Hoắc Nghiệp Hoằng cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Ông nội muốn đi thăm Vân Hy, sẵn tiện đi tới đi lui.”
“Dạ!” Lê Hiểu Mạn gật đầu, đỡ Hoắc Nghiệp Hoằng ngồi xuống giường: “Ông nội, ông ngồi xuống một lát.”
Ngay sau đó cô bưng nước nóng tới.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy cô lấy khăn ướt, vui mừng nói: “Mạn Mạn, không uổng công ông nội thương con, con quả nhiên là một đứa bé ngoan hiếu thuận, đưa khăn cho ông nội, ông nội tự lau.”
“Được!” Lê Hiểu Mạn cười vắt khô khăn lông, đưa cho Hoắc Nghiệp Hoằng.
Đợi Hoắc Nghiệp Hoằng rửa mặt xong, bác sĩ chính của ông liền tới, làm một loạt kiểm tra mới nói thân thể ông không có gì đáng ngại nữa, chỉ cần không bị kích thích, thường ngày chú ý ăn kiêng, sẽ không có chuyện gì.
Nhưng còn cần ở bệnh viện quan sát mấy ngày.
Sau khi bác sĩ rời đi, Lê Hiểu Mạn liền đỡ Hoắc Nghiệp Hoằng ra ngoài, thấy Lạc Thụy chạy vào bệnh viện.
“Lê tiểu thư…” Lạc Thụy mặc quần áo xanh đen bình thường, đeo kính mát, trong tay xách bữa sáng Long Tư Hạo cố ý chuẩn bị cho Lê Hiểu Mạn.
Nhìn Lạc Thụy, Lê Hiểu Mạn kinh ngạc: “Trợ lý Lạc, sao anh tới đây?”
Lạc Thụy cười tiến lên, nhìn cô: “Lê tiểu thư, hôm nay Tổng giám đốc sẽ không tới, cố ý bảo tôi đem bữa sáng tới cho Lê tiểu thư.”
Dứt lời, anh ta lại nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Hoắc lão gia, còn có của ông.”
Nghe Lạc Thụy nói Long Tư Hạo sẽ không tới, lòng Lê Hiểu Mạn trầm xuống, sau đó liền nhận lấy bữa sáng Lạc Thụy mang tới, cười nói: “Cảm ơn trợ lý Lạc.”
“Lê tiểu thư không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn Tổng giám đốc, nếu Lê tiểu thư không có chuyện gì, tôi đi trước…” Lạc Thụy làm tư thế chuẩn bị đi.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta, gật đầu, cười yếu ớt nói: “Là trợ lý Lạc mang tới, vẫn phải cảm ơn anh.”
“Nếu Lê tiểu thư có chuyện gì thì gọi cho Tổng giám đốc hoặc là tôi, vậy tôi đi trước.”
…
Lạc Thụy rời đi, Lê Hiểu Mạn đỡ Hoắc Nghiệp Hoằng vào phòng bệnh, ăn sáng xong, mới đi thăm Hoắc Vân Hy.
Lý Tuyết Hà tối qua không xuất hiện, lúc này đang đứng ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, mặt đầy lo âu sốt ruột.
Thấy Lê Hiểu Mạn đỡ Hoắc Nghiệp Hoằng đi tới, bà sắc mặt không vui nhìn Lê Hiểu Mạn, đè nén chán ghét với cô trong lòng, giống như rất ân cần nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, tiến lên đỡ ông: “Ba, sao ba tới đây? Chỗ Vân Hy có con, ba hãy yên tâm, ba nằm nghỉ ngơi cho khỏe là được.”
Hoắc Nghiệp Hoằng không vui hất tay Lý Tuyết Hà ra, vẻ mặt nghiêm nghị: “Có cô ở đây, tôi mới không yên tâm.”
“Ba, ba nói vậy là có ý gì? Có con ở đây, ba mới không yên tâm là sao? Chẳng lẽ con không quan tâm con trai mình sao?” Lý Tuyết Hà mặt đầy ủy khuất nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, nhưng trong lòng nguyền rủa ông chết sớm.
“Cô thật sự quan tâm tới con trai mình khi nào? Vân Hy biến thành hôm nay đều là cô làm hại.”
“Ba…” Lý Tuyết Hà khóc than, ủy khuất không dứt nói: “Ba, ba nói vậy thật là quá đáng, Vân Hy là con mang thai 10 tháng vất vả sinh ra, sao con có thể không quan tâm nó? Con quá oan uổng, nơi này là bệnh viện, ba nói vậy, có từng chú ý tới mặt mũi con không?”
“Hừ… Mặt mũi?” Hoắc Nghiệp Hoằng hừ lạnh một tiếng, đập cây gậy trong tay xuống đất, ánh mắt âm trầm sắc bén nhìn bà: “Hừ… Nếu cô thật sự quan tâm sống chết của con trai mình, nào còn tâm tư trang điểm? Cô nhìn bộ dáng của cô đi, tuổi đã cao, mặt quẹt như mông khỉ, còn dám ra đây gặp người, mặt của Hoắc gia cũng bị cô làm mất hết, cô nhìn Mạn Mạn đi, Mạn Mạn giống cô sao…”
“Ba… ba… ba lại so sánh con với cô ta…” Lý Tuyết Hà bị Hoắc Nghiệp Hoằng nói, mặt lúc trắng lúc xanh, ủy khuất lê hoa đái vũ, hai mắt ngấn lệ phẫn hận nhìn Lê Hiểu Mạn, hận không thể tiến lên tát cô.
Nếu như không phải ngại Hoắc Nghiệp Hoằng ở đây, bà đã sớm động thủ.
Hoắc Nghiệp Hoằng nói bà như vậy, bà căm ghét ông.
/1063
|