Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn thấy Lý Tuyết Hà bị Hoắc Nghiệp Hoằng nói tới khóc, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, cũng không nói chuyện thay Lý Tuyết Hà, vì cô cảm thấy Hoắc Nghiệp Hoằng nói đúng, nếu Lý Tuyết Hà thật sự lo lắng sống chết của con trai mình, sẽ không có tâm tình trang điểm ăn mặc.
Hoắc Vân Hy biến thành người chẳng phân biết thị phi đúng sai, không thiếu công lao của bà.
Dưới sự hun đúc của Lý Tuyết Hà, anh ta không tránh được mất bản chất.
“Xấu hổ mất mặt, nơi này không cần cô, cút!” Hoắc Nghiệp Hoằng mặt âm trầm nhìn Lý Tuyết Hà, giọng nghiêm nghị.
“Ba… ba… ba thật quá đáng.” Lý Tuyết Hà nổi lên tầng nước mắt, dáng vẻ ủy khuất không thôi nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, khóc chạy đi.
“Haiz!” Hoắc Nghiệp Hoằng thở dài một hơi, mắt đầy bi thương.
Ngay sau đó, Lê Hiểu Mạn đỡ ông vào phòng giám sát cách phòng chăm sóc đặc biệt cánh cửa thủy tinh, bác sĩ và y tá đang làm kiểm tra và truyền nước biển cho Hoắc Vân Hy, còn Hoắc Vân Hy đeo máy dưỡng khí vẫn lẳng lặng nằm đó giống như người thực vật.
Hoắc Nghiệp Hoằng nhíu chặt mày, nặng nề thở dài một hơi, nhìn Hoắc Vân Hy một hồi, lại nhìn Lê Hiểu Mạn, vẻ mặt ôn hòa nói: “Mạn Mạn, ở đây trông coi Vân Hy giùm ông nội, ông nội muốn đến công ty một chuyến.”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, nhíu mày: “Ông nội, bác sĩ nói ông còn phải quan sát mấy ngày, vẫn chưa thể xuất viện.”
Hoắc Nghiệp Hoằng cười nhìn Lê Hiểu Mạn, vỗ nhẹ tay cô: “Mạn Mạn, con yên tâm, ông nội biết rõ thân thể của mình, ông nội không sao rồi.”
Dứt lời, ông liền gọi cho tài xế của ông, bảo tài xế tới bệnh viện đón ông.
Lê Hiểu Mạn thấy ông kiên trì muốn đến công ty một chuyến, không khuyên nữa.
Chờ tài xế ông đến, cô đỡ ông đi thang máy xuống lầu, đưa ông lên xe.
Thấy Hoắc Nghiệp Hoằng ngồi lên xe rời khỏi bệnh viện, cô xoay người chuẩn bị đi vào, đột nhiên có hai người đàn ông chạy tới trước mặt cô.
Một người nam trong đó tuổi tác hơi nhỏ, chừng 21,22, tướng mạo phổ thông, ăn mặc cũng rất phổ thông, còn người kia vóc dáng thấp bé, tuổi chừng hơn 40.
Hai người nhìn tương tự, giống như hai cha con.
Nhìn hai người đàn ông đột nhiên xông tới chặn đường cô, Lê Hiểu Mạn âm thầm lui về sau, đôi mi thanh tú cau lại, chuẩn bị đi qua bên cạnh, thế nhưng hai người đàn ông thấy vậy, cản cô lần nữa.
Ánh mắt cô lạnh nhạt nhìn hai người đàn ông cản cô: “Hai người cản tôi làm gì?”
“Đền tiền!” Người đàn ông lớn tuổi ánh mắt tàn bạo nhìn Lê Hiểu Mạn, đưa tay về phía cô.
Lê Hiểu Mạn lui vè sau nửa bước, vẻ mặt lạnh lùng nhìn người đàn ông chìa tay ra: “Tôi không quen hai người, đền tiền cái gì? Mời hai người tránh ra, nếu không, tôi liền báo cảnh sát bắt hai người.”
Cô không nghĩ tới ban ngày ban mặt gặp phải hai tên cướp.
“Cô dám báo cảnh sát thử xem?” Người đàn ông lớn tuổi hung tợn nói, đột nhiên lấy ra cây dao gọi trái cây.
Lưỡi dao sáng bóng dưới ánh sáng ban mai chiết xạ ra tia sáng chói mắt.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, siết chặt hai tay, trấn định như thường nhìn hai người đàn ông trước mặt: “Hai người… Hai người rốt cuộc là ai? Tôi và hai người không quen biết nhau, hai người dựa vào cái gì bắt tôi đền tiền? Đền tiền gì?”
Cô vừa nói vừa lui về sau, chờ tìm cơ hội chạy trốn.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn thấu ý đồ của cô, cũng lấy một cây dao gọt trái cây ra, đi vòng qua sau lưng Lê Hiểu Mạn, ánh mắt hung ác nhìn người đàn ông lớn tuổi: “Ba, đừng nói nhảm với cô ta, cô ta giết chết bà nội, không đền tiền liền giết cô ta, cùng lắm chúng ta đi ngồi tù, xem như báo thù cho bà nội rồi.”
Lúc này là buổi sáng, trong bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân dậy sớm đang tản bộ, nhưng vì hai người họ dùng dao gót trái cây uy hiếp Lê Hiểu Mạn, chứ không thật sự hành động, cho nên không có ai chú ý tới nơi này.
Lê Hiểu Mạn cũng không dám la cứu mạng, không phải cô sợ chết, mà là Long Tư Hạo từng nói, bất luận lúc nào, cô cũng phải dùng toàn lực bảo vệ tốt tánh mạng của cô, vì chính cô, cũng vì anh.
Cho nên cô không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nghe người đàn ông sau lưng nói bà nội anh ta là cô giết chết, cô nghi ngờ hỏi: “Có phải hai người nhận lầm người rồi không? Xưa nay tôi chưa từng giết người.”
Người đàn ông trung niên tàn bạo nhìn Lê Hiểu Mạn, lấy một tấm hình trong túi quần ra: “Cô dám nói cô không biết bà ấy sao?”
Lê Hiểu Mạn nhìn hình trong tay người đàn ông trung niên, hai mắt trợn to, là vú Trương.
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên: “Anh… anh và vú Trương là quan hệ gì?”
Chẳng lẽ anh ta là con trai vú Trương? Không trách cô cảm thấy anh ta quen mắt.
Cô nhớ con trai vú Trương tới Hoắc trạch tìm cô.
Lê Hiểu Mạn thấy Lý Tuyết Hà bị Hoắc Nghiệp Hoằng nói tới khóc, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, cũng không nói chuyện thay Lý Tuyết Hà, vì cô cảm thấy Hoắc Nghiệp Hoằng nói đúng, nếu Lý Tuyết Hà thật sự lo lắng sống chết của con trai mình, sẽ không có tâm tình trang điểm ăn mặc.
Hoắc Vân Hy biến thành người chẳng phân biết thị phi đúng sai, không thiếu công lao của bà.
Dưới sự hun đúc của Lý Tuyết Hà, anh ta không tránh được mất bản chất.
“Xấu hổ mất mặt, nơi này không cần cô, cút!” Hoắc Nghiệp Hoằng mặt âm trầm nhìn Lý Tuyết Hà, giọng nghiêm nghị.
“Ba… ba… ba thật quá đáng.” Lý Tuyết Hà nổi lên tầng nước mắt, dáng vẻ ủy khuất không thôi nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, khóc chạy đi.
“Haiz!” Hoắc Nghiệp Hoằng thở dài một hơi, mắt đầy bi thương.
Ngay sau đó, Lê Hiểu Mạn đỡ ông vào phòng giám sát cách phòng chăm sóc đặc biệt cánh cửa thủy tinh, bác sĩ và y tá đang làm kiểm tra và truyền nước biển cho Hoắc Vân Hy, còn Hoắc Vân Hy đeo máy dưỡng khí vẫn lẳng lặng nằm đó giống như người thực vật.
Hoắc Nghiệp Hoằng nhíu chặt mày, nặng nề thở dài một hơi, nhìn Hoắc Vân Hy một hồi, lại nhìn Lê Hiểu Mạn, vẻ mặt ôn hòa nói: “Mạn Mạn, ở đây trông coi Vân Hy giùm ông nội, ông nội muốn đến công ty một chuyến.”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, nhíu mày: “Ông nội, bác sĩ nói ông còn phải quan sát mấy ngày, vẫn chưa thể xuất viện.”
Hoắc Nghiệp Hoằng cười nhìn Lê Hiểu Mạn, vỗ nhẹ tay cô: “Mạn Mạn, con yên tâm, ông nội biết rõ thân thể của mình, ông nội không sao rồi.”
Dứt lời, ông liền gọi cho tài xế của ông, bảo tài xế tới bệnh viện đón ông.
Lê Hiểu Mạn thấy ông kiên trì muốn đến công ty một chuyến, không khuyên nữa.
Chờ tài xế ông đến, cô đỡ ông đi thang máy xuống lầu, đưa ông lên xe.
Thấy Hoắc Nghiệp Hoằng ngồi lên xe rời khỏi bệnh viện, cô xoay người chuẩn bị đi vào, đột nhiên có hai người đàn ông chạy tới trước mặt cô.
Một người nam trong đó tuổi tác hơi nhỏ, chừng 21,22, tướng mạo phổ thông, ăn mặc cũng rất phổ thông, còn người kia vóc dáng thấp bé, tuổi chừng hơn 40.
Hai người nhìn tương tự, giống như hai cha con.
Nhìn hai người đàn ông đột nhiên xông tới chặn đường cô, Lê Hiểu Mạn âm thầm lui về sau, đôi mi thanh tú cau lại, chuẩn bị đi qua bên cạnh, thế nhưng hai người đàn ông thấy vậy, cản cô lần nữa.
Ánh mắt cô lạnh nhạt nhìn hai người đàn ông cản cô: “Hai người cản tôi làm gì?”
“Đền tiền!” Người đàn ông lớn tuổi ánh mắt tàn bạo nhìn Lê Hiểu Mạn, đưa tay về phía cô.
Lê Hiểu Mạn lui vè sau nửa bước, vẻ mặt lạnh lùng nhìn người đàn ông chìa tay ra: “Tôi không quen hai người, đền tiền cái gì? Mời hai người tránh ra, nếu không, tôi liền báo cảnh sát bắt hai người.”
Cô không nghĩ tới ban ngày ban mặt gặp phải hai tên cướp.
“Cô dám báo cảnh sát thử xem?” Người đàn ông lớn tuổi hung tợn nói, đột nhiên lấy ra cây dao gọi trái cây.
Lưỡi dao sáng bóng dưới ánh sáng ban mai chiết xạ ra tia sáng chói mắt.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, siết chặt hai tay, trấn định như thường nhìn hai người đàn ông trước mặt: “Hai người… Hai người rốt cuộc là ai? Tôi và hai người không quen biết nhau, hai người dựa vào cái gì bắt tôi đền tiền? Đền tiền gì?”
Cô vừa nói vừa lui về sau, chờ tìm cơ hội chạy trốn.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn thấu ý đồ của cô, cũng lấy một cây dao gọt trái cây ra, đi vòng qua sau lưng Lê Hiểu Mạn, ánh mắt hung ác nhìn người đàn ông lớn tuổi: “Ba, đừng nói nhảm với cô ta, cô ta giết chết bà nội, không đền tiền liền giết cô ta, cùng lắm chúng ta đi ngồi tù, xem như báo thù cho bà nội rồi.”
Lúc này là buổi sáng, trong bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân dậy sớm đang tản bộ, nhưng vì hai người họ dùng dao gót trái cây uy hiếp Lê Hiểu Mạn, chứ không thật sự hành động, cho nên không có ai chú ý tới nơi này.
Lê Hiểu Mạn cũng không dám la cứu mạng, không phải cô sợ chết, mà là Long Tư Hạo từng nói, bất luận lúc nào, cô cũng phải dùng toàn lực bảo vệ tốt tánh mạng của cô, vì chính cô, cũng vì anh.
Cho nên cô không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nghe người đàn ông sau lưng nói bà nội anh ta là cô giết chết, cô nghi ngờ hỏi: “Có phải hai người nhận lầm người rồi không? Xưa nay tôi chưa từng giết người.”
Người đàn ông trung niên tàn bạo nhìn Lê Hiểu Mạn, lấy một tấm hình trong túi quần ra: “Cô dám nói cô không biết bà ấy sao?”
Lê Hiểu Mạn nhìn hình trong tay người đàn ông trung niên, hai mắt trợn to, là vú Trương.
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên: “Anh… anh và vú Trương là quan hệ gì?”
Chẳng lẽ anh ta là con trai vú Trương? Không trách cô cảm thấy anh ta quen mắt.
Cô nhớ con trai vú Trương tới Hoắc trạch tìm cô.
/1063
|