Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Buổi tối, mặc dù Long Tư Hạo đã nói không cần chờ anh, nhưng Lê Hiểu Mạn vẫn chờ anh đến hai giờ sáng, thấy anh chưa về, cô liền ngủ.
Lúc Long Tư Hạo về đã ba bốn giờ, thấy Lê Hiểu Mạn ngủ, anh cũng không đánh thức cô, sau khi vào phòng tắm tắm ong liền nằm lên giường, nhẹ nhàng kéo cô vào ngực, thấp giọng nói bên tai cô: “Hiểu Hiểu, gần đây anh hơi bận rộn, tối không cần chờ anh.”
“Ừ!” Lê Hiểu Mạn ngủ mơ mơ màng màng khẽ lên tiếng, cả người rúc vào trong ngực anh.
Hôm sau, lúc Lê Hiểu Mạn tỉnh lại, Long Tư Hạo đã không còn ở bên cạnh cô.
Mấy ngày liên tiếp đều như vậy, ban ngày cô không gặp được người khác, ban đêm cũng không đợi được anh về.
Trong thời gian này, cô cũng gọi cho anh, nhưng đa số đều là Lạc Thụy nhận, nguyên nhân là anh bận rộn, còn có rất nhiều hội nghị quan trọng.
Có hai lần cô gọi tới, Long Tư Hạo căn bản không ở trong nước.
Hôm nay là ngày thứ tám Long Tư Hạo “biến mất” trước mặt Lê Hiểu Mạn, ăn sáng xong, Lê Hiểu Mạn liền gọi cho anh, không thể gọi được, sau đó cô liền gọi tới công ty anh, lúc này có người nhận, nhưng vẫn là Lạc Thụy nghe.
“Lê tiểu thư, tìm Tổng giám đốc à! Rất không đúng lúc rồi! TE có một triển lãm châu báu ở Paris, Tổng giám đốc bay đi Paris, Lê tiểu thư… Alô… Lê tiểu thư… Cô còn nghe không? Alô…”
Lạc Thụy bên kia còn chưa nói hết lời, Lê Hiểu Mạn đã cúp điện thoại.
Lúc này anh ta đang ở trong phòng làm việc Tổng giám đốc của Tập đoàn châu báu TE, người đàn ông tuấn mỹ ngồi ở vị trí Tổng giám đốc không phải là Long Tư Hạo, mà là Lăng Hàn Dạ.
Khoảng thời gian này, anh ta vẫn luôn trấn giữ TE thay Long Tư Hạo.
Lạc Thụy thấy Lê Hiểu Mạn cúp điện thoại, anh ta cau mày, đặt ống nghe trở lại.
Lăng Hàn Dạ híp mắt, nhìn Lạc Thụy hỏi: “Cô ấy tức giận?”
Lạc Thụy nhíu mày: “Có thể không tức giận sao? Lê tiểu thư cũng đã mấy ngày không gặp Tổng giám đốc! Lần này Tổng giám đốc đi hơi lâu, Lăng thiếu, anh nói Tổng giám đốc có thể xảy ra chuyện gì hay không? Nghe nói Augustus này rất khó đối phó, nếu không “GAJ” cũng sẽ không tìm chúng ta hỗ trợ đối phó, lần này Tổng giám đốc sẽ không đích thân ra tay, tôi nghe Tô thiếu nói, Augustus này không chỉ bán ma túy buôn lậu súng ống đạn dược, hắn còn cất giấu không ít vũ khí hóa học, đây có thể đều là vật cực kỳ nguy hiểm, lần này Tổng giám đốc dữ nhiều lành ít.”
Nghe vậy, Lăng Hàn Dạ cũng nhíu mày, trên mặt tuấn mỹ không có biểu tình tà mị như trước, mà lo âu và ngưng trọng.
Qua hồi lâu, anh ta câu môi cười: “Long thiếu là ai, nguy hiểm gì anh ấy chưa từng gặp qua, một mình anh ấy có thể diệt một quân đoàn, một Augustus không phải đối thủ của anh ấy, chúng ta nên tin tưởng năng lực của anh ấy, không phải còn Tô Dịch ở đó sao? Sẽ không có chuyện gì.”
Lạc Thụy cau mày khẽ gật đầu: “Chỉ mong lần này Tổng giám đốc có thể an toàn trở lại, phải mau lên, nếu không, Lê tiểu thư sẽ nghi ngờ, tôi nghĩ bây giờ Lê tiểu thư nhất định cho là Tổng giám đốc cố ý không gặp cô ấy.”
…
Biệt thự ven hồ Thủy Lộ.
Lê Hiểu Mạn nghe Lạc Thụy nói Long Tư Hạo đi Paris liền cúp điện thoại.
Hiện tại trong lòng cô đặc biệt tức giận, ói không ra cũng nuốt không trôi.
Đã tám ngày, Long Tư Hạo chơi trò mất tích với cô, vậy cô cũng chơi cùng anh.
Xem ai lo lắng hơn ai?
Xem ai tức chết ai?
Ném điện thoại lên giường lớn hình tròn, cô đứng lên đi tới trước tủ quần áo, lấy bộ quần áo cô thường mặc xếp bỏ vào vali.
Cô vừa thu xếp xong, điện thoại trên giường lại vang.
Cho là Long Tư Hạo gọi, cô không chút do dự, vội vàng đi tới cầm điện thoại lên.
Khi thấy màn hình không phải là Long Tư Hạo, cô nhíu mày, ánh mắt xẹt qua tia mất mát.
Cô che giấu mất mát, nhận máy.
“Cậu…”
Gọi tới chính là cậu cô Lê Chấn Hoa, thanh âm ông ta hơi nặng nề: “Mạn Mạn, mẹ cháu tái phát ung thư dạ dày vào bệnh viện.”
“Cái gì? Tái phát ung thư dạ dày? Nghe Lê Tố Phương vào bệnh viện, Lê Hiểu Mạn cả kinh, trên mặt tràn đầy lo âu: “Cậu, mẹ ở bệnh viện nào?... Dạ! Cháu biết, cháu lập tức chạy tới.”
Cúp điện thoại, Lê Hiểu Mạn lập tức kêu quản gia sắp xếp tài xế đưa cô đi bệnh viện.
Vì Lê Văn Bác chờ cô ngoài bệnh viện, đến bệnh viện, Lê Hiểu Mạn không cho quản gia đi vào theo cô, mà cùng Lê Văn Bác đi vào, cho quản gia về biệt thự trước.
Lê Tố Phương vẫn còn làm phẫu thuật, cô, Lê Văn Bác, Lê Chấn Hoa đều chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
Cô mặt đầy lo lắng, thấy Lê Chấn Hoa cũng sốt ruột đi tới đi lui, cô cau mày hỏi: “Cậu, không phải bệnh ung thư dạ dày của mẹ đã khỏi một năm trước rồi sao? Tại sao lại tái phát?”
Lê Chấn Hoa nhíu chặt mày, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mấy ngày trước mẹ cháu cũng rất khỏe, ung thư dạ dày đột nhiên tái phát, không có triệu chứng trước, cậu cũng không biết đây là xảy ra chuyện gì. Chỉ mong chị ấy không sao.”
Lê Văn Bác thấy Lê Hiểu Mạn vẻ mặt ngưng trọng và Lê Chấn Hoa mặt đầy lo âu cuống cuồng, anh ta an ủi: “Ba, Mạn Mạn, hai người yên tâm, con tin cô không sao.”
Buổi tối, mặc dù Long Tư Hạo đã nói không cần chờ anh, nhưng Lê Hiểu Mạn vẫn chờ anh đến hai giờ sáng, thấy anh chưa về, cô liền ngủ.
Lúc Long Tư Hạo về đã ba bốn giờ, thấy Lê Hiểu Mạn ngủ, anh cũng không đánh thức cô, sau khi vào phòng tắm tắm ong liền nằm lên giường, nhẹ nhàng kéo cô vào ngực, thấp giọng nói bên tai cô: “Hiểu Hiểu, gần đây anh hơi bận rộn, tối không cần chờ anh.”
“Ừ!” Lê Hiểu Mạn ngủ mơ mơ màng màng khẽ lên tiếng, cả người rúc vào trong ngực anh.
Hôm sau, lúc Lê Hiểu Mạn tỉnh lại, Long Tư Hạo đã không còn ở bên cạnh cô.
Mấy ngày liên tiếp đều như vậy, ban ngày cô không gặp được người khác, ban đêm cũng không đợi được anh về.
Trong thời gian này, cô cũng gọi cho anh, nhưng đa số đều là Lạc Thụy nhận, nguyên nhân là anh bận rộn, còn có rất nhiều hội nghị quan trọng.
Có hai lần cô gọi tới, Long Tư Hạo căn bản không ở trong nước.
Hôm nay là ngày thứ tám Long Tư Hạo “biến mất” trước mặt Lê Hiểu Mạn, ăn sáng xong, Lê Hiểu Mạn liền gọi cho anh, không thể gọi được, sau đó cô liền gọi tới công ty anh, lúc này có người nhận, nhưng vẫn là Lạc Thụy nghe.
“Lê tiểu thư, tìm Tổng giám đốc à! Rất không đúng lúc rồi! TE có một triển lãm châu báu ở Paris, Tổng giám đốc bay đi Paris, Lê tiểu thư… Alô… Lê tiểu thư… Cô còn nghe không? Alô…”
Lạc Thụy bên kia còn chưa nói hết lời, Lê Hiểu Mạn đã cúp điện thoại.
Lúc này anh ta đang ở trong phòng làm việc Tổng giám đốc của Tập đoàn châu báu TE, người đàn ông tuấn mỹ ngồi ở vị trí Tổng giám đốc không phải là Long Tư Hạo, mà là Lăng Hàn Dạ.
Khoảng thời gian này, anh ta vẫn luôn trấn giữ TE thay Long Tư Hạo.
Lạc Thụy thấy Lê Hiểu Mạn cúp điện thoại, anh ta cau mày, đặt ống nghe trở lại.
Lăng Hàn Dạ híp mắt, nhìn Lạc Thụy hỏi: “Cô ấy tức giận?”
Lạc Thụy nhíu mày: “Có thể không tức giận sao? Lê tiểu thư cũng đã mấy ngày không gặp Tổng giám đốc! Lần này Tổng giám đốc đi hơi lâu, Lăng thiếu, anh nói Tổng giám đốc có thể xảy ra chuyện gì hay không? Nghe nói Augustus này rất khó đối phó, nếu không “GAJ” cũng sẽ không tìm chúng ta hỗ trợ đối phó, lần này Tổng giám đốc sẽ không đích thân ra tay, tôi nghe Tô thiếu nói, Augustus này không chỉ bán ma túy buôn lậu súng ống đạn dược, hắn còn cất giấu không ít vũ khí hóa học, đây có thể đều là vật cực kỳ nguy hiểm, lần này Tổng giám đốc dữ nhiều lành ít.”
Nghe vậy, Lăng Hàn Dạ cũng nhíu mày, trên mặt tuấn mỹ không có biểu tình tà mị như trước, mà lo âu và ngưng trọng.
Qua hồi lâu, anh ta câu môi cười: “Long thiếu là ai, nguy hiểm gì anh ấy chưa từng gặp qua, một mình anh ấy có thể diệt một quân đoàn, một Augustus không phải đối thủ của anh ấy, chúng ta nên tin tưởng năng lực của anh ấy, không phải còn Tô Dịch ở đó sao? Sẽ không có chuyện gì.”
Lạc Thụy cau mày khẽ gật đầu: “Chỉ mong lần này Tổng giám đốc có thể an toàn trở lại, phải mau lên, nếu không, Lê tiểu thư sẽ nghi ngờ, tôi nghĩ bây giờ Lê tiểu thư nhất định cho là Tổng giám đốc cố ý không gặp cô ấy.”
…
Biệt thự ven hồ Thủy Lộ.
Lê Hiểu Mạn nghe Lạc Thụy nói Long Tư Hạo đi Paris liền cúp điện thoại.
Hiện tại trong lòng cô đặc biệt tức giận, ói không ra cũng nuốt không trôi.
Đã tám ngày, Long Tư Hạo chơi trò mất tích với cô, vậy cô cũng chơi cùng anh.
Xem ai lo lắng hơn ai?
Xem ai tức chết ai?
Ném điện thoại lên giường lớn hình tròn, cô đứng lên đi tới trước tủ quần áo, lấy bộ quần áo cô thường mặc xếp bỏ vào vali.
Cô vừa thu xếp xong, điện thoại trên giường lại vang.
Cho là Long Tư Hạo gọi, cô không chút do dự, vội vàng đi tới cầm điện thoại lên.
Khi thấy màn hình không phải là Long Tư Hạo, cô nhíu mày, ánh mắt xẹt qua tia mất mát.
Cô che giấu mất mát, nhận máy.
“Cậu…”
Gọi tới chính là cậu cô Lê Chấn Hoa, thanh âm ông ta hơi nặng nề: “Mạn Mạn, mẹ cháu tái phát ung thư dạ dày vào bệnh viện.”
“Cái gì? Tái phát ung thư dạ dày? Nghe Lê Tố Phương vào bệnh viện, Lê Hiểu Mạn cả kinh, trên mặt tràn đầy lo âu: “Cậu, mẹ ở bệnh viện nào?... Dạ! Cháu biết, cháu lập tức chạy tới.”
Cúp điện thoại, Lê Hiểu Mạn lập tức kêu quản gia sắp xếp tài xế đưa cô đi bệnh viện.
Vì Lê Văn Bác chờ cô ngoài bệnh viện, đến bệnh viện, Lê Hiểu Mạn không cho quản gia đi vào theo cô, mà cùng Lê Văn Bác đi vào, cho quản gia về biệt thự trước.
Lê Tố Phương vẫn còn làm phẫu thuật, cô, Lê Văn Bác, Lê Chấn Hoa đều chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
Cô mặt đầy lo lắng, thấy Lê Chấn Hoa cũng sốt ruột đi tới đi lui, cô cau mày hỏi: “Cậu, không phải bệnh ung thư dạ dày của mẹ đã khỏi một năm trước rồi sao? Tại sao lại tái phát?”
Lê Chấn Hoa nhíu chặt mày, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mấy ngày trước mẹ cháu cũng rất khỏe, ung thư dạ dày đột nhiên tái phát, không có triệu chứng trước, cậu cũng không biết đây là xảy ra chuyện gì. Chỉ mong chị ấy không sao.”
Lê Văn Bác thấy Lê Hiểu Mạn vẻ mặt ngưng trọng và Lê Chấn Hoa mặt đầy lo âu cuống cuồng, anh ta an ủi: “Ba, Mạn Mạn, hai người yên tâm, con tin cô không sao.”
/1063
|