Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn lo lắng nhìn phòng phẫu thuật đóng chặt, đôi mi thanh tú nhíu lại, cô chợt cảm thấy mình rất bất hiếu, khoảng thời gian này tất cả tinh lực đều đặt trên người bảo bảo trong bụng và Long Tư Hạo, không đi gặp mẹ cô.
Bất kể bây giờ mẹ có thái độ gì với cô, dù sao đó cũng là mẹ ruột cô, hai người có máu mủ không thể cắt đứt, còn có công ơn nuôi dưỡng với cô, cô không nên vì bà lãnh đạm và hời hợt mà trong lòng có ngăn cách.
Trên đời này không có mẹ không thương con gái mình, cô nhất định đã làm sai điều gì chọc mẹ cô tức giận, một năm qua bà mới có thể lãnh đạm và hời hợt với cô.
Phẫu thuật tiến hành một ngày, đến tối, Lê Tố Phương mới được đẩy ra, chuyển vào phòng bệnh ICU*.
(*) ICU: Intensive Care Unit: Phòng giám sát và theo dõi tiến trình hồi phục của bệnh nhân sau phẫu thuật cho đến khi tỉnh lại.
Trước đó Lê Tố Phương bị ung thư dạ dày giai đoạn giữa, lần này tái phát, cách chữa trị giống như lần trước, đầu tiên là phẫu thuật cắt bỏ, sau đó tiến hành chữa trị bằng hóa chất và thuốc.
Thời gian khôi phục sẽ rất chậm, Lê Tố Phương cần phải tiếp tục nằm viện, ba ngày sau từ phòng bệnh ICU chuyển về phòng bệnh một người thông thường.
Lê Hiểu Mạn vốn chuẩn bị cho Lê Tố Phương chuyển vào phòng bệnh VIP, nhưng Lê Tố Phương tỉnh lại không đồng ý, bà không muốn tốn quá nhiều tiền.
Mà ba ngày này, Lê Hiểu Mạn một mực ở bệnh viện, gần như là canh giữ trước giường bệnh của Lê Tố Phương nửa bước không rời.
Trong phòng bệnh một người có sofa, Lê Hiểu Mạn mệt mỏi liền nằm trên sofa một hồi.
Vì hiện tại diện thực* Lê gia đã có chút danh tiếng, đương nhiên làm ăn phát đạt, hai ngày trước Lê Chấn Hoa về quán Ngự Yến.
(*) Diện thực: Thức ăn chế biến bằng bột mì.
Lê Văn Bác ở lại trong bệnh viện, chăm sóc Lê Tố Phương và Lê Hiểu Mạn đang mang thai.
Hôm nay tinh thần Lê Tố Phương trọng khá hơn so với mấy ngày trước, bà nửa nằm trên giường, Lê Hiểu Mạn trò chuyện cùng bà, kêu Lê Văn Bác đi rót nước, để anh ta ra ngoài.
Lê Hiểu Mạn ngồi trên ghế cạnh giường, nhíu mày, mặt đầy lo lắng nhìn bà: “Mẹ, hôm nay mẹ cảm thấy thế nào?”
“Không cần lo lắng, hôm nay mẹ khỏe hơn nhiều.” Lê Tố Phương nhìn cô nói xong, ánh mắt rơi vào trên bụng nhô lên của cô, cau mày hỏi: “Sắp năm tháng rồi phải không?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn đưa tay vuốt bụng nhô lên của cô, trên mặt đầy lo lắng vì bảo bảo trong bụng mà nổi lên nụ cười, khẽ gật đầu: “Dạ! Mẹ cũng sắp làm bà ngoại, cho nên mẹ nhất định phải mau khỏe, đến lúc đó…”
Lê Tố Phương không đợi Lê Hiểu Mạn nói xong, mặt trầm xuống, sắc mặt không tốt lắm, ánh mắt mang theo mấy phần không vui nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, mẹ cũng không muốn làm bà ngoại đứa bé này, con phá thai đi.”
“Cái gì?” Nghe lời Lê Tố Phương, Lê Hiểu Mạn giống như sấm sét giữa trời quang, trợn to mắt sững sờ nhìn bà, không dám tin hỏi: “Mẹ, mẹ vừa nói gì? Phá… Phá thai?”
Cô nhíu chặt mày, không dám tin mẹ cô lại bảo cô phá thai.
Đứa bé này là của cô và Long Tư Hạo, tại sao cô phải phá thai?
Cô không hiểu, thật sự không hiểu.
Thấy Lê Hiểu Mạn khiếp sợ không thôi, Lê Tố Phương vẫn nhíu mày, trong mắt lóe lên chút do dự, sau đó liền xụ mặt, không vui nói: “Mạn Mạn, lần này con lại muốn cãi lời mẹ sao? Mẹ không thích con có bất kỳ dây dưa rễ má nào với người Hoắc gia, trước kia là Hoắc Vân Hy, bây giờ là Long Tư Hạo, trên đời này có nhiều đàn ông tốt, tại sao con phải chọn đàn ông Hoắc gia?”
Nghe những lời này, Lê Hiểu Mạn vẫn giống như bị sét đánh, sững sờ nhìn mẹ, ánh mắt trong suốt nổi lên khiếp sợ, rất lâu mới hoàn hồn lại.
Ánh mắt cô đầy nghi ngờ nhìn Lê Tố Phương: “Mẹ, mẹ sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Tại… Tại sao mẹ đột nhiên phải phản đối con và Tư Hạo ở bên nhau? Xưa nay mẹ chưa từng phản đối mà! Không phải mẹ luôn tán thành con và Tư Hạo sao? Huống chi diện thực Lê gia có thể có thành tựu hôm nay, hoàn toàn nhờ vào Tư Hạo, không phải mẹ luôn cảm kích Tư Hạo sao? Mẹ… Hôm nay tại sao mẹ phải nói vậy?”
Lê Hiểu Mạn thật sự không hiểu, trước kia mẹ cô không phải đối cô và Long Tư Hạo ở bên nhau, nhưng bây giờ tại sao bất chợt thay đổi thái độ?
Ánh mắt Lê Tố Phương lóe lên chốc lát, giống như đang cố ý giấu diếm cái gì, bà từ từ quay đầu, vẻ mặt không vui nói: “Trước kia không phản đối là vì không biết Long Tư Hạo là con cháu Hoắc gia, bây giờ mẹ biết, cậu ta là anh trai cùng cha khác mẹ của Hoắc Vân Hy, bất kể cậu ta họ Long hay là họ Hoắc, cậu ta đều là người Hoắc gia, cho nên, mẹ không cho phép con và cậu ta ở bên nhau nữa, đứa bé này phải bỏ.”
Lê Hiểu Mạn thấy thái độ Lê Tố Phương trở nên kiên quyết, đôi mi thanh tú nhíu lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn bà: “Mẹ, sao mẹ biết Tư Hạo là anh trai cùng cha khác mẹ của Hoắc Vân Hy?”
Sắc mặt Lê Tố Phương lạnh đi, không trả lời Lê Hiểu Mạn, mà là nhìn cô, nói nặng lời: “Nếu con phải kiên trì ở bên cậu ta, sau này con đừng kêu mẹ là mẹ nữa, mẹ cũng không có đứa con gái này, xem như mẹ uổng công nuôi con.”
Lê Hiểu Mạn khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn lo lắng nhìn phòng phẫu thuật đóng chặt, đôi mi thanh tú nhíu lại, cô chợt cảm thấy mình rất bất hiếu, khoảng thời gian này tất cả tinh lực đều đặt trên người bảo bảo trong bụng và Long Tư Hạo, không đi gặp mẹ cô.
Bất kể bây giờ mẹ có thái độ gì với cô, dù sao đó cũng là mẹ ruột cô, hai người có máu mủ không thể cắt đứt, còn có công ơn nuôi dưỡng với cô, cô không nên vì bà lãnh đạm và hời hợt mà trong lòng có ngăn cách.
Trên đời này không có mẹ không thương con gái mình, cô nhất định đã làm sai điều gì chọc mẹ cô tức giận, một năm qua bà mới có thể lãnh đạm và hời hợt với cô.
Phẫu thuật tiến hành một ngày, đến tối, Lê Tố Phương mới được đẩy ra, chuyển vào phòng bệnh ICU*.
(*) ICU: Intensive Care Unit: Phòng giám sát và theo dõi tiến trình hồi phục của bệnh nhân sau phẫu thuật cho đến khi tỉnh lại.
Trước đó Lê Tố Phương bị ung thư dạ dày giai đoạn giữa, lần này tái phát, cách chữa trị giống như lần trước, đầu tiên là phẫu thuật cắt bỏ, sau đó tiến hành chữa trị bằng hóa chất và thuốc.
Thời gian khôi phục sẽ rất chậm, Lê Tố Phương cần phải tiếp tục nằm viện, ba ngày sau từ phòng bệnh ICU chuyển về phòng bệnh một người thông thường.
Lê Hiểu Mạn vốn chuẩn bị cho Lê Tố Phương chuyển vào phòng bệnh VIP, nhưng Lê Tố Phương tỉnh lại không đồng ý, bà không muốn tốn quá nhiều tiền.
Mà ba ngày này, Lê Hiểu Mạn một mực ở bệnh viện, gần như là canh giữ trước giường bệnh của Lê Tố Phương nửa bước không rời.
Trong phòng bệnh một người có sofa, Lê Hiểu Mạn mệt mỏi liền nằm trên sofa một hồi.
Vì hiện tại diện thực* Lê gia đã có chút danh tiếng, đương nhiên làm ăn phát đạt, hai ngày trước Lê Chấn Hoa về quán Ngự Yến.
(*) Diện thực: Thức ăn chế biến bằng bột mì.
Lê Văn Bác ở lại trong bệnh viện, chăm sóc Lê Tố Phương và Lê Hiểu Mạn đang mang thai.
Hôm nay tinh thần Lê Tố Phương trọng khá hơn so với mấy ngày trước, bà nửa nằm trên giường, Lê Hiểu Mạn trò chuyện cùng bà, kêu Lê Văn Bác đi rót nước, để anh ta ra ngoài.
Lê Hiểu Mạn ngồi trên ghế cạnh giường, nhíu mày, mặt đầy lo lắng nhìn bà: “Mẹ, hôm nay mẹ cảm thấy thế nào?”
“Không cần lo lắng, hôm nay mẹ khỏe hơn nhiều.” Lê Tố Phương nhìn cô nói xong, ánh mắt rơi vào trên bụng nhô lên của cô, cau mày hỏi: “Sắp năm tháng rồi phải không?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn đưa tay vuốt bụng nhô lên của cô, trên mặt đầy lo lắng vì bảo bảo trong bụng mà nổi lên nụ cười, khẽ gật đầu: “Dạ! Mẹ cũng sắp làm bà ngoại, cho nên mẹ nhất định phải mau khỏe, đến lúc đó…”
Lê Tố Phương không đợi Lê Hiểu Mạn nói xong, mặt trầm xuống, sắc mặt không tốt lắm, ánh mắt mang theo mấy phần không vui nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, mẹ cũng không muốn làm bà ngoại đứa bé này, con phá thai đi.”
“Cái gì?” Nghe lời Lê Tố Phương, Lê Hiểu Mạn giống như sấm sét giữa trời quang, trợn to mắt sững sờ nhìn bà, không dám tin hỏi: “Mẹ, mẹ vừa nói gì? Phá… Phá thai?”
Cô nhíu chặt mày, không dám tin mẹ cô lại bảo cô phá thai.
Đứa bé này là của cô và Long Tư Hạo, tại sao cô phải phá thai?
Cô không hiểu, thật sự không hiểu.
Thấy Lê Hiểu Mạn khiếp sợ không thôi, Lê Tố Phương vẫn nhíu mày, trong mắt lóe lên chút do dự, sau đó liền xụ mặt, không vui nói: “Mạn Mạn, lần này con lại muốn cãi lời mẹ sao? Mẹ không thích con có bất kỳ dây dưa rễ má nào với người Hoắc gia, trước kia là Hoắc Vân Hy, bây giờ là Long Tư Hạo, trên đời này có nhiều đàn ông tốt, tại sao con phải chọn đàn ông Hoắc gia?”
Nghe những lời này, Lê Hiểu Mạn vẫn giống như bị sét đánh, sững sờ nhìn mẹ, ánh mắt trong suốt nổi lên khiếp sợ, rất lâu mới hoàn hồn lại.
Ánh mắt cô đầy nghi ngờ nhìn Lê Tố Phương: “Mẹ, mẹ sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Tại… Tại sao mẹ đột nhiên phải phản đối con và Tư Hạo ở bên nhau? Xưa nay mẹ chưa từng phản đối mà! Không phải mẹ luôn tán thành con và Tư Hạo sao? Huống chi diện thực Lê gia có thể có thành tựu hôm nay, hoàn toàn nhờ vào Tư Hạo, không phải mẹ luôn cảm kích Tư Hạo sao? Mẹ… Hôm nay tại sao mẹ phải nói vậy?”
Lê Hiểu Mạn thật sự không hiểu, trước kia mẹ cô không phải đối cô và Long Tư Hạo ở bên nhau, nhưng bây giờ tại sao bất chợt thay đổi thái độ?
Ánh mắt Lê Tố Phương lóe lên chốc lát, giống như đang cố ý giấu diếm cái gì, bà từ từ quay đầu, vẻ mặt không vui nói: “Trước kia không phản đối là vì không biết Long Tư Hạo là con cháu Hoắc gia, bây giờ mẹ biết, cậu ta là anh trai cùng cha khác mẹ của Hoắc Vân Hy, bất kể cậu ta họ Long hay là họ Hoắc, cậu ta đều là người Hoắc gia, cho nên, mẹ không cho phép con và cậu ta ở bên nhau nữa, đứa bé này phải bỏ.”
Lê Hiểu Mạn thấy thái độ Lê Tố Phương trở nên kiên quyết, đôi mi thanh tú nhíu lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn bà: “Mẹ, sao mẹ biết Tư Hạo là anh trai cùng cha khác mẹ của Hoắc Vân Hy?”
Sắc mặt Lê Tố Phương lạnh đi, không trả lời Lê Hiểu Mạn, mà là nhìn cô, nói nặng lời: “Nếu con phải kiên trì ở bên cậu ta, sau này con đừng kêu mẹ là mẹ nữa, mẹ cũng không có đứa con gái này, xem như mẹ uổng công nuôi con.”
/1063
|