Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Hàn Dạ nghĩ đến chuyện em gái mình chịu vết thương lòng mà ra đi, anh ta không kiềm được nhíu chặt mày lại.
Tại sao phụ nữ đều thích ra đi?
Bởi vì nghĩ đến chuyện Lăng Dinah ra đi, anh ta lại không khỏi nghĩ đến Lâm Mạch Mạch, trong mắt anh không khỏi thoáng cô đơn.
Ở trong mắt người ngoài, anh ta là Lăng đại thiếu gia mê gái, cho tới bây giờ chưa từng có một người phụ nữ nào dừng chân lại trong trái tim anh, chỉ có người phụ nữ chết bầm không nghe lời đó, chỉ có cô, cho dù năm năm qua, hình bóng của cô vẫn luôn hiện hữu ở trong trái tim anh ta.
Anh ta không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, trong năm năm qua, anh ta chưa từng quên cô.
Nhưng năm năm trước, sau khi cô vô duyên vô cớ biến mất thì cho đến bây giờ vẫn không có tin tức.
Nụ cười hài hước trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Hàn Dạ dần vụt tắt, ánh mắt tràn đầy cô đơn.
Ngay khi anh ta bỗng ngước mắt lên, anh ta chợt thấy được bóng người mảnh khảnh quen thuộc đi ra khỏi hội trường yến tiệc.
Lâm Mạch Mạch?
Ánh mắt của anh ta thoáng vui mừng, anh ta lập tức đứng lên đuổi theo.
Lạc Thụy và Tô Dịch thấy vậy, không hiểu gì mà cùng nhìn nhau.
Lạc Thụy nheo mắt lại nói: “Lăng thiếu làm sao vậy? Gặp quỷ à?”
...
Sau khi Long Tư Hạo ôm Lê Hiểu Mạn rời khỏi yến tiệc, anh trực tiếp ôm cô vào thang máy.
Sau khi ra khỏi thang máy, Lê Hiểu Mạn mới biết anh đã đặt một căn phòng tổng thống ở trong khách sạn này.
Long Tư Hạo âm trầm ôm cô đi thẳng vào phòng ngủ của căn phòng Tổng thống này, sau đó anh không quá dịu dàng ném cô lên trên chiếc giường lớn mềm mại.
“A...” đột nhiên bị ném lên trên giường, Lê Hiểu Mạn hét toáng lên, cô còn chưa chuẩn bị, thân hình cao lớn của Long Tư Hạo đã đè ép xuống.
Thấy vậy, cô đang chuẩn bị xoay mình né sang bên cạnh, thì Long Tư Hạo đã nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, thân thể cao lớn của anh đè xuống che lấp thân thể thon nhỏ của cô.
Cô uốn éo người vùng vẫy, nhưng không giãy giụa được.
Cô nheo mắt lại, nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén, tức giận nói: “Long Tư Hạo, anh làm gì vậy?”
Long Tư Hạo nửa híp mắt lại, lửa giận lóe lên trong mắt, môi mỏng khẽ nói ra hai chữ: “Làm ~ tình.”
“Anh...” Lê Hiểu Mạn gắng sức giãy dụa lại bị anh nắm chặt lấy cổ tay, đôi mắt của cô tràn đầy lửa giận: “Long Tư Hạo, có phải anh làm mọi việc trơn tru như vậy thì rất vui vẻ hay không? Lại ôm tôi tới đây, ngay trước mặt người phụ nữ của mình...”
Long Tư Hạo không đợi cô nói xong, anh đã cắt đứt lời của cô, tay anh nắm lấy cằm của cô, nặng nề nhìn chằm chằm vào cô: “Ngoài em ra, còn ai là người phụ nữ của anh?”
Lê Hiểu Mạn hất tay của anh ta, nhìn về phía anh nói: “Anh coi mắt của tôi bị mù rồi sao? Đừng nói với tôi là người phụ nữ bên cạnh anh là con gái nuôi mà anh đã nhận đấy nhé.”
Long Tư Hạo hơi há hốc một, anh nhìn chằm chằm vào cô trong giây lát, môi mỏng nhẹ mân: “Em đang ghen.”
Anh dùng câu khẳng định để nói.
Lê Hiểu Mạn như bị nói trúng tâm sự vậy, cô quay đầu đi không nghênh đón ánh mắt cực kỳ nhạy bén và có thần lực xuyên thấu của anh, cô không muốn bị anh nhìn thấu tất cả mọi tâm tư của mình.
Cô thu lửa giận trong mắt lại, vẻ mặt dần bình thản, giọng điệu ôn hòa, giống như là đang thương lượng với anh vậy, nói: “Long Tư Hạo, anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi, đừng xông vào cuộc sống của tôi nữa, được không?”
Cô vừa nói xong, Long Tư Hạo đã không chút do dự, trả lời: “Không được, em muốn anh không tới quấy rầy cuộc sống của em sao, em nằm mơ.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn chằm chằm vào anh, nói: “Long Tư Hạo, anh đã quên năm năm trước, trước khi anh rời khỏi tôi, anh đã nói gì rồi sao? Anh nói tôi hại chết con gái của anh, anh nói vĩnh viễn anh cũng sẽ không tha thứ cho tôi, anh nói cho tới bây giờ anh đều chưa từng yêu tôi, anh nói anh chỉ coi tôi là công cụ sinh nở mà thôi, nếu anh đã rời đi năm năm, nếu như anh không yêu tôi, anh còn tới dây dưa cùng tôi làm gì?”
Lời nói của cô tràn đầy mất mát và bi thương, còn đầy lời trách móc tố cáo Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo nhìn chằm chằm vào dáng vẻ bi thương của Lê Hiểu Mạn, đôi mắt của anh nhuộm đầy đau lòng và tự trách.
Ánh mắt thâm trầm của anh đan xen mấy phần nhu hòa, giọng nói trầm thấp xen lẫn với sự áy náy: “Hiểu Hiểu, nếu anh nói, anh hối hận vì năm năm trước đã rời khỏi em, em có tin không? Nếu như anh nói, năm năm trước anh rời khỏi em là do có nỗi khổ bất đắc dĩ, em có tin không? Nếu như anh nói, anh vẫn luôn yêu em, em có tin không?”
!!
Lăng Hàn Dạ nghĩ đến chuyện em gái mình chịu vết thương lòng mà ra đi, anh ta không kiềm được nhíu chặt mày lại.
Tại sao phụ nữ đều thích ra đi?
Bởi vì nghĩ đến chuyện Lăng Dinah ra đi, anh ta lại không khỏi nghĩ đến Lâm Mạch Mạch, trong mắt anh không khỏi thoáng cô đơn.
Ở trong mắt người ngoài, anh ta là Lăng đại thiếu gia mê gái, cho tới bây giờ chưa từng có một người phụ nữ nào dừng chân lại trong trái tim anh, chỉ có người phụ nữ chết bầm không nghe lời đó, chỉ có cô, cho dù năm năm qua, hình bóng của cô vẫn luôn hiện hữu ở trong trái tim anh ta.
Anh ta không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, trong năm năm qua, anh ta chưa từng quên cô.
Nhưng năm năm trước, sau khi cô vô duyên vô cớ biến mất thì cho đến bây giờ vẫn không có tin tức.
Nụ cười hài hước trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Hàn Dạ dần vụt tắt, ánh mắt tràn đầy cô đơn.
Ngay khi anh ta bỗng ngước mắt lên, anh ta chợt thấy được bóng người mảnh khảnh quen thuộc đi ra khỏi hội trường yến tiệc.
Lâm Mạch Mạch?
Ánh mắt của anh ta thoáng vui mừng, anh ta lập tức đứng lên đuổi theo.
Lạc Thụy và Tô Dịch thấy vậy, không hiểu gì mà cùng nhìn nhau.
Lạc Thụy nheo mắt lại nói: “Lăng thiếu làm sao vậy? Gặp quỷ à?”
...
Sau khi Long Tư Hạo ôm Lê Hiểu Mạn rời khỏi yến tiệc, anh trực tiếp ôm cô vào thang máy.
Sau khi ra khỏi thang máy, Lê Hiểu Mạn mới biết anh đã đặt một căn phòng tổng thống ở trong khách sạn này.
Long Tư Hạo âm trầm ôm cô đi thẳng vào phòng ngủ của căn phòng Tổng thống này, sau đó anh không quá dịu dàng ném cô lên trên chiếc giường lớn mềm mại.
“A...” đột nhiên bị ném lên trên giường, Lê Hiểu Mạn hét toáng lên, cô còn chưa chuẩn bị, thân hình cao lớn của Long Tư Hạo đã đè ép xuống.
Thấy vậy, cô đang chuẩn bị xoay mình né sang bên cạnh, thì Long Tư Hạo đã nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, thân thể cao lớn của anh đè xuống che lấp thân thể thon nhỏ của cô.
Cô uốn éo người vùng vẫy, nhưng không giãy giụa được.
Cô nheo mắt lại, nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén, tức giận nói: “Long Tư Hạo, anh làm gì vậy?”
Long Tư Hạo nửa híp mắt lại, lửa giận lóe lên trong mắt, môi mỏng khẽ nói ra hai chữ: “Làm ~ tình.”
“Anh...” Lê Hiểu Mạn gắng sức giãy dụa lại bị anh nắm chặt lấy cổ tay, đôi mắt của cô tràn đầy lửa giận: “Long Tư Hạo, có phải anh làm mọi việc trơn tru như vậy thì rất vui vẻ hay không? Lại ôm tôi tới đây, ngay trước mặt người phụ nữ của mình...”
Long Tư Hạo không đợi cô nói xong, anh đã cắt đứt lời của cô, tay anh nắm lấy cằm của cô, nặng nề nhìn chằm chằm vào cô: “Ngoài em ra, còn ai là người phụ nữ của anh?”
Lê Hiểu Mạn hất tay của anh ta, nhìn về phía anh nói: “Anh coi mắt của tôi bị mù rồi sao? Đừng nói với tôi là người phụ nữ bên cạnh anh là con gái nuôi mà anh đã nhận đấy nhé.”
Long Tư Hạo hơi há hốc một, anh nhìn chằm chằm vào cô trong giây lát, môi mỏng nhẹ mân: “Em đang ghen.”
Anh dùng câu khẳng định để nói.
Lê Hiểu Mạn như bị nói trúng tâm sự vậy, cô quay đầu đi không nghênh đón ánh mắt cực kỳ nhạy bén và có thần lực xuyên thấu của anh, cô không muốn bị anh nhìn thấu tất cả mọi tâm tư của mình.
Cô thu lửa giận trong mắt lại, vẻ mặt dần bình thản, giọng điệu ôn hòa, giống như là đang thương lượng với anh vậy, nói: “Long Tư Hạo, anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi, đừng xông vào cuộc sống của tôi nữa, được không?”
Cô vừa nói xong, Long Tư Hạo đã không chút do dự, trả lời: “Không được, em muốn anh không tới quấy rầy cuộc sống của em sao, em nằm mơ.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn chằm chằm vào anh, nói: “Long Tư Hạo, anh đã quên năm năm trước, trước khi anh rời khỏi tôi, anh đã nói gì rồi sao? Anh nói tôi hại chết con gái của anh, anh nói vĩnh viễn anh cũng sẽ không tha thứ cho tôi, anh nói cho tới bây giờ anh đều chưa từng yêu tôi, anh nói anh chỉ coi tôi là công cụ sinh nở mà thôi, nếu anh đã rời đi năm năm, nếu như anh không yêu tôi, anh còn tới dây dưa cùng tôi làm gì?”
Lời nói của cô tràn đầy mất mát và bi thương, còn đầy lời trách móc tố cáo Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo nhìn chằm chằm vào dáng vẻ bi thương của Lê Hiểu Mạn, đôi mắt của anh nhuộm đầy đau lòng và tự trách.
Ánh mắt thâm trầm của anh đan xen mấy phần nhu hòa, giọng nói trầm thấp xen lẫn với sự áy náy: “Hiểu Hiểu, nếu anh nói, anh hối hận vì năm năm trước đã rời khỏi em, em có tin không? Nếu như anh nói, năm năm trước anh rời khỏi em là do có nỗi khổ bất đắc dĩ, em có tin không? Nếu như anh nói, anh vẫn luôn yêu em, em có tin không?”
!!
/1063
|