Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thấy Long Tư Hạo đột nhiên thay đổi thái độ mềm xuống, Lê Hiểu Mạn có chút kinh ngạc, hai mắt ngẩn ra nhìn anh, nhìn thấy trong mắt anh đều là sự tự trách và đau lòng.
Trong lòng cô run lên, anh như vậy làm cho cô nhớ tới Long Tư Hạo của năm năm trước cũng dịu dàng và săn sóc như thế.
Nhưng chỉ chốc lát cô lại nghĩ tới sau khi cô mất đi con, anh trở nên lạnh lùng, bên tai như vang lên những lời vô tình đó của anh.
“Lê Hiểu Mạn, tôi yêu cô có quan trọng hay không, nếu cô đã muốn biết tôi liền nói thật cho ô biết, tôi chưa bao giờ yêu cô, tôi chỉ đùa giỡn cô thôi, tôi chỉ xem cô là công cụ sinh con cho tôi, cô hại chết con gái của tôi,tôi sẽ không tha thứ cho cô, mãi mãi không.”
Năm năm trước anh nói ra những lời tuyệt tình đó, nói sẽ mãi mãi không bao giờ tha thứ cho cô, cô buông tha tôn nghiêm khóc lóc cầu xinh anh đừng rời khỏi cô, nhưng anh vẫn nhẫn tâm rời khỏi cô.
Hiện tại anh quay về dây dưa với cô, anh cho rằng Lê Hiểu Mạn cô là cái người anh gọi thì tới đuổi thì đi sao?
Yêu cô sao?
Haha, nếu yêu cô vì sao phải rời khỏi cô? Vậy những lời nói tổn thương cô năm năm trước là vì sao chứ?
Cô lạnh nhạt nhìn anh, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Long Tư Hạo, khi thì anh nói anh yêu tôi, khi thì không yêu, biến mất trong sinh mệnh tôi tôi năm năm giờ quay về nói yêu tôi, anh cảm thấy tôi sẽ tin anh sao? Anh nghĩ tôi và anh còn có thể giống như năm xưa ngây thơi không biết gì sao?”
Đôi mắt cô bi thương chứa đầy nước mắt, từ gương mặt chảy xuống, rơi trên ga giường trắng tinh.
Mà lòng cô đau như dao cắt vậy.
Long Tư Hạo thấy cô khóc, anh đau lòng không thôi, cũng hối hận không thôi, hận không thể bóp chết mình.
Đời này chuyện sai lầm nhất của anh chính là những lời tổn thương cô.
Rời khỏi cô là bất đắc dĩ nhưng mà đó là chuyện khiến anh hối hận mãi.
Sau khi anh tổn thương cô, muốn lấy lại được lòng cô còn có cơ hội sao?
Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, trong mắt đầy đau lòng: “Phải làm sao thì em mới tha thứ cho anh?”
Nghe anh nói, Lê Hiểu Mạn giật mình nhìn vào đôi mắt đầy áy náy của anh.
Qua vài giây ngắn ngủi, cô dời mắt đi, sau đó đẩy anh ra ngồi dậy, giọng nói lạnh nhạt: “Tôi tha thứ cho anh thì có ý nghĩa gì.”
Dứt lời cô muốn xuống giường, Long Tư Hạo thấy thế bóp chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Lại muốn đi gặp Hàn Cẩn Hi sao?”
Lúc nãy hình ảnh ở bữa tiệc trang sức Hàn Cẩn Hi kéo cô vào lòng vẫn mãi không lái ra được khỏi đầu anh.
Nhất là nhìn cô và con gái của cô cùng Hàn Cẩn Hi, ba người bọn họ giống như người một nhà ngồi đó, một màn ấm áp như thế làm cho anh vừa đau lòng vữa phẫn nộ.
Nghĩ thế, lồng ngực anh như có lửa giận thiêu đốt, anh giữ chặt tay cô, đôi mắt như có bão nhìn cô sắc bén: “Đứa con gái kia là của Hàn Cẩn Hi có đúng không?”
Lại nghe thấy anh nghi ngờ Nghiên Nghiên là là con gái của Hàn Cẩn Hi, trong lòng Lê Hiểu Mạn cũng bốc lên lửa giận, cô nhìn anh tức giận nói: “Ừ, chúc mừng anh đã đoán đúng rồi, là của Hàn Cẩn Hi đấy.”
Nghe thấy câu trả lời của cô, Long Tư Hạo buông tay cô ra, đôi mắt đỏ lên gắt gao nhìn cô, đáy mắt đầy đau khổ: “Các người thật sự ở chung một chỗ hả?”
Lê Hiểu Mạn nghiêng đầu không muốn trả lời vấn đề này của anh.
Long Tư Hạo thấy cô không đáp ánh mắt anh trầm xuống, bàn tay giữ chặt cằm cô để cô quay đầu nhìn vào mắt anh.
Trong mắt anh đầy nguy hiểm, ánh mắt đầy sâu xa nhìn cô:”Trả lời anh.”
Thấy sắc mặt anh khác thường, mắt đỏ lên, Lê Hiểu Mạn hơi cụp mắt, khóe môi nhếch lên: “Long Tư Hạo, nếu năm năm trước chúng ta đã không còn vấn đề gì thì có lẽ nam cưới nữ gả đều là rất bình thường, tôi có con gái với ai cũng rất bình thường.”
“Cho nên sau khi chúng ta tách ra chưa đầy một năm mà em và Hàn Cẩn Hi đã ở cùng Hàn Cẩn Hi rồi sao?” Long Tư Hạo nhìn cô chằm chằm, hốc mắt đỏ lên thật làm người ta sợ hãi, mà bàn tay anh lại nắm chặt thành quyền, âm thanh rung động như chứng mình cho sự phẫn nộ và đau lòng của anh.
Giờ phút này tim anh đau đớn, co rút vào tận xương.
Anh không cách nào tiếp thu được cô và người đàn ông khác có huyết mạch tương liên, nghĩ đến cô và người đàn ông khác thân thiết trên giường, anh đau lòng lại phẫn hận.
Đột nhiên anh đè cô xuống, hai tay bắt lấy cổ tay cô không cho cô phản kháng, đôi mắt đầy lệ khí nhìn cô chằm chằm: “Em và Hàn Cẩn Hi ở chung một chỗ làm bao nhiêu lần?”
Nghe anh nói, Lê Hiểu Mạn ngẩn ra nhìn anh, trong mắt không dám tin: “Anh nói cái gì?”
Ánh mắt Long Tư Hạo lạnh lùng gầm nhẹ: “Các người đã thân thiết bao nhiêu lần?”
Vậy mà anh lại hỏi cô chuyện này?
Anh đang nhục nhã cô.
Thấy Long Tư Hạo đột nhiên thay đổi thái độ mềm xuống, Lê Hiểu Mạn có chút kinh ngạc, hai mắt ngẩn ra nhìn anh, nhìn thấy trong mắt anh đều là sự tự trách và đau lòng.
Trong lòng cô run lên, anh như vậy làm cho cô nhớ tới Long Tư Hạo của năm năm trước cũng dịu dàng và săn sóc như thế.
Nhưng chỉ chốc lát cô lại nghĩ tới sau khi cô mất đi con, anh trở nên lạnh lùng, bên tai như vang lên những lời vô tình đó của anh.
“Lê Hiểu Mạn, tôi yêu cô có quan trọng hay không, nếu cô đã muốn biết tôi liền nói thật cho ô biết, tôi chưa bao giờ yêu cô, tôi chỉ đùa giỡn cô thôi, tôi chỉ xem cô là công cụ sinh con cho tôi, cô hại chết con gái của tôi,tôi sẽ không tha thứ cho cô, mãi mãi không.”
Năm năm trước anh nói ra những lời tuyệt tình đó, nói sẽ mãi mãi không bao giờ tha thứ cho cô, cô buông tha tôn nghiêm khóc lóc cầu xinh anh đừng rời khỏi cô, nhưng anh vẫn nhẫn tâm rời khỏi cô.
Hiện tại anh quay về dây dưa với cô, anh cho rằng Lê Hiểu Mạn cô là cái người anh gọi thì tới đuổi thì đi sao?
Yêu cô sao?
Haha, nếu yêu cô vì sao phải rời khỏi cô? Vậy những lời nói tổn thương cô năm năm trước là vì sao chứ?
Cô lạnh nhạt nhìn anh, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Long Tư Hạo, khi thì anh nói anh yêu tôi, khi thì không yêu, biến mất trong sinh mệnh tôi tôi năm năm giờ quay về nói yêu tôi, anh cảm thấy tôi sẽ tin anh sao? Anh nghĩ tôi và anh còn có thể giống như năm xưa ngây thơi không biết gì sao?”
Đôi mắt cô bi thương chứa đầy nước mắt, từ gương mặt chảy xuống, rơi trên ga giường trắng tinh.
Mà lòng cô đau như dao cắt vậy.
Long Tư Hạo thấy cô khóc, anh đau lòng không thôi, cũng hối hận không thôi, hận không thể bóp chết mình.
Đời này chuyện sai lầm nhất của anh chính là những lời tổn thương cô.
Rời khỏi cô là bất đắc dĩ nhưng mà đó là chuyện khiến anh hối hận mãi.
Sau khi anh tổn thương cô, muốn lấy lại được lòng cô còn có cơ hội sao?
Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, trong mắt đầy đau lòng: “Phải làm sao thì em mới tha thứ cho anh?”
Nghe anh nói, Lê Hiểu Mạn giật mình nhìn vào đôi mắt đầy áy náy của anh.
Qua vài giây ngắn ngủi, cô dời mắt đi, sau đó đẩy anh ra ngồi dậy, giọng nói lạnh nhạt: “Tôi tha thứ cho anh thì có ý nghĩa gì.”
Dứt lời cô muốn xuống giường, Long Tư Hạo thấy thế bóp chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Lại muốn đi gặp Hàn Cẩn Hi sao?”
Lúc nãy hình ảnh ở bữa tiệc trang sức Hàn Cẩn Hi kéo cô vào lòng vẫn mãi không lái ra được khỏi đầu anh.
Nhất là nhìn cô và con gái của cô cùng Hàn Cẩn Hi, ba người bọn họ giống như người một nhà ngồi đó, một màn ấm áp như thế làm cho anh vừa đau lòng vữa phẫn nộ.
Nghĩ thế, lồng ngực anh như có lửa giận thiêu đốt, anh giữ chặt tay cô, đôi mắt như có bão nhìn cô sắc bén: “Đứa con gái kia là của Hàn Cẩn Hi có đúng không?”
Lại nghe thấy anh nghi ngờ Nghiên Nghiên là là con gái của Hàn Cẩn Hi, trong lòng Lê Hiểu Mạn cũng bốc lên lửa giận, cô nhìn anh tức giận nói: “Ừ, chúc mừng anh đã đoán đúng rồi, là của Hàn Cẩn Hi đấy.”
Nghe thấy câu trả lời của cô, Long Tư Hạo buông tay cô ra, đôi mắt đỏ lên gắt gao nhìn cô, đáy mắt đầy đau khổ: “Các người thật sự ở chung một chỗ hả?”
Lê Hiểu Mạn nghiêng đầu không muốn trả lời vấn đề này của anh.
Long Tư Hạo thấy cô không đáp ánh mắt anh trầm xuống, bàn tay giữ chặt cằm cô để cô quay đầu nhìn vào mắt anh.
Trong mắt anh đầy nguy hiểm, ánh mắt đầy sâu xa nhìn cô:”Trả lời anh.”
Thấy sắc mặt anh khác thường, mắt đỏ lên, Lê Hiểu Mạn hơi cụp mắt, khóe môi nhếch lên: “Long Tư Hạo, nếu năm năm trước chúng ta đã không còn vấn đề gì thì có lẽ nam cưới nữ gả đều là rất bình thường, tôi có con gái với ai cũng rất bình thường.”
“Cho nên sau khi chúng ta tách ra chưa đầy một năm mà em và Hàn Cẩn Hi đã ở cùng Hàn Cẩn Hi rồi sao?” Long Tư Hạo nhìn cô chằm chằm, hốc mắt đỏ lên thật làm người ta sợ hãi, mà bàn tay anh lại nắm chặt thành quyền, âm thanh rung động như chứng mình cho sự phẫn nộ và đau lòng của anh.
Giờ phút này tim anh đau đớn, co rút vào tận xương.
Anh không cách nào tiếp thu được cô và người đàn ông khác có huyết mạch tương liên, nghĩ đến cô và người đàn ông khác thân thiết trên giường, anh đau lòng lại phẫn hận.
Đột nhiên anh đè cô xuống, hai tay bắt lấy cổ tay cô không cho cô phản kháng, đôi mắt đầy lệ khí nhìn cô chằm chằm: “Em và Hàn Cẩn Hi ở chung một chỗ làm bao nhiêu lần?”
Nghe anh nói, Lê Hiểu Mạn ngẩn ra nhìn anh, trong mắt không dám tin: “Anh nói cái gì?”
Ánh mắt Long Tư Hạo lạnh lùng gầm nhẹ: “Các người đã thân thiết bao nhiêu lần?”
Vậy mà anh lại hỏi cô chuyện này?
Anh đang nhục nhã cô.
/1063
|