Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô mới vừa kết thúc cuộc gọi tơis Lê Văn Bác, bí thư Tiểu Lưu liền gõ cửa mở cửa phòng làm việc của cô.
“Lê tổng giám, có Ngãi Na tiểu thư tìm cô.”
Ngãi Na?
Lê Hiểu Mạn đang nghi hoặc vị Ngãi Na này là ai, một cô gái mặc váy dài màu trắng, tóc xõa ngang vai, đeo kính, khí chất dịu dàng nhưng hoàn toàn xa lạ đi tới.
Nhưng dù khuôn mặt cô ta khiến cô cảm thấy xa lạ nhưng thân hình và khí chất của cô ta lại khiến cô cảm thấy quen thuộc, trực giác cô gái tên Ngãi Na trước mặt này cô có quen biết.
Cô gái tên Ngãi Na chính là “mẹ” của Tiểu Long Dập.
Sau khi cô ta vào văn phòng của Lê Hiểu Mạn liền cười ngồi xuống sô pha.
Lập tức cô ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, cười dịu dàng ôn nhu: “Lê tiểu thư, không phải cô không chào đón kẻ không mời mà tới là tôi chứ?”
Ánh mắt Lê Hiểu Mạn bình thản cô gái tỏ ra quen thuộc thản nhiên ngồi xuống sô pha kia, cong môi khẽ cười: “Người tới là khách, đương nhiên sao tôi lại không chào đón chứ, không biết tiểu thư Ngãi Na tới đây là muốn đặt thiết kế trang sức hay có chuyện khác? Nhưng tôi thấy tiểu thư Ngãi Na hình như không phải tới đặt thiết kế, hình như là muốn tới tìm tôi?”
Ngãi Na thấy Lê Hiểu Mạn nói như vậy, đôi mắt dưới kính râm hiện lên tia sáng sắc lạnh, cô không ngờ năm năm không gặp, cô thông minh hơn trước, nhất là lúc này trên người cô mang theo khí chất khiến người ta nhìn không rõ, nhưng khí thế thâm trầm này lại khiến người ta một loại cảm giác áp bách.
Nụ cười trên mặt cô ta cứng ngắc: “Lê tiểu thư, cô đoán đúng rồi, tôi đúng là không phải tới đặt thiết kế trang sức, tôi là tới nói cho cô biết, tốt nhất cô nên tránh xa Tư Hạo của tôi một chút, nếu không cô nhất định sẽ hối hận.”
“Tư Hạo của cô?” Nghe thấy lời Ngãi Na nói, Lê Hiểu Mạn híp mắt, trong mắt hiện lên kinh ngạc, ánh mắt sắc bén nhìn cô ta, khóe môi mang theo ý cười pha lẫn lãnh ý: “Tiểu thư, cô ra khỏi nhà quên mang não hay uống nhầm thuốc? Tự dưng cô chạy tới phòng làm việc của tôi gọi chồng tôi thân thiết như thế, còn bảo tôi cách xa chồng tôi như thế, cô nghĩ cô là ai?”
Ngãi Na nhìn Lê Hiểu Mạn cười dịu dàng, nhưng nụ cười này đầy giả dối: “Lê tiểu thư, không sợ nói cho cô biết, tôi là người Tư Hạo nuôi bên ngoài sau lưng cô, chúng tôi đã có một đứa con, mong cô rời khỏi Tư Hạo, tôi với anh ấy mới là một đôi trời đất tạo nên.”
Nghe thấy lời Ngãi Na nói, khuôn mặt thanh lệ của Lê Hiểu Mạn biểu tình bình thản, tâm tình không vì lời cô ta nói mà có ảnh hưởng gì, vì cô cực kỳ tin tưởng ông xã yêu dấu của mình, anh ấy tuyệt đối không giấu cô bao gái bên ngoài.
Người trước mắt không biết từ đâu chui ra, vậy mà chạy tới đây giả làm tiểu tam của chồng cô, nếu không phải đầu óc bã đậu thì chính là hạt dưa, nếu không nữa thì chắc chắn là tinh thần thất thường.
(Tiểu tam: người thứ ba)
Hạt dưa có ý là kẻ ngốc.
Cô nheo mắt lại, ánh mắt bình thản nhìn cô gái ngồi trên sô pha, khóe môi mang theo ý cười dọa người: “Tiểu thư, giờ tiểu tam ai cũng càn rỡ như cô à? Đeo cái danh tiểu tam có phải quanh vinh lắm không? Tam quan của cô điên đảo như vậy không phải là não dồn xuống mông cả rồi chứ?”
“Cô...” Ngãi Na tức giận với lời nói của Lê Hiểu Mạn, tức giận xiết chặt hai tay, đôi mắt dưới kính râm hung hăng trừng cô, ngữ khí tức giận: “Lê tiểu thư, cô không tin tôi là người bên ngoài của Tư Hạo đúng không?”
Nói đến đây, Ngãi Na hừ lạnh một tiếng: “Hừ, cô tự tin như vậy sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.”
Lời của cô ta khiến Lê Hiểu Mạn nghĩ tới Sophie, Sophie cũng từng nói như vậy với cô, chẳng lẽ người trước mặt là Sophie?
Nếu nói cô ta là Sophie, vậy cảm giác lúc cô ta vừa tới, cô cảm thấy thân hình của cô ta quen mắt là điều dễ hiểu.
Cô híp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn vào khuôn mặt của Ngãi Na bị kính râm và tóc xõa ra che khuất hơn một nửa, như muốn từ mặt cô ta nhìn ra bóng dáng Sophie, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm cô ta.
Giờ cô sẽ không vì khuôn mặt của cô ta không giống Sophie mà phủ định cô ta không phải Sophie.
Cô trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm tư đương nhiên sẽ không đơn thuần như năm năm trước nữa.
Giờ kỹ thuật trang điểm rất bá đạo, xấu biến thành mỹ nữ, đem một người biến thành một người khác căn bản không phải việc khó.
Ngoài kỹ thuật trang điểm, kỹ năng dịch dung trong phim điện ảnh trên TV cũng không phải không có khả năng, hoá trang còn có thể thay đổi dung mạo một người, đừng nói đến dùng công nghệ cao thay đổi dung mạo người đó.
Cho nên hiện tại cô hoài nghi người tên Ngãi Na trước mặt chính là Sophie.
Nếu cô ta không phải trang điểm thì là dịch dung, cô ta đeo kính râm to như vậy là che đi điều gì.
Ngãi Na thấy ánh mắt Lê Hiểu Mạn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt cô ta lóe lên, từ sô pha đứng lên nghiêng mặt đi, giọng điệu khinh thường nói: “Lê tiểu thư, tôi cũng nói rồi, nếu cô thức thời mau rời khỏi Tư Hạo đi, vì anh ấy yêu tôi hơn, nếu không anh ấy cũng sẽ không sinh con với tôi.”
Lê Hiểu Mạn thấy Ngãi Na nghiêng người đi như không muốn cô nhìn thấy mặt mình, cô càng xác minh kết luận cô ta là Sophie.
Nếu là Sophie, vậy cô ta nói nãy giờ đều là thử, cô ta nghĩ Lê Hiểu Mạn còn ngu ngốc như năm năm trước sao?
Cô không vạch trần Sophie, ánh mắt bình thản nhìn cô ta, cong môi cười, gương mặt thanh lệ mang theo tự tin: “Ngãi Na tiểu thư, coi như mấy lời cô nói đều là sự thật, Tư Hạo yêu một người sẽ dùng hết tất cả mang lại điều tốt nhất cho người ấy, nếu Tư Hạo yêu cô như vậy, còn có với cô một đứa con, vì sao anh ấy không cưới cô về, mà lại để cô ủy khuất làm một tiểu tam không được công khai ra ngoài sáng?”
Cô mới vừa kết thúc cuộc gọi tơis Lê Văn Bác, bí thư Tiểu Lưu liền gõ cửa mở cửa phòng làm việc của cô.
“Lê tổng giám, có Ngãi Na tiểu thư tìm cô.”
Ngãi Na?
Lê Hiểu Mạn đang nghi hoặc vị Ngãi Na này là ai, một cô gái mặc váy dài màu trắng, tóc xõa ngang vai, đeo kính, khí chất dịu dàng nhưng hoàn toàn xa lạ đi tới.
Nhưng dù khuôn mặt cô ta khiến cô cảm thấy xa lạ nhưng thân hình và khí chất của cô ta lại khiến cô cảm thấy quen thuộc, trực giác cô gái tên Ngãi Na trước mặt này cô có quen biết.
Cô gái tên Ngãi Na chính là “mẹ” của Tiểu Long Dập.
Sau khi cô ta vào văn phòng của Lê Hiểu Mạn liền cười ngồi xuống sô pha.
Lập tức cô ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, cười dịu dàng ôn nhu: “Lê tiểu thư, không phải cô không chào đón kẻ không mời mà tới là tôi chứ?”
Ánh mắt Lê Hiểu Mạn bình thản cô gái tỏ ra quen thuộc thản nhiên ngồi xuống sô pha kia, cong môi khẽ cười: “Người tới là khách, đương nhiên sao tôi lại không chào đón chứ, không biết tiểu thư Ngãi Na tới đây là muốn đặt thiết kế trang sức hay có chuyện khác? Nhưng tôi thấy tiểu thư Ngãi Na hình như không phải tới đặt thiết kế, hình như là muốn tới tìm tôi?”
Ngãi Na thấy Lê Hiểu Mạn nói như vậy, đôi mắt dưới kính râm hiện lên tia sáng sắc lạnh, cô không ngờ năm năm không gặp, cô thông minh hơn trước, nhất là lúc này trên người cô mang theo khí chất khiến người ta nhìn không rõ, nhưng khí thế thâm trầm này lại khiến người ta một loại cảm giác áp bách.
Nụ cười trên mặt cô ta cứng ngắc: “Lê tiểu thư, cô đoán đúng rồi, tôi đúng là không phải tới đặt thiết kế trang sức, tôi là tới nói cho cô biết, tốt nhất cô nên tránh xa Tư Hạo của tôi một chút, nếu không cô nhất định sẽ hối hận.”
“Tư Hạo của cô?” Nghe thấy lời Ngãi Na nói, Lê Hiểu Mạn híp mắt, trong mắt hiện lên kinh ngạc, ánh mắt sắc bén nhìn cô ta, khóe môi mang theo ý cười pha lẫn lãnh ý: “Tiểu thư, cô ra khỏi nhà quên mang não hay uống nhầm thuốc? Tự dưng cô chạy tới phòng làm việc của tôi gọi chồng tôi thân thiết như thế, còn bảo tôi cách xa chồng tôi như thế, cô nghĩ cô là ai?”
Ngãi Na nhìn Lê Hiểu Mạn cười dịu dàng, nhưng nụ cười này đầy giả dối: “Lê tiểu thư, không sợ nói cho cô biết, tôi là người Tư Hạo nuôi bên ngoài sau lưng cô, chúng tôi đã có một đứa con, mong cô rời khỏi Tư Hạo, tôi với anh ấy mới là một đôi trời đất tạo nên.”
Nghe thấy lời Ngãi Na nói, khuôn mặt thanh lệ của Lê Hiểu Mạn biểu tình bình thản, tâm tình không vì lời cô ta nói mà có ảnh hưởng gì, vì cô cực kỳ tin tưởng ông xã yêu dấu của mình, anh ấy tuyệt đối không giấu cô bao gái bên ngoài.
Người trước mắt không biết từ đâu chui ra, vậy mà chạy tới đây giả làm tiểu tam của chồng cô, nếu không phải đầu óc bã đậu thì chính là hạt dưa, nếu không nữa thì chắc chắn là tinh thần thất thường.
(Tiểu tam: người thứ ba)
Hạt dưa có ý là kẻ ngốc.
Cô nheo mắt lại, ánh mắt bình thản nhìn cô gái ngồi trên sô pha, khóe môi mang theo ý cười dọa người: “Tiểu thư, giờ tiểu tam ai cũng càn rỡ như cô à? Đeo cái danh tiểu tam có phải quanh vinh lắm không? Tam quan của cô điên đảo như vậy không phải là não dồn xuống mông cả rồi chứ?”
“Cô...” Ngãi Na tức giận với lời nói của Lê Hiểu Mạn, tức giận xiết chặt hai tay, đôi mắt dưới kính râm hung hăng trừng cô, ngữ khí tức giận: “Lê tiểu thư, cô không tin tôi là người bên ngoài của Tư Hạo đúng không?”
Nói đến đây, Ngãi Na hừ lạnh một tiếng: “Hừ, cô tự tin như vậy sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.”
Lời của cô ta khiến Lê Hiểu Mạn nghĩ tới Sophie, Sophie cũng từng nói như vậy với cô, chẳng lẽ người trước mặt là Sophie?
Nếu nói cô ta là Sophie, vậy cảm giác lúc cô ta vừa tới, cô cảm thấy thân hình của cô ta quen mắt là điều dễ hiểu.
Cô híp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn vào khuôn mặt của Ngãi Na bị kính râm và tóc xõa ra che khuất hơn một nửa, như muốn từ mặt cô ta nhìn ra bóng dáng Sophie, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm cô ta.
Giờ cô sẽ không vì khuôn mặt của cô ta không giống Sophie mà phủ định cô ta không phải Sophie.
Cô trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm tư đương nhiên sẽ không đơn thuần như năm năm trước nữa.
Giờ kỹ thuật trang điểm rất bá đạo, xấu biến thành mỹ nữ, đem một người biến thành một người khác căn bản không phải việc khó.
Ngoài kỹ thuật trang điểm, kỹ năng dịch dung trong phim điện ảnh trên TV cũng không phải không có khả năng, hoá trang còn có thể thay đổi dung mạo một người, đừng nói đến dùng công nghệ cao thay đổi dung mạo người đó.
Cho nên hiện tại cô hoài nghi người tên Ngãi Na trước mặt chính là Sophie.
Nếu cô ta không phải trang điểm thì là dịch dung, cô ta đeo kính râm to như vậy là che đi điều gì.
Ngãi Na thấy ánh mắt Lê Hiểu Mạn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt cô ta lóe lên, từ sô pha đứng lên nghiêng mặt đi, giọng điệu khinh thường nói: “Lê tiểu thư, tôi cũng nói rồi, nếu cô thức thời mau rời khỏi Tư Hạo đi, vì anh ấy yêu tôi hơn, nếu không anh ấy cũng sẽ không sinh con với tôi.”
Lê Hiểu Mạn thấy Ngãi Na nghiêng người đi như không muốn cô nhìn thấy mặt mình, cô càng xác minh kết luận cô ta là Sophie.
Nếu là Sophie, vậy cô ta nói nãy giờ đều là thử, cô ta nghĩ Lê Hiểu Mạn còn ngu ngốc như năm năm trước sao?
Cô không vạch trần Sophie, ánh mắt bình thản nhìn cô ta, cong môi cười, gương mặt thanh lệ mang theo tự tin: “Ngãi Na tiểu thư, coi như mấy lời cô nói đều là sự thật, Tư Hạo yêu một người sẽ dùng hết tất cả mang lại điều tốt nhất cho người ấy, nếu Tư Hạo yêu cô như vậy, còn có với cô một đứa con, vì sao anh ấy không cưới cô về, mà lại để cô ủy khuất làm một tiểu tam không được công khai ra ngoài sáng?”
/1063
|