Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghe thấy lời Lê Hiểu Mạn nói, Ngãi Na xiết chặt hai tay, cô không ngờ bây giờ Lê Hiểu Mạn khó đối phó như vậy, cô gái nào nghe thấy một người khác có con của chồng mình không thương tâm khổ sở, sao cô còn bình tĩnh như vậy, cô tin tưởng Tư Hạo như vậy?
Cô ta nghiêng người nhìn Lê Hiểu Mạn, mắt hung hăng nhíu lại: “Cô đừng đắc ý, Tư Hạo sớm muộn gì cũng kết hôn với tôi.”
“Kết hôn?” Lê Hiểu Mạn nhíu mày, ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô ta: “Ngãi Na tiểu thư, chồng tôi chưa nói cho cô biết à, chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi, bây giờ tôi và anh ấy đã là vợ chồng hợp pháp.”
Ngãi Na nghe thấy lời cô nói, thần sắc cả kinh, ánh mắt âm ngoan nhìn cô: “Hai người đăng ký?”
Hài lòng với phản ứng của cô ta, Lê Hiểu Mạn cong mắt cười: “Sao? Chồng tôi thật sự không nói với cô?”
Dứt lời, Lê Hiểu Mạn đứng lên đi về phía Ngãi Na.
Ngãi Na thấy thế, đang muốn lùi về phía sau, Lê Hiểu Mạn nheo mắt, ánh mắt lạnh thấu xương, bước nhanh đi tới, vươn tay ra kéo tay Ngãi Na lại, cong môi tươi cười nhìn cô ta: “Ngãi Na tiểu thư, tôi thật sự không tin cô là tiểu tam của chồng tôi, không bằng như vậy, chúng ta cùng đi tìm chồng tôi đối chất nhé, nếu anh ấy thừa nhận có một chân với cô, tôi sẽ hai tay dâng vị trí Long phu nhân lên, cải lương không bằng bạo lực, chúng ta giờ đi luôn đi.”
Ngãi Na nghe thấy lời Lê Hiểu Mạn nói, trong mắt hiện lên chút hốt hoảng, dùng sức đẩy tay Lê Hiểu Mạn ra.
Lê Hiểu Mạn bị cô ta vung một cái, thiếu chút nữa đứng không vững, nhưng may mắn cô lùi lại hai bước ổn định thân hình được.
Ánh mắt Ngãi Na lạnh như băng nhìn Lê Hiểu Mạn ổn định lại thân hình, giận dữ nói: “Dù cô không tin, sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận, cô cứ chờ đi.”
Dứt lời, Ngãi Na liền nổi giận đùng đùng mở cửa văn phòng Lê Hiểu Mạn ra bỏ đi.
Lê Hiểu Mạn thấy cô ta đi rồi, cong khoé môi, trong mắt hiện lên lãnh ý, trên gương mặt thanh lệ hiện lên nụ cười tràn ngập nguy hiểm.
Cô không ngờ Sophie mất tích năm năm lại xuất hiện, năm năm trước cô ta hãm hại Tư Hạo của cô, hết lần này đến lần khác muốn chia rẽ bọn họ, nếu cô ta xuất hiện, vậy lần này cô tuyệt đối không để cô ta sống khá giả đâu.
Cô sẽ đem tổn thương cô ta gây ra cho mình trả lại gấp nhiều lần.
Sau khi Ngãi Na rời khỏi phòng làm việc của Lê Hiểu Mạn liền ngồi vào một chiếc xe màu trắng.
Cô ngồi ở ghế lái, mà ngồi ở ghế phó lái chính là Tiểu Long Dập.
Thấy cô sau khi vào xe liền nổi giận đùng đùng kéo kính râm xuống, ánh mắt mang theo một tia ngoan độc, khuôn mặt nho nhỏ lộ ra anh khí của bé khẽ nhíu mày, môi mím chặt không lên tiếng.
Bởi vì Ngãi Na đang nổi nóng, dù bé có nói gì cũng bị cô ta nhân cơ hội mắng mỏ.
Cho nên vẫn luôn trầm mặc.
Nhưng bé trầm mặc, Ngãi Na cũng không buông tha cho bé, cô đem lửa giận kia đổ lên đầu Tiểu Long Dập.
Cô nghiêng người nhìn Tiểu Long Dập im lặng không lên tiếng, nộ khí đùng đùng nheo mắt lại: “Allen, con sao thế? Mẹ muốn giúp con giành cha lại mới đi tìm con đàn bà xấu xa cướp cha con đi, mẹ ở bên trong chịu ủy khuất như thế, con lại chẳng quan tâm? Trong mắt con còn người mẹ này không? Uổng công ta nuôi con lớn đến vậy.”
Nghe thấy lời Ngãi Na nói, Tiểu Long Dập hơi hơi cúi đầu, vẫn luôn mím chặt môi, không nói gì.
Ngãi Na thấy bé không lên tiếng, tức giận không có chỗ trút, lập tức cô ta hung hăng nhíu mày, đột nhiên đập mạnh lên lưng Tiểu Long Dập một cái.
Tiểu Long Dập dù sao tuổi cũng còn nhỏ, bị cô ta đột nhiên đập một cái, thân hình nho nhỏ nghiêng về trước, trán đụng vào hòm để đồ trước mặt.
Trán bị đụng đỏ, bé nhíu chặt mày, tuy cảm thấy rất đau, nhưng không khóc thành tiếng.
Ngãi Na thấy trán Tiểu Long Dập bị đụng đỏ, cô ta che giấu phẫn nộ trong lòng, lập tức lại dùng vẻ mặt đau lòng nhìn Tiểu Long Dập, đưa tay ôn nhu xoa xoa đầu bé, ngữ khí mang theo áy náy nói: “Allen, tha thứ cho mẹ, mẹ không phải cố ý.”
Miệng cô ta giải thích, nhưng trong mắt lại hiện lên khoái cảm trả thù, không đối phó được Lê Hiểu Mạn, cô ta không tin mình lại không đối phó được con trai cô.
Chờ sau khi cô lợi dụng nó đoạt lại Tư Hạo của cô, cô sẽ cẩn thận “dạy dỗ” nó, ai bảo nó là con của tiện nhân Lê Hiểu Mạn kia.
Cô nuôi nó năm năm, không bóp chết nó, cũng coi như không tệ với nó rồi.
Nếu không phải vì Tư Hạo của cô, cô thực sự không thèm liếc nó một cái.
Thu lại suy nghĩ ác độc kia, ánh mắt cô ôn hòa lại nhìn Tiểu Long Dập vẫn luôn im lặng không lên tiếng, ngữ khí ôn nhu nói: “Allen, giờ mẹ mang con đến gặp ba nhé.”
Dứt lời, Ngãi Na liền khởi động xe chạy tới TE.
Nghe thấy lời Lê Hiểu Mạn nói, Ngãi Na xiết chặt hai tay, cô không ngờ bây giờ Lê Hiểu Mạn khó đối phó như vậy, cô gái nào nghe thấy một người khác có con của chồng mình không thương tâm khổ sở, sao cô còn bình tĩnh như vậy, cô tin tưởng Tư Hạo như vậy?
Cô ta nghiêng người nhìn Lê Hiểu Mạn, mắt hung hăng nhíu lại: “Cô đừng đắc ý, Tư Hạo sớm muộn gì cũng kết hôn với tôi.”
“Kết hôn?” Lê Hiểu Mạn nhíu mày, ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô ta: “Ngãi Na tiểu thư, chồng tôi chưa nói cho cô biết à, chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi, bây giờ tôi và anh ấy đã là vợ chồng hợp pháp.”
Ngãi Na nghe thấy lời cô nói, thần sắc cả kinh, ánh mắt âm ngoan nhìn cô: “Hai người đăng ký?”
Hài lòng với phản ứng của cô ta, Lê Hiểu Mạn cong mắt cười: “Sao? Chồng tôi thật sự không nói với cô?”
Dứt lời, Lê Hiểu Mạn đứng lên đi về phía Ngãi Na.
Ngãi Na thấy thế, đang muốn lùi về phía sau, Lê Hiểu Mạn nheo mắt, ánh mắt lạnh thấu xương, bước nhanh đi tới, vươn tay ra kéo tay Ngãi Na lại, cong môi tươi cười nhìn cô ta: “Ngãi Na tiểu thư, tôi thật sự không tin cô là tiểu tam của chồng tôi, không bằng như vậy, chúng ta cùng đi tìm chồng tôi đối chất nhé, nếu anh ấy thừa nhận có một chân với cô, tôi sẽ hai tay dâng vị trí Long phu nhân lên, cải lương không bằng bạo lực, chúng ta giờ đi luôn đi.”
Ngãi Na nghe thấy lời Lê Hiểu Mạn nói, trong mắt hiện lên chút hốt hoảng, dùng sức đẩy tay Lê Hiểu Mạn ra.
Lê Hiểu Mạn bị cô ta vung một cái, thiếu chút nữa đứng không vững, nhưng may mắn cô lùi lại hai bước ổn định thân hình được.
Ánh mắt Ngãi Na lạnh như băng nhìn Lê Hiểu Mạn ổn định lại thân hình, giận dữ nói: “Dù cô không tin, sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận, cô cứ chờ đi.”
Dứt lời, Ngãi Na liền nổi giận đùng đùng mở cửa văn phòng Lê Hiểu Mạn ra bỏ đi.
Lê Hiểu Mạn thấy cô ta đi rồi, cong khoé môi, trong mắt hiện lên lãnh ý, trên gương mặt thanh lệ hiện lên nụ cười tràn ngập nguy hiểm.
Cô không ngờ Sophie mất tích năm năm lại xuất hiện, năm năm trước cô ta hãm hại Tư Hạo của cô, hết lần này đến lần khác muốn chia rẽ bọn họ, nếu cô ta xuất hiện, vậy lần này cô tuyệt đối không để cô ta sống khá giả đâu.
Cô sẽ đem tổn thương cô ta gây ra cho mình trả lại gấp nhiều lần.
Sau khi Ngãi Na rời khỏi phòng làm việc của Lê Hiểu Mạn liền ngồi vào một chiếc xe màu trắng.
Cô ngồi ở ghế lái, mà ngồi ở ghế phó lái chính là Tiểu Long Dập.
Thấy cô sau khi vào xe liền nổi giận đùng đùng kéo kính râm xuống, ánh mắt mang theo một tia ngoan độc, khuôn mặt nho nhỏ lộ ra anh khí của bé khẽ nhíu mày, môi mím chặt không lên tiếng.
Bởi vì Ngãi Na đang nổi nóng, dù bé có nói gì cũng bị cô ta nhân cơ hội mắng mỏ.
Cho nên vẫn luôn trầm mặc.
Nhưng bé trầm mặc, Ngãi Na cũng không buông tha cho bé, cô đem lửa giận kia đổ lên đầu Tiểu Long Dập.
Cô nghiêng người nhìn Tiểu Long Dập im lặng không lên tiếng, nộ khí đùng đùng nheo mắt lại: “Allen, con sao thế? Mẹ muốn giúp con giành cha lại mới đi tìm con đàn bà xấu xa cướp cha con đi, mẹ ở bên trong chịu ủy khuất như thế, con lại chẳng quan tâm? Trong mắt con còn người mẹ này không? Uổng công ta nuôi con lớn đến vậy.”
Nghe thấy lời Ngãi Na nói, Tiểu Long Dập hơi hơi cúi đầu, vẫn luôn mím chặt môi, không nói gì.
Ngãi Na thấy bé không lên tiếng, tức giận không có chỗ trút, lập tức cô ta hung hăng nhíu mày, đột nhiên đập mạnh lên lưng Tiểu Long Dập một cái.
Tiểu Long Dập dù sao tuổi cũng còn nhỏ, bị cô ta đột nhiên đập một cái, thân hình nho nhỏ nghiêng về trước, trán đụng vào hòm để đồ trước mặt.
Trán bị đụng đỏ, bé nhíu chặt mày, tuy cảm thấy rất đau, nhưng không khóc thành tiếng.
Ngãi Na thấy trán Tiểu Long Dập bị đụng đỏ, cô ta che giấu phẫn nộ trong lòng, lập tức lại dùng vẻ mặt đau lòng nhìn Tiểu Long Dập, đưa tay ôn nhu xoa xoa đầu bé, ngữ khí mang theo áy náy nói: “Allen, tha thứ cho mẹ, mẹ không phải cố ý.”
Miệng cô ta giải thích, nhưng trong mắt lại hiện lên khoái cảm trả thù, không đối phó được Lê Hiểu Mạn, cô ta không tin mình lại không đối phó được con trai cô.
Chờ sau khi cô lợi dụng nó đoạt lại Tư Hạo của cô, cô sẽ cẩn thận “dạy dỗ” nó, ai bảo nó là con của tiện nhân Lê Hiểu Mạn kia.
Cô nuôi nó năm năm, không bóp chết nó, cũng coi như không tệ với nó rồi.
Nếu không phải vì Tư Hạo của cô, cô thực sự không thèm liếc nó một cái.
Thu lại suy nghĩ ác độc kia, ánh mắt cô ôn hòa lại nhìn Tiểu Long Dập vẫn luôn im lặng không lên tiếng, ngữ khí ôn nhu nói: “Allen, giờ mẹ mang con đến gặp ba nhé.”
Dứt lời, Ngãi Na liền khởi động xe chạy tới TE.
/1063
|