Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Có phải là tôi hù dọa hay không, thì cô sẽ sớm biết thôi.” Người thần bí lạnh giọng nói xong rồi giúp Lê Hiểu Mạn mặc dù vào.
Sophie thấy người thần bí còn giúp Lê Hiểu Mạn mặc dù vào, vẻ mặt của cô ta đầy âm ngoan: “Anh như vậy thì có quá nhân từ với cô ta hay không?”
Người thần bí không đáp lại Sophie, mà tiếp tục cởi sợi dây đang buộc hai tay hai chân của Lê Hiểu Mạn ra, rồi kéo cô đến cửa máy bay lần nữa.
Nhất thời, gió mạnh thổi tới, Lê Hiểu Mạn biết người thần bí muốn đẩy cô xuống, cô nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi: “Nếu tôi bị rơi xuống đây thì chắc chắc sẽ phải chết, trước khi tôi chết, cho dù anh có nói cho tôi biết anh là ai, thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến anh cả.”
Từ trước đến giờ, tâm tư của người thần bí đều rất kín đáo, cho dù biết Lê Hiểu Mạn chắc chắn sẽ chết, anh ta cũng sẽ không nói cho cô biết, đến tột cùng thì anh ta là ai.
Anh ta lạnh lùng lên tiếng: “Cho dù cô chắc chắn sẽ chết, tôi cũng sẽ không nói cho cô biết tôi là ai đâu, tôi muốn cô chết không được nhắm mắt.”
Dừng lại, anh ta lại nói: “Phía dưới rất kinh khủng, tuy nhiên tôi có thể làm cho cô cảm thấy không còn kinh khủng nữa.”
Sau đó, anh ta dùng sức chém vào trên cổ của Lê Hiểu Mạn.
Anh ta lấy tay chém hai nhát, đợi sau khi Lê Hiểu Mạn ngất đi, anh ta mới cười quỷ quyệt, nói một câu “Chúc cô may mắn, bái bai.”
Dứt lời, anh ta đẩy Lê Hiểu Mạn từ trên máy bay trực thăng xuống.
Lê Hiểu Mạn ngất đi thì rơi thẳng xuống chỗ sâu dưới đáy rừng rậm.
Sophie thấy Lê Hiểu Mạn rơi vào Mont Saint-Michel, cô ta nở nụ cười được như ý.
Lúc cô ta trở lại buồng máy bay chuẩn bị ngồi xuống, máy bay đột nhiên xảy ra trục trặc.
...
Hôm sau
Bởi vì khi rơi xuống đã có dù che chở, Lê Hiểu Mạn an toàn đáp xuống rừng cây ở Mont Saint-Michel.
Lúc cô tỉnh lại thì trời đã sáng.
Sương mù dày đặc lượn lờ bao phủ khắp rừng rậm, ngẩng đầu lên ngoài nhìn thấy mây mù, thì không thể nào nhìn thấy trời xanh mây trắng.
Lê Hiểu Mạn mở mắt ra thấy mây mù dày đặc, lượn lờ trôi nổi giữa rừng cây, thỉnh thoảng còn biến thành hình chó sói làm người ta sợ.
Nghĩ đến cái gì đó, cô đột nhiên ngồi dậy, hai tay hai chân đều bị sợi dây trói cô tối hôm qua siết đỏ, nhưng cô đã không còn để ý tới những thứ này nữa rồi.
Cô nhớ tối hôm qua người thần bí đã nói, nơi này là “Núi tử vong” có rất nhiều dã thú quái vật.
Cô cảnh giác quan sát bốn phía, chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả một ngọn gió nhẹ cũng không có, thế nhưng mây mù trên đỉnh đầu vẫn đang lượn lờ, rất là quỷ dị.
Mỗi một thân cây ở đây nhìn đều có trăm năm lịch sử, khắp nơi có thể thấy rễ cây có hình thù quái dị, hơi giống như những chiếc râu của con bạch tuột, xuyên qua lớp bề mặt cắm thẳng xuống đất, trùng điệp đan xen lẫn nhau giữa mặt đất, mỗi thân cây đều chiếm một diện tích rất lớn.
Mỗi thân cây lại có bảy chạc tám cành, không vươn thẳng lên trời cao, thì chính quấn chặt với những thân cây khác.
Bắt đầu từ hôm qua, Lê Hiểu Mạn đã không được ăn gì cả, lúc này cô đã đói đến rã cả ruột rồi.
Cô lấy một tay ôm bụng, đứng lên đi tới một cái cây to lớn, bẻ một cảnh cây tương đối lớn và chắc chắn, coi như là công cụ dùng để đối phó với chó sói mãnh thú bất cứ lúc nào.
Mặc dù cô chưa từng sinh tồn ở nơi hoang dã, nhưng cô vẫn phải ý thức được nguy cơ.
Cho dù chưa từng tới rừng cây nguyên thủy, nhưng cô đều đã nghe qua không ít chuyện kể trong rừng cây có bao nhiêu nguy hiểm.
Cô lấy sợi dây chuyền mặt nhẫn 12 ca ra mà Long Tư Hạo tự tay đeo vào cổ cho cô ra, nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt dần trở nên kiên định, cô sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy đâu, càng sẽ không bỏ rơi sinh mạng của chính mình.
Vì Long Tư Hạo, vì Nghiên Nghiên, vì tiểu Long Dập, cô nhất định phải nghĩ biện pháp ra khỏi Mont Saint-Michel này.
Mặc kệ ngọn núi này lớn như thế nào, cô tin rằng nó luôn có điểm cuối.
Bởi vì không có điện thoại di động, không có la bàn, không có đồng hồ đeo tay, cô chỉ có thể dùng một số kiến thức thông thường để phân biệt phương hướng.
Nếu như dưới tình huống la bàn ở trong rừng cây không có, hơn nữa cũng không nhìn thấy được mặt trời, thì chỉ có thể lợi dụng hướng mọc thân cây vỏ cây để phân biệt phương hướng.
Bình thường, cành lá của mấy cây đại thụ đều tươi tốt ở phía nam, vỏ cây mịn hơn, phía bắc thì nhánh cây thưa thớt vỏ cây xù xì, hơn nữa phía nam nhiều ánh nắng, cành lá đều tươi tốt rậm rạp, phía bắc thì ẩm ướt, rêu xanh mọc dài.
Phía nam là hướng mặt trời, sau khi quan sát mấy cây đại thụ, cô chọn phía nam rồi đi về phía trước.
Khắp nơi đều tản mát luồng không khí quỷ dị.
Càng đi về phía trước, thì càng có nhiều cây cổ thụ rậm rạp, còn có rất nhiều loại thực vật có hình thù kỳ lạ mà cô chưa từng thấy bao giờ, hơn nữa còn mọc đầy gai nhọn.
Cô đang mặc váy đầm dài, hơn nữa còn không có ống tay áo, làn da bị gai nhọn đâm phải, cánh tay mịn màng trắng như tuyết của cô cũng đã xuất hiện những vết thương rỉ máu.
Nhưng cô chỉ cau mày lại, cố nhịn đau đớn đang truyền tới từ những vết thương trên hai cánh tay xuống.
Chỉ cần cô còn một hơi thở, thì cô nhất định phải rời khỏi nơi này, cho dù là bò cô cũng phải bò ra ngoài.
Chật vật đi trong rừng cây khoảng nửa giờ, thể lực của Lê Hiểu Mạn đã dần giảm xuống đến mức cô sắp không chống đỡ nổi nữa.
Cô nhìn xung quanh rừng cây, cứ tiếp tục đi như vậy thì không biết là phải đi tới khi nào, tuy hơi nổi giận, nhưng điều đó không đủ để cô buông tha cho quyền sống của mình.
Cô dừng lại rồi dựa vào một thân cây to để nghỉ ngơi.
Bụng càng ngày càng đói, cô nhìn quanh khắp nơi, trong rừng ngoài cây ngoài cỏ, thì không có bất kỳ thức ăn gì có thể làm no bụng.
Ngay lúc này, trong lùm cây trước mặt cách đó không xa truyền tới một tiếng động, giống như là có vật gì sắp nhảy ra.
Sau khi Lê Hiểu Mạn phát giác ra, cô nắm chặt cành cây lớn trong tay, cảnh giác xoay người chuẩn bị chạy.
Nhưng cô vừa mới nhấc chân lên, thì một con cự xà đã “Bay “ ra khỏi lùm cây đó.
Con rắn kia dài khoảng sáu mét, toàn thân đều là màu nâu u tối, lớp ngoài bao phủ một lớp vẩy độc, mắt rắn đỏ như máu lồi hẳn ra, vô cùng kinh khủng.
Đây là lần đầu tiên Lê Hiểu Mạn thấy một con rắn khổng lồ như vậy, cô bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa là hét thất thanh lên, khoảng khắc lúc cô thấy con cự xà kia, cô đã lập tức lấy tay bụm miệng mình lại, cắn chặt môi dưới, không để cho mình bị dọa mà kêu thành tiếng.
Cô sợ mình kêu thành tiếng, sẽ kích thích con rắn khổng lồ kia quay ra tấn công mình.
Một tay cô siết chặt cành gỗ trong tay, bởi vì sợ chọc giận con cự xà kia, cô cảnh giác từ từ lui về phía sau, rán cô đã ướt đãẫm mồ hôi lạnh, theo sắc mặt dần tái nhợt, trong lòng cô chưa bao giờ sợ hãi như lúc này.
Cô rất sợ con cự xà kia sẽ nhào tới nuốt lấy cô, cô không sợ chết, mà là sợ sau khi cô chết, Tư Hạo của cô sẽ thương tâm khổ sở, cô sợ Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập sẽ không có mẹ thương yêu.
Cô sợ tất cả những người mà cô quan tâm, những người quan tâm đến cô thương tâm đau buồn vì sự ra đi của cô.
Cô không muốn để cho bọn họ phải chịu đau buồn như vậy.
Mà rắn trời sinh là động vật đáng sợ có tính công kích tương đối mạnh, nhất là cự xà lớn như vậy, nó đi ra chắc chắn là do muốn tìm thức ăn.
Cho dù Lê Hiểu Mạn không muốn chọc giận nó, thế nhưng nó đã coi Lê Hiểu Mạn là thức ăn của nó, toàn bộ thân rắn dường như đang “Bay “ về phía trước, hung mãnh trườn về phía Lê Hiểu Mạn.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn bị dọa sợ trợn to hai mắt, không thể kềm chế, thất thanh kêu lên.
“A ——!”
Cự xà không bởi vì tiếng thét chói tai của cô mà ngừng trườn tấn công về phía cô, lúc nó cách Lê Hiểu Mạn không tới mười centimét, nó há to miệng, hàm trên hàm dưới giương ra thành góc 130°, chiếc lưỡi dài rẽ nhánh vươn ra ngoài từ cái miệng đang mở to, một đôi nanh độc vừa dài lại vừa thô đang nhỏ giọt nọc độc.
“Có phải là tôi hù dọa hay không, thì cô sẽ sớm biết thôi.” Người thần bí lạnh giọng nói xong rồi giúp Lê Hiểu Mạn mặc dù vào.
Sophie thấy người thần bí còn giúp Lê Hiểu Mạn mặc dù vào, vẻ mặt của cô ta đầy âm ngoan: “Anh như vậy thì có quá nhân từ với cô ta hay không?”
Người thần bí không đáp lại Sophie, mà tiếp tục cởi sợi dây đang buộc hai tay hai chân của Lê Hiểu Mạn ra, rồi kéo cô đến cửa máy bay lần nữa.
Nhất thời, gió mạnh thổi tới, Lê Hiểu Mạn biết người thần bí muốn đẩy cô xuống, cô nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi: “Nếu tôi bị rơi xuống đây thì chắc chắc sẽ phải chết, trước khi tôi chết, cho dù anh có nói cho tôi biết anh là ai, thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến anh cả.”
Từ trước đến giờ, tâm tư của người thần bí đều rất kín đáo, cho dù biết Lê Hiểu Mạn chắc chắn sẽ chết, anh ta cũng sẽ không nói cho cô biết, đến tột cùng thì anh ta là ai.
Anh ta lạnh lùng lên tiếng: “Cho dù cô chắc chắn sẽ chết, tôi cũng sẽ không nói cho cô biết tôi là ai đâu, tôi muốn cô chết không được nhắm mắt.”
Dừng lại, anh ta lại nói: “Phía dưới rất kinh khủng, tuy nhiên tôi có thể làm cho cô cảm thấy không còn kinh khủng nữa.”
Sau đó, anh ta dùng sức chém vào trên cổ của Lê Hiểu Mạn.
Anh ta lấy tay chém hai nhát, đợi sau khi Lê Hiểu Mạn ngất đi, anh ta mới cười quỷ quyệt, nói một câu “Chúc cô may mắn, bái bai.”
Dứt lời, anh ta đẩy Lê Hiểu Mạn từ trên máy bay trực thăng xuống.
Lê Hiểu Mạn ngất đi thì rơi thẳng xuống chỗ sâu dưới đáy rừng rậm.
Sophie thấy Lê Hiểu Mạn rơi vào Mont Saint-Michel, cô ta nở nụ cười được như ý.
Lúc cô ta trở lại buồng máy bay chuẩn bị ngồi xuống, máy bay đột nhiên xảy ra trục trặc.
...
Hôm sau
Bởi vì khi rơi xuống đã có dù che chở, Lê Hiểu Mạn an toàn đáp xuống rừng cây ở Mont Saint-Michel.
Lúc cô tỉnh lại thì trời đã sáng.
Sương mù dày đặc lượn lờ bao phủ khắp rừng rậm, ngẩng đầu lên ngoài nhìn thấy mây mù, thì không thể nào nhìn thấy trời xanh mây trắng.
Lê Hiểu Mạn mở mắt ra thấy mây mù dày đặc, lượn lờ trôi nổi giữa rừng cây, thỉnh thoảng còn biến thành hình chó sói làm người ta sợ.
Nghĩ đến cái gì đó, cô đột nhiên ngồi dậy, hai tay hai chân đều bị sợi dây trói cô tối hôm qua siết đỏ, nhưng cô đã không còn để ý tới những thứ này nữa rồi.
Cô nhớ tối hôm qua người thần bí đã nói, nơi này là “Núi tử vong” có rất nhiều dã thú quái vật.
Cô cảnh giác quan sát bốn phía, chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả một ngọn gió nhẹ cũng không có, thế nhưng mây mù trên đỉnh đầu vẫn đang lượn lờ, rất là quỷ dị.
Mỗi một thân cây ở đây nhìn đều có trăm năm lịch sử, khắp nơi có thể thấy rễ cây có hình thù quái dị, hơi giống như những chiếc râu của con bạch tuột, xuyên qua lớp bề mặt cắm thẳng xuống đất, trùng điệp đan xen lẫn nhau giữa mặt đất, mỗi thân cây đều chiếm một diện tích rất lớn.
Mỗi thân cây lại có bảy chạc tám cành, không vươn thẳng lên trời cao, thì chính quấn chặt với những thân cây khác.
Bắt đầu từ hôm qua, Lê Hiểu Mạn đã không được ăn gì cả, lúc này cô đã đói đến rã cả ruột rồi.
Cô lấy một tay ôm bụng, đứng lên đi tới một cái cây to lớn, bẻ một cảnh cây tương đối lớn và chắc chắn, coi như là công cụ dùng để đối phó với chó sói mãnh thú bất cứ lúc nào.
Mặc dù cô chưa từng sinh tồn ở nơi hoang dã, nhưng cô vẫn phải ý thức được nguy cơ.
Cho dù chưa từng tới rừng cây nguyên thủy, nhưng cô đều đã nghe qua không ít chuyện kể trong rừng cây có bao nhiêu nguy hiểm.
Cô lấy sợi dây chuyền mặt nhẫn 12 ca ra mà Long Tư Hạo tự tay đeo vào cổ cho cô ra, nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt dần trở nên kiên định, cô sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy đâu, càng sẽ không bỏ rơi sinh mạng của chính mình.
Vì Long Tư Hạo, vì Nghiên Nghiên, vì tiểu Long Dập, cô nhất định phải nghĩ biện pháp ra khỏi Mont Saint-Michel này.
Mặc kệ ngọn núi này lớn như thế nào, cô tin rằng nó luôn có điểm cuối.
Bởi vì không có điện thoại di động, không có la bàn, không có đồng hồ đeo tay, cô chỉ có thể dùng một số kiến thức thông thường để phân biệt phương hướng.
Nếu như dưới tình huống la bàn ở trong rừng cây không có, hơn nữa cũng không nhìn thấy được mặt trời, thì chỉ có thể lợi dụng hướng mọc thân cây vỏ cây để phân biệt phương hướng.
Bình thường, cành lá của mấy cây đại thụ đều tươi tốt ở phía nam, vỏ cây mịn hơn, phía bắc thì nhánh cây thưa thớt vỏ cây xù xì, hơn nữa phía nam nhiều ánh nắng, cành lá đều tươi tốt rậm rạp, phía bắc thì ẩm ướt, rêu xanh mọc dài.
Phía nam là hướng mặt trời, sau khi quan sát mấy cây đại thụ, cô chọn phía nam rồi đi về phía trước.
Khắp nơi đều tản mát luồng không khí quỷ dị.
Càng đi về phía trước, thì càng có nhiều cây cổ thụ rậm rạp, còn có rất nhiều loại thực vật có hình thù kỳ lạ mà cô chưa từng thấy bao giờ, hơn nữa còn mọc đầy gai nhọn.
Cô đang mặc váy đầm dài, hơn nữa còn không có ống tay áo, làn da bị gai nhọn đâm phải, cánh tay mịn màng trắng như tuyết của cô cũng đã xuất hiện những vết thương rỉ máu.
Nhưng cô chỉ cau mày lại, cố nhịn đau đớn đang truyền tới từ những vết thương trên hai cánh tay xuống.
Chỉ cần cô còn một hơi thở, thì cô nhất định phải rời khỏi nơi này, cho dù là bò cô cũng phải bò ra ngoài.
Chật vật đi trong rừng cây khoảng nửa giờ, thể lực của Lê Hiểu Mạn đã dần giảm xuống đến mức cô sắp không chống đỡ nổi nữa.
Cô nhìn xung quanh rừng cây, cứ tiếp tục đi như vậy thì không biết là phải đi tới khi nào, tuy hơi nổi giận, nhưng điều đó không đủ để cô buông tha cho quyền sống của mình.
Cô dừng lại rồi dựa vào một thân cây to để nghỉ ngơi.
Bụng càng ngày càng đói, cô nhìn quanh khắp nơi, trong rừng ngoài cây ngoài cỏ, thì không có bất kỳ thức ăn gì có thể làm no bụng.
Ngay lúc này, trong lùm cây trước mặt cách đó không xa truyền tới một tiếng động, giống như là có vật gì sắp nhảy ra.
Sau khi Lê Hiểu Mạn phát giác ra, cô nắm chặt cành cây lớn trong tay, cảnh giác xoay người chuẩn bị chạy.
Nhưng cô vừa mới nhấc chân lên, thì một con cự xà đã “Bay “ ra khỏi lùm cây đó.
Con rắn kia dài khoảng sáu mét, toàn thân đều là màu nâu u tối, lớp ngoài bao phủ một lớp vẩy độc, mắt rắn đỏ như máu lồi hẳn ra, vô cùng kinh khủng.
Đây là lần đầu tiên Lê Hiểu Mạn thấy một con rắn khổng lồ như vậy, cô bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa là hét thất thanh lên, khoảng khắc lúc cô thấy con cự xà kia, cô đã lập tức lấy tay bụm miệng mình lại, cắn chặt môi dưới, không để cho mình bị dọa mà kêu thành tiếng.
Cô sợ mình kêu thành tiếng, sẽ kích thích con rắn khổng lồ kia quay ra tấn công mình.
Một tay cô siết chặt cành gỗ trong tay, bởi vì sợ chọc giận con cự xà kia, cô cảnh giác từ từ lui về phía sau, rán cô đã ướt đãẫm mồ hôi lạnh, theo sắc mặt dần tái nhợt, trong lòng cô chưa bao giờ sợ hãi như lúc này.
Cô rất sợ con cự xà kia sẽ nhào tới nuốt lấy cô, cô không sợ chết, mà là sợ sau khi cô chết, Tư Hạo của cô sẽ thương tâm khổ sở, cô sợ Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập sẽ không có mẹ thương yêu.
Cô sợ tất cả những người mà cô quan tâm, những người quan tâm đến cô thương tâm đau buồn vì sự ra đi của cô.
Cô không muốn để cho bọn họ phải chịu đau buồn như vậy.
Mà rắn trời sinh là động vật đáng sợ có tính công kích tương đối mạnh, nhất là cự xà lớn như vậy, nó đi ra chắc chắn là do muốn tìm thức ăn.
Cho dù Lê Hiểu Mạn không muốn chọc giận nó, thế nhưng nó đã coi Lê Hiểu Mạn là thức ăn của nó, toàn bộ thân rắn dường như đang “Bay “ về phía trước, hung mãnh trườn về phía Lê Hiểu Mạn.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn bị dọa sợ trợn to hai mắt, không thể kềm chế, thất thanh kêu lên.
“A ——!”
Cự xà không bởi vì tiếng thét chói tai của cô mà ngừng trườn tấn công về phía cô, lúc nó cách Lê Hiểu Mạn không tới mười centimét, nó há to miệng, hàm trên hàm dưới giương ra thành góc 130°, chiếc lưỡi dài rẽ nhánh vươn ra ngoài từ cái miệng đang mở to, một đôi nanh độc vừa dài lại vừa thô đang nhỏ giọt nọc độc.
/1063
|