Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bộ dáng kia của nó như muốn nuốt trọn Lê Hiểu Mạn
Lê Hiểu Mạn sợ hãi, theo bản năng giơ thân cây lên chặn.
Nhưng chỉ nghe “rắc rắc” một tiếng, thân cây không tính là nhỏ bị con rắn lớn cắn gãy.
Thân cây trong tay gãy thành hai khúc, phía trên còn dịch nước miếng có độc của rắn, Lê Hiểu Mạn lật đật lui ra sau, nhưng đường không dễ đi, cô lại hốt hoảng, hơn nữa còn chưa ăn, vừa rồi đi không ít, thể lực đã sớm hao tổn, vì vậy cô vô tình nửa ngã dưới đất.
Cô nằm dưới đất chưa kịp kêu đau, chưa kịp đứng lên, con rắn lại bò về phía cô lần nữa.
Sắc mặt cô trắng bệch, đã không còn cách nào khác, chỉ có thể giơ lên thân cây ngăn cản con rắn lớn.
Cô biết đây là châu chấu đá xe, nhưng cô căn bản không có năng lực đi đối phó con rắn lớn đó.
Tư Hạo, thật xin lỗi, em tận lực rồi.
Cô nhắm mắt, hai giọt nước mắt chảy xuống.
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên truyền đến hai tiếng súng “đùng đùng”, một bóng người nhanh chóng chạy tới, sau đó nắm cổ tay cô, kéo cả người cô lên, lăn qua một bên.
Bọn họ vừa lăn đi, con rắn kia liền ngã xuống chỗ vừa rồi của Lê Hiểu Mạn.
Vì con rắn quá lớn, nên sau khi nó ngã xuống, Lê Hiểu Mạn cảm giác được đất cũng bị chấn động.
Nếu cô không nghe lầm, vừa rồi cô nghe tiếng súng.
Cô nhanh chóng mở đôi mắt ướt át ra, rơi vào mắt cô là một khuôn mặt anh tuấn.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, Lê Hiểu Mạn trợn to hai mắt, kinh ngạc lên tiếng: “Âu! Dương! Thần!”
Cô nói từng chữ, khiếp sợ trong mắt cô được thay thế bằng mừng rỡ vì thoát khỏi nguy hiểm.
Người cứu cô chính là Âu Dương Thần, anh ta mặc đồ leo núi, ngang hông có một cây dao cong và kiếm lưỡi cong Thụy Sĩ, vừa nhìn liền biết là đến có chuẩn bị.
Mà trên người anh ta có mấy vết thương, máu đã khô, trên mặt anh ta cũng có vết máu, nhưng không biết là máu của anh ta hay là của dã thú hung mãnh trong rừng cây.
Mắt phương đẹp mắt mê người Âu Dương Thần nhìn người phụ nữ được anh ta cứu, một lúc sau, anh ta mới thu hồi ánh mắt kinh ngạc: “Nhà thiết kế Many? Tại sao là cô?”
Giọng anh ta rất nhạt nhẽo, không có phách lối và cuồng vọng giống trước đó đến công ty của Lê Hiểu Mạn tìm cô.
Sau đó anh ta đứng lên, thổi họng súng còn bốc khói trong tay cô, không vui nhìn Lê Hiểu Mạn ngồi dưới đất: “Vì cô mà tôi mất đi hai viên đạn.”
Gặp Âu Dương Thần ở đây, Lê Hiểu Mạn cảm thấy quá ngạc nhiên, cô ngây người nhìn anh ta một hồi, chắc chắn anh ta là Âu Dương Thần mới đứng lên.
Cô nhìn anh ta chăm chú, ánh mắt không che giấu được kinh ngạc và nghi ngờ: “Sao anh lại tới đây?”
“Câu hỏi hẳn tôi hỏi cô chứ?” Âu Dương Thần nheo mắt, quan sát cô từ trên xuống dưới, sau đó rút kiếm Thụy Sĩ bên hông ra, vẻ mặt lãnh đạm vén đầm dài của Lê Hiểu Mạn: “Mặc như vậy không sợ rắn muốn chui vào trong à?”
“Biến thái.”
Lê Hiểu Mạn thấy anh ta vén đầm cô, cô lập tức lui về sau một bước, trợn mắt nhìn anh ta giống như nhìn tên háo sắc.
Âu Dương Thần thu hồi cây kiếm, ánh mắt lãnh đạm quét qua cô, vô cùng không vui nói: “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi sẽ hiểu thành là cô đang mời tôi hưởng dụng cô.”
Lê Hiểu Mạn tiếp tục lui về sau, khóe mắt liếc con rắn đã bị Âu Dương Thần đánh gục, ánh mắt chuyển lại trên mặt anh ta lần nữa, cô sẽ không xui xẻo mới thoát miệng rắn lại vào bụng sói chứ?
Âu Dương Thần nhìn cô từ từ lui về sau, nói câu “Tự bảo trọng”, liền nhanh chóng đi về phía trước.
Mặc dù không tin tưởng Âu Dương Thần lắm, nhưng có thể gặp phải một người quen trong rừng cây, đối với Lê Hiểu Mạn mà nói, người quen này giống như cọng cỏ cứu mạng, cô phải giữ chặt.
Thấy anh ta đi tới, cô lập tức đuổi theo: “Âu tiên sinh, anh đi đâu? Có thể…”
“Không thể…” Âu Dương Thần xoay người, lạnh nhạt ngắt lời cô, tầm mắt lãnh đạm quét qua cô, nói: “Đừng theo tôi.”
Thấy Âu Dương Thần trực tiếp cự tuyệt, Lê Hiểu Mạn hít sâu một hơi, trong lúc nguy cấp, mặt mũi, tôn nghiêm cái gì đều không quan trọng.
Cô mặt dày một lần, cô xem nhẹ lời nói vừa rồi của Âu Dương Thần, tiếp tục nói: “Âu tiên sinh, tôi không biết tại sao anh xuất hiện ở đây, nhưng tôi thấy anh đến có chuẩn bị, chắc anh biết làm sao rời khỏi đây đúng không? Anh có thể dẫn tôi đi hay không?”
Âu Dương Thần đi tới trước mặt cô, nửa hí mắt, lấy ưu thế cao nhìn cô bằng nửa con mắt: “Nhà thiết kế Many, tôi nhớ cô rất thông minh.”
Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu nhìn anh ta, hơi rũ mắt: “Thật ra tôi không hề thông minh, tôi… (thầm thì)…”
Đột nhiên vang lên một thanh âm làm Lê Hiểu Mạn ngậm miệng lại, một tay đè bụng đói sôi lột rột, sắc mặt vô cùng lúng túng nhìn Âu Dương Thần: “Xin lỗi, tôi… tôi… hôm qua tối nay tôi chưa ăn gì, cho nên…”
Ân Dương Thần liếc mắt cái bụng đói của cô, nghi hoặc hỏi: “Cô không ở công ty của cô, tới đây làm gì?”
“Tôi bị người ta trói tới đây.” Lê Hiểu Mạn híp mắt, hai tay xuôi bên người siết lại, trong mắt lóe lên hận ý, cô đã nói, cô còn sống đi ra ngoài, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Sophie và người thần bí nữa.
Thu hận ý trong mắt cô vào mắt, Âu Dương Thần đột nhiên cầm tay cô, đưa cây súng lục màu đen và cây dao cho cô để cô phòng thân.
Sau khi đưa những cái đó cho cô, anh lại đưa la bàn đeo tay cho cô.
Ánh mắt trầm trầm nhìn cô: “Chúc cô may mắn.”
Lê Hiểu Mạn nhìn đồ Âu Dương Thần đưa cho cô: “Ý anh là muốn tôi tự tìm đường ra?”
Âu Dương Thần không trả lời cô, xoay người đi.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy, kêu anh ta: “Này, chờ chút, một mình tôi căn bản không thể ra khỏi đây.”
Âu Dương Thần không vì lời cô nói mà dừng lại.
Bây giờ Lê Hiểu Mạn hoàn toàn coi Âu Dương Thần là cỏ cứu mạng, bây giờ bất kể anh ta là người tốt hay người xấu, chỉ bằng anh ta vừa cứu cô, anh ta tuyệt đối không xấu.
“Âu tiên sinh, chờ chút, Âu tiên sinh.”
Âu Dương Thần đi rất nhanh, Lê Hiểu Mạn căn bản không đuổi kịp anh ta, mắt thấy bóng người anh ta sắp biến mất khỏi tầm mắt cô, cô sốt ruột, liếc mắt cây súng trong tay, hướng không trung nả một phát súng.
Lần đầu tiên cô nổ súng, theo tiếng “đùng” vang lên, cô bị dọa sợ, lập tức đưa tay che kín hai tai.
Mà một tiếng súng của cô thành công khiến Âu Dương Thần ngừng chân.&
Bộ dáng kia của nó như muốn nuốt trọn Lê Hiểu Mạn
Lê Hiểu Mạn sợ hãi, theo bản năng giơ thân cây lên chặn.
Nhưng chỉ nghe “rắc rắc” một tiếng, thân cây không tính là nhỏ bị con rắn lớn cắn gãy.
Thân cây trong tay gãy thành hai khúc, phía trên còn dịch nước miếng có độc của rắn, Lê Hiểu Mạn lật đật lui ra sau, nhưng đường không dễ đi, cô lại hốt hoảng, hơn nữa còn chưa ăn, vừa rồi đi không ít, thể lực đã sớm hao tổn, vì vậy cô vô tình nửa ngã dưới đất.
Cô nằm dưới đất chưa kịp kêu đau, chưa kịp đứng lên, con rắn lại bò về phía cô lần nữa.
Sắc mặt cô trắng bệch, đã không còn cách nào khác, chỉ có thể giơ lên thân cây ngăn cản con rắn lớn.
Cô biết đây là châu chấu đá xe, nhưng cô căn bản không có năng lực đi đối phó con rắn lớn đó.
Tư Hạo, thật xin lỗi, em tận lực rồi.
Cô nhắm mắt, hai giọt nước mắt chảy xuống.
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên truyền đến hai tiếng súng “đùng đùng”, một bóng người nhanh chóng chạy tới, sau đó nắm cổ tay cô, kéo cả người cô lên, lăn qua một bên.
Bọn họ vừa lăn đi, con rắn kia liền ngã xuống chỗ vừa rồi của Lê Hiểu Mạn.
Vì con rắn quá lớn, nên sau khi nó ngã xuống, Lê Hiểu Mạn cảm giác được đất cũng bị chấn động.
Nếu cô không nghe lầm, vừa rồi cô nghe tiếng súng.
Cô nhanh chóng mở đôi mắt ướt át ra, rơi vào mắt cô là một khuôn mặt anh tuấn.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, Lê Hiểu Mạn trợn to hai mắt, kinh ngạc lên tiếng: “Âu! Dương! Thần!”
Cô nói từng chữ, khiếp sợ trong mắt cô được thay thế bằng mừng rỡ vì thoát khỏi nguy hiểm.
Người cứu cô chính là Âu Dương Thần, anh ta mặc đồ leo núi, ngang hông có một cây dao cong và kiếm lưỡi cong Thụy Sĩ, vừa nhìn liền biết là đến có chuẩn bị.
Mà trên người anh ta có mấy vết thương, máu đã khô, trên mặt anh ta cũng có vết máu, nhưng không biết là máu của anh ta hay là của dã thú hung mãnh trong rừng cây.
Mắt phương đẹp mắt mê người Âu Dương Thần nhìn người phụ nữ được anh ta cứu, một lúc sau, anh ta mới thu hồi ánh mắt kinh ngạc: “Nhà thiết kế Many? Tại sao là cô?”
Giọng anh ta rất nhạt nhẽo, không có phách lối và cuồng vọng giống trước đó đến công ty của Lê Hiểu Mạn tìm cô.
Sau đó anh ta đứng lên, thổi họng súng còn bốc khói trong tay cô, không vui nhìn Lê Hiểu Mạn ngồi dưới đất: “Vì cô mà tôi mất đi hai viên đạn.”
Gặp Âu Dương Thần ở đây, Lê Hiểu Mạn cảm thấy quá ngạc nhiên, cô ngây người nhìn anh ta một hồi, chắc chắn anh ta là Âu Dương Thần mới đứng lên.
Cô nhìn anh ta chăm chú, ánh mắt không che giấu được kinh ngạc và nghi ngờ: “Sao anh lại tới đây?”
“Câu hỏi hẳn tôi hỏi cô chứ?” Âu Dương Thần nheo mắt, quan sát cô từ trên xuống dưới, sau đó rút kiếm Thụy Sĩ bên hông ra, vẻ mặt lãnh đạm vén đầm dài của Lê Hiểu Mạn: “Mặc như vậy không sợ rắn muốn chui vào trong à?”
“Biến thái.”
Lê Hiểu Mạn thấy anh ta vén đầm cô, cô lập tức lui về sau một bước, trợn mắt nhìn anh ta giống như nhìn tên háo sắc.
Âu Dương Thần thu hồi cây kiếm, ánh mắt lãnh đạm quét qua cô, vô cùng không vui nói: “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi sẽ hiểu thành là cô đang mời tôi hưởng dụng cô.”
Lê Hiểu Mạn tiếp tục lui về sau, khóe mắt liếc con rắn đã bị Âu Dương Thần đánh gục, ánh mắt chuyển lại trên mặt anh ta lần nữa, cô sẽ không xui xẻo mới thoát miệng rắn lại vào bụng sói chứ?
Âu Dương Thần nhìn cô từ từ lui về sau, nói câu “Tự bảo trọng”, liền nhanh chóng đi về phía trước.
Mặc dù không tin tưởng Âu Dương Thần lắm, nhưng có thể gặp phải một người quen trong rừng cây, đối với Lê Hiểu Mạn mà nói, người quen này giống như cọng cỏ cứu mạng, cô phải giữ chặt.
Thấy anh ta đi tới, cô lập tức đuổi theo: “Âu tiên sinh, anh đi đâu? Có thể…”
“Không thể…” Âu Dương Thần xoay người, lạnh nhạt ngắt lời cô, tầm mắt lãnh đạm quét qua cô, nói: “Đừng theo tôi.”
Thấy Âu Dương Thần trực tiếp cự tuyệt, Lê Hiểu Mạn hít sâu một hơi, trong lúc nguy cấp, mặt mũi, tôn nghiêm cái gì đều không quan trọng.
Cô mặt dày một lần, cô xem nhẹ lời nói vừa rồi của Âu Dương Thần, tiếp tục nói: “Âu tiên sinh, tôi không biết tại sao anh xuất hiện ở đây, nhưng tôi thấy anh đến có chuẩn bị, chắc anh biết làm sao rời khỏi đây đúng không? Anh có thể dẫn tôi đi hay không?”
Âu Dương Thần đi tới trước mặt cô, nửa hí mắt, lấy ưu thế cao nhìn cô bằng nửa con mắt: “Nhà thiết kế Many, tôi nhớ cô rất thông minh.”
Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu nhìn anh ta, hơi rũ mắt: “Thật ra tôi không hề thông minh, tôi… (thầm thì)…”
Đột nhiên vang lên một thanh âm làm Lê Hiểu Mạn ngậm miệng lại, một tay đè bụng đói sôi lột rột, sắc mặt vô cùng lúng túng nhìn Âu Dương Thần: “Xin lỗi, tôi… tôi… hôm qua tối nay tôi chưa ăn gì, cho nên…”
Ân Dương Thần liếc mắt cái bụng đói của cô, nghi hoặc hỏi: “Cô không ở công ty của cô, tới đây làm gì?”
“Tôi bị người ta trói tới đây.” Lê Hiểu Mạn híp mắt, hai tay xuôi bên người siết lại, trong mắt lóe lên hận ý, cô đã nói, cô còn sống đi ra ngoài, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Sophie và người thần bí nữa.
Thu hận ý trong mắt cô vào mắt, Âu Dương Thần đột nhiên cầm tay cô, đưa cây súng lục màu đen và cây dao cho cô để cô phòng thân.
Sau khi đưa những cái đó cho cô, anh lại đưa la bàn đeo tay cho cô.
Ánh mắt trầm trầm nhìn cô: “Chúc cô may mắn.”
Lê Hiểu Mạn nhìn đồ Âu Dương Thần đưa cho cô: “Ý anh là muốn tôi tự tìm đường ra?”
Âu Dương Thần không trả lời cô, xoay người đi.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy, kêu anh ta: “Này, chờ chút, một mình tôi căn bản không thể ra khỏi đây.”
Âu Dương Thần không vì lời cô nói mà dừng lại.
Bây giờ Lê Hiểu Mạn hoàn toàn coi Âu Dương Thần là cỏ cứu mạng, bây giờ bất kể anh ta là người tốt hay người xấu, chỉ bằng anh ta vừa cứu cô, anh ta tuyệt đối không xấu.
“Âu tiên sinh, chờ chút, Âu tiên sinh.”
Âu Dương Thần đi rất nhanh, Lê Hiểu Mạn căn bản không đuổi kịp anh ta, mắt thấy bóng người anh ta sắp biến mất khỏi tầm mắt cô, cô sốt ruột, liếc mắt cây súng trong tay, hướng không trung nả một phát súng.
Lần đầu tiên cô nổ súng, theo tiếng “đùng” vang lên, cô bị dọa sợ, lập tức đưa tay che kín hai tai.
Mà một tiếng súng của cô thành công khiến Âu Dương Thần ngừng chân.&
/1063
|