Sao anh không yêu em

Chương 1

/4


Chương 1
Editor: Thập Tam Thoa


Không biết ai đã từng nói?

Điều đáng tiếc nhất trong cuộc sống không gì bằng là dễ dàng từ bỏ những thứ không nên từ bỏ, và kiên trì những thứ không nên kiên trì.

Thế kỷ 21, dưới bầu trời xanh thăm thẳm.

Cô gái chậm rãi đi xuống cầu thang hình xoắn ốc; cô không đẹp, trên mặt còn có một nốt ruồi đen tuy không lớn nhưng rất thâm, mặc dù nốt ruồi đen cũng được chia làm năm bảy loại, nhưng thật hiển nhiên nốt ruồi trên mặt cô gái cũng không phải một nốt ruồi duyên. Cô cũng từng nghĩ sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ để xóa nốt ruồi đi, trước kia giữ lại là vì hồi ức, mà giờ chẳng qua là vì muốn chọc tức bọn người nhà họ Bạch thôi!

Trước kia, mình quả thật rất ngốc, cãi lại làm cái gì chứ! Dù sao cũng chỉ có một mình…

Cô dừng bước trên bậc cầu thang, nhìn thím Trương đang quét dọn ở tầng dưới, mở miệng hỏi: "Hôm qua cậu chủ cũng không về hả?"

Thím Trương ngẩng đầu nhìn mợ chủ của mình, cực kỳ khinh bỉ nói: "Không có!"

Cô gái rầu rỉ trong lòng, có cần phải như thế không! Mình chỉ mới hắt một ly nước lên người nó mà thôi, cô nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, không nên tức giận – cô tự nhủ. Cô gái lạnh lùng mở miệng nói: "Bưng đồ ăn lên phòng tôi!"

Thím Trương ngồi xổm người xuống tiếp tục lau sô pha, cũng không ngẩng đầu lên, đáp: "Mợ dậy trễ quá. Bữa sáng đã bị dọn đi rồi!"

"Bà..." Cô gái nghẹn một hơi, sau khi nuốt xuống, mới hỏi: "Tôi biết, nhưng ăn bữa trưa chắc là được chứ?"

"Hôm nay ông chủ và bà chủ đi vắng, ngay cả cậu chủ cũng gọi điện báo sẽ không về, cho nên muốn tôi dọn dẹp xong thì về nhà sớm, không cần chuẩn bị bữa trưa!" Thím Trương chuyển qua lau sàn nhà, như trước... Không có ngẩng đầu lên!

Giỏi! Đám người đó, cuối cùng cũng bắt đầu ngược đãi người vợ này rồi, nửa năm, ròng rã nửa năm. Chồng là hữu danh vô thực, mẹ chồng thì cãi vã không ngừng, ngay cả cha chồng trước giờ luôn đứng trung lập cũng bắt đầu quay qua đối phó mình rồi!

Ha ha... Người ta là người giàu có, người của xã hội thượng lưu, huyết thống cao quý, mấy thứ này có là gì chứ? Có vẻ như, chỉ cần một ngày mình không ký đơn ly hôn, là một ngày bọn họ tiếp tục đối phó mình!

Hung ác nhìn thím Trương, cô gái mở miệng nói: "Nói với ông, bà chủ và cậu chủ luôn tự cho mình là đúng của bà, lúc nào chia một nửa tài sản cho tôi, thì lúc đó tôi sẽ ký đơn ly hôn! Hừ!" Cô gái xoay người lên lầu, đối với thím Trương – đang tức đến nghiến răng nghiến lợi, cũng mặc kệ.

Không có cơm ăn, tôi có thể nấu, cũng không phải chưa từng nấu qua! Quần áo có thể ném vào trong máy giặt, phòng thì có người quét dọn rồi. Buồn thì có thể lên mạng, tôi là trạch nữ mà, mỗi ngày ở nhà lên mạng cũng không sợ chán. Khi bực bội rồi, thì tôi có thể dùng thẻ vàng của mấy người ra ngoài mua sắm!

Ba tháng vừa gả đến, cô giống như một tên ăn mày lọt vào trong hoàng cung, cái gì đều muốn nhìn, cái gì đều muốn sờ. Cô cầm thẻ của Bạch gia đi khắp nơi, mua tất cả những món hàng hiệu mà cô từng nghe qua. Cho dù cô chỉ dừng lại ở những nơi tẻ ngắt đó vẻn vẹn 3 ngày. Cho dù những món hàng hiệu đó đều không có tác dụng, không hợp với dáng người, cô vẫn cảm thấy rất tốt, vì lúc này đây mình hiện tại là một quý bà.

Nhưng tên ăn mày rốt cục cũng là ăn mày, cô gái không bị những thứ đó mê hoặc, cô bắt đầu cảm thấy nhàm chán, cho nên cũng không giãy dụa nữa, có lẽ là vì cô muốn tìm về một chút tự tôn đã bị đánh mất của mình? Mà cô cũng không biết rằng, những tháng ngày cô chống đối đó, mấy tấm thẻ vàng cũng sớm bị khóa rồi.

Cô tức giận lên lầu, thím Trương cũng không nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của cô, chút tiền lẻ đó, đối với bọn họ căn bản không là gì cả. Tôi cũng không phải thật sự muốn một nửa gia sản, chỉ cần một chút, một chút của mấy người, tôi đã có thể sống cả đời, và tôi chỉ muốn lấy lại một chút tôn nghiêm của mình thôi, một nửa gia sản, có thể mua lại nửa năm tôn nghiêm của tôi sao?

Cô gái đẩy cánh cửa màu hồng phấn ra, trong căn biệt thự sang trọng này, có một gian phòng đặc biệt, hoàn toàn khác biệt với màu xám bạc cao quý của biệt thự! Đây là nơi tự do duy nhất của cô gái trong căn nhà này, không phải cô thích bài trí hồng phấn giống như công chúa, mà vì cô thích, người đàn ông kia - anh yêu cô gái thích gian phòng mộng ảo này, cho nên cô lựa chọn nó, cô nghĩ: có lẽ anh sẽ chú ý đến vợ mình nhiều hơn. Không biết phương pháp này có hiệu quả hay không, cô gái cũng không đần, chẳng qua suy nghĩ của cô quá đơn giản mà thôi.

Cuối cùng, cô gái bất đắc dĩ nấu mì ăn liền, ngồi trước bàn máy tính, vừa ăn mì, vừa lên mạng.

Cho đến khi chuông điện thoại reo, cô tiếp điện thoại, vừa ăn mì vừa hỏi: "Alo, Ai đấy?"

"Hôi Cáp, là mẹ! Con hiện tại thế nào rồi?" Đầu bên kia điện thoại là giọng nói đã lâu rồi cô không nghe thấy của mẹ.

"Ừ thì!" Tâm tình Hôi Cáp vốn bình tĩnh, sau khi nghe thấy giọng người thân thì bắt đầu gợn sóng. "Vẫn vậy thôi! Bọn họ đều là người có tiền, cần gì tính toán với người nghèo như chúng ta, đang chờ con ly hôn đây này! Cái gì? Phí ly hôn ấy hả? Đương nhiên có! Mẹ, mẹ yên tâm đi! Không sao đâu, mẹ và dượng Tạ thế nào rồi?"

"Cũng bình thường, không có gì đáng lo! Cái gì ông ấy cũng không biết!" Mặc dù âm thanh của mẹ nghe rất vui vẻ, nhưng Hôi Cáp biết bên trong đó có biết bao nhiêu chua xót!

"Được rồi! Mẹ yên tâm! Những việc này cứ để con lo!" Hôi Cáp đặt đũa xuống, không mục đích di chuột.

"Chuyện kia, Hôi Cáp! Chuyện liên quan đến Lam Tâm, con tốt nhất đừng nhúng tay vào, nói thế nào đi chăng nữa đều là lỗi của chúng ta. Con bé cũng không trách, cũng không nói với ba nó! Sau này con ly hôn rồi, bọn nó đến với nhau cũng xem như chúng ta trả hết nợ, bằng không, lòng của mẹ, không cách nào bỏ xuống được!"

"Được, được! Con biết rồi, mẹ nghỉ ngơi đi! Con cũng mệt..." Sau khi nói đến đây, Hôi Cáp rõ ràng qua loa.

"Ừ, được rồi. Con nghỉ ngơi đi. Nếu có chuyện gì, lập tức báo cho mẹ biết!" Giọng của mẹ có chút uể oải, nhưng vui vẻ và nồng đậm quan tâm.

"Rồi, con biết rồi!" Hôi Cáp cúp cuộc gọi, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, nợ Lam Tâm, nợ Lam Tâm. Đến cùng là ai nợ ai, nửa năm này, Lam Tâm có từng nghĩ đến con chưa? Con biết, con ích kỷ! Cho nên cô ta không cần nghĩ cho con, nhưng cô ta cũng rất tuyệt tình! Mẹ, nếu không phải do Lam Tâm đâm một nhát, con sớm cầm 10 triệu, ly hôn rồi!

Do Lam Tâm, cũng vì Lam Tâm, tiền không lấy được, tự tôn không còn. Mọi người biết cái gì, mẹ, những gì mẹ biết cũng chỉ có lỗi của mẹ, nợ Lam Tâm ư... Cũng chưa từng nợ qua! Con trong mắt họ, dù sao cũng là một kẻ bần hàn!

Giá như ba còn sống, giá như con sống với ba, có lẽ những chuyện này cũng không phát sinh! Con biết con rất ích kỷ...

Hôi Cáp nằm trên giường rơi nước mắt, mặc cho nước mắt thấm ướt cả drap giường. Muốn trở về trước kia, cuộc sống tuy gian khổ, nhưng đó cũng là cuộc sống của mình, có tôn nghiêm. Còn ở đây, tất cả bọn họ đều xem mình như kẻ ăn mày, khóc một hồi, cuối cùng Hôi Cáp ngủ say, những chuyện cũ từ trong mộng bắt đầu tuôn trào...


/4

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status