Triệu Trinh vừa mừng vừa sợ, không ngờ nghe được cái tin vui lớn này, giọng nói có chút phát run. Triệu Trinh nhận qua tấu chương, không quan tâm xem, chỉ là nói:
- Bàn khanh gia, khanh nói rõ chi tiết cho trẫm nghe, làm sao Địch Thanh có thể đánh được nhanh vậy chứ?
Bàng Tịch cười nói:
- Địch Thanh người này lúc ở Tây Bắc, thì yêu quý tính mạng binh sĩ, vốn không khinh phát, một kích tất trúng, kỳ thực kế lần này ngài ấy sự dụng là Minh Tu Sạn Đạo, ám độ Trần Thương. Ngài ấy đã điều động hơn mười ngàn khoái mã hạ bộ cũ đi Lĩnh Nam.
Bàng Tịch nói đương nhiên là Thập Sĩ thủ thạ của Địch Thanh, nhưng Địch Thanh có chút kinh ngạc:
- Hắn điều động binh Tây Bắc lúc nào, sao trẫm không biết chứ?
Bàn Tịch hơi rét, sau hồi lâu mới nói:
- Chuyện này vì phòng để lộ tin tức, do đó ít người biết. Địch Thanh nói rồi, nếu Thánh Thượng đem binh quyền giao phó cho hắn, nhất định sẽ đồng ý.
Sau khi Bàng Tịch nói xong, không kìm được nhớ tới tình cảnh Địch Thanh trước lúc chia tay, lúc Địch Thanh lãnh quân xuất chinh, đã từng tìm lão nói:
- Bàng đại nhân, Kinh Hồ tuy có tinh nhuệ, nhưng chưa từng trải qua thao luyện, ít trải qua trận chiến, cho dù giao binh, khó có thể một trận mà thắng. Nếu cùng Mã Chí Thư kéo dài giao thủ, chỉ sợ Khiết Đan Bắc Cương, nước Hạ Tây Bắc sẽ có chuyện xấu. Do đó Địch Thanh xin Bàng đại nhân điều Thập Sĩ đội quân vùng ven Tây Bắc tiến đến tác chiến, nhất quyết thắng thua. Nhưng chuyện này vô cùng trọng đại, nếu để lộ tin tức bị Mã Chí Thư phát giác, khó có hiệu quả thần kỳ, do đó xin Bàng đại nhân lần này nhất định phải bí mật hành sự, nếu có hậu quả, Địch Thanh một mình gánh chịu.
Lúc đó Bàng Tịch nhìn Địch Thanh hồi lâu, cuối cùng gật đầu lại một chữ
- Được!
Những chuyện này, Bàng Tịch cũng không muốn đề cập với Triệu Trinh.
Triệu Trinh trầm lặng chốc lát, cuối cùng nói:
- Chỉ cần có thể thắng, trẫm sẽ đồng ý, Địch Thanh là dựa vào bộ hạ cũ phá được Côn Luân quan sao?
Bàng Tịch gật đầu nói:
- Đúng vậy, Thánh Thượng anh minh. Nghĩ tới điều này, lúc đó Địch Thanh chiêu binh mã rộng, khắp nơi đóng ghóp lương thực, vận chuyển binh hơn mười ngàn lặn lội đường xa, ai cũng cho rằng hắn sẽ trong ổn cầu thắng, một bước đánh tan đối thủ. Nhưng những cái này chẳng qua là phương thức hắn mê hoặc đối thủ. Chính ngay lúc tết Nguyên Tiêu, hắn nói muốn toàn quân qua tết người ngày hãy quyết chiến cũng chỉ là sương khói. Chính ngay tối tết Nguyên Tiêu hôm đó, hắn đích thân lãnh quân, tập kích bất ngờ Côn Luân quan. Phản quân Côn Luân quan hoàn toàn không có đề phòng, bị Địch Thanh một đòn đánh phá. Lúc sáng sớm, Địch Thanh đã sớm phái một đội người ngựa thiêu cháy lương thảo của phản quân núi Mã Độ. Mười mấy ngàn lương thảo của phản quân đó bị đốt. Biết Côn Luân quan bị phá, một ngày nào đó tan rã hết. Trong lòng tán thưởng, thầm nghĩ Địch Thanh dùng kế thật sự là mưu tính sâu xa. Địch Thanh đột kích Côn Luân quan, thống kích núi Mã Độ, chỉ huy quân lính như sử dụng bản thân. Sử dụng chỉ huy cánh ta, một đòn sấm sét gọn gàng sạch sẽ. Sau khi dùng kế ngẫm nghĩ lại tựa hồ đơn giản, nhưng người của Đại Tống có thể dùng binh như vậy, chỉ có một Địch Thanh!
Nhưng người thế này, chỉ sợ... mỗi lần nhớ tới tình hình sau này, Bàng Tịch đều là lo lắng.
Triệu Trinh thở phào một cái, nỗi lo nhiều ngày tích tụ, cuối cùng có thể hãnh diện. Rất nhiều lo lắng, lúc này mới có thể hơi buông lỏng. Bỗng dưng nghĩ tới cái gì, hỏi:
- Trận Côn Luân quan mấy ngày trước đã kết thúc, vậy trại Quy Nhân lúc này thế nào rồi?
Tuy hy vọng Địch Thanh có thể một tiếng trống thêm hăng hái thần chém bay đầu Mã Chí Thư, nhưng cũng cảm thấy hy vọng cũng không thực tế.
Bàng Tịch nói:
- Lúc Địch Thanh đánh hạ Côn Luân quan, cho dù Dư Tĩnh cũng không biết tình hình. Sau khi Dư Tĩnh biết chuyện này, đã được truyền lệnh của Địch Thanh, bảo ông dẫn hậu quân qua Côn Luân Quan, tề tụ trại Quy Nhân. Dư Tĩnh lập tức viết thư cho Thánh Thượng, nói nếu có tình hình chiến đấu, bẩm báo nhanh nhất. Nhưng theo thần đoán, Địch Thanh ý tại tốc chiến tốc thắng, Mã Chí Thư tính sai ở Côn Luân quan, tổn thất người ngựa vô số. Nếu mất địa lợi, cầu thừa dịp lúc Địch Thanh đứng chưa vững tiến công Địch Thanh. Hai người này vẫn là tâm tư bình thường, chỉ sợ trại Quy Nhân đã khai chiến, mà tình hình chiến sự như vậy, ngày mai sẽ có tin truyền về. Kính xin Thánh Thượng sớm ngày nghĩ ngơi, ngày mai thần lại bẩm báo tình hình với Thánh Thượng.
Triệu Trinh bằng lòng, cả đêm phấn chấn khó ngủ. Tới sáng sớm ngày thứ hai, không đợi thức dậy, thì có cung nhân bẩm báo, Bàng Tịch lại cầu kiến. Triệu Trinh chân vẫn trần trụi nhảy xuống giường, hơi mặc qua loa, thì lệnh Bàng Tịch vào cung, xa xa hỏi:
- Bàng khanh gia, trại Quy Nhân thế nào?
Lần này Bàng Tịch không có thừa nước đục thả câu, phấn chấn nói:
- Khởi bẩm Thánh Thượng, Địch tướng quân đại phá quân Mã gia ở trại Quy Nhân.
Triệu Trinh vui mừng, thân hình dao động, thở dài sau đó mới nói:
- Bàng khanh gia, khanh mau nói cho trẫm biết.
Y khó kìm nén được vui mừng trong lòng, lòng phấn chấn muốn run lên.
Bàng Tịch bẩm báo nói:
- Trận chiến trại Quy Nhân, Địch Thanh lệnh Quách Quỳ, Dương Văn Quảng làm tả hữu tiên phong, tự mình tọa trấn trong quân, xin Dư Tĩnh áp trận, tập kết đông bắc trại Quy Nhân. Nhưng Mã Chí Thư sớm tới một bước, bày trận tây nam tại Quy Nhân. Lúc quân Mã gia thân mặc chinh y màu đỏ thẫm, cầm man bài, tiêu thương, nhìn như lửa. Dương Văn Quảng vừa tiếp chiến, không địch mà lui.
Triệu Trinh tuy sớm biết kết quả, nhưng nghe tới đây, vẫn là chấn động mạnh nói:
- Dương Văn Quảng sao bại nhanh như vậy?
Triệu Trinh cũng biết Dương Văn Quảng cũng là tướng môn hổ tướng, cháu của Dương Nghiệp kim đao vô địch công thần khai quốc Đại Tống năm đó. Mấy năm nay Dương gia vẫn luôn trấn thủ Bắc Cương lưu ý động tĩnh của Khiết Đan. Tuy là Bắc Cương ít có chiến sự, nhưng Dương Văn Quảng chinh chiến thuần thục, cũng có kinh nghiệm đánh trận, bởi vậy Triệu Trinh từ lâu đã rút y về Biện Kinh, định phái y và Quách Quỳ cùng nhau lãnh quân.
Bàng Tịch khẽ thở dài:
- Vũ Kinh Đường đại nhân từng nói qua, quân Mã Chí Thư xuất thân man di. Nếu luận võ lực, kỳ thực không dễ thắng người Tống thao luyện. Quân Mã càng là ném lao, man bài lẫn nhau khó công thủ, lúc tác chiến lợi hại khó ngăn cản. Quân Tống mỗi lần đều là thua dưới tiêu thương, man bài này. Dương Văn Quảng tuy dũng, vẫn là khó địch quân Mã.
- Vậy tiếp đó thế nào?
Triệu Trinh vội nói.
Bàng Tịch nói:
- Tiên phong Dương Văn Quảng bại lui. Binh mã nam lộ Kinh Hồ Kiềm hạt Lưu Kỷ dẫn hữu quân chống kháng quân đòn tấn công này của quân Mã, từ sáng sớm đánh tới trưa, khó quyết thắng thua. Lúc này Mã Chí Thư lệnh thủ hạ dũng tướng Hoàng Sư Mật dẫn kỵ binh xuất kích. Kỵ binh đó gọi là Thiên Long Kỵ, là thiết kỵ bên người của Mã Chí Thư, chiến mã đều là thu thập từ lương mã Đại Lý, dưới kỵ binh lợi hại nhất của Mã Chí Thư, Lưu Kỷ không địch lại được, cũng phải tan tác.
Triệu Trinh cả giận nói:
- Mã Chí Thư kiêu ngạo như vậy? Dám xưng hô như vậy.
Xưng hô Thiên Long này, không phải hoàng gia không thể dùng. Khi Triệu Trinh nghe thấy, tất nhiên nổi giận.
Bàng Tịch thầm nghĩ, Mã Chí Thư cũng xưng đế rồi, lại có gì nói dám hay không dám chứ? Lại nói:
- Lúc đó quân Tống hơi loạn, sĩ khí quân Mã tăng vọt. Vốn có tướng quân Trương Ngọc xin chiến, Địch Thanh không cho, đánh rối tóc búi trên đầu, mang mặt nạ đồng đích thân xuất chiến. Trương Ngọc nổi trống, Địch Thanh xuất chiến, một đao thì chém Hoàng Sư Mật ngã xuống ngựa.
Triệu Trinh mừng rỡ, vỗ bàn cười nói:
- Hay, giết rất hay! Trẫm từ lâu đã nghe Địch Thanh thích để tóc dài mang mặt nạ đồng mà chiến, mỗi trận tất thắng, hôm nay chém phản nghịch, thật sự hả dạ lòng người.
Bàng Tịch nói tiếp:
- Địch Thanh chém Hoàng Sư Mật, khí thế quân Mã hơi dừng. Địch Thanh không đợi dừng lại, thì dẫn bộ hạ cũ xông giết trận địch. Mã Chí Thư lần lượt phái thuộc hạ Long Xà nhị tướng long xà Nông Kiến Hầu và Nông Chí Trung dẫn tinh nhuệ nghênh chiến, nhưng vẫn bị một đao Địch Thanh chém chết.
Triệu Trinh vui mừng nói:
- Thì ra Địch Thanh dũng mãnh như vậy?
Bàng Tịch gật đầu nói:
- Đúng vậy, Địch Thanh liên tục chém ba viên mãnh tướng quân Mã, quân Mã lòng quân đã hoang mang. Địch Thanh suất quân xông đánh trong quân quân Mã gia, Mã Chí Thư không thể chặn nổi, dẫn người lui trước. Quân Mã gia thấy Mã Chí Thư lui lại, lòng quân sụp đổ rút quân về Ung Châu. Quách Quỳ sớm dẫn quân canh giữ đường về, từ chỗ cao đánh lén, quân Mã đại bại. Địch tướng quân điên cuồng đuổi theo quân Mã gia mấy chục dặm, đuổi tới dưới thành Ung Châu, lúc này Mã Chí Thư đóng thành không ra...
Triệu Trinh cười to:
- Hay, hay, đánh hay. Bàng khanh gia, nhanh chóng đi tìm lưỡng phủ thương nghị chuyện ban thưởng. Nếu chậm ban thưởng, chỉ sợ lòng quân không vui.
Y xoay người định đi nói tin tức tốt này cho Trương mỹ nhân biết, Bàng Tịch vội hỏi:
- Thánh Thượng, thần ngược lại cảm thấy, không nên thăng chức quan cho Địch Thanh nữa.
Triệu Trinh hơi ngạc nhiên lắc đầu nói:
- Sao có thể không thăng chứ? Ý trẫm đã quyết, khanh lập tức đi xử lý đi.
Y bước nhanh bỏ đi, tới nội cung của Trương mỹ nhân. Thấy thần sắc Trương mỹ nhân tựa hồ cũng có lo lắng, thấy Triệu Trinh đến, yếu ớt nói:
- Bây giờ Lĩnh Nam thế nào?
Triệu Trinh cười nói:
- Địch Thanh dành được toàn thắng...
Còn chưa nói xong, thấy Trương mỹ nhân phun ra một miệng máu tươi, Triệu Trinh kinh hãi, vội nói:
- Mau truyền ngự y...
- Bàn khanh gia, khanh nói rõ chi tiết cho trẫm nghe, làm sao Địch Thanh có thể đánh được nhanh vậy chứ?
Bàng Tịch cười nói:
- Địch Thanh người này lúc ở Tây Bắc, thì yêu quý tính mạng binh sĩ, vốn không khinh phát, một kích tất trúng, kỳ thực kế lần này ngài ấy sự dụng là Minh Tu Sạn Đạo, ám độ Trần Thương. Ngài ấy đã điều động hơn mười ngàn khoái mã hạ bộ cũ đi Lĩnh Nam.
Bàng Tịch nói đương nhiên là Thập Sĩ thủ thạ của Địch Thanh, nhưng Địch Thanh có chút kinh ngạc:
- Hắn điều động binh Tây Bắc lúc nào, sao trẫm không biết chứ?
Bàn Tịch hơi rét, sau hồi lâu mới nói:
- Chuyện này vì phòng để lộ tin tức, do đó ít người biết. Địch Thanh nói rồi, nếu Thánh Thượng đem binh quyền giao phó cho hắn, nhất định sẽ đồng ý.
Sau khi Bàng Tịch nói xong, không kìm được nhớ tới tình cảnh Địch Thanh trước lúc chia tay, lúc Địch Thanh lãnh quân xuất chinh, đã từng tìm lão nói:
- Bàng đại nhân, Kinh Hồ tuy có tinh nhuệ, nhưng chưa từng trải qua thao luyện, ít trải qua trận chiến, cho dù giao binh, khó có thể một trận mà thắng. Nếu cùng Mã Chí Thư kéo dài giao thủ, chỉ sợ Khiết Đan Bắc Cương, nước Hạ Tây Bắc sẽ có chuyện xấu. Do đó Địch Thanh xin Bàng đại nhân điều Thập Sĩ đội quân vùng ven Tây Bắc tiến đến tác chiến, nhất quyết thắng thua. Nhưng chuyện này vô cùng trọng đại, nếu để lộ tin tức bị Mã Chí Thư phát giác, khó có hiệu quả thần kỳ, do đó xin Bàng đại nhân lần này nhất định phải bí mật hành sự, nếu có hậu quả, Địch Thanh một mình gánh chịu.
Lúc đó Bàng Tịch nhìn Địch Thanh hồi lâu, cuối cùng gật đầu lại một chữ
- Được!
Những chuyện này, Bàng Tịch cũng không muốn đề cập với Triệu Trinh.
Triệu Trinh trầm lặng chốc lát, cuối cùng nói:
- Chỉ cần có thể thắng, trẫm sẽ đồng ý, Địch Thanh là dựa vào bộ hạ cũ phá được Côn Luân quan sao?
Bàng Tịch gật đầu nói:
- Đúng vậy, Thánh Thượng anh minh. Nghĩ tới điều này, lúc đó Địch Thanh chiêu binh mã rộng, khắp nơi đóng ghóp lương thực, vận chuyển binh hơn mười ngàn lặn lội đường xa, ai cũng cho rằng hắn sẽ trong ổn cầu thắng, một bước đánh tan đối thủ. Nhưng những cái này chẳng qua là phương thức hắn mê hoặc đối thủ. Chính ngay lúc tết Nguyên Tiêu, hắn nói muốn toàn quân qua tết người ngày hãy quyết chiến cũng chỉ là sương khói. Chính ngay tối tết Nguyên Tiêu hôm đó, hắn đích thân lãnh quân, tập kích bất ngờ Côn Luân quan. Phản quân Côn Luân quan hoàn toàn không có đề phòng, bị Địch Thanh một đòn đánh phá. Lúc sáng sớm, Địch Thanh đã sớm phái một đội người ngựa thiêu cháy lương thảo của phản quân núi Mã Độ. Mười mấy ngàn lương thảo của phản quân đó bị đốt. Biết Côn Luân quan bị phá, một ngày nào đó tan rã hết. Trong lòng tán thưởng, thầm nghĩ Địch Thanh dùng kế thật sự là mưu tính sâu xa. Địch Thanh đột kích Côn Luân quan, thống kích núi Mã Độ, chỉ huy quân lính như sử dụng bản thân. Sử dụng chỉ huy cánh ta, một đòn sấm sét gọn gàng sạch sẽ. Sau khi dùng kế ngẫm nghĩ lại tựa hồ đơn giản, nhưng người của Đại Tống có thể dùng binh như vậy, chỉ có một Địch Thanh!
Nhưng người thế này, chỉ sợ... mỗi lần nhớ tới tình hình sau này, Bàng Tịch đều là lo lắng.
Triệu Trinh thở phào một cái, nỗi lo nhiều ngày tích tụ, cuối cùng có thể hãnh diện. Rất nhiều lo lắng, lúc này mới có thể hơi buông lỏng. Bỗng dưng nghĩ tới cái gì, hỏi:
- Trận Côn Luân quan mấy ngày trước đã kết thúc, vậy trại Quy Nhân lúc này thế nào rồi?
Tuy hy vọng Địch Thanh có thể một tiếng trống thêm hăng hái thần chém bay đầu Mã Chí Thư, nhưng cũng cảm thấy hy vọng cũng không thực tế.
Bàng Tịch nói:
- Lúc Địch Thanh đánh hạ Côn Luân quan, cho dù Dư Tĩnh cũng không biết tình hình. Sau khi Dư Tĩnh biết chuyện này, đã được truyền lệnh của Địch Thanh, bảo ông dẫn hậu quân qua Côn Luân Quan, tề tụ trại Quy Nhân. Dư Tĩnh lập tức viết thư cho Thánh Thượng, nói nếu có tình hình chiến đấu, bẩm báo nhanh nhất. Nhưng theo thần đoán, Địch Thanh ý tại tốc chiến tốc thắng, Mã Chí Thư tính sai ở Côn Luân quan, tổn thất người ngựa vô số. Nếu mất địa lợi, cầu thừa dịp lúc Địch Thanh đứng chưa vững tiến công Địch Thanh. Hai người này vẫn là tâm tư bình thường, chỉ sợ trại Quy Nhân đã khai chiến, mà tình hình chiến sự như vậy, ngày mai sẽ có tin truyền về. Kính xin Thánh Thượng sớm ngày nghĩ ngơi, ngày mai thần lại bẩm báo tình hình với Thánh Thượng.
Triệu Trinh bằng lòng, cả đêm phấn chấn khó ngủ. Tới sáng sớm ngày thứ hai, không đợi thức dậy, thì có cung nhân bẩm báo, Bàng Tịch lại cầu kiến. Triệu Trinh chân vẫn trần trụi nhảy xuống giường, hơi mặc qua loa, thì lệnh Bàng Tịch vào cung, xa xa hỏi:
- Bàng khanh gia, trại Quy Nhân thế nào?
Lần này Bàng Tịch không có thừa nước đục thả câu, phấn chấn nói:
- Khởi bẩm Thánh Thượng, Địch tướng quân đại phá quân Mã gia ở trại Quy Nhân.
Triệu Trinh vui mừng, thân hình dao động, thở dài sau đó mới nói:
- Bàng khanh gia, khanh mau nói cho trẫm biết.
Y khó kìm nén được vui mừng trong lòng, lòng phấn chấn muốn run lên.
Bàng Tịch bẩm báo nói:
- Trận chiến trại Quy Nhân, Địch Thanh lệnh Quách Quỳ, Dương Văn Quảng làm tả hữu tiên phong, tự mình tọa trấn trong quân, xin Dư Tĩnh áp trận, tập kết đông bắc trại Quy Nhân. Nhưng Mã Chí Thư sớm tới một bước, bày trận tây nam tại Quy Nhân. Lúc quân Mã gia thân mặc chinh y màu đỏ thẫm, cầm man bài, tiêu thương, nhìn như lửa. Dương Văn Quảng vừa tiếp chiến, không địch mà lui.
Triệu Trinh tuy sớm biết kết quả, nhưng nghe tới đây, vẫn là chấn động mạnh nói:
- Dương Văn Quảng sao bại nhanh như vậy?
Triệu Trinh cũng biết Dương Văn Quảng cũng là tướng môn hổ tướng, cháu của Dương Nghiệp kim đao vô địch công thần khai quốc Đại Tống năm đó. Mấy năm nay Dương gia vẫn luôn trấn thủ Bắc Cương lưu ý động tĩnh của Khiết Đan. Tuy là Bắc Cương ít có chiến sự, nhưng Dương Văn Quảng chinh chiến thuần thục, cũng có kinh nghiệm đánh trận, bởi vậy Triệu Trinh từ lâu đã rút y về Biện Kinh, định phái y và Quách Quỳ cùng nhau lãnh quân.
Bàng Tịch khẽ thở dài:
- Vũ Kinh Đường đại nhân từng nói qua, quân Mã Chí Thư xuất thân man di. Nếu luận võ lực, kỳ thực không dễ thắng người Tống thao luyện. Quân Mã càng là ném lao, man bài lẫn nhau khó công thủ, lúc tác chiến lợi hại khó ngăn cản. Quân Tống mỗi lần đều là thua dưới tiêu thương, man bài này. Dương Văn Quảng tuy dũng, vẫn là khó địch quân Mã.
- Vậy tiếp đó thế nào?
Triệu Trinh vội nói.
Bàng Tịch nói:
- Tiên phong Dương Văn Quảng bại lui. Binh mã nam lộ Kinh Hồ Kiềm hạt Lưu Kỷ dẫn hữu quân chống kháng quân đòn tấn công này của quân Mã, từ sáng sớm đánh tới trưa, khó quyết thắng thua. Lúc này Mã Chí Thư lệnh thủ hạ dũng tướng Hoàng Sư Mật dẫn kỵ binh xuất kích. Kỵ binh đó gọi là Thiên Long Kỵ, là thiết kỵ bên người của Mã Chí Thư, chiến mã đều là thu thập từ lương mã Đại Lý, dưới kỵ binh lợi hại nhất của Mã Chí Thư, Lưu Kỷ không địch lại được, cũng phải tan tác.
Triệu Trinh cả giận nói:
- Mã Chí Thư kiêu ngạo như vậy? Dám xưng hô như vậy.
Xưng hô Thiên Long này, không phải hoàng gia không thể dùng. Khi Triệu Trinh nghe thấy, tất nhiên nổi giận.
Bàng Tịch thầm nghĩ, Mã Chí Thư cũng xưng đế rồi, lại có gì nói dám hay không dám chứ? Lại nói:
- Lúc đó quân Tống hơi loạn, sĩ khí quân Mã tăng vọt. Vốn có tướng quân Trương Ngọc xin chiến, Địch Thanh không cho, đánh rối tóc búi trên đầu, mang mặt nạ đồng đích thân xuất chiến. Trương Ngọc nổi trống, Địch Thanh xuất chiến, một đao thì chém Hoàng Sư Mật ngã xuống ngựa.
Triệu Trinh mừng rỡ, vỗ bàn cười nói:
- Hay, giết rất hay! Trẫm từ lâu đã nghe Địch Thanh thích để tóc dài mang mặt nạ đồng mà chiến, mỗi trận tất thắng, hôm nay chém phản nghịch, thật sự hả dạ lòng người.
Bàng Tịch nói tiếp:
- Địch Thanh chém Hoàng Sư Mật, khí thế quân Mã hơi dừng. Địch Thanh không đợi dừng lại, thì dẫn bộ hạ cũ xông giết trận địch. Mã Chí Thư lần lượt phái thuộc hạ Long Xà nhị tướng long xà Nông Kiến Hầu và Nông Chí Trung dẫn tinh nhuệ nghênh chiến, nhưng vẫn bị một đao Địch Thanh chém chết.
Triệu Trinh vui mừng nói:
- Thì ra Địch Thanh dũng mãnh như vậy?
Bàng Tịch gật đầu nói:
- Đúng vậy, Địch Thanh liên tục chém ba viên mãnh tướng quân Mã, quân Mã lòng quân đã hoang mang. Địch Thanh suất quân xông đánh trong quân quân Mã gia, Mã Chí Thư không thể chặn nổi, dẫn người lui trước. Quân Mã gia thấy Mã Chí Thư lui lại, lòng quân sụp đổ rút quân về Ung Châu. Quách Quỳ sớm dẫn quân canh giữ đường về, từ chỗ cao đánh lén, quân Mã đại bại. Địch tướng quân điên cuồng đuổi theo quân Mã gia mấy chục dặm, đuổi tới dưới thành Ung Châu, lúc này Mã Chí Thư đóng thành không ra...
Triệu Trinh cười to:
- Hay, hay, đánh hay. Bàng khanh gia, nhanh chóng đi tìm lưỡng phủ thương nghị chuyện ban thưởng. Nếu chậm ban thưởng, chỉ sợ lòng quân không vui.
Y xoay người định đi nói tin tức tốt này cho Trương mỹ nhân biết, Bàng Tịch vội hỏi:
- Thánh Thượng, thần ngược lại cảm thấy, không nên thăng chức quan cho Địch Thanh nữa.
Triệu Trinh hơi ngạc nhiên lắc đầu nói:
- Sao có thể không thăng chứ? Ý trẫm đã quyết, khanh lập tức đi xử lý đi.
Y bước nhanh bỏ đi, tới nội cung của Trương mỹ nhân. Thấy thần sắc Trương mỹ nhân tựa hồ cũng có lo lắng, thấy Triệu Trinh đến, yếu ớt nói:
- Bây giờ Lĩnh Nam thế nào?
Triệu Trinh cười nói:
- Địch Thanh dành được toàn thắng...
Còn chưa nói xong, thấy Trương mỹ nhân phun ra một miệng máu tươi, Triệu Trinh kinh hãi, vội nói:
- Mau truyền ngự y...
/485
|