Địch Thanh tập kích bất ngờ Cô Luân quan, thống kích núi Mã Độ, quân Mã đại loạn, liên tiếp bại lui.
Quân Tống, quân Mã quyết chiến Quy Nhân, chém giết suốt ngày. Địch Thanh xuất ngựa, liên tiếp chém thượng tướng quân Mã, quân Mã gia bại rút về Ung châu.
Địch Thanh truyền lệnh, dọc theo huyện châu bao vây trừ phản quân, không được chậm trễ.
Quân dân Lưỡng Quảng sĩ khí hùng hồn.
Mã Chí Thư lui thủ Ung Châu, đêm hôm đó không đợi quân Tống hợp vây thế thành, đốt thành phá vây, chạy về phía tây.
Địch Thanh dẫn binh điên cuồng đuổi theo mấy trăm dặm, Mã Chí Thư trốn vào nội cảnh Đại Lý..
Quân Tống dành toàn thắng, Địch Thanh tất bình Lĩnh Nam!
Liên tiếp mấy ngày, Lưỡng Quảng reo mừng, Kinh Hồ vui mừng, thiên hạ chúc mừng, Biện Kinh vừa tẩy rửa không khí lo lắng, đầu đường cuối ngõ đều ca tụng tên của Địch Thanh
Triều đình có chỉ, thăng Địch Thanh làm Xu mật sứ, đứng ngang hàng Tể tướng!
Lúc cả nước reo mừng, trong lòng Triệu Trinh tràn đầy ý bi thương. Trương mỹ nhân bệnh nặng, hấp hối, y cả ngày canh giữ bêngiường bệnh của Trương mỹ nhân, lúc lâm triều cũng vội vội vàng vàng. Hôm nay nhìn thấy Trương mỹ nhân hai má gầy yếu, chỉ có thở ra, không có khí vào, không khỏi đau buồn trong lòng, lệ rơi đầy mặt.
Chúng nhân cung thấy thế, đều là không dám khuyên bảo. Tào hoàng hậu vội đến, thấy thế im lặng đi lên nói:
- Quan gia...
Nàng mới vừa kêu lên một tiếng, Triệu Trinh đã xoay người lại, nhào tới người Tào hoàng hậu, buông tiếng khóc lớn:
- Hoàng hậu, tại sao? Tại sao? Tại sao người trẫm yêu, luôn chịu khổ như vậy?
Tuổi thơ của y đều dưới cái bóng của Lưu thái hậu, cho dù hôn sự cũng không thể làm chủ. Người y thích, Lưu thái hậu lại không thích, người y không thích, lại cả ngày ở bên cạnh y.
Vương Như Yên gả cho người khác, y canh cánh trong lòng. Vốn cho rằng Trương mỹ nhân đi đến, là ông trời bù đắp tiếc nối của y, không ngờ Trương mỹ nhân lại sắp bỏ y mà đi.
Nhiều năm tình cảm uất ức, một khi trút ra, Triệu Trinh đã khóc tới trời long đất lở.
Tào hoàng hậu chỉ là ôm Triệu Trinh, nước mắt cũng chảy xuôi xuống, thấp giọng an ủi nói:
- Quan gia, ngài đừng khóc nữa, ngài khóc... lòng thần thiếp cũng sắp tan nát rồi.
Cung nhân thấy vậy, đều là cúi đầu, không dám nhiều lời.
Sau khi Triệu Trinh khóc lớn một trận, trong lòng hơi bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Trương mỹ nhân, thấy nàng vẫn hôn mê chưa tỉnh, lại muốn rơi lệ, cố tự kìm chế, hỏi:
- Hoàng hậu... Nàng tìm trẫm có chuyện à?
Tào hoàng hậu im lặng hồi lâu, mới nói:
- Thần thiếp thấy Quan gia gần đây không có lòng phê duyệt tấu chương, chỉ canh giữ ở đây,lo lắng thân thể của Quan gia, lúc này mới nấu chén canh đem đến.
Triệu Trinh lúc này mới để ý tới trên bàn đang có chén canh bổ rất nóng, lắc đầu nói:
- Ôi... Trẫm uống không nổi.
Rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói:
- Gần đây chuyện triều đình thế nào rồi.
Nói tới đây, không đợi Tào hoàng hậu trả lời, không kìm được đi ra cung của Trương mỹ nhân, về tới đế cung. Lúc này Lĩnh Nam tuy đã bình định, nhưng chiến loạn chưa ngưng, chuyện đó liên quan giang sơn của y, y vẫn phải để tâm một chút.
Trở về đế cung, Triệu Trinh thấy bên bàn tấu chương đã chất như núi, chua xót cười khổ. Ngồi xuống lật vùn vụt tấu chương, lật mấy cái, sắc mặt có chút khác thường.
Tào hoàng hậu vẫn đi theo bên cạnh Triệu Trinh, thấy thế hỏi:
- Quan gia, là Lĩnh Nam có chuyện gì sao?
Triệu Trinh cau mặt lại, thản nhiên nói:
- Trẫm bảo Địch Thanh ngồi vào vị trí Xu mật sứ, rất nhiều người đều bất mãn, nói không hợp với gia pháp tổ tông, bảo trẫm lấy lại chức Tể tướng của Địch Thanh. Hoàng hậu, nàng thấy thế nào?
Tào hoàng hậu nhíu mày suy nghĩ một hồi, hỏi:
- Đây là ý chỉ của Quan gia, thật ra người ngoài thấy thế nào cũng không quan trọng, quan trọng nhất là, Quan gia thấy thế nào?
Triệu Trinh đứng lên, bước thong thả mấy bước trong điện, nói:
- Trẫm từng xem hùng tài đại lược Tào Tháo Ngụy thái tổ, nhưng mà phần lớn là thủ đoạn gian trá. Đường Trang Tông; Lý Tồn Úc cũng xem là hào kiệt, hành quân đánh giặc, trên cơ bản không có thất bại. Nhưng lập tức sau đó, trầm mê vui thú săn bắn mà không có tiết độ, đối với thưởng phạt thần tử cũng không nói quy tắc. Hai vị hoàng đế này, chỉ có tài tướng soái, mà không có năng lực của nhân quân.
Tào hoàng hậu nghe vậy, dò hỏi:
- Nói như vậy, Quan gia không muốn học người xưa, mà muốn thưởng phạt phân minh, xử sự công chính?
Triệu Trinh nói:
- Chính là như vậy!
Tào hoàng hậu khẽ ừ một tiếng, trả lời:
- Địch Thanh theo Quan gia nhiều năm, không có ai rõ Địch Thanh hơn Quan gia. Chuyện này tự có Quan gia làm chủ, thần thiếp muốn nói, chỉ có thể nói một câu...
Ngừng một hồi, Tào hoàng hậu nói:
- Địch Thanh là trung thần!
- Địch Thanh là trung thần.
Triệu Trinh lẩm bẩm đọc qua một lượt, gật đầu nói:
- Được, trẫm biết rồi, Hoàng hậu, nàng đi nghỉ ngơi đi.
Tào hoàng hậu lui ra, Triệu Trinh ngồi lại bên bàn rồng, lật từng trang tấu chương, sắc mặt âm trầm không ngừng.
Qua mấy canh giờ, Triệu Trinh vẫn không nói lời nào, đúng lúc này, Diêm Sĩ Lương đi vào nói:
- Thánh Thượng, Văn Ngạn Bác xin gặp.
Triệu Trinh chỉ là gật đầu, không lâu Diêm Sĩ Lương dẫn Văn Ngạc Bác đi vào, Diêm Sĩ Lương lui ra ngoài điện.
Triệu Trinh cũng không ngẩng đầu lên, hỏi:
- Văn khanh gia, khanh có chuyện gì?
Mấy năm nay, Văn Ngạn Bác đã vào lưỡng phủ, thân làm Tham chính, nghe Triệu Trinh hỏi, Văn Ngạc Bác nói:
- Thần lần này liều chết đến, muốn bẩm báo mấy chuyện với Thánh Thượng.
Triệu Trinh lúc này mới ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Văn Ngạn Bác nói:
- Tại sao phải liều chết đến chứ?
Thần sắc Văn Ngạn Bác kinh sợ, nói:
- Thần biết Thánh Thượng rất tín nhiệm Địch Thanh. Nhưng thần trung thành tận tâm, không thể không nói một câu, Địch Thanh tuyệt không thể trọng dụng!
Triệu Trinh nhướn mày, hừ lạnh một tiếng, hỏi ngược lại:
- Tại sao?
Văn Ngạn Bác nhìn xung quanh, lúc này mới nói:
- Địch Thanh công cao, đã công lao lấn chủ! Nếu Thánh Thượng để hắn nắm vững quân quyền, chỉ sợ bất lợi cho Thánh Thượng.
Triệu Trinh cúi đầu xuống, tay vẫn lật tấu chương, thản nhiên nói:
- Khanh quá lời rồi.
Văn Ngạn Bác vội nói:
- Thánh Thượng, thần tuyệt không phải bắn tiếng đe dọa. Địch Thanh chẳng qua thân là binh nghiệp, được Thánh Thượng coi trọng, lúc này thăng chức rất nhanh. Nhưng hắn thăng chức quá nhanh, khó tránh khỏi ngang ngược. Không nói chuyện hắn đánh đấu với vi thần, chỉ nói ở Tây Bắc, hắn công khai bất mãn với bề trên, càng ngang ngược chỉ trích Hàn Kỳ, sau khi về tới kinh thành, hắn làm trầm trọng thêm, chỉ là tranh cãi nhỏ nhoi, thì lấy việc không lãnh quân làm lý do ép Thánh thượng bảo Hạ tướng nhận sai. Nghe nói Hạ tướng vì chuyện này tức giận ngã bệnh, đã hấp hối.
Triệu Trinh vẫn đang lật tấu chương, không ngừng.
Văn Ngạn Bác lại nói:
- Thánh Thượng lại thăng hắn làm Xu mật sứ, không phải là tăng thêm vẻ bệ vệ của hắn sao? Hôm qua hắn có thể ép Thánh Thượng nhận sai, tới hôm nay sẽ ép Thánh Thượng làm cái gì, thực sự làm người ta khó mà tưởng tượng...
Thấy Triệu Trinh vẫn là trầm ngâm, Văn Ngạc Bác cũng không im miệng, tiếp tục nói:
- Thánh Thượng cũng biết Địch Thanh mỗi lần chiến tóc tai rối bời, lấy mặt nạ xanh che mặt là nguyên cớ gì không?
Triệu Trinh ngẩng đầu lên, cau mày nói:
- Không phải đều nói hắn tự ngại tướng mạo quá tuấn lãng, trước trận khó có thể lấy uy dọa địch thủ, lúc này mới dùng mặt nạ đối địch sao?
Văn Ngạn Bác nói:
- Đây chỉ là tin đồn. Theo thần biết, Địch Thanh là vì mỗi lần xuất chiến, đều là đầu xuất hiện sừng rồng, mặt hiện quỷ thần. Lúc này mới vì muốn che đậy tướng mạo quỷ dị không muốn cho người ta biết! Bây giờ đầu đường cuối ngõ sớm đã truyền ra, Địch Thanh có... cái tướng mạo... gì.. ôi ... Thần không dám nói.
Người mọc sừng rồng, không cần nói cũng biết, chính là tướng mạo Thiên tử. Văn Ngạn Bác chỉ sợ làm chọc giận Triệu Trinh, do đó im miệng.
Tay Triệu Trinh cầm tấu chương đột nhiên xiết chặt, trên tay gân xanh nổi lên, cuối cùng thở phào một cái, nhẹ nhàng thở dài:
- Địch Thanh là trung thần...
Lời vừa nói xong, Văn Ngạn Bác đã cướp lời nói:
- Thái tổ chẳng phải trung thần của Chu Thế Tông sao?
Triệu Trinh bỗng nhiên đứng lên, vỗ bàn, quát:
- To gan, ngươi nói cái gì?
Thì ra Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận từng là thần tử của Thế Tông Sài Vinh đứng đầu hậu Chu. Chu Thế Tông mất sớm, ủy thác cho thần tử tín nhiệm nhất Triệu Khuông Dận. Nhưng không bao lâu Triệu Khuông Dận chính tại Trần Kiều khoác hoàng bào, bức mẹ hóa con côi sau lưng Chu Thế Tông thoái vị, lấy đại nghiệp kiên cố hậu Chu. Lúc này mới lập nên thiên hạ Đại Tống.
Đoạn chuyện cũ này, Thái Tổ vẫn giữ kín, không muốn thuộc hạ nhắc tới. Văn Ngạn Bác lấy Địch Thanh so với Triệu Khuông Dận, Triệu Trinh vừa nghe, khó tránh khỏi tức giận, nhưng phẫn nộ bên ngoài, trong lòng ưu tư.
Văn Ngạn Bác đã quỳ xuống đất, dập đầu nói:
- Thánh Thượng, hôm nay thần đến, chính là không tiếc tính mạng khuyên Thánh Thượng tỉnh ngộ. Có lẽ Địch Thanh là trung thần, nhưng mấy năm nay hắn uy vọng quá cao. Nghe nói bá tính Biện Kinh biết hắn bình định Lĩnh Nam, đều ca tụng. Càng có vô số người biết hắn muốn về kinh, từ lâu đã ra kinh chờ đợi, chỉ vì muốn thấy mặt Địch Thanh, bá tính Kinh Sư bây giờ chỉ biết Địch Thanh, không biết Thánh Thượng...
Triệu Trinh chậm rãi ngồi xuống, thần sắc khó coi, Văn Ngạc Bác thấy thế, lại nói:
- Thánh Thượng lấy nhân trị thiên hạ, nhưng con sói có dã tâm, không thể không phòng. Năm đó Địch Thanh đối kháng quân Hạ, dễ dàng có thể chiêu binh gần mười ngàn người. Lần này đến Lĩnh Nam, dọc đường lại tụ tập binh, tùy ý cũng có thể làm mười mấy ngàn đại quân đi theo. Hắn triệu tập bộ hạ cũ tiến công Mã Chí Thư, cố nhiên là ngoài ý muốn. Nhưng từ đó có thể thấy lòng trung thành của những binh lính này đối với hắn rất rõ ràng. Lùi vạn bước mà nói, cho dù Địch Thanh trung thành, nhưng Thái Tổ chẳng lẽ không trung thành sao? Nhưng lúc khoác hoàng bào, do không thể người không theo, nếu Thánh Thượng đợi tới ngày đó, chỉ sợ sau này hối hận đã muộn.
Triệu Trinh ngồi trên ghế rồng, thần sắc hơi thay đổi.
Ánh mắt y nhìn xa xăm, nhìn phong cảnh ngoài điện. Ngoài điện tuyết đã tan, nhưng gió xuân còn lạnh, lạnh tới mức trong xương cốt người ta phát lạnh.
Có gió qua, Triệu Trinh hơi run, sắc mặt dưới ngọn đèn dầu lúc tối lúc sáng, đã cân nhắc khó định..
Quân Tống, quân Mã quyết chiến Quy Nhân, chém giết suốt ngày. Địch Thanh xuất ngựa, liên tiếp chém thượng tướng quân Mã, quân Mã gia bại rút về Ung châu.
Địch Thanh truyền lệnh, dọc theo huyện châu bao vây trừ phản quân, không được chậm trễ.
Quân dân Lưỡng Quảng sĩ khí hùng hồn.
Mã Chí Thư lui thủ Ung Châu, đêm hôm đó không đợi quân Tống hợp vây thế thành, đốt thành phá vây, chạy về phía tây.
Địch Thanh dẫn binh điên cuồng đuổi theo mấy trăm dặm, Mã Chí Thư trốn vào nội cảnh Đại Lý..
Quân Tống dành toàn thắng, Địch Thanh tất bình Lĩnh Nam!
Liên tiếp mấy ngày, Lưỡng Quảng reo mừng, Kinh Hồ vui mừng, thiên hạ chúc mừng, Biện Kinh vừa tẩy rửa không khí lo lắng, đầu đường cuối ngõ đều ca tụng tên của Địch Thanh
Triều đình có chỉ, thăng Địch Thanh làm Xu mật sứ, đứng ngang hàng Tể tướng!
Lúc cả nước reo mừng, trong lòng Triệu Trinh tràn đầy ý bi thương. Trương mỹ nhân bệnh nặng, hấp hối, y cả ngày canh giữ bêngiường bệnh của Trương mỹ nhân, lúc lâm triều cũng vội vội vàng vàng. Hôm nay nhìn thấy Trương mỹ nhân hai má gầy yếu, chỉ có thở ra, không có khí vào, không khỏi đau buồn trong lòng, lệ rơi đầy mặt.
Chúng nhân cung thấy thế, đều là không dám khuyên bảo. Tào hoàng hậu vội đến, thấy thế im lặng đi lên nói:
- Quan gia...
Nàng mới vừa kêu lên một tiếng, Triệu Trinh đã xoay người lại, nhào tới người Tào hoàng hậu, buông tiếng khóc lớn:
- Hoàng hậu, tại sao? Tại sao? Tại sao người trẫm yêu, luôn chịu khổ như vậy?
Tuổi thơ của y đều dưới cái bóng của Lưu thái hậu, cho dù hôn sự cũng không thể làm chủ. Người y thích, Lưu thái hậu lại không thích, người y không thích, lại cả ngày ở bên cạnh y.
Vương Như Yên gả cho người khác, y canh cánh trong lòng. Vốn cho rằng Trương mỹ nhân đi đến, là ông trời bù đắp tiếc nối của y, không ngờ Trương mỹ nhân lại sắp bỏ y mà đi.
Nhiều năm tình cảm uất ức, một khi trút ra, Triệu Trinh đã khóc tới trời long đất lở.
Tào hoàng hậu chỉ là ôm Triệu Trinh, nước mắt cũng chảy xuôi xuống, thấp giọng an ủi nói:
- Quan gia, ngài đừng khóc nữa, ngài khóc... lòng thần thiếp cũng sắp tan nát rồi.
Cung nhân thấy vậy, đều là cúi đầu, không dám nhiều lời.
Sau khi Triệu Trinh khóc lớn một trận, trong lòng hơi bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Trương mỹ nhân, thấy nàng vẫn hôn mê chưa tỉnh, lại muốn rơi lệ, cố tự kìm chế, hỏi:
- Hoàng hậu... Nàng tìm trẫm có chuyện à?
Tào hoàng hậu im lặng hồi lâu, mới nói:
- Thần thiếp thấy Quan gia gần đây không có lòng phê duyệt tấu chương, chỉ canh giữ ở đây,lo lắng thân thể của Quan gia, lúc này mới nấu chén canh đem đến.
Triệu Trinh lúc này mới để ý tới trên bàn đang có chén canh bổ rất nóng, lắc đầu nói:
- Ôi... Trẫm uống không nổi.
Rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói:
- Gần đây chuyện triều đình thế nào rồi.
Nói tới đây, không đợi Tào hoàng hậu trả lời, không kìm được đi ra cung của Trương mỹ nhân, về tới đế cung. Lúc này Lĩnh Nam tuy đã bình định, nhưng chiến loạn chưa ngưng, chuyện đó liên quan giang sơn của y, y vẫn phải để tâm một chút.
Trở về đế cung, Triệu Trinh thấy bên bàn tấu chương đã chất như núi, chua xót cười khổ. Ngồi xuống lật vùn vụt tấu chương, lật mấy cái, sắc mặt có chút khác thường.
Tào hoàng hậu vẫn đi theo bên cạnh Triệu Trinh, thấy thế hỏi:
- Quan gia, là Lĩnh Nam có chuyện gì sao?
Triệu Trinh cau mặt lại, thản nhiên nói:
- Trẫm bảo Địch Thanh ngồi vào vị trí Xu mật sứ, rất nhiều người đều bất mãn, nói không hợp với gia pháp tổ tông, bảo trẫm lấy lại chức Tể tướng của Địch Thanh. Hoàng hậu, nàng thấy thế nào?
Tào hoàng hậu nhíu mày suy nghĩ một hồi, hỏi:
- Đây là ý chỉ của Quan gia, thật ra người ngoài thấy thế nào cũng không quan trọng, quan trọng nhất là, Quan gia thấy thế nào?
Triệu Trinh đứng lên, bước thong thả mấy bước trong điện, nói:
- Trẫm từng xem hùng tài đại lược Tào Tháo Ngụy thái tổ, nhưng mà phần lớn là thủ đoạn gian trá. Đường Trang Tông; Lý Tồn Úc cũng xem là hào kiệt, hành quân đánh giặc, trên cơ bản không có thất bại. Nhưng lập tức sau đó, trầm mê vui thú săn bắn mà không có tiết độ, đối với thưởng phạt thần tử cũng không nói quy tắc. Hai vị hoàng đế này, chỉ có tài tướng soái, mà không có năng lực của nhân quân.
Tào hoàng hậu nghe vậy, dò hỏi:
- Nói như vậy, Quan gia không muốn học người xưa, mà muốn thưởng phạt phân minh, xử sự công chính?
Triệu Trinh nói:
- Chính là như vậy!
Tào hoàng hậu khẽ ừ một tiếng, trả lời:
- Địch Thanh theo Quan gia nhiều năm, không có ai rõ Địch Thanh hơn Quan gia. Chuyện này tự có Quan gia làm chủ, thần thiếp muốn nói, chỉ có thể nói một câu...
Ngừng một hồi, Tào hoàng hậu nói:
- Địch Thanh là trung thần!
- Địch Thanh là trung thần.
Triệu Trinh lẩm bẩm đọc qua một lượt, gật đầu nói:
- Được, trẫm biết rồi, Hoàng hậu, nàng đi nghỉ ngơi đi.
Tào hoàng hậu lui ra, Triệu Trinh ngồi lại bên bàn rồng, lật từng trang tấu chương, sắc mặt âm trầm không ngừng.
Qua mấy canh giờ, Triệu Trinh vẫn không nói lời nào, đúng lúc này, Diêm Sĩ Lương đi vào nói:
- Thánh Thượng, Văn Ngạn Bác xin gặp.
Triệu Trinh chỉ là gật đầu, không lâu Diêm Sĩ Lương dẫn Văn Ngạc Bác đi vào, Diêm Sĩ Lương lui ra ngoài điện.
Triệu Trinh cũng không ngẩng đầu lên, hỏi:
- Văn khanh gia, khanh có chuyện gì?
Mấy năm nay, Văn Ngạn Bác đã vào lưỡng phủ, thân làm Tham chính, nghe Triệu Trinh hỏi, Văn Ngạc Bác nói:
- Thần lần này liều chết đến, muốn bẩm báo mấy chuyện với Thánh Thượng.
Triệu Trinh lúc này mới ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Văn Ngạn Bác nói:
- Tại sao phải liều chết đến chứ?
Thần sắc Văn Ngạn Bác kinh sợ, nói:
- Thần biết Thánh Thượng rất tín nhiệm Địch Thanh. Nhưng thần trung thành tận tâm, không thể không nói một câu, Địch Thanh tuyệt không thể trọng dụng!
Triệu Trinh nhướn mày, hừ lạnh một tiếng, hỏi ngược lại:
- Tại sao?
Văn Ngạn Bác nhìn xung quanh, lúc này mới nói:
- Địch Thanh công cao, đã công lao lấn chủ! Nếu Thánh Thượng để hắn nắm vững quân quyền, chỉ sợ bất lợi cho Thánh Thượng.
Triệu Trinh cúi đầu xuống, tay vẫn lật tấu chương, thản nhiên nói:
- Khanh quá lời rồi.
Văn Ngạn Bác vội nói:
- Thánh Thượng, thần tuyệt không phải bắn tiếng đe dọa. Địch Thanh chẳng qua thân là binh nghiệp, được Thánh Thượng coi trọng, lúc này thăng chức rất nhanh. Nhưng hắn thăng chức quá nhanh, khó tránh khỏi ngang ngược. Không nói chuyện hắn đánh đấu với vi thần, chỉ nói ở Tây Bắc, hắn công khai bất mãn với bề trên, càng ngang ngược chỉ trích Hàn Kỳ, sau khi về tới kinh thành, hắn làm trầm trọng thêm, chỉ là tranh cãi nhỏ nhoi, thì lấy việc không lãnh quân làm lý do ép Thánh thượng bảo Hạ tướng nhận sai. Nghe nói Hạ tướng vì chuyện này tức giận ngã bệnh, đã hấp hối.
Triệu Trinh vẫn đang lật tấu chương, không ngừng.
Văn Ngạn Bác lại nói:
- Thánh Thượng lại thăng hắn làm Xu mật sứ, không phải là tăng thêm vẻ bệ vệ của hắn sao? Hôm qua hắn có thể ép Thánh Thượng nhận sai, tới hôm nay sẽ ép Thánh Thượng làm cái gì, thực sự làm người ta khó mà tưởng tượng...
Thấy Triệu Trinh vẫn là trầm ngâm, Văn Ngạc Bác cũng không im miệng, tiếp tục nói:
- Thánh Thượng cũng biết Địch Thanh mỗi lần chiến tóc tai rối bời, lấy mặt nạ xanh che mặt là nguyên cớ gì không?
Triệu Trinh ngẩng đầu lên, cau mày nói:
- Không phải đều nói hắn tự ngại tướng mạo quá tuấn lãng, trước trận khó có thể lấy uy dọa địch thủ, lúc này mới dùng mặt nạ đối địch sao?
Văn Ngạn Bác nói:
- Đây chỉ là tin đồn. Theo thần biết, Địch Thanh là vì mỗi lần xuất chiến, đều là đầu xuất hiện sừng rồng, mặt hiện quỷ thần. Lúc này mới vì muốn che đậy tướng mạo quỷ dị không muốn cho người ta biết! Bây giờ đầu đường cuối ngõ sớm đã truyền ra, Địch Thanh có... cái tướng mạo... gì.. ôi ... Thần không dám nói.
Người mọc sừng rồng, không cần nói cũng biết, chính là tướng mạo Thiên tử. Văn Ngạn Bác chỉ sợ làm chọc giận Triệu Trinh, do đó im miệng.
Tay Triệu Trinh cầm tấu chương đột nhiên xiết chặt, trên tay gân xanh nổi lên, cuối cùng thở phào một cái, nhẹ nhàng thở dài:
- Địch Thanh là trung thần...
Lời vừa nói xong, Văn Ngạn Bác đã cướp lời nói:
- Thái tổ chẳng phải trung thần của Chu Thế Tông sao?
Triệu Trinh bỗng nhiên đứng lên, vỗ bàn, quát:
- To gan, ngươi nói cái gì?
Thì ra Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận từng là thần tử của Thế Tông Sài Vinh đứng đầu hậu Chu. Chu Thế Tông mất sớm, ủy thác cho thần tử tín nhiệm nhất Triệu Khuông Dận. Nhưng không bao lâu Triệu Khuông Dận chính tại Trần Kiều khoác hoàng bào, bức mẹ hóa con côi sau lưng Chu Thế Tông thoái vị, lấy đại nghiệp kiên cố hậu Chu. Lúc này mới lập nên thiên hạ Đại Tống.
Đoạn chuyện cũ này, Thái Tổ vẫn giữ kín, không muốn thuộc hạ nhắc tới. Văn Ngạn Bác lấy Địch Thanh so với Triệu Khuông Dận, Triệu Trinh vừa nghe, khó tránh khỏi tức giận, nhưng phẫn nộ bên ngoài, trong lòng ưu tư.
Văn Ngạn Bác đã quỳ xuống đất, dập đầu nói:
- Thánh Thượng, hôm nay thần đến, chính là không tiếc tính mạng khuyên Thánh Thượng tỉnh ngộ. Có lẽ Địch Thanh là trung thần, nhưng mấy năm nay hắn uy vọng quá cao. Nghe nói bá tính Biện Kinh biết hắn bình định Lĩnh Nam, đều ca tụng. Càng có vô số người biết hắn muốn về kinh, từ lâu đã ra kinh chờ đợi, chỉ vì muốn thấy mặt Địch Thanh, bá tính Kinh Sư bây giờ chỉ biết Địch Thanh, không biết Thánh Thượng...
Triệu Trinh chậm rãi ngồi xuống, thần sắc khó coi, Văn Ngạc Bác thấy thế, lại nói:
- Thánh Thượng lấy nhân trị thiên hạ, nhưng con sói có dã tâm, không thể không phòng. Năm đó Địch Thanh đối kháng quân Hạ, dễ dàng có thể chiêu binh gần mười ngàn người. Lần này đến Lĩnh Nam, dọc đường lại tụ tập binh, tùy ý cũng có thể làm mười mấy ngàn đại quân đi theo. Hắn triệu tập bộ hạ cũ tiến công Mã Chí Thư, cố nhiên là ngoài ý muốn. Nhưng từ đó có thể thấy lòng trung thành của những binh lính này đối với hắn rất rõ ràng. Lùi vạn bước mà nói, cho dù Địch Thanh trung thành, nhưng Thái Tổ chẳng lẽ không trung thành sao? Nhưng lúc khoác hoàng bào, do không thể người không theo, nếu Thánh Thượng đợi tới ngày đó, chỉ sợ sau này hối hận đã muộn.
Triệu Trinh ngồi trên ghế rồng, thần sắc hơi thay đổi.
Ánh mắt y nhìn xa xăm, nhìn phong cảnh ngoài điện. Ngoài điện tuyết đã tan, nhưng gió xuân còn lạnh, lạnh tới mức trong xương cốt người ta phát lạnh.
Có gió qua, Triệu Trinh hơi run, sắc mặt dưới ngọn đèn dầu lúc tối lúc sáng, đã cân nhắc khó định..
/485
|