Phía sau núi của đại học FJ được gọi là khu nhà nghĩ dã ngoại của đại học FJ, cứ mỗi đêm buông xuống, dưới những gốc cây sau núi đều vang lên các loại âm thanh chỉ nghe đã khiến người ta đỏ mặt, đại học FJ như ngàn con sông quy về biển cả, không hạn chế tình yêu đồng học, cho nên đối với những chuyện yêu đương dã ngoại nhà trường không ủng hộ mà cũng không phản đối.
Cái này lại làm khổ những lao công của trường rồi, cứ mỗi sáng lại phải thu gom trên bãi cỏ sau trường hàng thúng những thứ mềm mềm nhũn nhũn, nếu chưa dùng thì không sao, nhưng đằng này đều đã dùng qua rồi, đương nhiên, cũng có những kẻ chán chán lấy áo mưa ra mà nghịch, thứ bên trong áo mưa còn vương vãi ra cỏ, bốc mùi rất khó ngửi, khiến các bác lao công rất chán ngấy khi phải dọn dẹp ở khu vực này, thường thường phải đùn đẩy nhau làm công tác.
Mà phía sau núi, có một lễ đường nhỏ được gọi là thánh điện âm nhạc của đại học FJ, trong lễ đường thường tổ chức đủ loại nhạc hội, cho nên những đôi tình nhân có cơ hội tụ tập với nhau nhiều hơn, ăn cơm tối xong, đi nghe nhạc hội, sau đó rời lễ đường là có thể tới bên vìa rừng tìm hiểu nhau rồi, cứ như vậy vừa đỡ tốn tiền lại phong phú, đó là sự lựa chọn số một của các đôi tình nhân ở đây.
Lúc này Triệu Thiết Trụ và Lynda đang đứng trên thánh địa tình nhân này, bây giờ cũng đã chiều rồi, những tàn tích của trận chiến đêm qua trên bãi cõ gần như đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên những bãi cỏ không có một bóng người nào, giờ này chắc chẳng có đôi tình nhân nào mà dám trình diễn đông cung đâu.
Suốt dọc đường, hai người không nói với nhau lời nào, hôm nay Lynda mặc bộ đồng phục giáo viện của trường, nhìn rất chững chạc, thi thoảng Triệu Thiết Trụ lại đưa mắt nhìn qua, có chút phấn khích, còn Lynda thì nhìn quanh khắp nơi, cô cũng là lần đầu tiên tới sau núi này, khắp nơi sau núi này đều rất sáng sủa, hôm nay có vẻ cũng bình thường như mọi ngày, chỉ có điều cỏ mọc cao hơn chút, cây nhiều hơn chút, bên kia còn có một bông hoa màu hồng nữa.
Lynda hoan hô một tiếng, rồi chạy tới chỗ bông hoa đó, dáng đi nhẹ nhàng, tóc gió thôi bay, nhìn cảnh tượng này, rất giống trên phim, chỉ có điều...
- Ôi mẹ ơi, ai mà vô ý không có đạo đức vứt bao cao su trên cỏ thế này chứ.
Lynda kinh ngạc kêu lên một tiếng, không kìm được nói ra câu hơi thô tục. Triệu Thiết Trụ đi tới nhìn thấy liền bật cười lớn, đây đâu phải hoa hoét gì đâu, chỉ là một cái áo mưa màu hồng được vứt trên cỏ thôi mà.
Sắc mặt Lynda đỏ bừng, tức giận nói:
- Dùng xong rồi cũng không biết mang đi, không có tố chất gì cả.
- Đúng đúng đúng, như vậy thà không dùng, nếu đã dùng rồi phải mang vứt đi chứ.
Triệu Thiết Trụ đứng bên cạnh phụ họa nói.
- Đúng rồi!
Lynda đột nhiên kêu lên:
- Đêm qua chúng ta... Cũng không mang nó...
Sắc mặt của Triệu Thiết Trụ cũng co lại, nói:
- Không mang!
- Vậy cậu nói xem tôi mang thai thì làm thế nào?
Lynda có chút lo lắng nói.
- Cái này...
Triệu Thiết Trụ gãi gãi đầu, hắn vẫn cho có dự định làm cha.
- Ha ha ha, nhìn cái bộ dạng của cậu kìa, tôi đã uống thuốc rồi.
Lynda cười lớn, vui vẻ trước âm mưu của mình.
Triệu Thiết Trụ cũng không nói gì nữa, quay người đi về phía lễ đường. Lynda đi phía sau, nhìn bóng dáng Triệu Thiết Trụ, trong ánh mắt lóe lên một tia đam mê.
- Đúng rồi, cô uống thuốc gì vậy?
Triệu Thiết Trụ đột nhiên hỏi.
Lynda kinh ngạc, đưa ánh mắt nhìn sang bên cạnh nói:
- Thuốc cảm cúm!
- Cái này...
- Trên thuốc cảm cúm chẳng phải viết là, phụ nữ có thai không được uống đó sao, tôi nghĩ nó sẽ có tác dụng tránh thai, cho nên tôi đã uống mấy viên liền.
Lynda làm ra bộ dạng như ta thông minh không.
- Được rồi.
Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ nói.
- Không có tác dụng thì sao?
Lynda lo lắng hỏi.
- Em không biết, thuận theo tự nhiên vậy.
- Ha ha, đùa cậu thôi mà...
Lynda lại cười toáng lên.
Không lâu sau, hai người đã tới lễ đường, ở cửa lễ đường, thấy đặt hai cái loa và một cái míc, Triệu Thiết Trụ hỏi:
- Chỉ có vậy thôi sao?
- Đúng vậy, chiều họp lớp, tiến hành chọn cán bộ, những thiết bị này cho các cậu dùng luôn.
Lynda nói, rồi cầm cái míc bên cạnh lên, rồi chỉ vào hai cái loa nói:
- Còn hai cái này dành cho cậu đấy.
Triệu Thiết Trụ đành bất đắc dĩ.
Một tay ôm lấy loa, hai người liền xuống núi, đúng lúc này, bỗng nhiên bên rừng cây sau núi vang lên vài tiếng rên rỉ. Tinh thần của Triệu Thiết Trụ đột nhiên rung lên, giữa thanh thiên bạch nhật quả thật vẫn có người dám diễn trò dã chiến hay sao? Hiển nhiên Lynda cũng nghe thấy, mặt cô nàng đỏ bừng lên. Triệu Thiết Trụ hi hí cười, rồi vội vàng đi tới gần bìa rừng đó, Lynda dừng lại mắng:
- Háo sắc!
Rồi cũng đi theo sau hắn.
Lần theo hướng âm thanh phát ra, đến một nơi khá kín đáo, Triệu Thiết Trụ bỗng nhiên nhìn thấy hai người.
Trần Triết và Quách Tịnh.
Chỉ thấy Quách Tịnh đang quỳ trước người Trần Triết, đầu cứ lên xuống nhịp nhàng, cũng không biết là đang làm gì, còn vẻ mặt của Trần Triết dường như đang rất sung sướng. Triệu Thiết Trụ cảm thấy có vấn đề đáng nghi hoặc nên định đi tới để giải quyết, như vậy mới là một học sinh tốt, thế là, cứ đi theo cái mục đích định sẵn, Triệu Thiết Trụ muốn tiến lại gần một chút để nhìn. Chỉ có điều Lynda đứng bên cạnh cũng đã nhìn thấy hai người, khuôn mặt xấu hổ đỏ ửng, với tay kéo Triệu Thiết Trụ lại khẽ nói:
- Đừng nhìn nữa, đi thôi!
Triệu Thiết Trụ cảm thấy tiếc nuối nhìn hai người lần cuối, ai, chỉ có thể đợi lần sau thôi.
Lynda đi rất nhanh, Triệu Thiết Trụ ôm loa cũng nhanh chân đuổi theo nói:
- Cô giáo à, vậy hai người đó vừa nãy làm cái gì thế.
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Tôi làm sao biết được, cậu đừng cố giả ngây nữa.
Lynda nói.
- Ai, người ta thật hạnh phúc mà!
Lynda không nói gì, hai người đặt loa vào trong lớp, Lynda nói:
- Để cảm ơn cậu, tôi mời cậu uống nước vậy.
- Hài, em cứ tưởng cô sẽ nói, vì muốn cảm ơn cậu, tôi sẽ lấy thân mình báo đáp chứ.
Triệu Thiết Trụ tỏ ra có chút thất vọng.
- Có đi hay không?
- Đi chứ!
Hai người rời khỏi trường, đi tới một quán nước bên ngoài trường, đúng lúc này, một chiếc xe méc đen bóng từ xa xa chạy tới, rồi dừng trước mặt hai người.
Người ngồi ở ghế phụ mở cửa ra, Lâm Tu băng bó khắp đầu xuống xe.
- Anh tới đây làm gì?
Lynda kinh ngạc chỉ Lâm Tu.
Lâm Tu lạnh lùng nói:
- Không phải chuyện của cô, tôi đến đây là để tính sổ với tên tiểu tạp chủng này, hừ, hôm qua chẳng phải cậu rất hoành tránh đó sao? Tôi nói cho cậu biết, hôm nay anh mày đã mời được cao thủ tới đây, chính là cao thủ trên Hổ bảng đó, mà mày biết Hổ bảng là cái gì không? Những kẻ tép diu như mày thì làm sao biết được, nói cho mày biết, cao thủ Hổ bảng, đó chính là hạng người có thể đánh được cả vài trăm người, giống như những cao thủ võ lâm trong phim trưởng, hôm nay tao không làm cho mày đến cả bố mẹ mày cũng không nhận ra được, tao sẽ đổi họ Triệu.
Nói xong, Lâm Tu ra sau mở cửa xe, tay chỉ vào mặt Triệu Thiết Trụ nói:
- Công Tôn đại ca, chính là thằng này đánh em, nó còn cướp mất người phụ nữ của em nữa.
Công Tôn Vô Danh từ ghế sau bước xuống, mặt còn đeo một chiếc kính kính râm, nhìn bộ dạng rất giống một cao thủ, dưới con mắt của hắn, một sinh viên đại học thì có gì mà lợi hại chứ, bản thân ra tay đối phó với hắn, giống như giết chết một con kiến mà thôi. Công Tôn Vô Danh bỏ kính xuống, nhìn theo hướng Lâm Tu chỉ, mắt thấy phía không xa Triệu Thiết Trụ đang tỏ vẻ giễu cợt.
Cơ hồ trong nháy mắt, sắc mặt của Công Tôn Vô Danh đanh lại, trông như không còn giọt máu nào vậy! Hắn làm sao không nhận ra Triệu Thiết Trụ cơ chứ, một cao thủ của Long bảng cũng bị y đánh cho tàn phế, hôm đó bản thân hắn cũng đã xem từ đầu tới cuối, sự dũng mãnh của Triệu Thiết Trụ đã tạo một ấn tượng rất sâu sắc trong lòng hắn.
Còn Lâm Tu dường như không thấy gì vậy, nói với Triệu Thiết Trụ:
- Hừ, đây chính là vệ sĩ riêng của cha tao, Công Tôn đại ca, nếu mày ngoan ngoãn dập đầu trước tao, gọi tao một tiếng đại gia thì tao có thể sẽ suy nghĩ xem có nên tha cho mày hay không.
Mồ hôi lạnh đã tuôn ra đầy mặt Công Tôn Vô Danh rồi, hắn quay người định bước vào xe, nhưng Triệu Thiết Trụ đã mở miệng trước.
- Cao thủ, tới đây để tôi xem nào.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Cái này lại làm khổ những lao công của trường rồi, cứ mỗi sáng lại phải thu gom trên bãi cỏ sau trường hàng thúng những thứ mềm mềm nhũn nhũn, nếu chưa dùng thì không sao, nhưng đằng này đều đã dùng qua rồi, đương nhiên, cũng có những kẻ chán chán lấy áo mưa ra mà nghịch, thứ bên trong áo mưa còn vương vãi ra cỏ, bốc mùi rất khó ngửi, khiến các bác lao công rất chán ngấy khi phải dọn dẹp ở khu vực này, thường thường phải đùn đẩy nhau làm công tác.
Mà phía sau núi, có một lễ đường nhỏ được gọi là thánh điện âm nhạc của đại học FJ, trong lễ đường thường tổ chức đủ loại nhạc hội, cho nên những đôi tình nhân có cơ hội tụ tập với nhau nhiều hơn, ăn cơm tối xong, đi nghe nhạc hội, sau đó rời lễ đường là có thể tới bên vìa rừng tìm hiểu nhau rồi, cứ như vậy vừa đỡ tốn tiền lại phong phú, đó là sự lựa chọn số một của các đôi tình nhân ở đây.
Lúc này Triệu Thiết Trụ và Lynda đang đứng trên thánh địa tình nhân này, bây giờ cũng đã chiều rồi, những tàn tích của trận chiến đêm qua trên bãi cõ gần như đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên những bãi cỏ không có một bóng người nào, giờ này chắc chẳng có đôi tình nhân nào mà dám trình diễn đông cung đâu.
Suốt dọc đường, hai người không nói với nhau lời nào, hôm nay Lynda mặc bộ đồng phục giáo viện của trường, nhìn rất chững chạc, thi thoảng Triệu Thiết Trụ lại đưa mắt nhìn qua, có chút phấn khích, còn Lynda thì nhìn quanh khắp nơi, cô cũng là lần đầu tiên tới sau núi này, khắp nơi sau núi này đều rất sáng sủa, hôm nay có vẻ cũng bình thường như mọi ngày, chỉ có điều cỏ mọc cao hơn chút, cây nhiều hơn chút, bên kia còn có một bông hoa màu hồng nữa.
Lynda hoan hô một tiếng, rồi chạy tới chỗ bông hoa đó, dáng đi nhẹ nhàng, tóc gió thôi bay, nhìn cảnh tượng này, rất giống trên phim, chỉ có điều...
- Ôi mẹ ơi, ai mà vô ý không có đạo đức vứt bao cao su trên cỏ thế này chứ.
Lynda kinh ngạc kêu lên một tiếng, không kìm được nói ra câu hơi thô tục. Triệu Thiết Trụ đi tới nhìn thấy liền bật cười lớn, đây đâu phải hoa hoét gì đâu, chỉ là một cái áo mưa màu hồng được vứt trên cỏ thôi mà.
Sắc mặt Lynda đỏ bừng, tức giận nói:
- Dùng xong rồi cũng không biết mang đi, không có tố chất gì cả.
- Đúng đúng đúng, như vậy thà không dùng, nếu đã dùng rồi phải mang vứt đi chứ.
Triệu Thiết Trụ đứng bên cạnh phụ họa nói.
- Đúng rồi!
Lynda đột nhiên kêu lên:
- Đêm qua chúng ta... Cũng không mang nó...
Sắc mặt của Triệu Thiết Trụ cũng co lại, nói:
- Không mang!
- Vậy cậu nói xem tôi mang thai thì làm thế nào?
Lynda có chút lo lắng nói.
- Cái này...
Triệu Thiết Trụ gãi gãi đầu, hắn vẫn cho có dự định làm cha.
- Ha ha ha, nhìn cái bộ dạng của cậu kìa, tôi đã uống thuốc rồi.
Lynda cười lớn, vui vẻ trước âm mưu của mình.
Triệu Thiết Trụ cũng không nói gì nữa, quay người đi về phía lễ đường. Lynda đi phía sau, nhìn bóng dáng Triệu Thiết Trụ, trong ánh mắt lóe lên một tia đam mê.
- Đúng rồi, cô uống thuốc gì vậy?
Triệu Thiết Trụ đột nhiên hỏi.
Lynda kinh ngạc, đưa ánh mắt nhìn sang bên cạnh nói:
- Thuốc cảm cúm!
- Cái này...
- Trên thuốc cảm cúm chẳng phải viết là, phụ nữ có thai không được uống đó sao, tôi nghĩ nó sẽ có tác dụng tránh thai, cho nên tôi đã uống mấy viên liền.
Lynda làm ra bộ dạng như ta thông minh không.
- Được rồi.
Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ nói.
- Không có tác dụng thì sao?
Lynda lo lắng hỏi.
- Em không biết, thuận theo tự nhiên vậy.
- Ha ha, đùa cậu thôi mà...
Lynda lại cười toáng lên.
Không lâu sau, hai người đã tới lễ đường, ở cửa lễ đường, thấy đặt hai cái loa và một cái míc, Triệu Thiết Trụ hỏi:
- Chỉ có vậy thôi sao?
- Đúng vậy, chiều họp lớp, tiến hành chọn cán bộ, những thiết bị này cho các cậu dùng luôn.
Lynda nói, rồi cầm cái míc bên cạnh lên, rồi chỉ vào hai cái loa nói:
- Còn hai cái này dành cho cậu đấy.
Triệu Thiết Trụ đành bất đắc dĩ.
Một tay ôm lấy loa, hai người liền xuống núi, đúng lúc này, bỗng nhiên bên rừng cây sau núi vang lên vài tiếng rên rỉ. Tinh thần của Triệu Thiết Trụ đột nhiên rung lên, giữa thanh thiên bạch nhật quả thật vẫn có người dám diễn trò dã chiến hay sao? Hiển nhiên Lynda cũng nghe thấy, mặt cô nàng đỏ bừng lên. Triệu Thiết Trụ hi hí cười, rồi vội vàng đi tới gần bìa rừng đó, Lynda dừng lại mắng:
- Háo sắc!
Rồi cũng đi theo sau hắn.
Lần theo hướng âm thanh phát ra, đến một nơi khá kín đáo, Triệu Thiết Trụ bỗng nhiên nhìn thấy hai người.
Trần Triết và Quách Tịnh.
Chỉ thấy Quách Tịnh đang quỳ trước người Trần Triết, đầu cứ lên xuống nhịp nhàng, cũng không biết là đang làm gì, còn vẻ mặt của Trần Triết dường như đang rất sung sướng. Triệu Thiết Trụ cảm thấy có vấn đề đáng nghi hoặc nên định đi tới để giải quyết, như vậy mới là một học sinh tốt, thế là, cứ đi theo cái mục đích định sẵn, Triệu Thiết Trụ muốn tiến lại gần một chút để nhìn. Chỉ có điều Lynda đứng bên cạnh cũng đã nhìn thấy hai người, khuôn mặt xấu hổ đỏ ửng, với tay kéo Triệu Thiết Trụ lại khẽ nói:
- Đừng nhìn nữa, đi thôi!
Triệu Thiết Trụ cảm thấy tiếc nuối nhìn hai người lần cuối, ai, chỉ có thể đợi lần sau thôi.
Lynda đi rất nhanh, Triệu Thiết Trụ ôm loa cũng nhanh chân đuổi theo nói:
- Cô giáo à, vậy hai người đó vừa nãy làm cái gì thế.
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Tôi làm sao biết được, cậu đừng cố giả ngây nữa.
Lynda nói.
- Ai, người ta thật hạnh phúc mà!
Lynda không nói gì, hai người đặt loa vào trong lớp, Lynda nói:
- Để cảm ơn cậu, tôi mời cậu uống nước vậy.
- Hài, em cứ tưởng cô sẽ nói, vì muốn cảm ơn cậu, tôi sẽ lấy thân mình báo đáp chứ.
Triệu Thiết Trụ tỏ ra có chút thất vọng.
- Có đi hay không?
- Đi chứ!
Hai người rời khỏi trường, đi tới một quán nước bên ngoài trường, đúng lúc này, một chiếc xe méc đen bóng từ xa xa chạy tới, rồi dừng trước mặt hai người.
Người ngồi ở ghế phụ mở cửa ra, Lâm Tu băng bó khắp đầu xuống xe.
- Anh tới đây làm gì?
Lynda kinh ngạc chỉ Lâm Tu.
Lâm Tu lạnh lùng nói:
- Không phải chuyện của cô, tôi đến đây là để tính sổ với tên tiểu tạp chủng này, hừ, hôm qua chẳng phải cậu rất hoành tránh đó sao? Tôi nói cho cậu biết, hôm nay anh mày đã mời được cao thủ tới đây, chính là cao thủ trên Hổ bảng đó, mà mày biết Hổ bảng là cái gì không? Những kẻ tép diu như mày thì làm sao biết được, nói cho mày biết, cao thủ Hổ bảng, đó chính là hạng người có thể đánh được cả vài trăm người, giống như những cao thủ võ lâm trong phim trưởng, hôm nay tao không làm cho mày đến cả bố mẹ mày cũng không nhận ra được, tao sẽ đổi họ Triệu.
Nói xong, Lâm Tu ra sau mở cửa xe, tay chỉ vào mặt Triệu Thiết Trụ nói:
- Công Tôn đại ca, chính là thằng này đánh em, nó còn cướp mất người phụ nữ của em nữa.
Công Tôn Vô Danh từ ghế sau bước xuống, mặt còn đeo một chiếc kính kính râm, nhìn bộ dạng rất giống một cao thủ, dưới con mắt của hắn, một sinh viên đại học thì có gì mà lợi hại chứ, bản thân ra tay đối phó với hắn, giống như giết chết một con kiến mà thôi. Công Tôn Vô Danh bỏ kính xuống, nhìn theo hướng Lâm Tu chỉ, mắt thấy phía không xa Triệu Thiết Trụ đang tỏ vẻ giễu cợt.
Cơ hồ trong nháy mắt, sắc mặt của Công Tôn Vô Danh đanh lại, trông như không còn giọt máu nào vậy! Hắn làm sao không nhận ra Triệu Thiết Trụ cơ chứ, một cao thủ của Long bảng cũng bị y đánh cho tàn phế, hôm đó bản thân hắn cũng đã xem từ đầu tới cuối, sự dũng mãnh của Triệu Thiết Trụ đã tạo một ấn tượng rất sâu sắc trong lòng hắn.
Còn Lâm Tu dường như không thấy gì vậy, nói với Triệu Thiết Trụ:
- Hừ, đây chính là vệ sĩ riêng của cha tao, Công Tôn đại ca, nếu mày ngoan ngoãn dập đầu trước tao, gọi tao một tiếng đại gia thì tao có thể sẽ suy nghĩ xem có nên tha cho mày hay không.
Mồ hôi lạnh đã tuôn ra đầy mặt Công Tôn Vô Danh rồi, hắn quay người định bước vào xe, nhưng Triệu Thiết Trụ đã mở miệng trước.
- Cao thủ, tới đây để tôi xem nào.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
/113
|