Câu nói này tựa như tiếng sấm nổ vang trong đầu Công Tôn Vô Danh, Công Tôn Vô Danh chỉ có một ý niệm, nguy rồi, anh ta đã nhắm trúng mình rồi.
Công Tôn Vô Danh không dám chạy, cao thủ Long bảng, đó là những cao thủ mà quốc gia còn phải nể mặt, nếu bản thân chạy trốn, thì hoàn toàn đã đắc tội với Triệu Thiết Trụ rồi, tới lúc đó trời đất bao la, quả thật không còn chỗ để cho bản thân hắn xuất lộ nữa rồi, thế là, Công Tôn Vô Danh đành mỉm cười đi tới trước mặt Triệu Thiết Trụ.
Lúc này sắc mặt của Lâm Tu càng thêm cuồng vọng, không ngờ Triệu Thiết Trụ lại to gan dám đối phó với cao thủ Hổ bảng, chắc chắn nó sẽ chết một cách thảm hại mà thôi, Lâm Tu ta sẽ cho Triệu Thiết Trụ một bài học đắt hơn hôm qua mày đã làm trên người tao, sau đó sẽ cho Lynda cảm nhận được lửa hận của mình, hoặc có thể nói, khi nghĩ tới thân hình bốc lửa của Lynda, Lâm Tu lại trở nên hưng phấn dị thường.
- Công Tôn đại ca, xử hắn đi.
Lâm Tu chỉ tay vào Triệu Thiết Trụ nói.
Nhưng đợi một hồi lâu, không thấy Công Tôn Vô Danh động thủ, Lâm Tu cảm thấy nghi hoặc nhìn Công Tôn Vô Danh, chỉ thấy Công Tôn Vô Danh run giọng nói:
- Anh Triệu, anh khỏe chứ.
Nếu những lời vừa nãy Triệu Thiết Trụ nói với Công Tôn Vô Danh như là tiếng sấm, thì những lời chào hỏi của Công Tôn Vô Danh trước Triệu Thiết Trụ đối với Lâm Tu lại chẳng khác nào quả bom nguyên tử nổ chậm. Khuôn mặt Lâm Tu vẫn giữ vẻ cuồng vọng, nhưng lúc này cũng đã cứng đanh lại rồi, gã không thể tin nổi tai mình, mắt nhìn chăm chăm Công Tôn Vô Danh, người này đích thân cha mình tuyển về, là một cao thủ Hổ bảng mà, sao anh ta lại gọi Triệu Thiết Trụ là anh Triệu cơ chứ? Thế giới này quá điên cuồng rồi, hay là ta đã quá lạc hậu? Lâm Tu không thể lý giải nổi.
- Anh gặp tôi rồi sao?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Hôm đó tư thế anh dũng của anh Triệu làm tôi nhớ mãi không quyên.
Công Tôn Vô Danh chắp tay nói.
- Sao anh lại cùng lăn lộn với tên khốn kia?
Triệu Thiết Trụ chỉ về phía Lâm Tu hỏi.
- Ha ha, cha cậu ta có chút quan hệ với tôi, cho nên hôm nay mới cùng cậu ta tới đây xem sao, nếu tôi biết người đó là anh Triệu, thì cho dù có nói gì tôi cũng không tới, hôm nay tôi đã sai rồi, mong anh Triệu bao dung.
Công Tôn Vô Danh cười nịnh nói.
- Công Tôn đại ca, chuyện này...
Lâm Tu hỏi.
- Đừng có gọi thân thiết như vậy, tôi và cậu không có quan hệ gì cả.
Công Tôn Vô Danh ngăn lời của Lâm Tu, rồi nói với Triệu Thiết Trụ:
- Anh Triệu, tôi cũng không quấy rầy anh nữa, tôi đi trước nhé, có được không?
Triệu Thiết Trụ thầm nghĩ, người này cũng biết thức thời đó, cho nên cũng không làm khó gã nữa, gật gật đầu nói:
- Đi đi, đừng làm những việc không nên làm.
Công Tôn Vô Danh như tù nhân được đặc xá, vội vàng gật đầu nói:
- Nhất định, nhất định rồi.
Nói xong, quay người đi luôn, thậm chí không ngồi vào con mẹc của Lâm Tu, đứng bên đường gọi một chiếc xe ôm rồi đi luôn. Cao thủ Hổ bảng ngồi xe ôm, sao càng nhìn càng thấy mất uy thế vậy chứ. Triệu Thiết Trụ lắc lắc đầu, rồi nhìn Lâm Tu đang ngẩn ra đó nói:
- Sao rồi, bây giờ phải gọi anh là Lâm Tu hay là Triệu Tu đây?
- Mày... Mày... Rốt cuộc mày là ai?
Giọng Lâm Tu run run hỏi.
- Tôi à? Anh cảm thấy tôi là người thế nào?
Triệu Thiết Trụ đi tới bên cạnh Lâm Tu, vóc dáng hắn có cao hơn Lâm Tu một chút.
- Nếu cậu dám động thủ với tôi, thì tôi sẽ vào trường tố cáo.
Lâm Tu lùi lại một bước kêu lên.
- Ha ha ha.
Triệu Thiết Trụ cười lớn một tiếng, cũng không động thủ, rồi vẫy tay cho một thanh niên đang đứng dưới gốc cây tới. Người thanh niên kia chạy tới trước mặt Triệu Thiết Trụ.
- Anh Triệu.
Người thanh niên kia cúi người nói.
- Ừ, hôm nay cậu đến đây trông coi à?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Đúng ạ, hôm nay tới lượt nhóm bọn em, anh Thiết Thủ bố trí bảy nhóm, mỗi ngày thay nhau trông nom ở đây.
Người thanh niên kia trả lời.
Triệu Thiết Trụ gật gật đầu, hắn đã dặn dò Thiết Thủ bố trí vài người đứng gác ở cổng trường trong thời gian hắn lên lớp, nếu có những hành động khác lạ thì phải lập tức báo cáo với Thiết Thủ, để Thiết Thủ xử lý, hoặc nếu bản thân không lên lớp, phải để các thủ hạ của Thiết Thủ hộ tống Lý Linh Nhi về nhà, đương nhiên, tất cả những thứ đó đều được bố trí mật, Triệu Thiết Trụ không muốn làm ảnh hưởng tới mọi sinh hoạt của Lý Linh Nhi.
Những điều Triệu Thiết Trụ làm chỉ muốn Lý Linh Nhi được an toàn mà thôi, không chỉ là nhiệm vụ mà Triệu Thiết Trụ muốn trở thành một người bạn tốt của Lý Linh Nhi, coi Lý Linh Nhi như là một người rất quan trọng, hắn sẽ cố gắng nhất có thể để cho bạn bè của mình không gặp phải bất cứ tổn thương nào.
- Gọi nhóm của cậu ra đây.
Triệu Thiết Trụ dặn dò.
Người thanh niên kia gật gật đầu, cầm điện thoại lên gọi, không lâu sau, bảy tám người thanh niên đã ập tới, Triệu Thiết Trụ chỉ tay vào Lâm Tu nói:
- Xử tên kia đi, nhớ cho kỹ, phải chăm sóc hắn thật tốt vào đấy.
Người thanh niên đứng đầu gật gật đầu nói:
- Anh Triệu yên tâm, em sẽ chăm sóc hắn thật kỹ càng.
Triệu Thiết Trụ gật gật đầu, rồi nói với Lynda:
- Đi nào, chẳng phải cô muốn mời em uống thứ gì đó sao?
Lynda há hốc miệng ra nhìn Triệu Thiết Trụ hỏi:
- Rốt cuộc cậu là loại người nào?
- Em á? Em là học sinh của cô mà.
Triệu Thiết Trụ mỉm cười, rồi đi về phía trước. Trong ánh mắt Lynda léo lên một tia sáng khác thường, rồi cũng đi theo
Trong xã hội này có hai thứ có sức hấp dẫn mãnh liệt nhất đối với phụ nữ, thứ nhất là đàn ông, thứ khác đó chính là tiền.
Trong con người đàn ông, thứ hấp dẫn phụ nữ nhất, đó là những năng lực, những cảm giác thần bí mà người đàn ông đó mang lại, rất không may, Triệu Thiết Trụ đứng trước mặt Lynda lại chính là con người như vậy, một cú điện thoại có thể nhận được sự giúp đỡ của ủy ban mậu dịch tỉnh, chỉ mấy câu đã dọa cho một cao thủ Hổ bảng chạy mất bóng, tuy nàng cũng không biết cao thủ Hổ bảng là như thế nào, nhưng thấy Lâm Tu cung kính xưng hô như vậy, thì cô cũng đoán ra được cao thủ Hổ bảng chắc chắn là rất lợi hại, ngay cả ở trường này còn có những người đợi cậu ta sai bảo, thân phận của Triệu Thiết Trụ, quả thật là vô cùng thần bí, những thứ này tất nhiên là có sức hấp dẫn đối với phụ nữ rồi, Lynda cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, không phải những loại phụ nữ có thể hô mưa gọi gió được, chỉ là một cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học mà thôi, đối với thân phận của Triệu Thiết Trụ, càng ngày cô càng thấy tò mò hơn.
Hai người tìm được một quán nước, gọi hai cốc nước, đôi mắt Lynda sáng quắc nhìn Triệu Thiết Trụ hỏi:
- Nói cho cô giáo biết, rốt cuộc cậu là người thế nào?
Triệu Thiết Trụ lắc lắc đầu nói:
- Em nói rồi mà, em chính là học sinh của cô, nếu cô không tin thì em cũng chẳng có cách nào khác.
- Hừ, một học sinh bình thường mà có thể ở cùng được với Lý Linh Nhi sao? Một học sinh bình thường mà có thể tùy tiện sử gọn Lâm Tu? Nếu cậu không nói thì tôi sẽ nói cậu cưỡng bức phụ nữ là tôi.
Lynda uy hiếp nói.
- Kệ cô, cô thích nói thì cứ nói đi, dù sao em cũng không sợ.
Triệu Thiết Trụ lộ vẻ bất cần đời nói.
Lynda cắn cắn môi nói:
- Vậy cậu nói với tôi, vì sao cái ông Công Tôn gì đó là một cao thủ Hổ bảng mà lại sợ cậu? Còn nữa, Hổ bảng là cái gì?
Triệu Thiết Trụ nghĩ một lát, rồi nói:
- Hổ bảng chính là bảng xếp hạng những cao thủ, trong đó có rất nhiều cao thủ, rất lợi hại, còn lợi hại hơn những gì cô xem trên tivi đấy.
- Oa, ghê gớm vậy sao?
Lynda tỏ ra kinh ngạc hỏi:
- Nhưng vì sao anh ta lại sợ cậu như vậy?
- Em cũng không biết, có thể là do khuôn mặt của em quá đẹp trai nên hắn cảm thấy xấu hổ chăng.
Triệu Thiết Trụ vuốt vuốt mặt nói.
- Không muốn nói thật?
- Không nói.
- Đánh chết cũng không nói?
- Đánh chết cũng... ai da.
Triệu Thiết Trụ hạ giọng, không biết chân của Lynda đã nhấc lên đùi hắn từ lúc nào, khẽ khẽ cọ cọ vào bắp đùi của Triệu Thiết Trụ.
- Nói một ít đi mà.
Đôi môi hồng của Lynda khẽ mở ra, ánh mắt đầy mụ mị.
- Cái này...
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Công Tôn Vô Danh không dám chạy, cao thủ Long bảng, đó là những cao thủ mà quốc gia còn phải nể mặt, nếu bản thân chạy trốn, thì hoàn toàn đã đắc tội với Triệu Thiết Trụ rồi, tới lúc đó trời đất bao la, quả thật không còn chỗ để cho bản thân hắn xuất lộ nữa rồi, thế là, Công Tôn Vô Danh đành mỉm cười đi tới trước mặt Triệu Thiết Trụ.
Lúc này sắc mặt của Lâm Tu càng thêm cuồng vọng, không ngờ Triệu Thiết Trụ lại to gan dám đối phó với cao thủ Hổ bảng, chắc chắn nó sẽ chết một cách thảm hại mà thôi, Lâm Tu ta sẽ cho Triệu Thiết Trụ một bài học đắt hơn hôm qua mày đã làm trên người tao, sau đó sẽ cho Lynda cảm nhận được lửa hận của mình, hoặc có thể nói, khi nghĩ tới thân hình bốc lửa của Lynda, Lâm Tu lại trở nên hưng phấn dị thường.
- Công Tôn đại ca, xử hắn đi.
Lâm Tu chỉ tay vào Triệu Thiết Trụ nói.
Nhưng đợi một hồi lâu, không thấy Công Tôn Vô Danh động thủ, Lâm Tu cảm thấy nghi hoặc nhìn Công Tôn Vô Danh, chỉ thấy Công Tôn Vô Danh run giọng nói:
- Anh Triệu, anh khỏe chứ.
Nếu những lời vừa nãy Triệu Thiết Trụ nói với Công Tôn Vô Danh như là tiếng sấm, thì những lời chào hỏi của Công Tôn Vô Danh trước Triệu Thiết Trụ đối với Lâm Tu lại chẳng khác nào quả bom nguyên tử nổ chậm. Khuôn mặt Lâm Tu vẫn giữ vẻ cuồng vọng, nhưng lúc này cũng đã cứng đanh lại rồi, gã không thể tin nổi tai mình, mắt nhìn chăm chăm Công Tôn Vô Danh, người này đích thân cha mình tuyển về, là một cao thủ Hổ bảng mà, sao anh ta lại gọi Triệu Thiết Trụ là anh Triệu cơ chứ? Thế giới này quá điên cuồng rồi, hay là ta đã quá lạc hậu? Lâm Tu không thể lý giải nổi.
- Anh gặp tôi rồi sao?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Hôm đó tư thế anh dũng của anh Triệu làm tôi nhớ mãi không quyên.
Công Tôn Vô Danh chắp tay nói.
- Sao anh lại cùng lăn lộn với tên khốn kia?
Triệu Thiết Trụ chỉ về phía Lâm Tu hỏi.
- Ha ha, cha cậu ta có chút quan hệ với tôi, cho nên hôm nay mới cùng cậu ta tới đây xem sao, nếu tôi biết người đó là anh Triệu, thì cho dù có nói gì tôi cũng không tới, hôm nay tôi đã sai rồi, mong anh Triệu bao dung.
Công Tôn Vô Danh cười nịnh nói.
- Công Tôn đại ca, chuyện này...
Lâm Tu hỏi.
- Đừng có gọi thân thiết như vậy, tôi và cậu không có quan hệ gì cả.
Công Tôn Vô Danh ngăn lời của Lâm Tu, rồi nói với Triệu Thiết Trụ:
- Anh Triệu, tôi cũng không quấy rầy anh nữa, tôi đi trước nhé, có được không?
Triệu Thiết Trụ thầm nghĩ, người này cũng biết thức thời đó, cho nên cũng không làm khó gã nữa, gật gật đầu nói:
- Đi đi, đừng làm những việc không nên làm.
Công Tôn Vô Danh như tù nhân được đặc xá, vội vàng gật đầu nói:
- Nhất định, nhất định rồi.
Nói xong, quay người đi luôn, thậm chí không ngồi vào con mẹc của Lâm Tu, đứng bên đường gọi một chiếc xe ôm rồi đi luôn. Cao thủ Hổ bảng ngồi xe ôm, sao càng nhìn càng thấy mất uy thế vậy chứ. Triệu Thiết Trụ lắc lắc đầu, rồi nhìn Lâm Tu đang ngẩn ra đó nói:
- Sao rồi, bây giờ phải gọi anh là Lâm Tu hay là Triệu Tu đây?
- Mày... Mày... Rốt cuộc mày là ai?
Giọng Lâm Tu run run hỏi.
- Tôi à? Anh cảm thấy tôi là người thế nào?
Triệu Thiết Trụ đi tới bên cạnh Lâm Tu, vóc dáng hắn có cao hơn Lâm Tu một chút.
- Nếu cậu dám động thủ với tôi, thì tôi sẽ vào trường tố cáo.
Lâm Tu lùi lại một bước kêu lên.
- Ha ha ha.
Triệu Thiết Trụ cười lớn một tiếng, cũng không động thủ, rồi vẫy tay cho một thanh niên đang đứng dưới gốc cây tới. Người thanh niên kia chạy tới trước mặt Triệu Thiết Trụ.
- Anh Triệu.
Người thanh niên kia cúi người nói.
- Ừ, hôm nay cậu đến đây trông coi à?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Đúng ạ, hôm nay tới lượt nhóm bọn em, anh Thiết Thủ bố trí bảy nhóm, mỗi ngày thay nhau trông nom ở đây.
Người thanh niên kia trả lời.
Triệu Thiết Trụ gật gật đầu, hắn đã dặn dò Thiết Thủ bố trí vài người đứng gác ở cổng trường trong thời gian hắn lên lớp, nếu có những hành động khác lạ thì phải lập tức báo cáo với Thiết Thủ, để Thiết Thủ xử lý, hoặc nếu bản thân không lên lớp, phải để các thủ hạ của Thiết Thủ hộ tống Lý Linh Nhi về nhà, đương nhiên, tất cả những thứ đó đều được bố trí mật, Triệu Thiết Trụ không muốn làm ảnh hưởng tới mọi sinh hoạt của Lý Linh Nhi.
Những điều Triệu Thiết Trụ làm chỉ muốn Lý Linh Nhi được an toàn mà thôi, không chỉ là nhiệm vụ mà Triệu Thiết Trụ muốn trở thành một người bạn tốt của Lý Linh Nhi, coi Lý Linh Nhi như là một người rất quan trọng, hắn sẽ cố gắng nhất có thể để cho bạn bè của mình không gặp phải bất cứ tổn thương nào.
- Gọi nhóm của cậu ra đây.
Triệu Thiết Trụ dặn dò.
Người thanh niên kia gật gật đầu, cầm điện thoại lên gọi, không lâu sau, bảy tám người thanh niên đã ập tới, Triệu Thiết Trụ chỉ tay vào Lâm Tu nói:
- Xử tên kia đi, nhớ cho kỹ, phải chăm sóc hắn thật tốt vào đấy.
Người thanh niên đứng đầu gật gật đầu nói:
- Anh Triệu yên tâm, em sẽ chăm sóc hắn thật kỹ càng.
Triệu Thiết Trụ gật gật đầu, rồi nói với Lynda:
- Đi nào, chẳng phải cô muốn mời em uống thứ gì đó sao?
Lynda há hốc miệng ra nhìn Triệu Thiết Trụ hỏi:
- Rốt cuộc cậu là loại người nào?
- Em á? Em là học sinh của cô mà.
Triệu Thiết Trụ mỉm cười, rồi đi về phía trước. Trong ánh mắt Lynda léo lên một tia sáng khác thường, rồi cũng đi theo
Trong xã hội này có hai thứ có sức hấp dẫn mãnh liệt nhất đối với phụ nữ, thứ nhất là đàn ông, thứ khác đó chính là tiền.
Trong con người đàn ông, thứ hấp dẫn phụ nữ nhất, đó là những năng lực, những cảm giác thần bí mà người đàn ông đó mang lại, rất không may, Triệu Thiết Trụ đứng trước mặt Lynda lại chính là con người như vậy, một cú điện thoại có thể nhận được sự giúp đỡ của ủy ban mậu dịch tỉnh, chỉ mấy câu đã dọa cho một cao thủ Hổ bảng chạy mất bóng, tuy nàng cũng không biết cao thủ Hổ bảng là như thế nào, nhưng thấy Lâm Tu cung kính xưng hô như vậy, thì cô cũng đoán ra được cao thủ Hổ bảng chắc chắn là rất lợi hại, ngay cả ở trường này còn có những người đợi cậu ta sai bảo, thân phận của Triệu Thiết Trụ, quả thật là vô cùng thần bí, những thứ này tất nhiên là có sức hấp dẫn đối với phụ nữ rồi, Lynda cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, không phải những loại phụ nữ có thể hô mưa gọi gió được, chỉ là một cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học mà thôi, đối với thân phận của Triệu Thiết Trụ, càng ngày cô càng thấy tò mò hơn.
Hai người tìm được một quán nước, gọi hai cốc nước, đôi mắt Lynda sáng quắc nhìn Triệu Thiết Trụ hỏi:
- Nói cho cô giáo biết, rốt cuộc cậu là người thế nào?
Triệu Thiết Trụ lắc lắc đầu nói:
- Em nói rồi mà, em chính là học sinh của cô, nếu cô không tin thì em cũng chẳng có cách nào khác.
- Hừ, một học sinh bình thường mà có thể ở cùng được với Lý Linh Nhi sao? Một học sinh bình thường mà có thể tùy tiện sử gọn Lâm Tu? Nếu cậu không nói thì tôi sẽ nói cậu cưỡng bức phụ nữ là tôi.
Lynda uy hiếp nói.
- Kệ cô, cô thích nói thì cứ nói đi, dù sao em cũng không sợ.
Triệu Thiết Trụ lộ vẻ bất cần đời nói.
Lynda cắn cắn môi nói:
- Vậy cậu nói với tôi, vì sao cái ông Công Tôn gì đó là một cao thủ Hổ bảng mà lại sợ cậu? Còn nữa, Hổ bảng là cái gì?
Triệu Thiết Trụ nghĩ một lát, rồi nói:
- Hổ bảng chính là bảng xếp hạng những cao thủ, trong đó có rất nhiều cao thủ, rất lợi hại, còn lợi hại hơn những gì cô xem trên tivi đấy.
- Oa, ghê gớm vậy sao?
Lynda tỏ ra kinh ngạc hỏi:
- Nhưng vì sao anh ta lại sợ cậu như vậy?
- Em cũng không biết, có thể là do khuôn mặt của em quá đẹp trai nên hắn cảm thấy xấu hổ chăng.
Triệu Thiết Trụ vuốt vuốt mặt nói.
- Không muốn nói thật?
- Không nói.
- Đánh chết cũng không nói?
- Đánh chết cũng... ai da.
Triệu Thiết Trụ hạ giọng, không biết chân của Lynda đã nhấc lên đùi hắn từ lúc nào, khẽ khẽ cọ cọ vào bắp đùi của Triệu Thiết Trụ.
- Nói một ít đi mà.
Đôi môi hồng của Lynda khẽ mở ra, ánh mắt đầy mụ mị.
- Cái này...
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
/113
|