Sáng thứ hai, Triệu Thiết Trụ lái xe đưa Lý Linh Nhi đi học. Hôm nay là môn học chuyên ngành. Hai người đều học môn “Nghiên cứu nghệ thuật điện ảnh”. Nói trắng ra là, sau khi xem phim xong thì viết bài bình luận về bộ phim đó. Trong phòng học lưu động của đại học FJ, hai người tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Trong lúc trò chuyện thì Phạm Kiến xuất hiện. Nhìn thấy hai người thì mỉm cười chào hỏi.
- Thiết Trụ, buổi trưa nay có trận đấu DOTA với khoa Tài chính và Kinh tế, ở quán cà phê inte. Cậu có đi xem không?
Phạm Kiến hỏi.
- DOTA à? Tôi không biết chơi.
Triệu Thiết Trụ trầm ngâm một chút rồi gật đầu. Dù sao thì thời gian đến buổi chiều cũng rất dài. Lý Linh Nhi thì đến ký túc xá nữ sinh để nghỉ trưa, còn mình thì đi tán gẫu. Hay là đi xem thi đấu giải trí.
- Tôi nói cho cậu biết. Lần này cũng có hoa khôi của khoa Tài chính và Kinh tế tham gia đấy nhé. Đó là một cô gái tuyệt sắc. Mông ra mông, ngực ra ngực. Chậc chậc!
Phạm Kiến cười một cách đáng khinh.
Triệu Thiết Trụ vừa nghe, liền nhớ đến Trần Linh San. Xem ra cô ta cũng học khoa Tài chính và Kinh tế.
Bộ phim chiếu sáng nay có tên là “Bố già”. Nghe nói bộ phim này nằm trong bảng xếp hạng các phim mà người đàn ông nên xem, là một bộ phim vô cùng xuất sắc. Triệu Thiết Trụ cảm thấy, thế lực mafia Italia quyền thế ngập trời, căn bản những bang phái trong nước không có khả năng bằng được.
“Chờ khi mình thống nhất thế lực xung quanh trường đại học FJ sẽ chân chính hướng đến nội thành FJ”. Triệu Thiết Trụ âm thầm định ra mục tiêu phát triển về sau cho bang Thiết Thủ của mình.
Sau khi xem xong bộ phim điện ảnh, vị giáo sư hơi đẹp trai đơn giản bình luận vài lời về bộ phim. Sau đó bố trí sinh viên viết bài bình luận rồi kết thúc giờ học. Thu thập lại sách vở, giao cho Lý Linh Nhi, Triệu Thiết Trụ nói:
- Anh cùng với Phạm Kiến đi xem thi đấu. Em đi nghỉ ngơi đi.
Lý Linh Nhi đối với DOTA chẳng có hứng thú gì, tiếp nhận sách vở của Triệu Thiết Trụ rồi đi theo mấy cô nữ sinh khác.
- Chậc chậc, Thiết Trụ à, muốn đi xem gái đẹp rồi còn phải nói với Linh Nhi sao?
Phạm Kiến thấp giọng cười nói.
- Hừ, anh đây không giống như cậu, nửa thân dưới đều là động vật. Tôi đây là đi xem trận đấu.
Hai người cười nói đi đến quán cà phê inte gần trường đại học FJ. Quán cà phê này là quán cà phê inte lớn nhất gần trường đại học FJ, bên trong đặt hàng trăm máy tính. Sinh viên của trường đại học FJ rất nhiều. Cho nên nơi này kinh doanh vô cùng tốt. Bên trong quán còn có một câu lạc bộ bida, đặt mấy chiếc bàn để mọi người có thể chơi. Chỉ có điều giá cả khá đắt, khoảng 20 đồng một giờ.
Khi Triệu Thiết Trụ và Phạm Kiến đến, lúc này quán cà phê inte đã chật kín người. Bởi vì trước đó đã gọi trước cho ông chủ quán cà phê, cho nên ông chủ đã cung cấp riêng một khu vực cho hai khoa tiến hành giao hữu. Khoa Ngoại ngữ đến đây không ít người, mà toàn đi cặp đôi. Điều này làm cho người ta không khỏi cảm thán. Sinh viên ngày nay tốc độ yêu thương kết cặp thật là nhanh mà.
Mà khoa Tài chính và Kinh tế nữ sinh cũng rất nhiều. Chỉ có điều bạn trai của họ đều đến từ bên ngoài. So với khoa Ngoại ngữ thì nhiều hơn.
- Có vẻ như chúng ta đã “xuất khẩu” hơi nhiều, cũng là nâng cao GDP cho quốc nội.
Phạm Kiến vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Đúng vậy, nhưng cũng cần phải mở rộng xuất khẩu trong nước, không cần phải xuất khẩu bên ngoài quá nhiều. Cần ưu tiên trong nước hơn.
Triệu Thiết Trụ cũng làm ra vẻ mặt nghiêm túc.
Đúng lúc này, sắc mặt Phạm Kiến mơ hồ biến đổi. Hắn đã thấy được người mà hắn cạnh tranh chức lớp trưởng Trần Côn Bằng không ngờ cũng đến quán cà phê này.
- Phạm Kiến, hôm nay cố lên nhé.
Trần Côn Bằng cười nói.
- Ừ!
Phạm Kiến gật đầu, cũng cười nói:
- Lớp trưởng đại nhân đích thân đến đây xem, chúng tôi như thế nào cũng phải bùng nổ một chút chứ, có phải hay không?
Đám người Chu Thiệu đang ngồi trước máy tính điều chỉnh thử vội vàng hô lên. Triệu Thiết Trụ cũng không để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào khoa Tài chính và Kinh tế. Có một nữ sinh đang ngồi trước máy tính. Cô nữ sinh này có hình dạng khác thường khiến người ta phải chú ý. Mái tóc cô ta màu đỏ, mặc chiếc áo màu đen mỏng tang, đến nỗi lộ ra nội y màu đỏ bên trong. Khe rãnh trước ngực nhìn không thiếu thứ gì. Khó trách bên kia lại có nhiều người như vậy. Bên dưới cô ta mặc một chiếc quần bò giống như phi chủ lưu. Nhưng thân thể của cô, cùng với khuôn mặt không có chỗ nào là không chính thống. So với Lý Linh Nhi thì không thua kém gì. Chỉ có điều, cô ta có phần điên cuồng, hoang dã, và phản nghịch hơn. Đối với bọn nam sinh mà nói, sức hấp dẫn rất mạnh.
Cô gái này gõ bàn phím rất nhanh. Thỉnh thoảng lại nói ra mấy câu gì đó, những người xung quanh nghe riết thành quen.
- Thấy gì không? Hoa khôi của khoa Tài chính và Kinh tế đấy, được gọi là hoa hồng dại Lộ Lộ tỷ.
- Phạm Kiến, nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy qua gái đẹp à? Chị giết cậu bây giờ.
Cô gái Lộ Lộ tóc đỏ nhìn thoáng qua Phạm Kiến, giống như Phạm Kiến đã trộm lấy trinh tiết của cô vậy.
- Cậu nợ tiền cô ấy à?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Không có. Lần trước khi cô ta không có ở đây, chúng ta và khoa Tài chính và Kinh tế có đấu với nhau một lần. Khoa bọn họ đã thua. Lần này cô ta nói muốn báo thù.
Phạm Kiến cười ha hả.
- Anh đây mà không làm cho cô ta muốn ngừng mà không được thì anh đây không còn là Phạm Kiến nữa.
Trần Côn Bằng có vẻ khá giỏi tạo hòa khí nói chuyện với người xung quanh. Không thể không nói, đoạt được chức vụ lớp trưởng từ tay Phạm Kiến quả thật không đơn giản.
- Phạm Kiến, hôm nay không được thua nhé. Nếu không thì chúng tôi sẽ khinh thường cậu.
Trần Cô Bằng cười nói. Một câu nghe qua rất bình thường, nhưng bên trong lại giấu diếm dã tâm khiến Phạm Kiến không có đường lui.
Phạm Kiến gật đầu, ngồi xuống phía trước một cái máy. Lần này hai bên ước định là 5 đánh 5. Khoa Ngoại ngữ đều là nam, còn bên khoa Tài chính và Kinh tế thì 1 nữ 4 nam. Bốn nam sinh kia thì ăn mặc giống nhau, giống như Lộ Lộ tỷ không phải nữ chính.
Khoa Tài chính và Kinh tế đều phi chủ lưu? Triệu Thiết Trụ nghi hoặc. Đúng lúc này, một giọng nữ sinh trong trẻo vang lên:
- Lộ Lộ tỷ, em đến đây.
Triệu Thiết Trụ nhìn lại. Hắc, rõ ràng là Trần Linh San. Cô gái nhỏ này hôm nay mặc một bộ đồ thể thao. Cô chạy vào chỗ của đội Tài chính và Kinh tế, thấy Triệu Thiết Trụ thì gật đầu cười với hắn một cái.
Lộ Lộ tháo tai nghe xuống, cười nói:
- Chị còn tưởng rằng em không tới chứ. Đến đây, ủng hộ chị một tiếng trước nào.
Trần Linh San đỏ mặt, gắt giọng:
- Lộ Lộ tỷ.
Cảnh tượng này khiến người xem xung quanh nuốt nước miếng. Triệu Thiết Trụ nhìn mấy đóa hoa trong khoa của mình. Nếu Lý Linh Nhi và Quách Tịnh đến đây thì phong cảnh bên này so với bên Tài chính và Kinh tế kia không thua kém chút nào.
- Được rồi, em ở một bên xem đi, xem chị giết bọn họ như thế nào. Phạm Kiến, lên đi.
Phạm Kiến điều chỉnh thử tốc độ bàn phím và con chuột một chút. Phạm Kiến làm máy chủ.
Trò chơi rất nhanh chóng bắt đầu. Triệu Thiết Trụ đối với DOTA không hiểu biết nhiều lắm. Cái hắn thích nhất là StarCraft. Trước kia, hắn thường theo một đám bằng hữu đến Hắc Ba để chơi. Khi đó ở Hắc Ba có một bà chủ vô cùng quyến rũ, thích mặc váy ngắn và áo trễ ngực. Đám người Triệu Thiết Trụ thường xuyên chơi cho đến khi máy tính đứng hình. Còn bà chủ quyến rũ kia thì vừa chửi bậy, vừa ngồi xổm bên cạnh máy chủ. Lúc này thường có nhiều người vây quanh bà chủ. Người nào không biết thì cứ tưởng rằng mọi người đang học cách sửa máy. Bà chủ kia cũng không giận. Mỗi lần làm tốt thì đều ném cái nhìn quyến rũ đến mấy đứa nhỏ tuổi xung quanh, giả vờ cả giận nói “Chúng bay là một đám tiểu sắc lang”. Sau đó mọi người âm thầm tản ra, không bao lâu sau, máy tính lại đứng. Khi đó cơ bản đều là chơi StarCraft. Hơn nữa đều là 4VS4, sau đó là đánh nhau đến long trời lở đất. Lúc đó, chơi game đều không mất tiền. Trên cơ bản là khi chơi hết một giờ, thì phải nhường lại cho người khác chơi. Nghĩ đến lúc đó vì thường xuyên chơi StarCraft mà có tiền tồn tại một tuần, Triệu Thiết Trụ không khỏi tự cười. Đối với những người trong nhóm khi xưa, những người bây giờ sao giỏi hơn được.
Trần Linh San đứng đối diện Triệu Thiết Trụ hiển nhiên là cũng không biết DOTA. Nhàm chán nhìn qua một chút rồi lại nhìn Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ cảm nhận được ánh mắt bên kia, liền nhìn lại. Trần Linh San mặc một bộ thể thao màu trắng. Bộ ngực tuy không lớn bằng Linh Nhi, nhưng cũng không nhỏ. Hơn nữa còn rất săn chắc. Ừm, có tiềm năng khai thác, phát triển đây! Triệu Thiết Trụ nghiêm túc gật đầu. Chỉ tiếc là Trần Linh San lại nhìn Triệu Thiết Trụ với ánh mắt khinh thường. Vừa nghĩ tới người này lần trước dám mặt dày mày dạn cầm lấy tay của mình, sắc mặt Trần Linh San bất giác hồng lên..
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
- Thiết Trụ, buổi trưa nay có trận đấu DOTA với khoa Tài chính và Kinh tế, ở quán cà phê inte. Cậu có đi xem không?
Phạm Kiến hỏi.
- DOTA à? Tôi không biết chơi.
Triệu Thiết Trụ trầm ngâm một chút rồi gật đầu. Dù sao thì thời gian đến buổi chiều cũng rất dài. Lý Linh Nhi thì đến ký túc xá nữ sinh để nghỉ trưa, còn mình thì đi tán gẫu. Hay là đi xem thi đấu giải trí.
- Tôi nói cho cậu biết. Lần này cũng có hoa khôi của khoa Tài chính và Kinh tế tham gia đấy nhé. Đó là một cô gái tuyệt sắc. Mông ra mông, ngực ra ngực. Chậc chậc!
Phạm Kiến cười một cách đáng khinh.
Triệu Thiết Trụ vừa nghe, liền nhớ đến Trần Linh San. Xem ra cô ta cũng học khoa Tài chính và Kinh tế.
Bộ phim chiếu sáng nay có tên là “Bố già”. Nghe nói bộ phim này nằm trong bảng xếp hạng các phim mà người đàn ông nên xem, là một bộ phim vô cùng xuất sắc. Triệu Thiết Trụ cảm thấy, thế lực mafia Italia quyền thế ngập trời, căn bản những bang phái trong nước không có khả năng bằng được.
“Chờ khi mình thống nhất thế lực xung quanh trường đại học FJ sẽ chân chính hướng đến nội thành FJ”. Triệu Thiết Trụ âm thầm định ra mục tiêu phát triển về sau cho bang Thiết Thủ của mình.
Sau khi xem xong bộ phim điện ảnh, vị giáo sư hơi đẹp trai đơn giản bình luận vài lời về bộ phim. Sau đó bố trí sinh viên viết bài bình luận rồi kết thúc giờ học. Thu thập lại sách vở, giao cho Lý Linh Nhi, Triệu Thiết Trụ nói:
- Anh cùng với Phạm Kiến đi xem thi đấu. Em đi nghỉ ngơi đi.
Lý Linh Nhi đối với DOTA chẳng có hứng thú gì, tiếp nhận sách vở của Triệu Thiết Trụ rồi đi theo mấy cô nữ sinh khác.
- Chậc chậc, Thiết Trụ à, muốn đi xem gái đẹp rồi còn phải nói với Linh Nhi sao?
Phạm Kiến thấp giọng cười nói.
- Hừ, anh đây không giống như cậu, nửa thân dưới đều là động vật. Tôi đây là đi xem trận đấu.
Hai người cười nói đi đến quán cà phê inte gần trường đại học FJ. Quán cà phê này là quán cà phê inte lớn nhất gần trường đại học FJ, bên trong đặt hàng trăm máy tính. Sinh viên của trường đại học FJ rất nhiều. Cho nên nơi này kinh doanh vô cùng tốt. Bên trong quán còn có một câu lạc bộ bida, đặt mấy chiếc bàn để mọi người có thể chơi. Chỉ có điều giá cả khá đắt, khoảng 20 đồng một giờ.
Khi Triệu Thiết Trụ và Phạm Kiến đến, lúc này quán cà phê inte đã chật kín người. Bởi vì trước đó đã gọi trước cho ông chủ quán cà phê, cho nên ông chủ đã cung cấp riêng một khu vực cho hai khoa tiến hành giao hữu. Khoa Ngoại ngữ đến đây không ít người, mà toàn đi cặp đôi. Điều này làm cho người ta không khỏi cảm thán. Sinh viên ngày nay tốc độ yêu thương kết cặp thật là nhanh mà.
Mà khoa Tài chính và Kinh tế nữ sinh cũng rất nhiều. Chỉ có điều bạn trai của họ đều đến từ bên ngoài. So với khoa Ngoại ngữ thì nhiều hơn.
- Có vẻ như chúng ta đã “xuất khẩu” hơi nhiều, cũng là nâng cao GDP cho quốc nội.
Phạm Kiến vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Đúng vậy, nhưng cũng cần phải mở rộng xuất khẩu trong nước, không cần phải xuất khẩu bên ngoài quá nhiều. Cần ưu tiên trong nước hơn.
Triệu Thiết Trụ cũng làm ra vẻ mặt nghiêm túc.
Đúng lúc này, sắc mặt Phạm Kiến mơ hồ biến đổi. Hắn đã thấy được người mà hắn cạnh tranh chức lớp trưởng Trần Côn Bằng không ngờ cũng đến quán cà phê này.
- Phạm Kiến, hôm nay cố lên nhé.
Trần Côn Bằng cười nói.
- Ừ!
Phạm Kiến gật đầu, cũng cười nói:
- Lớp trưởng đại nhân đích thân đến đây xem, chúng tôi như thế nào cũng phải bùng nổ một chút chứ, có phải hay không?
Đám người Chu Thiệu đang ngồi trước máy tính điều chỉnh thử vội vàng hô lên. Triệu Thiết Trụ cũng không để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào khoa Tài chính và Kinh tế. Có một nữ sinh đang ngồi trước máy tính. Cô nữ sinh này có hình dạng khác thường khiến người ta phải chú ý. Mái tóc cô ta màu đỏ, mặc chiếc áo màu đen mỏng tang, đến nỗi lộ ra nội y màu đỏ bên trong. Khe rãnh trước ngực nhìn không thiếu thứ gì. Khó trách bên kia lại có nhiều người như vậy. Bên dưới cô ta mặc một chiếc quần bò giống như phi chủ lưu. Nhưng thân thể của cô, cùng với khuôn mặt không có chỗ nào là không chính thống. So với Lý Linh Nhi thì không thua kém gì. Chỉ có điều, cô ta có phần điên cuồng, hoang dã, và phản nghịch hơn. Đối với bọn nam sinh mà nói, sức hấp dẫn rất mạnh.
Cô gái này gõ bàn phím rất nhanh. Thỉnh thoảng lại nói ra mấy câu gì đó, những người xung quanh nghe riết thành quen.
- Thấy gì không? Hoa khôi của khoa Tài chính và Kinh tế đấy, được gọi là hoa hồng dại Lộ Lộ tỷ.
- Phạm Kiến, nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy qua gái đẹp à? Chị giết cậu bây giờ.
Cô gái Lộ Lộ tóc đỏ nhìn thoáng qua Phạm Kiến, giống như Phạm Kiến đã trộm lấy trinh tiết của cô vậy.
- Cậu nợ tiền cô ấy à?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Không có. Lần trước khi cô ta không có ở đây, chúng ta và khoa Tài chính và Kinh tế có đấu với nhau một lần. Khoa bọn họ đã thua. Lần này cô ta nói muốn báo thù.
Phạm Kiến cười ha hả.
- Anh đây mà không làm cho cô ta muốn ngừng mà không được thì anh đây không còn là Phạm Kiến nữa.
Trần Côn Bằng có vẻ khá giỏi tạo hòa khí nói chuyện với người xung quanh. Không thể không nói, đoạt được chức vụ lớp trưởng từ tay Phạm Kiến quả thật không đơn giản.
- Phạm Kiến, hôm nay không được thua nhé. Nếu không thì chúng tôi sẽ khinh thường cậu.
Trần Cô Bằng cười nói. Một câu nghe qua rất bình thường, nhưng bên trong lại giấu diếm dã tâm khiến Phạm Kiến không có đường lui.
Phạm Kiến gật đầu, ngồi xuống phía trước một cái máy. Lần này hai bên ước định là 5 đánh 5. Khoa Ngoại ngữ đều là nam, còn bên khoa Tài chính và Kinh tế thì 1 nữ 4 nam. Bốn nam sinh kia thì ăn mặc giống nhau, giống như Lộ Lộ tỷ không phải nữ chính.
Khoa Tài chính và Kinh tế đều phi chủ lưu? Triệu Thiết Trụ nghi hoặc. Đúng lúc này, một giọng nữ sinh trong trẻo vang lên:
- Lộ Lộ tỷ, em đến đây.
Triệu Thiết Trụ nhìn lại. Hắc, rõ ràng là Trần Linh San. Cô gái nhỏ này hôm nay mặc một bộ đồ thể thao. Cô chạy vào chỗ của đội Tài chính và Kinh tế, thấy Triệu Thiết Trụ thì gật đầu cười với hắn một cái.
Lộ Lộ tháo tai nghe xuống, cười nói:
- Chị còn tưởng rằng em không tới chứ. Đến đây, ủng hộ chị một tiếng trước nào.
Trần Linh San đỏ mặt, gắt giọng:
- Lộ Lộ tỷ.
Cảnh tượng này khiến người xem xung quanh nuốt nước miếng. Triệu Thiết Trụ nhìn mấy đóa hoa trong khoa của mình. Nếu Lý Linh Nhi và Quách Tịnh đến đây thì phong cảnh bên này so với bên Tài chính và Kinh tế kia không thua kém chút nào.
- Được rồi, em ở một bên xem đi, xem chị giết bọn họ như thế nào. Phạm Kiến, lên đi.
Phạm Kiến điều chỉnh thử tốc độ bàn phím và con chuột một chút. Phạm Kiến làm máy chủ.
Trò chơi rất nhanh chóng bắt đầu. Triệu Thiết Trụ đối với DOTA không hiểu biết nhiều lắm. Cái hắn thích nhất là StarCraft. Trước kia, hắn thường theo một đám bằng hữu đến Hắc Ba để chơi. Khi đó ở Hắc Ba có một bà chủ vô cùng quyến rũ, thích mặc váy ngắn và áo trễ ngực. Đám người Triệu Thiết Trụ thường xuyên chơi cho đến khi máy tính đứng hình. Còn bà chủ quyến rũ kia thì vừa chửi bậy, vừa ngồi xổm bên cạnh máy chủ. Lúc này thường có nhiều người vây quanh bà chủ. Người nào không biết thì cứ tưởng rằng mọi người đang học cách sửa máy. Bà chủ kia cũng không giận. Mỗi lần làm tốt thì đều ném cái nhìn quyến rũ đến mấy đứa nhỏ tuổi xung quanh, giả vờ cả giận nói “Chúng bay là một đám tiểu sắc lang”. Sau đó mọi người âm thầm tản ra, không bao lâu sau, máy tính lại đứng. Khi đó cơ bản đều là chơi StarCraft. Hơn nữa đều là 4VS4, sau đó là đánh nhau đến long trời lở đất. Lúc đó, chơi game đều không mất tiền. Trên cơ bản là khi chơi hết một giờ, thì phải nhường lại cho người khác chơi. Nghĩ đến lúc đó vì thường xuyên chơi StarCraft mà có tiền tồn tại một tuần, Triệu Thiết Trụ không khỏi tự cười. Đối với những người trong nhóm khi xưa, những người bây giờ sao giỏi hơn được.
Trần Linh San đứng đối diện Triệu Thiết Trụ hiển nhiên là cũng không biết DOTA. Nhàm chán nhìn qua một chút rồi lại nhìn Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ cảm nhận được ánh mắt bên kia, liền nhìn lại. Trần Linh San mặc một bộ thể thao màu trắng. Bộ ngực tuy không lớn bằng Linh Nhi, nhưng cũng không nhỏ. Hơn nữa còn rất săn chắc. Ừm, có tiềm năng khai thác, phát triển đây! Triệu Thiết Trụ nghiêm túc gật đầu. Chỉ tiếc là Trần Linh San lại nhìn Triệu Thiết Trụ với ánh mắt khinh thường. Vừa nghĩ tới người này lần trước dám mặt dày mày dạn cầm lấy tay của mình, sắc mặt Trần Linh San bất giác hồng lên..
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
/113
|