Tư Lô Ba Đặc cũng làm vẻ mặt căng thẳng nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Nếu thức tỉnh thất bại thì chỉ có Tinh Thần mới biết thanh niên Càn Kình có quyền uy thần bí dược tề sẽ chịu giúp Bàn gia chế tạo thần bí dược tề không? Tư Lô Ba Đặc sẽ thiếu một cơ hội đi theo tiền bối học tập.
Bàn Hoành Cơ hơi mệt mỏi gật đầu, nói:
- Thành công.
Từ khi Bàn Hoành Cơ trở thành gia chủ của Bàn gia đến nay chưa từng mệt thần kinh như hôm nay. Mấy thanh niên nho nhỏ lần lượt làm ra chuyện vượt qua lẽ thường, khiến người đầu óc mơ màng.
Cần nghỉ ngơi yên lặng một chút!
Bàn Hoành Cơ gật gù, nghỉ ngơi điều chỉnh lại suy nghĩ, phán đoán mới về Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị mới được. Mới trước đó gia tộc thu thập tư liệu không đầy đủ so với tình huống hiện tại và tương lai phát triển của bọn họ.
Phán đoán thiếu thốn thì khi lôi kéo sẽ phải trả giá đắt, yếu kém.
Bàn Hoành Cơ dặn dò Bàn Hoành Huyền chăm sóc đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Phong Vân Kim Thân, Lộ Tây Pháp Nguyên Huân Vũ, xoay người đi nhanh về chỗ mình ở. Tuy Bàn Hoành Cơ chưa làm ra phán đoán chính xác nhất nhưng bây giờ nhiều ít thấy được giữa đám thanh niên này không có ai là hỗ trợ của ai, địa vị ngang nhau, lấy Càn Kình làm trung tâm kết nối mọi người thành tiểu đội nhỏ đặc biệt.
Không có quan hệ trên dưới thì sẽ thiếu kỷ luật. Bàn Hoành Cơ nhíu mày. Nhưng cũng bởi vì không có trên dưới nên sẽ chân thành làm bạn, tương lai những thanh niên này phát triển ra sao thật khó đoán biết, bây giờ ủng hộ bọn họ có lẽ sẽ tốt hơn, ví dụ như...
Bàn Hoành Cơ ngẩng đầu nhìn hướng Càn thành, Càn gia gia tộc huyết mạch Tinh Linh Vương. Ví dụ như hơn một tháng nữa đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy sẽ trở về Càn gia đấu một trận với hậu nhân của Càn gia. Trước tin huống Càn gia không biết tin Càn Kình có đấu tâm, Đoạn Phong Bất Nhị cưỡng ép hút Sa mãng thì rất có thể Càn gia sẽ thua.
Nếu người phái Càn gia chiến đấu thua? Bàn Hoành Cơ hơi nhíu mày. Càn Chiến Huyền sẽ không giống tiền bối cao nhân như Ngâm Du Thi Nhân nói e ngại thân phận chỉ đứng bàng quan, gã sẽ làm ra hành động.
Đi, phải đi! Khóe môi Bàn Hoành Cơ cong lên. Cho dù chỉ vì nhìn Càn gia, gia tộc Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương của Càn châu, Càn gia một trong các huyết mạch mạnh nhất thế gian xấu mặt cũng phải đi xem!
Càn gia lớn cỡ nào? Càn Kình không biết.
Bàn gia to bao nhiêu? Càn Kình cũng không biết. Đi trong sân Bàn gia đã nửa tiếng nhưng đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc vẫn chưa thể ra khỏi rừng đá, chỉ đến một viện nhỏ trang trí thanh nhã, thoải mái.
- Đây là chỗ Bàn gia tiếp đãi khách với quy cách cao nhất.
Bàn Hoành Huyền sai người mở cửa, bước vào trong sân.
Bàn Hoành Huyền giới thiệu rằng:
- Nếu có cần cái gì thì tùy thời ra lệnh cho người nơi đây, bọn họ sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của các ngươi.
Càn Kình cẩn thận đặt Đoạn Phong Bất Nhị nằm xuống cái giường chuyên dành cho người bị thương trong một gian phòng.
Bàn Hoành Huyền quay đầu nhìn Bàn Mộng Vân đi theo cả đám, nói:
- Còn đứng đó làm gì? Mau mời Dược sư đến! Phải rồi, là Dược sư nội thương, bị thương xương và ngoại thương.
Bàn Hoành Huyền quay đầu nhìn Càn Kình, khẽ thở dài:
- Tuy Bàn gia chúng ta cũng có Dược Tề Đại Sư nhưng tiếc là... Hướng dược tề chủ yếu không phải chữa trị mấy loại thương tích của Đoạn Phong Bất Nhị.
Tư Đồ Lôi đứng một bên nhìn Càn Kình chằm chằm, sợ thanh niên này đột nhiên biến mất. Khó khăn lắm mới tìm được một người trẻ tuổi, có kiến thức và kinh nghiệm thần bí dược tề cực kỳ phong phú, cơ hội như thế này rất hiếm có.
Càn Kình khom người kiểm tra vết thương trên người Đoạn Phong Bất Nhị. Sa mãng không uông là ma thú cao đẳng, trong ma hạch chứa một chút ma tinh tăng uy lực lên độ cao khó thể tưởng tượng. Nó xé rách nhiều chỗ trên người Đoạn Phong Bất Nhị, may mắn không tổn thương đấu mạch.
Nếu không thì chữa trị vết thương kiểu này rất khó nhanh chóng lành lại.
- Không chỉ bị thương ngoài da.
Càn Kình giãn chân mày ra.
- Còn có tinh thần tiêu hao nhiều, có hiện tượng suy kiệt, cần dược tề liên quan đến an thần.
Bàn Hoành Huyền ngơ ngác nhìn Càn Kình. Tiểu tử này đang nói cái gì? Không phải Càn Kình hiểu thần bí dược tề sao? Lấy thần bí dược tề ra trị tthương cho Đoạn Phong Bất Nhị? Càn Kình muốn giết Đoạn Phong Bất Nhị sao?
Tư Đồ Lôi kinh ngạc nhìn hướng Tư Lô Ba Đặc. Có chuyện gì? Sao Càn Kình làm chuyện của Dược sư? Càn Kình biết xem bệnh? Thần bí dược tề học không dính đến chuyện như vậy.
- Trước tiên dùng chút dược tề rồi sau đó...
Càn Kình lấy hai bình dược cao từ đấu giới ra, nói:
- Lại bôi chút dược cao vào miệng vết thương.
- Chờ chút, ai cho ngươi tùy tiện xem bệnh?
Một bóng người từ ngoài cửa lao vọt vào trong phòng, ánh nắng che nửa người.
Bàn Hoành Huyền nhẹ gật đầu với người đến, cười nói:
- Nặc Lôi Tháp tiên sinh đã đến. Càn Kình, ta giới thiệu với ngươi, vị này là Nặc Lôi Tháp tiên sinh, Dược sư cao cấp của Bàn gia chúng ta, có quyền uy về mặt chữa trị ngoại thương trong giới Dược sư tại Chân Sách hoàng triều.
Càn Kình quay đầu nhìn Nặc Lôi Tháp. Vóc dáng cỡ trung, tóc ngắn màu xám phối hợp khuôn mặt cạo râu sạch sẽ, nhìn toàn cảnh là một lão nhân tinh thần sáng lán, chân mày kiêu ngạo nhướng cao theo lời Bàn Hoành Huyền giới thiệu.
- Trưởng lão tiên sinh quá khen.
Miệng Nặc Lôi Tháp thì khiêm tốn nhưng vẻ mặt rất là hưởng thụ.
- Trong Công Hội Dược Tề, mặt trị ngoại thương này còn có vài tiền bối hơn ta một chút.
Tư Đồ Lôi đứng bên cạnh hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường. Tư Lô Ba Đặc thì khinh miệt liếc Nặc Lôi Tháp, không nói một câu.
- A? Hai vị đại tông sư thần bí dược tề học vạn năm ở đây sao?
Nặc Lôi Tháp từ kiêu ngạo nhanh chóng chuyển thành đối địch:
- Các ngươi có mang đến mấy thứ các ngươi nói ăn vào liền chữa trị bất cứ vết thương nào, thần bí dược tề gì đó không? Nếu mang tới thì ta sẽ đi nghiên cứu dược tề cần thiết cho ta.
Nét mặt Tư Đồ Lôi sa sầm. Giới thần bí dược tề lan truyền đủ loại suy đoán, chẳng những ăn vào trường sinh bất tử, còn có loại thần bí dược tề biến người thành thần. Dĩ nhiên có Thần Bí Dược sư nói Thần Bí Dược sư là rác rưởi, một ngày nào đó thần bí dược tề sẽ chế tạo ra dược tề Vạn Linh dù bị thương hay bệnh tật gì ăn vào liền lành ngay.
Hễ khi nào Dược sư gặp Thần Bí Dược sư thường sẽ lấy câu nói đó ra châm chọc đám Thần Bí Dược sư.
- Dược tề Vạn Linh?
Càn Kình nhìn Tư Đồ Lôi, Tư Lô Ba Đặc, nói:
- Tuy loại dược tề đó chưa hoàn toàn thành công nhưng có xác suất tám phần.
- Tám phần?
Nặc Lôi Tháp ngửa đầu lạnh lùng cười:
- Cái gọi là tám phần của ngươi có thể cho người ăn không?
Càn Kình lắc đầu. Tám phần là con số Âu Lạp Lạp nói, còn về dược tề Vạn Linh tám phần trăm có thể ăn được không? Dĩ nhiên là không thể!
Bàn Hoành Cơ hơi mệt mỏi gật đầu, nói:
- Thành công.
Từ khi Bàn Hoành Cơ trở thành gia chủ của Bàn gia đến nay chưa từng mệt thần kinh như hôm nay. Mấy thanh niên nho nhỏ lần lượt làm ra chuyện vượt qua lẽ thường, khiến người đầu óc mơ màng.
Cần nghỉ ngơi yên lặng một chút!
Bàn Hoành Cơ gật gù, nghỉ ngơi điều chỉnh lại suy nghĩ, phán đoán mới về Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị mới được. Mới trước đó gia tộc thu thập tư liệu không đầy đủ so với tình huống hiện tại và tương lai phát triển của bọn họ.
Phán đoán thiếu thốn thì khi lôi kéo sẽ phải trả giá đắt, yếu kém.
Bàn Hoành Cơ dặn dò Bàn Hoành Huyền chăm sóc đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Phong Vân Kim Thân, Lộ Tây Pháp Nguyên Huân Vũ, xoay người đi nhanh về chỗ mình ở. Tuy Bàn Hoành Cơ chưa làm ra phán đoán chính xác nhất nhưng bây giờ nhiều ít thấy được giữa đám thanh niên này không có ai là hỗ trợ của ai, địa vị ngang nhau, lấy Càn Kình làm trung tâm kết nối mọi người thành tiểu đội nhỏ đặc biệt.
Không có quan hệ trên dưới thì sẽ thiếu kỷ luật. Bàn Hoành Cơ nhíu mày. Nhưng cũng bởi vì không có trên dưới nên sẽ chân thành làm bạn, tương lai những thanh niên này phát triển ra sao thật khó đoán biết, bây giờ ủng hộ bọn họ có lẽ sẽ tốt hơn, ví dụ như...
Bàn Hoành Cơ ngẩng đầu nhìn hướng Càn thành, Càn gia gia tộc huyết mạch Tinh Linh Vương. Ví dụ như hơn một tháng nữa đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy sẽ trở về Càn gia đấu một trận với hậu nhân của Càn gia. Trước tin huống Càn gia không biết tin Càn Kình có đấu tâm, Đoạn Phong Bất Nhị cưỡng ép hút Sa mãng thì rất có thể Càn gia sẽ thua.
Nếu người phái Càn gia chiến đấu thua? Bàn Hoành Cơ hơi nhíu mày. Càn Chiến Huyền sẽ không giống tiền bối cao nhân như Ngâm Du Thi Nhân nói e ngại thân phận chỉ đứng bàng quan, gã sẽ làm ra hành động.
Đi, phải đi! Khóe môi Bàn Hoành Cơ cong lên. Cho dù chỉ vì nhìn Càn gia, gia tộc Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương của Càn châu, Càn gia một trong các huyết mạch mạnh nhất thế gian xấu mặt cũng phải đi xem!
Càn gia lớn cỡ nào? Càn Kình không biết.
Bàn gia to bao nhiêu? Càn Kình cũng không biết. Đi trong sân Bàn gia đã nửa tiếng nhưng đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc vẫn chưa thể ra khỏi rừng đá, chỉ đến một viện nhỏ trang trí thanh nhã, thoải mái.
- Đây là chỗ Bàn gia tiếp đãi khách với quy cách cao nhất.
Bàn Hoành Huyền sai người mở cửa, bước vào trong sân.
Bàn Hoành Huyền giới thiệu rằng:
- Nếu có cần cái gì thì tùy thời ra lệnh cho người nơi đây, bọn họ sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của các ngươi.
Càn Kình cẩn thận đặt Đoạn Phong Bất Nhị nằm xuống cái giường chuyên dành cho người bị thương trong một gian phòng.
Bàn Hoành Huyền quay đầu nhìn Bàn Mộng Vân đi theo cả đám, nói:
- Còn đứng đó làm gì? Mau mời Dược sư đến! Phải rồi, là Dược sư nội thương, bị thương xương và ngoại thương.
Bàn Hoành Huyền quay đầu nhìn Càn Kình, khẽ thở dài:
- Tuy Bàn gia chúng ta cũng có Dược Tề Đại Sư nhưng tiếc là... Hướng dược tề chủ yếu không phải chữa trị mấy loại thương tích của Đoạn Phong Bất Nhị.
Tư Đồ Lôi đứng một bên nhìn Càn Kình chằm chằm, sợ thanh niên này đột nhiên biến mất. Khó khăn lắm mới tìm được một người trẻ tuổi, có kiến thức và kinh nghiệm thần bí dược tề cực kỳ phong phú, cơ hội như thế này rất hiếm có.
Càn Kình khom người kiểm tra vết thương trên người Đoạn Phong Bất Nhị. Sa mãng không uông là ma thú cao đẳng, trong ma hạch chứa một chút ma tinh tăng uy lực lên độ cao khó thể tưởng tượng. Nó xé rách nhiều chỗ trên người Đoạn Phong Bất Nhị, may mắn không tổn thương đấu mạch.
Nếu không thì chữa trị vết thương kiểu này rất khó nhanh chóng lành lại.
- Không chỉ bị thương ngoài da.
Càn Kình giãn chân mày ra.
- Còn có tinh thần tiêu hao nhiều, có hiện tượng suy kiệt, cần dược tề liên quan đến an thần.
Bàn Hoành Huyền ngơ ngác nhìn Càn Kình. Tiểu tử này đang nói cái gì? Không phải Càn Kình hiểu thần bí dược tề sao? Lấy thần bí dược tề ra trị tthương cho Đoạn Phong Bất Nhị? Càn Kình muốn giết Đoạn Phong Bất Nhị sao?
Tư Đồ Lôi kinh ngạc nhìn hướng Tư Lô Ba Đặc. Có chuyện gì? Sao Càn Kình làm chuyện của Dược sư? Càn Kình biết xem bệnh? Thần bí dược tề học không dính đến chuyện như vậy.
- Trước tiên dùng chút dược tề rồi sau đó...
Càn Kình lấy hai bình dược cao từ đấu giới ra, nói:
- Lại bôi chút dược cao vào miệng vết thương.
- Chờ chút, ai cho ngươi tùy tiện xem bệnh?
Một bóng người từ ngoài cửa lao vọt vào trong phòng, ánh nắng che nửa người.
Bàn Hoành Huyền nhẹ gật đầu với người đến, cười nói:
- Nặc Lôi Tháp tiên sinh đã đến. Càn Kình, ta giới thiệu với ngươi, vị này là Nặc Lôi Tháp tiên sinh, Dược sư cao cấp của Bàn gia chúng ta, có quyền uy về mặt chữa trị ngoại thương trong giới Dược sư tại Chân Sách hoàng triều.
Càn Kình quay đầu nhìn Nặc Lôi Tháp. Vóc dáng cỡ trung, tóc ngắn màu xám phối hợp khuôn mặt cạo râu sạch sẽ, nhìn toàn cảnh là một lão nhân tinh thần sáng lán, chân mày kiêu ngạo nhướng cao theo lời Bàn Hoành Huyền giới thiệu.
- Trưởng lão tiên sinh quá khen.
Miệng Nặc Lôi Tháp thì khiêm tốn nhưng vẻ mặt rất là hưởng thụ.
- Trong Công Hội Dược Tề, mặt trị ngoại thương này còn có vài tiền bối hơn ta một chút.
Tư Đồ Lôi đứng bên cạnh hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường. Tư Lô Ba Đặc thì khinh miệt liếc Nặc Lôi Tháp, không nói một câu.
- A? Hai vị đại tông sư thần bí dược tề học vạn năm ở đây sao?
Nặc Lôi Tháp từ kiêu ngạo nhanh chóng chuyển thành đối địch:
- Các ngươi có mang đến mấy thứ các ngươi nói ăn vào liền chữa trị bất cứ vết thương nào, thần bí dược tề gì đó không? Nếu mang tới thì ta sẽ đi nghiên cứu dược tề cần thiết cho ta.
Nét mặt Tư Đồ Lôi sa sầm. Giới thần bí dược tề lan truyền đủ loại suy đoán, chẳng những ăn vào trường sinh bất tử, còn có loại thần bí dược tề biến người thành thần. Dĩ nhiên có Thần Bí Dược sư nói Thần Bí Dược sư là rác rưởi, một ngày nào đó thần bí dược tề sẽ chế tạo ra dược tề Vạn Linh dù bị thương hay bệnh tật gì ăn vào liền lành ngay.
Hễ khi nào Dược sư gặp Thần Bí Dược sư thường sẽ lấy câu nói đó ra châm chọc đám Thần Bí Dược sư.
- Dược tề Vạn Linh?
Càn Kình nhìn Tư Đồ Lôi, Tư Lô Ba Đặc, nói:
- Tuy loại dược tề đó chưa hoàn toàn thành công nhưng có xác suất tám phần.
- Tám phần?
Nặc Lôi Tháp ngửa đầu lạnh lùng cười:
- Cái gọi là tám phần của ngươi có thể cho người ăn không?
Càn Kình lắc đầu. Tám phần là con số Âu Lạp Lạp nói, còn về dược tề Vạn Linh tám phần trăm có thể ăn được không? Dĩ nhiên là không thể!
/1253
|