Điểm khác biệt lớn nhất của thần bí dược tề và dược tề chính là đôi khi dược tề thiếu chút xíu tài liệu cùng lắm là hiệu quả không quá tốt, nhưng sai một chút trong thần bí dược tề thì đừng nói là tám phần, dù hoàn thành đến chín mươi chín phần trăm sau khi uống vào cũng sẽ chết người.
- Trạm tránh qua một bên đi!
Nặc Lôi Tháp đi hướng Đoạn Phong Bất Nhị, vung tay đẩy vai Càn Kình ra:
- Ngươi là Thần Bí Dược sư ngu ngốc? Thế thì đừng chõ mũi vào công tác của Dược sư chúng ta!
Quyền uy? Càn Kình thuận thế Nặc Lôi Tháp đẩy vội lùi ra sau. Khi chiến đấu Càn Kình có thể không lùi nhưng liên quan đến việc chữa trị cho bằn hữu thì lùi bước có sao? Chỉ cần trị lành trong thời gian ngắn nhất, có lùi mười bước Càn Kình cũng chịu. Dược sư có quyền uy thì tính cách ngạo chút cũng là đương nhiên.
- Nặc Lôi Tháp, ngươi...
Tư Đồ Lôi ưỡn ngực tiến lên trước, thấy Càn Kình giơ tay ngăn cản thì mặt càng đen như lọ nồi.
Tư Đồ Lôi sắc mặt âm trầm nói:
- Càn Kình tiên sinh... Hắn sỉ nhục thần bí dược tề vĩ đại...
- Hắn có thể trị lành cho Bất Nhị là được, sỉ nhục ta thì cứ việc.
Càn Kình hờ hững nhún vai. Thần Bí Dược sư ngu ngốc? Nếu bị Âu Lạp Lạp nghe thấy lời này thì Nặc Lôi Tháp có một trăm cái mạng cũng không đủ chết. Coi như ngươi may mắn gặp người dễ tính như ta.
- Ừm! Đúng là bị thương khá nặng.
Nặc Lôi Tháp móc cặp kính từ trong ngực ra đặt lên mũi, nhìn kỹ vết thương trên người Đoạn Phong Bất Nhị.
Càn Kình tò mò và khó hiểu đánh giá Nặc Lôi Tháp. Chẳng phải nói là Dược sư rất có uy quyền về ngoại thương trong Chân Sách hoàng triều sao? Tại sao nghiệm thương chậm quá vậy? Với tốc độ này ta có thể kiểm tra ba lần, còn đủ thời gian đi vệ sinh.
- Ưm... Ưm... Ưm...
Nặc Lôi Tháp lấy cái nhíp ra khỏi ngực, nhẹ nhàng gắp miệng vết thương của Đoạn Phong Bất Nhị, quan sát kỹ càng:
- Đây là vết thương rách từ bên trong, nặng hơn thương bên ngoài một chút.
Càn Kình rất muốn xách cổ Nặc Lôi Tháp lên đập cho một trận, phán đoán vấn đề này còn cần lấy nhíp ra xem sao? Đây không phải là tố chất căn bản của Dược sư sao? Chẳng lẽ Dược sư có quyền uy về ngoại thương dùng cách này kiểm tra là vì phong cách đặc biệt mà ta chưa được học?
Nặc Lôi Tháp thường dùng nhíp gắp mấy miệng vết thương của Đoạn Phong Bất Nhị, quan sát kỹ, cuối cùng cẩn thận cất nhíp, phất tay nói với bên ngoài:
- Lấy rương dược của ta đến đây, hắn bị thương quá nặng. Lấy hai bình bạch ngọc chứa dược tề trong đó ra, đúng rồi, là bình bạch ngọc tốn ba ngàn kim tệ mới mua được, phải dùng dược tề Hồi Sinh rồi lại dùng dược cao băng ngưng sinh phu...
- Ngươi nói cái gì?
Càn Kình sải bước vọt tới trước mặt Nặc Lôi Tháp, nhìn chằm chằm vào mắt gã.
Càn Kình hỏi:
- Ngươi vừa mới nói cái gì? Dược tề Hồi Sinh? Dược cao băng ngưng sinh phu?
- Như thế nào?
Vẻ mặt Nặc Lôi Tháp cực kỳ đắc ý, khoanh tay trước ngực cười tủm tỉm nhìn Càn Kình, nói:
- Ngươi cũng biết dược tề Hồi Sinh? Dược cao băng ngưng sinh phu?thế nào? Không ngờ ta có thể chế ra đúng không? Sợ rồi phải không? Giờ thì...
Càn Kình giơ tay túm cổ áo Nặc Lôi Tháp xách gã lên như bóp cổ gà, đôi chân cách mặt đất. Bàn Hoành Huyền, Tư Đồ Lôi, Tư Lô Ba Đặc thấy hai chân Nặc Lôi Tháp đá đạp không khí.
- Ngươi... Ngươi đang làm gì?
Vẻ đắc ý trên mặt Nặc Lôi Tháp biến thành hoảng hốt, khó hiểu, vụt ngoái đầu nhìn Bàn Hoành Huyền.
- Hoành Huyền trưởng lão, đây... Đây là sao? Ngươi phải giải thích cho ta, nếu không thì...
Bàn Hoành Huyền làm vẻ mặt khó hiểu, ngạc nhiên. Thanh niên này làm sao vậy? Sao bỗng nhiên nổi giận? Cho dù gia chủ rất xem trọng ngươi, dù thần bí dược tề học của ngươi và dược tề học có thù hận thì cũng không nên như vậy! Chỗ này là Bàn gia! Dù các hoàng tử của Chân Sách hoàng triều đến đây cũng sẽ không làm chuyện vô lễ như vậy, còn đối với một Dược sư đỉnh giai...
- Càn Kình, Càn Kình, mau thả Nặc Lôi Tháp tiên sinh xuống...
Bàn Hoành Huyền vội vàng nhấc chân đi tới...
- Hắn chính là...
- Đồ lừa đảo!
Càn Kình quay đầu nhìn Bàn Hoành Huyền tới gần, cổ tay rung lên vứt Nặc Lôi Tháp ra ngoài cửa, lòng thầm hối hận quá tin vào người Bàn gia giới thiệu. Cái gì mà Dược sư đỉnh giai, chuyên gia về ngoại thương!
Cái này mà đỉnh giai gì? Chuyên gia gì? Càn Kình nhìn Nặc Lôi Tháp té cái bịch xuống đất, bộ dáng chật vật. Trình độ trị ngoại thương của người này còn không bằng ta! Vết thương của Bất Nhị bị hắn kẹp nhíp xem ra chịu đau vô ích rồi.
- Ngươi nói ta là lừa đảo?
Nặc Lôi Tháp chưa kịp bò dậy, lông mi thưa thớt vặn vẹo, mặt nhăn nhó rống to:
- Ngươi nói ta là lừa đảo?
- Không thì sao?
Càn Kình khinh miệt liếc Nặc Lôi Tháp. Á Đương Tư đại thúc nhiều lần nói ta chỉ là người học nghề trong dược tề học, gặp Dược sư thì phải nghiêm tốn thỉnh giáo. Vốn tưởng gặp một Dược sư đỉnh giai có quyền uy về ngạoi thương, nhưng trình độ của tên này...
- Bất Nhị bị thương nặng như vậy, dược tề hồi sinh, dược cao băng ngưng sinh phucủa ngươi hữu dụng sao?
Càn Kình chộp lấy hai bình dược đặt bên giường dùng mấy đồng tiền là có thể mua được, mở nắp bình ra.
- Còn không bằng dược tề Trọng Sinh, dược cao Sinh Sinh trong tay ta có hiệu quả tốt hơn!
- Cái gì?
Nặc Lôi Tháp mới chống nửa người dậy chợt đông cứng, nửa ngồi ngơ ngác nhìn dược bình trong tay Càn Kình chỉ đáng giá vài đồng tiền.
- Ngươi... Ngươi vừa mới nói cái gì? Trong cái bình rẻ tiền này chứa dược tề Trọng Sinh, dược cao Sinh Sinh? Không thể nào... Không thể nào... Tuyệt đối không thể!
Nặc Lôi Tháp lắc đầu nguầy nguậy nhanh đến nỗi người bình thường thấy như cổ gã mọc hai cái đầu.
- Trong cái bình rẻ tiền này chứa dược tề Trọng Sinh, dược cao Sinh Sinh?
Mắt Nặc Lôi Tháp tràn ngập kinh ngạc, khó tin, ngơ ngác, các loại kích thích.
Bàn Hoành Huyền nghi hoặc nhìn Càn Kình. Tuy Bàn Hoành Huyền không biết dược tề Trọng Sinh, dược cao Sinh Sinh là cái gì nhưng từ mắt Nặc Lôi Tháp có thể thấy được nó là hai loại dược tề rất ghê gớm.
Càn Kình xoay người, hai tay chăm sóc vết thương trên người Đoạn Phong Bất Nhị, không quên phân tâm ngẩng đầu nói với Bàn Hoành Huyền:
- Hoành Huyền trưởng lão, ta rất khâm phục thực lực chiến đấu của huyết mạch Cửu Đầu Xà Bàn gia, nhưng ánh mắt những mặt khác lại làm ra rất thất vọng. Dược sư với trình độ như vậy... Chậc chậc, kém không thể tả, coi chừng bị lừa.
Bàn Hoành Huyền nghi ngờ thính giác có vấn đề. Dược sư trình độ này? Tuy mặt trị ngoại thương thì Nặc Lôi Tháp không tính mạnh nhất trong số Dược sư nhưng cũng nổi tiếng trong ma tộc, Man tộc.
Kém không thể tả? Coi chừng bị lừa? Mắt Bàn Hoành Huyền chớp lóe xin giúp đỡ nhìn hai Thần Bí Dược sư.
Tuy rằng Thần Bí Dược sư, Dược sư trước giờ đối địch gay gắt nhưng hai bên đều có vinh diệu chức nghiệp của mình, dù gai mắt đối phương cỡ nào cũng sẽ không nói dối đổi trắng thay đen.
Tư Đồ Lôi nhìn Bàn Hoành Huyền lại ngó Càn Kình, cuối cùng trao đổi ánh mắt nghi hoặc với Tư Lô Ba Đặc. Mặt ngoại thương thì Nặc Lôi Tháp đúng là có chút bản lĩnh, tại sao Càn Kình lại nói gã kém không thể tả, coi chừng bị lừa?
- Trạm tránh qua một bên đi!
Nặc Lôi Tháp đi hướng Đoạn Phong Bất Nhị, vung tay đẩy vai Càn Kình ra:
- Ngươi là Thần Bí Dược sư ngu ngốc? Thế thì đừng chõ mũi vào công tác của Dược sư chúng ta!
Quyền uy? Càn Kình thuận thế Nặc Lôi Tháp đẩy vội lùi ra sau. Khi chiến đấu Càn Kình có thể không lùi nhưng liên quan đến việc chữa trị cho bằn hữu thì lùi bước có sao? Chỉ cần trị lành trong thời gian ngắn nhất, có lùi mười bước Càn Kình cũng chịu. Dược sư có quyền uy thì tính cách ngạo chút cũng là đương nhiên.
- Nặc Lôi Tháp, ngươi...
Tư Đồ Lôi ưỡn ngực tiến lên trước, thấy Càn Kình giơ tay ngăn cản thì mặt càng đen như lọ nồi.
Tư Đồ Lôi sắc mặt âm trầm nói:
- Càn Kình tiên sinh... Hắn sỉ nhục thần bí dược tề vĩ đại...
- Hắn có thể trị lành cho Bất Nhị là được, sỉ nhục ta thì cứ việc.
Càn Kình hờ hững nhún vai. Thần Bí Dược sư ngu ngốc? Nếu bị Âu Lạp Lạp nghe thấy lời này thì Nặc Lôi Tháp có một trăm cái mạng cũng không đủ chết. Coi như ngươi may mắn gặp người dễ tính như ta.
- Ừm! Đúng là bị thương khá nặng.
Nặc Lôi Tháp móc cặp kính từ trong ngực ra đặt lên mũi, nhìn kỹ vết thương trên người Đoạn Phong Bất Nhị.
Càn Kình tò mò và khó hiểu đánh giá Nặc Lôi Tháp. Chẳng phải nói là Dược sư rất có uy quyền về ngoại thương trong Chân Sách hoàng triều sao? Tại sao nghiệm thương chậm quá vậy? Với tốc độ này ta có thể kiểm tra ba lần, còn đủ thời gian đi vệ sinh.
- Ưm... Ưm... Ưm...
Nặc Lôi Tháp lấy cái nhíp ra khỏi ngực, nhẹ nhàng gắp miệng vết thương của Đoạn Phong Bất Nhị, quan sát kỹ càng:
- Đây là vết thương rách từ bên trong, nặng hơn thương bên ngoài một chút.
Càn Kình rất muốn xách cổ Nặc Lôi Tháp lên đập cho một trận, phán đoán vấn đề này còn cần lấy nhíp ra xem sao? Đây không phải là tố chất căn bản của Dược sư sao? Chẳng lẽ Dược sư có quyền uy về ngoại thương dùng cách này kiểm tra là vì phong cách đặc biệt mà ta chưa được học?
Nặc Lôi Tháp thường dùng nhíp gắp mấy miệng vết thương của Đoạn Phong Bất Nhị, quan sát kỹ, cuối cùng cẩn thận cất nhíp, phất tay nói với bên ngoài:
- Lấy rương dược của ta đến đây, hắn bị thương quá nặng. Lấy hai bình bạch ngọc chứa dược tề trong đó ra, đúng rồi, là bình bạch ngọc tốn ba ngàn kim tệ mới mua được, phải dùng dược tề Hồi Sinh rồi lại dùng dược cao băng ngưng sinh phu...
- Ngươi nói cái gì?
Càn Kình sải bước vọt tới trước mặt Nặc Lôi Tháp, nhìn chằm chằm vào mắt gã.
Càn Kình hỏi:
- Ngươi vừa mới nói cái gì? Dược tề Hồi Sinh? Dược cao băng ngưng sinh phu?
- Như thế nào?
Vẻ mặt Nặc Lôi Tháp cực kỳ đắc ý, khoanh tay trước ngực cười tủm tỉm nhìn Càn Kình, nói:
- Ngươi cũng biết dược tề Hồi Sinh? Dược cao băng ngưng sinh phu?thế nào? Không ngờ ta có thể chế ra đúng không? Sợ rồi phải không? Giờ thì...
Càn Kình giơ tay túm cổ áo Nặc Lôi Tháp xách gã lên như bóp cổ gà, đôi chân cách mặt đất. Bàn Hoành Huyền, Tư Đồ Lôi, Tư Lô Ba Đặc thấy hai chân Nặc Lôi Tháp đá đạp không khí.
- Ngươi... Ngươi đang làm gì?
Vẻ đắc ý trên mặt Nặc Lôi Tháp biến thành hoảng hốt, khó hiểu, vụt ngoái đầu nhìn Bàn Hoành Huyền.
- Hoành Huyền trưởng lão, đây... Đây là sao? Ngươi phải giải thích cho ta, nếu không thì...
Bàn Hoành Huyền làm vẻ mặt khó hiểu, ngạc nhiên. Thanh niên này làm sao vậy? Sao bỗng nhiên nổi giận? Cho dù gia chủ rất xem trọng ngươi, dù thần bí dược tề học của ngươi và dược tề học có thù hận thì cũng không nên như vậy! Chỗ này là Bàn gia! Dù các hoàng tử của Chân Sách hoàng triều đến đây cũng sẽ không làm chuyện vô lễ như vậy, còn đối với một Dược sư đỉnh giai...
- Càn Kình, Càn Kình, mau thả Nặc Lôi Tháp tiên sinh xuống...
Bàn Hoành Huyền vội vàng nhấc chân đi tới...
- Hắn chính là...
- Đồ lừa đảo!
Càn Kình quay đầu nhìn Bàn Hoành Huyền tới gần, cổ tay rung lên vứt Nặc Lôi Tháp ra ngoài cửa, lòng thầm hối hận quá tin vào người Bàn gia giới thiệu. Cái gì mà Dược sư đỉnh giai, chuyên gia về ngoại thương!
Cái này mà đỉnh giai gì? Chuyên gia gì? Càn Kình nhìn Nặc Lôi Tháp té cái bịch xuống đất, bộ dáng chật vật. Trình độ trị ngoại thương của người này còn không bằng ta! Vết thương của Bất Nhị bị hắn kẹp nhíp xem ra chịu đau vô ích rồi.
- Ngươi nói ta là lừa đảo?
Nặc Lôi Tháp chưa kịp bò dậy, lông mi thưa thớt vặn vẹo, mặt nhăn nhó rống to:
- Ngươi nói ta là lừa đảo?
- Không thì sao?
Càn Kình khinh miệt liếc Nặc Lôi Tháp. Á Đương Tư đại thúc nhiều lần nói ta chỉ là người học nghề trong dược tề học, gặp Dược sư thì phải nghiêm tốn thỉnh giáo. Vốn tưởng gặp một Dược sư đỉnh giai có quyền uy về ngạoi thương, nhưng trình độ của tên này...
- Bất Nhị bị thương nặng như vậy, dược tề hồi sinh, dược cao băng ngưng sinh phucủa ngươi hữu dụng sao?
Càn Kình chộp lấy hai bình dược đặt bên giường dùng mấy đồng tiền là có thể mua được, mở nắp bình ra.
- Còn không bằng dược tề Trọng Sinh, dược cao Sinh Sinh trong tay ta có hiệu quả tốt hơn!
- Cái gì?
Nặc Lôi Tháp mới chống nửa người dậy chợt đông cứng, nửa ngồi ngơ ngác nhìn dược bình trong tay Càn Kình chỉ đáng giá vài đồng tiền.
- Ngươi... Ngươi vừa mới nói cái gì? Trong cái bình rẻ tiền này chứa dược tề Trọng Sinh, dược cao Sinh Sinh? Không thể nào... Không thể nào... Tuyệt đối không thể!
Nặc Lôi Tháp lắc đầu nguầy nguậy nhanh đến nỗi người bình thường thấy như cổ gã mọc hai cái đầu.
- Trong cái bình rẻ tiền này chứa dược tề Trọng Sinh, dược cao Sinh Sinh?
Mắt Nặc Lôi Tháp tràn ngập kinh ngạc, khó tin, ngơ ngác, các loại kích thích.
Bàn Hoành Huyền nghi hoặc nhìn Càn Kình. Tuy Bàn Hoành Huyền không biết dược tề Trọng Sinh, dược cao Sinh Sinh là cái gì nhưng từ mắt Nặc Lôi Tháp có thể thấy được nó là hai loại dược tề rất ghê gớm.
Càn Kình xoay người, hai tay chăm sóc vết thương trên người Đoạn Phong Bất Nhị, không quên phân tâm ngẩng đầu nói với Bàn Hoành Huyền:
- Hoành Huyền trưởng lão, ta rất khâm phục thực lực chiến đấu của huyết mạch Cửu Đầu Xà Bàn gia, nhưng ánh mắt những mặt khác lại làm ra rất thất vọng. Dược sư với trình độ như vậy... Chậc chậc, kém không thể tả, coi chừng bị lừa.
Bàn Hoành Huyền nghi ngờ thính giác có vấn đề. Dược sư trình độ này? Tuy mặt trị ngoại thương thì Nặc Lôi Tháp không tính mạnh nhất trong số Dược sư nhưng cũng nổi tiếng trong ma tộc, Man tộc.
Kém không thể tả? Coi chừng bị lừa? Mắt Bàn Hoành Huyền chớp lóe xin giúp đỡ nhìn hai Thần Bí Dược sư.
Tuy rằng Thần Bí Dược sư, Dược sư trước giờ đối địch gay gắt nhưng hai bên đều có vinh diệu chức nghiệp của mình, dù gai mắt đối phương cỡ nào cũng sẽ không nói dối đổi trắng thay đen.
Tư Đồ Lôi nhìn Bàn Hoành Huyền lại ngó Càn Kình, cuối cùng trao đổi ánh mắt nghi hoặc với Tư Lô Ba Đặc. Mặt ngoại thương thì Nặc Lôi Tháp đúng là có chút bản lĩnh, tại sao Càn Kình lại nói gã kém không thể tả, coi chừng bị lừa?
/1253
|