Phần Đồ Hưng Vũ đang muốn kêu lên, hiện tại cố gắng nuốt trở lại trong bụng. Hắn phất ống tay áo một cái, đi nhanh rời khỏi phòng.
Càn Kình quay đầu lại nhìn người đến từ tái ngoại. Dị. còn có... Lạc Cơ?
Không sai!
Dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông, người ám sát lúc đầu, bị giam ở trong phòng của đại thúc Mộc Quy Vô Tâm, hiện nay lại thành người hỗ trợ mình.
Càn Kình còn nhớ rõ thời điểm mình vừa biết được tin tức này cũng cảm thấy đặc biệt bất ngờ. Dũng khí huyết mạch Bỉ Mông kia tính khí vô cùng cứng rắn, không ngờ lại trở thành người hỗ trợ mình? Cổ Nguyệt Gia Anh rốt cuộc đã làm thế nào vậy?
Dù Càn Kình nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được Cổ Nguyệt Gia Anh rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn gì, không ngờ có thể giải quyết được dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông, người có khung xương cứng mà ngay cả mình cũng không làm gì được!
Thậm chí, hắn còn ngoan ngoãn giao ra tất cả đấu kỹ của bộ tộc Bỉ Mông, còn có nửa sau của quyển xạ thuật mà mình vẫn không có được.
- Càn Kình, ta cần quay về thế gia Phần Đồ một chuyến.
Vẻ mặt Phần Đồ Cuồng Ca trở nên ngưng trọng:
- Lục thúc của ta là một người vì vinh quang của gia tộc, thậm chí có thể liều cả tính mạng. Một người có thể hy sinh cả chính mình, khi cần hi sinh người khác, hắn tuyệt đối sẽ không chớp mắt.
- Ca ca ta hiện tại đang bị điên. Ta cần phải về nhà một chuyến.
Phần Đồ Cuồng Ca thở dài tiếp tục nói:
- Bất kỳ ai cũng không biết, Lục thúc ta còn có thể làm ra chuyện gì nữa. Nếu như Lục thúc dự định hi sinh đại ca của ta, cái gì cần làm ta sẽ phải làm.
- Ta cùng ngươi trở lại.
Càn Kình cắt ngang lời nói của Phần Đồ Cuồng Ca:
- Một người có thể khiến cho ngươi coi trọng như vậy, ta nghĩ đó hẳn phải là một người rất tốt. Hiện tại còn cách cuộc tranh tài Tân Nhân Vương một khoảng thời gian nữa. Chúng ta đi một hai ngày cũng không muộn được.
- Càn Kình...
- Thế gia Phần Đồ?
Đoạn Phong Bất Nhị nở nụ cười:
- Sớm nghe nói thế gia Chiến Thần là chiến sĩ bình thường. Ta nhất định phải đi xem. Cuồng Ca, ngươi không cần nói thêm điều gì nữa.
- Vậy còn chờ gì nữa?
Càn Kình xoay người lại nhìn Dị:
- Ngươi ở lại giữ nhà với đám Gia Anh. Lôi theo ta đi tới Phần Đồ gia.
Khuôn mặt Dị đầy vẻ hậm hực, khẽ gật đầu. Mình cũng là chiến sĩ bình thường! Mình cũng muốn xem thế gia Phần Đồ thế nào! Bây giờ La Thanh Thanh có thương hội, ai còn dám trêu chọc được chứ?
Trước đó vài ngày, chuyện đoàn mã tặc ở tái ngoại này không ngừng bị tiêu diệt, hiện tại đã sớm lưu truyền trên lãnh địa của Ma tộc và hoàng triều Chân Sách cùng với Man tộc.
Thủ đoạn dứt khoát, phía sau lại có thế lực cường đại làm hậu thuẫn, bây giờ Càn Kình không phải là thành chủ, nhưng lại có quyền lực lớn hơn nhiều so với bất kỳ tỉnh trưởng của một tỉnh nào đó.
Lạc Cơ? Lôi không có bất kỳ thái độ gì. Làm dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông, đối với bất kỳ chiến sĩ bình thường nào mà nói, cũng sẽ không để vào mắt. Đương nhiên... có hai người ngoại lệ.
Đó là Càn Kình, và... Cổ Nguyệt Gia Anh!
Lạc Cơ? Lôi nghĩ đến Cổ Nguyệt Gia Anh, thân thể cường tráng của hắn lại rùng mình. Hắn vẫn chưa từng thấy nữ nhân nào dũng mãnh như vậy.
Phần Đồ Cuồng Ca cũng không tiếp tục khách khí với Càn Kình nữa. Hắn là người đầu tiên lên ngựa đi ra khỏi Hồng Lưu Chiến Bảo. Con đường đi tới thế gia Phần Đồ, trong đám người kia hắn là người hiểu rõ nhất.
- Đám người Càn Kình muốn làm gì vậy?
Tăng Xuyên Đông nhìn theo bong dáng đám người Càn Kình cưỡi chiến mã rời đi, trong long cảm thấy rất nghi ngờ. Hiện tại còn cách cuộc tranh tài Tân Nhân Vương càng ngày càng gần. Càn Kình nhất định phải tham gia cuộc tranh tài kia. Đáng lẽ ra hắn phải thành thật ở lại tập luyện đấu khí, hoàn thiện đấu kỹ, nghĩ biện pháp chuẩn bị Hồn Binh, xem có thể trùng kích nhập thánh hay không. Tại sao hiện tại hắn còn đi ra ngoài?
- Không bằng, đi hỏi hội trưởng một chút?
Một chiến sĩ đứng bên cạnh Tăng Xuyên Đông nhỏ giọng đề nghị.
- Được, ngươi đi tìm hội trưởng hỏi một chút.
Tăng Xuyên Đông vỗ vai người vừa đưa ra lời đề nghị:
- Ta chờ tin tức tốt của ngươi.
Chiến sĩ vừa bị Tăng Xuyên Đông vỗ vai, lắc đầu như trống bỏi lo lắng. Từ sau khi đại nhân Lôi Địch qua đời, tâm tình hội trưởng vẫn đặc biệt đặc biệt không tốt. Mỗi ngày ngoại trừ thời gian ngủ ra, hắn hoàn toàn đắm chìm trong một trạng thái điên cuồng luyện tập. Bất kỳ ai cũng biết chuyện hắn muốn làm nhất chính là giết chết Càn Chiến Huyền, báo thù cho huynh đệ.
Lúc này bảo hắn tới trước mặt hội trưởng hỏi sao? Đó không phải là tự mình tìm đánh sao?
Thời gian cấp bách, đám người Phần Đồ Cuồng Ca thúc ngựa chạy mệt, liền trực tiếp dùng tiền mua ngựa khác tiếp tục chạy như điên. Bọn họ phải tới được thế gia Phần Đồ trước khi Phần Đồ Hưng Vũ trở về mới được.
Tấn Tây Châu là châu gần Vĩnh Lưu Thành nhất. Suốt mấy ngày chạy không ngủ không nghỉ, Đoạn Phong Bất Nhị cảm giác mông mình cũng sắp bị chai, cuối cùng mới thấy được thế gia Phần Đồ trong truyền thuyết.
Nơi đây không có cánh cửa lớn đầy khí phách như Càn gia, cũng không có bức tường vây hoa lệ như gia tộc huyết mạch rắn chín đầu. Nếu như chỉ từ bên ngoài quan sát, ở đây giống như một quân doanh, chứ không phải là gia tộc của người bình thường ở.
Phần Đồ Cuồng Ca nhìn kiến trúc trước mắt giống như một pháo đài tràn ngập khí tức của quân sĩ, trong lòng có một loại cảm giác lâu ngày không gặp.
- Thiếu gia Cuồng Ca...
Người gác cổng là một lão già lưng còng, đồng thời một chân còn bị tật, trong tay chống một cây trượng gỗ đơn giản.
- Chu gia gia...
Phần Đồ Cuồng Ca nhảy xuống ngựa, đi nhanh hai bước tới, làm một nghi thức chào theo đúng tiêu chuẩn quân đội. Sau đó hắn quay đầu lại nhìn đám người Càn Kình vừa xuống ngựa nói:
- Đây là một người lính bên cạnh gia gia ta.
Càn Kình cũng lập tức làm một nghi thức chào theo tiêu chuẩn đội.
Lão nhân thoáng cười:
- Đều là hài tử tốt.
- Thiếu gia Cuồng Ca, sao thiếu gia lại trở về?
Lão già có chút nghi ngờ hỏi. Thời gian này không phải là thời điểm mấu chốt chuẩn bị cho cuộc tranh tài Tân Nhân Vương sao?
- Ta trở về gặp ca ca ta...
Trong lòng Phần Đồ Cuồng Ca có một câu lời ngầm không nói ra, đó chính là lần này hắn về không chỉ muốn gặp, còn muốn chữa hoàn toàn cho bệnh điên cho người ca ca này. Lần này Càn Kình đã tới hỗ trợ, không có lý nào lại không giải quyết được vấn đề phát điên này.
- Đại thiếu gia...
Trong ánh mắt lão già đầy thương cảm:
- Mấy ngày nay, đại thiếu gia càng ngày càng phát điên, hơn nữa thực lực cũng càng ngày càng mạnh. Ngay cả lão gia cũng không ép được hắn. Nếu không phải có đoàn ma pháp sư ở đây, có lẽ đại thiếu gia đã lao ra khỏi nhà Phần Đồ.
- Ngay cả Gia Gia cũng không ép được sao?
Ánh mắt Phần Đồ Cuồng Ca liên tục biến hóa. Chiến sĩ mạnh nhất thế gia Phần Đồ không ngờ không ép được đại ca? Điều này nói rõ cái gì? Chẳng phải chính cần có Hồn Binh, cường giả có thể lập tức nhập thánh cũng không đè ép được đại ca sao?
Càn Kình quay đầu lại nhìn người đến từ tái ngoại. Dị. còn có... Lạc Cơ?
Không sai!
Dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông, người ám sát lúc đầu, bị giam ở trong phòng của đại thúc Mộc Quy Vô Tâm, hiện nay lại thành người hỗ trợ mình.
Càn Kình còn nhớ rõ thời điểm mình vừa biết được tin tức này cũng cảm thấy đặc biệt bất ngờ. Dũng khí huyết mạch Bỉ Mông kia tính khí vô cùng cứng rắn, không ngờ lại trở thành người hỗ trợ mình? Cổ Nguyệt Gia Anh rốt cuộc đã làm thế nào vậy?
Dù Càn Kình nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được Cổ Nguyệt Gia Anh rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn gì, không ngờ có thể giải quyết được dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông, người có khung xương cứng mà ngay cả mình cũng không làm gì được!
Thậm chí, hắn còn ngoan ngoãn giao ra tất cả đấu kỹ của bộ tộc Bỉ Mông, còn có nửa sau của quyển xạ thuật mà mình vẫn không có được.
- Càn Kình, ta cần quay về thế gia Phần Đồ một chuyến.
Vẻ mặt Phần Đồ Cuồng Ca trở nên ngưng trọng:
- Lục thúc của ta là một người vì vinh quang của gia tộc, thậm chí có thể liều cả tính mạng. Một người có thể hy sinh cả chính mình, khi cần hi sinh người khác, hắn tuyệt đối sẽ không chớp mắt.
- Ca ca ta hiện tại đang bị điên. Ta cần phải về nhà một chuyến.
Phần Đồ Cuồng Ca thở dài tiếp tục nói:
- Bất kỳ ai cũng không biết, Lục thúc ta còn có thể làm ra chuyện gì nữa. Nếu như Lục thúc dự định hi sinh đại ca của ta, cái gì cần làm ta sẽ phải làm.
- Ta cùng ngươi trở lại.
Càn Kình cắt ngang lời nói của Phần Đồ Cuồng Ca:
- Một người có thể khiến cho ngươi coi trọng như vậy, ta nghĩ đó hẳn phải là một người rất tốt. Hiện tại còn cách cuộc tranh tài Tân Nhân Vương một khoảng thời gian nữa. Chúng ta đi một hai ngày cũng không muộn được.
- Càn Kình...
- Thế gia Phần Đồ?
Đoạn Phong Bất Nhị nở nụ cười:
- Sớm nghe nói thế gia Chiến Thần là chiến sĩ bình thường. Ta nhất định phải đi xem. Cuồng Ca, ngươi không cần nói thêm điều gì nữa.
- Vậy còn chờ gì nữa?
Càn Kình xoay người lại nhìn Dị:
- Ngươi ở lại giữ nhà với đám Gia Anh. Lôi theo ta đi tới Phần Đồ gia.
Khuôn mặt Dị đầy vẻ hậm hực, khẽ gật đầu. Mình cũng là chiến sĩ bình thường! Mình cũng muốn xem thế gia Phần Đồ thế nào! Bây giờ La Thanh Thanh có thương hội, ai còn dám trêu chọc được chứ?
Trước đó vài ngày, chuyện đoàn mã tặc ở tái ngoại này không ngừng bị tiêu diệt, hiện tại đã sớm lưu truyền trên lãnh địa của Ma tộc và hoàng triều Chân Sách cùng với Man tộc.
Thủ đoạn dứt khoát, phía sau lại có thế lực cường đại làm hậu thuẫn, bây giờ Càn Kình không phải là thành chủ, nhưng lại có quyền lực lớn hơn nhiều so với bất kỳ tỉnh trưởng của một tỉnh nào đó.
Lạc Cơ? Lôi không có bất kỳ thái độ gì. Làm dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông, đối với bất kỳ chiến sĩ bình thường nào mà nói, cũng sẽ không để vào mắt. Đương nhiên... có hai người ngoại lệ.
Đó là Càn Kình, và... Cổ Nguyệt Gia Anh!
Lạc Cơ? Lôi nghĩ đến Cổ Nguyệt Gia Anh, thân thể cường tráng của hắn lại rùng mình. Hắn vẫn chưa từng thấy nữ nhân nào dũng mãnh như vậy.
Phần Đồ Cuồng Ca cũng không tiếp tục khách khí với Càn Kình nữa. Hắn là người đầu tiên lên ngựa đi ra khỏi Hồng Lưu Chiến Bảo. Con đường đi tới thế gia Phần Đồ, trong đám người kia hắn là người hiểu rõ nhất.
- Đám người Càn Kình muốn làm gì vậy?
Tăng Xuyên Đông nhìn theo bong dáng đám người Càn Kình cưỡi chiến mã rời đi, trong long cảm thấy rất nghi ngờ. Hiện tại còn cách cuộc tranh tài Tân Nhân Vương càng ngày càng gần. Càn Kình nhất định phải tham gia cuộc tranh tài kia. Đáng lẽ ra hắn phải thành thật ở lại tập luyện đấu khí, hoàn thiện đấu kỹ, nghĩ biện pháp chuẩn bị Hồn Binh, xem có thể trùng kích nhập thánh hay không. Tại sao hiện tại hắn còn đi ra ngoài?
- Không bằng, đi hỏi hội trưởng một chút?
Một chiến sĩ đứng bên cạnh Tăng Xuyên Đông nhỏ giọng đề nghị.
- Được, ngươi đi tìm hội trưởng hỏi một chút.
Tăng Xuyên Đông vỗ vai người vừa đưa ra lời đề nghị:
- Ta chờ tin tức tốt của ngươi.
Chiến sĩ vừa bị Tăng Xuyên Đông vỗ vai, lắc đầu như trống bỏi lo lắng. Từ sau khi đại nhân Lôi Địch qua đời, tâm tình hội trưởng vẫn đặc biệt đặc biệt không tốt. Mỗi ngày ngoại trừ thời gian ngủ ra, hắn hoàn toàn đắm chìm trong một trạng thái điên cuồng luyện tập. Bất kỳ ai cũng biết chuyện hắn muốn làm nhất chính là giết chết Càn Chiến Huyền, báo thù cho huynh đệ.
Lúc này bảo hắn tới trước mặt hội trưởng hỏi sao? Đó không phải là tự mình tìm đánh sao?
Thời gian cấp bách, đám người Phần Đồ Cuồng Ca thúc ngựa chạy mệt, liền trực tiếp dùng tiền mua ngựa khác tiếp tục chạy như điên. Bọn họ phải tới được thế gia Phần Đồ trước khi Phần Đồ Hưng Vũ trở về mới được.
Tấn Tây Châu là châu gần Vĩnh Lưu Thành nhất. Suốt mấy ngày chạy không ngủ không nghỉ, Đoạn Phong Bất Nhị cảm giác mông mình cũng sắp bị chai, cuối cùng mới thấy được thế gia Phần Đồ trong truyền thuyết.
Nơi đây không có cánh cửa lớn đầy khí phách như Càn gia, cũng không có bức tường vây hoa lệ như gia tộc huyết mạch rắn chín đầu. Nếu như chỉ từ bên ngoài quan sát, ở đây giống như một quân doanh, chứ không phải là gia tộc của người bình thường ở.
Phần Đồ Cuồng Ca nhìn kiến trúc trước mắt giống như một pháo đài tràn ngập khí tức của quân sĩ, trong lòng có một loại cảm giác lâu ngày không gặp.
- Thiếu gia Cuồng Ca...
Người gác cổng là một lão già lưng còng, đồng thời một chân còn bị tật, trong tay chống một cây trượng gỗ đơn giản.
- Chu gia gia...
Phần Đồ Cuồng Ca nhảy xuống ngựa, đi nhanh hai bước tới, làm một nghi thức chào theo đúng tiêu chuẩn quân đội. Sau đó hắn quay đầu lại nhìn đám người Càn Kình vừa xuống ngựa nói:
- Đây là một người lính bên cạnh gia gia ta.
Càn Kình cũng lập tức làm một nghi thức chào theo tiêu chuẩn đội.
Lão nhân thoáng cười:
- Đều là hài tử tốt.
- Thiếu gia Cuồng Ca, sao thiếu gia lại trở về?
Lão già có chút nghi ngờ hỏi. Thời gian này không phải là thời điểm mấu chốt chuẩn bị cho cuộc tranh tài Tân Nhân Vương sao?
- Ta trở về gặp ca ca ta...
Trong lòng Phần Đồ Cuồng Ca có một câu lời ngầm không nói ra, đó chính là lần này hắn về không chỉ muốn gặp, còn muốn chữa hoàn toàn cho bệnh điên cho người ca ca này. Lần này Càn Kình đã tới hỗ trợ, không có lý nào lại không giải quyết được vấn đề phát điên này.
- Đại thiếu gia...
Trong ánh mắt lão già đầy thương cảm:
- Mấy ngày nay, đại thiếu gia càng ngày càng phát điên, hơn nữa thực lực cũng càng ngày càng mạnh. Ngay cả lão gia cũng không ép được hắn. Nếu không phải có đoàn ma pháp sư ở đây, có lẽ đại thiếu gia đã lao ra khỏi nhà Phần Đồ.
- Ngay cả Gia Gia cũng không ép được sao?
Ánh mắt Phần Đồ Cuồng Ca liên tục biến hóa. Chiến sĩ mạnh nhất thế gia Phần Đồ không ngờ không ép được đại ca? Điều này nói rõ cái gì? Chẳng phải chính cần có Hồn Binh, cường giả có thể lập tức nhập thánh cũng không đè ép được đại ca sao?
/1253
|