- Đúng vậy.
Lão già chống gậy đi về phía người gác cổng:
- Ta nghe lão gia nói, từ trước tới giờ lão gia chưa từng thấy qua chiến sĩ bình thường nào cường đại như vậy. Rõ ràng không có Hồn Binh, cũng không có lực lượng huyết mạch, chỉ bởi vì phát điên. Chấp niệm đáng sợ này không ngờ khiến hắn cứng rắn bước chân vào tình trạng bán thánh...
Bán thánh? Người bình thường? Không Hồn Binh lại tiến vào bán thánh!
Trong đầu Càn Kính lại dần hiện ra hình dáng của Mã Tặc Vương Bát Hoang Vô Sinh, không điên không thành công!
Mã Tặc Vương này, không ngờ thủ đoạn và nhãn lực lại mạnh như vậy! Tuy rằng chiến sĩ bình thường không có Hồn Binh tuyệt đối không cách nào nhập thánh, nhưng tiến vào bán thánh? Điều này đủ khiến toàn bộ hoàng triều Chân Sách phải chấn động!
Thiên tài, lại biến thành người điên! Đây là tiềm lực con người có thể phát ra sau đó sao?
Phần Đồ Cuồng Ca đi qua cửa lớn tiền viện, bước chân dừng lại trên không trung một thoáng.
Trong tiền viện, một lão già tóc trắng đang đứng, lưng vĩnh viễn thẳng giống như sống lứng của chiến đao. Trên mặt lão già có thể nhìn ra được vài vết sẹo đáng sợ. Đó là chính là vật kỷ niệm lưu lại từ thời điểm chạy cùng với sinh tử.
Chỉ rồi, lão già này chỉ đứng bất động, đã khiến người ta có cảm giác tinh thần giảm sút. Lão nhân này biết dùng lưng hắn mở ra một bầu trời cho hậu nhân.
- Cuồng Ca đã trở về.
Lão nhân chậm rãi xoay người lại, nở nụ cười rất hiền hoà. Ánh mắt lão nhân lướt qua Phần Đồ Cuồng Ca đánh giá Càn Kình và mấy người khác:
- Vị tiểu bằng hữu nào là Càn Kình?
- Lão nhân gia, là ta.
Càn Kình hơi khom lưng hành lễ.
- Cám ơn ngươi đã khiến Cuồng Ca trưởng thành.
Lão nhân lại cười:
- Ta vẫn lo lắng, hắn sẽ biến thành người như lão Lục. Lão Lục rất thích hài tử này. Từ nhỏ lão Lục đã nhồi nhét tư tưởng cho hắn. Hiện tại xem ra ta đã lo lắng thừa.
- Gia gia...
Phần Đồ Cuồng Ca đứng ở tại chỗ, hành lễ chào theo đúng tiêu chuẩn quân đội.
- Đúng, không tồi!
Phần Đồ Lãng chậm rãi gật đầu. Trong đôi mắt đã trải qua vô số chuyện tang thương chỉ có sự yêu thương của trưởng bối đối với vãn bối:
- Ngươi nhìn khỏe mạnh hơn so với trước đây. Quan trọng hơn chính là ngươi đã chính chắn hơn so với trước đây. Chuyện của ngươi, lão Lục đã dùng chim ưng truyền thư trở về. Ta đã biết. Ngươi tới gặp Cuồng Khiếu sao?
Phần Đồ Cuồng Ca gật đầu, tầm mắt nhìn về phía Càn Kính:
- Bằng hữu ta là dược sư và dược sư thần bí không tồi...
- Ha hả, cái này ta biết. Hiện tại trong hoàng triều Chân Sách có người nào không biết đến cái tên Càn Kình.
Phần Đồ Lãng đi tới bên cạnh Càn Kính nhẹ nhàng vỗ vào vai hắn:
- Tiểu tử, ngươi làm không tệ! Lá cờ lớn của chiến sĩ bình thường trong tương lai sẽ do các ngươi tới khiêng.
Càn Kình quan sát Phần Đồ Lãng. Đây chính là người đã khiêng lá cờ lớn của chiến sĩ bình thường trong nhiều năm! Mặc dù hắn không có nhập thánh, thực lực vẫn kém hơn so với đại thúc Mộc Quy Vô Tâm, nhưng toàn bộ chiến sĩ bình thường tại hoàng triều Chân Sách đều xem hắn là người đứng đầu, có thể cũng bởi vì lòng dạ và khí độ của hắn!
- Điện hạ, ngài cũng tới sao?
Phần Đồ Lãng hơi khom lưng hành lễ về phía Mộc Nột Chân Sách. Thân phận hắn như vậy, cho dù đi tới trước mặt hoàng đế bệ hạ, hoàng đế bệ hạ cũng miễn cho hắn không phải quỳ lạy làm lễ. Tuy rằng thực lực hắn không bằng Càn Chiến Huyền, nhưng quả thực rất được coi trọng!
Cho dù nhìn thấy Càn Chiến Huyền, Phần Đồ Lãng cũng sẽ không có bất kỳ tâm tình sợ hãi, vui sướng, sùng bái hoặc gì khác.
- Lão nguyên soái, đã lâu không gặp.
Mộc Nột Chân Sách vẫn duy trì phong thái của mình:
- Ta vẫn còn nhớ rõ, khi ta còn bé đã từng được ngài cho ngồi lên cổ đi dạo chơi khắp nơi.
Phần Đồ Lãng khẽ cười nói:
- Hiện tại lãogia ta đã già, không thể đưa ngài đi dạo được nữa rồi.
- Lão nguyên soái nói gì vậy? Hiện tại, lão nguyên soái vẫn còn là cột trụ chống trời của quốc gia ta!
Mộc Nột Chân Sách thu hồi vài phần khí tức vương tử, đổi lại thành thái độ cung kính khiêm nhường của bậc vãn bối khi đối mặt với trưởng bối.
- Vậy… để ta dẫn các ngươi đi thăm Cuồng Khiếu.
Phần Đồ Lãng bước nhanh về phía trước:
- Không nhìn thấy Cuồng Khiếu trước, chỉ sợ Cuồng Ca cũng không thể yên lòng.
Diện tích thế gia Phần Đồ cũng không nhỏ. Sau mười mấy lần rẽ trái, rẽ phải, Càn Kình xem như đã thấy được vì sao ở đây được gọi là gia tộc đứng đầu của các chiến sĩ bình thường.
Đám chiến sĩ vô cùng nhỏ chỉ có mấy tuổi đều chịu đựng ngâm thân thể mình trong các loại thuốc. Hơi lớn một chút đã bắt đầu đọc sách, còn cùng người lớn tiến hành dùng chiến kỳ thôi diễn. Bất kỳ ở đâu cũng lộ rõ bầu không khí phấn đấu trở thành chiến sĩ mạnh nhất.
Ở trong một gia tộc như vậy, từ khi sinh ra trên vai đã gánh vác một gánh nặng khiến người khác khó có thể tưởng tượng được.
Một đường đi xuống, Càn Kình lại không nhìn thấy hậu nhân nào của Phần Đồ có tầm tuổi tương tự như Phần Đồ Cuồng Ca. Chắc hẳn giờ phút này bọn họ nếu không phải đã lên chiến trường Nhân Ma, thì tiến vào các học viện cao cấp. Thế hệ này của thế gia Phần Đồ không phải chỉ có một mình Phần Đồ Cuồng Ca mà thôi.
Xuyên qua hành lang, nhà, sân rộng, đi về phía một địa hầm. Nơi này tràn ngập những tiếng rít gào như dã thú từ dưới mật thất vang lên.
Càn Kình nhắm mắt lại, cảm nhận tiếng rít gào giận dữ này. Nếu như không phải hắn biết đó là Phần Đồ Cuồng Khiếu, hắn sẽ thật sự cho rằng phía dưới nhốt một con ma thú không biết tên.
- Nguyên tố ma pháp thật nồng đậm.
Trên trán Mộc Nột Chân Sách lấm tấm từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt gạo, toàn thân tản ra tinh thần lực, giống như đang tìm hiểu mọi thứ xung quanh:
- Cấm tham chính thuật? Điều này cần phải có ma đạo sư chủ trì. Phải có mười đại ma pháp sư trở nên. Còn có các loại tinh thạch ma pháp tạo thành ma pháp trận, mới có thể đạt được uy lực như vậy?
Phần Đồ Lãng quay đầu lại, thoáng nhìn về phía Mộc Nột Chân Sách. Hắn đã sớm nghe nói vị Lục hoàng tử này đặc biệt có thiên phú về phương diện ma pháp. Hiện tại xem ra sự nhạy cảm của hắn đối với ma pháp còn hơn nhiều so với lời đồn đại ở bên ngoài! Vừa rồi, không nói tới chuyện hắn chỉ mới dựa vào một chút nguyên tố ma pháp dao động, đã có thể đoán được là ma pháp gì, hắn còn có thể đoán đúng đội hình thi triển ma pháp.
Có thể dò xét được ma pháp tốt như vậy, sợ rằng đối với những ma pháp yếu hơn, hắn sẽ dò xét càng nhạy cảm hơn!
Địa lao Thế gia Phần Đồ đặc biệt rộng lớn. Hơn mười đại ma pháp sư sắc mặt đã có phần tái nhợt. Từng vòng ma pháp lực hữu hình vô hình tạo thành cấm tham chính thuật, truyền sâu vào phía trong mặt đất.
Càn Kình biết, đây là ma pháp sư bảo vệ thế gia Phần Đồ. Cho nên để cho bọn họ ở một tầng khác, không phải chân chính khống chế Phần Đồ Cuồng Khiếu. Nếu không nếu chẳng may hắn tránh thoát được sự ràng buộc, như vậy tất cả đại ma pháp sư xung quanh cũng đừng mong sống sót rời khỏi.
Lão già chống gậy đi về phía người gác cổng:
- Ta nghe lão gia nói, từ trước tới giờ lão gia chưa từng thấy qua chiến sĩ bình thường nào cường đại như vậy. Rõ ràng không có Hồn Binh, cũng không có lực lượng huyết mạch, chỉ bởi vì phát điên. Chấp niệm đáng sợ này không ngờ khiến hắn cứng rắn bước chân vào tình trạng bán thánh...
Bán thánh? Người bình thường? Không Hồn Binh lại tiến vào bán thánh!
Trong đầu Càn Kính lại dần hiện ra hình dáng của Mã Tặc Vương Bát Hoang Vô Sinh, không điên không thành công!
Mã Tặc Vương này, không ngờ thủ đoạn và nhãn lực lại mạnh như vậy! Tuy rằng chiến sĩ bình thường không có Hồn Binh tuyệt đối không cách nào nhập thánh, nhưng tiến vào bán thánh? Điều này đủ khiến toàn bộ hoàng triều Chân Sách phải chấn động!
Thiên tài, lại biến thành người điên! Đây là tiềm lực con người có thể phát ra sau đó sao?
Phần Đồ Cuồng Ca đi qua cửa lớn tiền viện, bước chân dừng lại trên không trung một thoáng.
Trong tiền viện, một lão già tóc trắng đang đứng, lưng vĩnh viễn thẳng giống như sống lứng của chiến đao. Trên mặt lão già có thể nhìn ra được vài vết sẹo đáng sợ. Đó là chính là vật kỷ niệm lưu lại từ thời điểm chạy cùng với sinh tử.
Chỉ rồi, lão già này chỉ đứng bất động, đã khiến người ta có cảm giác tinh thần giảm sút. Lão nhân này biết dùng lưng hắn mở ra một bầu trời cho hậu nhân.
- Cuồng Ca đã trở về.
Lão nhân chậm rãi xoay người lại, nở nụ cười rất hiền hoà. Ánh mắt lão nhân lướt qua Phần Đồ Cuồng Ca đánh giá Càn Kình và mấy người khác:
- Vị tiểu bằng hữu nào là Càn Kình?
- Lão nhân gia, là ta.
Càn Kình hơi khom lưng hành lễ.
- Cám ơn ngươi đã khiến Cuồng Ca trưởng thành.
Lão nhân lại cười:
- Ta vẫn lo lắng, hắn sẽ biến thành người như lão Lục. Lão Lục rất thích hài tử này. Từ nhỏ lão Lục đã nhồi nhét tư tưởng cho hắn. Hiện tại xem ra ta đã lo lắng thừa.
- Gia gia...
Phần Đồ Cuồng Ca đứng ở tại chỗ, hành lễ chào theo đúng tiêu chuẩn quân đội.
- Đúng, không tồi!
Phần Đồ Lãng chậm rãi gật đầu. Trong đôi mắt đã trải qua vô số chuyện tang thương chỉ có sự yêu thương của trưởng bối đối với vãn bối:
- Ngươi nhìn khỏe mạnh hơn so với trước đây. Quan trọng hơn chính là ngươi đã chính chắn hơn so với trước đây. Chuyện của ngươi, lão Lục đã dùng chim ưng truyền thư trở về. Ta đã biết. Ngươi tới gặp Cuồng Khiếu sao?
Phần Đồ Cuồng Ca gật đầu, tầm mắt nhìn về phía Càn Kính:
- Bằng hữu ta là dược sư và dược sư thần bí không tồi...
- Ha hả, cái này ta biết. Hiện tại trong hoàng triều Chân Sách có người nào không biết đến cái tên Càn Kình.
Phần Đồ Lãng đi tới bên cạnh Càn Kính nhẹ nhàng vỗ vào vai hắn:
- Tiểu tử, ngươi làm không tệ! Lá cờ lớn của chiến sĩ bình thường trong tương lai sẽ do các ngươi tới khiêng.
Càn Kình quan sát Phần Đồ Lãng. Đây chính là người đã khiêng lá cờ lớn của chiến sĩ bình thường trong nhiều năm! Mặc dù hắn không có nhập thánh, thực lực vẫn kém hơn so với đại thúc Mộc Quy Vô Tâm, nhưng toàn bộ chiến sĩ bình thường tại hoàng triều Chân Sách đều xem hắn là người đứng đầu, có thể cũng bởi vì lòng dạ và khí độ của hắn!
- Điện hạ, ngài cũng tới sao?
Phần Đồ Lãng hơi khom lưng hành lễ về phía Mộc Nột Chân Sách. Thân phận hắn như vậy, cho dù đi tới trước mặt hoàng đế bệ hạ, hoàng đế bệ hạ cũng miễn cho hắn không phải quỳ lạy làm lễ. Tuy rằng thực lực hắn không bằng Càn Chiến Huyền, nhưng quả thực rất được coi trọng!
Cho dù nhìn thấy Càn Chiến Huyền, Phần Đồ Lãng cũng sẽ không có bất kỳ tâm tình sợ hãi, vui sướng, sùng bái hoặc gì khác.
- Lão nguyên soái, đã lâu không gặp.
Mộc Nột Chân Sách vẫn duy trì phong thái của mình:
- Ta vẫn còn nhớ rõ, khi ta còn bé đã từng được ngài cho ngồi lên cổ đi dạo chơi khắp nơi.
Phần Đồ Lãng khẽ cười nói:
- Hiện tại lãogia ta đã già, không thể đưa ngài đi dạo được nữa rồi.
- Lão nguyên soái nói gì vậy? Hiện tại, lão nguyên soái vẫn còn là cột trụ chống trời của quốc gia ta!
Mộc Nột Chân Sách thu hồi vài phần khí tức vương tử, đổi lại thành thái độ cung kính khiêm nhường của bậc vãn bối khi đối mặt với trưởng bối.
- Vậy… để ta dẫn các ngươi đi thăm Cuồng Khiếu.
Phần Đồ Lãng bước nhanh về phía trước:
- Không nhìn thấy Cuồng Khiếu trước, chỉ sợ Cuồng Ca cũng không thể yên lòng.
Diện tích thế gia Phần Đồ cũng không nhỏ. Sau mười mấy lần rẽ trái, rẽ phải, Càn Kình xem như đã thấy được vì sao ở đây được gọi là gia tộc đứng đầu của các chiến sĩ bình thường.
Đám chiến sĩ vô cùng nhỏ chỉ có mấy tuổi đều chịu đựng ngâm thân thể mình trong các loại thuốc. Hơi lớn một chút đã bắt đầu đọc sách, còn cùng người lớn tiến hành dùng chiến kỳ thôi diễn. Bất kỳ ở đâu cũng lộ rõ bầu không khí phấn đấu trở thành chiến sĩ mạnh nhất.
Ở trong một gia tộc như vậy, từ khi sinh ra trên vai đã gánh vác một gánh nặng khiến người khác khó có thể tưởng tượng được.
Một đường đi xuống, Càn Kình lại không nhìn thấy hậu nhân nào của Phần Đồ có tầm tuổi tương tự như Phần Đồ Cuồng Ca. Chắc hẳn giờ phút này bọn họ nếu không phải đã lên chiến trường Nhân Ma, thì tiến vào các học viện cao cấp. Thế hệ này của thế gia Phần Đồ không phải chỉ có một mình Phần Đồ Cuồng Ca mà thôi.
Xuyên qua hành lang, nhà, sân rộng, đi về phía một địa hầm. Nơi này tràn ngập những tiếng rít gào như dã thú từ dưới mật thất vang lên.
Càn Kình nhắm mắt lại, cảm nhận tiếng rít gào giận dữ này. Nếu như không phải hắn biết đó là Phần Đồ Cuồng Khiếu, hắn sẽ thật sự cho rằng phía dưới nhốt một con ma thú không biết tên.
- Nguyên tố ma pháp thật nồng đậm.
Trên trán Mộc Nột Chân Sách lấm tấm từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt gạo, toàn thân tản ra tinh thần lực, giống như đang tìm hiểu mọi thứ xung quanh:
- Cấm tham chính thuật? Điều này cần phải có ma đạo sư chủ trì. Phải có mười đại ma pháp sư trở nên. Còn có các loại tinh thạch ma pháp tạo thành ma pháp trận, mới có thể đạt được uy lực như vậy?
Phần Đồ Lãng quay đầu lại, thoáng nhìn về phía Mộc Nột Chân Sách. Hắn đã sớm nghe nói vị Lục hoàng tử này đặc biệt có thiên phú về phương diện ma pháp. Hiện tại xem ra sự nhạy cảm của hắn đối với ma pháp còn hơn nhiều so với lời đồn đại ở bên ngoài! Vừa rồi, không nói tới chuyện hắn chỉ mới dựa vào một chút nguyên tố ma pháp dao động, đã có thể đoán được là ma pháp gì, hắn còn có thể đoán đúng đội hình thi triển ma pháp.
Có thể dò xét được ma pháp tốt như vậy, sợ rằng đối với những ma pháp yếu hơn, hắn sẽ dò xét càng nhạy cảm hơn!
Địa lao Thế gia Phần Đồ đặc biệt rộng lớn. Hơn mười đại ma pháp sư sắc mặt đã có phần tái nhợt. Từng vòng ma pháp lực hữu hình vô hình tạo thành cấm tham chính thuật, truyền sâu vào phía trong mặt đất.
Càn Kình biết, đây là ma pháp sư bảo vệ thế gia Phần Đồ. Cho nên để cho bọn họ ở một tầng khác, không phải chân chính khống chế Phần Đồ Cuồng Khiếu. Nếu không nếu chẳng may hắn tránh thoát được sự ràng buộc, như vậy tất cả đại ma pháp sư xung quanh cũng đừng mong sống sót rời khỏi.
/1253
|